Nhóm người An Mộng Nhi và Dịch Cẩn Ninh chờ bảng cáo thị được mở một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được đến lúc công bố kết quả. Khi đọc đến Tiền Tam Giáp, An Mộng Nhi hồi hộp nắm chặt tay Dịch Cẩn Ninh.
“Mẫu thân đừng căng thẳng, nhất định ca ca sẽ trung bảng!” Dịch Cẩn Ninh vỗ tay bà an ủi.
Hồi lâu sau, tại nơi công bố kết quả có tiếng động, toàn trường đột nhiên tĩnh lặng. Rốt cuộc vị trí Tiền Tam Giáp trọng yếu này rơi vào nhà nào? Tất cả mọi người đều mong đợi.
“Thám Hoa, Diệp Sâm Sơn!”
Một tiếng hét vang dội truyền ra từ bên trong, một người cùng chờ trong đám người nghe xong như nổi điên hét lên: “Ta trúng, ta trúng, mẹ… Con trúng rồi, là Thám Hoa, là Thám Hoa…”
Người nọ vui vẻ vừa cầm tay người xung quanh vừa hô to, mọi người ồn ào bày tỏ chúc mừng, có vài người lại buồn bã cúi đầu. Bầu không khí toàn trường có chút kỳ lạ, An Mộng Nhi toát mồ hôi, nắm tay Dịch Cẩn Ninh chặt hơn. Tiểu Đào cũng túm chặt ống tay áo Dịch Cẩn Ninh, nàng cũng khẩn trương thay Đại thiếu gia!
Chỉ chốc lát sau, bên trong lại có động tĩnh.
“Bảng Nhãn, Chu Lập Nghiệp!”
Người chờ bảng bên ngoài lại bắt đầu xôn xao, rất nhiều thí sinh đều khẩn trương muốn khóc, chỉ còn vị trí cuối cùng thôi.
Thời gian đợi vị trí yết bảng cuối cùng là lâu nhất – Trạng Nguyên. Lưng áo An Mộng Nhi ướt đẫm. bà sợ lần này Hồng Nhi không có hy vọng.
Cuối cùng, bên trong lại truyền ra tiếng xôn xao, từng chữ Trạng Nguyên được kéo dài, như thâm nhập vào trong lòng mỗi thí sinh, xuyên thủng màng nhĩ người khác.
“Trạng Nguyên… Dịch Cẩn Hồng!”
Dịch Cẩn Ninh nghe được ba chữ này lập tức nở nụ cười, cuối cùng An Mộng Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Đào buông tay áo bị túm chặt. Những thí sinh không có tên đều ủ rũ cúi đầu, tam giáp không có tên bọn họ, gian nan khổ học nhiều năm như vậy coi như uổng phí, vẫn là chờ đến cuộc thi đình sang năm lại đến đi.
“Chúng ta về nhà thôi, báo cho ca ca tin tốt!” Dịch Cẩn Ninh kéo cánh tay An Mộng Nhi, thoát khỏi đám đông: “Mẫu thân, lát nữa sẽ có người đến phủ báo tin vui, chúng ta báo tin tốt này cho tất cả mọi người đi, để những người coi thường ca ca kia không dám nữa!”
Trên đường về nhà, An Mộng Nhi và Dịch Cẩn Ninh ngồi trên xe ngựa, không khí tương đối hài hoà. Tiểu Đào khẽ ngâm nga bài ca dao Thường Đức thời thơ ấu, bầu không khí trong xe thoải mái nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác thấp thỏm như vừa rồi.
“Mệt muốn chết!” Vừa về đến phòng Dịch Cẩn Ninh lập tức kêu to muốn đi ngủ một giấc thật thoải mái, dặn Tiểu Đào và Nô Nhi đừng quấy rầy nương, khi nào người trong cung đến báo tin mừng mới được gọi nàng dậy.
Ngủ một giấc thật ngon, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy mệt mỏi một ngày đều tan biến. Quan báo tin trong cung vẫn chưa đến, Tiểu Đào ngồi bên thêu thùa, Nô Nhi ngồi cạnh nàng vừa nhìn, vừa cắn hạt dưa.
“Muội nói này Tiểu Đào tỷ, tỷ thêu tốt lắm rồi còn thêu làm gì nữa, thú vị lắm hả? Không bằng đi luyên khinh công đi, tránh cho đến lúc xử lý công việc lại làm vướng chân muội.”
Nô Nhi cắn hạt dưa xong lại lấy điểm tâm trong khay, Tiểu Đào chặn lại ma trảo đang đưa về phía điểm tâm, sẵn giọng: “Lại ăn, cẩn thận đến lúc trở thành bé mập sẽ không gả được ra ngoài thì thảm rồi!”
“Hừ!” Nô Nhi duỗi ma trảo về phía Tiểu Đào, rời xa đĩa điểm tâm kia: “Không phải tỷ cũng mập đấy sao, chính tỷ mới phải nghĩ đến chuyện không gả ra được!”
Dịch Cẩn Ninh đứng dậy đi đến trước gương đồng, Tiểu Đào vội buông kim chỉ trong tay đi qua giúp nàng trang điểm.
“Tiểu Đào có người thương rồi!” Dịch Cẩn Ninh cầm lược lên: “Là A Trúc!”
Bịch một tiếng, ngoài cửa có tiếng vang thật lớn, hình như là âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Dịch Cẩn Ninh cười đến nghiêng trước ngả sau, chỉ vào Tiểu Đào nói: “Ha ha ha, A Trúc bị kinh ngạc rồi, sao Tiểu Đào lại không kinh ngạc?”
Tiểu Đào bĩu môi: “Đó là người nói, em chưa nói gì cả!”
Lúc này, A Trúc đẩy cửa đi vào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dịch Cẩn Ninh: “Chủ tử, Tiểu Đào không xứng với ta!”
“Này, ngươi nói cái gì thế đầu gỗ!” Tiểu Đào hừ một tiếng, nhảy qua cạnh hắn, đưa tay chỉ vào mũi mình: “Người nói xem, ta có chỗ nào không xứng với ngươi?”
Đầu gỗ? Dịch Cẩn Ninh suýt nữa thì bật cười, đây không phải là cách Lạc Tiếu Tiếu gọi nam tử kia sao!
Nàng ý vị sâu xa nhìn Tiểu Đào, lại nhìn A Trúc: “Các ngươi, có mờ ám!”
“Không có!”
“Không có!”
Hai người trăm miệng một lời.
