Chìa khoá trong tay Mạc Dật Hiên, trong lòng nàng kinh hãi, đó là… chìa kháo A Sâm đưa cho nàng trước khi đi!
Nàng cắn răng một cái, tiến lên đoạt lại chìa khoá.
“Đây là chìa khoá bảo tàng đi?”
Gương mặt tuấn tú của Mạc Dật Hiên giãn ra, tay chuyển một cái cất chìa khoá vào trong tay áo mình.
Mạc Liễm Kỳ luôn âm thầm tìm thứ gì đó, chính là chiếc chìa khoá, hắn đã gạt mình thì mình cần gì đưa chìa khoá này ra ngoài. Hắn cười lạnh một tiếng, âm trầm nhìn Dịch Cẩn Ninh.
“Trả lại cho ta!”
Dịch Cẩn Ninh trừng hắn, đôi môi đỏ mọng vì tức giận mà hơi nhếch lên, Mạc Dật Hiên nhìn có chút hốt hoảng tinh thần. Trước kia ắhn không rõ vì sao lại coi trọng nàng, bây giờ nghĩ đến hơn phân nửa là vì tính tình quật cường này của nàng đi.
Càng nhìn càng không rõ ánh ắt nàng, cùng với suy nghĩ trong lòng nàng, hắn lại càng muốn đi qua, tiến vào, hiểu biết càng sâu, thế cho nên bản thân hoàn toàn chìm vào hắn mới hiểu được bản thân không thể rút ra được nữa.
“Ta khong trả đấy!”
Trêu Dịch Cẩn Ninh thật làm hắn vui vẻ, hắn phát hiện bản thân ngày càng hứng thú. Lại từ trong tay áo lấy chiếc chìa khoá ra: l “Sao ta cảm thấy chiếc chìa khoá này không phải của nàng nhỉ?”
Mọi người thấy chiếc chìa khoá này cũng là suy nghĩ lung tung, chiếc chìa khoá này làm ra từ vàng, Lâm phủ sẽ không xa xỉ tạo ra một chiếc chìa khoá riêng biệt đi. Nhất định chiếc chìa khoá này có điều kỳ lạ, lại nhìn dáng vẻ của Quận Vương rõ ràng là dùng chìa khoá uy hiếp người quái dị này! Hay là…
Thủ lĩnh quan binh cảm thấy cả kinh, Qậun Vương sẽ không coi trọng người quái dị này đấy chứ?
Móng vuốt lại vươn ta, gió lạnh ùa tới, bóng người chợt loé.
Dịch Cẩn Ninh đỡ bụng, còn chưa kịp xoay người đã bị bắt lấy, nàng quá sốt ruột cho đứa bé trong bụng rồi.
Thật là thủ pháp bắt giữ lợi hại, biết Mạc Dật Hiên thâm tàng bất lộ, chỉ là bản lĩnh bắt người ấy hình như là long hành thủ của thiếu lâm tự. Mạc Liễm Sâm từng nói với nàng điểm tuyệt diệu của long hành thủ, bắt người ở vô hình… Sao kiếp trước nàng không biết?
Trên lưng bị đè chặt bỗng nhiên đau đớn, trơ]sc khi ý thức của nàng biến mất, một câu nói gian nan ra khỏi miệng làm trong lòng Tam Cung Nương ấm áp.
“Đừng làm hại Tam Cung Nương!”
Một tay Tam Cung Nương đỡ eo, một tay đỡ bụng, bị lời này làm chấn động lui về sau một bước.
Ba năm trước trước khi gả cho Lâm Ngạo Thiên nàng chính là người của Mạc Liễm Kỳ.
Mạc Dạt Hiên có thể tìm đến đây toàn bộ là vì tối qua nàng phát ra một chiếc đạn tín hiệu. Đạn tín hiệu này, đã ba năm nàng không dùng.
Nàng không còn cách nào khác, toàn bộ người nhà của nàng đều nằm trong tay Mạc Liễm Kỳ.
Ngay khoảnh khắc Mạc Liễm Sâm lấy chìa khoá bảo tàng ra, không ai biết được nội tâm nàng mừng như điên và ẩn ẩn chờ mong, dẫu là người bên gối nàng cũng không nhắc với hắn một câu.
Thân phận thực sự của nàng là một chiếc cọc ngầm Mạc Liễm Kỳ xếp vào cạnh LÂm Ngjao Thiên.
Từ ba năm trước bỗng nhiên Sát Minh xây dựng, oanh động võ lâm thậm chí uy hiếp đến triều đình, Hoàng thượng liền âm thầm phái người truy tìm cứ điểm tổng đàn của Sát Minh, nhưng mãi không có kết quả.
Mạc Liễm Kỳ bắt toàn bộ người nhà của Cung Tam Nương đang chuẩn bị rời khỏi giới sát thủ, uy hiếp nàng bất kể thời gian bao lâu cũng phải tìm ra tổng đàn Sát Minh, một lần àhnh động của hắn sẽ là tiêu diệt.
Không chết được tử tế, nàng đi đến La Thành không lâu liền bị Cố Giai Nam bắt tới bái đường. Nếu không phải nàng nhạy cảm bắt được tin tức của Sát Minh, nàng đã sớm rời khỏi Cố Giai Nam, lại không ngờ bản thân yêu con người cố chấp kia.
Dịch Cẩn Ninh bị Mạc Dật Hiên ôm lấy, hai tay buông thõng, trên đôi mắt khép chặt là àhng mày vẫn nhíu lại.
Mạc Dật Hiên thoáng nhìn qua Cung Tam Nương, lộ ra nụ cười đầy thâm ý, rồi bước nhanh ra khỏi Lâm phủ.
Xe ngựa chạy lộc cộc, âm thanh ồn ào.
Mạc Dật Hiên sợ sau khi bản thân lén lút chặn Cung Tam Nương phát tín hiệu cho Mạc Liễm Kỳ, bị phát hiện đến La Thành hắn đành dịch dung cho mình, thuê một chiếc xe ngựa cũ nát, cùng “xấu phụ” Dịch Cẩn Ninh chạy về Cẩm Thành.
Lần này đi, bởi xư ngựa cũ nát, lại không phải việc gấp nên đi mất mấy ngày.
Từ hôm đầu tiên bị ôm lên xe ngựa nàng đã tỉnh, lại luôn buồn bực vì sao Mạc Dật Hiên lại xuất hiện ơt La Thành, một chút tin tức của MẠc Liễm Kỳ thì không có.
Còn Cung Tam Nương cố ý dịch dung cho nàng có phải có thâm ý khác hay không?
