“Nô tài tham kiến Thần tần nương nương” Lý Đại Hải vẻ mặt tươi cười khom người nói.
Lý Viên đang được Cẩm Tú hầu hạ thoát áo choàng vân ti, hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
“Hồi nương nương, hoàng thượng đang cùng các đại thần chuyên doanh điền hà bá nông, thương thảo chính sự”.
Lý Viên gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Phong Thành Vũ truyền nàng đi vào.
“Trời mưa lớn như thế, ngươi không hảo hảo ở Cam Tuyền cung, chạy đến chỗ này làm gì?” Không đợi Lý Viên hạ bái, Phong Thành Vũ liền cau mày
vẻ mặt không hài lòng quát.
Lý Viên hiện đang có bảo bối trong người, đương nhiên tự tin mười
phần, chỉ thấy nàng khẽ vểnh môi đỏ mọng lên, hờn dỗi nói: “Chẳng lẽ
hoàng thượng không muốn gặp thiếp thân sao?”
Phong Thành Vũ gương mặt khẽ động một chút.
Lý Viên lặng lẽ le lưỡi nói: “Thiếp thân lúc đến còn chưa có dùng thiện đây!”
Phong Thành Vũ sắc mặt trầm lại, lập tức cất giọng gọi: “Người đâu! Truyền thiện!”
Lý Viên cầm trong tay đũa bạc gắp miếng bánh tô bì vào trong chén của Phong Thành Vũ: “Hoàng thượng ngày đêm vất vẻ chuyên cần vì chính sự
của đất nước, nhưng người cũng phải chú ý đến thân thể a!”
“Ân!” Phong Thành Vũ thanh âm nhàn nhạt đáp ứng, coi như là đồng ý,
đôi tròng mắt đen của hắn không để lại dấu vết nhìn bụng Lý Viên một
chút: “Hài tử tốt không?”
Lý Viên cười nói: “Rất tốt!”
Phong Thành Vũ trên mặt hiện lên vẻ ôn hòa cùng chờ đợi,, hắn trầm
giọng nói: “Trời mưa đường trơn nên ít đến chỗ trẫm thôi, thành thành
thật thật sống ở Cam Tuyền cung đi!”
“Nếu là hoàng thượng mỗi ngày đều dùng bữa đúng giờ, thì thần thiếp sẽ không tới!”
Phong Thành Vũ nhìn nàng một cái, sau một hồi khá lâu mới nhàn nhạt nói “Ân” một tiếng.
Một đĩa hoa chân vịt, một đĩa chim bồ câu non nhồi thịt, bốn đĩa thức ăn, hai người chỉ chốc lát sau liền ăn xong, Lý Viên nhìn trên bàn còn
thừa cũng không còn mấy món ăn, thực không khỏi ở trong lòng thở dài:
đây chẳng phải là hai bữa mới ăn cơm đi.
Dùng thiện xong, Phong Thành Vũ như cũ nhào vào đống tấu chương cao như núi, Lý Viên thì ở bên cạnh hắn, mài mực.
“Ôn dịch?” Lý Viên khó có thể từ kiềm chế lên tiếng kinh hô, nàng
trợn mắt nhìn một phần tấu chương bày trước mặt Phong Thành Vũ, phía
trên khởi tấu vùng Trực Đãi đã phát sinh tình hình bệnh dịch, xin triều
đình nhanh phái quan viên đi trước chủ trì đại cục.
Phong Thành Vũ vẻ mặt âm trầm, ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ lên
mặt bàn, trầm giọng nói: “Từ xưa tới nay, sau mỗi lần thiên tai, lưu dân đói khổ đều tụ tập lại, luôn dễ dàng phát sinh chuyện bệnh dịch”.
Lý Viên ở kiếp trước mặc dù không có trải qua tình hình ôn dịch,
nhưng là quyển sách “Bệnh dịch” của cả nước trong ký ức của nàng vẫn còn nhớ.
Nàng gấp giọng nói: “Thái y có phương pháp chữa trị hay không?”
Ở thời đại này một trận ôn dịch có thể cướp đi bao nhiêu tính mạng con người a!
Phong Thành Vũ sắc mặt im lặng, trầm giọng không nói.
Lý Viên thấy thế vội đè lo lắng trong lòng, ôn nhu nói: “Hoàng thượng không cần quá lo lắng, tình hình bệnh dịch này chẳng qua là sơ phát,
chỉ cần không chế được cũng sẽ tạo nên thương vong quá lớn”.
