Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 55: Chương 55: Bổn tiểu thư, như ngươi mong muốn!




Cứ náo loạn như vậy hơn nửa tháng, toàn bộ người trong kinh thành đều biết, một vương gia quần áo lụa là như Húc Vương, lại khua chiêng gõ trống theo đuổi Tứ tiểu thư của phủ Ngọc tướng quân, kiên cường bất khuất, thất bại trăm lần vẫn không hề thay đổi.

Tứ tiểu thư thứ xuất của Ngọc phủ, trong thời gian ngắn nhất, từ một người vô danh đột nhiên tiếng tăm lừng lẫy vô cùng, được rất nhiều thiên kim tiểu thư chú ý.

Có thể là do được Húc Vương nhìn trúng, nhưng Tứ tiểu thư Ngọc phủ dù gặp một lần cũng keo kiệt không chịu, không biết, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trong nhất thời, thiệp mời từ các gia đình quyền quý như tuyết rơi xuống Ngọc phủ, tất cả đều là mời Ngọc tứ tiểu thư đến làm khách.

“Phu nhân của Lễ Bộ Thượng Thư * mời Tứ tiểu thư đến xem hí kịch!”

Lễ Bộ Thượng Thư : Lễ Bộ hay Lệ Bỗ là một cơ quan hành chính thời phong kiến của Trung Quốc (Việt Nam cũng có) tương đương với bộ giáo dục và bộ ngoại giao ngày nay. Quan đứng đầu bộ Lễ là Lễ Bộ Thượng Thư (còn gọi là Thượng Thư Bộ Lễ), tương đương với bộ trưởng bộ giáo dục và bộ trưởng bộ ngoại giao ngày nay.

“Đại tiểu thư của phủ Đại Lý Tự Khanh * mời Tứ tiểu thư tham gia hội thơ!”

Đại Lý Tự Khanh: là một chức quan văn đứng hàng tam phẩm.

“Nhị phu nhân của phủ Nội Các Đại Học Sĩ * mời Tứ tiểu thư đi dự tiệc!”

Nội Các Đại Học Sĩ: chức quan đảm nhận công việc văn thư.

Mộ thị nhìn đống thiệp mời chất đống trên bàn, liền cảm thấy vô cùng đau đầu.

Gia thế của những người này, ai nàng cũng không thể đắc tội a!

Thật không biết hãn nữ Ngọc Linh Lung sao lại may mắn như vậy, chẳng những chiếm được cảm tình của Cửu hoàng tử – Húc vương gia, lại được đông đảo các gia đình quyền quý tâng bốc thành khách quý.

Chẳng lẽ lần trước Ngọc Linh Lung ở phủ Trường Đình Hầu gây họa chưa đủ nhiều sao? Đắc tội với Hinh Lâm quận chúa, những người này lại còn muốn mời Ngọc Linh Lung tới làm khách? Không sợ nàng lại gây thêm rắc rối sao?

Mộ thị mệt mỏi day trán, đem đống thiệp mời trên bàn đưa cho Thôi ma ma: “Đưa đến cho nó đi, nó muốn đi đâu thì đi.”

Đem quyền lựa chọn trao lại cho Ngọc Linh Lung, Mộ thị cũng không phải ra mặt, đắc tội với người ta.

Nhá nhem tối, câu trả lời của Ngọc Linh Lung đã trở lại.

Thật rõ ràng, một chữ: “Không đi!”

Mộ thị nghe Thôi ma ma nói, cảm giác giống như là khóc không ra nước mắt.

Gia thế của những người này, là nàng muốn cầu còn không được. Ngọc Linh Lung lại chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, được người ta mời đến không phải là thụ sủng nhược kinh sao? Thế nào lại không đi? Đây chính là một cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng nha!

Chẳng những không đi, lại dứt khoát cự tuyệt như vậy, đây không phải là lại liên lụy đến Ngọc phủ sao?

Mộ thị than thở: “Trả về hết đi, giải thích sao cho dễ nghe một chút, trăm ngàn lần đừng đắc tội với người ta.”

