Trong Thiên cơ điện , Lý Đại Hải kéo cái bàn gỗ lim thật cẩn thận đi đến.
“Hoàng Thượng, đến giờ ngài nên dùng dược!”
Nửa tựa vào gối mềm ngọc tường vân thuý, Phong Thành Vũ chậm rãi mở mắt.
Lập tức có cung nữ tới hầu hạ hắn uống thuốc.
Việc Phong Thành Vũ trúng cổ tuy là giải kịp lúc, nhưng bất luận như thế nào đều đã thương tổn nguyên khí thật lớn.
Cho nên hiện tại người mặc dù tinh thần có khá lên, nhưng thân thể lại còn suy yếu lợi hại.
Uống xong chén thuốc tăng khí bổ huyết này xong, Phong Thành Vũ nhẹ
nhàng vung tay lên, trong điện trừ bỏ Lý Đại Hải ra toàn bộ cung nhân
đang hầu hạ đều lui xuống.
“Chuyện ta giao cho ngươi đều làm xong hết sao?” Phong Thành Vũ thản nhiên hỏi
Hai má béo trắng của Lý Đại Hải hiện lên một ý hận, chỉ nghe hắn
nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng Thượng yên tâm, chuyện tình bên kia
nô tài đều đã an bài tốt, tuyệt đối không làm cho một ai trong bọn họ có cơ hội đào tẩu”
Phong Thành Vũ nhẹ nhàng ân… Một tiếng sau, suy nghĩ lại hỏi: “… Lý dung hoa thế nào ?”
“Hồi Hoàng Thượng, Lý chủ tử hiện nay mạnh khỏe, chỉ là có chút mất
máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng, mấy ngày nay lại vừa khôi phục” Lý Đại
Hải hiện tại đối với Lý Viên hảo cảm từ từ bành trướng lên, nghe được
Phong Thành Vũ hỏi tự nhiên là muốn thay nàng nói tốt vài câu, chỉ nghe
Lý Đại Hải dùng giọng điệu vô cùng cảm khái nói: “Lần này, Hoàng Thượng
gặp nạn thật sự là ít nhiều nhờ có Lý dung hoa quyết định thật nhanh,
bằng không, bằng không… …” Hắn nói xong nói xong nước mắt liền chảy
xuống, kết quả khủng bố như vậy làm cho hắn hiện tại nghĩ đến tất cả can đảm đều muốn bay đi mất a!
Phong Thành Vũ tất nhiên là đã sớm nghe nói qua toàn bộ quá trình.
Lúc này, trong đầu của hắn lơ đãng liền hiện ra khuôn mặt Lý Viên,
hắn thật sự không nghĩ qua cái tiểu nữ tử thoạt nhìn ngu ngốc hồ đồ kia
sẽ có gan dạ sáng suốt cùng quyết đoán và thật sự cứu hắn một mạng.
Nghĩ đến Lý Viên, góc miệng của hắn liền nhấc lên một cong thật đẹp
mặt, ngay cả khối tâm luôn lạnh lùng cứng rắn cũng trở nên mềm mại.
“Ngáp…” Lý Viên đột nhiên hắt xì một cái.
“Chủ tử không phải là bị cảm chứ?” Một bên Cẩm Tú khẩn trương hề hề hỏi, nàng nâng tay lên sờ trán Lý Viên.
Lý Viên ray ray cái mũi nhỏ, nhẹ nhàng quơ quơ đầu: “Ta không sao, đại khái là có người ở sau lưng nói thầm về ta đi!”
Cẩm Tú thử thử độ ấm, phát hiện không có phát sốt mới hơi hơi yên tâm.
“Chủ tử nga! Ngài cũng nên chú ý thân thể của mình nhưng là quan tâm đến điểm tâm đi!” Cẩm Tú thở dài nói.
Lý Viên biết nàng đau lòng cho mình, vội vàng cười cầm tay Cẩm Tú:
“Tỷ tỷ tốt, ta thật sự không có việc gì ! Người ta không phải đều nói
hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai sao? Ngươi xem ta… Trong khoảng thời
gian này gặp bao nhiêu chuyện không hay ho a! Còn không phải toàn bộ đều rất tốt sao? Chúng ta kiên định tin tưởng ánh mặt trời sẽ trở lại sau
cơn mưa, Lý Viên ta đường quan lộ nói vậy cũng rất nhanh sẽ đến !”