Nàng nheo mắt, rụt cổ, động đậy. Ôi cha Mạc Dật Hiên đáng chết, xuống tay cũng ác độc thật!
Đây là đi đâu? Không phải Mạc Dật Hiên muốn đưa nàng về Cẩm thành đấy chứ! Ý nghĩ này vừa hiện trong đầu, nàng lập tức xốc màn xe lên.
Bên ngoài là con đường nhỏ thanh tịnh, người bên đường không nhiều lắm, hàng quán cũng ít, không náo nhiệt phồng hoa như ngã tư đường ở Cẩm Thành và La Thành.
“Sao, muốn xuống xe à?”
Mạc Dật Hiên hơi ngả về phía sau, dựa lưng vào vách xe, vách xe ngựa lạnh lẽo cứng rắn như vậy, thế mà ắhn cũng nằm được thoải mái như thể sạp chăn gấm tơ vàng.
Quả nhiên diện mạo yêu nghiệt thì không bình thường, đến dáng vẻ nằm cũng tao nhã như vậy. Đáng tiếc Dịch Cẩn Ninh không có tâm tình ngắm nghía bức tranh mĩ nam nằm ngửa, hiện nay nàng là trọng phạm bị nhốt, đâu ra đãi ngộ cao như vậy.
Động đậy chân tay bị dây thừng trói chặt, Dịch Cẩn Ninh muốn ămnsg to một tiếng: Đồ gấu mẹ nhà ngươi!
Mỗi lần đều bị dây thừng trói chân trói tay, đời này nàng kết thù với dây thừng sao?
“Không muốn!” Nàng buồn bực thốt ra một câu.
Buông màn xe ngăn cản hơi lạnh bên ngoài, trở lại xe ngựa chỉ có hai người, im lặng không tiếng động. Nàng nhắm mắt không để ý đến đồ lẳng lơ kia, đừng tưởng hắn cố ý õng ẹo tạo dáng là có thể hấp dẫn người, A Sâm đẹp hơn hắn không biết bao nhiêu lần kia!
Đi được một lúc thì xe ngựa dừng lại.
Giọng nam trung của phu xe truyền vào từ bên ngoài: “Quận Vương, đến rồi!”
“Đây là đi đâu? Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”
Xuống xe ngựa, Dịch Cẩn Ninh đưa mắt nhìn bốn phía, đây là một nơi hoang vu.
Dịch Cản Ninh đề cao cảnh giác, mạc Dật Hiên có ý đồ với nàng, nàng đã sớm nhận ra. Thằng nhãi này sẽ không phải ở nơi hoang vu không bóng người làm gì nàng đấy chứ? Đúng là đồ quái gở!
Nàng bĩu mô, sờ bụng mình, cảm giác được đứa bé lẳng lặng ngủ yên trong người mình. Thực ra đó là cảm giác của nàng, đứa bé nhỏ như vậy có thể cảm nhận được ư?
Hình như Mạc Dật Hiên cũng biết chuyện nàng mang thai, lạnh lùng giễu cợt: “Cục thịt đó mới hơn mọt tháng, sao có thể hiểu được nàng trân trọng nó? Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ không còn nữa!”
Dịch Cẩn Ninh cảnh giác lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với ăhns, hai tay ôm bụng: “Ngươi muốn làm gì, đừng làm hại đứa con của ta!”
Mạc Dật Hiên liếc nàng một cái, không ừ chẳng hử, kéo tay nàng đi thẳng về phái trước, làm tay nàng bị đau.
“Này, ngươi đưa ta đi đâu hả?”
Hắn tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, Dịch cẩn Ninh đẩy tay hắn muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích nhưng chỉ phí công vô ích, đành mặc hắn kéo mình đi đến một khe núi.
Dưới khe núi, lại quẹo vào một nơi đầy hoa cỏ xnah mướt như một tấm nệm.
Nơi này cực đẹp, dưới chân là mảnh đất xanh mượt, ngẩng là cây núi đầy cây, hoa rụng rực rỡ. Một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi, nước từ trong khe suối nhanh nhẹn chảy ra, dưới ánh mặt tời như đứa bé bướng bỉnh, lướt qua những tảng đá nhô lên dưới mặt nước, tiếng nước vỗ thanh thuý dễ nghe. Cánh hoa đào hồng rơi xuống nước, mặc dòng suối cuốn trôi đi xa.
Dịch Cẩn Ninh chớp mắt, nàng chưa từng thấy nơi nào đjep như này, làm nàng nhớ tới một từ của Lạc Tiếu Tiếu: Lãng mạn!
Lạc Tiếu Tiếu nói thân sĩ đều hiểu lãng mạn, A Sâm của nàng là người không hiểu phong tình, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết tán tỉnh trong khuê phòng. Lúc bấy giờ nàng còn xù lông nhảy dựng lên mắng Lạc Tiếu Tiếu có phải rình coi chuyện khuê phòng của nàng hay không. Nghĩ đến vẫn là bản thân và Mạc Liễm Sâm không hiểu cái gì gọi là lãng mạn rồi!
“Ngươi dẫn ta tới đây… là để ngắm cảnh đẹp?”
Nàng không chắc chắn lắm hỏi một câu, thầm nghĩ ngớ ngẩn đi? Rõ ràng như vậy, hiển nhiên là muốn làm chút gì cho nàng rồi!
“Hẳn đây là lần đầu nàng thấy cảnh đjep như này?”
Mạc Dật Hiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời một lát, như lầm bầm lầu bầu thốt ra một câu. Hắn duỗi chân, cong eo, rất tự nhiên nằm xuống thảm cỏ mềm mại thoải mái này.
Cảnh đẹp nơi này đúng là lần đầu nàng thấy, có cảm giác làm người ta quên hét phiền não, dứt bỏ trần thế an tâm gia nhập vào nơi đây.
Dịch Cẩn Ninh bỗng có cảm giác trước đây có phải đã nhìn lầm hắn không, nam nhân như vậy hẳn là nam tử điềm đạm không truy danh trục lợi mới đúng.
Nưhng kiếp trước hắn tàn ác với nàng, hiện tại nhớ tới vẫn làm nàng oán hận, người này… rõ ràng là hai thái cực! Một là giai công tử tao nhã, nhẹ nhàng thoát khỏi trần thế; một là vua hồ ly thô bạo, nhẫn tâm, kiên quyết.
Chẳng lẽ người này có hai mặt sao?
Đúng rồi, nàng nhớ Lạc Tiếu Tiếu thường nói là bệnh tâm thần phân liệt. Nàng không hiểu rõ câu này có ý gì, nhưng trong nhận thức của nàng hẳn là hai mặt đi.
Điều tốt đẹp đều ngắn ngủi.
