Nếu có kiếp sau, những gì ta chịu trong kiếp này nhất định sẽ hoàn trả ngươi gấp trăm ngàn lần!!!
Cơn ác mộng quấn quýt khiến Dịch Cẩn Ninh chợt bừng tỉnh mở to mắt, đáy lòng lạnh lẽo, nàng theo bản năng nhìn hai chân mình, vẫn còn đó. Nhìn tay trái, bóng loáng nhẵn nhụi, trơn mềm như ngọc, không có những vết thương chồng chất lên nhau. Nàng lại thật cẩn thận nâng tay phải lên, có thể cử động, không bị gãy. Vì vui mừng quá đỗi nên động tác quá mạnh làm kinh động đến nha hoàn đang thêu thùa bên ngọn đèn dầu.
Tiểu Đào buông bức thêu trong tay xuống, cười ngọt ngào: “Tiểu thư, người tỉnh rồi sao, ngủ thêm chút nữa đi, trời vẫn chưa sáng đâu!”
Dịch Cẩn Ninh cấu vào đùi mình một cái thật mạnh, rất đau, không phải là mộng. Nàng mở to mắt, không thể tin được, mình sống lại ư? Không phải chứ? Chiếc màn mới treo này chính là màn Vân Yên nàng thích, rèm che và đồ trang trí trong phòng là đồ mới mua, nha hoàn thiếp thân tập trung thêu thùa, đây chẳng phải là đang tái hiện lại tình cảnh nàng cập kê năm đó ư?
Nàng nhớ rất rõ, nha hoàn Tiểu Đào vì có xung đột với tỷ tỷ nên bị bán đi, gả cho Trương Quân cuồng bạo ngược, không lâu sau đó chết dưới roi da của gã chồng ác độc. Mà Tiểu Đào trước mắt vẫn sống sờ sờ ngồi trước mặt nàng! Trong mắt dần dần phiếm sương mù, nàng thật xin lỗi Tiểu Đào, người thực sự bảo vệ che chở nàng, nàng nên làm thế nào để đền bù đây?
“Tiểu Đào.” Âm thanh nàng nghẹn ngào.
Tiểu Đào bị nước mắt của nàng doạ cho sợ hết hồn: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Đừng làm em sợ!” Tiểu thư rất lương thiện, không đánh chửi nô tài, nô tỳ bọn họ, dạy họ không được tự ti, không được coi thường mình, càng không để bọn họ tự xưng là nô tỳ. Không như đại tiểu thư, bên ngoài dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước nhưng kỳ thực tâm địa độc ác. Lần trước bởi vì nàng không cẩn thận làm đổ thuốc của tiểu thư liền bị nàng ấy hung ác đánh ba mươi đại bản, đến giờ phía sau vẫn còn ẩn ẩn cảm giác đau đớn.
“Không sao, ta chỉ vui mừng thôi!” Vui mừng vì cái gì? Vui mừng vì có thể sống lại lần nữa, vui mừng vì Tiểu Đào còn vui vẻ đứng trước mặt nàng, vui mừng vì rốt cuộc cũng có cơ hội tự tay giết chết kẻ thù để những người đã hại nàng nợ máu phải trả bằng máu, nàng đã từng thề rằng: Nếu có kiếp sau, những gì ta chịu trong kiếp này nhất định sẽ hoàn trả ngươi gấp trăm ngàn lần!!!
Đúng vậy, tiểu thư đến tuổi cập kê rồi, đương nhiên là vui mừng. Tiểu Đào thu dọn kim chỉ trong tay xong, đưa một chiếc hà bao xinh đẹp qua cho nàng, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
“Tiểu thư, em là nha hoàn nên không có nhiều tiền mua này nọ làm lễ vật cập kê cho người, hà bao này, người nhận đi!”
Nước mắt làm nhoè mắt nàng, kiếp trước cũng vậy, nàng vẫn luôn cất kĩ hà bao Tiểu Đào tặng nàng cho đến khi bị kẻ xấu trộm mất.