Cẩm Tú không chịu nổi nhất chính là khi Lý Viên làm nũng quấn quýt si mê, nhưng dáng điệu nàng còn muốn nói cho xong lời nói, thật sự là làm
cho người ta dở khóc dở cười!
“Nô tỳ hiện tại a! … Chỉ nguyện chủ tử bình an …” Cẩm Tú thở dài nói, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay phải quấn đầy băng của Lý Viên
“Ngài cũng không biết, khi ngài nói muốn dùng huyết của mình cứu Hoàng
Thượng nô tỳ có bao nhiêu khẩn trương bao nhiêu sợ hãi ”
” … …” Nói xong nói xong Cẩm Tú liền ô ô khóc “Máu đỏ thẫm kia liền
chảy ra giống như không cần tiền, nô tỳ nhìn mặt chủ tử ngày càng tái
nhợt, thật sự là… Thật sự là… … Chủ tử a! Việc này ngài cũng chỉ có thể
làm lần nửa đi!”
“Ô ô… Cẩm Tú ngươi yên tâm… Ta hẳn là không có cơ hội để làm lần hai gì đâu !”
Phong Thành Vũ sẽ không trúng cổ một lần nữa đi!
Hai cái chủ tớ giống như đứa ngốc ôm đầu khóc rống một hồi, cuối cùng là đem hờn dỗi trong lòng phát ra hết.
“Chủ tử…” khóc xong tâm tình cuối cùng khôi phục lại Cẩm Tú thay Lý
Viên kéo chăn thêu “Thái y nói, ngài bây giờ cần nghỉ ngơi nhiều cho
thỏa đáng!”
Lý Viên cũng thuận thế nằm xuống, kỳ thật nàng chảy máu tươi ước
chừng khoảng 600CC, đối với một người trưởng thành mà nói trừ bỏ cảm
thấy suy yếu thật nhiều ngày, đối với thân thể thật ra không có ảnh
hưởng gì quá lớn, nhưng nề hà, đó là không có tồn tại kim và ống lấy máu từng giọt, hoàn toàn là dùng đao kéo của thời đại này, với việc trong
mấy giờ chảy ra 600CC máu tươi, cùng với việc trong một giây chảy ra
600CC máu tươi tuyệt đối là hai việc khác nhau một trời một vực.
Cho nên tạo thành kết cục là Lý Viên hiện tại ngay cả đất cũng không
thể xuống, cả ngày chính là nằm ngủ trên giường, nếu không thì chính là
ăn nhân sâm, lộc nhung, tổ yến, vây cá làm cho nàng hiện tại vừa nghe
đến hương vị thuốc bổ đã muốn phun.
“Cẩm Tú…” Lý Viên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng hỏi: “Tiểu Hỉ Tử cũng theo tới sao?”
Cẩm Tú trả lời: “Hắn ở bên ngoài, chủ tử muốn truyền hắn tiến vào sao?”
Lý Viên nghĩ nghĩ sau nói: “Hiện tại thì không cần, ngươi nói cho
Tiểu Hỉ Tử, để cho hắn hỏi thăm nhiều một chút chuyện tình của Liễu quý
phi cùng An tần bên kia… Ta cuối cùng cảm thấy…” Nàng nhíu nhíu mày “Tóm lại, hiện tại chúng ta mặc dù tạm thời ở tại Thiên cơ điện này, nhưng
tin tức bên ngoài là vạn vạn không thể chặt đứt a ”
Cẩm Tú gật gật đầu, nói: “Nô tỳ hiểu được, hiện tại đi phân phó Tiểu Hỉ Tử ”
Cẩm Tú đi rồi Lý Viên cũng lâm vào trầm tư.
Rốt cuộc là ai hạ cổ Phong Thành Vũ đâu?
Muốn hạ cổ cho hắn, nhất định là người thân cận bên người hắn làm. Vậy —— rốt cuộc là ai đâu?
