Cả đoàn người cùng đi tới, nhị di nương thấy cháu gái nằm trên đất hôn mê bất tỉnh lập tức khóc thét: “Nhược Lan, ôi đứa nhỏ số khổ của dì, ngươi làm sao vậy? Đừng hù doạ dì, nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì ta phải ăn nói với nương ngươi như nào?” Thực ra, cùng lắm bà chỉ là dì của Chương Nhược Lan, không thân thiết lắm.
Dịch Cẩn An cau mày, giành nói: “Di nương, chuyện này không liên quan đến Ninh Nhi muội muội!”
Dịch Cẩn Ninh ngước mắt lạnh lùng nhìn nàng ta diễn trò, im lặng không nói chuyện. Nàng ta nói vậy, coi như chuyện không liên quan đến bản thân nàng thì cuối cùng bản thân vẫn không thoát khỏi liên quan.
Nhị di nương sai người đưa Chương Nhược Lan vào trong nhà, lại sai người đi tìm đại phu đến khám bệnh, quay đầu lại hung dữ mắng Dịch Cẩn Ninh: “Ngươi thật biết gây chuyện, buổi sáng vừa mới gây ra chuyện nha hoàn bị roi mây quất, chẳng bao lâu lại gây thêm chuyện, hại biểu muội của ngươi thành ra như vậy? Đúng là sao chổi!”
“Đợi Nhược Lan tỉnh, hỏi cũng không muộn!” Dịch Trường Hoa không đổi sắc mặt, nói.
Một viện đầy người không ai nói lời nào, ánh mắt Dịch lão gia sắc bén nhìn Dịch Cẩn Ninh, vẻ mặt mơ hồ không biết đang nghĩ gì, ông cảm thấy từ sau lễ cập kê, đứa con gái như có điều thay đổi. Ánh mắt ư? Hay là thái độ? Đều có, trước kia nó sẽ không nhìn thẳng vào mắt mình, càng không nhìn mình bằng ánh mắt âm trầm như vậy.
Gã sai vặt bên kia cầm bái thiếp của Tướng phủ đi mời thái y trong cung. Bắt mạch, băng bó vết thương, lấy thuốc rồi dặn dò: “Tiểu thư chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, lần sau cẩn thận hơn là được!”
“Không có gì đáng ngại? Không có gì đáng ngại mà lại té xỉu à? Rốt cuộc ông có phải thái y không vậy?” Quả thật nhị di nương đã tự xem mình là chủ mẫu đương gia rồi, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của Dịch Thừa tướng cứ thế mắng, mắng đến mức lão thái y không ngẩng đầu lên được.
Sắc mặt Dịch Thừa tướng trở nên xanh mét, Nhị di nương vẫn không biết điều dừng lại: “Không phải thái y thì đừng ở đây làm mất thời gian nữa, thu dọn quần áo rồi cáo lão hồi hương đi!”
Dịch Trường Hoa không nghe nổi nữa, tát Nhị di nương một cái khiến bà nổ đom đóm mắt. Bà ôm mặt dậm chân: “Lão gia!”
Thái y cũng không phải người dễ đối phó, hừ lạnh một tiếng nói: “Lão phu hành y nhiều năm, mặc dù y thuật không siêu việt nhưng cũng không hồ đồ đến mức bị thương ngoài da cũng không khám ra được. Nếu không phải vì thể diện của Dịch Thừa tướng thì lão phu cũng chẳng muốn đặt chân lên cái nơi không khí ngột ngạt này!”
Chương Nhược Lan bị máu của mình doạ cho ngất xỉu, nhị di nương muốn kiếm cớ, lại thấy cháu gái té xỉu liền hận không thể đánh gãy xương Dịch Cẩn Ninh, vậy nên mới không thèm bận tâm nhiều lập tức mắng chửi lão thái y một trận. Bây giờ phục hồi tinh thần lại mới thấy bản thân mình quá lỗ mãng, vội vàng nhận tội với lão thái y.