Trong một lần tham gia tiệc rượu mỗi năm một lần, vì thời tiết nóng bức nên nàng chỉ mặc quần lụa Vân Yên mỏng, đeo vài món trang sức đơn giản, vừa khéo hợp với hà bao Tiểu Đào thêu cho nàng. Bỗng có một người vội vàng đi qua đụng phải người nàng, sau đó hà bao biến mất. Khi tiệc rượu gần kết thúc, một gã nam nhân dáng vẻ hèn mọn cầm hà bao của nàng nói đây là nàng đưa tín vật đính ước cho hắn, quỳ gối van xin Dịch lão phu nhân gả nàng cho hắn. Người kia là con thứ của Lễ Bộ Thị Lang, quần là áo lượt vô cùng xấc láo, cả ngày chỉ biết lưu luyến nơi bướm hoa, sao nàng có thể gả cho tên nam nhân như vậy, sao nàng có thể gả chứ? Nhưng chữ Ninh đượ thêu trên hà bao khiến nàng không thể thoát khỏi hiềm nghi, thiếu chút nữa thì bị gả cho kẻ vô sỉ bại hoại này.
Lại tiếp một lần, sóng gió về chuyện hà bao đi qua, nàng bị nhiễm phong hàn, Tiểu Đào vì xung đột với tỷ tỷ nên bị đánh mắng, nàng ta còn nhẫn tâm bán Tiểu Đào cho tên Trương Quân cặn bã.
Cả người Dịch Cẩn Ninh lạnh lẽo run rẩy, trong lòng nỗi buồn dâng lên, một lần tiếp nữa nàng gặp được Quận Vương Mạc Dật Hiên. Quận Vương hai, ba lần giải quyết chuyện này chứng minh sự trong sạch của nàng, chứng minh nàng vô tội. Từ đó về sau Quận Vương thường lui tới Tướng phủ làm khách, không lâu sau hai nhà nghị hôn. Khi ấy tỷ tỷ nghị hôn trước nàng nhưng ngày thành thân lại chọn cùng một ngày. Có lẽ là khi đó tỷ tỷ đã lên kế hoạch trộm long tráo phượng!
Người người đều nói Tướng gia có phúc lớn, hai nữ nhi đồng thời xuất giá, lại đều gả cho vương công quý tộc gia thế hiển hách, hâm mộ không thôi.
Ghen tị muốn chết? Dịch Cẩn Ninh cười lạnh, người ta nào biết nỗi khổ của nàng? Dáng dấp hai tỷ muội giống nhau, dù người nào gả cho ai cũng không quan trọng? Nàng thực hối hận, tại sao chỉ vì nhất thời cảm kích mà gả cho Mạc Dật Diên? Vì sao lúc đầu lại muốn xuất giá cùng ngày với tỷ tỷ? Vì sao lúc đầu thấy khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng của hỉ nương lại không hỏi rõ ràng?
Thôi, đều đã qua rồi, những chuyện khi đó tuyệt sẽ không xảy ra lần nữa! Nàng lau nước mắt, nhận hà bao: “Tiểu Đào, ta rất thích lễ vật của ngươi!”
Phàm là Tiểu Đào đưa, dù chỉ là thứ nhỏ nhặt nàng cũng sẽ cất giữ như cất bảo vật.
Trong lòng Tiểu Đào tràn ngập vui mừng, lôi kéo nàng nói ríu rít không ngừng, một lát lại hỏi tiểu thư cập kê có căng thẳng không, lát sau lại hỏi sau khi tiểu thư cập kê sẽ gả cho phu quân như thế nào, lát nữa lại nói chốc nữa sẽ có rất nhiều quý nhân đến, tiểu thư phải chú ý lễ tiết, chớ để thất lễ. Nàng nhất nhất nghe từng thứ, chăm chú nhớ kỹ. Tiểu Đào, cuộc đời này ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa.
Qua một hồi lâu, đại nha hoàn Tiểu Mai vừa cười vừa bưng chậu nước đi vào, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, đầu tiên là trêu ghẹo Tiểu Đào:
“Không phải ngươi muốn gả đi đấy chứ?”
