Mùng năm tháng hai, đêm hôm đó, làm như thế nào Dịch Cẩn Ninh cũng không ngủ yên ổn được. Nàng vừa ngủ đã mộng thấy đủ thứ trong kiếp trước, còn có… cảnh tượng Mạc Liễm Sâm vất bỏ nàng, nàng rất sợ hãi lập tức giật mình tỉnh lại.
Tiểu Đào đi nhà cầu, thuận tiện tới xem tiểu thư một chút thì phát hiện nàng đứng trước cửa sổ ngẩn người.
“Tiểu thư, không ngủ được sao?” Tiểu Đào gạt bấc đèn, ngọn đèn dầu sáng hơn một chút.
Dịch Cẩn Ninh quay đầu lại cười một tiếng: “Lát nữa sẽ ngủ!”
Đêm lạnh như nước, Tiểu Đào vội vào nhà cầm chiếc áo khoác phủ thêmcho nàng, Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng bao bọc mình, cau mày nói: “TiểuĐào, ngươi nói chàng có đến không?”
“Tiểu thư đừng nghĩ nhiều, nên tới sẽ tới!”
Tiểu Đào dìu nàng về giường nghỉ ngơi, trời tháng hai vẫn rất lạnh. Tuy không có tuyết nhưng gió vẫn lạnh khiến người ta bực bội. Tiểu thư Tiếu Tiếu nói đúng, tiểu thư đây là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, ngày mai thành thân rồi, sư phụ vẫn chưa trở lại, tiểu thư có thể không sốt ruột sao?
Lần này ngược lại Dịch Cẩn Ninh ngủ thật an ổn, xem ra tiểu thư thực sự suy nghĩ nhiều quá. Nàng vỗ nhẹ ru tiểu thư ngủ, thấy tiểu thư ngủ thiếp đi, nàng cầm đèn trở về phòng nha hoàn.
Ngoài cửa sổ, một bóng đen nhanh chóng tiến đến, là một nữ nhân bận đồ đen. Toàn thân bà ta đều đen, khuôn mặt được che bằng một tấm lụa mỏng màu đen, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ngập nước. Nếu bà ta không lấy khăn che mặt xuống, vẻ ngoài tuyệt đối nổi bật lên tuyệt đại giai nhân.
Bà ta lặng yên không tiếng động nhảy vào từ ngoài cửa sổ, vào phòng ngủ của Dịch Cẩn Ninh, nhích tới gần người nằm trên giường.
Một bàn tay đeo bao tay lụa đen vỗ về gò má Dịch Cẩn Ninh, bà ta sờ rất nhẹ, rất tỉ mỉ, từ mi đến mắt, từ mũi đến miệng, vuốt ve từng chút một.
Ưm…
Dịch Cẩn Ninh ưm một tiếng, xoay người sang bên khác tiếp tục ngủ. Bàn tay của nữ nhân áo đen lơ lửng giữa không trung, dừng lại thật lâu cuối cùng buông xuống.
“Con gái…” Từ cổ họng nữ nhân thốt ra giọng nói thanh nhuận. Bà ta không biết bản thân mình sống vì điều gì, sự kiện năm đó cho bà ta đả kích quá lớn, thế nên nhất thời làm bà ta không tiếp nhận được, làm ra chuyện khiến mình hối hận.
Mà nay ba ta thực sự hối hận, con của mình đã rời khỏi mình bao nhiêu năm?
“Ta không cố ý, con nhất định phải tin ta, thực sự ta không cố ý!” Nàng ta cứ thế nói: “Chuyện thời trẻ khiến ta quá chấn động, ta nhất thời không có cách nào tiếp nhận nên mới…”
Bên ngoài có tiếng động, nữ nhân áo đen nói đến đây thì dừng lại, chỉ thấy bà ta bước một bước dài vọt đến bên cửa sổ, giống như con cá xoay người ra ngoài, trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, cũng bên cửa sổ lại xuất hiện một người, Mạc Liễm Sâm một thân áo đen lưu vân thêu vàng xuất hiện trước giường Dịch Cẩn Ninh.
Mạc Liễn Sâm có chút kích động, hiện tại hắn rất muốn ôm nàng vào lòng ngay lập tức, nhiều ngày như vậy cuối cùng hắn cũng chạy kịp về thành trước ngày thành thân để thấy nàng.
Hắn nghiêm túc nhìn người ngủ say trên giường, muốn đưa tay vuốt ve rồi lại sợ đánh thức nàng, cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua rồi sau đó không có động tác gì nữa.
Trên cổ tay nàng đeo lắc tay tương tư ngày đó hắn tặng, ngay cả khi ngủ cũng đeo. Hắn rất vui mừng, cô nương này, dù thế nào cũng khiến hắn mê muội. Từ ngày đó sau khi chia tay nàng, không ngày nào hắn không nhớ nàng, không ngày nào không nằm mơ thấy nàng, nàng chính là kiếp của hắn trong cuộc đời này, cả đời này hắn không có cách thoát ra.
“Ninh Ninh, nhất định ta sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng!” Hắm âm thầm thề thốt trong lòng: “Nếu như ta phụ nàng, nàng có thể tự tay giết ta.”
Dứt lời, hắn lưu luyến nhìn nàng lần nữa rồi rời đi.
Đi tới sân, A Trúc hiện thân: “Chủ nhân, gần đây có biến!”
“Ta biết, bọn chúng sắp hành động, chậm thì ba ngày, nhanh thì một ngày. Chúng ta phải sắp xếp mọi chuyện trước bọn chúng, nếu không hoàng thượng băng hà ai cũng không tốt được, nếu vì vậy, làm chậm trễ hôn sự của ta…”. Hắn híp mắt: “ Ta tuyệt không tha cho chúng!”
Chủ tớ hai người nhanh chóng lần lượt rời đi, chỉ điểm nhẹ một cái, hai người đều biến mất ở bên trong viện. Từ một chỗ tối bí ẩn có người đi ra, chính là nữ nhân áo đen kia.
Bà ta nhìn phương hướng hai người biến mất nói: “Mạc Liễm Sâm, hi vọng ngươi đối xử tốt với nàng!”
Trong viện Dịch Cấn An yên tĩnh, chủ tử nha hoàn đều ngủ say. Nũ nhân áo đen vận khí lướt qua khóm hoa, nhanh chóng đứng ngoài Cúc Uyển, bà ta suy nghĩ một chút sau đó trèo tường nhảy vào trong.
