Thuận vương đã chết!
Đây là tin tức vào một ngày sáng sớm một tháng sau Lý Viên nghe được.
“Chủ tử?” Cẩm Tú nhìn Lý Viên nghiêm mặt thấp giọng kêu lên.
Chậm rãi đem Hi nhi trong ngực đang nhảy loạn đặt ở trên giường, Lý
Viên kinh ngạc thấp giọng kêu lên: “Sao, làm sao đột nhiên lại chết
đây?”
Cẩm Tú một bên xem thường nói: “Nô tỳ nghe nói a! Bệnh đường sinh dục trong Câu Lan viện là khó chữa nhất, một khi bị lây chính là phụ cốt
chi thư để chữa a, khó khăn!”
Lý Viên thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó nói: “Lập tức cho ta rửa mặt trang điểm”.
“Chủ tử?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, bổn cung thân là quý phi há có thể chỉ ngồi trên mà xem”.
Lý Viên thu thập thỏa đáng xong, liền ngồi lên ngọc liễn hướng Từ
Ninh cung đi tới, mới vừa bước vào cửa điện thì chỉ nghe thấy tiếng khóc rống thất thanh rung trời bên trong.
“Thái nhi a! Thái nhi a! Ôi tâm can của nương, ôi bảo bối của nương a!. . . . . . A a a a a a. . . . . . . . . .”
Lý Viên lướt qua cung nhân quỳ đầy đất ngoài cửa, chậm rãi đi tới nội thất, nàng liếc mắt thấy được khuôn mặt Phong Thành Vũ buồn bã đang
đứng trước thái hậu.
Tựa hồ cảm giác được nàng đi tới, Phong Thành Vũ khẽ ngẩng đầu lên, Lý Viên xa xa hướng hắn thi lễ.
Phong Thành Vũ gật đầu, lại hướng thái hậu đau buồn khuyên nhủ: “Mẫu
hậu, trăm triệu lần phải bảo trọng thân thể a! Vương. . . . . Vương đệ
đã đi rồi!”
“Ngươi nói nhảm! Ngươi nói nhảm!!!” Thái hậu gắt gao bấu víu vào
gường, trừng lớn hai mắt, thần sắc điên cuồng gào thét nói: “Thái nhi
không có đi không có đi. . . . . Hắn kia sẽ không đi! Ô. . . . . . . . . Ô ô ô. . . . . .”
Xuyên thấu qua màn lụa rũ xuống Lý Viên mơ hồ có thể thấy được một
bóng người, nhìn bộ dạng như điên cuồng của thái hậu, trong tâm Lý Viên
khó tránh sinh ra một chút lòng trắc ẩn.
Mà từ xưa tới nay, chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh luôn làm cho người ta thương tâm không dứt.
“Mẫu hậu!” trong mắt Phong Thành Vũ rưng rưng, tràn đầy bi thương
nói: “Hài nhi biết trong lòng người đau khổ, nhưng vương đệ đã đi, hay
là nên sớm thu liễm vào hòm quan tài”.
Không biết có phải là bởi vì ba chữ “hòm quan tài” đã kích thích thái hậu hay không, chỉ thấy nàng đột nhiên hai mắt trợn lên thoáng cái liền nhào tới trên người Phong Thành Vũ liều mạng xé, điên cuồng hô: “Là
ngươi! Là ngươi! Nhất định là ngươi hại chết Thái nhi! Ngươi cái đồ
nghiệt chủng, ai gia năm đó nên giết ngươi. . . . . . Giết ngươi. . . . . . .”
Liễu thái hậu đột nhiên bạo hành khiến cho tất cả mọi người trong
điện như nằm mơ, trơ mắt nhìn hoàng thượng cũng không nhúc nhích để cho
thái hậu xé rách áo.
“A————” thái hậu phát ra một tiếng hét thảm, đầu bịch một cái cúi người tại mép giường.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi. . . . . . Ngươi tiện nhân này. . . . . . . .”
Thái hậu một tay chỉ vào nữ tử phía trước, hận chính là muốn xỉ vả mãnh
liệt.
Chỉ thấy Lý Viên lúc này đang đứng phía trước Phong Thành Vũ, hai tay vẫn duy trì tư thế đẩy.
Ta ta ta. . . . . . . . . . Ta làm cái gì!! Ta ta ta thế nhưng đẩy
thái hậu. Lý Viên đẩy xong mới kịp phản ứng mình đến tột cùng đã làm cái gì.