Lão thái y khoát khoát tay, thu dọn hòm thuốc xong cũng không quay đầu lại, cứ thế đi ra ngoài, ông quyết định cả đời này sẽ không bao giờ trở lại Tướng phủ để khám bệnh nữa.
Đến khi Chương Nhược Lan tỉnh dậy, Dịch Trường Hoa liền mở miệng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chương Nhược Lan nức nở nhìn Dịch Cẩn An một cái, thấy nàng ta gật đầu liền nói: “Cháu vốn cùng An tỷ tỷ đi tìm Ninh tỷ tỷ chơi, nhưng thật không ngờ Ninh tỷ tỷ nói tỷ ấy bị trật chân không muốn chơi với cháu, còn đẩy cháu một cái, hu hu… Cháu bị ngã va vào núi giả!”
“Ngươi nói láo, sao ta có thể không để ý tới ngươi? Biết được ngươi ngủ lại ở đây, ngay cả trâm bích ngọc ta yêu thích nhất cũng lấy ra chuẩn bị tặng ngươi. Vậy mà ngươi lại muốn khiến ta bị oan ức!” Trong mắt Dịch Cẩn Ninh đong đầy sương mù, những giọt nước mắt rơi mãi không dứt đã nói lên tất cả ẩn nhẫn và uất ức của nàng.
Dịch Trường Hoa trầm ngâm nhìn chăm chú cây trâm bích ngọc trên tay nàng, sắc mặt âm trầm không nói lời nào. Nhị di nương lại ầm ĩ trách mắng Dịch Cẩn An: “An Nhi, nếu con đã nhìn thấy sao không ngăn cản Ninh Nhi, ngộ nhỡ biểu muội con xảy ra chuyện gì, xem con nói năng như nào với Hầu gia!”
Chương Nhược Lan có chút giận, Dịch Cẩn Ninh này còn dám cãi lại? Nàng ta chỉ vào mũi nàng nhưng không mắng được, đành phải lôi kéo Dịch Cẩn An bên cạnh làm đệm lưng: “Chính là tỷ ấy đẩy ta, dì nói không sai, An tỷ tỷ có thể làm chứng!”
Mọi người cùng liếc mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh thì thấy dáng vẻ uất ức của nàng, nàng nắm tay Dịch Cẩn An: “Tỷ tỷ, tỷ cũng thấy đấy, là muội ấy đẩy muội đúng không, bản thân muội ấy tự té ngã, chuyện không liên quan đến muội!”
Mọi người lại cùng nhìn Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An co quắp, hỏi ngược lại: “Ta không thấy rõ, rốt cuộc thì chuyện ban nãy là như nào nhỉ?” Nàng ta giả nhân giả nghĩa trước sau như một, lúc này coi như chuyện gì cũng không biết, mọi người cũng không thể nói gì.
Không ngờ Dịch Cẩn Ninh nói khóc liền khóc, nước mắt lã chã: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ không nói, rõ ràng hồi nãy muội ấy bước lên trước đẩy ta, tỷ cũng thấy mà, lúc muội ấy đẩy ta dã tâm cũng không nhỏ còn dẫm vào váy của tỷ, hu hu hu… Tại sao tỷ không giúp muội? Rõ ràng là muội ấy hại người trước…”
Dịch Cẩn Ninh khóc đến tuyệt vọng, vô cùng uất ức nhu nhược. Nha hoàn ai ai cũng biết tính tình nhị tiểu thư tốt nên đều tin nàng. Hơn nữa, vừa nhìn góc váy bị xé rách của đại tiểu thư thì biết rõ là biểu tiểu thư cố tình gây sự trước, hại người không được còn làm liên luỵ đến mình.
Chuyện này cứ thế không được giải quyết, Chương Nhược Lan được đưa về Hầu phủ, Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh bị phạt chép nữ giới hai mươi lần.