“Ai ——” nàng sâu kín thở dài, tuy là nghĩ không ra kết quả, nhưng
cũng biết Nam Dương hành cung này sợ là sẽ có một phen tinh phong huyết
vũ .
Lý Viên đoán quả nhiên đúng như vậy!
Nàng mặc dù cả ngày đứng ở trong Thiên cơ điện này không ra ngoài,
nhưng có thể cảm thấy rõ ràng một mảnh mưa gió khẩn trương kéo đến, mỗi
khi nửa đêm, một loạt các đội tra xét tìm kiếm ở bên ngoài cửa điện
tiếng bước chân cùng áo giáp ma sát phát ra tiếng leng keng làm cho nàng khẩn trương không thôi, biến thành ban đêm nàng luôn ngủ không tốt.
Một ngày, Lý Viên tinh thần không tốt vội vàng ăn qua cơm trưa xong,
Lý Đại Hải đột nhiên đến, truyền chỉ nói: “Hoàng Thượng triệu kiến ”
“Nô tì Lý Viên, tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” Lý Viên cúi người bái chào nói.
“Đứng lên đi!” Phong Thành Vũ thản nhiên nói.
Lý Viên đứng lên xong, cẩn thận nhìn Phong Thành Vũ, không nghĩ tầm
mắt nàng ngắm trộm lập tức bị người vừa vặn nhìn thấy, trong lòng cả
kinh lại cúi đầu.
Lúc này đến phiên Phong Thành Vũ không muốn , nghĩ ngươi trốn cái gì
a! Chẳng lẽ là không muốn thấy trẫm? Chẳng trách mấy ngày nay ngươi tại
chỗ kia ăn ngon, ngay cả nửa câu cũng không từng hỏi qua trẫm.
Nghĩ như vậy, lòng dạ hắn bắt đầu bất bình
Chỉ nghe thanh âm hắn lạnh lẽo cứng rắn nói: “Ngươi lần này cứu giá có công, trẫm sẽ tiến hành ban thưởng ”
Lý Viên quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng Thượng là chân long thiên tử
tất nhiên là chịu trời cao che chở, nô tì bất quá là làm việc nên làm,
sao dám mặt dày xin thưởng ”
Phong Thành Vũ xem dáng điệu nhỏ bé sợ hãi rụt rè, mày không tự giác
nhảy lợi hại, vừa muốn nói gì tầm mắt xoay chuyển lại thấy được vết
thương bị quấn khăn ở trên cổ cánh tay.
“Trẫm tự mình có chủ ý, việc phong thưởng về sau hãy nói, ngươi trước hết đứng lên đi!”
Lý Viên nghe vậy đành phải đứng lên, lúc này nàng học ngoan tầm mắt
không xem loạn cũng không lướt loạn, thành thành thật thật đứng ở như
khúc gỗ ở đó.
Phong Thành Vũ chỉ cảm thấy trong lòng buồn đến nghẹn, hắn ba —— một chút đem sách quăng trên long án.
Lý Viên vĩnh viễn không rõ quy luật cảm xúc lên xuống của nam nhân
này, thấy hắn lại bắt đầu “Không hờn giận” vội vàng đi rụt lui về phía
sau
Phát hỏa gì thì trăm ngàn không cần hướng về phía ta a… … Lý Viên nghĩ: ta là vô tội .
Bất quá may mà vị đại gia kia dường như cũng không có ý tứ tìm nàng
tra xét, chỉ thấy hắn giơ ngón tay chỉ nói: “Qua bên kia ngốc ”
Lý Viên theo hướng hắn chỉ nhìn, chỉ thấy có phía bắc bàn hồ sơ chỗ
cửa sổ, có bố trí quý phi tháp gỗ tử đàn khảm trai, trên đó trải da lông trắng thật dày, đầu tháp bày một cái bàn bên cạnh bằng gỗ tử đàn khảm
trai, trên bàn có mấy địa đồ ăn vặt, thoạt nhìn đúng là đã sớm chuẩn bị
tốt.
Lý Viên hướng về Phong Thành Vũ phúc phúc thân mình, thực nghe lời tiêu sái đi qua.