“Chậc chậc, còn nói không có, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống nhau.” Sau khi Nô Nhi nuốt một miếng điểm tâm, cũng nhìn qua hai người: “Ui cha, động tác cũng giống nhau nữa.”
“Được rồi, ta bị các người đánh bại!” Tiểu Đào bất đắc dĩ nhún vai: “Ta thừa nhận là thích tên đầu gỗ này, nhưng hắn không hiểu phong tình nên bây giờ ta không thích hắn nữa!”
A Trúc kin, kinh ngạc, vẻ mặt căng thẳng: “Sao lại không thích nữa?”
Hai người này rất có hy vọng! Lúc đầu Dịch Cẩn Ninh chỉ có ý định đùa giỡn, nhưng bây giờ xem ra quả nhiên bọn họ mắt đối mắt.
“Các ngươi…” Nô Nhi và Dịch Cẩn Ninh lên tiếng cùng lúc.
“Hai người thật xấu, em không để ý hai người nữa!” Tiểu Đào tức giận, dậm chân một cái rồi chạy ra ngoài. Vừa chạy được nữa chừng thì gặp Tiểu Như vội vã chạy tới báo tin mừng.
“Tiểu thư, tin mừng!” Tiểu Như vui mừng nói: “Đại thiếu gia đỗ Trạng Nguyên rồi, bây giờ quan báo tin mừng đang ở đại sảnh. Lão gia bảo người đi qua tiếp chỉ!”
Dịch Cẩn Ninh cảnh giác liếc mắt ra bên ngoài, may mà không có ai. Nàng đang định bảo A Trúc nhanh chóng ẩn thân thì phát hiện không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Tốc độ này…
“Đại ca trung bảng thì liên quan gì đến ta?” Dịch Cẩn Ninh lười nhác nói: “Cũng không phải ta trúng Trạng Nguyên, muốn ta đi tiếp chỉ làm cái gì?”
Tiểu Như vội la lên: “Tiểu thư, quan trong cung đến đây nói là tuyên chỉ. Cũng nói rõ gọi người tới cùng nghe chỉ, mọi người đều đến đông đủ rồi, giờ chỉ chờ mỗi tiểu thư thôi.”
Nàng cũng thấy kỳ quái, tại sao quan trong cung lại gọi tiểu thư đến nghe chỉ, mà những người khác lại không kêu? Đến Đại tiểu thư và Đại phu nhân đều không được gọi đến nghe chỉ! Chẳng lẽ có vị hoàng tử nào vừa ý tiểu thư, muốn tứ hôn cho tiểu thư?”
“Hả?”
Giọng Dịch Cẩn Ninh có phần không vui, quan tuyên chỉ trong cung tìm nàng chưa chắc có chuyện tốt. Nàng phỏng đoán là chuyện Thái Hậu muốn tứ hôn lần trước, càng nghĩ trong lòng càng không có cảm giác gì.
“Ta không muốn đi, ngươi nói phụ thân là thân thể ta không khỏe!” Nàng đi đến giường nằm xuống, thở hổn hển nói.
Tâm tình tốt cả ngày nay đều bị phá, chuyện ca ca trung bảng cũng không thể bù lại tâm tình xấu của nàng.
“Vâng, nô tỳ sẽ nói lại với lão gia!” Tiểu Như uể oải lui ra.
Lập tức toàn bộ trúc uyển rơi vào yên tĩnh, Tiểu Đào cười ha ha: “Tiểu thư đừng buồn, nói không chừng lại là chuyện vui!”
“Chuyện vui sẽ gọi mình ta à? Sao không gọi mẫu thân? Sao không gọi tỷ tỷ?” Nàng tức giận thở dốc tạt gió hạ hỏa. Nếu thật là chuyện tốt, mí mắt của nàng sẽ giật liên tục như này sao?
Lát sau, Tiểu Như trở lại.
“Tiểu thư vừa rồi công công tuyên chỉ, nói là mời lão gia, Đại thiếu gia và tiểu thư cùng vào cung. Chuyện này… Hoàng thượng tổ chức cung yến mời trung bảng Tiền Tam Giáp và người thân, mở tiệc chúc mừng.”
Tiểu Như nói xong thở nhẹ một hơi.
“Biết rồi!” Dịch Cẩn Ninh nằm trên giường, thầm nghĩ thôi xong, thật sự có chuyện rồi!”
Biết trước đã không để ca ca đi thi rồi, trung bảng còn kéo nàng theo, sao nàng lại xui xẻo bi ai được nhớ thương đến chứ!
Ngày hôm sau, Dịch Cẩn Ninh bị gọi dậy sớm để trang điểm, Dịch Trường Hoa còn cẩn thận dặn dò nàng trang điểm xinh đẹp một chút. Đây là yến tiệc vô cùng đặc biệt, trước đây Hoàng thượng chưa từng mở tiệc chiêu đãi, cho phép thí sinh trung bảng tham dự cung yến, lần này thực sự phá lệ.
Hành lang Hoàng cung chín cong mười tám quẹo, Dịch Cẩn Ninh đi theo phụ thân và ca ca, được vài ma ma dẫn đi, lượn đi lượn lại đến choáng váng đầu óc.
Lần này ban thưởng yến không phải chuyện đùa, thứ nhất Hoàng thượng tỏ rõ quyết tâm trọng dụng nhân tài, thứ hai là khích lệ ý chí những người có tài kia.
Ngồi xuống, đợi lúc lâu Hoàng thượng mới khoan thai thong thả đến. Thái hậu cũng tới, theo sau là Dao phi và Huyền Vương.
Thái hậu ngồi bên phải Hoàng thượng, bà cười híp mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh, trong mắt tràn đầy ánh sáng quan sát cháu dâu. Dịch Cẩn Ninh thấy vậy rất không tự nhiên, nàng cười lễ phép với Thái hậu, rồi cúi người gắp thức ăn.
Không biết gắp phải thứ gì bỏ vào miệng, lúc sau ăn mới biết thứ kia rất cứng. Nàng nhổ ra, lại thấy Thái hậu vẫn đang nhìn mình, vội vàng bưng đồ uống trên bàn lên, lại là rượu mạnh, nàng bị sặc đến chảy nước mắt.
“Ái khanh, con gái ngươi thật xinh đẹp!” Nàng ho khan làm cho Hoàng thượng chú ý đến, ông cười ha ha nói với Dịch Trường Hoa: “Thái hậu rất vừa lòng con gái của ngươi.”