Tối hôm đó, Dịch Cẩn Ninh ngồi trong sân hóng mát, nhàn nhã uống trà ăn bánh ngọt, Tiểu Đào vừa cầm cây quạt quạt giúp nàng, vừa hỏi: “Tiểu thư, mấy con chuột kia có tác dụng thật à?” Hôm nay nàng đi làm việc theo lệnh của tiểu thư, không có mặt ở đó xem trò hay, thật đáng tiếc.
“Có chứ!” Nàng khẳng định, nhị di nương là người nhát gan, tự nhiên trên giường xuất hiện mấy con chuột chắc chắn sẽ bị doạ sợ, nói không chừng còn kêu to cứu mạng ấy chứ!!
Quả nhiên, không lâu sau, ở trong phòng nhị di nương truyền ra tiếng hét thảm và tiếng la cứu mạng, ngay sau đó là một hồi âm thanh loảng xoảng, hẳn là đang đập chuột. Tiểu Đào càng dùng sức quạt, nàng thật hưng phấn, cuối cùng tiểu thư đã bắt đầu phản kích rồi.
Nghe được âm thanh muốn nghe, Dịch Cẩn Ninh cười hài lòng, nhét một miếng bánh ngọt vào trong miệng Tiểu Đào: “Đi, về phòng ngủ, ngày mai lại xem kịch vui!”
Miệng Tiểu Đào đầy bánh ngọt, vui vẻ nhấm nuốt, kêu ừ ừ a a không rõ, muốn cười lại không dám cười. Dịch Cẩn Ninh rót cho nàng ly trà, cười lắc đầu đi về phòng.
Ngày hôm sau thức dậy, Dịch Cẩn An đi thỉnh an lão phu nhân.
Lão phu nhân Khương thị ngồi ở vị trí chủ vị nhận lễ bái của các vãn bối, phu nhân Lưu thị của chi thứ hai cũng ở đây, lúc này đang ngẩng đầu nhìn Dịch Cẩn Ninh. Lão phu nhân thấy Dịch Cẩn Ninh tới liền gọi mấy vãn bối ngồi xuống uống trà, những người kia nghe theo ngồi xuống, kính cẩn nghe lời. Trong phòng, mọi người vui vẻ hoà thuận.
“Ninh Nhi, tới cạnh bà nội.” Lão phu nhân vẫy tay với nàng, bảo ma ma bên cạnh mang một cái ghế tới đây, Dịch Cẩn Ninh phúc thân, thỉnh an lão phu nhân sau đó ngồi xuống. Lão phu nhân càng nhìn càng hài lòng, đứa cháu gái này hiểu đạo lý, dáng vẻ lại xinh đẹp, tương lai liền đồ không ngớt.
Những người khác thì có thể mặc kệ, nhưng sao lão phu nhân lại để nàng ngồi cạnh chứ? Các cô nương ở chi thứ hai đều hiện vẻ mặt không vui, oán hận nhìn Dịch Cẩn Ninh.
Dịch Cẩn Ninh cười cười, không để ý đến bọn họ, lúc sau nhìn xung quanh một chút, chợt mở miệng: “Ơ, sao nhị di nương không tới?”
Nhị di nương không tới nhất định là do ngủ quên, tối qua bà ta bị giật mình không nhẹ, sợ là sáng nay cũng không khá hơn chút nào. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh vang lên âm thanh vui mừng nho nhỏ, hôm qua nàng còn bảo Tiểu Đào lén bỏ vào hộp phấn của bà ta vài con gián chết, xem có hù doạ chết bà ta hay không!
Lão phu nhân cau mày, hỏi Lý ma ma bên cạnh: “Hôm nay nhị di nương làm sao vậy? Chẳng lẽ quản nhà quyền to nên không để lão thái bà ta đây vào trong mắt?” Lại bảo Lý ma ma: “Ngươi qua đó xem một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ma ma vâng một tiếng rời đi, không bao lâu sau thì trở lại: “Lão phu nhân, tối hôm qua nhị di nương bị doạ sợ, thân thể không thoải mái, nói hôm nay không tới thỉnh an được!”
