Nàng ta bị lửa giận làm mụ mẫm đầu óc, nhất thời hoàn toàn dựa vào lửa giận nói hết tất cả mọi chuyện ra. Lại không biết rằng lão phu nhân kiêng kỵ nhất là chuyện này.
Ở đây có một câu nói như này: Cưới một kỹ nữ vào cửa, khí mốc lây nhiễm cả người. Tuy nói lúc ấy tam di nương vẫn chưa có tên trên bài danh của thanh lâu nhưng cũng đã bước qua nơi bẩn thỉu ấy. Bà từng khuyên Hoa Nhi đừng hành động theo tình cảm nhưng con trai lại cứ không nghe, nằng nặc muốn đưa con người đáng thương kia về trong phủ, không uổng công suýt nữa mất mũ ô sa, may mà Hoàng thượng sáng suốt độ lượng hiểu được tấm lòng thương cảm của Hoa Nhi mới không thu hồi chức quan của ông. Cũng bởi lúc ấy tam di nương quả thật đáng thương, lớn lên lại xinh đẹp nên bà mới bằng lòng để Hoa Nhi nạp tam di nương làm thiếp. Lúc tam di nương mới vào cửa, rõ ràng bà đã liên tục ra lệnh không được nhắc tới chuyện này nhưng thật không ngờ vẫn bị vạch trần.
Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm nhị di nương: “Ngươi nói xem có phải cái miệng ngươi ăn mắm ăn muối đi rước lấy chuyện?”
Cát Vân Niên là người thức thời, vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi: “Lão phu nhân, con dâu hiểu rõ mình sai lầm rồi, con dâu không nên nhất thời nhanh mồm nhanh miệng quên mất lời dạy của ngài. Con dâu chỉ nói với nhị đệ muội, bảo nàng đừng nói chuyện này ra, nhưng nàng không nghe. Lão phu nhân, van cầu ngài nể con dâu vất vả vì Dịch gia lâu như vậy, tha cho con một lần đi!”
Mọi người vừa nghe vậy lập tức lên tiếng bàn luận, thì ra tam di nương đúng là đi ra từ nơi bẩn thỉu đó, bảo sao hai vị tiểu thư sinh ra điềm đạm quyến rũ như vậy, giữa hàng mày đều hiện phong tình lẳng lơ. Lưu thị vừa nghe nhị di nương nói tên mình ra cũng sợ đến mức quỳ xuống, chờ lão phu nhân xử lý, trong bụng lại thầm mắng Cát Vân Niên gần chết.
An Mộng Nhi nghe chuyện cảm thấy rất thắc mắc, ban đầu tam di nương vào cửa chưa được nửa năm thì bà bị đưa vào Phật đường nên quả thật không rõ chuyện của bà ấy lắm, chỉ biết là thân thế tam di nương đáng thương, được Dịch Trường Hoa yêu mến, những chuyện còn lại cơ bản bà không muốn hao tâm, nào biết trong này còn có chuyện như vậy. Vì vậy bà lập tức trìu mến nhìn Dịch Cẩn Ninh thêm vài lần, nhưng chỉ thấy nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhìn như cầu xin tha thứ nhưng thực ra là đang phô bày sự thực tam di nương là kỹ nữ ra trước mặt mọi người, cũng không quên kéo theo chi thứ hai xuống nước, thật là lòng dạ độc ác. Dịch Cẩn Ninh rũ mắt phượng, trong mắt lộ ánh sáng lạnh, nếu đã không an phận, vậy thì… Cả hai người các bà đều đáng chết.
Chợt nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng xinh đẹp lóe ra ánh sáng lạnh người khác không thể thấy rõ, nhưng An Mộng Nhi lại đúng lúc nhìn thấy, sau đó chỉ thấy Ninh Nhi khóc oan ức nói với Dịch lão phu nhân: “Bà nội ngài xem Hương tỷ tỷ nói gì kìa, sao Ninh Nhi và tỷ tỷ lại có thể là con hoang, chẳng lẽ chúng con không phải là con gái ruột của phụ thân sao?”
Nàng đương nhiên hiểu rõ bản thân mình là loại người gì, nhưng mà những người này nếu đã không coi nàng ra gì thì nàng há có thể không trả thù?
Lúc này Dịch lão phu nhân giận dữ: “Là đứa ngu xuẩn nào bị ăn mất lưỡi hả?” Dáng dấp An Nhi và Ninh Nhi giống phụ thân chúng như vậy, nhất là cặp mắt kia, quả thật là được khắc từ Hoa Nhi ra, sao có thể là con hoang?