Thái hậu vừa ý Ninh Nhi? Dịch Trường Hoa nâng mắt nhìn về nơi Thái hậu ngồi, thì thấy Thái hậu vẫn chăm chú nhìn Ninh Nhi, dáng vẻ kia hình như rất yêu thích nàng. Trong lòng ông có phần không vui, nhất định chỉ có một khả năng, đó là muốn gả nàng cho Thanh Vương ngu ngốc mù loà.
Sau khi trở về từ thưởng hà yến lần trước, Thái hậu cũng từng hạ chỉ, nhưng vì chuyện lời đồn nên chỉ đọc được một nửa rồi rời đi. Khi đó sắp đọc xong ý chỉ, Thái hậu mới phái người đến thu hồi, khiến cho ông chẳng hiểu ra làm sao, đoán hết nửa ngày mới nhận ra đó là tứ hôn cho Ninh Nhi.
Hiện nay, lời đồn đã bị dập tắt, ánh mắt Thái hậu lại đặt trên người Ninh Nhi? Dịch Trường Hoa nheo mắt, biết vậy thì đính hôn cho Ninh Nhi sớm rồi. Nếu để Ninh Nhi gả cho Thanh Vương ngu ngốc mù loà kia, đừng bảo Ninh Nhi không đồng ý, đến cả nam nhân khắp Cẩm Thành này cũng đều sẽ không đồng ý đi!
Ông đứng dậy cung kính nói với Thái hậu: “Được Thái hậu yếu mến, tiểu nữ không đáng để ngài…”
“Chao ôi, trước mặc kệ con gái ngươi như thế nào, ai gia nói được là được!” Bà nâng tay ngăn lời nói tiếp theo của Dịch Trường Hoa: “Hơn nữa ai gia vẫn chưa nói gì, ngươi đừng vội kết luận!”
Mọi người tiếp tục ăn, Hoàng thượng khen ngợi Dịch Cẩn Hồng có tài, dặn dò hắn tương lai ra sức vì nước. Sau đó lại tán thưởng hai giáp* khác và người nhà của họ, ban thưởng vô số vàng bạc châu báu.
*Giáp: Hạng, bậc, ở đây là khen ngợi Thám Hoa và Bảng Nhãn.
Hoàng thượng vui vẻ ban thưởng, người một bàn cũng vui vẻ ăn.
Lúc này Dịch Cẩn Hồng đột nhiên đứng dậy: “Hoàng thượng, thảo dân có chuyện muốn nói!”
“Ái khanh đã trúng trạng nguyên, nên tự xưng là vi thần.” Hoàng thượng buông đũa bạc trong tay xuống không vui nói: “Đây là bổn phận của ngươi, cũng là tượng trưng cho thân phận, bao nhiêu người trông mong cũng không được vinh hạnh đặc biệt này!”
“Vâng, Hoàng thượng. Vi thần có lời muốn nói!” Dịch Cẩn Hồng lặp lại lần nữa.
“Dịch tướng dạy bảo thật khéo, có một con trai hiểu chuyện tài giỏi như vậy.” Hoàng thượng than thở một tiếng: “Con trai của trẫm, mỗi người chỉ biết lưu luyến bụi hoa, chơi đùa, chưa từng thay trẫm chia sẻ phân ưu!”
“Hoàng thượng….”
Dịch Cẩn Hồng thấy Hoàng thượng hơi say, giống như không nghe thấy lời hắn khiến hắn sốt ruột.
“Hoàng thượng xin nghe vi thần nói đôi lời.” Hắn đứng dậy lần nữa cúi đầu cung kính nói.
Cuối cùng Hoàng thượng phục hồi lại tinh thần, đôi mắt lờ đờ mông lung vì say: “Ừ, ái khanh vui vẻ là được. Có chuyện gì cứ nói đi, trẫm nghe!”
Dịch Cẩn Hồng hít sâu một hơi, đối mặt với Hoàng thượng quả thực áp lực quá lớn.
“Hoàng thượng chân vi thần vừa lành không được bao lâu, vị đại phu giúp thần chữa bệnh kia nói hai tháng sau khám lại. Về phần thời gian bao lâu, vi thần không xác định được. Nơi kia hơi xa, vi thần đã đồng ý không nói ra nơi chữa trị. Cho nên…”
“Cho nên ngươi muốn xin ta nghỉ một thời gian?” Hoàng thượng quả nhiên khó đối phó, vừa nghe Dịch Cẩn Hồng phải đi lập tức nheo mắt lại.
Dịch Cẩn Hồng vén áo, quỳ một chân trên đất: “Đúng vậy, vi thần muốn xin nghỉ một đoạn thời gian, vi thần kính xin Hoàng thượng ân chuẩn!”
Hai trung bảng khác cũng ở bên cạnh đang nhìn, Hoàng thượng muốn cự tuyệt cũng không tiện nói thẳng, đành phải nói: “Nếu ái khanh chữa trị chân, trẫm mời người tới là được, cần gì hao công phí sức chữa trị nơi xa?”
“Bẩm Hoàng thượng, vị cao nhân chữa trị cho vi thần là thánh thủ Diệp Cốc tiếng tăm lừng lẫy!” Dịch Cẩn Hồng nói tiếp: “Hẳn Hoàng thượng cũng biết người này cổ quái, nếu làm ông ấy mất hứng, chân của vi thần…”
Là thánh thủ Diệp Cốc, vậy phải theo quy củ của ông ta, nếu không ai cũng đừng mong được ông ấy chữa trị. Hoàng thượng từng nghe qua vị cao nhân này từ lâu, hồi trước thắt lưng ông đau đớn, thái y trong cung bó tay hết cách, nghe nói vị cao nhân kia chỉ điểm cho một vị thái y trong cung mới có thể chữa lành cho ông. Đến bây giờ ông vẫn cảm kích vị cao nhân kia!
“Được rồi, nếu ái khanh quyết định đi, vậy thì chữa trị chân cho tốt, khi nào trở về lại ra sức vì nước. Đứng lên đi!”
Mặc dù Hoàng thượng chuyên quyền, nhưng không cậy mạnh vô lý, dưới sự cai trị của ông quốc gia này có thể nói là “vật phụ dân phong”*, bách tính an cư lạc nghiệp cũng là do Hoàng đế tốt cần cù, yêu dân, chỉ là tuổi già có phần hoang dâm quá độ.
* Vật phụ dân phong: vật chất dồi dào nhân dân sung túc.
“Vi thần cảm tạ Hoàng thượng!”
Dịch Cẩn Hồng đứng dậy trở lại chỗ ngồi, Dịch Trường Hoa trừng hắn, hắn không thèm để ý.
