Thứ Nữ Song Sinh

Chương 12: Q.2 - Chương 12: Cuối cùng cũng động phòng




Trở lại điện Thừa Ân, khuôn mặt hồng hồng của Dịch Cẩn Ninh vẫn mang theo thẹn thùng nhàn nahtj. Mạc Liễm Sâm kéo tay nàng, bàn tay hắn bao bọc bàn tay nhỏ bé mịn màng của nàng trong sự dịu dàng.

“Ninh Ninh, tối nay… chúng ta…”

Mạc Liễm Sâm không nói tiếp câu sau, ám hiệu rõ ràng như vậy bảo hắn sao có thể nói với tiểu cô nương Ninh Ninh chưa lõi sự đời này chứ.

Thúc giục và nhắc nhở ái muội của Thái hậu khiến nàng vô cùng xấu hổ, hắn còn nói trực tiếp như vậy nữa. Dịch Cẩn Ninh có phải sẽ lập tức nhảy dựng lên cho hắn ngủ sàn lần nữa không?

Trong lòng hắn đủ loại rối rắm, ngập ngừng chờ Dịch Cẩn Ninh chủ động. Nhưng hình như Dịch Cẩn Ninh vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong những lời lải nhải của thái hậu, thật vất vả mới hoàn hồn thì Tiểu Đào bưng bữa tối tiến vào.

Tiểu Đào đi theo Dịch Cẩn Ninh đến cung Từ Ninh, lời của Thái hậu nàng đều nghe thấy, tiểu thư và Vương Gia vẫn chưa viên phòng, trách không được hôm đó Nô Nhi bị răn dạy xong thì thông suốt, không dám lại tự ý xông vào phòng tiểu thư.

“Ăn cơm trước đi!”

Tiểu Đào sai người lấy thức ăn từ trong hộp đựng ra, dọn xong bát đũa hcờ chủ nhân dùng bữa.

Bữa cơm này ăn có chút không biết ngon là gì, Dịch Cẩn Ninh nhấm nuốt một viên hải sản, ngày thường ăn cảm thấy sảng khoái thơn nhẵn đêm nay lại hoàn toàn không có vị này.

Mạc Liễm Sâm ân cần gắp thức ăn cho nàng, nhìn nàng ăn xong mới ăn. Đêm nay nhất định hắn phải thu phục Ninh Ninh, bằng không làm sao còn có thể lăn lộn trong Sát Minh nữa?

Bây giờ đến A Trúc cũng khinh thường hắn, Tiểu Đào còn chưa gả cho hắn nhưng đã thành người của hắn rồi, Dịch Cẩn Ninh gả cho mình hơn một tháng, đến chạm vào cũng không thể chạm, ngẫu nhiên đúng lúc nàng lơ đãng mới ăn được chút đậu hũ.

Dường như Dịch Cẩn Ninh cũng nhớ tới chuyện này, nàng chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng, nói với Tiểu Đào: “Tiểu Đào, có phải ta không đủ tư cách làm chủ nhân của ngươi không?”

“Hả?”

Tiểu Đào không rõ nguyên do, đang yên đang lành sao tự nhiên nói mấy lời chẳng hiểu ra sao này?

“Chính là…” Dịch Cẩn Ninh lại đỏ mặt: “Chuyện của ngươi và A Trúc, xem ta đều bận rộn đầu óc mê muội, quên hết chính sự của hai người các ngươi!”

Hôm qua nàng mới nghe nói chuyện Tiểu Đào và A Trúc, ngay từ đầu nàng còn cứng đầu cứng cổ không rõ một mặt nàng dâu nhỏ của Tiểu Đào là như thế nào, hôm nay trở về từ chỗ Thái hậu nàng mới hiểu rõ hết thảy, mọi người nói sau khi nữ hài tử nếm thử mây mưa đều có thêm vài phần diễm lệ.

Nhìn mặt mày Tiểu Đào mang theo ẩn tình, dáng vẻ phong tư trác tuyệt thẹn thùng, chỉ biết A Trúc đã ăn nàng hoàn toàn rồi. Ôi cha, nói cũng không đúng, phỏng chừng là Tiểu Đào lừa cọc gỗ A Trúc kia vào tay cũng không biết chừng ấy chứ! Trong bụng Dịch Cẩn Ninh tự suy đoán.