“Hương Nhi, là ngươi nói sao?” Ánh mắt lão phu nhân như lưỡi đao sắc lạnh nhìn thẳng về phía Dịch Hương Ngưng như muốn đâm thủng nàng ta, ngày thường bà đối xử với chi thứ hai bọn họ không tệ, coi chúng như cháu gái ruột mà đối đãi, vậy mà nàng ta lại bôi nhọ tỷ muội Ninh Nhi các nàng như vậy, không phải là đang nói Hoa Nhi bị đội nón xanh sao?
“Ai cho ngươi lá gan này, vu oan cháu gái ta? Nếu như các nàng là con hoang, vậy bá phụ ngươi là gì, bà già này là cái gì đây?”
Dịch Hương Ngưng quỳ trên đất, sắc mặt tái nhợt đến doạ người, hai hàm răng run lên va vào nhau cầm cập. Nàng ta nhìn về phía mẫu thân mình xin giúp đỡ, hi vọng mẫu thân nói giúp mình.
Lão phu nhân là người khôn khéo đến bực nào, khi Dịch Hương Ngưng nhìn Lưu thị bà cũng biết ngay nhất định là Lưu thị độc mồm giở trò quỷ, Hương Nhi chỉ là một đứa bé sao có thể biết nhiều như vậy. Đôi mắt sắc bén của bà lập tức nhìn qua, Lưu thị sợ tới mức chân run lên một cái ngồi phịch xuống đất. Ánh mắt lão phu nhân thật doạ người, như muốn ăn sống bà vậy.
“Ngươi nói đi, không có việc gì lại vấy bẩn tỷ muội Ninh Nhi như vậy à?” Lão phu nhân bình tĩnh trở lại, giọng nói nghe như bình thản nói với Lưu thị.
Lưu thị nơm nớp lo sợ, bà sợ ánh mắt giết người kia của lão phu nhân, sớm biết vậy thì ban đầu đã không nghe theo Cát Vân Niên rồi, làm hại bà vô tội bị liên luỵ, bà chỉ rảnh rỗi nên nói chuyện với Hương Nhi vài câu mà thôi, giờ bà hận không thể cho mình mấy cái bạt tai, sao bản thân lại lắm miệng thế?
“Lão phu nhân, là nhị di nương của chi chính nói với thiếp thân, thiếp thân không biết gì hết!” Bà mặc kệ, dù sao chuyện này vẫn phải tìm người chịu trách nhiệm, bà đã rước hoạ đầu tiên vậy đừng trách bà không lưu tình, Lưu Mặc Vân bà cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.
“Các ngươi thật giỏi, một đám ở trước mặt thì thông minh hiểu chuyện, sau lưng lại chửi bới người khác như vậy.” Lão phu nhân hận nhất là nói bậy và hèn hạ bại hoại, khi xưa bà và đám thiếp thất của phụ thân Dịch Trường Hoa tranh đấu lẫn nhau, mỗi lần đều thua bởi lời nói ác độc của những tiện nhân đó, cho nên đó cũng là lí do mà bà rất hận những hành động đáng hổ thẹn của đám thê thiếp của Dịch Trường Hoa.
“Vương thị, ta đã từng nói không được nhắc lại chuyện này nữa, ngược lại lá gan ngươi cũng to nhỉ, coi lời của ta như gió thoảng bên tai có phải không?” Cuối cùng lão phu nhân không chịu được những người này cứ đùn đẩy thoái thác nữa, lập tức vỗ lên tay cầm trên ghê dựa: “Người đâu, thực thi gia pháp!”
Lão quản gia Triệu Tường nghe thấy lời của lão phu nhân, lập tức lấy roi da gia pháp ra, cung kính đứng trước một người, lại nhìn một đám người quỳ gối bên dưới, nói: “Lão phu nhân, muốn đánh người nào?”
Lão phu nhân vung tay lên: “Đánh tất cả cho ta, không đánh không nhớ lâu!” Bà chỉ tay về phía Dịch Hương Ngưng cách quản gia gần nhất: “Bắt đầu tư nàng, mỗi người mười roi!”
