editor: camtusori
"Cẩm uyên sương lộ
Hà kính thập u bình
Hà phong tống hương khí
Trúc lộ tích thanh hưởng
Thính loạn kị hà phong
Tế sái ngô đồng vũ."
"Tài văn chương của Lâm tỷ tỷ thật tuyệt."
"Đúng vậy, nghe danh Lâm tiểu thư cầm kì thi họa đều rất tinh thông, hôm nay thật may mắn được gặp mặt."
Lâm Tố Nhã khiêm tốn cười :"Làm sao lại hay như các vị tỷ muội nói được,
chẳng qua là được mọi người thổi phồng lên thôi, các tỷ muội khen ngợi
như vậy Tố Nhã đảm đương không nổi."
Chu Nguyệt Lan cùng Lưu Uyển Thanh đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được lắc đầu, Chu Nguyệt Lan nhỏ
giọng lẩm bẩm :"Muốn tránh đến chỗ yên tĩnh cũng thật là khó khăn!"
Giọng Chu Nguyệt Lan vừa dứt, đám người Lâm Tố Nhã cũng vòng qua phía sau cây liễu đi tới. Trong đám người vây quanh Lâm Tố Nhã có Vương Tuyết Uyển, con gái của Vương phu nhân, nhíu mày nói :"Sao các ngươi lại ở chỗ
này?"
Lưu Uyển Thanh chưa kịp kéo Chu Nguyệt Lan lại, đã thấy Chu Nguyệt Lan khẽ hừ một tiếng :"Câu hỏi này cũng thật kì lạ, ta và ngươi
đều được Vương phi mời đến ngắm hoa. Hoa sen trong ao này nở đẹp như
vậy, chẳng lẽ ngươi có thể tới mà chúng ta lại không thể? Huống chi
chúng ta ở chỗ này trước, Vương tiểu thư cũng thật là...ngang ngược!"
Vương Tuyết Uyển làm sao nhịn được cơn giận này, vừa muốn bước lên tranh luận cùng Chu Nguyệt Lan đã bị Lâm Tố Nhã cản lại. Khóe miệng Lâm Tố Nhã
chứa ý cười, ôn nhu nói :"Vương muội muội không nên vì những việc nhỏ đó mà tức giận, dù sao vị muội muội này nói cũng đúng, hôm nay Vương phi
cho mời chúng ta tới. Cũng không được hay lắm nếu trong Vương phủ, tại
lúc trăm hoa trong bách hoa viên đua nở, chúng ta lại nảy sinh tranh
cãi. Vương phi rộng lượng tất nhiên sẽ không so đo với chúng ta, nhưng
rốt cuộc sẽ bôi nhọ thể diện của Vương phi, cũng phụ tấm lòng của Vương
phi."
Lại nhìn về phía Chu Nguyệt Lan cùng Lưu Uyển Thanh nói : " Từ trước tới nay Vương muội muội vẫn là một người thẳng thắn, cũng
không có ý gì khác, hai muội muội đừng so đo với nàng, là chúng ta không tốt, đã quấy rầy hai muội. Dù sao cũng là hai muội tới trước, chúng ta
sẽ ở đây, chờ hai muội thưởng thức hoa sen xong chúng ta mới qua đó."
Thật có tri thức lễ nghĩa, trong lòng Lưu Uyển Thanh không khỏi có một chút
xem thường, người này lấy lui làm tiến, dùng cách tự trách mình nhưng
hiệu quả thật ra lại giống như cách các di nương tranh giành tình cảm a! Mấy câu nói đó nếu truyền ra ngoài sẽ thành các nàng ngang ngược không
hiểu chuyện, chiếm hồ sen không cho người khác tới ngắm, thậm chí có thể bị nghĩ thành các nàng đơn phương gây sự. Nếu rơi vào tai Vương phi, sợ là ấn tượng sẽ bị xấu đi, tất nhiên sẽ giải quyết hai nàng dễ như trở
bàn tay. Nghĩ vậy, Lưu Uyển Thanh liền kéo tay Chu Nguyệt Lan, nhìn nàng lắc đầu.