Phong Thành Vũ chậm rãi thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lý Viên.
Như thế bốn năm ngày qua đi, trận mưa không ngừng nghỉ suốt một tháng cuối cùng dần dần tạnh, song, không đợi mọi người hô to chúc mừng, một
cuộc ôn dịch khổng lồ lợi dụng khí thế sét đánh không kịp trở tay liền
bộc phát.
Hôm nay trong kinh thanh cửa thành đã đóng, vô số nạn dân mỗi ngày
đều xuất hiện ở bốn phía kinh thành, Phong Thành Vũ vì đảm bảo an ninh,
đã điều cận vệ kinh đô và các vùng lân cận, hổ kỵ binh xuất động, cả
kinh thành một mảnh phong thanh hạc lệ.
Bên trong ngự thư phòng, Phong Thành Vũ thần sắc hung ác quét qua mấy người, lạnh giọng nói: “Lập tức điều động các nơi tích trữ lương thảo
phát cho vùng bị bệnh dịch, thảo dược các loại cũng không thể thiếu, lúc này lũ lụt vừa qua khỏi, lại bùng phát ôn dịch, chính là lúc dân tâm
dao động, trẫm tuyệt đối không cho phép chuyện nạn dân bất ngờ làm phản, các ngươi nghe rõ chưa?”
Tả hữu nhị tướng, các bộ Thượng thư nhất tề quỳ xuống đáp ứng.
Mà lúc này trong Cam Tuyên cung, Lý Viên đang chui trong đống sách, không ngừng đọc.
Cẩm Tú bưng lên chén trà sữa nóng, khuyên nhủ: “Chủ tử, sắc trời không còn sớm! Người nên nghỉ ngơi đi!”
Lý Viên xoa xoa lông mày, thở dài một tiếng: “Biết rồi!”
Đã thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng, Cẩm Tú không khỏi oán giận nói:
“Chủ tử hiện tại là phụ nữ có thai, làm sao lại không biết tự bảo trọng
mình đây!”
“Được a, được a, ta hiện tại đi ngủ là được rồi!” nàng gấp lại sách thuốc trong tay bất đắc dĩ nói.
Nằm trên giường Lý Viên trằn trọc trở mình, nàng mặc dù thân ở trong
hậu cung, nhưng đối với tình hình bệnh dịch lần này cũng là có nghe
thấy, vừa nghĩ tới lúc này trong kinh thành có bao nhiêu người sắp tử
vong, lòng nàng vô luận như thế nào đều không thể an nhiên.
Sáng sớm ngày tiếp theo, không đợi Cẩm Tú gọi dậy, Lý Viên xoa đầu đau như muốn vỡ tung tự ngồi dậy.
“Ngươi làm sao vậy?” Thanh âm này đột nhiên xuất hiện làm Lý Viên thật muốn nhảy dựng lên.
Nàng ngẩng đầu lại một chút, liền nhìn thấy Phong Thành Vũ người mặc
minh hoàng sắc cửu long hoàng bào đứng ở trước giường của nàng.
“Hoàng thượng. . . . . . .” nàng lẩm bẩm kêu lên.
Phong Thành Vũ ngồi xuống bên người nàng, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, nhíu nhíu mày nói: “Một lát nữa truyền ngự y đến xem ngươi!”
Lý Viên lắc đầu, khẽ cười nói: “Thiếp thân không có chuyện gì” nhưng
ngay sau đó nàng vẻ mặt lo lắng ấp a ấp úng nhìn Phong Thành Vũ nói:
“Hoàng thượng đừng trách nô tỳ lắm lời. . . . . Không biết tình hình
bệnh dịch lần này. . . Như thế nào?”
Phong Thành Vũ trầm giọng nói: “Tử thương nghiêm trọng, trẫm đã quyết tâm hạ lệnh vây thành cùng thiêu hủy những tử thi kia”.
“Trăm triệu lần không thể a!” Lý Viên kinh hãi hô lớn.
Nếu hạ lệnh vây thành tức là phái binh vây khốn chỗ bệnh dịch nghiêm
trọng, chỉ cho phép vào không được phép ra, thế này chẳng khác nào bỏ
dân chúng để bọn họ tự sinh tự diệt a!
Phong Thành Vũ trong tâm chưa từng nguyện ý ra kế sách lần này, nhưng là——– thanh âm của hắn lãnh khốc đi xuống: “Bệnh phát ở Trực Đãi, Bảo
Định vùng đất quá gần kinh thành, trẫm tuyệt đối không cho phép bọn họ
dẫn ôn dịch tới đây”.