Mạc Dật Hiên nằm một lát rồi đứng dậy. Miệng cứng rắn nói: “Hai lựa chọn. Theo ta, Mạc Liễm Sâm sẽ sống; không theo, Mạc Liễm Sâm sẽ chết!”
Sống chết của A Sâm liên quan gì đến hắn chứ? Huống chi hắn vẫn là kẻ thù lớn trong kiếp trước của nàng, bảo nàng theo hắn ra sao?”
Dịch Cẩn Ninh nổi giận bừng bừng, cũng đứng phắt dậy, nhìn thẳng hắn.
“Sao ta phải chọn hả?”
Nam nhân này thật biết che giấu, kiếp trước nàng cũng quan sát thật lâu mới phát hiện hắn có bản lĩnh mà người thường không có: Thuật đọc tâm.
Nàng không rõ hắn đọc lòng người như thế nào, nhưng phát hiện ánh mắt giảo hoạt như hồ li kia như xuyên qua đáy mắt nhìn thấu bí mật sâu trong nội tâm nàng, nên nàng mới to gan phỏng đoán, ắhn có bản lĩnh nhìn thấu lòng người.
Cho nên người này luôn là con hồ ly giả dối, tuy nàng rất muốn giết hắn nhưng năng lực có hạn, đành phải tránh né.
Phủi bụi đất dính trên quần áo, Dịch Cẩn Ninh cười cười, chút ý sợ hãi trên gương mặt mị hoặc chúng sinh của nàng không thể tránh được hai mắt của Mạc Dật Hiên.
“Bởi vì… Chuyện hồi sáng của Mạc Liễm Sâm đã bị Hoàng thượng biết trước, Cung Tam Nương kia… là người của hoàng đế!”
Thì ra người bên người chính là gian tế! Chuyện này nhưng là Dịch Cẩn Ninh không nghĩ tới, Cung Tam Nương đối xử với nàng không tệ, bình thường có chuyện tốt gì cũng nghĩ đến nàng đầu tiên, vì sao nàng lại…
“Mạc Liễm Kỳ dùng mười năm âm thầm bồi dưỡng tử sĩ và cọc ngầm, Cung Tam Nương là ở ba năm trước bị hắn vô ý phát hiện, tất cả cha mẹ huynh đệ nàng đều nằm trong tay Mạc Liễm Kỳ!”
Amcj Dật Hiên cúi đầu, nhổ một gốc cỏ, nhãn nhã xoay tròn.
Trên ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, gốc cỏ này xoay tròn rất nhanh, màu xanh của cây cỏ chuyển động nhanh hơn trở thành một vòng tròn nhỏ màu xnah.
Dịch Cẩn Ninh cảm thấy rất giống lá sen trong nước không mang sương sớm, sức sống bừng bừng, xnah ngắt mê người.
“Nơi này… ta từng nghĩ chờ ta hoàn thành sứ mệnh của bản thân, giúp Huyền Vương đoạt giang sơn xong sẽ mang cô nương ta yêu nhất đến đây ẩn cư cả đời, không vượt hồng trần, chẳng màng thế sự!”
Mạc Dật Hiên lại tiếp tục lầm bầm, Dịch Cẩn Ninh không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Nàng tueyẹt không đồng ý với hắn, A Sâm chuẩn bị ổn thoả như vậy, sao có thể trúng mai phục của họ, nhất định là hắn lừa nàng, chắc chắn thế.
Như không nghe thấy đề nghị của hắn, nàng nhấc chân bước đi. Đi đến dứt khoát, quyết tuyệt.
Sau lưng nàng, Mạc Dật Hiên đứng thẳng người, tay áo bồng bềnh bay bay trong gió, vẻ mặt ảm đạm.
Nàng đi rất nhanh, nước mắt tí tách rơi xuống, nàng vừa gạt lệ vừa đi, dưới chân có một hòn đá to cũng không nhìn thấy.
Bịch một tiếng, nàng bị vấp phải hòn đá này.
Nàng lại đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Dụi nước mắt khô khốc trong mắt, nàng hận mình, tin tưởng thằng nhãi Mạc Dật Hiên này làm chi, nhất định hắn lừa mình.
Nhưng cớ gì nàng lại rơi lệ, có phải vì mang thai nên không khống chế được cảm xúc?
Mạc Dật Hiên soạt một tiếng phi thân tới, bàn tay to ôm eo nàng, dưới chân nhẹ bẫng, lướt qua đào hồng khắp cây. Dịch Cẩn Ninh lơ mơ nhìn hắn, thực ra dáng dấp nam nhân này cũng không kém, thật ra rất đẹp mắt, bảo sao lúc trước Dịch Cẩn An muốn đổi phu quân với nàng.
Nàng rũ mi: “Ngươi thả ta xuống dưới, tự ta có chân!”
Nàng nắm chặt trâm cài trong tay, đó chính là chiếc trâm cài lần trước nàng đã dùng với Lâm Ngạo Thiên lúc ở La Thành. Nàng sợ trải qua giờ phút này, nàng không đành lòng xuống tay với hắn. Bây giờ kẻ thù ở sát ngay bên cạnh, hơn nữa không hề có chút phòng vệ nào với mình. Nếu đâm một trâm xuống, cắm thẳng vào động mạch đang nhảy lên của hắn, có phải nàng có thể báo thù không?
Chỉ trong chớp mắt, suy nghĩ của nàng vụt qua trong tâm trí rồi không do dự nữ. Cổ Mạc Dật Hiên ở ngay trước mắt nàng, lúc này nàng mà động thủ thì không còn gì tốt bằng.
Trong lòng thầm đếm mấy tiếng, đếm theo nhịp tim đang đập của bản thân, bàn tay nắm trâm cài giơ lên. Mạc Dật Hiên vẫn không phát hiện, ôm nàng nhảy một cái xa vài trượng, rời khỏi nơi đẹp đẽ làm người hít thở không thông này.
Phập!
Trâm cài trong tay như mong đợi, cắm thẳng vào động mạch chủ trên cổ Mạc Dật Hiên, cắm sâu vào ba phần.
Mạc Dật Hiên bị đau nhưng tay ôm Dịch Cẩn Ninh không buông ra, hắn cười lạnh một tiếng, một tay ném nàng khỏi lòng mình.
Dịch Cẩn Ninh từng học khinh công, hiểu cách tự bảo vệ mình, cũng hiểu hắn ném đi có dùng chút xảo kình, không có nửa phần muốn làm tổn thương nàng.
