Lý thị tỷ muội cách nhau một ngai vàng, một cao một thấp, xa xa nhìn nhau.
Tiến cung nhiều năm như vậy, trừ bỏ vài lần trường hợp ngoại lệ ít
ỏi, Lý Viên trên cơ bản là không thấy quá Lý Phương. Vừa thấy phía dưới
không khỏi hơi có chút giật mình, ở trong trí nhớ xa xôi của nàng, đích
tỷ của nàng là tuyệt đại giai nhân như hoa đào kiều diễm tươi đẹp, mà nữ nhân trước mắt này mặc dù vẫn là khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng ánh mắt
rốt cuộc tìm không thấy phấn khởi, mà chuyển biến thành một vẻ buồn bực
phẫn hận.
Lý Viên không dấu vết đánh giá Lý Phương, Lý Phương tự nhiên cũng
tinh tế nhìn Lý Viên, thứ muội ti tiện này nàng từ nhỏ đều la hét chưa
bao giờ để vào mắt đã không còn như lúc ở nhà thật cẩn thận khúm núm,
toàn thân ung dung khí phái lúc này ánh mắt trên cao nhìn xuống đều làm
cho lòng nàng tràn ngập điên cuồng ghen tị cùng hận ý.
Một bên Lệ phi thấy vậy, cười tươi nói một tiếng: “Nếu bản cung nhớ
không lầm, nương nương cùng lý muội muội tựa hồ vẫn là người một nhà
đâu!”
Lý Viên thu tâm lại, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Lệ phi một cái,
lại quay đầu đối với Lý Phương nói: “Nhị tỷ tỷ đã lâu không thấy” .
Một tiếng nhị tỷ tỷ này làm cho tâm Lý Phương hung hăng co lại, nàng
ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: “Ti thiếp không dám
nhận” .
Lý Viên mỉm cười, cũng không thèm để ý, nàng quay đầu đối với Lệ phi
nói: “Không biết tỷ tỷ hôm nay đến Cam Tuyền cung, là vì chuyện gì?”
Lệ phi nay cũng đã qua tuổi ba mươi, không hề còn trẻ. Nàng xem Lý
Viên như đóa mẫu đơn nở rộ, trong mắt cũng không cấm được ghen tỵ thật
sâu xẹt qua.
Chỉ thấy nàng môi đỏ mọng hé mở, cười nói: “Kỳ thật cũng không có
chuyện gì, chẳng qua là hôm qua trong lúc cung yến, nô tì gặp nương
nương giống như có chút men say, sợ nương nương ngày kế khó chịu, vừa
vặn trong cung nô tì có loại dược “Tiêu thanh hoàn”, cực kỳ có hiệu quả
đối với nâng cao tinh thần giúp não thanh tỉnh, giải rượu.”
Đây tính cái gì lý do? Lý Viên âm thầm nhíu lông mi, trong lòng như
dây cung kéo căng. Tục ngữ nói đúng vô sự không đến điện tam bảo, hai
người hôm nay đến chắc chắn có yêu cầu.
Sai người tiếp nhận bình ngọc trong tay Lệ phi, Lý Viên vuốt cằm nói lời cảm tạ: “Đa tạ tỷ tỷ!”
Ngay tại lúc hai người các nàng kéo đông kéo tây, truyện cười liên
tục là lúc, Cẩm Tú mang vẻ mặt tươi cười ôm Hi Nhi đi đến, nàng thấy Lệ
phi cùng Lý Phương trong phòng không khỏi sửng sốt một chút, lập tức đã
muốn lui ra ngoài.
Nhưng Lệ phi mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy tã lót dương trù đỏ
thẫm, chỉ nghe nàng lớn tiếng nói: “U… đây không phải đại hoàng tử của
chúng ta sao?”
Cẩm Tú cứng đờ, không biết tiến hay lùi, vẫn là Lý Viên giương giọng
nói: “Ngốc đứng ở kia làm gì? Còn không nhanh đưa Hi Nhi cấp bản cung
ôm” .
Cẩm Tú trong lòng kiên định, bước đi hướng trước mặt Lý Viên đi đến,
nàng cười nói: “Hoàng tử điện hạ mới ăn sữa đó! Nghe Tần mama nói vừa
mới rồi còn huy tay nhỏ bé, liên tiếp tìm nương nương đâu!”
Ôm khối thịt nặng nề, Lý Viên nhẹ nhàng nhéo mũi nhỏ của con, trong
lòng ê ẩm nghĩ: xú tiểu tử này tìm sợ không phải là ta, mà là người cha
nhị thập tứ hiếu của hắn đó!
Nàng một đôi nữ nhi a! Tất cả đều là phái thân cha.
“Đại hoàng tử điện hạ thật đúng là thanh tú đáng yêu” không biết khi
nào Lệ phi đã từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt khát vọng nhìn Hi Nhi trong
lòng Lý Viên.