Chỉ chốc lát sau đã đi ra, lúc ra rõ ràng không bình thường, so với vừa rồi nhiều thêm mấy phần lệ khí. Đứa nhỏ Dịch Cẩn An này ngày càng không nghe lời, luôn cãi lại mệnh lệnh bà ta, cong làm ngược lại mệnh lệnh của bà ta nữa.
Vừa rồi lúc bà ta vào động tác rất nhẹ, không ngờ vẫn đánh thức Dịch Cẩn An. Dịch Cẩn An nhìn bà ta bằng ánh mắt phẫn hận khiến bà ta không thể tin được. Đứa nhỏ này thoát khỏi sự khống chế của mình quá lâu, thành tinh rồi. Nàng ta lại dám muốn sự tự do, còn dám nói không được quấy nhiễu cuộc sống của nàng ta nữa?
Nữ nhân áo đen thầm buồn cười, Dịch Cẩn An này hẳn đã quên thân phận mình, thực sự cho rằng nàng ta có thể thoát khỏi khống chế của mình sao? Muốn cuộc sống của chính mình? Nằm mơ!
Nhiệm vụ của nàng ta vẫn chưa hoàn thành, Dịch Trường Hoa vẫn sống tốt,cuộc sống tương đối dễ chịu, lúc này há có thể thả nàng ta rời đi!
Nữ nhân áo đen hắt tay một cái, hừ lạnh, quay lưng về phía căn phòng nói “Nếu ngươi không nghe lời vậy đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!”
Dịch Trường Hoa, bất luận thế nào bà ta cũng sẽ không bỏ qua!
Nhún nhẹ một cái, chỉ nghe thấy tiếng gió vang, bên trong đâu còn bóng dáng nữ nhân áo đen.
Trong phòng, Dịch Cẩn An nắm chặt tay, nàng ta không cam lòng, nàng ta không cam lòng cả đời cứ bị thao túng như vậy! Thư Uu,nữ nhân đê tiện, bà ta không xứng đắng làm mẹ của ta!
Rạng sáng ngày hôm say, Dịch Cẩn an một thân một mình lén lút ra cửa. Nàng ta muốn đi gặp nữ nhân kia, nói cho bà ta biết quyết định của mình.
Tối hôm qua nữ nhân kia đến tìm nàng ta, mặc dù không ra lệnh nàng ta làm gì nhưng lại nghiêm túc cảnh cáo nàng ta chớ có suy nghĩ thoát khỏi sự khống chế của bà ta.
Bước chân nàng ta nhẹ nhàng, rất nhanh tới một căn nhà tranh nhỏ. Nàng ta cảm thán với căn nhà nhỏ rất lâu, sau đó mới bước vào.
Nữ nhân áo đen kia không có trong nhà, nàng ta đến trước một bức tranh, mở cửa cơ quan bên trong bức tranh siêu vẹo kia. Xoạt một tiếng, dưới đất đột nhiên hiện ra một cái hang động, nàng ta khẽ cười một tiếng: “ Quả nhiên vẫn còn!”
Động này là lối đi thông tới một căn cứ bí mật, bậc thang trực tiếp thông xuống ba thước đất. Trong lòng đất có một mật đạo, Dịch Cẩn An đi xuống theo bậc thang, một đường tới cuối cùng, tới trước một mật thất mờ tối.
Cửa mật thất tự động mở ra, Dịch Cẩn An tiến vào.
“Ngươi đã đến rồi!”
Giọng nói già nua của một nữ nhân.
“Ùm,đến rồi!”
Dịch Cẩn An quỳ trên đất,liếc nhìn khắp nơi không thấy người nàng ta muốn gặp.
“Bà ngoại, bà ta đâu?”
Chủ nhân giọng nói già nua kia kho khan mấy tiếng, kèm theo tiếng ghế lay động kèn kẹt.
“Ra ngoài rồi!”
Dịch Cẩn An à một tiếng không nói gì nữa toan đứng dậy.
Lúc này giọng nói bà lão kia lại vang lên: “Ngươi chờ một lát!”
Bà lão đi từ bóng tối ra ngoài, Dịch Cẩn An thấy rõ khuân mặt của bà. Khuôn mặt bà nhăn nheo, trên người cũng là một bộ y phục màu đen, ăn vận y hệt nữ nhân kia, chỉ trừ trên mạt không có miếng lụa che.
Bà ta vươn một bàn tay khô héo ra, nói với Dịch Cẩn An: “Lấy ra đây!”
“Cái gì?” Dịch Cẩn An không hiểu: “Thú gì?”
Bà lão buông tay xuống, lục lọi một hồi trên người Dịch Cẩn An, kì quái nói: “Hả, đồ không có trên người ngươi à? Nàng ta không đưa ngươi à?”
Nữ nhân kia để thứ gì trên người nàng? Dịch Cẩn An không hiểu, từ khi nàng ta biết thân thế của mình tới nay, bà ta chưa từng để thứ gì trên người nàng, hoặc nói chưa từng cho nàng ta thứ gì. Hiện tại bà lão này lại hỏi, nhất định nữ nhân kia có bí mật gì giấu giếm nàng ta.
“Thứ gì?” Dịch Cẩn An bày ra dáng vẻ tò mò, rốt cuộc nữ nhân kia giấu giếm nàng ta cái gì?
Lúc này, nữ nhân áo đen trở lại, bà ta trừng mắt nhìn Dịch Cẩn An. Dịch Cẩn An bị trừng run lên một cái, vô ý thức lui về sau một bước.
“Ngươi đến đây làm gì?” Nữ nhân kia hỏi.
Bà lão bên cạnh nàng ta mở miệng, vẻ mặt bà lạnh nhạt không nhìn ra có gì bất thường, nhưng lời nói lại khiến người ta kinh ngạc: “A Mục, để thứ kia trên người nàng ta, sẽ gây chết người!”
Nữ nhân áo đen cười nhẹ: “Yên tâm, không chết được, không để trên người nàng ta cũng sẽ không xảy ra chuyện bất trắc.”
Bà lão thở dài, bước chân tập tễnh rời khỏi mật thất, bên trong chỉ còn hai người Dịch Cẩn An và nữ nhân áo đen.
Dịch Cẩn An có chút sợ hãi, nàng ta cảm nhận được sát khí tản ra từ người nữ nhân kia. Quả nhiên, lo lắng trong lòng ta là có điềm báo trước.
Chỉ thấy nữ nhân kia bước lại gần nàng ta, đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh: “Vừa rồi suýt nữa ngươi làm hỏng việc lớn của ta! Nói, tại sao tới đây?”