Nàng nghiêng người lật một cái, nhảy trong không trung, bước chân dừng trên một cái cây, sau đó lại lộn người về phía sau một cái, một động tác cực kì xinh đẹp, hành động liền mạch lưu loát. Đến Dịch Cẩn Ninh cũng giật mình, nàng chưa bao giờ có thể nghiệm như vậy, cảm giác này thực sự… rất dễ chịu!
Vèo!
Chung quanh ánh lửa lay động, đầu tiễn mang theo dầu hoả sượt qua người Mạc Dật Hiên, hiểm độc thiêu vai trái của hắn.
Dịch Cẩn Ninh vừa ổn định cơ thể liền thấy MẠc Dật Hiên bị một đám hộ vệ áo giáp màu đen bao vây.
Một thanh kiếm đâm về phía nàng, dừng lại ngay yết hầu, múi kiếm âm lãnh chỉ thẳng cổ nàng.
“Biệt lai vô dạng, Quận Vương, đường đệ tốt của trẫm!”
Mạc Liễm Kỳ một thân màu vàng, đi ra từ sau lưng thị vệ, khoé miệng thấp thoáng ý cười âm lãnh làm người ta dựng tóc gáy.
Hắn vừa nhận được tin tức của Cung Tam Nương liền dẫn người chạy tới, nhưng vẫn muộn một bước, La Thành đã sớm người đi nhà trống.
Cung Tam Nương mở to hai mắt, khoé miệng có chút máu đen đọng lại, mức độ vặn vẹo trên gương mặt đã chứng tỏ nàng chết không cam lòng và đã trải qua đau đớn thể nào.
Hắn giúp nàng vuốt mắt, dặn dò một tiếng “Chăm sóc người nhà của nàng!”
Rồi sau đó một đường truy tìm MẠc Dật Hiên, thẳng đến nơi này.
“Sao hả, muốn biết sao trẫm biết được ngươi đã bán đứng trẫm không?”
Nhìn thần sắc quái dị và phẫn nộ trần ngập gương mặt Mạc Dật Hiên, Mạc Liễm Kỳ cười nhạt, xoè hai tay mình ra.
Dịch Cẩn Ninh thấy trên tay hắn là một chiếc nhẫn, là một thiết bị truy tìm. Nghe nói Sát Minh từng chịu mệt bởi thiết bị truy tìm này, cách phá giải chính là bôi phấn mẫu đơn lên người.
“Soạt!”
Dịch Cẩn Ninh hất mũi kiếm đang chĩa thẳng vào nàng, không hề sợ hãi, nhìn thẳng Mạc Liễm Kỳ.
“Coi ta là cái gì thế hả?”
Các thị vệ chung quanh khó hiểu, Mạc Liễm Kỳ và Mạc Liễm Sâm cũng là biểu cảm không hiểu, nàng có ý gì?
Dịch Cẩn Ninh cười gượng hai tiếng:“Ta ngoan ngoãn ở lại Cẩm Thành thì bị truy nã vô tội, đến La Thành lại bị Quận Vương cường ép mang đi, đến đây, cảnh đẹp chưa ngắm đủ đã bị quấy rầy… khụ khụ, ta muốn nói, huynh đệ các ngươi thật sự để ý đến chút tiền nhỏ nhoi này thế cơ à?”
Đã đến nước này thì cứ nói thẳng hết đi, miễn cho còn muốn đánh đánh giết giết, cãi nhau không thoải mái còn phải liều mạng, chia rẽ hai vợ chồng các nàng, còn cục cưng của nàng cũng không thể luôn đi theo người mẹ số khổ hối hả ngược xuôi có được không?
Trên mặt Mạc Liẽm Kỳ vui vẻ: “Ngươi đang nói số của cải kia là có thực sao?”
Lúc trước hắn còn không chắc chắn, chỉ là đoán phụ hoàng đưa cho Mạc Liễm Sâm chính là chìa khoá bảo tàng, không nghĩ tới đúng thật. Lúc tiên đế vừa gầy dựng giang sơn từng cướp đoạt vô số trân bảo của rất nhiều tiểu quốc xung quanh, nghe nói số của cải này phú khả địch quốc, chìa khoá kia mà sử dụng vào chiến tranh nhất định nghiêng ngả một nước.
Thì ra Mạc Liễm Kỳ không biết sự tồn tại của số của cải kia, xem ra nàng và Mạc Liễm Sâm đoán sai rồi. Nguy rồi, bọn họ vào Cẩm Thành có phải gặp mai phục như lời Mạc Dật Hiên?
Ánh sáng trong mắt chợt tắt, Dịch Cẩn Ninh thật muốn dùng cây trâm vừa rồi, ra tay đâm chết Mạc Liễm Kỳ. Hai người trước mắt đều không bố trí phòng vệ mình, đây là cơ hội tốt, chỉ là nàng không có chút nội lực nào, hoàn toàn sử dụng sức không.
Người không có bản lĩnh, cái gì cũng không làm được, may mà khinh công nàng không tệ, bằng không nhất định bị Mạc Liễm Sâm cười đến rụng răng.
Lắc lắc đầu, nàng không vui nhíu mày, thời khắc như này nàng còn nghĩ đến chuyện vui chốn khuê phòng của nàng và Mạc Liễm Sâm. Quả thực là… mắc cỡ muốn chết, may mà không có ai phát hiện.
Đợi đã, hình như có người phát hiện rồi.
Nàng ngẩng phắt đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt quỷ dị của Mạc Dật Hiên, cặp “mắt thần” kia sẽ không phát hiện ra chuyện vừa rồi trong lòng nàng đấy chứ?
Mạc Dật Hiên ngượng ngùng cúi đầu, chuyện kia… vừa rồi hắn chả phát hiện ra gì cả, chỉ nhìn thấy trong lòng Dịch Cẩn Ninh tràn đầy vui vẻ và tí xíu không vui mà thôi, chuyện khác, cái gì hắn cũng không thấy. Ánh mắt nàng quá mức che giấu, hắn không rình coi được bí mật nơi sâu thẳm của nàng.
“Không sai, số của cải này vốn có, hơn nữa… chìa khoá vốn ở trên người ta…”
Dịch Cẩn Ninh bất cứ giá nào, A Sâm giao chìa khoá cho mình đã nói lên hắn giao quyền xử trí chiếc chìa khoá này cho mình.
Không phải Mạc Liễm Kỳ rất thèm thuồng số của cải ấy sao, không phải Mạc Dật Hiên nói muốn một cuộc sống bình yên không màng hồng trần, thế sự sao? Vậy nàng thật muốn nhìn, hai hổ đánh nhau có phải sẽ có một mặt thoả hiệp hay không.
Quả nhiên, Mạc Liễm Kỳ đảo mắt một cái, sắc bén nhìn về phía Mạc Dật Hiên.
“A Hiên, giao ra đây!”