Cẩm Tú trong lòng đề phòng, cùng Xuân Hoa, Quắc Quắc, tiểu văn, tiểu
vũ đưa vài cái ánh mắt, muốn các nàng nâng tinh thần chặt chẽ nhìn hai
người kia. Nàng bất động thanh sắc tiến lên từng bước, chặn tầm mắt Lệ
phi.
Lệ phi có khả năng cũng phát giác ra, hành động mình quá mức nóng
bỏng, khiến cho người khác hoài nghi, Lệ phi trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, nàng một lần nữa ngồi trở lại tú đôn, nhìn cúi đầu, vẻ mặt không
chút thay đổi Lý Phương.
Đồ quỷ này, Lệ phi trong lòng thầm mắng, còn làm như mình vẫn là
thiên kim tiểu thư ở nhà mình đâu! Cũng không ngẫm lại hiện tại là hoàn
cảnh gì. Nếu không phải nàng ta còn có chút giá trị lợi dụng, nàng mới
lười bất kể nàng ta đâu!
“Lại nói tiếp…” Lệ phi nâng khăn lụa thêu bạch mẫu đơn, nhẹ lau khóe
môi, nũng nịu nói: “Đại hoàng tử còn phải kêu lý muội muội chúng ta một
tiếng dì đó!”
Lý Viên nhướng mày, Lệ phi này thật đúng là một câu cũng không quên nhắc nhở nàng chuyện cùng Lý Phương là tỷ muội.
“A… A…” Hi Nhi thấy mẫu thân mình thì lập tức mừng rỡ a a kêu lên,
hắn vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn như ngó sen bắt lấy, dáng điệu rất
phấn khởi không cần nói.
Lý Viên thấy con đáng yêu như vậy, lại dùng sức hôn hắn hai cái, Hi Nhi càng vui vẻ, khanh khách —— cười giòn.
Tiếng trẻ con thanh thúy cười khiến Lý Phương hơi hơi ngẩng đầu lên,
lúc nàng nhìn thấy Hi Nhi trong lòng Lý Viên, ánh mắt không khỏi tràn
ngập hâm mộ cùng khinh thường thật sâu.
Nàng ở trong lòng lạnh lùng nghĩ: nếu không phải tiện nhân này vận
khí tốt, vì Hoàng Thượng sinh đứa con trai này, hoàng cung to như vậy
sao có thể có phần nàng nói chuyện. Thật sự là đáng giận! ! ! Lão thiên
gia vì sao cố tình khiến cho nàng sinh ra đứa nhỏ thế! Mọi thứ nàng ta
có hiện tại hết thảy vốn nên là của chính mình mới đúng.
Phản phất như cảm nhận được ánh mắt ác ý Lý Phương, Lý Viên ngẩng đầu hơi hơi lướt qua nàng một chút. Nhìn nàng vẻ mặt phẫn hận, trong lòng
Lý Viên liền sinh cảm giác không vui, không quan tâm lời Lệ phi, cố
tình tiếp tục đùa Hi Nhi.
Lệ phi gặp Lý Viên không quan tâm nàng, trên mặt hiện lên một chút
xấu hổ, lại vẫn tiếp tục nói: “Quý phi nương nương cùng Lý tu nghi chính là thân tỷ muội, lại là dì ruột của đại hoàng tử. Cho nên nô tì có một
đề nghị không biết có nên nói hay không” .
Ngươi tốt nhất đừng nói, Lý Viên ở trong lòng dùng sức bĩu môi.
Nhưng mà, Lệ phi lại tiếp tục mục đích của bản thân cười nói: “Quý
phi nương nương ngày thường cũng không cùng tỷ muội trong cung đi lại,
nghĩ cũng sẽ cảm thấy nhàm chán một ít, không bằng —— làm cho Lý muội
muội chuyển đến Cam Tuyền cung của nương nương ở lại, ngày thường cũng
có thể nói chuyện phiếm việc nhà bồi nương nương, vì nương nương giải
sầu tịch mịch a!”
Hai tay Lý Viên đang ôm Hi Nhi đột nhiên cứng đờ, nàng ngẩng đầu thật sâu nhìn mắt Lệ phi.
Lệ phi trong lòng run lên, trên mặt lại biểu hiện đề nghị của ta tất cả đều là vì nương nương suy nghĩ a.
Lý Viên chậm rãi gợi khóe miệng, nhưng trong mắt vô ý cười “Bản cung
xem việc này cũng không thỏa đáng” nàng thản nhiên nói: “Ta cùng với Lý
tu nghi tuy là tỷ muội không sai, nhưng vào cung thì là tần phi của
Hoàng Thượng, tất nhiên là cẩn trọng tuân thủ cung quy, như thế nào có
thể lén thay đổi chỗ ở, như vậy chẳng phải là rối loạn quy củ sao” .
