Tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, hơn nữa, ở đây là Hầu phủ, trong phòng toàn là người lớn, mang cảm giác áp lực vô hình, mặc dù Lưu Nhân Lượng đã 5 tuổi, cũng đã đi học, nhưng mà từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhìn thấy căn phòng lớn như vậy, gặp nhiều người như vậy, biểu cảm trên mặt mỗi người đều làm cho cậu sợ hãi, không khỏi rụt rụt người vào lòng của Điền Ngọc Uyển.
Điền Ngọc Uyển âm thầm nắm chặt nắm tay, Lưu nhị phu nhân là loại người như thế nào, bà còn không biết sao?. Lúc trước, khi mình mới gả vào Hầu phủ được 1 năm, lão Hầu gia mất, nhị tẩu này miệng không có chừng mực nói là do mình khắc chết lão Hầu gia, khi đó mình đã có thai, nhưng vẫn kiên trì quỳ trên mặt đất, cầu xin đứa nhỏ của mình không bị mất, cũng may có ông trời phù hộ, hơn nữa về phía Nam dưỡng thai, nên mình mới có Lượng nhi, …Không phải vậy…Ngẫm lại trong nhà tướng công mình còn vài di nương và thông phòng, thì có chút đau đầu
Cười khan nói: “Lượng nhi mới 5 tuổi, thằng bé còn nhỏ, nên hơi sợ người lạ”
“Ồ, đã 5 tuổi rồi, còn lớn hơn Thanh nhi một tuổi, nhưng thân hình lại nhỏ hơn, nào, đến đây, đừng sợ, nhị bá mẫu cũng không ăn thịt cháu”
Lưu nhị phu nhân nói gần nói xa Điền Ngọc Uyển nghe rất rành mạch, rõ ràng, hận không thể cắn bà ta một ngụm
Người ở dưới mái hiên, Lưu tam phu nhân đành phải vỗ vỗ phía sau lưng an ủi Lưu Nhân Lượng: “Ngoan, nhị bá mẫu thích con nên mới gọi con thôi”
Lưu Nhân Lương thấy mẫu thân mình nói như vậy, sợ hãi gật đầu, bước từng bước nhỏ đi qua: “Nhị bá mẫu”
Lưu nhị phu nhân ngoài cười trong không cười: “Thật ngoan, nhìn diện mạo thật là tuấn tú, đây là quà gặp mặt nhị bá mẫu cho con, cầm đi”
Lưu Nhân Lượng lại quay đầu nhìn mẫu thân mình một cái, thấy bà gật đầu thì mới dè dặt cẩn trọng nhận lấy, đó là một chuông lắc bằng vàng, vừa vặn có thể đeo lên tay nhỏ của Lưu Nhân Lượng, Điền Ngọc Uyển nhìn vẻ mặt đắc ý của Lưu nhị phu nhân, thần sắc không khỏi tối sầm lại, ngay cả sắc mặt của Lưu Thông ở bên cạnh cũng biến thành màu đen.
Lưu lão phu nhân ho khan một tiếng: “Được, được rồi, đều từ xa xôi về đây, Thông nhi à, chuyện nhậm chức như thế nào rồi, trong nhà đã thu xếp xong chưa?”