Chỉ nhìn nàng phù một tiếng quỳ trên mặt đất, luôn miệng nói: “Thần thiếp tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần!!”
Phong Thành Vũ bị nàng che ở phía sau, nhìn bóng lưng nàng run rẩy,
một đôi mày kiếm đang điên cuồng lay động mà không người nào nhìn thấy.
“Người đâu! Người đâu! Đem tiện nhân này ném ra ngoài chém cho ai
gia. . . . . . Chém. . . . . .” Thái hậu nửa nằm trên mặt đất, khàn
giọng hô.
“Thái hậu nương nương sợ là đã điên đi!” Thấy một màn như vậy mọi người không hẹn mà gặp đều nghĩ như vậy.
“Mẫu hậu!” Phong Thành Vũ xoa xoa khóe miệng bị chảy máu, chậm rãi
đứng lên, hai tròng mắt nhìn xung quanh một vòng sau đó ấm giọng nói:
“Trẫm biết người chịu không được chuyện vương đệ đột nhiên chết đi,
nhưng chuyện cũ đã qua, hay là mẫu hậu bảo trọng thân thể là hơn, nếu
không vương đệ chính là đi cũng không an tâm a!”
Thái hậu nghe hắn mở miệng một tiếng chết đi, không khỏi lại càng vừa buồn vừa tức, nàng ngồi xuống đất giống như loại đàn bà chanh chua
ngoài phố không ngừng kêu thảm: “Thái nhi a!. . . . . .. . . . Thái nhi
a. . . . . . . .”
Phong Thành Vũ lắc đầu, phân phó nói: “Người đâu! Đỡ mẫu hậu hồi cung”.
Hắn vừa dứt lời liền có mama thân thể cường tráng đi tới, đỡ thái hậu trên mặt đất dậy, vô luận nàng khóc rống giãy dụa như thế nào cũng ôm
nàng đi ra ngoài cửa.
Lý Viên run run lo sợ nơm nớp cúi đầu, cho đến khi có bàn tay to thon dài đưa đến trước mặt nàng.
“Hoàng, hoàng thượng. . . . . . .” Cầm tay của hắn đứng dậy, Lý Viên tim vẫn bang bang như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Nàng thấy trên mặt Phong Thành Vũ bị đả thương, bận rộn bối rối hỏi:
“Người, người không sao chứ! Thái y, mau, mau đến xem cho hoàng thượng
một chút!”
“Trẫm không có chuyện gì” Phong Thành Vũ vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng nói. Tiếp theo hắn nhìn chung quanh một vòng trầm giọng nói: “Di
thể của Thuận vương lập tức liệm vào quan tài, tất cả hậu sự đều do Lễ
bộ chịu trách nhiệm, đã hiểu chưa?”
“Chúng thần tuân chỉ” có đại thần vội vàng quỳ xuống đất lĩnh chỉ.
Nghe hắn nhắc tới Phong Thành Thái, Lý Viên không tự chủ được hướng
đến trên giường nhìn thoáng qua, cảm giác được tầm mắt của nàng, Phong
Thành Vũ khẽ đem thân thể nàng nửa ôm vào trong ngực, nhìn mặt nàng đầy
tái nhợt, không khỏi nhíu nhíu mày nói: “Được rồi! Ngươi hồi Cam Tuyền
cung trước đi!”
“Vậy Hoàng thượng ?” Lý Viên nắm thật chặt tay áo của hắn hỏi.
Trên mặt Phong Thành Vũ lộ ra một nụ cười vô cùng khó hiểu, chỉ nghe
hắn nói: “Mẫu hậu đau thương vì mất đi con trai, trẫm tự nhiên là phải
đi trước hảo hảo an ủi.
Thuận vương Phong Thành Thái là chi đệ của đương kim hoàng thượng, là tôn tử của thái hậu, sau đó chuyện lễ tang trọng thể ở trong hoàng thân quốc thích là đứng đầu.
Phong Thành Vũ chẳng những đặc biệt cho phép hắn trong hoàng cung
quàn ba ngày, mà còn hạ chỉ để cho văn võ bá quan cả triều đến cúng
viếng.
Ở trên linh đường, Phong Thành Vũ lệ rơi đầy mặt vịn vào hòm quan tài mà khóc, không ngừng bi thương kêu “Vương đệ”, mọi người nghe không
khỏi cảm thán, hoàng thượng không những là đệ nhất hiếu tử mà còn là một ái hộ thủ túc thật là ca ca tốt a!