Vừa nghe giọng nói này cả người Dịch Cẩn Ninh lập tức căng thẳng. Nàng nhớ giọng nói kia cả đời, dẫu thế nào cũng sẽ không quên, ngay cả muốn quên cũng không quên được. Đó chính là nữ nhân ác độc đè ép nàng, rót rượu độc cho nàng, nữ nhân đó đã từng bóp chặt cổ họng nàng để nàng nuốt rượu độc, thị nữ thiếp thân nàng thích nhất. Ha ha, nực cười làm sao. Nàng thực hối hận từ đầu đã không bán nàng ta, hối hận lúc trước bất chấp hết thảy che chở giúp đỡ nàng ta, nàng thực hối hận!
Khẽ căn răng, hối hận tràn ngập trong lòng, nếu ông trời đã để nàng sống lại, nàng sẽ không phụ lòng ông trời đã kỳ vọng vào nàng. Nếu nàng ta còn dám xuất hiện trước mặt nàng, vậy đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt. Nàng, đã không còn là nàng trước kia nữa rồi.
Cố gắng để âm thanh của mình trở nên mềm mại, thu hồi lại cảm xúc, Dịch Cẩn Ninh mỉm cười nói: “Cả hai người các ngươi đều muốn gả đi?”
Tiểu Mai mắc cỡ đỏ bừng mặt, bưng chậu nước đặt lên giá, thấm ướt khăn lông rồi vắt khô để nàng lau mặt. Tiểu Đào cũng xấu hổ cúi đầu hầu hạ nàng mặc quần áo, chải đầu trang điểm. Dịch Cẩn Ninh nâng tay sờ lên trán, nơi này không có vết sẹo, trong mắt nàng thoáng qua một tia bất thường, chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ có thôi. Không, tuyệt không để nó lại xuất hiện nữa. Hai nha hoàn cẩn thận trang điểm cho nàng, trong gương đồng mờ nhạt hiển hiện một mỹ nhân xinh đẹp. Áo váy màu trắng nhạt kéo dài tới đất, eo thon dùng dây lụa Yên Vân thắt lại càng làm lộ rõ vòng eo không đầy một nắm tay, giữa tóc cài một chiếc trâm san hô Bát Bảo, lại cài vào thêm một chiếc nữa, chầm chậm đong đưa, khuôn mặt như đoá phù dung. Dung nhan diễm lệ không gì sánh được, đôi mắt phượng nghiêm nghị sinh uy, mái tóc đen chải thành hoa kế, hoa mỹ khoan thai, ngón tay nhỏ nhắn tựa như hạt châu nhỏ, sáng bóng như tuyết, giữa tóc mái trước trán ẩn hiện một bông hoa mai như dấu chu sa loá mắt.
“Tiểu thư thật xinh đẹp!” Hai nha cùng cùng tấm tắc khen ngợi.
Dịch Cẩn Ninh nhìn mình trong gương, thiếu nữ trong gương vô cùng xinh đẹp, trang phục giống hệt kiếp trước. Nàng biết, thân tỷ song sinh của mình tại Cúc Uyển sát vách cũng ăn mặc xinh đẹp không gì sánh được. Dung mạo hai người giống nhau nhưng không giống nhau về phong thái, một người dịu dàng như ngọc, một người kiêu căng như phượng, quả thật là hai người khác nhau nhưng đều hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn người trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, nên ra ngoài chào hỏi. Quả nhiên người còn chưa ra khỏi phòng đã thấy mấy ma ma quản sự lắc mông qua đây.
“Đi thôi.” Dịch Cẩn Ninh nói một tiếng, cả đoàn người vây quanh nàng cùng đến đại sảnh.