“Ta tới đây… là muốn…” Dịch Cẩn An dừng một lúc, nhìn nữ nhân độc ác trước mắt, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Bà muốn làm gì? Bà không thể giết ta… Bà… Bà không thể…”
Nữ nhân áo đen xách cổ áo nàng ta lên, trói nàng ta lại: “Ta muốn làm gì? Hừ, tiện nhân, ta muốn làm gì chẳng lẽ ngươi còn không rõ?”
Dịch Cẩn An luống cuống, bà ta… bà ta lại nổi điên. Vào lúc này hàng năm bà ta đều nổi điên một lần, nàng ta sai lầm rồi, không nên chọn đúng lúc này để tới.
“A… Van xin bà, đừng! Ta là con gái của bà!” Dịch Cẩn An hoảng hốt lập tức mở miệng nói ra lời nàng ta đã muốn nói từ lâu.
Nhưng nữ nhân kia càng nghe càng tức giận, không biết bà ta lấy từ đâu ra một chiếc roi, dùng sức quất lên người Dịch Cẩn An. “Ngươi là ncon gáicủa tiện nam đó, không phải con gái của ta, ngươi không phải!”
Roi hạ xuống, từng tiếng chan chát vô cùng vang dội, ngoan độc, mạnh mẽ mười phần.
“A!” Dịch Cẩn An sợ hãi kêu: “Đừng đánh, ta sai rồi, ta sai rồi!” “Muộn rồi!”
Đôi mắt nữ nhân áo đen lộ ra ánh sáng hung ác, nửa bên mặt bị huỷ được lụa đen che kín đau đớn kịch liệt khiến bà ta mất hết lí trí, từng roi ngoan độc, mạnh mẽ quất xuống.
“Hu hu… Vì sao bà lại đối xử với ta như vậy, vì sao?” Dịch Cẩn An khóc tê tâm liệt phế. Đây là mẹ ruột của nàng ta, bà ta lại muốn đánh nàng?
“Không được nói ta là mẹ ngươi, ta không phải, ta không phải…” Bà ta càng nói càng dùng sức, mỗi lần xuống tay càng hung ác, mạnh mẽ.
“Hu hu… Ta sai rồi, bà không phải, bà không phải mẹ ta!”
Dịch Cẩn An tới thật không đúng lúc, lúc này bệnh của nữ nhân áo đen tái phát, ý thức hoàn toàn không chịu sự khống chế, nàng ta bị đánh cũng là đáng đời. Nàng ta nhớ lần đầu tiên bị đánh khi còn nhỏ, cũng bị treo lên như thế này, dùng roi ngoan độc quất.
Khi đó nàng ta không biết thân thể bí mật của mình, nàng ta chỉ biết mình phải nghe lời, không nghe lời sẽ bị ăn roi. Sau đó, trong lúc vô tình nàng ta phát hiện nữ nhân đánh mình là một người đág thương, sau khi biết bà ta bị nam nhân cưỡng bức rồi bị độc ác vứt bỏ, bắt đầu dùng ánh mắt đồng tình của tên ăn xin thương hại bà ta.
Năm mười tuổi, trong lúc vô tình nàng ta lại nghe được bí mật của nữ nhân này, cũng nghe được mình là con gái ruột của nữ nhân áo đen kia và Tướng gia. Từ lúc đó, nàng ta trở thành một người khác, cả ngày buồn bực không vui. Nữ nhân kia nhìn nàng ta càng lớn càng giống Dịch Trường Hoa, để nàng ta đến Tướng phủ, thay thế một con gái của Tướng gia.
“Đúng, ta không phải mẹ ngươi, ta không phải! Lần sau còn dám nói xằng nói bậy ta vả nát miệng ngươi!”
Mãi đến giờ ngọ, nữ nhân kia mới tự ổn định. Bà ta chợt tỉnh lại, nhìn Dịch Cẩn An bị mình treo ngược lên đánh thoi thóp, hỏi: “Ta lại làm sao vậy?”
Dịch Cẩn An mở mắt, yếu ớt nói: “ Thả ta xuống trước đã, ta muốn uống nước!”
“Được!” Nữ nhân áo đen vội vàng đặt nàng ta xuống, đau lòng xoa cổ tay bị trói đến xưng vù, nói: “Thật xin lỗi, ta… Không phải ta…”
“Được rồi, đừng nói nữa, ta biết bà không cố ý!” Dịch Cẩn An đến bàn tự rót chén nước cho mình.
Mỗi lần nữ nhân áo đen đánh nàng ta xong đều nói xin lỗi, nói không cố ý. Nàng ta chịu đựng đau đớn, giống như rất quen thuộc tìm kiếm hòm thuốc trong ngaqn kéo.
Nữ nhân áo đen không đành lòng nhìn nàng ta như vậy, đi tới: “Ta giúp ngươi!”
“Không cần, tự ta làm được!”
Trước kia cũng như vậy, sau khi bị treo ngược đánh cho một trận, nàng ta đều tự mình bôi thuốc xử lý vết thương. Dường như đã là thói quen, cần gì phải làm phiền người khác.
Nữ nhân này cho nàng ta sinh mạng nhưng chưa từng coi nàng ta là con gái mà đối đãi. Nàng ta cũng đã thành thói quen từ lâu, chỉ là thỉnh thoảng thấy mẫu thân người khác từ ái với con mình, nàng ta lại không kìm được đau lòng, rơi lệ.
Số mạng của nàng ta như vậy, hay nữ nhân này cố ý sắp đặt? Nàng ta có phần không hiểu, nếu thực sự muốn báo thù cứ trực tiếp giết đi Dịch Trường Hoa là được, nhưng nữ nhân kia lại đưa nàng ta đến cạnh ông.
Bà ta có một thân võ công, mặc dù không phải rất tinh thông nhưng không có mấy định thủ. Khi nữ nhân kia dạy nàng ta, sống hết muốn nàng ta học giỏi, không hề buông lỏng giờ phút nào nàng ta mới có bản lĩnh hôm nay. Nhưng bây giờ bà ta nói phải học võ công để tìm nam nhân kia báo thù, hiện tại một thân võ công này không có chỗ sử dụng.
Nàng ta oán hận cắn răng, xem nhẹ đau đớn nơi vết thương bôi lung tung dược cao lên người, ngẩng đầu hỏi: “Quần áo của ta bị bà làm rách rồi, ở đây có quần áo không?”