“Tiểu thư, người lại trêu ghẹo người ta rồi!” Tiểu Đào dậm chân, trên mặt hiện lên đỏ ửng khả nghi.

Dịch Cẩn Ninh khụ khụ hai tiếng nói: “Ta nói nghiêm túc đấy! A Trúc!”

A Trúc lắc mình đi vào: “Chủ nhân!”

Ở ngoài hắn đã nghe thấy, chủ nhân đây là chủ hôn cho hắn và Tiểu Đào sao?

“Ta nghĩ...” Dịch Cẩn Ninh nhìn ánh sáng hưng phấn trong mắt A Trúc: “Ta muốn giữ Tiểu Đào lại cạnh mình, tự nhiên không muốn nàng lập gia đinh, làm sao bây giờ? Nếu không ngươi đi tìm người khác đi!”

Nàng chỉ là muốn xác định một việc mà thôi, không ai thấy được giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt nàng.

“Hả?” Tiểu Đào nghe xong trong nội tâm rùng mình, bất khả tư nghị ngẩng đầu: “Tiểu thư, người nói cái gì vậy?”

“Ta chính là muốn nói, A Trúc không thích hợp với ngươi! Tiểu Đào, ngươi xem này, A Trúc là đồ cọc gỗ, không hiểu phong tình, lại không có dáng vẻ xinh đẹp như A Sâm, ngươi...”

“Chủ nhân, Tiểu Đào đã là người của thuộc hạ rồi!”

A Trúc hợp thời ngắt lời nói kế tiếp của Dịch Cẩn Ninh, đôi mắt đen nhánh của nàng bỗng sáng ngời, dùng ánh mắt ái muội lướt qua Tiểu Đào, Tiểu Đào hoảng loạn lập tức nhận tội.

“Tiểu thư, tối hôm ấy, A Trúc... em... Chúng em kìm lòng chẳng đặng!” Nàng nói xong đột nhiên kéo tay A Trúc cùng quỳ trên đất: “Tiểu thư xin người thành toàn cho chúng em, em và A Trúc thật lòng yêu nhau, xin người! Không phải người từng đồng ý với em, chọn cho em một hôn phu sao? Lúc này tự em tìm được, người nên vui vẻ mới đúng chứ!”

“Được rồi, kích thích các ngươi quá!” Dịch Cẩn Ninh thu lại nước mắt ở khóe mắt, khịt mũi: “Đừng quỳ mãi thế, ngươi cũng biết bản tiểu thư ghét nhất như vậy. Còn không nhanh đứng lên, cẩn thận ta đổi ý...”

Tiểu Đào hớn hở ra mặt, kéo A Trúc đứng lên: “Cọc gỗ, tiểu thư đồng ý rồi!”

Nàng lôi kéo A Trúc nhảy lên, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của chủ nhân chân chính là Mạc Liễm Sâm.

“Khụ khụ....”

Mạc Liễm Sâm lên tiếng tỏ ý: Hai người các ngươi thật quá đáng, bắt nạt chủ nhân còn chưa có tin tức động phòng là ta đây!

“Ta đâu có đồng ý ngươi gả cho hắn!” Dịch Cẩn Ninh ra vẻ cao thâm: “Hắn có tư cách này hay không, còn phải xem biểu hiện sau này!”

Vẻ mặt A Trúc đau khổ, nhưng cảm xúc không sa sút nữa, thậm chí còn phấn khởi hăng hái hơn Mạc Liễm Sâm.

“Chủ nhân, nhất định thuộc hạ sẽ biểu hiện thật tốt, đối xử với Tiểu Đào thật tốt, bảo vệ người thật tốt...”

“Khụ khụ...”

Mạc Liễm Sâm lại ho khan mấy tiếng, A Trúc đáng chết có phải đang muốn ăn đòn không thế! Biểu hiện hớn hở như thế làm cái gì, khoe khoang à?

A Trúc lắc lắc đầu, nhìn Mạc Liễm Sâm một mắt sầu khổ, bi ai cho hắn một lúc. Cười trả hắn ánh mắt cố lên, chủ nhân, đêm nay đừng bỏ lỡ, tự ngài thu phục!