Triệu Tường nâng cao tay, roi cũng lên cao theo rồi quất xuống thật mạnh, Dịch Hương Ngưng đau đến mức nhe răng nhếch miệng, gào thét cứu mạng: “Bà nội, xin ngài đừng đánh, Hương Nhi biết sai rồi! A.. Mẫu thân, cứu con…”
Lưu thị rưng rưng nhìn con gái mình chịu từng roi một đến khi kết thúc mười roi vẫn không dám mở miệng cầu xin tha thứ, nhìn con gái mình bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, bà nuốt máu trên đôi môi đã bị cắn nát vào trong bụng, đều do Cát Vân Niên, nếu không phải bà ta lắm mồm mình sẽ gây chuyện sao, Hương Nhi tự nhiên bị liên luỵ sao?
Đánh Dịch Hương Ngưng xong liền đến Lưu thị, bà thấy chiếc roi sắp quất mạnh lên người mình liền gào khóc cầu xin quản gia tha cho mình một mạng, bà không dám ăn nói lung tung nữa. Nhưng Triệu Tường nào để ý nhiều như vậy, ông chỉ làm theo mệnh lệnh của lão phu nhân, quyết tâm quất từng roi ngoan độc, suýt nữa đánh chết Lưu thị. Lưu thị sống lâu như vậy, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng chưa từng đánh bà, tí ti oan ức thôi cũng chưa từng để bà chịu, vậy mà lần này lại vì nguyên nhân lắm lời mà chịu mười roi, trong lòng bà hận Cát Vân Niên muốn chết.
Mắt thấy hai người trước đã chịu roi, ngay lập tức sẽ đến lượt mình, trong lòng nhị di nương khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, mặc dù mười roi nhẹ hơn mười hèo nhiều nhưng vẫn đau gần chết, lúc trước cũng bởi chuyện của đại phu nhân mà nếm khổ đòn roi, bây giờ bà nhìn thấy roi da kia tựa như nhìn thấy khổ hình, sợ đến run lẩy bẩy.
Triệu quản gia đã nhiều tuổi, đánh xong hai mươi roi thì hơi mỏi tay, lão phu nhân thấy tay ông mỏi, đang định gọi gia đinh tới thực thi gia pháp còn lại nhưng không ngờ lúc này Dịch Trường Hoa tiến vào.
Dịch Trường Hoa mới từ ngự thư phòng trở lại, vừa bước một bước vào cửa chính đã có người tới bẩm báo lão phu nhân đang thi hành gia pháp, ông bèn tới đây, vội hỏi: “Mẫu thân, xảy ra chuyện gì vậy? Sao đang tốt đẹp lại phải dùng tới gia pháp?”
Lão phu nhân thấy con trai trở về, trên khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười: “Về rồi sao, có mệt không? Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, chuyện trong viện này một nam nhân như con đừng quản nhiều như vậy.”
Nhị di nương thấy lão gia trở về như gặp được cứu tinh, vội vừa quỳ vừa bò qua ôm chân lão gia: “Lão gia, xin ngài van cầu lão phu nhân, lần sau thiếp thân không dám nữa, tha cho thiếp thân lần này đi!”
Dịch Cẩn An vốn không muốn cầu tình vì nhị di nương, thấy phụ thân trở về, có cơ hội liền thuận tiện giúp bà cầu tình, đỡ cho sau này nhị di nương bắt lỗi nói nàng ta là sói mắt trắng.
“Bà nội, di nương chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mới ăn nói hồ đồ, di nương biết sai rồi, xin ngài nể mặt con, đừng tính toán cùng di nương nữa có được không?”
Lão phu nhân thấy Dịch Cẩn An điềm đạm đáng yêu quỳ trên đất, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy, dù sao tam di nương cũng là mẹ ruột cùa nàng ta, nhị di nương lại nuôi nàng ta lớn, liền nói: “Vậy thì, An Nhi cũng đã giúp đỡ cầu xin tha thứ rồi, ngươi được miễn gia pháp, nếu sau này còn hồ đồ tái phạm loại chuyện này thì đừng trách bà già ta đây không nể mặt.”
Nhị di nương tránh thoát một kiếp, vui mừng không thôi. Lưu thị ở bên kia lại ôm Dịch Hương Ngưng đang hôn mê, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm bà. Dịch Cẩn Ninh cười lạnh trong lòng, đợi lát nữa còn có chuyện để bà căm hận hơn đấy.
Nàng nhìn Dịch Trường Hoa ngồi cạnh lão phu nhân, cảm thán ông tới vừa đúng lúc, nàng liếc An Mộng Nhi thì thấy ánh mắt của bà vẫn dừng trên người Dịch Trường Hoa mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu khó hiểu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt quan sát của Dịch Cẩn Ninh, An Mộng Nhi vội vàng quay đầu đi nhìn về nơi khác.