“Có!” Nữ nhân áo đen vội tìm một bộ y phục giống y phục bà ta mặc thường ngày, đưa tới, ngập ngừng nói: “An Nhi!”
“Đừng gọi ta là An Nhi, ta không phải!” Bây giờ Dịch Cẩn An hoàn toàn không hiểu nổi thân phận của mình, suy cho cùng nàng ta lấy thân phận gì tiến vào Tướng phủ?
Tay không tự giác nắm chặt thành quyền, nàng ta thề, loại đau đớn hành hạ này nàng ta không bao giờ muốn nữa. Nàng ta phải rời khỏi bà ta, dời khỏi nữ nhân này. Bà ta luôn không chịu thừa nhận mình là con gái của bà, còn nhiều lần để nàng ta làm việc cho bà ta. Nàng ta vốn không độc ác, nhưng lại trở lên độc ác vì nữ nhân này, hôm nay ngay cả tự mình kêu nàng ta một tiếng cũng không có, vậy bà ta muốn mình làm nhiều như vậy là vì cái gì?
“Được, ngươi đi đi!” Nữ nhân áo đen dường như suy nghĩ hiểu rõ điều gì, bà ta khoát tay để Dịch Cẩn An rời đi.
Sau khi Dịch Cẩn An rời đi, nữ nhân áo đen lấy một vòng tay màu bạc từ trong ngực ra. Vòng tay kia điêu khắc rất đặc biệt, không nhìn rõ điêu khắc gì, lúc này ở trong tay nữ nhân áo đen phát sinh ra ánh sáng yếu ớt.
“Đoạt mệnh ngân trạc!” (Vòng tay bạc đoạt mệnh)
Bà ta cười cười, khẽ khàng gọi tên chiếc vòng tay kia. Năm đó chính người kia đã dùng chiếc vòng tay này lấy lòng bà ta, đoạt lấy thân thể bà ta, còn suýt nữa lấy đi…tính mệnh của bà ta. Bà ta đưa tay chạm vào khuôn mặt, vết sẹo bên nửa mặt kia là do chiếc vòng này ban tặng.
Bà ta luôn hận nam nhân cướp đi trong sạch của mình, rõ ràng đã có vợ còn lời ngon tiếng ngọt với mình, rõ ràng đã có con cái còn gạt bà ta nói vẫn một thân một mình. Bà ta vẫn nhớ trân hỏa hoạn kia tàn nhẫn vây quanh bà ta, nói cho bà ta biết: “Ta chính là Dịch Trường Hoa, kẻ thù giết cha của ngươi.”
Khi đó, trong bụng bà ta có một đứa nhỏ, bà tha tự nhủ với mình không thể chết, phải tiếp tục sống, phải báo thù.
Một trận mưa lớn cứu bà, cho nên bà sống đến tận bây giờ. Còn đứa bé chưa kịp ra đời kia vì bà sốt cao mấy ngày nên đã mất rồi, dù bà ta rất hận nam nhân kia nhưng sẽ không vì vậy hận con của mình. Nhưng, đứa nhỏ của bà… Không trở lại nữa.
Bà ta hít mũi một cái, sâu trong ánh mắt phát ra ánh sáng âm u, vô cùng đáng sợ.
Dịch Cẩn An trở lại viện của mình, gọi người mang thùng tắm tới phòng ngử của mình, tắm rửa sạch sẽ. Trong lòng Tiểu Hà trần đầy nghi ngờ, nàng không hiểu tại sao tiểu thư ra ngoài một chuyến, khi trở về lại vết thương đầy mình.
Đối với vết thương do nữ nhân áo đen mang lại, Dịch Cẩn An không thể không tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận. Có phải mình nhầm rồi, người kia căn bản không phải mẫu thân của mình?
Nàng ta không ăn cơm trưa, nằm trên giường nghỉ ngơi, Tiểu Hà thở dài một tiếng đắt chăn cho nàng ta rồi ra ngoài, không thấy được vẻ mặt căm hận của Dịch Cẩn An. Nhất định nàng ta phải thoái khỏi sự khống chế của người kia, nhất định phải vậy! Bất kể người đó có phải mẹ ruột của nàng ta hay không, nàng ta không còn lựa chọn nào khác!
Buổi tối, Dịch Trường Hoa đánh bạo đưa về một cô nương còn trẻ, tên là Liễu Như Mộng. Ông hi vọng cả nhà có thể tụ tâp một chỗ cùng ăn bữa cơm đoàn viên, thuận tiện giới thiệu vị di nương mới cho mọi người biết.
Liễu Như Mộng này là cả cơ do học sinh được Dịch Trường Hoa bồi dưỡng đưa tới, không chỉ xinh đẹp, bản lĩnh câu hồn đoạt phách càng là bậc nhất. Dịch Trường Hoa vốn không định nhận nàng, nhưng thấy hậu viện để trống rất nhiều, nghĩ lại thấy bản thân còn trẻ, nhiều một chút cũng không sao cả.
Cả nhà ngồi trước bàn cơm, ánh mắt đồng loạt hướng về phía vị Lục di nương mới tới. Uyển Nhi tỏ ra tò mò, Lục di nương này thoạt nhìn chỉ lớn hơn đại tỷ tỷ hai tuổi, phụ thân cũng quá… khụ khụ… Trâu già gặm cỏ non.
Chi thứ hai và chi thứ ba không bày tỏ gì, chỉ lễ phép chào hỏi nàng.
Dịch lão phu nhân ăn món ăn do Dịch Cẩn Ninh gắp, mắt hơi nheo lại đánh giá nàng dâu mới đến này, tương lai nhất định có thể sinh ra vài đứa cháu trai béo tròn mập mạp cho bà.
Dịch Cẩn Hồng đi rồi, giống mẹ hắn bỏ lại cha hắn cũng bỏ lại bà lão là bà. Dịch Cẩn Tuyên là thú xuất, vả lại còn nhỏ, từ lúc nhị di nương bị lấp giếng vẫn luôn khóc lóc không ngừng, lão thái thái bị phiền đến nhức đầu.
Chi thứ hai, chi thứ ba lại không một ai có tiền đồ, bà cảm thấy Dịch gia dần suy bại rồi.
Nếu là trước đây, bà tuyệt không cho phép ca cơ trở thành con dâu của mình. Bởi có vết xe đổ của tam di nương, bà sợ. Nhưng là không muốn Dịch gia suy sụp ngay dưới mắt mình, cho nên hiện tại bà ủng hộ Dịch Trường Hoa nạp thêm tiểu thiếp. Tương lai như thế nào, Dịch Trường Hoa sẽ tự có tính toán.