Chu Nguyệt Lan cũng không phải người ngốc, liền im lặng cùng Lưu Uyển Thanh rời khỏi hồ sen.
"Thật là không biết điều, may mà có Lâm tỷ tỷ ở đây." Vương Tuyết Uyển nhìn
Lâm Tố Nhã nói. Lâm Tố Nhã cười :"Chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng mà tính cách này của muội cũng nên sửa lại, đâu phải ai cũng có hiểu biết như
thế." Nếu Lưu Uyển Thanh có mặt ở đây, nhất định phải cảm thán "được
lắm, Vương Tuyết Uyển đã bị loại khỏi cuộc tranh đua kể từ lúc cùng Lâm
Tố Nhã nói cười rồi.”
Lưu Uyển Thanh cũng đoán không sai, nhất cử nhất động của nhóm tiểu thư quý nữ ở bách hoa viên đều bị cơ sở ngầm do Vương phi an bài nhìn thấy.
Chu Nguyệt Lan kéo Lưu Uyển Thanh đến
rừng mai : " Lưu muội muội, vừa rồi muội bị ta liên lụy rồi, nếu các
nàng ấy lại nói những điều không tốt, đến lúc truyền tới tai Vương
phi...Sợ là..."
Lưu Uyển Thanh cười :"Tất nhiên là không sao cả, Chu tỷ tỷ đừng tự trách mình."
Chu Nguyệt Lan nghe nàng nói như vậy, gật đầu thở dài :"Vương Tuyết Uyển
đúng là khiến người ta phiền chán, chúng ta đứng ngơ ngẩn ở đây, có thể
hay không lát nữa lại bị người khác quấy rầy."
Lưu Uyển Thanh
cười :"Chắc không có đâu, hoa mai này phải đợi vào mùa đông lạnh lẽo mới ra hoa, lúc này mà có người đi ngắm hoa mai thì đúng là không thể nào
hiểu được."
"Cũng đúng, xem ra đây đúng là nơi yên tĩnh."
Chu Nguyệt Lan vừa dứt lời, liền khiến cho Lộ Vương thế tử Lục Khang đang
trốn trong rừng mai thở dài: xem ra toàn bộ bách hoa viên này không có
chỗ nào thanh tịnh. Thôi, đành theo ý nương một lần vậy, dù sao là ai
cũng không quan trọng.
Lưu Uyển Thanh cùng Chu Nguyệt Thanh sững
sờ nhìn nam tử từ phía sau cây mai đi ra, thân hình cao gầy nhưng tráng
kiện, mái tóc đen như mực buộc ở sau ót, trên đầu là chiếc nón bằng ngọc trắng được khảm bảo thạch quý giá . Một thân áo trắng không nhiễm một
hạt bụi, cẩn thận nhìn, có thể thấy rất trên đó thêu nhiều hoa văn màu
bạc, khiêm tốm mà xa hoa.
Hé ra một khuôn mặt tuấn tú không biểu
tình, chân này sắc như dao gọt, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch
lên khiến Lưu Uyển Thanh không khỏi đỏ mặt. Người này là ai, không cần
đoán nàng cũng biết.
Lục Khang híp mắt nhìn thiếu nữ trước mặt có hơi cúi đầu, chỉ lộ ra đôi tai phấn hồng, trái lại sinh ra cảm giác
giống như đã từng quen biết, lập tức nhíu nhíu khóe mắt, nhìn Lưu Uyển
Thanh cùng Chu Nguyệt Lan gật đầu, nhấc chân đi ra khỏi rừng mai.
Một lúc sau, Lưu Uyển Thanh cùng Chu Nguyệt Lan mới nhẹ nhàng thở ra...Cảm
giác vừa rồi cả hô hấp cũng không thông thuận, người này vô hình gây áp
lực quá mạnh mẽ cho người đối diện....
Quay lại nhìn vẻ mặt đỏ
bừng, ánh mắt mang vẻ si mê của Chu Nguyệt Lan, không nhịn được thở dài, xem ra Lộ Vương thế tử quá xuất sắc này lại bắt giữ thêm tâm hồn của
một thiếu nữ. Nghĩ vậy, Lưu Uyển Thanh liền đỏ mặt, năm đó lần đầu tiên
thấy hắn liền biết nhất định tương lai hắn sẽ là một mỹ nam tử...Hôm nay so với trong suy nghĩ của mình đúng là còn chưa đủ đẹp.. (ý là anh còn
đẹp hơn tưởng tượng của chị đó!).