Phép tắc của Kê lễ rất đa dạng, chia làm nghênh tân, tựu vị, khai lễ, kê giả tựu vị, tân quán, sơ gia, nhất bái, nhị gia, nhị bái, tam gia, tam bái, trí lễ, tiếu tử, tự kê giả, linh huấn, kê giả ấp tạ* rồi mới kết thúc buổi lễ. Trong đó tam gia tam bái khiến hai người cập kê choáng váng đầu óc, Dịch Cẩn Ninh thật may mắn, kí ức của kiếp trước vẫn còn như mới nên nàng nắm lễ tiết cực chắc, không gây ra sai lầm nào. Dịch Cẩn An thì ngược lại, trừ choáng váng đầu óc vẫn là choáng váng đầu óc, liên tiếp mắc sai lầm trong từng phân đoạn, mất hết thể diện. Khách khứa luôn miệng khen ngợi Dịch Cẩn Ninh hiểu chuyện thủ lễ khiến Dịch Cẩn An giận đến mức nghiến răng muốn cắn người. Dịch Cẩn Ninh cười, bây giờ kịch hay mới bắt đầu! (Kê lễ và các nghi thức, đây là lễ trưởng thành của con gái người Hán thời xưa.)
Nghi lễ hoàn thành, Tướng phủ sắp xếp tiệc rượu, khách và chủ cùng nhau vui vẻ. Thừa Tướng Dịch Trường Hoa và phu nhân Thừa Tướng An Mộng Nhi cùng vài di nương đều hiện ra khuôn mặt tươi cười.
Dịch Trường Hoa vui vẻ vì nữ nhi cập kê có thể gả đi, bây giờ có nhiều khách khứa như vậy cho ông lựa chọn đương nhiên ông vui đến mức cười không khép được miệng. Phu nhân Thừa Tướng vì nữ nhi trưởng thành, bà là đích mẫu tất nhiên vui mừng. Nhị di nương vui mừng vì nữ nhi nuôi dưỡng dưới gối dáng người yêu kiều hơn hoa, cao quý vô song, tương lai sẽ được nhờ, còn nữ nhi ruột thịt của bà Dịch Cẩn Uyển vẫn chưa tới mười tuổi, đường còn dài không thể trông cậy. Tứ di nương cười đến mi phi sắc vũ mang theo nữ nhi Dịch Cẩn Dung sắp đến tuổi cập kê, hai tiểu thư trong phủ cập kê, mẹ con mấy người cũng được thơm lây, cái này không tính, phu nhân Tướng quân Uy Chấn coi trọng Dung Nhi của bà, muốn tuyển làm con dâu, bà có thể không vui mừng sao? Mặc dù Dịch Cẩn Ninh được nuôi dưỡng dưới tên của bà nhưng cũng không phải ruột thịt. Ngũ di nương ôm con trai nhỏ Dịch Cẩn Tuyên, nữ nhi Dịch Cẩn Nghi năm tuổi đứng bên cạnh bà, vẻ mặt vui mừng, trong Tướng phủ địa vị cao nhất là Đại phu nhân, nắm quyền là Nhị di nương, còn bà chính là người được sủng ái nhất, bà vào phủ chưa tới năm, sáu năm thì có hai người con, trong đó có một đứa là con trai, cuối cùng hạ thấp địa vị của Nhị di nương xuống.
Một buổi lễ cập kê đã định hôn sự cho hai nữ nhi, một là Dịch Cẩn An, một là Dịch Cẩn Dung. Dịch Trường Hoa vừa mới được thăng chức lên làm Thừa Tướng nên địa vị vẫn chưa vững chắc, vậy nên một khi có thể lôi kéo quyền lực đương nhiên ông sẽ bằng lòng gả nữ nhi vào hầu môn.
Lúc này hôn sự của Dịch Cẩn An và Thế tử Xương Ấp Hầu lại bàn đến chuyện huỷ bỏ, nàng ta vốn hài lòng với Thế tử Xương Ấp Hầu nhưng sau đó không biết nghe được ở đâu nói rằng tính tình Thế tử nóng nảy nên sống chết không muốn gả, chuyện này để sau hãy nói. Mà Dịch Cẩn Ninh, vốn muốn gả nàng cho con thứ của phủ An Dật Hầu nhưng nàng bĩu môi nói không đồng ý, không ai ép nàng, dù sao cũng mới cập kê. Phấn chấn nhiệt tình vẫn chưa mất hết, mọi người ăn uống vui vẻ, một chút không vui này liền cứ thế bỏ qua.