Dịch Cẩn Ninh chuyên tâm ăn đồ ăn trước mắt, Tiểu Đào cũng rất cố gắng gắp thức ăn cho nàng. Nàng ăn đến sung sướng, hình như không chú ý đến trên bàn cơm nhiều thêm một người.
Dịch Trường Hoa hí mắt nói: “ Ninh Nhi, Lục di nương chào hỏi con!”
“Hả?” trong miệng Dịch Cẩn Ninh cắn một miếng thịt gà, nàng mở to hai mắt ngẩng đầu, chậm rì rì nuốt miếng thịt gà kia xuống rồi mới hỏi: “Làm sao thế, phụ thân? Có chuyện gì vậy?”
Dịch Trường Hoa nhắc lại lần nữa: “Đây là Lục di nương, nàng chào hỏi con!”
“Ồ! Lục di nương có chuyện gì vậy?”
Sau khi Dịch Cẩn Ninh chào hỏi, lại gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng tinh tế nghiền ngẫm. Giống như món ăn này là món ngon nhất thế giới, nếu không ăn sẽ không có nữa.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không hiểu rốt cuộc hôm nay Dịch cẩn Ninh làm sao.
Thật ra thì Dịch Cẩn Ninh nhận được tin từ trước, Liễu Như Mộng này vốn là vị hôn thê của một vị trông coi binh khí ở cổng thành, bởi dáng dấp đẹp đẽ nên bị huyện lệnh bản địa nhìn trúng, muốn đưa về làm tiểu thiếp phòng thứ mười tám. Lúc đầu nàng ta còn sống chết không chịu, nhưng bởi sợ vị hôn phu bị hại nên lại đồng ý. Sau đó lại vì mang tặng có qua có lại, Liễu Như Mộng liên tiếp qua tay nhiều người tiến vào phủ Thái Uý làm ca cơ.
Dáng dấp nữ nhân này xem ra chỉ mười tám mười chín tuổi, nhưng lại được bồi dưỡng mị nhãn như tơ phong tình vạn chủng, dáng vẻ lẳng lơ hấp dẫn người, không biết bị bao nhiêu nam nhân gối qua. Dịch Cẩn Ninh chỉ âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ ánh mắt Dịch Trường Hoa đặc biệt, vậy mà lại vừa ý nữ nhân như này.
Dịch Trường Hoa thấy thái độ của con gái đối với di nương như vậy, trong lòng rất không vui, đứa con này là hoàn toàn coi thường ông. Bằng không, vì sao trước kia ông muốn cưới thiếp nàng là người thứ nhất lao ra phản đối, bây giờ lại không thốt ra tiếng nào cơ chứ?
Dùng xong cơm tối, Dịch Cẩn An trở lại Cúc Uyển nhìn vào gương trang điểm, thấy vết sẹo trên trán, tức giận không thôi. Lúc này Tiểu Hà đang giúp nàng ta chải đầu, không cẩn thận dùng sức hơi lớn, thành ra kéo tóc nàng ta. Nàng ta tức giận đứng lên, cướp lược trong tay Tiểu Hà ném xuống đất.
“Ngươi làm gì vậy, có biết chải đầu hay không? Lúc đầu mắt ta bị mù mới dìu dắt ngươi làm nha hoàn nhất đẳng.”
Tiểu Hà nơm nớp lo sợ quỳ xuống: “Tểu thư, thật xin lỗi, lần sau nô tỳ không dám nữa!”
“Ngươi còn muốn có lần sau?”
Dịch Cẩn An lửa giận bừng bừng, thấy dáng vẻ sợ sệt của Tiểu Hà cũng rất khó chịu, nàng ta túm tóc Tiểu Hà, cho nàng hai cái bạt tai. Đánh Tiểu Hà mắt nổ đom đóm, không phân rõ đông tây nam bắc gì nữa.
Đánh Tiểu Hà vài cái trút giận, tâm trạng Dịch Cẩn An tốt hơn nhiều. Nàng ta trừng mắt liếc Tiểu Hà: “Còn không mau đi trải giường chiếu cho ta?”
Tiểu Hà uất ức trải giường cho nàng ta, khổ sở không dứt. Nếu không phải nhà nghèo, nàng cũng không đến nỗi bị bán đến Tướng phủ làm nha hoàn, trước kia còn tốt hơn một ít, chỉ làm nha đầu làm việc nặng. Mặc dù có chút mệt có chút bẩn, thỉnh thoảng có đại nha hoàn và ma ma chửi mắng, nhưng không ai trực tiếp đánh nàng như vậy.
Nàng ôm mặt trở về phòng nha hoàn, Tiểu Đào tinh mắt phát hiện nàng có chỗ khác thường. Thật ra thì các nha hoàn có thể đặt một chiếc giường khác trong phòng tiểu thư, nhưng Dịch Cẩn Ninh và Dịch Cẩn An không quen trong phòng mình có nha hoàn hầu hạ ngủ, nên họ đành chen chúc ngủ trong phòng nha hoàn, buổi tối trước khi ngủ tâm sự với nhau, làm loạn một hồi gia tăng tình cảm.
“Tiểu Hà, muội làm sao thế?” Tiểu Đào quan tâm hỏi han.
Tiểu Hà thấy nàng chưa ngủ, vội cúi đầu nói: “Không sao, không cẩn thận bị ngã thôi. Muộn như này tỷ còn chưa ngủ sao?”
“Không, chờ muội cùng ngủ.” Tiểu Đào đứng dậy mặc quần áo, cầm ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng tới đây, soi trước mặt Tiểu Hà: “Trời ạ, sao mặt muội lại sưng thành như vậy? Còn có… tóc của muội!”
Không cần nói, nhất định Tiểu Hà bị đánh.
“Ai đánh muội?”
“Không phải, không ai đánh muội hết!”
Tiểu Hà bưng một chậu nước lạnh tới, dùng khăn lông thấm nước lạnh chườm lên mặt. Khi còn nhỏ nàng bị người trong nhà đánh, cũng dùng nước lạnh chườm, sẽ tiêu sưng rất nhanh.
“Không ai đánh muội mà lại sưng như vậy? Tiểu Hà, muội đừng giấu diếm, nói tỷ biết được không? Nói ra sẽ thoải mái hơn một chút.”
Tiểu Đào lớn hơn nàng, lại theo Dịch Cẩn Ninh đã lâu, tất nhiên biết nên an ủi người khác ra sao.