“Hôn sự của Tiểu Đào...”

A Trúc kéo dài lỗ tai, Dịch Cẩn Ninh thì dừng lại.

“A Trúc ngươi trước đừng kích động!”

Mạc Liễm Sâm cũng không quên đả kích hắn: “Đúng vậy, Tiểu Đào là cô nương tốt, không thể hời cho tên thị vệ hai bàn tay trắng ngươi được!”

Thuộc hạ làm thị vị còn không phải vì ngài sao? A Trúc lườm trắng mắt Mạc Liễm Sâm, ánh mắt khẩn cầu nhìn Dịch Cẩn Ninh: “Chủ nhân, Tiểu Đào cũng không thể để nàng gả cho người khác!”

Hiện tại Tiểu Đào đã biết tiểu thư trêu ghẹo bọn họ, nàng như vậy sẽ không phải vì giảm bớt xấu hổ giữa mình và Vương Gia đấy chứ?

“Em không để ý đến mọi người nữa!” Tiểu Đào nhanh chân chạy ra ngoài, tiểu thư căn bản chính là mượn cơ hội phạt nàng, nhằm báo thù cũ lúc trước nàng và Nô Phi trêu ghẹo tiểu thư.

A Trúc thấy Tiểu Đào chạy đi cũng đuổi theo, để lại không gian cho Mạc Liễm Sâm. Vừa ra đến trước cửa, A Trúc cho Mạc Liễm Sâm ánh mắt chúc ngài may mắn.

Thằng nhãi này! Mạc Liễm Sâm cười khẽ.

Lại ăn một bận, Dịch Cẩn Ninh ăn tương đối tự nhiên rồi.

Không bao lâu đồ ăn đã ăn một nửa. Dịch Cẩn Ninh ăn được lưng bụng rồi lau miệng không ăn cơm nữa. Mạc Liễm Sâm cau mày gắp đồ ăn cho nàng: “Không ăn nhiều thì không ổn đâu, đêm nay còn phải vận động đấy!”

Hắn và Dịch Cẩn Ninh ngồi rất gần nhau, tựa vào bên tay trái nàng thỏ thẻ, giọng điệu ái muội này nhẹ nhàng phất qua cổ Dịch Cẩn Ninh, rơi vào tai trái của nàng.

“Khụ khụ...”

Sao hôm nay toàn nghe thấy tiếng ho khan!

Dịch Cẩn Ninh kinh ngạc nhìn về nơi phát ra tiếng ho, Nô Nhi đang đứng ở cưa, hai tay che mặt.

“Cái gì em cũng không thấy, hai người tiếp tục! Lời của Hoàng thượng em cũng không nghe thấy, không phải em tới gọi Vương Gia, em đi đây!” Nàng nhắm mắt lại, lần sờ cửa muốn đi, lại bị Mạc Liễm Sâm gọi lại.

“Đợi chút!”

Nô Nhi bị hắn kêu như vậy, bước chân dừng lại. Trong lòng kêu rên, xong rồi, lại cắt ngang chuyện tốt cua rVương Gia rồi!

“Nô tỳ nói, nô tỳ đầu hàng!” Nô Nhi từ từ nhắm hai mắt xoay người lại, vụng trộm hé một mắt, thấy hai người đều mặc quần áo nghiêm chỉnh mứi mở ra.

“Vương Gia, Hoàng thượng gọi ngài qua đó!”

Phụ hoàng gọi? Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm liếc nhau, bão táp nổi lên hơn nửa tháng đến rồi?

Từ lúc tế tự tông miếu nửa tháng trước Hoàng thượng chỉ biết chuyện hán khôi phục, hôm nay mới để ý đến điện Thừa Ân không người hỏi thăm này của hắn, xem ra không có chuyện gì tốt!

“Ninh Ninh, chờ ta trở lại!” Mạc Liễm Sâm đứng dậy, hôn lên trán nàng: “Đêm nay đừng ngủ sớm quá!”