Dịch Cẩn Ninh nhìn cảnh tượng vui vẻ trái ngược hẳn với bộ mặt trái của những người kia, thật sự cảm thấy bản thân mình không hợp. Nghi lễ vừa kết thúc nàng liền rời khỏi nơi này. Dịch Trường An vô ý liếc mắt nhìn, nàng lạnh lùng nhìn lại một chút sau đó thu lại sự sắc sảo, cúi chào ông rồi dẫn nha hoàn về viện của mình. Dịch Trường Hoa kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Đang ăn uống vui mừng, không biết người nào mượn rượu đùa bỡn hét lên một câu: “Nghe nói tài nghệ của hai vị tiểu thư của quý phủ rất tuyệt vời, nếu chúng ta đã đến đây thì để chúng ta mở mang tầm mắt, nhìn xem có thực sự thần kì như lời đồn đãi hay không.”
Nghe đồn hai vị tiểu thư của Tướng phủ tài giỏi vô song, không gì không biết; nghe đồn hai vị tiểu thư của Tướng phủ ba tuổi làm thơ, năm tuổi làm văn, bảy tuổi cầm kỹ vượt qua cả phu nhân Tướng phủ cầm kỹ trác tuyệt; nghe đồn hai vị tiểu thư của Tướng phủ tâm ý tương thông, một người gặp chuyện không may, người còn lại cũng không thể bình an vô sự.
Những lời kia chỉ là lời đồn, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới biết được chân tướng của sự thật. Rốt cuộc sự thật là như thế nào?
Khách khứa có mặt nghe vậy cũng ồn ào hẳn lên, kêu gọi hai vị tiểu thư ra đây biểu diễn. Ban nãy một đống nghi lễ, hết quỳ lại lạy, còn vài người trong số họ vẫn chưa thấy rõ dung mạo của hai vị tiểu thư.
Vừa rời khỏi đại sảnh, Dịch Cẩn Ninh bị những thứ lễ nghi lúc mới bắt đầu khiến đầu óc như muốn nổ tung, khó khăn lắm mới có cơ hội trở về nghỉ ngơi lại bị gọi trở lại nên trong lòng rất buồn bực, xụ mặt lẩm bẩm với nha hoàn đến gọi nàng: “Có để người khác yên ổn không đây?”
Những chuyện trong lời đồn kia đều không phải là thật, tỷ như tỷ tỷ và nàng tâm ý tương thông, một người gặp chuyện không may, người còn lại cũng sẽ không bình yên vô sự. Nếu quả thật như vậy, vậy vì sao kiếp trước nàng chết rồi mà tỷ tỷ vẫn là người cười đến cuối cùng? Nếu nói có cũng là rất lâu trước kia, đại khái khoảng bảy, tám tuổi, tỷ tỷ bị thương ở tay, tay nàng cũng đau nhức theo, nàng nhớ đó là lần duy nhất nàng và tỷ tỷ bổn mạng tương liên.
Tiểu Đào không kiên nhẫn bĩu môi ý nói tiểu thư đừng để ý tới những người rảnh rỗi ấy. Còn Tiểu Mai lại hưng phấn khác thường, nắm tay nàng nói: “Tiểu thư, ngài nhất định phải đi, chỉ một lát thôi, để bọn họ nhìn rõ bản lĩnh của tiểu thư.”
Dịch Cẩn Ninh không dấu vết rút tay ra, giọng nói có phần lạnh lùng: “Bản tiểu thư nói không đi là không đi!” Nói xong liền đi thẳng về Trúc Uyển, Tiểu Đào vội vàng đi theo, Tiểu Mai sửng sốt một lúc rồi cũng chạy tới.
Đi chưa được mấy bước thì bỗng một giọng nói mềm mại quyến rũ khiến người khác hận thấu xương truyền đến.
“Muội muội định đi đâu vậy!”