Nàng giúp Tiểu Hà chườm, vừa đau lòng vừa trách cứ: “Muội ấy, dại tiểu thư tức giận thì lập tức lui ra, đừng mè nheo trước mặt nàng ta. Tính tình đại tiểu thư như thế nào tỷ rõ nhất, sau này muội cẩn thận một chút là được.”
“Tiểu Đào tỷ, muội… Muội không muốn đi theo đại tiểu thư nữa, nàng ta thật đáng sợ!”
Vừa rồi, khi nhìn thấy trong mắt Dịch Cẩn An ánh lên tia lửa nàng bị hù doạ sợ muốn chết. Đừng nghĩ rằng tuổi nàng còn nhỏ, nàng quen thấy hành động của những người đàn bà chanh chua ở nông thôn, tất nhiên biết ánh sáng lóe lên trong mắt Dịch Cẩn An chính là dấu hiệu tức giận. Tiểu thư túm tóc nàng, hành động không khác gì hành động của những người đàn bàn chanh chua kia.
Tiểu đào than thở: “Aizz, vẫn là tiểu thư của chúng ta tốt, vừa dịu dàng xinh đẹp, còn không đánh chửi nha hoàn người làm. Tỷ thực sự rất vui mừng vì có thể làm nha hoàn của nàng, tỷ cảm thấy thật đáng giá.”
…
Nàng luôn nói Dịch Cẩn Ninh tốt như thế này, đối xử dịu dàng với người làm như thế kia, Tiểu Hà nghe mà hâm mộ mãi.
“Tiểu đào tỷ, nếu muội có thể làm nha hoàn cho nhị tiểu thư thì tốt biết bao! Dù làm nha hoàn thô sử vẩy nước quét nhà ở Trúc Uyển muội cũng vui vẻ, tốt hơn ở bên đại tiểu thư, động một chút là bị đánh, bị mắng.”
Nàng là nha hoàn mới tới không lâu, vả lại chưa từng ở bên Dịch Cẩn An cho nên nàng không hiểu rõ Dịch Cẩn An là người như thế nào. Thật ra thì đây là lần đầu tiên Dịch Cẩn An đánh chửi nha hoàn, trước kia nàng ta đối xử với nha hoàn, người làm cũng giống như Dịch Cẩn Ninh, vô cùng dịu dàng. Chỉ với nha hoàn bên cạnh Dịch Cẩn Ninh mới ra tay độc ác.
Nô Nhi trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức.
“Hai người đang làm gì vậy?” Nô Nhi xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đột nhiên hai mắt phát sáng hỏi: “ Có phải đang bàn bạc nên xử lý đại tiểu thư như nào không!”
“Xử lý đại tiểu thư cái gì chứ, Tiểu Hà tỷ tỷ của muội bị ức hiếp!” Tiểu Đào giúp nàng dén góc chăn: “Cẩn thận bị lạnh!”
Nô Nhi vừa nghe lòng đầy căm phẫn: “Cái gì, Tiểu Hà tỷ bị ăn hiếp? Muội tìm nàng ta báo thù!”
“Chính là đại tiểu thư, trừ nàng ta ra còn có thể là ai nữa!” Sau khi Tiểu Đào giúp nàng đắp kín chăn, bảo Tiểu Hà nằm vào bên trong: “Muội vào bên trong đi, bên trong ấm hơn.”
Nô Nhi chui qua, đắp một chăn với Tiểu Đào và Tiểu Hà cùng nhau đùa giỡn, một lúc sau nàng nói: “Hai tỷ, muội có cách giúp Tiểu Hà tỷ báo thù.”
“Cái gì?” Tiểu Hà và Tiểu Đào đều hưng phấn: “Nói mau!”
Không biết Nô Nhi lấy ở đâu ra một chiếc bình nhỏ: “Tiểu Hà tỷ tỷ, sáng mai tỷ thử một chút xem, lén rắc bột này vào giá y của nàng ta. Nhớ, nhất định không được để bị phát hiện, nàng ta cũng rất xảo trá!”
Ngày hôm sau, Sở Thất Hà lén lút rắc bột phấn lên giá y của Dịch Cẩn An, lại đúng lúc Dịch Cẩn An muốn thử giá y, gọi Lý ma ma mang tới để mặc thử, Tiểu Hà vừa vặn bị bắt quả tang.
”Nói, là ai sai ngươi làm hại tiểu thư?” Lý ma ma vặn cánh tay Tiểu Hà, thô thanh thô khí nói.
Tiểu Hà sợ hãi dè dặt quỳ trên đất, liếc bộ mặt tức giận của Dịch Cẩn An rồi nhanh chóng cúi đầu. Nàng không dám nói, cũng không thể nói, Tiểu Đào và Nô Nhi đều là những người bạn tốt, tỷ muội tốt của nàng, nếu nàng nói ra sẽ làm hại họ.
Thấy dáng vẻ nén giận của Tiểu Hà, Lý ma ma vốn đã tức giận càng thêm tức giận. Bà và Nam ma ma sống ở quê đã lâu cũng không bị nhiễm chút tính khí chanh chua của phụ nữ nông thôn, hở chút là ra tay đánh nha hoàn.
Bà ta độc ác cấu véo Tiểu Hà khiến nàng bị đau nước mắt chảy ròng, nhưng sống chết cắn môi một câu cũng không nói.
“Không nói sao, được! Cho ngươi biết sự lợi hại của bà lão này!” Lý ma ma vén tay áo, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Hà. Tiểu Hà đau đến mức kêu gào: “Đừng, Lý ma ma, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám nữa!”
“Vậy ngươi còn không nói ra ai sai ngươi làm chuyện này?”
Lý ma ma lại nhéo một cái, khuôn mặt phấn trắng của Tiểu Hà lập tức sưng đỏ.
Dịch Cẩn An thấy nàng không nói lời nào, đoạt lấy bình nhỏ trong tay nàng cười cười: “Không tệ, mang phấn ngứa đến hại người! Lá gan ngươi thật không nhỏ, nhưng đáng tiếc, không thành công!”
Nàng ta nói xong, đổ toàn bộ phấn ngứa lên người Tiểu Hà.
“Đừng!” Tiểu Hà kêu lên: “Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên làm chuyện như vậy với ngài, van cầu ngài tha cho nô tỳ!”
Tiểu Hà nói xong di chuyển đến bên vừa khóc vừa cầu xin.