Ngọc Linh Lung không sợ đắc tội với người khác, nhưng nàng sợ!

Không quá ba bốn ngày sau, tầng lớp quyền quý trong kinh thành lại bắt đầu lưu truyền một câu nói mới: Tứ tiểu thư của Ngọc phủ, cao ngạo tự phụ, gia đình bình thường căn bản mời không nổi!

Thế nhưng con người vốn ngược đời, càng là thứ gì không có được thì lại càng trân quý. Ngọc Linh Lung cự tuyệt thiệp mời của mọi người, lại càng khiến cho bản thân mình có vẻ cao quý thần bí, mới đầu chỉ là một thứ nữ tầm thường, trong nháy mắt thân phận lại tăng lên gấp bội, gần như trở thành truyền thuyết.

—————————————–

Mặc kệ người bên ngoài nghị luận thế nào, giờ phút này, Ngọc Linh Lung lại chuyên tâm tới một việc khác.

Thương thế của Bạch tiên cô gần như đã khỏi hẳn, nhưng vẫn ỷ lại Ngọc phủ không chịu đi, đơn giản chính là muốn hưởng chút lợi ích hiếm có này. Dù sao cũng vô duyên vô cớ bị tiểu thư nhà người ta đánh cho một trận, loại chuyện nay không quá thường xuyên xảy ra, khó lắm mới gặp phải, đương nhiên là muốn lừa thêm chút bạc.

Nhà có tiền sợ nhất là cái gì, sợ nhất chính là bị mất thanh danh, Bạch tiên cô chính là hiểu được điều này, mới quyết định ở lại thêm vài ngày. Dù sao ở Ngọc phủ được ăn được uống lại có chỗ ngủ, so với chỗ ở tồi tàn trước đây của nàng tốt hơn rất nhiều.

Bất quá, nàng nghĩ không ra, chờ đợi nàng không phải những đĩnh bạc trắng bóng, mà là một cơn phong ba khác.

Ngọc Linh Lung nghe được tin Bạch tiên cô vẫn còn ở Ngọc phủ, không khỏi cười lạnh.

Thật đúng là một con rắn lòng tham không đáy, Mộ thị cho nàng nhiều bạc như vậy, lại vẫn còn ở lại không chịu rời đi!

Ngươi đã không đi, đừng trách chị đây không khách khí.

Ngọc Linh Lung làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, nếu đã nghĩ kỹ rồi, sẽ lập tức hành động.

Trời vừa vào đêm, nàng liền sai Linh Nhi “mời” Bạch tiên cô lại đây.

Nhìn Bạch tiên cô bị lôi kéo khiến đạo bào nhăn nhăn nhúm nhúm, đứng một bên xoa xoa cánh tay, vẻ mặt như thể đang cầu xin, Ngọc Linh Lung mới vừa lòng gật đầu.

Ân, xem ra Linh Nhi không phụ lòng mong đợi của nàng, xuống tay một chút cũng không khách khí.

Không cần nghĩ cũng biết, Bạch tiên cô vừa nghe nói Ngọc Linh Lung gọi nàng qua, nhất định sống chết không chịu đi, Ngọc Linh Lung dùng Linh Nhi, chính là bởi vì Linh Nhi biết một chút võ công, mời không đến, liền thẳng tay lôi Bạch tiên cô đến.

Bạch tiên cô vừa thấy Ngọc Linh Lung, liền biết đây là một vị chủ tử không tin mấy chuyện mê tín, dứt khoát không bày ra bộ dáng đạo cốt tiên phong kia nữa, cúi thấp đầu hỏi: “Không biết Tứ tiểu thư gọi ta tới đây, là có gì phân phó?”

Cũng không còn tự xưng là bổn tiên nữa, cứ bình bình thường thường nói chuyện như vậy thật tốt.

Khóe mắt Ngọc Linh Lung nheo lại, nhìn về phía Bạch tiên cô: “Lúc Ngọc Bằng trở về, ngươi vì sao lại vu hãm * ta tới tìm ngươi gây phiền phức?”

vu hãm: vu cáo hãm hại

Bạch tiên cô ngẩn người, chuyện này đã trôi qua lâu như vậy rồi, sao hôm nay Ngọc Linh Lung mới hỏi đến?

