Hoàng gia không có tình thân, huống chi hai người còn không phải mẫu tử chân chính!
Nhớ tới những chuyện ngày thường, trong tâm Phong Thành Vũ xem chừng một tia hồi ức tất cả cũng tan thành mây khói hết.
Liễu thái hậu nhìn Phong Thành Vũ ngồi cách đó không xa, trong lòng
nàng tràn đầy phẫn hận cùng tuyệt vọng, con trai của nàng đã chết, chính nàng cũng sắp chết rồi, mà nghiệt tử này lại vẫn như cũ sống thật tốt,
sẽ sống một cách tôn quý không ai so sánh được, nàng hận a. . . . . . .
Nàng thật hận a. . . . . . . . . . .
“Tặc! Đồ tặc nhà ngươi!” Liễu thái hậu giống như dạ xoa vặn vẹo quát: “Ngươi trộm ngôi vị hoàng đế của Thái nhi, ai gia thật hối hận năm đó
không có giết ngươi, giết ngươi!!”
Sau tấm bình phong Lý Viên nhìn Liễu thái hậu điên cuồng như vậy
không khỏi thở dài, tâm ma của nàng đã sâu, sợ rằng cho dù là ai khuyên
nhủ cũng vô dụng.
Phong Thành Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Liễu thái hậu, bỗng nhiên khẽ nhếch môi, hắn lạnh lùng nói: “Lời ấy của thái hậu thật buồn cười,
trẫm là phụng di mệnh của phụ hoàng mà lên ngôi xưng đế, tại sao lại nói là trộm? Huống chi————–” đôi tròng mắt đen của Phong Thành Vũ chợt âm
lãnh: “Mẫu hậu người không phải là không muốn giết trẫm mà là trẫm không có cho người cái cơ hội đó!”
Nhớ tới kinh nghiệm mỗi lần thoáng qua suýt mất mạng, Phong Thành Vũ
cuối cùng một tia do dự cũng không có, cho dù ngươi chết rồi, trẫm cũng
muốn để ngươi chết không nhắm mắt!
Nghĩ tới đây, Phong Thành Vũ nhíu mày nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì
trong lòng thái hậu đang suy nghĩ gì trẫm đều biết hết, người cùng Đại
Tư Mã muốn hại chết trẫm rồi lập Thành Thái lên làm hoàng thượng, nhưng
là?”
Liễu thái hậu hai mắt đỏ bừng quát: “Thành Thái là con trai trưởng của chính cung, ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của hắn!”
Phong Thành Vũ đối với lời nói của nàng đều không để ý, mà như cũ
không nhanh không chậm nói: “Nhưng là các thủ đoạn của các ngươi đều
không thành công, vây cánh của trẫm lại dần lớn mạnh, các ngươi không
bao giờ có thể xoay chuyển được nữa, cho nên———–” Phong Thành Vũ nói tới chỗ này, đôi mắt hiện lên một trận sát ý: “Cho nên các ngươi đã cho
trẫm uống tuyệt tử sát”.
Thái hậu nghe được lời nói của hắn đột nhiên cứng đờ nhưng ngay sau đó không thể tin nói: “Ngươi, làm sao ngươi biết?”
Phong Thành Vũ khóe miệng nhếch lên, cực kỳ giễu cợt nói: “Liễu gia
các ngươi không tiếc hy sinh một hoàng hậu rồi, trẫm như thế nào lại
không biết được?”. Nghĩ tới mình vì nhiều năm không có con mà phải né
tránh Liễu gia ba phần, lại phải nhẫn nhịn lấy bức bách của bá quan văn
võ cả triều, hắn thân là một hoàng đế thân là một người đàn ông tôn
nghiêm bị giẫm đạp đến như vậy, vẫn phải để trong lòng tràn đầy lửa giận cùng hận ý.
Lý Viên nghe Phong Thành Vũ nhắc tới hai chữ “Hoàng hậu”, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lời đồn đại Phong Thành Vũ cùng vợ cả hoàng hậu Liễu Như Mi đế hậu
hài hòa, tình cảm vô cùng tốt, Phong Thành Vũ thậm chí sau khi nàng chết cũng không có chút ý nghĩ nào muốn lập người khác làm hoàng hậu. Làm
sao lúc này lại đem nàng cùng cái gì “tuyệt tử sát” liên lạc cùng một
chỗ?
Còn có “tuyệt tử sát” là cái gì?
Không đợi nàng ngẫm nghĩ, Liễu thái hậu bên trong bộ ngực phập phồng, run run nói: “Như Mi chết đi cùng ngươi có liên quan?”
“Như Mi?” Phong Thành Vũ hơi nghiêng đầu nhớ lại, nhưng là thời gian
quá mức xa xưa, cái nữ nhân đã từng cùng hắn kết tóc phu thê ở trong trí nhớ của hắn cũng chỉ dư lại hình ảnh đơn bạc, cùng chân tướng phía sau
ngập trời hận ý.