Gương mặt hắn lạnh lẽo, dưới ánh mặt trời hoàng hôn rọi xuống, dung nhan tuấn mỹ hơi vặn vẹo. Bàn tay hắn trắng nõn, trắng y hệt làn da hắn, Dịch Cẩn Ninh có thể thấy rõ đường vân trên tay hắn.
Đường vân thật đẹp, người này sát phạt quyết đoán, nhẫn tâm thô bạo, thíhc hợp làm quân chủ nhưng không phải một quân chủ tốt. Dùng thủ đoạn của hắn để trị quốc, rất có khả năng Tây Việt bị huỷ trong tay hắn.
“Không!”
Mạc Dật Hiên lùi về phía sau.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, Mạc Liễm Kỳ một thân màu vàng làm người ta có cảm giác lạnh lẽo, Mạc Dật Hiên lui về sau một bước, ắhn liền tiến lên một bước.
“Lấy ra đây!”
Phía sau đã hết đường lùi, đó là dòng suối.
Ở dưới ánh mặt trời nhu hoà dòng suối càng lộ vẻ dịu dàng, dòng nước ào ào chuyển động.
Dịch Cẩn Ninh nhíu chặt mày, lúc này nàng có nên trốn đi không?
Bước chân đã bắt đầu lui về sau, Mạc Liễm Kỳ còn đang đuổi theo muốn lấy được chìa khoá, giày Mạc Dật Hiên thì đã giẫm vào trong suối, bị ướt nửa người.
Đám thị vệ giơ thanh trường thương và bội kiếm nhưng không động đậy, thánh thượng không ra mệnh lệnh, lúc này bọn họ không biết nên làm gì. Thấy Dịch Cẩn Ninh đi tới, dáng vẻ trấn định khác thường, mỗi người đều tự giác nhường ra một con đường.
Bọn họ tâm ý tương thông cùng nhìn về hai huynh đệ không xa nơi đó, trong lòng suy đoán, nói không chừng Hoàng thượng thả nàng!
Dịch Cẩn Ninh được tự do, nàng bước nhanh hơn, đề khí dùng khinh công bay ra khỏi nơi vừa giống khe sâu vừa giống khe núi này.
Chạy một hơi thời gian nửa ly trà nhỏ, Dịch Cẩn Ninh mới dừng lại nghỉ tạm. Nàng nên suy nghĩ cho đứa bé, mệt mỏi bản thân thì được, nhưng mệt chết đứa nhỏ đừng nói Mạc Liễm Sâm không tha cho nàng, đến nàng cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lão già thối thánh thủ Điệp Cốc từng nói, trong thời gian mang thai trừ bỏ không thể làm chuyện phòng the ra, tất cả các vận động mạnh đều không thể làm, đến khinh công cũng chỉ được dùng một phần nhỏ.
Bằng không với tốc độ của nàng, đừng nói lộ trình ngắn ngủi này, chính là trở lại Cẩm Thành nàng cũng có thể mặt không đỏ, thở không gấp chạy trở về trong vòng hai ngày.
Mạc Dật Hiên phát hiện Dịch Cẩn Ninh chạy mất đầu tiên, hắn phục hồi lại tinh thần trừng Hoàng đế Mạc Liễm Kỳ.
“Nhìn xem, dương đông kích tây! Nàng chạy mất rồi, nếu Mạc Liễm Sâm đến dưới thành, ngươi không có con tin để khống chế, nhìn hắn không giết chết ngươi mới là lạ!”
Ngữ khí của hắn với Mạc Liễm Kỳ vẫn như thường ngày, hoàn toàn không coi hắn như vua của một nước mà đối xử.
Hắn lấy chiếc chìa khoá màu vàng từ trên cổ xuống, ném cho Mạc Liễm Kỳ.
“Cầm đi, vốn chỉ là đồ giả, ngươi còn muốn xem!”
Hắn giữ lại chiếc chìa khoá này là vì… chiếc chìa khoá này có mùi hương trên người nàng. Nếu Dịch Cẩn Ninh biết hắn giữ đồ giả này không phải vì nhìn không nhìn rõ thủ đoạn nham hiểm của nàng, mà vì nguyên nhân kia hẳn sẽ phiền muộn đến hộc máu.
Hắn vốn là con riêng của Hoàng thượng, đây là bí mật công khai, ai cũng biết. Nếu hắn không vừa lòng Mạc Liễm Kỳ làm Hoàng đế, bản thân hắn cũng có thể lật đổ MẠc Liễm Kỳ, ngồi lên vị trí kia. Nhưng trước nay hắn đều không có lòng dạ với triều chính, Mạc Liễm Kỳ nhìn trúng điểm này của hắn mới cùng hắn bắt tay nhau.
“Quỷ kiến sầu” cũng là nhân vật do một tay MẠc Liễm Kỳ tạo ra, dùng để hù doạ những lão ngoan cố không biết sống chết, để bọn họ hiểu được xem xét thời thế, đứng ở bên có lợi cho bản thân nhất.
Nhưng hắn xem nhẹ chính là tuy Mạc Dật Hiên không có dã tâm nhưng có năng lực thống lĩnh thiên hạ, thậm chí còn có tài năng thống trị thiên hạ hơn cả Mạc Liễm Sâm.
Nếu tiên đế Mạc Thắng Các biết Mạc Dật Hiên chính là con trai ruột của ông, nói thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không giao chìa khoá này vào tay Mạc Liễm Sâm. Còn có người càng thích hợp làm Hoàng đế hơn, vì sao ông phải hi sinh bản thân chỉ yêu một người con trai?
Lạc phi từng bảo ông buông tha Mạc Liễm Sâm, đừng để hắn cuốn vào trnah giành đế vương. Nhưng Mac Thắng Các nuốt lời, ông không những để Mạc Liễm Sâm bị cuốn vào con đường quỷ dị này mà suýt nữa còn cuốn hắn vào cục diện huynh đệ tương tàn.
“Đi, bắt trở lại!”
Mạc Liễm Kỳ giận dữ, đều do Mạc Dật Hiên đáng chết này gây hoạ, nếu hắn kịp thời giao chìa khoá ra, nữ nhân này sẽ chạy trốn sao?
Lúc này binh lính của Mạc Liễm Sâm đã đến cổng thành, sẽ lập tức đánh vào Cẩm Thành. May mà phòng thủ Cẩm Thành đủ vững chắc, trong một thời gian ngắn cũng không thể phá được, hắn lại không ở trong thành, dù Mạc Liễm Sâm dẹp xong Cẩm Thành cũng chỉ là một toà thành chỉ còn cái xác.