Hoàng thượng đã “thương tâm” như vậy rồi, văn võ bá quan phía dưới
lại càng muốn ra vẻ. Chỉ nghe thấy trên linh đường thoáng một cái tiếng
khóc rung trời, mọi người đều giống như là cha mẹ chết kêu khóc bi
thương đến không muốn sống a!
Bọn họ đau khổ đến không muốn sống tự nhiên tất cả chỉ là giả vờ,
nhưng ở trong Từ Ninh cung có người thật sự là đau đến không muốn sống.
“Thái hậu, người ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể a!”
“Thái hậu nương nương ô ô. . . . . . . Người nén bi thương a!”
Từng tiếng khóc nức nở kèm theo lời khuyên không ngừng vang lên bên tai Liễu thái hậu thần sắc đang dại ra.
Lý Viên đứng ở phía sau chúng tần phi, đứng xa xa nhìn lão nhân giống như đã chết kia.
Chỉ thấy Liễu thái hậu lúc này không còn một tia ung dung quý phái
như thường ngày, vốn là mới hơn bốn mươi tuổi nhưng mấy ngày này nàng
tựa hồ trở nên già đi nhiều, một ít sợi tóc trắng, khuôn mặt đầy nếp
nhăn, ánh mắt đờ đẫn, cũng làm cho nàng thấy được một lão bà dường như
đã mất đi sức sống.
“Cô. . . . . . .” Liễu Thanh Tuyết đã rất lâu không thấy, nằm ở trên
đầu gối thái hậu thất thanh khóc rống lên, nàng cùng Thuận vương gia coi như là biểu huynh muội từ nhỏ lại cùng nhau lớn lên, ở trong điện nhiều người như vậy, có thể cũng chỉ có nàng khóc còn có hai phần thật lòng.
“Thái nhi a. . . . . Thái nhi a. . . . . . . . . Ngươi đi đâu? Ngươi
đi đâu?. . . . . Nương ở chỗ này đây!. . . . . Nương ở chỗ này đây a!”
Thái hậu giống như là lâm vào ảo giác, không ngừng không ngừng lẩm bẩm.
“Thái hậu nương nương người đừng như vậy a!” Hiền phi vẻ mặt đầy nước mắt, tràn đầy lo lắng nói: “Chuyện cũ đã qua, người phải bảo trọng thân thể mới tốt a!”
“Đúng vậy a. . . . . Đúng vậy a. . . . Thái hậu nương. . . . Thái hậu nương nương. . . . .” Hiền phi vừa dứt lời, chúng tần phi lập tức ngươi một câu ta một câu khuyên nhủ.
Nhưng thái hậu hoàn toàn bất vi sở động, giống như là một loại tượng
gỗ bị hỏng, chỉ biết không ngừng lặp lại kêu lên: “Thái nhi a. . . . .
Thái nhi a. . . . . .”
Cho tới nay, Lý Viên chính là vô cùng vô cùng chán ghét nữ nhân này!
Có nhiều lần nàng đã suýt chút nữa chết ở trong tay nàng ta.
Lúc đó nàng ta là thái hậu Đại Chu triều, là nữ nhân tôn quý nhất thế giới này. Mà hôm nay nàng ta chỉ là một lão phụ đau thương vì mất con.
Thấy bộ dáng thái hậu ngày hôm nay, cỗ oán khí đối với nàng ta trong lòng Lý Viên cũng bất giác tan biến rất nhiều.
Thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, vô luận chúng tần phi khuyên
bảo như thế nào, thái hậu vẫn là ánh mắt tan rã, vẻ mặt đờ đẫn không
ngừng kêu tên Thuận vương.
Lúc mọi người ở đây thúc thủ vô sách, một tiếng “Hoàng thượng giá lâm———-” phá vỡ không khí trầm muộn ở trong phòng.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng” chúng tần phi cúi người quỳ gối.
Phong Thành Vũ lãnh đạm nói: “Đứng lên đi!”
Sau khi Lý Viên đứng dậy hướng hắn nhìn lại, vừa nhìn không khỏi làm nàng sửng sốt.
Nàng ta làm sao lại xuất hiện ở đây?
Chỉ thấy phía sau Phong Thành Vũ, Lý Phương bụng đã cao cao nổi lên, vẻ mặt nhu tình nhìn Phong Thành Vũ.
