Minh Châu mềm mại núc ních, trên thân thể mềm mại phủ một chiếc áo tơ vàng màu đỏ chót, trên cánh tay trắng nõn như củ sen còn đeo một chiếc
vòng vàng nạm cẩm thạch, công chúa tôn quý nhất của chúng ta đang không
ngừng quơ quơ đầu nhỏ, mà nguyên nhân, có thể chính là do cái vòng vàng
ròng trên cổ tay quá nặng.
“Sách sách sách. . . . . . . . .” Lý Viên nhìn toàn thân cao thấp nữ
nhi kim quang lấp lánh, không khỏi chặc lưỡi hít hà nghĩ thầm: con thật
giống bao lì xì lớn.
“Hoàng thượng giá lâm———-” ngoài cửa điện, âm thanh thật dài của Lý Đại Hải truyền đến.
Lý Viên vội vàng sửa sang lại quần áo của mình một chút, nhấc chân dời đến cạnh cửa.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng” Lý Viên nhẹ nhàng hạ bái nói.
Phong Thành Vũ sửng sốt, nhưng ngay sau đó nói: “Đứng lên đi!”.
Lý Viên tư thế đặc biệt duyên dáng chầm chậm từ trên mặt đất đứng
dậy, nàng dùng ống tay áo nhẹ nhàng che khóe môi của mình, ánh mắt đối
thẳng với Phong Thành Vũ phóng điện.
“Tiểu công chúa của trẫm a!” Phong Thành Vũ bước nhanh đi tới bên cạnh xe nôi, một tay ôm Minh Châu ở bên trong.
Minh Châu lập tức đối với phụ thân nàng lộ ra một nụ cười không có răng nào, chỉ một thoáng nước miếng liền giàn giụa.
Phong Thành Vũ từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn, thủ pháp lau chùi siêu cấp quen thuộc.
Một bên Lý Viên thấy mình triệt để không được nhìn rồi, nàng ở trong
lòng dùng sức bĩu môi, thật là! Khó được lúc người ta mặc trang phục
thành ra như vậy, làm sao mà một chút phản ứng cũng không có a!
Ta quả nhiên là thiếu chút mị lực của nữ nhân sao?
Bên này Lý Viên oán giận không ngừng, bên kia phụ tử hai người thật là cao hứng ôm thành một đoàn.
“Hoàng thượng———–” Lý Viên bất mãn cọ đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng
xoay một vòng, tràn đầy chờ đợi nói: “Người chẳng lẽ không cảm thấy được nô tỳ có thay đổi gì sao?”
Phong Thành Vũ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ thích thú, hắn mỉm
cười cúi đầu ở bên tai Lý Viên nhẹ nhàng nói: “Yên tâm! Trẫm tối nay sẽ
lật bảng của ngươi!”
Lý Viên xấu hổ, nàng che lỗ tai đỏ rực của mình, liền lùi lại ba bước: “Cái gì sao! Người ta cũng không phải là ý tứ kia a!”
Nàng nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc ý tứ hàm súc của Phong Thành Vũ,
không tự chủ được nhớ tới bộ dáng phong lưu phóng khoáng của nàng dưới
tàng cây hoa đòa năm ấy.
Cái kẻ hai mặt vừa lãnh đạm vừa phong lưu này, Lý Viên mặt hồng hồng ở trong lòng liền mắng hai tiếng.
“Bệ hạ, giờ lành yến tiệc đầy tháng tiểu công chúa đã tới rồi:” Ngoài cửa Lý Đại Hải nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ừ, đi thôi!” Phong Thành Vũ tràn đầy nụ cười nói với Lý Viên.
“Dạ”, thật là, đối với ta phóng cái gì điện a!
Minh Châu là hài tử Phong Thành Vũ cách nhiều năm mới có, thân phận
tôn quý cùng phô trương cường đại, từ bữa tiệc đầy tháng hôm nay là có
thể nhìn ra.
Lúc này trong cung giăng đèn kết hoa, lụa đỏ mênh mông.
Chúng phi tề tụ ở trong cung điện, đợi đến lúc này nhân vật chính ra sân.