Lưu Thông đứng dậy, ôm quyền: “Hồi mẫu thân, viện trong thành quá cũ nát sợ là phải sửa chữa lại, cũng may căn nhà ở ngoại thành còn mới, đến lúc đó sợ là phải làm phiền đại ca khơi thông khơi thông rồi”
Lưu lão phu nhân a một tiếng: “Không vội, trước tiên con cứ ở lại trong phủ, chờ qua năm mới, chuyện nhậm chức xong xuôi, nhà cũng chuẩn bị xong thì dời đi vẫn còn kịp”
Lưu đại lão gia ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “Chú và nhị ca đều là quan văn, bên Hàn Lâm viện cũng không khuyết không thiếu, sợ là phẩm cấp cũng không cao”
“Đệ cũng không có gì cầu xin, tất cả đều nhờ cả vào đại ca”
“Đúng, các con đều là huynh đệ, người xưa có câu: Huynh đệ tề tâm, kỳ lực đoạn kim. Bây giờ tiền đồ của Quý nhi cũng rộng mở, ở bên cạnh thế tử của Lộ vương, sau này cho dù Lưu gia cũng chúng ta không còn chiếc mũ Hầu gia nữa, cũng không thua thiệt ai, đối với phụ thân và tổ tiên của các con cũng có câu trả lời thỏa đáng. Đừng nói những lời khách khí nữa, gia đình của lão tam, sau này thiếu thứ gì hay cần thứ gì, có thể cho người nói với ta, ta sẽ cho người an bày”
Lưu tam phu nhân Điền Ngọc Uyển vội vã đứng lên: “Cảm ơn mẫu thân”
Giữa trưa, Lưu lão phu nhân vẫn chưa dùng cơm, nên mọi người giải tán
Trong viện của Lưu tam lão gia:
Lưu tam phu nhân nghiêm mặt:”Lão gia, người nhìn xem, bây giờ đổi ngược thành nhị tẩu cứu tế chúng ta, xem khuôn mặt của nàng ta, dáng vẻ đắc ý của nàng ta, nàng ta dựa vào cái gì chứ”
Với Lưu đại lão gia, trong lòng Điền Ngọc Uyển không có gì để so sánh bởi ông là con trai trưởng, lại là Hầu gia, nhưng nhị phòng và mình giống nhau đều là con thứ và con dâu thứ, dựa vào cái gì bọn họ có thể ở trong Hầu phủ?. Dựa vào cái gì, một nhà của mình bị sung quân đến Tế Nam?. Tuy rằng non xanh nước biếc, nhưng làm sao có thể so sánh với kinh thành sầm uất?.
Lại nhìn qua Hầu phủ, sau đó nghĩ đến căn nhà trong thành của mình, đổ nát đến nỗi ngay cả khất cái cũng chẳng muốn ở, mặc dù vị trí tốt, nhưng mà gia đình của nàng bây giờ làm sao có đủ ngân lượng để mà xây lại?. Huống chi bây giờ là thời điểm thiếu bạc, vậy sau này gia đình mình phải chuyển ra ngoại thành ở, mặc dù trong viện đủ rộng, nhưng mà vị trí lại không tốt.
Trong lòng Lưu tam lão gia cũng bất bình, nhưng hôm nay mình đã không còn là thiếu niên không sợ trời không sợ đất, sau lưng còn có phụ thân chống đỡ nữa rồi. ngẫm lại cảnh ngộ của lão tứ và lão ngũ, bây giờ mình cũng khá hơn rồi. Cũng may khi đó được yêu thương, tiền riêng phụ thân và di nương cho nhiều, bằng không rơi vào hoàn cảnh như lão tứ và lão ngũ, phải đến ở nông thôn, ngay cả lễ mừng năm mới ở Thượng Kinh cũng không có tiền đi đường, hơn nữa bây giờ cả nhà của ông phải dựa vào mẹ cả và đại ca.
“Được rồi, đừng nói nữa. Nhịn, nhịn đi, chờ năm mới kết thúc chúng ta sẽ trở về, tuy rằng sân không rộng lắm nhưng cũng may vẫn ở trong kinh thành, chờ khi chiếu chỉ nhậm chức đến cuộc sống sẽ được khá hơn, cho dù có khó khăn, nhưng sang năm quả đào chín, cũng có một khoản thu nhập, đến lúc đó xây lại nhà trong thành rồi chúng ta sẽ chuyển sang đó”
“Xây lại?. Lão gia, chúng ta không có bao nhiêu tiền, chức quan của ngài, sợ là khi vận động cũng tốn không ít chi phí, có thể chịu được đến đó hay không còn chưa biết, nếu không thì căn nhà trong thành…”
“Không thể bán, nếu bán thì chúng ta cách Hầu phủ càng xa hơn, không bán thì chỉ cách một con phố, ngày thường nên qua lại nhiều hơn một chút, vẫn có lợi hơn nhiều, về phần tiền bạc, cứ để đó, huống hồ sau khi ta được nhậm chức cũng có bổng lộc, có thể nuôi sống vài miệng ăn, còn về chuyện vận động, nếu như được việc thì tốn nhiều bạc, còn không được thì vẫn làm quan lục phẩm”
“Nhưng mà lão gia, Lý di nương có thai, mỗi ngày đều ăn bào ngư, tổ yến, canh gà nhân sâm, số tiền này sợ là không đủ…”
Lưu tam lão gia nhíu mày: “Đã là lúc nào rồi mà còn bào ngư với canh gà nhân sâm?. Sinh một đứa bé có chỗ nào cần những thứ đó?. Chẳng lẽ nhà dân chúng không ăn được những món đó thì không sinh được sao?”