Rắc toàn bộ phấn ngứa lên người Tiểu Hà, Dịch Cẩn An ném bình xuống vỗ tay nói: “Đây là gậy ông đập lưng ông!”
“A, đau quá, ngứa quá!” Lúc này Tiểu Hà bắt đầu ngứa, khắp người ngứa không chịu được: “Thật ngứa, tiểu thư, van cầu ngài thả nô tỳ, nô tỳ không dám nữa!”
Tiểu Hà khóc vô cùng thê thảm, rất nhanh sau đó tiếng khóc của nàng dừng lại. Chỉ chốt lát sau trên người xuất hiện rất nhiều vết cào, nhếch nhác không chịu được. Trên mặt cũng bị cào nát, máu chảy đầm đìa, Lý ma ma thấy vậy ghê tởm muốn nôn.
“Bán đi, nha hoàn như này không xứng ở lại Tướng phủ!”
Dịch Cẩn An bỏ lại một câu rồi ra khỏi viện, nàng ta muốn tìm Dịch Cẩn Ninh tính sổ.
Tiểu Xả nhanh chóng báo lại đây chuyện xảy ra ở Cúc Uyển, sau khi Dịch Cẩn Ninh nghe xong hung dữ lườm Tiểu Đào và Nô Nhi: “Đây là chuyện tốt hai người các ngươi gây ra?”
Nô Nhi vội vàng giả thích: “Tiểu thư, chúng em cũng vì Tiểu Hà thôi. Hôm qua Tiểu Hà mang theo khuôn mặt bị thương trở lại, chính là do đại tiểu thư đánh. Không chỉ vậy, nàng ta còn túm tóc Tiểu Hà, xé quần áo của tỷ ấy, thực là nữ nhân xấu xa. Chúng em chỉ là…”
“Im miệng, ngươi còn dám cãi!” Dịch Cẩn Ninh muốn trách cứ họ nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt, đành nói: “Tóm lại đừng làm những chuyện thương thiên hại lý bực này!”
Chuyện của kiếp trước, ký ức như vừa mới đây, làm nhiều chuyện xấu ắt có báo ứng. Nàng chưa bao giờ muốn chủ động động vào người khác, người khác cũng đừng mong động nàng. Mặc dù nàng hận không thể ăn thịt uống máu Dịch Cẩn An. Nhưng chuyện kia vẫn chưa điều tra được, nàng không thẻ để Dịch Cẩn An cứ thế chết đi.
“Aizz, ta nên làm sao với các ngươi bây giờ!” Nàng hạ bàn tay đang chỉ vào các nàng xuống: “Các ngươi làm như vậy là hại Tiểu Hà, còn có thể hại chính mình, có đáng không? Chút nữa Dịch Cẩn An sẽ qua đây, các ngươi đừng nói chuyện, để ta đối phó!”
“Tiểu thư!” Tiểu Đào và Nô Nhi cùng lệ ướt khoé mắt.
Quả nhiên, chỉ lát sau Dịch Cẩn An đã dẫn Lý ma ma tới đây. Chẳng biết vì sao Lý ma ma này chưa từng cho Dịch Cẩn Ninh vẻ mặt hoà nhã, khi còn bé đã thế, năm năm sau trở lại vẫn vậy. Dịch Cẩn Ninh có phần khó hiểu, có phải nàng từng đắc tội với bà ta đấy chứ?
Dịch Cẩn An chưa vào cửa đã nổi giận đùng đùng hỏi: “Dịch Cẩn Ninh, hai nha hoàn kia của ngươi đâu, gọi chúng ra đây!”
“Đều sắp lập gia thất, sao hôm nay tỷ tỷ lại tức giận như vậy?” Dịch Cẩn Ninh ngồi trước bàn, tự rót cho mình ly trà, chậm rãi uống.
“Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao bọn chúng muốn hại ta, có phải ngươi sai chúng làm không?” Gần đây Dịch Cẩn An rất nóng tính. Kể từ hôm bị nữ nhân áo đen đánh một trận, tính khí dễ chịu của nàng ta hoàn toàn mất sạch.
Dịch Cẩn Ninh cười cười: “Tỷ tỷ, bình tĩnh, coi chừng tức giận sẽ mau già, đến lúc đó Quận Vương không cần tỷ nữa thì được một mất mười rồi!”
“Hừ, chỉ biết ngươi giở trò xấu xa! Muốn ta xấu mặt trong ngày cưới đúng không? Được, chúng ta cùng xem!” Dịch Cẩn An hoả khí ngất trời, chống nạnh nói với Lý ma ma: “Ngươi đi xem xem nha đầu kia đã bị bán ra ngoài chưa. Đừng bán dễ dàng quá, đưa đến nhà chứa đi!”
Đây là Dịch Cẩn An lúc đầu giả vờ diễn trò đùa giỡn đó sao? Dịch Cẩn Ninh nheo mắt.
“Có phải do ta sai bảo hay không thì có quan hệ gì? Tiểu Hà cũng bị ngươi đánh cho tàn tạ rồi, nàng bị trừng phạt còn chưa đủ sao, ngươi làm gì phải đối xử với nàng như vậy?”
Dịch Cẩn An hừ lạnh một tiếng, không để ý lời của Dịch Cẩn Ninh, dẫn theo Lý ma ma nghênh ngang rời đi.
Buổi tối, dùng xong cơm chiều, Dịch Cẩn Ninh ngồi trước gương trang điểm. Tiểu Đào và Nô Nhi nhìn mũ phượng, khăn quàng vai giá trị xa xỉ không ngừng than thở. Tiểu Đào khen: “Tiểu thư, nếu sau này em lập gia đình có y phục tân nương như này để mặc thì thật tốt!”
“Ô hay, tỷ cũng muốn gả vào Hoàng thất sao, vậy phải xem duyên phận!” Nô Nhi cắn hạt dưa, nhằn vỏ dưa ra, châm chọc nói.
“Ôi dào, ta nói này!” Dịch Cẩn Ninh nhìn bông hoa vàng nho nhỏ đính trên gương, quay đầu nói với Tiểu Đào: “Còn không biết A Trúc có chịu hay không đấy!”
“Tiểu thư!” Tiểu đào dậm châm, thẹn thùng nói: “Hắn ta chính là một kẻ đầu gỗ, sao có thể hiểu được tâm tư con gái chứ!”
Kể từ sau khi nàng nói thẳng chuyện nàng với A Trúc lén lút qua lạ, tiểu thư và Nô Nhi không có việc gì liền lấy nàng ra trêu ghẹo. Nàng biết, tiểu thư nhớ sư phụ, chỉ cần thấy vân vê vòng tay tương tư trên cổ tay trái là biết.