Phong Thành Vũ cũng không trả lời vấn đề của thái hậu, ngược lại mày kiếm chau lên, khẽ nở nụ cười.
Lúc này trong lòng thái hậu cũng là hoảng loạn, năm đó nàng nhìn thấy nghiệt tử này lên ngôi vị hoàng đế dần ổn định, ba phen mấy bận ám sát
cũng đều không thành công, lúc này lão mama bên người nàng đưa cho nàng
chủ ý, để cho hắn “tuyệt tử sát”, khi đó nàng nghĩ rằng chỉ cần nghiệt
tử này một ngày không có nhi tử, ngôi vị hoàng đế này của Thái nhi vẫn
luôn có cơ hội.
Nhưng là trước có Hiền phi sinh hạ Hoàn Châu công chúa, sau có Lý Viên sinh hạ Minh Châu cùng Nguyên Hi.
Thái hậu liền cho rằng “tuyệt tử sát” này bất quá là nói ngoa thôi!
Phong Thành Vũ nhìn nàng vặn vẹo nét mặt già nua khô héo, không khỏi
mang theo nụ cười châm chọc nói: “Mẫu hậu không cảm thấy rất có ý tứ
sao?”
Thái hậu gắt gao theo dõi hắn, từng chữ từng chữ nói: “Cái gì có ý tứ?”
Phong Thành Vũ không chút nào tránh nhìn ánh mắt của nàng, nhẹ nói:
“Mẫu hậu không cảm thấy sự chết đi của vương đệ cùng phương pháp năm đó
người hạ tuyệt tử sát cho trẫm có phần giống nhau sao?”
Liễu thái hậu “Aaaa———-” hét thảm một tiếng, nàng chỉ vào Phong Thành Vũ tê tâm phế liệt hô: “Quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi hại Thái nhi của ta. . . . . . . Ngươi cái đồ lòng dạ hiểm độc, cầm thú. . . . . . . Cầm thú. . . . . . . .”
Lý Viên kinh sợ nghe thanh âm nguyền rủa của thái hậu phảng phất như
từ địa ngục truyền đến, nàng lúc này mới hơi có chút hiểu, xem ra Phong
Thành Vũ nhiều năm không có con cùng Liễu thái hậu có quan hệ.
Lý Viên thở dài một hơi, chiêu này của thái hậu quả thật âm tàn, chẳng trách hắn sẽ oán hận như thế đây!
Không đợi nàng ngẫm nghĩ, bên trong Phong Thành Vũ thản nhiên nói:
“Mẫu hậu nói thế nào ấy? Khắp thiên hạ đều biết trẫm cùng vương đệ thủ
túc tình thâm như thế nào lại đi gia hại hắn đây?”
Thái hậu giống như nghe được điều gì buồn cười đáng chê cười nhất,
nàng ha ha ha. . . . . . Cười lớn lên, giống như điên loạn hô: “Thủ túc
cái chó má!! Súc sinh ngươi chẳng những đoạt ngôi vị hoàng đế của Thái
nhi lại còn muốn lấy tính mạng của hắn, cái này gọi gì là thủ túc!! Cái
này gọi gì là tình thâm!! Ngươi là tên lừa gạt lừa người khắp thiên hạ!
Tên lừa gạt ác tâm! Ô ô. . . . . . Thái nhi của ta. . . . . . .Thái nhi
con của ta a!!”
Phong Thành Vũ đứng dậy, chậm rãi tiêu sái đi đến bên cạnh giường
Liễu thái hậu, khẽ cúi đầu, dùng âm thanh cực “ôn hòa” nói: “Mẫu
hậu——–trẫm thật sự đem Thành Thái thành thân đệ của mình, ngay cả khi
hắn phạm vào sai lầm lớn như vậy, trẫm đều thay hắn cản đi!”
“Sai lầm lớn? Khụ khụ. . . . . Khụ. . . . . .” Lồng ngực thái hậu
giống như là ống bễ bị phá vỡ, phát ra âm thanh hự hự, nàng ngẩng đầu
nhìn Phong Thành Vũ giọng căm hận nói: “Thái nhi. . . . . . . Phạm. . . . . . . . Phạm vào cái gì sai lầm lớn?”
Phong Thành Vũ khóe miệng toát ra một nụ cười cổ quái, hắn nói: “Đêm
mươi ba tháng hai, yến tiệc Hi nhi chọn đồ vật đoán tương lại ngày đó. . . . . . .”
Lý Viên trong tâm thầm nhéo một cái, nghĩ: đến rồi!
Chỉ nghe Phong Thành Vũ không nhanh không chậm nói: “Yến tiệc Hi nhi
chọn đồ vật đoán tương lai, trẫm cùng quần thần đãi yến tại Càn Nguyên
điện, khi yến tiệc được chừng hai canh giờ, trẫm đứng dậy đến Thiên Cơ
điện thay y phục, trẫm đang lúc đổi lại trang phục bởi vì có chút men
say liền đuổi người bên cạnh đi, một mình ở đây nghỉ chốc lát, ai
ngờ————-”.