Khóe miệng Điền Ngọc Uyển hơi nhếch lên, lúc trước không biết là ai nói phải phục vụ cho tốt, nàng ta muốn cái gì thì phải cho cái đó, một chút tính toán, thì chuyện đó cũng biến mất theo
Bên này, khóe miệng của Lưu nhị phu nhân nhếch lên, phi thường vui vẻ: “Thật không ngờ, thực sự là 30 năm Hà Tây, 30 năm Hà Đông, năm đó nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của tam đệ muội, nhưng phụ thân vừa mất, hừ hừ, đương nhiên sẽ có người thu thập nàng ta. Bây giờ nhìn dáng vẻ mộc mạc của nàng ta…Lão gia, người nói xem, chúng ta có nên giúp họ một phen không?”
Trong lòng Lưu nhị lão gia cũng có chút hả giận, nhưng ngược lại biểu hiện của Lưu nhị phu nhân lại khoa trương như thế: “Được rồi, dừng lại ở đây đi, xem như là hòa nhau một ván, sau này ai đi đường nấy, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, quá mức cũng không tốt”
“Lão gia, thiếp biết người mềm lòng, thiếp cũng không phải người có lòng dạ ác độc, sau này sẽ không tìm tam đệ muội gây phiền phức nữa. Dù sao cũng là người một nhà, huống chi tương lai chúng ta cũng phải chuyển ra ngoài, lão gia người nói xem, Lương nhi ăn mặc mộc mạc như vậy, nhị bá mẫu thiếp có nên tặng cho nó vài xấp vải không?”
“Thôi thôi, trong đêm mừng năm mới tặng một bao lì xì thật dày là được rồi”
Lưu nhị phu nhân có chút không muốn, ngân lượng này là do mình ra, còn vải vóc, cho con nít thì dùng vật liệu thừa của thợ may là được rồi, nhưng thấy Lưu nhị lão gia nói như vậy, nên bà cũng gật đầu
“Thiếp nghe lão gia, chỉ có điều bao nhiêu thì thích hợp?. 20 lượng?”
Lưu nhị lão gia cúi đầu suy tư: “Đại ca, đại tẩu cũng không cho ít, cho 50 lượng đi”
“Cái gì?. 50 lượng?” Rõ ràng Lưu nhị phu nhân hơi giật mình, và không thể tiếp thu được:
“Lão gia, 20 lượng là nhiều rồi, chỉ sợ tam đệ bọn họ cho Thanh nhi, Nguyệt nhi công lại cũng không đến 20 lượng, chúng ta cho Lượng nhi 20 lượng là quá nhiều, năm mươi lượng….Hơn nữa đại ca và đại tẩu có lẽ cũng cho 50 lượng, không phải là một con số nhỏ, năm trước mẫu thân lì xì mỗi người chỉ có 12 lượng mà thôi”
“Ý kiến đàn bà, mái tóc dài kiến thức ngắn, nàng thì biết cái gì, tiền lì xì chỉ là cái cớ, bên trong là muốn giúp đỡ bọn họ một phen, hơn nữa bên họ chỉ có một Lượng nhi, bên này chúng ta có 2 đứa, đại ca có 3 đứa, sợ là ngay cả tiền sửa chữa lại nhà cửa còn không có, đại ca có thể để cho bọn họ chịu thiệt thòi sao?. Cho dù trong lòng không thích, cũng muốn có chút thể diện, ta xem cho một bao 100 lượng, xem như là cũng nể mặt huynh đệ ruột thịt”
Thấy Lưu nhị lão gia nói như vậy, Lưu nhị phu nhân đành phải đáp ứng, 50 lượng bạc cũng đủ cho dân chúng bình thường sống đến 3,4 năm. Tiền hằng tháng của mình cũng chỉ có 20 lượng, nói 20 lượng cho bọn họ cũng chỉ là cho thêm