Lệ phi tựa hồ sớm đoán được Lý Viên nói như vậy, nàng lập tức cười
duyên nói: “Nương nương thân là quý phi, Hoàng Thượng lại sủng ái như
thế, chuyện ngươi muốn cho Lý muội muội chuyển đến Cam Tuyền cung, còn
không phải là một lời của nương nương sao. Vẫn là nói ————” đôi mắt nàng lóe lên tia không có ý tốt, thanh âm cũng lập tức thấp xuống: “Hay là
nói, nương nương thật ra một chút cũng không bận tâm đến tình cảm tỷ
muội, sợ lý muội muội nàng ——” .
“Lệ phi” Lý Viên đánh gãy lời của nàng lạnh lùng kêu lên: “Ngươi là đang chỉ trích bản cung sao?”
Lệ phi trong lòng làm sao không phẫn hận, nữ tử này ngày xưa chỉ có
thể ở trước người nàng đứng hèn mọn, hiện tại lại có thể đối với nàng
trên cao nhìn xuống la hét, trong lòng nàng làm sao có thể chịu được.
Lệ phi này cũng là cái tính tình cứng rắn, nàng một đôi mắt xếch tựa
tiếu phi tiếu nhìn Lý Viên nói: “Mọi người đều nói nương nương hiện tại
độc sủng lục cung tính tình dần dần ương ngạnh, nô tì nguyên bản không
tin, không nghĩ tới nương nương cư nhiên ngay cả thân tỷ tỷ mình đều
dung không được, thật sự là làm cho người ta cười chê” .
Chê cười! ! ! Ta như thế nào dung không được Lý Phương, chẳng lẽ nói
không muốn cho nàng đến Cam Tuyền cung chính là dung không được nàng, là ương ngạnh sao? Đây là lý luận khập khiễng gì.
Lý Viên lạnh lùng nhìn Lệ phi, chậm rãi lại bỗng nhiên câu môi cười,
nháy mắt liền giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, rung động lòng người.
Nàng nói: “Lệ phi, chẳng lẽ ngươi không có nghe lời bản cung vừa mới
nói sao? Nếu vẫn lung tung dây dưa, liền đừng trách bản cung không khách khí ” .
Lệ phi thân mình đột nhiên cứng đờ, nàng nhìn thoáng qua Lý Viên thật sâu, chậm rãi đứng dậy nói: “Nô tì bất quá là một mảnh hảo tâm, nương
nương nếu không muốn, quên đi, nô tì cáo lui” .
Lý Phương cũng đứng lên, nàng xem vẻ mặt uy thế của Lý Viên, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Đợi hai người rời đi, Cẩm Tú vẻ mặt phẫn hận nói: “Nhị tiểu thư kia
cũng không ngẫm lại ở nhà đối với tiểu thư như thế nào! Hiện nay người
đắc thế , lại da mặt dày xum xoe chạy đến như vậy, nàng tính tình không
phải rất kiêu ngạo sao? Không phải không đem bất luận kẻ nào để vào mắt
sao? ?”
Thấy Cẩm Tú tức giận như vậy, Lý Viên lại xì một tiếng bật cười: “Đây là chuyện rất xa? Ngươi lại lấy ra phân trần, chúng ta hiện tại chỉ để ý cuộc sống của mình là được, không cần vì cái loại người này tức giận” .
Vô luận trong lòng hai người tính toán ra sao, nàng tuyệt đối không thể làm cho bọn họ thực hiện được .
Sủng phi là người thật thà sao? Ương ngạnh thì thế nào? Nàng thứ
nhất, không có lôi kéo Phong Thành Vũ không cho hắn đi chỗ nữ nhân
khác, hai, không có xuống tay thậm chí cũng không từng nghĩ đi hại người nào.
Nàng làm đúng lương tâm mình, cho nên người khác thích nói như thế nào thì nói như thế đi!
Phương Phỉ các
Từ Cam Tuyền cung trở về, Lý Phương đang một người ngơ ngác ngồi ở
trên giường, trong đầu của nàng hiện lên vô số hình ảnh, cha mẹ, Hoàng
Thượng, Lý Viên … .
Nàng càng nghĩ trong lòng càng hận, càng nghĩ trong lòng càng đố kỵ.
Nàng điên cuồng ghen tị những thứ Lý Viên đoạt được: hưởng hết độc
sủng lục cung, hai đứa con đáng yêu, tôn vinh quý phi cao cao tại
thượng.
Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Được hết thảy lại là thứ nữ ti tiện kia, mà không phải là tôn quý đích nữ như nàng a!
Lý Phương trên mặt hiện lên một chút cuồng loạn, nàng đột nhiên nhảy
xuống giường, chạy đến trước tủ quần áo khắc hoa, ở tầng dưới cùng lấy
ra một cái hòm nho nhỏ.
Nàng hai tay run run mở nó ra, nhìn bên trong đó, Lý Phương hai mắt
dần dần trở nên đỏ đậm, nàng nhất định phải, nhất định phải, nhất định
phải tự tay đoạt lại những thứ hết thảy thuộc về nàng.