“Hoàng thượng giá lâm————Thần tần nương nương giá lâm————–Minh Châu công chúa giá lâm—————-”.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” chúng tần phi cúi đầu lạy nói.
“Tất cả đứng lên đi!” Phong Thanh Vũ thản nhiên nói.
Mọi người sau khi tạ ơn đứng dậy, đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam một nữ một trước một sau hướng nơi này đi tới.
Hôm nay Phong Thành Vũ cũng không có mặc long bào, mà là mặc một thân bạch để vân văn trường sam, hắn thân thủ cao ngất, dung nhan tuấn mỹ,
toàn thân cao thấp lại vừa có một loại khí thế đế vương cao cao tại
thượng, thực là một nam tử tuấn mỹ hiếm thấy.
Ánh mắt ái mộ triền miên của chúng tần phi không ngừng lưu lại trên
người hắn, cho đến khi Phong Thành Vũ ngồi xuống chủ vị, các nàng mới có tâm tình đưa ánh mắt chuyển hướng đến chỗ Lý Viên, vừa nhìn trong lòng
không khỏi nhất tề chấn động mãnh liệt một phen.
Chỉ thấy hôm nay Lý Viên trên người mặc hoa hồng đỏ kim song tầng
lăng sam, khoan tụ trường khâm, bên trên thải tinh vô số. Bên trong mặc
một bộ áo bó nguyệt sắc điệp văn lộ ra váy thêu trăm hoa mẫu đơn, tóc
đen búi thành búi tóc Phù Dung Quy Vân, phía trên cài một chiếc trâm
Lung Linh Thủy Tinh, vừa đi vừa động đung đưa kêu vang.
Đây chính là người dáng mạo tầm thường Thần tần kia sao? Chúng tần
phi nhìn nàng tư thái ung dung hoa lệ, làm trong lòng mọi người không
khỏi cảm khái khiếp sợ cùng nghiến răng nghiến lợi.
Lý Viên ngồi ở trên ghế, ánh mắt đảo qua, không khỏi ở trong lòng thở thật dài, hôm nay trang phục nàng hoa lệ như thế đích xác là muốn hảo
hảo khoe khoang một chút, nàng đã có một năm chưa từng cùng những người
này giao thiệp rồi, cho nên không cần thiết phải kinh sợ.
“Thần tần muội muội đã thật lâu không thấy rồi!” Ở chỗ này cùng Lý
Viên quen thuộc nhất chính là Hiền phi, nàng lại là người lo liệu tiệc
đầy tháng của Châu Châu nên thuận tiện cười mở miệng nói trước.
Lý Viên hướng về phía nàng khẽ mỉm cười, thanh âm nhu hòa nói: “Đa tạ nương nương lo lắng”.
Phong Thành Vũ không kiên nhẫn với những nữ nhân khó coi này, mở miệng nói: “Bắt đầu đi!”
Hắn tiếng nói vừa dứt, Dung mama liền ôm Châu Châu đi tới, ánh mắt chúng tần phi đều tự nhiên bị hấp dẫn tới đây.
Chỉ thấy cái kia nằm trong tã lót bé xinh đẹp giống như là thiên sứ,
nàng hai mắt thật to trong trẻo, tựa hồ đối với sự xuất hiện đột nhiên
của những người này cảm thấy hiếu kỳ vô cùng.
“Đây chính là Nhị công chúa a!” Chúng tần phi ở trong lòng thở dài, hay cho một cái tiểu gia hỏa được cưng chiều.
Giữa đầy tháng yến là khâu tối trọng yếu đối với nghi thức cầu phúc
của tiểu hài tử, chỉ một chốc lát sau thì một đám người đầu đội mặt nạ
mặc áo cà sa đại tát mãn, rung đầu đắc ý nhảy đi vào, tay bọn họ cầm
linh đang, pháp khâu, khí cụ xử hàng ma, vừa nói lẩm bẩm vừa vòng quanh
Châu Châu đang không ngừng nhúc nhích.
Lý Viên ngồi ở một bên khẩn trương nhìn Châu Châu, sợ nàng sẽ bị làm
cho sợ hãi, song công chúa của chúng ta là một nha đầu mập dũng cảm,
chẳng những không có khóc ngược lại còn trái thì đong đưa phải mở mắt
liên tiếp ngó nhìn dụng cụ của tát mãn trước mặt.