“Người nào, người nào, ai ngờ cái gì——–?” ánh mắt thái hậu chăm chú
nhìn chằm chằm Phong Thành Vũ, tựa hồ giống như ý thức được cái gì, thân thể bắt đầu không ngừng co quắp.
Phong Thành Vũ nhìn trong ánh mắt của nàng mang theo nhiệt độ sáng
quắc, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: “Ai ngờ, lúc trẫm từ trong
phòng đi ra ngoài nhìn thấy một đôi nam nữ ở màn trong phiên vân phúc
vũ, trẫm thật giận dữ, vốn định lập tức xử tử hai người, nhưng mà lại
trong lúc nam nhân kia thở dốc nghe ra, người này lại là———Vương đệ”.
Thân thể thái hậu lại càng thêm co quắp, chỉ nghe nàng run rẩy nói: “Ân, ân, là Thành Thái?”
Phong Thành Vũ gật đầu, tiếp tục nói: “Trẫm nghĩ tới, có lẽ vương đệ ở bữa tiệc đã uống quá nhiều, mới có thể lôi kéo cung nữ chạy đến đây làm ra chuyện hoang đường như thế. Cho nên dù trong lòng không vui nhưng
cũng không lên tiếng quát lớn, song, ai có thể nghĩ đến nữ nhân đêm đó
cùng vương đệ hành hoan cũng không phải là cung nữ, hai tháng sau nàng
lại phát hiện có thai.”
Thái hậu lúc này không thể dùng co quắp hay run run để hình dung rồi, chỉ thấy nàng đôi mắt giống như là lệ quỷ, khô gầy, chỉ còn có một lớp
da thật mỏng trên mặt, phát ra một cỗ nồng đậm tuyệt vọng, nàng giống
như con gối gỗ không có tính mạng, hoảng hốt lẩm bẩm nói: “. . . . . .
Phương tần. . . . . .”.
Phong Thành Vũ thở dài, thản nhiên nói: “Không sai! Thật là Phương tần”.
“A a a a a a a a a a a . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . .. . .. . . . . . . . .. . A a a a a a a a a a a a a a a a a . . . . . . . . .. . . . . . . A a a a . . . . . . . . . . . . .”. Liễu thái hậu há to miệng tê tâm phế liệt tru lên.
Song Phong Thành Vũ giống như là không có nghe được, vẫn ở bên tai
nàng nhẹ nhàng nói: “Vương đệ phạm phải tội lớn như thế, nhưng trẫm cùng hắn “thủ túc như một” không có tố giác bọn họ, thậm chí yên lặng thừa
nhận xuống chuyện này, nghĩ tới chờ hài tử sinh hạ, trẫm coi như con của mình mà nuôi, nhưng ai biết, lại bị mẫu hậu. . . . . . .”.
“Khụ khụ. . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . . . . . . . .” Liễu thái hậu từng ngụm từng ngụm máu trong miệng phun ra, nàng thần sắc tuyệt vọng
nhìn Phong Thành Vũ làm như hy vọng, làm như khẩn cầu nói: “Hài hài hài. . . . . . Tử. . . . . . . Hài tử . . . . . . .”.
Phong Thành Vũ lắc đầu, nhìn ánh mắt thái hậu, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng
nói: “Hài tử rớt mất rồi! Là bị mẫu hậu người tự mình giết chết a!”
Liễu thái hậu cả người chấn động, nàng giơ lên một cánh tay khô héo,
chỉ vào Phong Thành Vũ: “Ngươi———ngươi————” nàng phun một ngụm máu đỏ
tươi, một giây sau liền không thể đem câu chưa nói xong kia nói ra.
Phong Thành Vũ nhìn Liễu thái hậu “chết cũng không nhắm mắt” trừng
hai mắt lớn. Thật chặt nhắm mắt, trận chiến này quấn quanh hắn cả nửa
đời chiến đấu cuối cùng kết thúc.
Song, nhưng không biết tại sao mình tựa hồ cũng không có mừng rỡ như trong tưởng tượng.
“Hoàng thượng. . . . .. .” Có tiếng kêu ôn nhu từ phía sau.
Phong Thành Vũ xoay người sang chỗ khác, liền nhìn sau tấm bình phong lộ ra một cái đầu, Lý Viên đối diện hắn khẽ mỉm cười.
Nụ cười kia sạch sẽ, trong sáng, ôn nhu. Làm cho hắn không chút lựa chọn nhấc chân lên hướng về phía nàng bước tới.
Kiến Võ năm thứ hai mươi chín ngày mười tám tháng sáu, Sùng Quang thái hậu Liễu Văn Huệ, bệnh qua đời ở Từ Ninh cung.