Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 2: Chương 2: Đối với kẻ xấu, thì càng phải xấu hơn!




Người mà Mộ thị mang tới chính là loại đầy tớ trung thành, tuyệt đối không hai lòng của Ngọc phủ, lúc này nghe được lệnh của chủ nhân nào dám chậm trễ, liền vội vàng chen lấn vượt lên trước, mỗi người một quyền một chưởng, trong mắt phả ra tia hung quang, tựa hồ chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi Ngọc Linh Lung.

Ngọc Linh Lung cười lạnh, đám nô tài trước mắt này khí thế náo nhiệt thế nào, ở trong mắt nàng còn không bằng con hổ giấy, nhiều nhất cũng chỉ là chuột giấy mà thôi. Mấy người tay bé chân nhỏ bọn họ, đừng nói là muốn thu thập nàng, sợ rằng ngay cả một con gà cũng giết không nổi.

Nếu không phải chủ nhân của thân thể này quá nhát gan và nhu nhược, thế nào lại bị mấy kẻ chó má này bức chết? Nghĩ đến đây, Ngọc Linh Lung nhất thời trong lòng tức giận. Con mẹ nó, chẳng hiểu tại sao chính mình lại hít phải một bụng tử khí, mấy con mụ già này không có mắt nên muốn đi tìm chết sao? Không đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ thì thật có lỗi với chính mình!

Trong chớp mắt, một đám đầy tớ xông lên, Ngọc Linh Lung nhanh nhẹn nắm lấy cái ghế sau lưng, hung hăng hướng về phía bọn họ mà ném!

“Ôi!” “Mẹ ơi, ai~”

Đám người không kịp phòng bị. Bất ngờ bị đánh trong khoảng cách ngắn như vậy, một nha hoàn đập trán vào cái chân ghế, máu tươi lập tức phun ồ ạt, thét một tiếng chói tai rồi té lăn trên mặt đất. Cùng lúc đó, lưng ghế nặng nề lao về phía trước, lại không khách khí đánh ngã hai mụ đầy tớ già. Ba người nhất thời kêu cha gọi mẹ, lăn lộn thành một đống trên mặt đất, thuận tiện còn đụng ngã những người đứng bên cạnh.

Chỉ như vậy, nhân lực của đối phương đã bị tiêu diệt mất hơn phân nửa, chỉ còn lại vài kẻ không biết sống chết còn muốn giãy dụa, nhưng mà chưa kịp đứng lên thì đã bị Ngọc Linh Lung một cước đá bay từng người. Còn lại một người cuối cùng, Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Mộ thị, trực tiếp đem mụ vú già này đá về hướng Mộ thị.

Trong ánh đèn lập lờ, đám người Mộ thị mang tới đều nằm bò ra mặt đất.

“Ngươi, ngươi…Nha đầu chết tiệt này, không muốn sống nữa phải không?”Mộ thị chưa kịp phản ứng đã bị mụ vú già kia đụng phải, mất thăng bằng ngã trái ngã phải, búi tóc trên đầu rối tung rối mù. Mộ thị một tay giữ tóc, một tay tức giận chỉ vào Ngọc Linh Lung ra sức mắng.

Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, không muốn sống sao? Vừa rồi chủ nhân của thân thể này còn muốn sống, nhưng ngươi cho nàng ta đường sống sao? Còn không phải là bị ngươi giết? Trước giờ Ngọc Linh Lung không tin nước mắt có thể đổi lấy thương cảm của người khác. Trong từ điển của nàng, chỉ có một quy tắc: Đối với kẻ xấu, thì càng phải xấu hơn!

“Ngươi ngươi ngươi, cái con nha đầu không biết quy củ này, dám đối với mẹ cả thế này sao ——–” Mộ thị hổn hển mắng Ngọc Linh Lung, hoàn toàn đánh mất tác phong của một vị phu nhân.

Ngọc Linh Lung khẽ nhíu mày, nữ nhân này quả thật so với gà mái đang muốn đẻ trứng còn ồn ào hơn, tiếng kêu của ả hòa vào cùng với tiếng rên rỉ của đám người đang nằm bò ra đất, tạp âm đó khiến cho nàng phát ốm.

Bất quá, đem một đám người bọn họ đá ra bên ngoài cũng có chút phiền phức, ánh mắt Ngọc Linh Lung rơi vào chiếc chậu sành nhất thời nảy ra chủ ý.

Nâng tà váy dài lên, Ngọc Linh Lung bước vài bước đến bên cạnh chiếc chậu sành. Khi mọi người trong phòng còn chưa hiểu chuyện gì, Ngọc Linh Lung không nói tiếng nào nhặt chậu sành lên rồi thình lình ném về phía Mộ thị!

Mắt thấy chậu sành nặng nè bay về phía mình chỉ trong nháy mắt, Mộ thị sợ tới mức ngây ngẩn cả người, trốn cũng trốn không nổi. Dưới tình thế cấp bách, một đám nha hoàn đang bị thương vội vàng kéo Mộ thị sang hướng khác. Mặc dù khiến Mộ thị ngã nhào trên mặt đất, nhưng cũng tránh thoát được cơn thịnh nộ của chiếc chậu sành.

“Ba!” Một tiếng giòn tan vang lên! Âm thanh không lớn lắm, lại làm cho những người trong phòng không hẹn mà cùng đình chỉ kêu rên, ánh mắt đồng loạt nhìn vào chỗ chậu sành rơi xuống ——

Bầy bọ cạp bị nhốt mấy ngày bỗng nhiên được tự do, lập tức hung hổ bò ra ngoài, toàn bộ căn phòng nhất thời chi chít bọ cạp!