Tất cả nghi thức cầu phúc kéo dài hết hai khắc chuông mới coi là kết thúc.
Chúng tần phi không khỏi lại một lần hảo khen tặng, Lý Viên mặt mỉm
cười nghe các nàng ngươi tới ta đi thanh âm đối thoại, một mảnh ưu nhã
thong dong.
Nhưng là bộ dạng “giả mù sa mưa” này của nàng lại gây đau nhói ánh mắt không ít người.
Liễu Thanh Tuyết gắt gao nắm chặt tay, cho dù là móng tay đâm tới
trong thịt gây đau đớn cũng không thể khiến trong lòng đang tức giận
muốn điên tỉnh táo lại.
“Tiện nhân này, tiện nhân cướp đi hết thảy của nàng” Trong con ngươi
Liễu Thanh Tuyết hiện ra một tầng hồng quang điên cuồng, nàng tuyệt đối
sẽ không để cho tiện nhân kia tiếp tục đắc ý.
Sau khi kết thúc nghi thức, mọi người di giá Noãn sảnh dùng tiệc, lần này tiệc đầy tháng của Châu Châu mở mười tám bàn tiệc, trừ những tần
phi có phẩm cấp trong cung trình diện bên ngoài, còn có một vài mệnh phụ phu nhân cũng được mời, các nàng không có tư cách tham gia nghi thức
cầu phúc vừa nãy nên không thể làm gì khác hơn là tất cả đều chờ ở noãn
sảnh.
“Hoàng thượng giá lâm————–”
“Thần phụ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn
vạn tuế” lúc này trong Noãn sảnh có chừng hai mươi mấy Mệnh phụ phu nhân nhất tề dập đầu lạy nói.
Phong Thành Vũ hơi hơi khoát tay, Lý Đại Hải liền hô lớn: “Bình thân”.
Những mệnh phụ tới đây có người là lão thái quân tóc trắng hoa giáp,
có người lại lại tân nương tử mới thành thân, các nàng mặc dù không dám
nhìn thẳng mặt rồng nhưng trong lòng thực kiềm nén không được tò mò, đều không hẹn mà gặp cùng lặng lẽ hướng về phí trước nghiêng mắt nhìn.
Thoạt nhìn đó là một cô gái cực kỳ trẻ tuổi, nàng có một khuôn mặt
nhỏ nhắn, vóc người vi phong, da thịt trắng như tuyết, sóng mắt từ từ
lưu chuyển có một cỗ phong tình mỵ người, đó là quang thải mà chỉ có
người nữ nhân đang đắm chìm trong hạnh phúc mới có thể phát ra.
Thì ra đây chính là Thần tần nương nương a!
Chúng Mệnh phụ phu nhân ở trong lòng nhất tề cảm khái: vóc dáng này
nhưng là vị phi tần được cưng chiều đệ nhất hậu cung, chạm tay có thể
bỏng a.
Trên yến tiệc bất kể là trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, tuy
nhiên trên mặt lúc nào cũng bày ra bộ dáng cười nói nhẹ nhàng, trong lúc ăn uống linh đình, quả là náo nhiệt.
Lý Viên đã lâu chưa trải qua hoàn cảnh này, hiện tại nhưng là có chút không được tự nhiên, nàng một mặt phải ứng phó với các thể loại bộ dáng đoan trang, một mặt lại phải ứng phó với các loại chúc mừng của mọi
người thực khiến có chút “ứng bất hạ tiếp”*
* nghĩa là không rảnh để trả lời, tiếp đón.
“Bổn cung tại giá lý chúc Thần tần muội muội” Lệ phi cầm trong tay chén rượu nhỏ, tiếu nhược xuân hoa nói.
“Đa tạ nương nương” Lý Viên ngượng ngùng cười một tiếng nhấp miệng rượu trong chén.
“Thần tần muội muội thật là tốt số! Nhìn Minh Châu công chúa cũng
biết là hài tử biết nghe lời, thực khiến cho bổn cung không ngừng hâm
mộ” Lệ phi ngữ điệu như cảm khái vô hạn nói.