Trái lại, Lưu nhị lão gia nói không sai, Lưu đại lão gia và Lưu đại phu nhân đã thương lượng một phen: “Vậy thì nghe theo phu nhân, cho 100 lượng đi, nhiều hay ít cũng không quan trọng”
Gần tối, Lưu đại lão gia tự mình thiếp câu đối, treo đèn đỏ nổi lên, cả nhà dưới sự dẫn dắt của Lưu lão phu nhân thắp hương quỳ lạy tổ tiên, sau đó Lưu lão phu nhân ngồi ngay ngắn, nhận lời chúc tết của đám người Lưu lão gia. Những tiểu bối như Lưu Uyển Thanh, đương nhiên đi theo đám người Lưu Nhân Quý lần lượt chúc tết Lưu lão phu nhân, Lưu đại lão gia và phu nhân, Lưu nhị lão gia và phu nhân, Lưu tam lão gia và phu nhân, nhận tiền lì xì, khi hoàn tất thì trời cũng đã sập tối
Cả nhà ngồi ở trước bàn cơm ăn bữa cơm đoàn viên, Lưu Nhân Lượng xưa nay chưa từng nhìn thấy bữa cơm nào phong phú như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên hạ đũa như thế nào, lúc này ma ma quản giáo bên người Lưu Uyển Nguyệt cũng không ở đây, lại ngồi ở bàn tiểu bối, đương nhiên không có ai quản, liền “xì” một tiếng bật cười, vẻ mặt khinh thường nhìn Lưu Nhân Lượng, khuôn mặt của bé đỏ lên, trong hốc mắt đong đầy nước mắt, nhưng mà cố nén không để cho nước mắt của mình rơi xuống, mẫu thân đã đặc biệt dặn dò mình, đêm nay không được khóc nhè, nếu không bà nội sẽ không vui
Ấn tượng của Lưu Uyển Thanh về Lưu Nhân Lượng rất sâu, nhớ năm thứ hai khi nàng trở thành di nương, Lưu Nhân Lượng được 16 tuổi, thi đỗ trạng nguyên. Thật không ngờ lúc nhỏ hắn gầy yếu như vậy, nhìn hắn mà mình nhớ đến mình lúc nhỏ ở kiếp trước, duy có điểm không giống, hắn đã đi đúng đường, còn mình lại đi vào hắc đạo. thấy hắn như thế trong lòng có chút không nỡ, tự mình gắp một cái đùi gà, tiếc là tay ngắn quá gắp không tới, may là Thúy nhi ở phía sau rất tinh ý, hiểu được ý đồ của Lưu Uyển Thanh, nên đã thay Lưu Uyển Thanh gắp cho Lưu Nhân Lượng
Lưu Nhân Lượng mở thật to mắt nhìn Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh cũng cười với hắn: “Ăn cái này đi, ăn ngon lắm”
Lưu Nhân Quý và Lưu Nhân Phúc liếc mắt nhìn nhau một cái, trước sau cũng gắp thức ăn cho Lưu Nhân Lượng, chọn đều là những món tốt nhất trên bàn cơm, ngay cả Bảo nhi không biết cầm đũa, cũng trực tiếp cầm lấy cánh gà đưa cho Lưu Nhân Lượng, Lưu Nhân Lượng mím môi cũng không chê động tác của Bảo nhi không có vệ sinh, mà bắt đầu ăn từng ngụm
Lưu Uyển Nguyệt thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám lớn tiếng sợ bàn bên kia Lưu lão phu nhân nghe được, sợ mình sẽ không có những ngày tháng tốt lành, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Uyển Thanh một cái, lúc này Lưu Uyển Thanh đương nhiên cũng chẳng thèm ngó tới, xem nhẹ cái trừng mắt của nàng