Lại ăn một lúc, mãi đến khi gần hoàng hôn, Hoàng thượng mới để bọn họ và người nhà trở về. Diệp Sâm Sơn và Chu Lập Nghiệp đều là thư sinh cẩn trọng, luôn có vẻ căng thẳng, ngược lại người nhà của họ lại rất hào phóng. Hoàng thượng vỗ vai hai người nói: “Làm tốt lắm, tương lai Tây Việt cần dựa vào những người trẻ tuổi các ngươi!”
Dịch Cẩn Ninh đi theo phụ thân và ca ca, toan rời đi thì bị Thái hậu kéo lại.
“Tên ngươi là Dịch Cẩn Ninh phải không?” Bà hỏi, dáng vẻ tươi cười từ ái làm Dịch Cẩn Ninh sợ đến mức xém rớt cằm.
Dịch Trường Hoa dừng bước: “Thái hậu tìm Dịch Cẩn Ninh có chuyện gì sao?”
“Ai gia rất thích đứa nhỏ này, muốn nàng ở đây với ai gia một đêm. Dịch Cẩn Tương cảm thấy yêu cầu này của ai gia sẽ không quá phận đi!”
Bà không dùng câu hỏi, mà là trần thuật một sự thật. Nói đùa, bà đường đường là Thái hậu Tây Việt, muốn con gái của thần tử vào cung làm bạn còn phải được người khác đồng ý sao?
Dịch Trường Hoa xoa trán: “Không phải, thần không dám!”
“Không phải thì tốt, ai gia mong Ninh Nhi ở lại trong cung!” Thái hậu kéo tay nàng vỗ nhẹ nói: “Ninh Nhi cũng đừng ghét bỏ lão thái bà ta đây!”
“Làm sao có thể, Thái hậu người tốt như vậy!” Dịch Cẩn Ninh dịu dàng cười, nàng quay đầu ôn tồn nói với Dịch Cẩn Hồng: “Phụ thân và ca ca về trước đi, Ninh Nhi ở đây sẽ ổn thôi. Thái hậu là người thông tình đạt lý, ngài sẽ không làm khó con!”
Tối nay phải ở lại đây rồi, Dịch Cẩn Ninh kêu rên dưới đáy lòng.
Tiểu Đào và Nô Nhi đi theo nàng, vẻ mặt mất hứng. Tiểu thư bị ép ở lại trong cung, nếu Huyền Vương và Thanh Vương đến ức hiếp tiểu thư, ai tới cứu nàng đây?
Không không, không ai có thể ức hiếp tiểu thư, không phải đầu gỗ A Trúc kia đang âm thầm bảo vệ tiểu thư đó sao? Nếu hắn không bảo vệ được nhất định sẽ thông báo sư phụ. Tiểu Đào đột nhiên sáng mắt, Nô Nhi nhìn mà không hiểu.
---------------------
Vào đêm, đêm đông yên tĩnh. Dịch Cẩn Ninh được sắp xếp tại sát vách cung Thái hậu, một nơi tên là điện Trường Sinh. Nơi này rất yên tĩnh, không có núi giả nước chảy, ngay cả tiếng hít thở của nha hoàn cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Hoàng cung quả nhiên là Hoàng cung, cung nữ cũng không giống nhau.
Sau bữa tối, Thái hậu phái người tới đón nàng.
Nàng bị đưa vào tẩm điện của Thái hậu, đập vào mắt nàng là lụa Vân Yên, còn là màu tím nhạt nàng thích nhất. Nàng thầm nghĩ, xem ra phẩm vị của Thái hậu giống nàng.
Kỳ thực, nàng đã đoán sai. Thái hậu hoàn toàn không thích lụa Vân Yên mà là vì đón ý nói hùa theo sở thích của nàng nên mới sai người trang trí.
Vào trong điện, Thái hậu cười ha ha nói: “Đến đây, Ninh Nhi, đấm lưng cho ai gia!”
Ma ma thiếp thân của Thái hậu thấy Dịch Cẩn Ninh đứng im, dùng sức nháy máy với nàng. Nháy nhiều lần cũng không thấy Dịch Cẩn Ninh có phản ứng, đành nhắc nhở: “Dịch tiểu thư, Thái hậu gọi ngài!”
Dịch Cẩn Ninh bị câu nói đấm lưng cho Thái hậu doạ sợ, đây là đang coi nàng là hạ nhân mà sai bảo hay coi nàng như cháu gái ruột mà sai bảo?
Lông mi nàng giật giật, chậm rì rì di chuyển đến cạnh Thái hậu: “Vâng, Thái hậu!”
“Trước mặt ai gia, ngươi không cần dùng lễ tiết, cứ coi như đang ở nhà là được!” Thái hậu cười, chỉ vào lưng nói: “Đến đây đi, ở đây, tối qua cả đêm. Không biết hôm nay làm sao, buổi sáng không đau, buổi chiều sao khi ăn xong lại đau. Ôi chao, eo của ai gia!”
Dịch Cẩn Ninh bị lời nói thú vị của Thái hậu làm cho bật cười ha hả, bầu không khí lập tức thoải mái hơn. Dịch Cẩn Ninh vòng ra sau lưng bà, nhẹ nhàng đấm lưng.
Tay của nàng mềm mại không xương, sức đấm hơi nhỏ, Thái hậu cau mày: “Sao lại không có sức như vậy, hôm nay ngươi chưa ăn cơm tối sao? Có phải thức ăn trong cung không hợp khẩu vị?”
“Không phải, đồ ăn trong cung rất ngon, chỉ là Ninh Nhi ăn không quen lắm.” Dịch Cẩn Ninh gia tăng sức lực, đấm lưng đổi thành bóp vai khiến Thái hậu thoải mái hơn nhiều.
Thái hậu hưởng thụ nhắm nghiền hai mắt, câu có câu không ôn tồn tâm sự cùng Dịch Cẩn Ninh, bỗng nhiên bà đổi trọng tâm câu chuyện.
“Năm nay vừa cập kê đi!”
“Dạ?” Dịch Cẩn Ninh ngẩn ra, sau đó trả lời: “Vâng!”
“Chưa đính hôn chứ?” Thái hậu lại thốt ra một câu như vậy.
Trong lòng Dịch Cẩn Ninh đại khái nắm được mục đích giữ nàng lại của Thái hậu, tuyển chọn Thanh Vương phi nghiêm túc như vậy. Nàng tỏ ý rất có áp lực, vị Thái hậu này nhìn như từ ái, kỳ thực giấu giếm sát khí. Nàng tin tưởng, nếu câu nói vừa rồi của nàng có nửa phần bịa đặt hoặc ngay từ đầu kiên quyết không chịu ngủ lại trong cung, nhất định Thái hậu sẽ giết nàng.