Phảng phất cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Lý Viên, Lý Phương khóe mắt cao cao nhếch lên, cực kỳ đắc ý cười một chút.
“Mẫu hậu!” Phong Thành Vũ vẻ mặt quan tâm ngồi cạnh thái hậu mặt xám
như tron tàn, vẻ mặt hoảng hốt, hắn ôn nhu nói: “Người hôm nay đã tốt
hơn chưa?”
“Cô thương tâm quá độ, cần phải chú ý tinh thần” Liễu Thanh Tuyết ở gần thái hậu thấp giọng nói.
Phong Thành Vũ ở trên vẻ mặt bệnh hoạn của nàng nhìn một vòng, lại
không nói tiếp, ngược lại hướng về Lý Phương phía sau ôn nhu nói:
“Phương tần, ngươi mang thai, mau mau ngồi xuống đi!”
Lý Phương tuyệt mỹ trên mặt hiên lên vẻ ráng mây hồng, tựa hồ bởi vì
hắn đứng trước nhiều người như vậy đối với mình đặc biệt mà cảm thấy
ngượng ngùng, nàng thấp giọng nói: “Tạ ơn hoàng thượng”.
Liễu Thanh Tuyết gắt gao bấu vào lòng bàn tay của mình, nhìn Phong
Thành Vũ thân mật cùng Lý Phương ngồi bên cạnh, một đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, vốn là thân thể bệnh sắp chết héo lại càng lảo đảo muốn
ngã.
Thái độ của Phong Thành Vũ đối với Lý Phương như vậy không chỉ là
Liễu Thanh Tuyết cùng chúng tần phi, ngay cả thái hậu ở giống như tro
tàn kia lại thoáng cái tỉnh lại, trong ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy nàng khẽ ngẩng đầu, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “Hậu sự của Thái nhi đều xong xuôi rồi?”
Mọi người vừa nghe không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra thái hậu
trong lòng cũng biết Thuận vương đã đi rồi. chẳng qua là quá mức thương
tâm cho nên trong lòng nhất thời không chịu thừa nhận thôi!
Cuối cùng không có điên thật rồi!
Phong Thành Vũ gật đầu, hắn nhìn trong ánh mắt thái hậu lóe lên một ý đồ ai nhìn cũng không hiểu.
“Ngày mai sẽ khiêng linh cữu đi hạ táng” hắn hồi đáp.
Thái hậu gật đầu, lẳng lặng nhìn Phong Thành Vũ nói: “Thái nhi hắn đi vô cùng không yên ổn, hắn đi vô cùng đau đớn. . . . . . . . .”
Phong Thành Vũ tầm mắt không một tia tránh né nhìn thái hậu, đôi môi nhẹ nhàng mở ra nói: “Trẫm biết”.
“Ai gia còn nhớ rõ thời điểm hắn vừa mới sinh ra, nhỏ như vậy, khả ái như vậy, lúc cười lên. . . . .”
“Trẫm biết”.
“Thái nhi hiếu thuận nhất, vô luận gặp được vật gì tốt cũng sẽ nghĩ
đến ai gia trước hết, có một lần ai gia chỉ thuận miệng nói một câu muốn ăn quả lan long, Thái nhi không tiếc sức tự mình chạy tới Lan Châu, vì
ai gia đi tìm. . . . . . . . .”
“Trẫm biết”.
Lý Viên lẳng lặng nghe hai “mẫu tử” này nói chuyện.
Liễu thái hậu từng điểm từng điểm kể về những chuyện Thuận vương đã
trải qua, mà vô luân nàng nói cái gì, Phong Thành Vũ chỉ có vẻ mặt nhu
hòa nói: trẫm biết.
“Nhưng là a!” thái hậu nhìn Phong Thành Vũ trên mặt dần hiện ra một
nụ cười kỳ dị: “Thái nhi hài tử tốt như vậy, lại ra đi sớm! Hắn năm nay
bất quá mới hai mươi tuổi a! Liền một cái hài tử nối dõi tông đường cũng không có thể lưu lại”.
Lý Viên trong tâm cũng thầm than, hài tử duy nhất còn sống của Thuận
vương chính là Phong Nguyên Văn, nhưng đứa bé kia nửa người dưới tê
liệt, đời này sợ là cũng không thể. . . . . .
Phong Thành Vũ tựa hồ một chút cũng không phát hiện thái hậu có điểm không thích hợp, chỉ nghe hắn vẫn nói: “Trẫm biết”.