Nàng nói A Trúc là cọc gỗ, không phải hắn không biết cách biểu đạt tình cảm, mà vì hắn cứng nhắc và hành động theo quy củ. Nàng biết Mạc Liễm Sâm có bí mật, luôn muốn tìm cơ hội moi ra từ A Trúc nhưng hắn sống chết ngậm miệng không chịu nói, khiến nàng giận đến mức nghiến răng muốn cắn người.
Nô Nhi cầm giá y lên, trên giá y kim quang lấp lánh, khảm đầy đá quý các loại, thêu Thái Phượng giương cánh, miêu tả lại uyên ương hí thủy.
Dịch Cẩn Ninh híp mắt, giá y này khiến nàng nhức đầu. Kiểu dáng phức tạp như vậy, còn khảm nhiều bảo thạch như vậy chẳng phải nặng muốn chết sao! Còn mũ phượng này nữa, tất cả đò trang sức của nàng cộng lại cũng không nặng bằng nó đi?
Tay nàng lại vô ý thức vuốt ve vòng tay tương tư trên cổ tay trái. Mạc Liễm Sâm, ngày mai chính là đại hôn rồi, ngươi nhất định phải tới!
Trong lòng nàng đang nhớ tới người nọ, lại đột nhiên phát hiện giá y có điều bất thường.
“Tiểu Đào, ngươi nhìn Thái Phượng trên giá y xem, có phải là cửu vĩ phượng không?”
Nô Nhi đưa giá y qua, nàng cẩn thận nhận lấy nhìn. Nhìn nhiều lần, không sai, là cửu vĩ thải phượng. Đây là phượng bào! Chẳng nhẽ người làm ra không hiểu quy củ?
Giá y của người trong Hoàng cung thấy đều thêu thải phượng ngụ ý cát tường, tượng trưng cho thân phận tôn quý. Nhưng thải phượng cũng được phân ra đẳng cấp. Cửu vĩ thải phượng là vua của muôn chim, chỉ có Hoàng Hậu mới xứng mặc. Tiếp đó là bát vĩ thải phượng dành cho phi tần của Hoàng thượng mặc. Mà bình thường người gả cho Hoàng thất, phượng phục của tân nương tử tất phải là thất vĩ thải phượng.
Hiện tại giá y của nàng lại là cửu vĩ, đây không phải đưa nàng ta vào chỗ chết hay sao?
Dịch Cẩn Ninh híp mắt, may mà phát hiện ra sớm, nếu không đến lúc thực sự lên kiệu hoa mới phát hiện, chờ nàng chỉ có chỗ chết.
“Tiểu Đào, ngươi xem thử xem có thể đổi cửu vĩ phượng này thành thất vĩ phượng không?”
Kỹ năng thêu của Tiểu Đào là tuyệt nhất, sau khi chỉnh sửa hi vọng sẽ không lộ ra sơ hở, giá y của Hoàng thất được làm theo quy định đã đặt ra, nếu bị phát hiện không tránh khỏi trách phạt.
“Em thử xem!”
Tiểu Đào nhìn một lúc, xác định châm pháp và cách thêu, lúc này mới bắt tay tháo gỡ cửu vĩ phượng. kỹ thuật của nàng khéo léo, chỉ nửa canh giờ đã sửa tốt.
“Tiểu thư, người xem một chút xem có thể nhìn ra sơ hở gì không?”
Dịch Cẩn Ninh dựa vào ánh đèn nhìn kỹ, cảm thấy không có gì khác thường mới cất giá y đi.
Lúc này đã đầu giờ Tuất (19h-21h), Dịch Cẩn Ninh nhìn Tiểu Đào cất giá y lại thấy Tiểu Như vội vàng tiến vào. Nàng thở hổn hển nói: “Tiểu thư, tứ di nương nổi điên rồi!”
“Ngươi từ từ nói!” Dịch Cẩn Ninh vỗ tay nàng: “Tứ di nương làm sao?”
Tiểu Như hoảng hồn chưa định: “Vừa rồi, em lén lút đi theo lão gia đến viện tứ di nương, phát hiện tứ di nương không ở đó. Lão gia rất tức giận, lập tức muốn đến viện Lục di nương tìm. Không ngờ…”
“Rốt cuộc làm sao, ngươi đừng hù mình dạo người!” Thấy Tiểu Như nói một nửa dừng một nửa, Nô Nhi tiếp lời nói: “Cùng lắm thì chết người thôi, cũng không phải chưa từng thấy qua, có gì mà ngạc nhiên!”
Dịch Cẩn Ninh cũng giận trách: “Đúng vậy, trước người cứ từ từ nói, chúng ta không vội!”
Tiểu Như làm việc lưu loát, nhưng nói chuyện không trôi chảy. Trước kia Dịch Cẩn Ninh từng suy nghĩ xem có nên thu nàng vào phòng làm đại nha hoàn hay không, suy nghĩ một chút cuối cùng bỏ qua, Tiểu Như vẫn làm nha hoàn bưng trà rót nước bên cạnh Dịch Trường Hoa như cũ thì tốt hơn. Dù sao đột nhiên đòi người của phụ thân nhất định sẽ khiến ông nghi ngờ, thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn.
Cuối cùng Tiểu Như bình tĩnh lại, nàng nức nở nói: “Hu hu, tiểu thiếu gia của chi thứ hai chết rồi! Tứ di nương như phát điên chạy đến viện của nhị lão gia ôm đứa bé đi, khi đến bên hồ cạnh núi giả trong hậu hoa viên, bà ấy… Bà ấy ôm thiếu gia Văn Tuyền cùng nhảy vào trong hồ.”
“Cái gì, mau đi xem!” Dịch Cẩn Ninh kinh hãi, sao tứ di nương có thể làm ra việc ngu xuẩn như vậy? Nhất định đã xảy ra chuyện!
Chủ tớ mấy người lập tức mang theo đèn lồng vội vã chạy tới bên hậu hoa viên. Trên ngọn cây trong viện Dịch Cẩn Ninh chợt có người nhảy xuống, người đó chính là nữ nhân áo đen.
Bà ta cười, ánh mắt tà mị lấp lóe ánh lạnh. Bà ta thầm nghĩ, sao tứ di nương lại nổi điên, tại sao lại ôm đứa nhỏ kia nhảy hồ? Bởi ta biết nhất thanh nhị sở, bởi… Ta biết rõ bí mật của bà ta.