“Dạ thưa, không có!” Nàng thành thật trả lời.
Thái hậu cầm tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh: “Ngồi đi!”
“Ai gia không có thứ gì tốt, đồ trang sức là đồ cưới của ai gia, người nhà mẹ đẻ ai gia tự tay đeo lên cho ta, nó có ngụ ý may mắn hạnh phúc, hôm nay ai gia sẽ tặng ngươi.” Thái hậu cởi vòng tay đeo bên tay trái mình ra, đeo vào tay Dịch Cẩn Ninh.
Đây là người nhà Thái hậu đưa, sao nàng có thể nhận? Dịch Cẩn Ninh vội vàng cởi ra, trả lại vào tay Thái hậu: “Thái hậu, thứ này rất quý giá, Ninh Nhi không thể nhận.”
“Đây chỉ là chút tâm ý của ai gia!” Thái hậu bĩu môi: “Nhận đi!”
Thái hậu lại đeo vòng tay vào tay Dịch Cẩn Ninh, hồng mã não trên bàn tay trắng nõn của nàng lại càng xinh đẹp. Thái hậu vui vẻ nói: “Nhìn thật đẹp, đôi tay già của ai gia làm hỏng đồ tốt rồi!”
“Ngươi đấy, không cần từ chối nữa, ai gia coi trọng ngươi mới tặng ngươi chiếc vòng. Những người khác chú ý đến vòng tay của ai gia, ai gia cũng không chịu đâu!”
…
Thái hậu là người nói nhảm, vừa nói lập tức nói liên tục như nước vỡ bờ, Dịch Cẩn Ninh nghe mà liên tục ngủ gà ngủ gật. Những lời này nên nói với lão nhân gia mới đúng, nói với tiểu cô nương như nàng những chuyện này không khỏi cũng quá không phù hợp.
Ma ma ở một bên len lén quan sát đủ loại phản ứng của Dịch Cẩn Ninh, thấy nàng mặc dù không chịu được nhưng vẫn chịu đựng nghe Thái hậu càu nhàu. Nói thật, những lời này của Thái hậu nếu nói cho bà nghe, bà cũng không chịu nổi, có thể sẽ vừa nghe liền ngủ gật. Xem chừng cô nương này là người kiên nhẫn, cũng là đứa bé ngoan biết tôn trọng trưởng bối. Bà càng nhìn càng thấy thích Dịch Cẩn Ninh, cảm thấy thế nào cũng đẹp.
Thái hậu đang nắm chặt giúp Thanh Vương, nếu sau này mang tới một vị Vương Phi ức hiếp Thanh Vương, vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Bà cười cười nói với Thái hậu: “Thái hậu, thời gian không sớm nữa, Ninh cô nương còn phải nghỉ ngơi!”
“Ôi chà, ngươi xem trí nhớ của ta này, nói chuyện với ngươi quên hết cả thời gian rồi!” Thái hậu kéo tay nàng tự trách, sau đó mới lưu luyến để nàng rời đi.
Dịch Cẩn Ninh đi rồi, Thái hậu khôi phục lại vẻ bình thường, ma ma cười nói: “Thái hậu, vừa nãy lão nhân gia ngài đã lộ uy phong rồi, cô nương kia không tệ!”
“Đúng vây, có nàng ai gia sẽ không cần lo lắng Thanh Nhi nữa!” Thái hậu thương cảm một hồi: “Ai gia không cần ngươi ở đây hầu ha, ngươi đi xem nàng có thiếu gì không, xem nàng ở đây có quen không đi.”
Ma ma lĩnh mệnh lui xuống, chốc lát sau đến điện Trường Sinh chỗ Dich Cẩn Ninh ở. Một đêm này bình an vô sư, dưới nhìn chằm chằm của Khâu ma ma, Dịch Cẩn Ninh ngủ không yên giấc.
Nàng trở mình lăn qua lăn lại, nói với Khâu ma ma ở đầu giường: “Ma ma, ngài không cần ở đây hầu hạ ta, ta không quen có người nhìn ta ngủ.”
Khâu ma ma nhìn nàng một cái cười nói: “Ninh cô nương, đây là quy củ trong cung, ngoài cửa còn có bốn cung nữ đang chờ đấy. Lão thân chỉ trông chừng ngài ngủ đến qua nửa đêm, qua nửa đêm sẽ đổi ca.”
Dịch Cẩn Ninh hết ý kiến, nàng quay vào bên trong đưa lưng về phía Khâu ma ma. Giằng co một đêm đến khi trời sắp sáng mới bắt đầu đi ngủ.
Ma ma thiếp thân bên Thái hậu kia gọi là Đường ma ma, là ma ma đứng đầu trong cung. Dịch Cẩn Ninh ở đây hoàn toàn không cần người gác đêm, nhưng bà vẫn cố ý tìm người đến nhìn nàng ngủ, nói cho oai thì là: Quan sát tư thế ngủ của Thanh Vương phi tương lai, để ngày sau còn biết nên xuống tay dạy quy củ cho nàng từ đâu.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Cẩn Ninh dậy muộn một khắc, nàng bi thương phát hiện không có bữa sáng. Dương ma ma nói, mỗi bữa ăn hàng ngày đều có thời gian hạn định. Nếu muộn thì đừng mong được ăn, nhưng nếu thật sự muốn ăn đêm, thì có thể nói với Thái hậu.
Dịch Cẩn Ninh đỏ mắt, vành mắt thâm đen đi gặp Thái hậu.
Thái hậu đau lòng: “Ôi, đây là làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Hay ngủ không quen?”
“Thái hậu, Ninh cô nương chưa dùng điểm tâm đâu!” Dương ma ma nhắc nhở.
Thái hậu kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn: “Thật đáng thương, đứa nhỏ này ngủ không tốt cũng không nói một tiếng! Đến đây, ai gia đang định dùng điểm tâm, ngươi dùng bữa với ai gia đi!”
Dịch Cẩn Ninh vừa thấy đồ ăn phong phú trên bàn, lập tức có tinh thần. Hôm qua nàng ăn không no, tối qua lại bị giày vò cả đêm, buổi sáng hôm nay lại ăn không ăn cơm. Từ giờ đến lúc ăn trưa còn quá sớm, nàng đã sớm bụng đói kêu to rồi, cũng không khách sáo với Thái hậu nữa, thoải mái ngồi xuống ưu nhã dùng bữa.