Nhớ tới Ngọc tướng quân bị Ngọc Linh Lung đánh vẫn còn đang phải nằm trên giường, Bạch tiên cô rùng mình một cái, thành thành thật thật đáp: “Là…là phu nhân cho ta bạc, bảo ta nói như vậy.”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh một cái, biết ngay là bà già Mộ thị kia giở trò quỷ. Lúc trước, Ngọc Linh Lung cũng ngửi thấy mùi tranh giành cấu xé lẫn nhau giữa Mộ thị và Mai di nương, chỉ cần nghĩ qua cũng biết, nhất định là Mộ thị lấy nàng ra làm cớ, tìm cơ hội xem sắc mặt của Mai di nương.

Mà nàng cũng không quan tâm mấy chuyện đó, Mộ thị và Mai di nương tranh đấu với nhau như thế nào, không liên quan tới nàng.

Thế nhưng mà, nàng vừa vặn có thể mượn việc này để thổi phồng.

Quét mắt nhìn Bạch tiên cô đang chột dạ không thôi, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười: “Ngươi nói, món nợ này, ta nên tính với ngươi thế nào?”

Bạch tiên cô sợ tới mức run lên, ngẩng đầu vội vàng liếc nhìn Ngọc Linh Lung một cái.

Lời này, có ý gì?

Cũng chỉ là lấy Ngọc Linh Lung làm cớ thôi, lại không gây tổn thất gì cho nàng ta, chẳng lẽ là muốn nàng lấy bạc ra bồi thường phải không?

Bạch tiên cô bịp người đã thành thói quen, nghĩ ai cũng như mình, lập tức liền cho rằng Ngọc Linh Lung cũng muốn lừa bịp tống tiền nàng.

Nhìn bộ dáng đầy nghi ngờ và ngạc nhiên của Bạch tiên cô, Ngọc Linh Lung mỉm cười đứng dậy, chậm rãi bước về phía nàng.

Mỗi bước đi đến, khiến Bạch tiên cô không nhịn được run run. Thủ đoạn độc ác của Ngọc Linh Lung nàng đã từng được lĩnh giáo, chẳng lẽ là thấy thương thế của mình khỏi rồi nên lại muốn đánh nữa?

Mắt mở trừng trừng nhìn Ngọc Linh Lung đi đến trước mặt mình, lại thấy một đôi mắt lạnh như nước mùa thu chằm chằm nhìn mình, Bạch tiên cô cảm thấy như bị mắc nghẹn ở cổ họng, phải lấy hết sức mới nói thành tiếng: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Ngọc Linh Lung bỗng dưng châm biếm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn như phù dung (hoa sen).

“Ngươi sợ ta!”

Thản nhiên nói ra một câu, ngữ khí lại thập phần khẳng định.

Bạch tiên cô cố gắng chống đỡ thân mình, không được tê liệt ngã xuống dưới ánh mắt sắc bén của Ngọc Linh Lung, nhưng khí lực để nói cũng không có.

Ngọc Linh Lung nhìn Bạch tiên cô co rúm bả vai, tiếp tục hỏi: “Ngươi cho rằng ta là quỷ, phải không?”

Hai chân Bạch tiên cô bắt đầu run, thiếu nữ trước mắt này không phải yêu thì là ma, nhất định không phải người!

Người bình thường, sao ánh mắt có thể lợi hại như vậy, sao có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng!?

Ngọc Linh Lung nhìn Bạch tiên cô đang ngày càng cúi thấp, nhẹ giọng nói: “Ta không phải quỷ, nhưng ta biết, làm sao có quỷ!”

Bạch tiên cô gần như sắp sụp đổ vội vàng ngẩng đầu lên, lời này của Ngọc Linh Lung là có ý gì?

Ngọc Linh Lung hiếm khi nở nụ cười: “Ta muốn ngươi làm một chuyện. Làm xong, ngươi có thể bình an cút ra khỏi Ngọc phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.