Hắn nhận được tin tức của Cung Tam Nương sớm hơn Mạc Dật Hiên một ngày, chỉ là trên đường bị Chương Vũ Thành đánh lén, nên đến La Thành chậm một bước.
Hai huynh đệ liếc nhau một cái rồi thu lại oán giận với đối phương, đề khí đuổi theo.
Mạc Liễm Kỳ trừng thủ lĩnh thị vệ của mình: “Làm cái gì cũng không biết nữa, một cô nương mà cũng không trông chừng được!”
Thấy thánh thượng bước tới, thị vệ chẩun bị đợi mệnh thì nghe thấy tiếng gầm lên của hắn, lập tức hiểu rõ thánh thượng cũng bị nữ nhân kia đùa giỡn.
“Còn không đuổi theo cho trẫm?”
Hắn cho rằng lấy tốc độ của một cô nương bé nhỏ như Dịch Cẩn Ninh hoàn toàn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Mạc Dật Hiên ngược lại rất hứng thú khoanh tay, chờ hoàng huynh nhà mình bắt Dịch Cẩn Ninh trở về Dựa vào hiểu biết của hắn với Dịch Cẩn Ninh, khẳng định cô nhóc này dùng khinh công chạy trốn, dẫu Mạc Liễm Kỳ có đuổi theo nàng cũng có khả năng không tìm ra người.
Nhưng hắn dự đoán nhầm rồi, Mạc Liễm Kỳ nhanh chóng bắt Dịch Cẩn Ninh trở về.
Dịch Cẩn Ninh trợn trừng mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Mạc Liễm Kỳ.
“Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ, cô nương vào nhà xí mà ngươi cũng vào theo, ngươi… ngươi đúng là đồ lưu manh, háo sắc!”
Từ ngữ thô tục trong miệng Dịch Cẩn Ninh không nhiều lắm, những thứ này đều là lúc đầu LẠc Tiếu Tiếu nói chuyện với nàng thuận miệng nói ra, thành thử nàng học được mấy câu.
Nói được vài từ, Dịch Cẩn Ninh leièn im bặt, nàng… hết từ rỗi, không mắng được nữa.
Vừa rồi bản thân lạc đường, vất vả lắm mới tìm được đường ra, ấy thế nhưng lại là cạm bẫy.
Chờ nàng vào một chỗ nhìn như túp lều nho mới phát hiện đó là nhà xí. Lúc bấy giờ nàng nghĩ dù sao cũng chạy xa như vậy rồi, dứt khoát ở trong này giải quyết nỗi buồn một chút cũng tốt.
Xa xa có tiếng vang, nàng nghe thấy đó là tiếng vó ngựa của một đội thị vệ. Không ngờ chờ nàng vừa kéo quần lên, muốn đi ra thì không còn kịp rồi. Mạc Liễm Kỳ xông thẳng vào nhà xí, chưa đợi nàng hét to đã níu chặt cổ áo nàng, lôi nàng ra ngoài.
“Ôi quần của ta còn… còn chưa mặc xong!”
Nàng đỏ mặt, xấu hổ, giận dữ kêu to.
Một đường bắt nàng về chỗ cũ, Dịch Cẩn Ninh mới thôi quát to.
Nàng nhìn kỹ địa hình nơi này, nguy rồi. Thảo nào bản thân đi mãi cũng không ra ngoài, thì ra là mê lâm trận. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn nàng đã bị bắt trở về, ném tới trước mặt Mạc Dật Hiên.
Mạc Liễm Kỳ bị nàng quát như vậy cũng bắt đầu ngượng ngùng, bản thân đường đường là vua một nước, ấy thế mà lại xông vào nhà xí, lôi cô nương đang giải quyết nỗi buồn ra ngoài, hơn nữa… nàng còn chưa mặc được quần, nếu chuyện này truyền ra ngoài, uy nghiên của đé vương hắn vứt đi đâu?
Dịch Cẩn Ninh nhếch nhác đứng lên, vỗ bùn đất trên người, dữ dằn trừng mắt, liếc Mạc Dật Hiên một cái: “Sao vừa rồi ngươi không nói đây la fmột mê trận?”
Mạc Dật Hiên xấu hổ cười: “Nàng không hỏi, hơn nữa… ta nghĩ nàng biết!”
Nơi nhìn như cảnh tiên đẹp đẽ này lại là không gian châm pháp tổ chức. Vừa rồi lúc Mạc Dật Hiên đưa nàng vào nàng đã cảm thấy không bình thường, không ngờ thằng nhãi này lại làm mình trở nên thảm hại như vậy.
Nàng xoa cổ, cổ áo bị Mạc Liễm Kỳ kéo đi đâm ra cổ bị đau, may mà còn chưa đứt hơi.
“Đưa chìa khoá ra đây!”
Mạc Liễm Kỳ vẫn nói câu đó, nhưng lúc này là nói với Dịch Cẩn Ninh.
Dịch Cẩn Ninh ngước mắt, kinh ngạc nhìn rõ sát ý từ trong mắt hắn.
Người này muốn giết nàng?
Trái tim nàng giật thót, mày giật bần bật, Dịch Cẩn Ninh thông minh lựa chọn đầu hàng.
Chiếc chìa khoá kia thực sự không ở trên người nàng, cái trong tay Mạc Dật Hiên là giả!”
“Ta giấu chìa khoá ở một chỗ an toàn, nếu các ngươi muốn lấy chìa khoá, trước phải…”
“Trước như thế nào?” Mạc Dật Hiên cảm thấy hứng thú với sự lạnh nhạt của nàng, lại dám không chút uý kỵ nào trước mặt đế vương, không hổ là nữ nhân hắn coi trọng.
Nàng dừng một chút, sờ bụng mình: “Ta đói bụng, trước có thể ăn cơm no được không?”
“Chỉ có yêu cầu này?”
Mạc Liễm Kỳ nghi ngờ, lo lắng nữ tử xảo trá này lại bày ra trò quỷ gì. Nếu không phải trong tay hắn đã có một chiếc chìa khoá, từ trên người Mạc Dật Hiên nhìn thấy chiếc còn lại, hắn nhất định sẽ tin đó là thật.
“Ừm!” Dịch Cẩn Ninh ngẫm nghĩ một lát như đnag tự hỏi chuyện nhân sinh quan trọng rồi mới gật đầu.
Ra khỏi mê trận này, trở lại La Thành, trái tim lơ lửng của Dịch Cẩn Ninh rốt cuộc cũng hạ xuống.
Vừa đến trước “hồi đầu khách”, nàng đã đâm đầu đi vào.
Bánh bột ngô thơm giòn và thịt dê rưới nước lèo của “hồi đầu khách” đều là món nàng yêu nhất, còn có thịt bò thơm mềm, vừa nghĩ tới nàng đã chảy nước miếng.