Dương ma ma ở một bên nháy mắt với Thái hậu, ra hiệu với Thái hậu nha đầu này mọi thứ đều được, ngay cả ăn cơm cũng đẹp mắt như vậy. Tối qua các ma ma, cung nữ thay phiên gác đêm, tra xét hồi lâu cũng không thấy nàng có bất kỳ tư thế ngủ bất lương và tập tính đen tối nào.
Khuê nữ này thật ngoan, trong lòng Dương ma ma than không ngừng than thở.
Dịch Cẩn Ninh đang dùng điểm tâm, đột nhiên buông đũa, Thái hậu hỏi: “Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị?”
“Không phải, Ninh Nhi ăn no rồi ạ!” Dịch Cẩn Ninh cười, tao nhã dùng khăn thêu lau miệng.
Thái hậu oán trách: “Sao lại ăn ít như vậy, sau này phải ăn nhiều một chút, bằng không xương cốt không tốt khó sinh.” Bà chợt dừng lại, nói như vậy quá trực tiếp, phỏng chừng sẽ hù dọa Ninh Nhi.
Quả nhiên thấy Ninh Nhi há to miệng, đôi mắt đẹp lưu chuyển.
“Thái hậu, Ninh Nhi nhớ nhà!”
Dịch Cẩn Ninh nhân cơ hội nói lên suy nghĩ muốn rời xung, nàng sợ cứ tiếp tục ở lại trong cung mấy ngày, không bao lâu nữa Tướng phủ đến giúp nàng nhặt xác là vừa.
Thái hậu híp mắt nhìn nàng một lúc, mới thong thả nói: “Xem ra ai gia không được người ta yêu thích, Ninh Nhi không muốn ở cùng lão thái bà ta nữa!”
“Không phải vậy Thái hậu, chỉ là Ninh Nhi không quen sinh hoạt trong cung thôi!” Dịch Cẩn Ninh nhỏ giọng nói.
Thái hậu liếc Dương ma ma phía sau một cái, Dương ma ma hiểu ý, cầm lấy thánh chỉ từ trên tay một cung nữ đứng phía sau, hắng giọng nói: “Dịch Cẩn Ninh tiếp chỉ!”
Thánh chỉ? Lần trước là ý chỉ của Thái hậu, lần này trực tiếp là thánh chỉ! Dịch Cẩn Ninh tao nhã quỳ xuống, chờ Dương ma ma đọc nội dung thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thứ nữ Dịch Cẩn Ninh con gái Dịch Tướng Dịch Trường Hoa ôn lương hiền huệ, tướng mạo và nhân phẩm đều tốt, rất vừa lòng trẫm. Đặc biệt tứ hôn cho Thanh Vương, chọn ngày thành thân, khâm thử!”
Dương ma ma đọc xong thánh chỉ, thấy Dịch Cẩn Ninh còn quỳ trên mặt đất mơ mơ hồ hồ, vội nhắc nhở: “Nhanh tiếp chỉ tạ ân đi!”
“Tạ chủ long ân!” Dịch Cẩn Ninh hậm hực nhận lấy, đây là thánh chỉ, không thể cự tuyệt. Nếu là ý chỉ của Thái hậu nàng còn có thể tìm lý do thoái thác, nhưng hiện tại…
Nàng than thở, trong lòng thấp thỏm mãi. Không phải là gả cho người ta sao, nàng lại có thể lo lắng, lo lắng cái gì chứ? Chính nàng cũng không rõ ràng cho lắm!
---------------------
Về đến phủ, Dịch Cẩn Ninh vẫn hoảng hốt, đắm chìm trong câu nói vừa rồi trong thánh chỉ: Tứ hôn Thanh Vương, chọn ngày thành thân.
Thanh Vương, Thanh Vương…
Thật phải gả cho vị Thanh Vương chưa bao giờ lộ mặt sao, nghe đồn Thanh Vương là một tên mù loà ngu ngốc? Nghe nói dáng dấp Thanh Vương cực kỳ tuấn mỹ, là nam tử số một số hai Cẩm Thành, ngay cả Huyền Vương và Chương Dẫn Giác đều không thể so được với hắn. Đáng tiếc, chỉ là một Vương gia tàn phế!
Ví như thực sự gả cho hắn, sau này nàng nên làm như nào bây giờ? Chẳng lẽ phải ngày ngày đối mặt với phu quân đần độn, còn là một phu quân mù không thể thấy mọi thứ?
Tiểu Đào thấy nàng rầu rĩ không vui, bèn khuyên giải: “Tiểu thư, người ngốc có gì không tốt? Ít nhất hắn vô ưu vô lo tự do tự tại, còn có cẩm y ngọc thực, không cần phiền não bất cứ chuyện gì! Hắn không nhìn thấy càng tốt, sẽ không thể ham muốn sắc đẹp của tiểu thư, tiểu thư cũng trở thành người thanh nhàn tự tại.”
“Thì ra ngươi cũng nghĩ thế, ta cũng tự an ủi mình như thế! Nhưng mà ta vẫn không vui, ngươi nói xem gả cho một phu quân như vậy, cuộc sống sau này của ta cứ thế nhàm chán trôi qua, thế thì có gì khác với quả phụ?”
Trong lòng Dịch Cẩn Ninh buồn bực, không hề kiêng dè nói với Tiểu Đào, trong lòng nghĩ sao liền nói vậy.
“Cũng không nhất định!” Tiểu Đào cười hì hì nói: “Tiểu thư, Thanh Vương chỉ là một người nửa ngu thôi, tâm tính hắn như trẻ con. Không phải người rất quen thuộc sư phụ sao, hắn quen thánh thủ Điệp Cốc, nói không chừng còn có thể chữa trị cho Thanh Vương!”
Đúng vây, Mạc Liễm Sâm có giao tình với thánh thủ Điệp Cốc, nói không chừng có thể chữa khỏi cho Thanh Vương. Không phải chân ca ca được chữa khỏi rồi đó sao?
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, diện mạo Thanh Vương không kém bất kỳ người nào, trừ phi…” Tiểu Đào dừng một chút: “Trừ phi…”
Tiểu Đào nhìn mắt Dịch Cẩn Ninh mang theo tìm tòi nghiên cứu, lúc này Nô Nhi không ăn gì, lập tức vọt tới đây: “Trừ phi tiểu thư có người trong lòng!”
“Phụt…”
Dịch Cẩn Ninh đang uống trà lập tức phun ra ngoài, bị sặc.
“Nô Nhi!” Nàng sẵng giọng: “Có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói bậy!”