Chu Nguyệt Lan vất vả lắm mới bình tĩnh lại, lập tức nắm tay A Uyển thổn thức :"Lưu muội muội, thế tử...đó là thế tử.."
Lưu Uyển Thanh nhìn Chu Nguyệt Lan gật đầu.
Chu Nguyệt Lan mấp máy khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Lưu Uyển Thanh định nói,
hình như chợt nghĩ tới điều gì, khóe miệng cười.. :"Lưu muội muội, chúng ta ở đây lâu rồi, nên trở về thôi, nếu không nương sẽ sốt ruột."
Trong lòng Lưu Uyển Thanh thở dài, xem ra Chu Nguyệt Lan đã xem nàng như đối
thủ cạnh tranh rồi...Liền cười lắc đầu :"Chu tỷ tỷ về trước đi, muội
ngồi ở đây một lát."
Không biết vì sao, trong lòng Chu Nguyệt Lan lại sinh ra cảm giác như trút được một gánh nặng, đáy lòng cũng hy vọng Lưu Uyển Thanh không cùng mình trở về, bởi vì...chàng ở bên kia...Lại
cười cười, chỉ là nụ cười này không còn gần gũi như trước, có mang theo
một chút xa cách :"Vậy tỷ không quấy rầy Lưu muội muội nữa."
Hiện giờ bên ngoài e rằng đang rất hỗn loạn rồi...các tiểu thư con vợ cả
xinh đẹp vây quanh bên cạnh một nam tử chói mắt...Lại nhìn theo bóng
dáng Chu Nguyệt Lan...
Lúc này, thế tử Lục Khang trong ánh mắt
ngưỡng mộ của các vị tiểu thư bước tới, ung dung ngồi bên cạnh Lộ Vương
phi, Lộ Vương phi lúc này mới thật sự vui mừng :"Vừa rồi nghe Tiểu Mễ Tử nói con đã đến bách hoa viên từ sớm, sao lâu như vậy mới tới đây?"
"Nhi tử chờ đợi tại rừng mai, lại khiến nương lo lắng."
Lộ Vương phi cười nói :"Không sao, không sao, con đến là tốt rồi."
Lâm Tố Nhã được Lộ Vương phi ra hiệu, trong sự hâm mộ cùng vẻ mặt ghen tị
của các thiên kim khác, hai gò má đỏ lên, nhẹ nhàng đến trước mặt Lộ
Vương phi, đoan trang hành lễ với Lộ Vương phi cùng Lục Khang.
"Ra mắt Vương phi, thế tử."
Lộ Vương phi cười đưa tay lên, lại nhìn sang Lục Khang mặt vẫn không đổi
sắc :"Đây là nữ nhi dòng chính của Lâm quốc công, là một tiểu thư tài
đức vẹn toàn đấy!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tố Như hơi đỏ hồng, giọng nói trong veo như cành liễu trong gió xuân vang lên :"Tố Nhã làm
sao có thể được như Vương phi khen ngợi..." lại cẩn thận ngẩng đầu đưa
ánh mắt nhìn Lục Khang, thấy vẻ mặt không đổi sắc của hắn, trong mắt
không nhịn được toát ra vẻ thất vọng...Vì sao chàng không chịu nhìn
mình? Chẳng lẽ mình thật sự lại không bằng một nửa của vị Quận chúa kia? Cho dù chàng chỉ cần liếc qua mình một chút cũng tốt rồi...
Lâm
Tố Nhã không ngừng vò chặt khăn trong tay, hé môi nói : " Tố Nhã vẫn
nghe nói thế tử thích hoa sen...vừa rồi lại thấy hoa sen trong bách hoa
viên nở rất đẹp, liền nhớ tới "hà phong đưa hương khí, trúc lộ tích
thanh vang, nghe loạn kị hà phong, tế sái ngô đồng vũ" , không biết thế
tử cảm thấy như thế nào? Mong thế tử chỉ điểm một chút, Tố Nhã vô cùng
cảm kích."