“…”

Dịch Cẩn Ninh nhìn hắn mang theo nụ cười thoả mãn rời khỏi điện Thừa Ân, trong lòng nàng bất an. Trễ như vậy Hoàng thượng còn triệu kiến hắn, sẽ không vì Mạc Liễm Sâm tham gia chuyện triều đình chứ? Nếu Hoàng thượng có ý để A Sâm cuốn vào tranh giành triều đình, cuộc sống an ổn mà nàng chờ đợi sẽ không còn nữa, còn chẳng bằng Mạc Liễm Sâm ngốc thật.

“Nô Nhi, ngươi nói xem Hoàng thượng sẽ nói gì với chàng?”

Dịch Cẩn Ninh như lầm bầm lầu bầu, từng câu từng câu nói với tiểu nha đầu Nô Nhi cái gì cũng không hiểu, cũng là trong lòng khẩn trương tự hỏi.

Cách khoảng một canh giờ Mạc Liễm Sâm mới trở lại. Dịch Cẩn Ninh ngồi trên mép giường chờ hắn: “Hoàng thượng nói như thế nào?”

“Ngài bảo ta ngày mai bắt đầu vào triều!” Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Mạc Liễm Sâm là ba quang trong vắt: “Ta sẽ không đi!”

Trong lòng Dịch Cẩn Ninh có tảng đá nặng, nếu Mạc Liễm Sâm di thật, vậy hắn và Huyền Vương, không, Quận Vương MẠc Dật Hiên bước vào giao phong chính diện rồi.

“Đêm nay là của chúng ta, đừng để ý thế tục… Ừm, Hoàng tổ mẫu nói bà muốn ôm chắt trai, nàng và ta!”

Mạc Liễm Sâm kéo Dịch Cẩn Ninh vào trong lòng, thổi gió bên tai nàng làm cổ nàng ngưa ngứa, muốn bật cười.

“Ngứa...”

Tay Dịch Cẩn Ninh nắm vào mấy lần, bĩu môi nói: “Thiếp nói rồi...”

Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại.

“Ưm...”

Dịch Cẩn Ninh mở to hai mắt nhìn, cảm nhận được nụ hôn dày đặc của hắn dừng trên người mình, sau đó là một trận cuồng phong quét lá như tàn sát bừa bãi.

Rèm hạ xuống che khuất một phòng kiều diễm.

Ngày hôm qua tỉnh lại Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh đang ngủ cạnh mình, cười đến một mặt ngọt ngào. Đây mới là dáng vẻ mà một thằng nhãi tân hôn nên có!

Hắn có chút thở than, tối hôm qua quá dùng sức, đè nén lâu như vậy cuối cùng cũng đạt được ước muốn, hắn có thỏa mãn không nói thành lời. Ninh Ninh tốt đẹp như vậy, khiến hắn muốn ngừng mà không được, tối hôm qua luôn kêu thắt lưng đau xót hắn mời ngừng lại được. Mỹ nhân trước mắt bị hắn ép buộc có bao nhiêu mệt mỏi hắn biết rõ, để nàng ngủ nhiều một chút cũng tốt!

Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, dung nhan ngủ say của nàng rất yên tĩnh ngọt ngào, an tường khiến hắn không đành lòng phá hỏng. Hàng mi cong cong khẽ run rẩy, bàn tay đang xoa má nàng co lại, rút về ổ chăn, nhanh chóng nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ.

Dịch Cẩn Ninh ưm một tiếng mở mắt, nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh. Đây là trượng phu của nàng, cuối cùng tối qua bọn họ cũng viên phòng, trong lòng nàng có cảm khái không nói nên lời.

“Nàng tỉnh rồi, không ngủ nhiều thêm một lúc!” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh, duỗi cánh tay dài ra kéo Dịch Cẩn Ninh đã ngồi dậy xuống, kéo chăn gấm đắp cho hai người.

“Đừng làm rộn.”

Trong chăn gấm, Mạc Liễm Sâm giở trò với nàng, rất có xu hướng một lần nữa. Dịch Cẩn Ninh cuống quýt kéo hai tay không an phận của hắn ra, giọng nói có chút không vui. Tối qua bị hắn ép buộc chỉ còn nửa cái mạng, bây giờ lại muốn?

“Ninh Ninh, nàng vẫn là ngoan ngoãn nghe ta đừng nhúc nhích, bằng không chọc giận, ta không chịu trách nhiệm...”