Mạc Dật Hiên đáng chết, từ lúc nàng rời khỏi Lâm phủ chưa từng ăn mọt bữa tử tế, chỉ cho nàng một cái bánh bao. Nàng là phụ nữ có thai có được không, cần bổ sung dinh dưỡng có được không, thằng nhãi này có phong độ thân sĩ không thế?
Nàng không thể không thừa nhận bản thân ở cùng Lạc Tiếu Tiếu lâu, tính nết bản thân bị biến chất cả rồi.
Nhét đồ ăn vào trong miệng, Dịch Cẩn Ninh trái nhìn Mạc Liễm Kỳ, phải nhìn Mạc Dật Hiên, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật diệu kỳ. Ba huynh đệ mỹ nam của Cẩm Thành đều ở cnạh nàng, có phải nàng nên trộm vui vẻ trong lòng một chút không?
“Ừm ừ, ăn ngon thật, đã lâu chưa ăn ngon như này rồi!”
Dịch Cẩn Ninh nuốt một cái bánh bột ngô xuống, lại cầm một cái chân gà ngây ngấy lên cắn, ăn đến phồng má. Mạc Dật Hiên rất muốn lau cho nàng nhưng nhìn ánh mắt ăn thịt người của Mạc Liễm Kỳ lại rụt tay lại.
“Đã bao lâu rồi ngươi không ăn cơm hả?” Mạc Liễm Kỳ đẩy đĩa thịt bò thơm ngon trước mặt đến cạnh nàng, rất không kiên nhẫn nói: “Ăn mau lên, ăn xong thì dẫn đường cho trẫm!”
Vừa rồi Cẩm Thành truyền tin tới, Mạc Liễm Sâm đã dọn djep năm toà thành của hắn, tới gần thành trì xung quanh Cẩm Thành e chỉ một sớm một chiều. Hắn nhất định phải lấy được số của cải này, gom góp quân phí rồi khai chiến.
Hắn ngẫm nghĩ, tự nhiên cong môi lên, cười tà, cười đến trong lòng Dịch Cẩn Ninh hoảng hốt. Đầu óc tên Mạc Liễm Kỳ này không có bệnh đấy chứ, nhìn nàng ăn cũng có thể cười quỷ quái như vậy sao?
Mạc Liễm Sâm ngươi chờ xem, thê tử ngươi ở trong tay trẫm, đến lúc đó xem ngươi có nhổ hết những gì đã ăn vào cho trẫm hay không?”
“A, no quá, ta ăn xong rồi!”
Giải quyết xong canh móng heo kho tàu, nàng vỗ cái bụng tròn trịa, ngồi đối diện hai mỹ nam, đầy mặt thoả mãn, sau đó cười tủm tỉm nói: “Không phải muốn đi lấy chìa khoá hả, lúc này mà không đi thì ta không rảnh nữa!”
Ăn no quả là chuyện vui sướng nhất cuộc đời, không gì có thể tốt hơn có một bữa cơm no đủ làm cho nàng thoả mãn.
Đi trước hai người, Mạc Liễm Kỳ và Mạc Dật Hiên đi theo ngay sau, phía sau là một đội hộ vệ mặc giáp màu đen. Bởi vì nơi này là phố xá xầm uất, số lượng người nhiều, Mạc Liễm Kỳ không dám mang nhiều binh mã, đến hắn cũng đổi một bộ trang phục bình thường rồi mới vào tửu lâu với nàng.
Đi được một nưa, bỗng Dịch Cẩn Ninh ôm bụng, khom người xuống.
“Ôi ta đau bụng, muốn đi nhà xí!”
Mạc Liễm Kỳ liếc nàng một cái, giọng nói lạnh lùng: “Nữ nhân các ngươi bận rộn thật nhỉ, chịu đi!”
Lúc này Dịch Cẩn Ninh đã mồ hôi đày đầu. Lúc nãy nàng ăn nhiều quá, vừa rồi ở nhà xí kia vốn muốn giải quyết lại bị Mạc Liễm Kỳ bắt thành ra phải nhịn, bây giờ chen chúc cả vào nhau rồi. Bụng trướng lên khó chịu quá!
Thấy nàng chảy mồ hôi lạnh nhễ nhại, Mạc Dật Hiên lo lắng: “Nàng đã dau thành như vậy, ngươi để nàng đi nhà xí đi, chúng ta… khụ khụ… canh ở bên ngoài là được, nàng cũng chẳng thể chạy đi đâu!”
“Lắm chuyện!”
Mạc Liễm Kỳ lườm hắn một cái rồi mới nói với Dịch Cẩn Ninh: “Ngươi nhanh lên, trì hoãn thời gian của trẫm, trẫm khiến cho Mạc Liễm Sâm chết không toàn thây!”
Lúc hắn nói lời này không hề lo lắng chút nào. Vẫn chưa biết là hắn khiến Mạc Liễm Sâm chết không toàn thây hay Mạc Liễm Sâm khiến hắn chết không toàn mạng đâu. Thế cục trước mắt không thể lạc quan, hắn chỉ cố giả vờ trấn định.
Chỉ có Mạc Dật Hiên bên cnạh biết nội tâm hắn bàng hoàng bất an, trong lòng hắn cũng cười lạnh, ai bảo ngươi truy nã Mạc Liễm Sâm làm chi, đáng đời!
Cũng không ngẫm lại xem thân phận của Mạc Liễm Sâm, bốn tuổi đã được vinh dnah thần đồng, tám tuổi đã hỏi đến đầu tân khoa trạng nguyên vừa tấn cấp, sao ngươi có thể là đối thủ của hắn?
Trong lòng hết khinh thường rồi lại coi thường, hắn không dám nói ra.Ai dám bảo đảm trong cơn tức giận hắn sẽ không coi bản thân cũng trở thành đối tượng truy nã, hắn khong muốn loại cuộc sống lang bạt kỳ hồ.
“Còn không mau đi?”
Mạc Liễm Kỳ gầm lên một tiếng uy nghiêm, Dịch Cẩn Ninh sợ tới mức run lẩy bẩy. Bụng lại càng đau, cũng không quản hai huynh đệ thương lượng xong xuôi cho nàng đi nhà xí hay không, nàng cứ thế xách cái quần con chạy về phía nhà xí.