Lão thái thái giận dữ, vỗ tay cầm màu đỏ của chiếc ghế dựa khắc hoa làm từ gỗ đàn hương, giận đến run cả người, suýt nữa ho lên: “Buồn cười, nàng lại bị mấy con chuột hù doạ đến mức không thể tới thỉnh an? Giao quyền chưởng quản vào trong tay nàng chẳng phải sẽ trở nên lộn xộn sao!”
Dịch Cẩn Ninh đúng lúc đứng lên, vỗ lưng bà giúp bà thuận khí: “Bà nội, ngài đừng tức giận, tuy nói quyền chưởng quản nằm trong tay nhị di nương, nhưng thực ra vẫn dưới quyền ngài, lão nhân gia ngài không chịu chưởng quản nên việc này mới rơi xuống người nhị di nương, vậy mà nhị di nương lại không suy nghĩ cẩn thận một chút, nói thế nào thì ngài cũng là người có uy vọng nhất trong phủ này! Haizz, sao nhị di nương có thể không thông cảm cho nỗi khổ tâm của ngài chứ?”
Những lời này lão phu nhân thích nghe liền vui vẻ khen ngợi vẫn là Ninh Nhi hiểu chuyện. Dịch Cẩn Ninh cười đưa một ly trà cho lão phu nhân, lại nói: “Nếu nhị di nương thân thể mang bệnh, bà nội lại càng già càng dẻo dai, vậy quyền chưởng quản hay là để ngài làm đi, tránh cho nhị di nương làm việc quá độ, lại thêm sợ hãi, nếu như bệnh không dậy nổi thì có tội lớn rồi!”
Tứ di nương và Dịch Cẩn Dung ở dưới nghe xong, sắc mặt có phần không vui. Ngũ di nương lại càng hơn thế, lão gia yêu chiều bà như vậy, bà lại còn vì cả nhà sinh ra con trai thứ, nói thế nào dù không có công lao cũng có khổ lao nhưng lại không thấy có ý tứ gì sẽ phân quyền chưởng quản cho bà dù chỉ chút ít.
Lão phu nhân nghe vậy liền cảm thấy mình vẫn chưa lo lắng chuyện gì đến nơi đến chốn, lập tức mở miệng muốn thu đại quyền, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Dịch Cẩn An đã vén rèm đi vào: “Cháu gái thỉnh an bà nội!”
Vẻ mặt lão phu nhân đạm mạc, nói một câu: “Ngươi đến rồi.”
Bà rất không thích đứa cháu gái này, mặc dù dáng dấp giống hệt Ninh Nhi nhưng lại không khiến người khác yêu thích, vừa nhìn đã thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
Dịch Cẩn An không để ý ngồi xuống bên dưới, nhiều năm qua nàng ta đã quen với bộ mặt lạnh của lão phu nhân. Chỉ có điều chuyện của nhị di nương nàng ta tuyệt không đồng ý, nếu nhị di nương bị đánh đổ thì nàng ta cũng chẳng còn chút địa vị nào. Lập tức đứng lên quỳ xuống dưới chân lão phu nhân: “Bà nội, nhị di nương chỉ là thân thể không thoải mái, người sẽ tới đây muộn một chút.”
Vừa nói xong thì nhị di nương bước vào phòng, trong nháy mắt mọi người trong phòng hít một hơi khí lạnh. Lão phu nhân trầm mặt quát chói tai: “Đường đường là đương gia nhị di nương của Tướng phủ, ngươi như vậy còn ra thể thống gì? Thật là làm mất hết mặt mũi Tướng phủ chúng ta!”