Người trong cuộc thì u mê, Dịch Cẩn Ninh là đương sự nên không biết tình cảm của mình với Mạc Liễm Sâm rốt cuộc là đến đâu. Nàng thừa nhận bản thân hơi có cảm giác với hắn, nhưng chỉ là cảm giác trong nháy mắt thôi. Mạc Liễm Sâm và nàng quen biết không được bao nhiêu tháng, ở chung một chỗ nói không đến mười câu, số lần gặp mặt cũng chỉ có mấy ngày trước sau thưởng hà yến.
Cảm giác sâu sắc duy nhất của nàng đối với Mạc Liễm Sâm chính là đôi mắt hoa đào mê người và một thân hắc y vô cùng xa xỉ, còn có lần đó… Câu nói mở đầu lá thư báo chân ca ca được trị khỏi kia. Những lần còn lại nàng đều tâm không gợn sóng, hết sức bình thường.
“Tiểu thư, không phải bị em nói trúng đấy chứ!” Nô Nhi vui mừng: “Có phải Mạc công tử không?”
Tiểu Đào ở một bên che miệng cười trộm, tiểu thư vừa ý Mạc Liễm Sâm rồi, à không… Nàng phải gọi vị kia là sư phụ mới đúng. Sư phụ tên là sư phụ, nhưng dạy nàng không được bao nhiêu. Chỉ có đêm hôm đó dạy nàng khinh công cơ bản sau đó ném cho nàng một quyển luyện tập tâm pháp. Đáng thương cho nàng xem hồi lâu cũng không hiểu rõ nội dung bản tâm pháp kia, Nô Nhi giúp đỡ mới hiểu được chút ít.
“Tiểu thư, người nói hiện tại sư phụ còn nhớ người hay không!” Tiểu Đào xoa cằm ra chiều suy nghĩ.
Dịch Cẩn Ninh mặc kệ nàng, lườm nàng một cái rồi nằm lên giường.
Nàng muốn nghỉ ngơi thật tốt, ở Hoàng cung nàng không ngủ đủ giấc, cứ như bị huấn luyện vậy. Nàng biết đó là Thái hậu đang quan sát các tập tính của nàng, rất quen thuộc, hiểu rõ tiện cho về sau gây khó dễ nàng. Nhưng mà, vậy cũng quá gây sức ép cho người khác rồi, còn phái người đến theo dõi giấc ngủ của nàng nữa, chuyện này cũng chỉ có Thái hậu mới làm ra được.
Tiểu Đào thấy nàng mệt mỏi cũng không trêu chọc nàng nữa, vội vàng đắp chăn cho tiểu thư, nhìn nàng ngủ rồi mới yên tâm. Tối qua các nàng là nha hoàn ngủ còn hơn tiểu thư, ăn cũng sớm hơn tiểu thư.
Nàng nhìn tiểu thư đã ngủ một cái, thở dài nói: “Tiểu thư thật đáng thương!”
Dịch Cẩn Ninh đoán Tiểu Đào và Nô Nhi đã ra ngoài, lập tức mở mắt. Hoàng thượng tứ hôn là chuyện nàng phiền não nhất bây giờ, nếu Mạc Liễm Sâm ở đây thì tốt rồi.
Mạc Liễm Sâm đáng ghét, đã hai ba tháng rồi không thấy bóng dáng hắn, không phải trước kia hắn thích nhất là trèo tường vào à? Hiện tại Thái hậu nhìn trúng nàng, muốn gả nàng cho Vương gia ngốc nghếch mùa lòa kia mà hắn vẫn không thèm xuất hiện.
Chẳng lẽ câu nói trong thư và trước kia chỉ là trêu chọc, diễn kịch với nàng? Trong lòng Dịch Cẩn Ninh bất mãn, nam nhân này cho nàng một tia hy vọng rồi đột nhiên biến mất, thực tra tấn người ta!
Mấy ngày sau, trong lòng Dịch Cẩn Ninh rất không an ổn, cảm giác như sắp có chuyện gì lớn xảy ra.
Hôm đó, nàng dùng bữa trưa xong ngồi trên xích đu trong Trúc Uyển. Bỗng nhiên Nô Nhi nói nàng biết hôm nay là ngày Cố Thải Thi gả vào Văn gia.
Nô Nhi không ngừng lảm nhảm: “Hôm nay trên đường rất náo nhiệt, đỏ rực cả một khoảng trời, khắp nơi treo đầy lụa đỏ. Còn có tiếng pháo nổ nữa, tai em muốn điếc rồi. Đám gia hỏa trong ngôi miếu đổ nát kia mỗi ngày đều không có cơm ăn, hôm nay bọn họ nhàn hạ đứng làm đẹp cho Hầu phủ, tất cả đều được dẫn đến phía Nam thành ăn bánh bao….”
Dịch Cẩn Ninh không cách nào nghe nàng nói tiếp nàng chỉ nghe Cố Thải Thi gả vào Văn gia. Tin này vốn không khiến người ta ngoài ý muốn, khiến người ta chú ý là không phải Cố Thải Thi nên gả vào Hầu phủ từ sớm sao?
Nàng nhớ kiếp trước Cố Thải Thi gả vào Hầu phủ ngày mùng tám tháng mười, ngày hai mươi tám tháng mười hương tiêu ngọc vẫn. Hiện giờ gần sang tháng mười một Cố Thải Thi mới gả vào Hầu phủ, chẳng lẽ chuyện kiếp trước không đi theo quỹ đạo cũ nữa? Dịch Cẩn Ninh mê man, có lần nàng còn cho rằng Cố Thải Thi sẽ không gả vào Hầu phủ nữa.
Xoảng… Là âm thanh chiếc khay rơi xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy nhìn Nô Nhi hỏi.
Nô Nhi nhảy dựng lên, chống nạnh chỉ vào điểm tâm tán loạn trên đất mắng: “Cái khay đáng chết, ai cho ngươi lớn tiếng mắng như vậy, hù dọa tiểu thư!”
Giọng điệu kỳ dị của nàng làm cho Dịch Cẩn Ninh bật cười.
Dịch Cẩn Ninh cười khúc khích, vui vẻ nói: “Nô Nhi ngươi là quỷ tham ăn, đến cái khay cũng tức giận!
Tiểu Đào thu hồi kim chỉ, cười vui vẻ. Tiểu thư không phiền muộn là tốt rồi!
Lại qua tiếp hai ngày, thời tiết ngày càng lạnh, còn lất phất vài bông tuyết nhỏ. Trong Tướng phủ người người sợ lạnh đổi qua áo bông thật dày, ngay cả Dịch Cẩn An không sợ lạnh cũng mặc thêm áo choàng lông chồn, nhưng Dịch Cẩn Ninh vẫn áo ngắn và váy mỏng tím nhạt như cũ.