“Hắn thoạt nhìn đã hoàn toàn không có vấn đề rồi!” Bởi vì vị trí cách xa lá gan Lý Viên cũng dần dần lớn lên, ánh mắt nàng nhìn thẳng mặt
nghiêng của Phong Thành Vũ.
Chỉ thấy sắc mặt hắn hồng nhuận tinh thần mười phần, mặc dù so với
trước kia gầy yếu rất nhiều, nhưng vẫn như cũ còn có thể nhìn thấy thần
thái lanh lảnh ngày xưa.
Nói vậy chuyện cổ trùng đã không còn đáng ngại.
Lý Viên chậm rãi thở ra một hơi, kỳ thật nàng rất muốn hỏi, hỏi hung thủ hạ cổ này là ai? Nhưng nàng lại không dám
“Biết càng nhiều chết càng mau” những lời này từ lúc bắt đầu tiến cung đã bị nàng chặt chẽ ghi nhớ ở trong lòng.
Cứ như vậy nàng trong chốc lát ngẫm lại cái này, trong chốc lát ngẫm
lại cái kia, suy nghĩ như tơ liễu bay loạn trong không trung trong chốc
lát nhưng cảm thấy có chút mệt nhọc, bình thường lúc này ta đều ngủ trưa đi! Lý Viên thầm nghĩ, từ đó nàng xê dịch thân mình tựa vào gối bướm
đùa trăm hoa.
Thiên cơ điện, trừ bỏ thanh âm Phong Thành Vũ ngẫu nhiên lẩm nhẩm tấu chương, chậm rãi vang lên một tiếng hít thở nhợt nhạt.
Tay Phong Thành Vũ cầm bút son dừng một chút, quay đầu nhìn về phía
bên kia, trên tháp cẩn ốc cái đứa nhỏ kia đã lệch người, ngọt ngào đi
vào giấc mộng
Góc miệng hắn hơi giơ lên, hừ lạnh một tiếng “… … Ngủ cũng rất nhanh ”
Lý Viên vừa có cảm giác tỉnh lại đã là giờ thần canh ba, nàng co quắp lôi kéo cái áo choàng trắng ở trên người không biết khi nào đắp lên.
“Tỉnh… ?” thanh âm Phong Thành Vũ đột nhiên vang lên dọa Lý Viên bị sốc một cú.
“Ân!” Nàng nhẹ nhàng đáp.
Phật và lão tử cẩn trọng công tác, mà thân là tiểu đệ mình lại ngủ vùi cảm nên thấy thẹn là từ đâu gì mà đến?
“Lý Đại Hải” Phong Thành Vũ kêu lên: “Truyền lệnh đi!”
Chẳng lẽ là đợi ta tỉnh ngủ sao? Trong nháy mắt Lý Viên có một ý tưởng chẳng biết làm sao như vậy.
Lắc đầu, nàng từ trên tháp đứng dậy, sớm có cung nữ thái giám hơn mười người tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Đồ trang sức kêu leng keng nhưng ngay ngắn có trật tự, vừa thấy đã biết là trải qua huấn luyện thành cao thủ.
Phong Thành Vũ ngồi chỗ chủ vị, Lý Viên cơ bản muốn đứng ở bên người hắn hầu hạ hắn dùng thiện.
Hắn lại nói: “Ngươi thương thế tay phải chưa lành, hành động không tiện liền ngồi xuống cùng nhau ăn đi!”
Đây là lần thứ hai Lý Viên cùng Phong Thành Vũ ăn cơm chung, không
biết tại sao nàng ở trong không gian yên lặng này lại cảm thấy một tia
vui vẻ.
Đợi cho hai người đều ăn xong sau, Phong Thành Vũ liền lại đi phê
duyệt tấu chương, Lý Viên thấy thế cũng không thể không cảm khái một
câu, hoàng đế này cũng không phải dễ làm như vậy.
“Đêm nay ngươi liền ở tại chỗ này” Phong Thành Vũ thình lình nói ra những lời này.
Lý Viên có chút mơ hồ, nhất thời không phản ứng lại, chuyện này không hợp cung quy a!
“Ân?” Thanh âm không hờn giận vang lên.
“Vâng” cùng cung quy tuy rằng không hợp nhưng hợp với hoàng đế là được.