Ánh mắt Lục Khang lóe qua một tia trào phúng....giọng
nói trong trẻo lạnh lùng :"Gia đối với hoa sen không có hứng thú." Nâng
mắt lên liền thấy vẻ mặt Lâm Tố Nhã đỏ bừng, trong mắt ngấn lệ, dường
như đang chịu rất nhiều ủy khuất..Nữ nhân đúng là phiền toái! Khẽ nhíu
mày, quay sang nói với Lộ Vương phi :"Nương, nhi tử còn có việc, xin
phép được cáo lui trước."
Nói xong cũng không chờ Lộ Vương phi cho phép đã nhanh chóng rời đi.
Lộ Vương phi có chút ghét bỏ nhìn Lâm Tố Nhã còn đang mang vẻ mặt ủy
khuất....thật là một kẻ vô dụng. Nhưng dù sao đây cũng là tiểu nữ dòng
chính mà Lâm quốc công yêu thương, liền an ủi :"Xưa nay Khang nhi vẫn là người ngoài lạnh tâm nóng, chắc là nó thật sự có chuyện."
Lâm Tố Nhã mấp máy môi :"Là lỗi của Tố Nhã, không nên kết luận bừa, thế tử
thích cái gì đâu phải Tố Nhã có thể đoán được, Tố Nhã lại khiến Vương
phi thấy phiền toái rồi."
Lộ Vương phi cười :"Hài tử ngoan, đứng lên đi."
Bách hoa viên có hai cái cánh cửa, một là cánh cửa mà Lưu Uyển Thanh vừa
vào, thông với bên ngoài phủ. Một cánh cửa khác thông với bên trong phủ, người muốn đi vào phải vượt qua rừng mai.
Lục Khang híp mắt thấy đằng sau cây mai phía trước thấp thoáng có một tà áo màu xanh... Trong
đầu liền hiện lên hình ảnh hai cái lỗ tai hồng hồng..Lại cảm thấy có
chút buồn cười, lắc đầu, mình đã bao lâu rồi không thấy nữ nhân? Cũng
không định kinh động tới nàng mà trực tiếp xuyên qua rừng mai. Vừa vặn,
Lưu Uyển Thanh đang muốn trở về tìm Lưu đại phu nhân. Dù sao Chu Nguyệt
Lan trở về đã lâu như vậy, nàng lại về trễ, sợ mẫu thân không biết mà
sốt ruột, vừa quay mặt lại đã chạm mặt Lục Khang.
Lưu Uyển Thanh
thấy Lục Khang xuất hiện nhất thời nhảy dựng lên....hơn nữa trong rừng
mai có một con đường nhỏ rải đá, đúng lúc vấp phải một khối đá dưới
chân, chân lệch qua, liền ngã nhào xuống, Lưu Uyển Thanh theo bản năng
liền đưa tay bảo vệ đầu..nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn tiếp theo…
Một mùi hương tùng cổ phảng phất vào chóp mũi...Lưu Uyển Thanh mở mắt ra,
nhìn Lục Khang có chút mờ mịt, theo bản năng co cái mũi nhỏ lại.
Lục Khang chớp mắt, nhìn thiếu nữ trong ngực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đã đỏ lên như máu..."Ta...ta...ta không phải...không phải cố ý."
Khóe miệng Lục Khang nâng lên, gật đầu :"Đã biết, đúng như Nhân Quý nói, ngươi thật lơ mơ."
Đại ca, sau này đừng nghĩ tới việc nhờ muội thêu cái gì cho huynh nữa! Dám ở bên ngoài nói muội như vậy...
Lục Khang nhìn Lưu Uyển Thanh giống như một con đà điểu nhỏ cúi đầu, không
nhịn được sinh ra ý nghĩ trêu đùa :"Trên đất có vàng? Hay gia lớn lên
quá xấu? Cũng may trên lưng ngươi không xuất hiện cái mai rùa, ngẩng đầu lên cho gia nhìn một chút, bây giờ so với lúc còn bé có thay đổi gì lớn không?”