Tiểu Đào bĩu môi nói: “Tiểu thư không lạnh sao?”
Hôm nay là mười lăm, Đại phu nhân như mọi ngày cùng nữ quyến đến chùa Phổ Ninh. Hôm nay Dịch Cẩn Ninh hơi đau đầu nên An Mộng Nhi để nàng ở lại phủ. Nhưng nàng lại càng muốn ra cửa, đến “Hồi đầu khách” thăm Tiếu Tiếu.
Đã giữa đông rồi mà tiểu thư còn mặc ít như vậy, nếu không cẩn thận bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Tiểu Đào ra khỏi cửa, mang theo một chiếc áo khoác trắng lông chồn, chỉ sợ đột nhiên tiểu thư bị lạnh.
Khi xe ngựa chạy đến một hẻm nhỏ thì bị một người ven đường chặn lại. Toàn thân người nọ vận y phục đen, tóc tai rối bời, khắp người đầy máu nhưng vẫn đứng thẳng. Một tay hắn cầm kiếm chống xuống đất, một tay che miệng vết thương, trên mặt không thấy rõ biểu tình. Người nọ như đang nói chuyện, cụ thể nói gì thì lão Hồ không nghe thấy, chỉ thấy khóe môi hắn động đậy, sau đó ngã xuống.
“Sao lại dừng lại?” Dịch Cẩn Ninh vén rèm xe lên dịu dàng hỏi.
Lão Hồ quay đầu lại: “Nhị tiểu thư, có người bị thương, hình như không nhẹ. Đường bị chặn rồi, chúng ta không qua được!”
“Xuống xe đi!” Dịch Cẩn Ninh lời ít ý nhiều.
Sau khi xuống xe thì nhanh chân đi xem người nọ, nếu còn có thể cứu được cứu hắn, không cứu được thì chuyển hắn đi, tránh bị chặn đường.
Chủ tớ mấy người xuống xe, Dịch Cẩn Ninh không mặc áo khoác, nàng đã quen ra cửa không mang áo khoác rồi.
Tới trước mặt người bị hôn mê, Dịch Cẩn Ninh ra hiệu cho lão Hồ lật người bị thương ngã trên đất lên. Vừa lật lên nhìn, nàng lập tức bị kinh sợ.
“Mạc Liễm Sâm!”
“Tiểu thư, hắn chảy máu rất nhiều!” Tiểu Đào khẽ kêu một tiếng, che miệng muốn nôn.
Dịch Cẩn Ninh vén tóc trên mặt hắn ra, khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện ra trước mặt ba người. Chỉ thấy hắn nhắm chặt hai mắt, trên mặt lộ vẻ đau đớn. Vài vết thương trên người còn chảy máu đen, đây là bị… trúng độc?
“Nhanh, dìu lên trên xe!” Dịch Cẩn Ninh nói với lão Hồ.
Lão Hồ hiểu ý, vừa định ôm lấy người này đã thấy hắn mở to hai mắt. Đôi mắt hoa đào nhất thời trở nên sắc bén ngoan tuyệt, hắn níu chặt cổ áo lão Hồ nói: “Ngươi là ai?”
Hắn nói xong một câu rồi lập tức rơi vào hôn mê.
“Nhanh lên!” Dịch Cẩn Ninh thúc giục lão Hồ: “Không thấy hắn bị thương rất nặng sao?”
Trên xe có thuốc giải bách độc, lúc đầu Mạc Liễm Sâm đưa cho mình dự phòng hắn nói mọi việc đều có điều bất trắc, có thứ này phòng thân sẽ tốt hơn. Không nghĩ tới thuốc hắn đưa lại thật sự có tác dụng còn là dùng trên người hắn nữa.
Lão Hồ khó khăn ôm hắn lên xe, sau đó được Dịch Cẩn Ninh dặn dò canh giữ ngoài xe, không để ai quấy rầy.
Dịch Cẩn Ninh vội vàng nhét viên thuốc kia vào trong miệng hắn, lại thấy hắn khép chặt cổ họng, làm thế nào cũng không nuốt viên thuốc kia xuống. Nàng sốt ruột bèn dùng miệng đối miệng với hắn thổi một hơi thật mạnh, khiến Tiểu Đào nghẹn họng nhìn trân trối.
“Đây là ta cứu người, ngươi đừng nghĩ nhiều!” Thấy miệng Tiểu Đào mở to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà, Dịch Cẩn Ninh lườm nàng nói.
Xoẹt…
Động tác Dịch Cẩn Ninh xé áo hắn khiến Tiểu Đào phải lau mắt nhìn, hôm nay tiểu thư rất không tầm thường.
“Nhanh, thuốc cầm máu và băng vải!”
Dịch Cẩn Ninh không chút hoang mang, rút đầu mũi tên cầm máu cho Mạc Liễm Sâm, vẻ mặt Tiểu Đào mê man. Động tác tiểu thư thật thuần thục, cứ như từng được học qua vậy, rất không tầm thường.
“Đừng ngây ngốc nữa, mau mang tới đây!” May mà trên xe ngựa chuẩn bị đầy đủ thuốc dự phòng.
“A!” Tiểu Đào lập tức đưa thuốc và băng vải cho nàng.
Sư phụ bị thương nghiêm trọng như vậy, có chết không? Nàng có chút bận tâm, lo lắng giùm tiểu thư. Nhìn dáng vẻ khuẩn trương của tiểu thư, tám phần là người yêu này rồi.
…
Mân mê hồi lâu mới băng bó hết toàn bộ miệng vết thương trên người hắn. Còn những vết thương nhỏ, Dịch Cẩn Ninh không có cách băng bó, chỉ có thể cầm máu.
Nàng nhìn Mạc Liễm Sâm bị băng bó như quả bóng, tự nhiên thấy buồn cười nhưng không cười nổi. Vừa rồi khi thấy khắp người hắn toàn máu là máu, nàng cảm thấy hô hấp mình như dừng lại trong giây lát, nàng … đau lòng.
Cuối cùng nàng cũng hiểu, người này cho nàng không phải chỉ là chút xíu rung động đơn giản, mà là rất nhiều.
Từ lần đầu tiên hắn xuất hiện, nàng lập tức bị dẫn dắt vào, lần đầu chính đôi mắt xinh đẹp như hoa đào ấy dẫn dắt nàng vào thế giới của hắn.
Nàng hiểu, có lẽ bản thân mình bị luân hãm mất rồi.
----------------------------------------------