“Ngươi không biết” ánh mắt thái hậu nhìn hắn bắt đầu từ từ tỏa sáng,
chỉ nghe giọng cười quỷ dị của nàng nói: “Nếu Thái nhi không có hài tử
truyền thừa cốt nhục, như vậy ngươi————-tại sao phải có đây?”
Thái hậu vừa dứt lời, đang lúc mọi người còn chưa phục hồi lại tinh
thần, trong giây lát từ trên giường bổ nhào phía trước, trong nháy mắt
nàng đã lại gần Lý Phương đè nàng ta dưới thân, đôi tay nàng điên cuồng
đánh vào bụng Lý Phương, cuồng thanh mắng: “Tại sao ngươi lại có hài tử, tại sao ngươi lại có hài tử. . . . . . . Tiện chủng, tiện chủng. . . .
. Ai gia tuyệt đối sẽ không để cho tên tiện chủng này sinh ra, ta đánh
chết ngươi tiện chủng. . . . . . . Ta đánh chết ngươi tiện chủng!!!!”
“Hoàng thượng. . . . . . . Hoàng thượng. . . . . Cứu cứu hài tử. . . . . Cứu hài tử của chúng ta a. . . . . . A!! Nô tỳ đau quá đau quá a!” Lý Phương bị thái hậu đặt ở phía dưới kêu khóc không ngừng.
Mọi người bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người, ai cũng chưa
từng nghĩ thái hậu sẽ đi tập kích người đang mang thai như Lý Phương,
cho đến khi Lý Phương khàn cả giọng kêu khóc, mới có người hơi phục hồi
tinh thần lại. Vốn là các nàng nghĩ lập tức tiến lên hỗ trợ, nhưng thứ
nhất bận tâm đến thân phận của thái hậu, thứ hai lại nghe Lý Phương mở
miệng một tiếng hài tử, chỉ một thoáng trong lòng lại có ý niệm khác cực kỳ bí ẩn không hẹn mà gặp cùng quay vòng lên.
Phong Thành Vũ cùng Liễu Thanh Tuyết vốn là gần thái hậu nhất, Liễu
Thanh Tuyết tất nhiên sẽ không kéo bọn họ ra trước, nàng ước gì thái hậu có thể đem hài tử trong bụng tiện nhân kia làm mất đi.
Mà Phong Thành Vũ đứng ở một bên cũng là vẻ mặt lạnh nhạt lặng yên, tựa hồ không có nghe được Lý Phương cầu cứu khóc la.
Bên trong Từ Ninh cung, trừ Liễu thái hậu điên cuồng đánh chửi Lý Phương thống khổ kêu la bên ngoài liền không có một thanh âm.
Cho đến khi——————.
“Thái hậu người không nên như vậy!” Lý Viên một tay gắt gao ôm lấy
thân thể thái hậu, nàng cao giọng hô: “Các ngươi cũng chết đấy sao? Còn
không qua đây hỗ trợ!!”
So sánh với Lý Phương thì thái hậu hận Lý Viên hơn, nàng trở tay nắm lấy mái tóc Lý Viên bắt đầu xé.
Phong Thành Vũ lúc này ngồi không yên rồi, chỉ thấy hắn sắc mặt đột
nhiên xanh mét. Tiến lên mấy bước cánh tay dài chụp tới đem Lý Viên từ
trong tay thái hậu đoạt lấy.
Hắn cúi đầu thấp giọng hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
Lý Viên lúc này lại chẳng quan tâm đến thương thế của mình, nàng nhìn thấy Lý Phương trên mặt đất không ngừng chảy máu, không khỏi kinh hoảng quát to lên: “Hoàng thượng, mau truyền ngự y. . . . . . . Mau truyền
ngự y a. . . . . . . . . . . . .”
“Các ngươi muốn chết——-các ngươi đều phái chết—————các ngươi phải
cùng Thái nhi của ta chôn chung—————A ha ha ha ha ha———————” thái hậu
trên mặt cực kỳ hưng phấn, đột nhiên dâng lên một cỗ hồng quang, trở nên dị thường dữ tợn, chỉ thấy bộ ngực nàng cực nhanh phập phồng mấy cái,
tiếp theo trong nháy mắt “Phốc—–” một ngụm máu tươi phun ra thật xa.
“A———-Thái hậu nương nương————”
“A———-Phương tần nương nương————-”