“Trời ạ!”

“Cứu mạng a!”

“Không được, mau gọi người tới đây!”

Những người mới vừa rồi còn nằm bò trên mặt đất rên rỉ, giờ phút này lại giống như đàn gà bị chọc tiết, từng người từng người tiếp bước bò về phía cửa bỏ chạy. Hai mụ đầy tớ già trung thành chạy cuối cùng, trong thời khắc khẩn cấp, dù bận chạy trối chết nhưng vẫn không quên Mộ thị, nghiêng ngả lảo đảo đỡ Mộ thị theo mọi người chạy ra ngoài.

Trong vòng một giây, người trong phòng đã chạy sạch bong. Nhìn từng người từng người chạy trối chết, khóe miệng Ngọc Linh Lung lộ ra một tia cười cạnh. Ngay cả một điểm bản lĩnh cũng không có, còn dám chọc đến nàng? Về tu luyện mấy trăm năm đi rồi nói sau!

Không gian trong phòng thanh tĩnh trở lại, Ngọc Linh Lung dốt cuộc mới có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Được rồi, xuyên qua rồi, nàng chấp nhận sự thật này. Nhưng vấn đề là, chủ nhân của thân thể này là ai?

Trong đầu lập tức xuất hiện một đống hình ảnh cùng tư liệu, phảng phất giống như tự động lấy ra đáp án từ trong máy tính, Ngọc Linh Lung khẽ vuốt vuốt trán, cẩn thận phân tích kí ức trước đây của chủ nhân thân thể này.

Ngọc Linh Lung, Tứ tiểu thư của phủ Ngọc tướng quân, thân phận là một thứ nữ, nhưng lại không phải là lớn lên từ Ngọc phủ. Thân nương của nàng tên là Y Lan, là vũ cơ Tây Vực tiến cống, trong một đêm phong lưu cùng Ngọc tướng quân liền sinh ra Ngọc Linh Lung. Bất quá, bởi vì xuất thân thấp kém mà không vào phủ, cho đến trước khi Y Lan qua đời, Ngọc Linh Lung khi đó mới mười bốn tuổi không thể không bước vào phủ Ngọc tướng quân nhận cha.

Ngọc Linh Lung không chỗ nương tựa, vừa tiến phủ đã phải chịu đựng đủ loại khi dễ cùng xem thường. Ngay cả đám nha hoàn và vú già thấp hạ đẳng cũng không đem nàng để vào mắt. Trời sinh Ngọc Linh Lung ôn hòa yếu đuối, dù chịu bao nhiêu khi dễ cũng nhẫn nhịn trong lòng. Thế nhưng, cho dù nàng nhu nhược thế nào, cũng không có một người đồng tình và tôn trọng bên người, trái lại lại rơi vào kết cục bị Mộ thị xem như thuốc dẫn của con gái mình.

Hiểu rõ tình cảnh của chính mình, Ngọc Linh Lung chớp chớp mắt. Hóa ra mình là con riêng của Ngọc tướng quân, khó trách bà mẹ cả kia nhìn mình không thuận mắt, nhất định là chỉ ước mình chết sớm mà thôi!

Tùy tay với lấy chiếc gương đồng trên bàn, Ngọc Linh Lung lúc này mới đánh giá thân thể này. Tuy rằng ông trời ngoài ý muốn an bài cho nàng xuyên qua, lại cố tình chọn một thứ nữ bị bắt nạt, nhưng không thể không thừa nhận, nàng thật vừa ý gương mặt này.

Ngọc Linh Lung hoàn toàn kế thừa dung mạo của Y Lan. Mặc dù mới có mười bốn tuổi, vóc người so với đám bạn cùng trang lứa cao hơn một chút, đại khái khoảng 1m65. Dáng người hơi mảnh mảnh nhưng không mất đi vẻ yểu điệu, làn da trắng nhõn như sữa dê. Hai bên lông mày cong cong như lá liễu, không tô mà đậm. Sống mũi cao thẳng càng làm cho khuôn mặt thêm xuất chúng, đôi môi phía dưới kiều diễm ướt át tựa như bông hoa đang hé mở. Đặc biệt nhất là đôi mắt, hàng mi dày dặn mềm mại không giấu nổi hai tròng mắt ngọt ngào như nước, khi chuyển động lại như sinh ra hàng vạn phong tình. Ngọc Linh Lung mỉm cười, trong gương lập tức xuất hiện một khuôn mặt tươi cười đầy thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành, mê đảo chúng sinh. Không nghĩ tới khi đi vào cổ đại, nàng lại có thể làm một đại mỹ nhân!

Ngay lúc đang chiêm ngưỡng trái phải, cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên bị đẩy ra. Không đợi Ngọc Linh Lung kịp phản ứng, một cô nương người ướt đẫm chạy ào vào trong phòng, thẳng đến chỗ nàng đứng. Ngọc Linh Lung không khỏi hoảng sợ, trải qua một màn vừa rồi, sao còn có người dám bước vào cái phòng đầy bọ cạp như thế này? Chẳng lẽ có quỷ? Không đợi nàng nhận thức người trước mắt là cái dạng gì, thân thể đã bị cô nương kia ôm chặt lấy, bên tai nhất thời vang lên một thanh âm tựa như đã bị kiềm chế rất lâu ——-

“Tiểu thư, người không có việc gì! Thật sự là quá tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.