Tiểu Đào trốn sau lưng Dịch Cẩn Ninh cười, cười đến mức hai vai run rẩy, khoé miệng co quắp. Mọi người trong phòng cũng không phúc hậu cười thành tiếng. Nhị di nương vẫn chưa phát hiện xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Cười cái gì? Có gì đáng cười? Các ngươi cũng bị lão phu nhân trách mắng?”
Bà ta quả thực là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!
Dịch Cẩn An kéo vạt áo bà ta, run rẩy liếc mắt ý bảo trên mặt bà ta có vấn đề, nhị di nương rối loạn cho rgằn nàng ta muốn nói trên mặt có vết bẩn, vội đưa tay lên lau mặt. Ai ngờ càng lau mặt càng nổi hoa. Dịch Cẩn An không chịu được nữa, đưa cho bà ta một chiếc gương đồng: “Di nương, người trang điểm…”
“A!” Nhị di nương nhìn vào gương, khuôn mặt của người bên trong như mặt quỷ, bị doạ sợ đến mức vứt gương chạy ra ngoài, Dịch Cẩn An đang quỳ cũng cuống quít đuổi theo.
Lão thái thái nâng trán, thầm than gia môn bất hạnh, chưa từng thấy người con dâu nào không có tiền đồ như vậy, thật may là trong phủ chứ không phải bên ngoài, nếu truyền ra ngoài… Lão phu nhân thở dài, nói mấy câu, đại quyền chưởng quản tạm thời rơi vào trong tay bà. Phân phó đôi câu rồi cho mọi người lui xuống.
Chuyện không ngoài dự tính của Dịch Cẩn Ninh, tự tay nàng bày kế nên tất nhiên rõ hơn người khác. Tiểu Đào chưng ra khuôn mặt cười hì hì đòi thưởng.
“Tiểu thư, những thứ son phấn kia tốn không ít bạc của em đâu, tháng này người phải thưởng thêm cho em chút bạc đấy.” Với lại trộn mấy thứ khác vào trong son phấn của nhị di nương cũng chẳng dễ dàng, nàng tốn không ít công sức đâu.
Dịch Cẩn Ninh hung dữ cốc trán nàng một cái: “Thưởng cho ngươi cái cốc đầu trước!”
Vui đùa một lát, nàng hỏi: “Đó là son phấn gì vậy? Có hại cho thân thể không?”
Nếu có thể khiến nhị di nương bị bệnh sởi hay gì gì đó không phải càng tốt hơn sao, tốt nhất là khiến da bà ta bị thối rữa ra rồi chết. Bây giờ Dịch Cẩn Ninh không phải người lương thiện gì, chọc nàng giận sẽ không có kết quả tốt.
Tiểu Đào cười thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ!” Dịch Cẩn Ninh gãi ngứa nàng một hồi, Tiểu Đào bị chọc cười vội vàng xin tha: “Được được được, em cho người biết!”
Nàng nuốt nước miếng, nói nhỏ: “Những nơi sưng đỏ chỗ bà ta trang điểm sẽ ngứa, ngứa ba ngày ba đêm.” Nàng không dám giết chết người, đến lúc bị truy cứu có thể nàng là người đầu tiên gặp nạn.
Ba ngày sau, trong sân nhị di nương đêm nào cũng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Dịch Cẩn Ninh và Tiểu Đào chỉ coi như khúc hát ru con, ngủ rất yên ổn. Tiểu Mai không rõ chân tướng, mỗi đêm đều bị tiếng kêu thảm thiết kia doạ sợ tới mức giật mình tỉnh lại từ trong mộng, Tiểu Đào cũng bị liên đới kéo theo chịu tội.
Nhìn đôi mắt đen thẫm của Tiểu Đào, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy nếu mình không tìm cách trừng trị Tiểu Mai thì thật có lỗi với chính mình. Nghỉ ngơi vài ngày, vết thương của nàng ta hẳn đã tốt hơn rồi!