Lý Viên sắc mặt tái nhợt, trong tâm như nổi trống, nàng kinh ngạc
nhìn hắn hồi lâu, nhớ tới mấy ngày khổ tư, cuối cùng cắn răng nói: “Thần thiếp có một câu không biết có nên nói hay không?”
Phong Thành Vũ cho là nàng đối với dân chúng gặp nạn trong lòng có chút không đành lòng, hắn khẽ nhíu mày nói: “Nói đi!”
“Thiếp thân từng ở một quyển sách vân du có xem đã nói về ôn dịch:
theo như trên đó nói, phàm là lũ lụt về sau cực dễ dàng bộc phát ôn
dịch, mà ôn dịch so với những thứ khác lại càng nhanh, mạnh mẽ, có thể
dễ dàng lây bệnh” Lý Viên vắt hết óc hồi tưởng đến trí nhớ mơ hồ ở kiếp
trước của mình cố gắng tìm từ: “. . . . . Mà cách truyền bệnh phần lớn
là do loài chuột, muỗi, côn trùng lăng quăng mang đến. . . . . . Cho nên từ đó nô tỳ thấy việc cấp bách là phải nhanh chóng tiêu diệt các loại
côn trùng có hại này”.
Phong Thành Vũ chằm chằm nhìn Lý Viên, trầm giọng nói: “Nói tiếp!”
Lý Viên khẽ nghiêng đầu, liều mạng hồi tưởng đến: “Phải đem tử thi
tập trung ở một chỗ, tìm một vùng núi, đào hố. . . . Ân! Đào hố thật
sau, đem chôn như vậy tình hình bệnh dịch cũng sẽ không lây lan cho
người sống”.
Thật ra Phong Thành Vũ nói ra phương pháp xử lý hỏa táng, đích xác là phương án hữu hiệu nhất, nhưng là cổ nhân đều xem trọng chuyện hậu
táng, nếu đem thi thể toàn bộ thiêu hủy, dân tâm chắc chắn sẽ sinh oán,
đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Phong Thành Vũ vẫn chậm chạp
không thi hành.
“Chuyện ngươi nói ngươi nắm chắc chứ, ngươi là ở trong sách chữa bệnh nhìn qua những thứ này?”
Ta là ở “tìm hiểu khoa học” nhìn qua, Lý Viên trong lòng lặng lẽ nói, trên mặt nàng làm ra vẻ bối rối, thưa dạ nói: “Nô tỳ cũng không nhớ
được quyển thượng thư kia rõ ràng, bất quá trên sách có miêu tả “Một
người bị bệnh, lây bệnh cả nhà, kẻ nhẹ thì mười phần còn sống tám chín,
kẻ nặng thì còn sống một hai phần. Hợp cảnh bên trong, đại khái như
vậy”. Nói những lời này khiến trong lòng giật mình, cho nên ký ức hãy
còn mới mẻ thôi!
Phong Thành Vũ trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, cúi đầu trầm mặc không nói, chắc là đang cân nhắc những lời mà Lý Viên vừa nói.
“Hoàng thượng. . . . . . .” Lý Viên cầm tay của Phong Thành Vũ thanh
âm kiên định nói: “Xin người hãy tin tưởng thần thiếp, hãy thử một lần
đi! Coi như. . . . . Coi như tích phúc cho hài tử của chúng ta mà!”
Phong Thành Vũ trên mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm
vào bụng Lý Viên, sau một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “Cứ dựa theo lời
ngươi nói thử một chút xem sao!”
Có lẽ là lão thiên gia mở mắt, nó hành hạ ngàn vạn dân chúng cũng đã
đủ rồi, tóm lại, sau hai tháng, lần này tình hình bệnh dịch đã có biến
chuyển tốt.
Bách tính bị tai họa thật ra sợ nhất là bị triều đình vứt bỏ bọn họ,
không để cho bọn họ một con đường sống, nhưng là khi bọn hắn thấy được
nhưng xe lương thảo cùng những nồi nấu thuốc mùi nồng đạm đang không
ngừng mạo hiểm đi tới, cảm thấy bên trong lòng mình an định rồi, bọn họ
còn có hy vọng được sống.