Hơi thở thơm ngát của nam tử phả trên mặt nàng, lời nói mềm nhũn mang theo lười biếng vừa tỉnh ngủ, nghe qua lại là một hồi hưởng thụ.

Trong chăn hai người cãi nhau ầm ĩ một bận, Dịch Cẩn Ninh liền ầm ĩ muốn rời giường, còn phải đi thỉnh an Thái hậu đấy! Hôm qua Thái hậu lén lút bảo nàng hôm nay tới, nói có chuyện muốn nói với nàng, cũng không biết là chuyện gì!

Tiểu Đào và Nô Nhi bưng nước tới, rửa mặt cho Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm, lúc Tiểu Đào thu dọn chăn phát hiện lạc hồng trên giường, không kìm được che miệng cười trộm. Tiểu thư và Vương Gia cuối cùng cũng chuyện tốt thành đôi, cô gia nhịn được đấy chứ, đã thành thân hơn một tháng mới cùng tiểu thư thành chuyện tốt, còn cọc gỗ hơn cả cọc gỗ A Trúc nữa!

Đến cung Từ Ninh, Thái hậu nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh, cười đến một mặt quái dị.

Dịch Cẩn Ninh ngồi đối diện bà, trong tay vung vẩy cái khăn, một mặt mất tự nhiên. Gọi nàng đến rồi bảo nàng ngồi đây để bà xem, Thái hậu đây là đang nghiệm thu kết quả sao?

Nàng buồn bực phun ra một ngụm trọc khí, có nhàm chán như vậy không thế?

Thái hậu nhìn nàng một lúc lâu mới thu lại ánh mắt quan sát: “Nào, Dương ma ma, bưng đồ ai gia đã chuẩn bị tốt tới đây!”

Dặn dò Dương ma ma bưng đồ đến, Thái hậu vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng: “Đây là ai gia chuẩn bị cho con và Thanh Nhi, hai đứa đều phải uống, sau này mỗi ngày uống một lần!”

“Đây là cái gì ạ?” Dịch Cẩn Ninh có thể đoán được ngày sau hai vợ chồng họ bị Thái hậu ép khổ gấp đôi rồi.

“Canh táo đỏ cẩu kỷ*, lòng heo, bỏ thêm nữ nhi hồng thượng đẳng, chưng vài canh giờ, thích hợp nhất để cô gái như con bồi dưỡng.” (Cẩu kỷ: một vị thuốc đông y)

Thái hậu vừa nói vừa nhìn chằm chằm bụng nàng, như muốn từ bụng nàng lôi ra một đứa bé.

Dịch Cẩn Ninh coi như hiểu rõ, Thái hậu nói muốn nói cho nàng một bí mật chính là bí phương để nàng sinh con, để nàng và Mạc Liễm Sâm sớm ngày sinh một đứa bé!

“Uống nhanh đi, đừng thất thần!” Thái hậu tự mình múc một chén canh bưng đến trước mặt Dịch Cẩn Ninh.

Dịch Cẩn Ninh từ từ nhắm hai mắt, bịt mũi hít mạnh gần như uống hết nồi canh lòng heo này, còn không lãng phí lòng heo, nàng ăn đến no bụng như hoài thai ba tháng vậy.

“Ninh Nhi cáo lui.”

Nàng thật sự không ăn nổi nữa Thái hậu mới tha cho nàng, cuối cùng còn bảo nàng mang về một nồi. Nàng hoài nghi đây là cho bản thân mình, vẻ mặt đau khổ nhìn Thái hậu.

“Đây là cho Thah Nhi, con nhất định phải nhìn nó ăn hết mới được!” Thái hậu giải thích.

Thái hậu ngàn căn vạn dặn, bảo Dịch Cẩn Ninh ngày mai lại đúng giờ đến ăn canh.

Dịch Cẩn Ninh như chạy trốn rời khỏi cung Từ Ninh, Thái hậu nổi lên nhiệt tình sao còn dong dài hơn cả mấy bà mối kia thế?

Trên đường trở lại điện Thừa Ân, Dịch Cẩn Ninh gặp một người không thể tưởng tượng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.