Hai mỹ nam phía sau theo sát nàng, tình cảnh này, nếu Dịch Cẩn Ninh không đau bụng nhất định sẽ cười to. Lạc Tiếu Tiếu càng có thể soạn ra một bài hát tin nhảm, hát vang: Cô nương đi nhà xí, mĩ nam đi theo…
Nhanh chóng ngồi xổm xuống, rốt cuộc Dịch Cẩn Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhịn lâu quả nhiên không tốt cho thân thể. Nàng thầm tổng kết kinh nghiệm lần này, bắt đầu ghép lời nói của Lạc Tiếu Tiếu lại, còn hát lên thành tiếng.
Hai huynh đệ cnah ở bên ngoài cau chặt mày, cô nhóc này nhặt được vàng à, đi nhà xí cũng hớn hở đến thế?
Bên ngoài người đi đường chỉ trỏ hai huynh đệ, hai người này ở đây làm gì? Canh giữ ở nhà xí còn không đi vào, lại còn vụng trộm thò đầu vào, hay là rình xem cô nương đi nhà xí?
Một lão nương lớn tuổi cầm một cái đòn gánh trong tay, lén lút đi đến.
Một gậy đánh lên người hai người vang lên một tiếng trầm muộn.
“Đánh chết hai tên tiểu tặc không biết xấu hổ các ngươi, nhìn lén cô nương đi nhà xí rất thú vị sao? Ta đánh chết các ngươi…”
“A, là ai to gan thế hả, đến trẫm cũng dám… a…” Mạc Liễm Kỳ uy nghiêm đe doạ theo thói quen.
Lời còn chưa dứt miệng hắn đã bị Mạc Dật Hiên bụm miệng, chỉ thấy hắn ghé vào tai Mạc Liễm Kỳ nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn cho cả La Thành đều biết ngươi là thiên tử lại ở đang nhìn lén cô nương nhà người ta đi nhà xí đấy à?”
Lại một tiếng trầm muộn, đòn gánh của lão nương lại đánh xuống, nện hai người oa oa kêu to. Mạc Liễm Kỳ hối hận muốn chết, biết trước thì đã mang theo vài thân vệ.
Lão nương đuổi đánh Mạc Liễm Kỳ và Mạc Dật Hiên, chạy hết mấy cái ngã tư mới dừng lại.
Đằng sau không thấy tung tích lão nương đuổi theo, Mạc Liễm Kỳ khom lưng chống hai đầu gối thở dốc, bị dân chúng coi là trộm rình coi, quả là doạ người.
Hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu bị người ta đánh, đánh hắn còn là một lão nương lớn tuổi nữa chứ. Mạc Liễm Kỳ không khỏi bội phục khen: “Tuổi lớn vậy mà còn có thể chạy đến thế, xem ra…”
Nói tới đây, hắn lập tức dừng lại, lão nương này là người khác giả trang!
Hiểu được điều này dĩ nhiên hắn chạy trở về, lúc trở lại cnạh nhà xí, Mạc Dật Hiên đẩy cửa nhà xí trước tiên.
Dịch Cẩn Ninh đâu?
Lại để nàng chạy mất!
Đây là kế kim thiền thoát xác!
Từ lúc Dịch Cẩn Ninh gặp “lão nương” kia, âm thầm nháy mắt với bà ta, ám chỉ bản thân bị người bắt cóc.
Không sai, lão nương này chính là Lạc Tiếu Tiếu giả trang!
Lạc Tiếu Tiếu đi theo Dịch Cẩn Hồng đến đại mạc, hai người bị gió cát thổi tách ra, nàng đành phải tự mình về Cẩm Thành trước. Nhưng nàng sợ lão tướng quân phụ thân đáng chết kia bắt nàng về lập gia đình, nàng đành phải giả vờ làm một bác gái lớn tuổi, vụng trộm thuê khách điếm ở Cẩm Thành rồi ở lại, đến “hồi đầu khách” cũng không dám trở về.
Đến lúc này vừa khéo trên đường gặp Dịch Cẩn Ninh. Nàng không biết võ công nhưng cơ bản thì rất tốt, trước khi xuyên không ở trường học là quán quân chạy cự li dài, thế này mới đuổi theo hai người Mạc Liễm Kỳ một đoạn đường dài như vậy mà không hề thở gấp.
Cũng may hai tên kia ngốc, không phát hiện ra.
Muốn bắt nàng về Cẩm Thành, uy hiếp Mạc Liễm Sâm, không có cửa đâu!
Dịch Cẩn Ninh cười tủm tỉm kéo tay nàng, hai người đến một góc thật an toàn, ngoại trừ vài tên khất cái ra thì không có người ngoài tìm được nơi này.
“Ngươi nói một chút sao vừa rồi lại nhận ra ta?”
Lạc Tiếu Tiếu rất tò mò, Dịch Cẩn Ninh vừa thấy nàng đã ra sức nháy mắt, lúc đầu nàng còn tưởng mình nhìn lầm chứ. Nữ tử áo trắng có hai soái ca đi theo lại là Dịch Cẩn Ninh, chưa kịp vui mừng thì thấy nàng vào nhà xí, bên ngoài còn có hai soái ca này cnah giữ.
Có chuyện, Dịch Cẩn Ninh bị kềm kẹp rồi! Đây là phản ứng đầu tiên của nàng, ngay sau đó là màn bác gái trình diễn đuổi theo vặn dặm trường vô địch, thật là khí thế, ha ha, quả là sung sướng, tự nhiên, hành một phát là thành!
Hai tên ngốc Mạc Liễm Kỳ và Mạc Dật Hiên còn chưa rõ tình hình đã nhanh chân chạy trốn, quả là vô cùng ngu ngốc.
“Ta nhìn ánh mắt của ngươi!”
Dịch Cẩn Ninh một mặt thần bí, thực ra là nàng tật bệnh loạn chạy chữa疾病乱投医, vừa hay nhìn thấy bác gái qua đường thì tuỳ tiện cầu cứu thôi, nàng còn sợ bác gái nhìn không hiểu ánh mắt cầu cứu của nàng chứ, không ngờ bác gái này lại là Lạc Tiếu Tiếu.
Chuyện này làm nàng sung sướng như gặp được thần tiên, hưng phấn mà vô dĩ phụ gia. 无以附加!
“Ta thấy ngươi là không nhận ra ta, ôi, ta mừng hụt rồi!”
Lạc Tiếu Tiếu nhùn vai, hai tay đấm ngực, vẻ mặt đau xót như thể Dịch cẩn Ninh làm ra chuyện gì có lỗi với nàng lắm, đó là tội không thể tha thứ.
Nhưng mà hai người cao hứng quá mức rồi!
Mạc Liễm Kỳ và Mạc Dật Hiên mỗi người xông ra từ một góc tường, trong mắt hai người đều bừng bừng lửa giận.
“Dịch Cẩn Ninh, xem lần này ngươi trốn đi đâu?”