“Hây a hây a. . . . . Thêm chút sức đi a! . . . . . Hây a hây a. . . . . Dùng sức kéo đi a!” Trên dưới một trăm đại hán cánh tay trần, trong
miệng vừa hét lớn, vừa đem từng túi đất cát ném vào trong vùng nước đọng của sông.
Cả thành thị dưới sự chỉ huy của khâm sai đại thần trấn giữ,hành động thật nhanh, diệt chuột, chôn tử thi, lấp sông, đốt lá ngải cứu, làm
sạch sẽ các góc, khâm sai đại thần giữ chắc hai tờ giấy nắm trong tay,
liền một cái cũng không bỏ qua y theo đó làm theo.
Kể từ đó, quả nhiên rất có hiệu quả, đợi đến tháng chín khí trời lạnh dần, lần này tình hình bệnh dịch hoàn toàn khống chế được, cả nước
không khỏi đối với Phong Thành Vũ ca ngợi công đức, uy danh của hắn nhất thời vô lượng.
Không nói đến chuyện tiền triều, nói đến Lý Viên trong Cam tuyền
cung, lúc này nàng mang thai đã được bốn tháng, bụng giống như bì cầu
được thổi lên, tròn vo.
“Thật lâu thật lâu trước đây. . . . . Có một cô bé Tinh Vệ, nàng đến
Đông Hải chơi. . . . .” Lý Viên vừa nhẹ nhàng vỗ về bụng, vừa kể chuyện
xưa cho Châu Châu nghe.
“Cho nên ý chính của chuyện Tinh Vệ lấp biển, chính là tinh thần kiên nghị vì mục tiêu quyết vươn lên phấn đấu, Châu Châu hiểu chưa?”
Châu Châu gật gật đầu nhỏ, vẻ mặt ưu thương nói: “Tinh Vệ thật đáng
thương a! Nàng tới lúc nào đó mới có thể đem biển rộng lấp đầy a!”
Lý Viên ôn nhu nói: “Nếu có chí nhất định thành, tin tưởng rằng Tinh Vệ một ngày nào đó có thể đạt được mục tiêu của nàng”.
Châu Châu cái hiểu cái không gật đầu, nhưng ngay sau đó nhao nhao nói: “Nương nương. . . . . . Ngươi kể tiếp, kể tiếp đi!”
“Công chúa ngoan của ta, nương nương cần nghỉ ngơi rồi! Người hãy cùng lão nô đi xuống đi!” Dung mama vẻ mặt tươi cười nói.
Châu Châu vểnh miệng lên, bất mãn nói: “Không sao! Không sao! Ta muốn cùng nương ngủ!”
“Nương người hiện đang mang đệ đệ đấy!” Dung mama ôn nhu khuyên nhủ:
“Nàng cần nghỉ ngơi, chúng ta không thể gây ầm ĩ đến nàng, công chúa
hiểu chuyện, có thấy đúng không?”
Châu Châu khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn dùng sức nhíu lại, nàng suy
tính một lát rồi mới cố gắng nói: “Được rồi! Đợi sau khi đệ đệ ra ngoài, Châu Châu lại cùng nương ngủ chung!”
Lý Viên dùng sức hôn nàng một ngụm, yêu thích nói: “Châu Châu thật là tiểu bảo bối của nương”.
Đợi Dung mama ôm Châu Châu đi xuống, Cẩm Tú khuôn mặt vui mừng vén mành đi tới.
Lý Viên thấy nàng bộ dạng hết sức phấn khởi, không khỏi kỳ quái hỏi, vì sao mà vui mừng?
Cẩm Tú luôn miệng cười nói: “Chủ tử, tin tốt a! Hoàng thượng vừa mới truyền đến, tuyển tú năm nay hủy bỏ!”
Lý Viên sửng sốt, một hồi lâu không có bình thường trở lại, đè chặt
khoái ý trong lòng, nàng làm bộ như không để ý hỏi: “Nga? Đây là vì
sao?”
Cẩm Tú nhìn nàng bộ dạng vịt chết vẫn mạnh miệng, bật cười nói: “Trên thánh chỉ nói, bởi vì do hồng thủy, con đường lưu thông tới kinh thành
đều hủy, tuyển tú khó có thể tiến hành, hơn nữa. . . . . . . .”
Lý Viên trong lỗ tai lúc này đã không thể nghe thấy Cẩm Tú nói thêm
gì nữa, nàng cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, khóe miệng vểnh
cao lên.
Một bộ dáng hưng phấn như “Trúng giải lớn năm trăm vạn”.