Nàng nói những lời này cũng là đích thực chính xác, chúng tần phi
nghĩ thầm, ai không hâm mộ a! Mặc dù chỉ là công chúa nhưng cũng là hai
đứa bé duy nhất của hoàng thượng a! Thần tần nàng hôm nay có thể thịnh
sủng cưng chiều, đều không phải là dựa vào điều này sao! Nghĩ đến đây
trong bụng các nàng không khỏi nhất thời lửa nóng, danh phận, phẩm cấp,
quy củ cũng là giả dối, chỉ có hài tử, chỉ cần hài tử, các nàng không
hẹn mà cùng hướng Phong Thành Vũ nhìn lại, nếu là ta có thể có một hài
tử———chẳng phải là.
Lý Viên ở trong lòng lặng lẽ niệm một câu “nát hoa đào” của mỗ nhân
xong, liền vẻ mặt ngượng ngùng nhu hòa nhìn Lệ phi, môi nhỏ đang định
khách sáo nói hai câu, thì một giọng nữ bén nhọn bá đạo lại đột nhiên
chen vào.
“Bất quá là một cái nha đầu thôi, đắc ý cái gì!” vừa dứt lời, Noãn sảnh lập tức yên lặng như tờ.
Lý Viên khẽ nhíu mày, nhìn Liễu Thanh Tuyết cách đó không xa, nàng
tuy lâu không ra ngoài giao tế, nhưng đối với tình trạng của Liễu gia từ từ đi xuống thì có nghe qua, cuộc sống Liễu Thanh Tuyết liền không tốt
lắm, điều này làm cho một cô gái từng được nâng đến tận trời làm sao có
thể chịu được.
“Liễu quý phi say rượu thất ngữ” không đợi Lý Viên nói thêm gì nữa,
một bên Phong Thành Vũ khuôn mặt màu sắc trang nhã nói: “Người đâu! Đỡ
nàng hồi Khôn Táp cung!”
Liễu Thanh Tuyết đôi mắt đẹp không dám tin nhìn Phong Thành Vũ, biểu
ca của nàng từ khi nào biến thành như vậy! Phu quân của nàng tại sao lại dùng ánh mắt tràn đầy chán ghét như thế nhìn nàng.
Liễu Thanh Tuyết nụ cười trắng bệch, thân thể lảo đảo lung lay mấy cái, một bên Hình mama nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một tay.
Hình mama lo lắng lôi cánh tay Liễu Thanh Tuyết, ý bảo nàng trăm triệu lần không thể nói ra cái gì.
Người thương di tình biệt luyến, tần phi xung quanh ánh mắt đùa cợt
như có như không, cũng làm cho Liễu Thanh Tuyết hận muốn nổi điên.
Nàng kinh ngạc đứng trên mặt đất, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc.
Hình mama biết tính tình của nàng, vừa nhìn chuyện gì không tốt, cũng bất chấp cái gì thể diện, trực tiếp sẽ phải đỡ nàng dời đi.
Liễu Thanh tuyết bị túm lảo đảo một cái, tâm thần cũng hơi trở lại chút ít.
Mắt nàng rưng rưng hướng Phong Thành Vũ xa xa cúi đầu bái, vô hạn ủy khuất nói: “Nô tỳ cáo lui”.
Lý Viên nhìn bộ dạng nàng từng bước từng bước đi ra ngoài, không biết tại sao trong lòng dâng lên một cỗ bất an.
Liễu Thanh Tuyết nửa tựa vào người Hình mama từ từ hướng phía cửa đi
tới, đi ngang qua một cung nữ bưng khay nhỏ có một chén trà, khóe mắt
nhanh chóng cực độ hiện lên vẻ lệ quang.
Nàng giống như là bị đẩy cho ngã xuống, cả người trong nháy mắt ngã về phía trước.
Đột nhiên bị đụng vào cung nữ phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cái khay
gỗ lim trong tay cùng hai chén trà cuồn cuộn nhiệt khí thoáng cái tất cả bay ra ngoài.
“A——————–” Lý Viên tê tâm phế liệt thảm thiết kêu lên.