"Chủ tử, đại phu nhân và Nhị thiếu gia tới." Vẻ mặt Đông Mai vui mừng
bước nhanh vào, Lưu Uyển Thanh nghe vậy trong lòng vui vẻ, mới chuẩn bị
rời giường liền bị Lưu Đại phu nhân bước vào ngăn lại: "Ôi trời, vạn lần không thể động, nhanh nằm xuống."
Trong lòng Lưu Uyển Thanh ấm áp, ngay sau đó hơi nũng nịu nói: " Mẫu
thân, con sắp nằm đến nổi mốc rồi." nói xong còn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên. Lưu Đại phu nhân cưng chìu nhéo nhẹ gò má nàng: "Đã sắp làm mẹ rồi nhưng vẫn cứ giống đứa bé như vậy, thích bĩu môi, con đó. . . . . .
Người ta nói ba tháng đầu là thời gian dễ mất đứa bé nhất, vạn lần không thể mò mẫm động đậy biết không?"
"Biết biết, mấy ngày nay thứ nữ nhi nghe được nhiều nhất chính là mấy câu nói này đấy."
Lưu Uyển Thanh lại nhướn ra bên ngoài nhìn một chút: "Nhị ca đâu?"
"Hắn đang ở bên ngoài nói chuyện với Thế tử gia ."
Lưu Uyển Thanh gật đầu, lại thấy Đông Mai lúc này cũng không ở trong
phòng, chắc hẳn đang phục vụ phía trước rồi, hé mắt nhẹ giọng nói bên
tai Lưu Đại phu nhân: "Mẫu thân, sợ là Đông Mai có lòng với Nhị ca."
"Cái gì?" Lưu Đại phu nhân sững sờ, ngay sau đó nói: "Chuyện này có thể
lớn cũng có thể nhỏ, nếu nàng chỉ là nha đầu bình thường cho nhị ca con, mở mặt làm nha đầu thông phòng cũng không sao cả, nhưng nàng là người
bên cạnh con, trong ngày thường vừa trung thành vừa tận tâm với con, này có chút khó xử rồi."
"Đúng vậy a. . . . . ." Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài: "Nếu nàng ấy là một
nha đầu bình thường, cùng lắm thì đuổi cũng được, nhưng những năm qua,
lòng người là thịt, nàng đối với nữ nhi cũng là trung thành không hai ."
Lưu Đại phu nhân kéo tay Lưu Uyển Thanh dặn dò: "Trong chuyện này tuyệt
đối không thể mềm lòng, trên đời này chưa từng có chuyện muội muội dưỡng nha đầu thông phòng cho ca ca, chuyện này đồn ra, thanh danh của con sợ là không còn."
"Tất nhiên nữ nhi biết, mấy ngày nay ít nhiều gì cũng rất chú ý Đông Mai, nhưng nhìn dáng vẻ này sợ là tâm kéo không trở lại."
"Vậy thì đẩy đi chỗ khác, hiện tại con là phụ nữ có thai, vạn lần không thể vì những chuyện này mà hao tổn tinh thần."
Lưu Uyển Thanh gật đầu: "Ý của nữ nhi muốn tìm cho Đông Mai một người
thích hợp, gả cho nàng, về phần đồ cưới hay cái gì khác, tất nhiên nữ
nhi sẽ không bạc đãi nàng, chỉ là. . . . . . nếu như làm như vậy, sợ là
trong phút chốc Đông Mai nghĩ không thông, vậy một nửa hạ nhân phân phối trong Vương phủ sợ là sẽ gặp phiền phức, mẫu thân..."
Lưu Đại phu nhân thấy Lưu Uyển Thanh nói như vậy, cười gật đầu, vỗ bàn
tay nhỏ bé của nàng: "Nghe con nói như vậy, nỗi lo của nương đối với con cũng thoáng ra phân nửa rồi, con làm như vậy là đúng, người này a, chỉ
cần dính vào chữ ‘ tình' sẽ gặp có rất nhiều chuyện xấu, ở lại cạnh con, nếu thật sự có lòng gây xích mích, con muốn khóc sợ là cũng không khóc
được. Chuyện này con cứ thoải mái, dưỡng thân thể thật tốt, nương coi
như thấy nàng phục vụ con tốt, bên trên cũng sẽ tìm một người tốt cho
nàng, người này nếu là của Hầu phủ chúng ta cũng là không thỏa đáng,
hiện tại biên quan thái bình, nhị ca của con lại ở trong nhà, lát nữa
nương nhờ bên cữu cữu của con xem giúp."
Lưu Uyển Thanh cười gật đầu: "Có nương ở đây, nữ nhi cũng coi như kiên định thêm."
"Nha đầu ngốc, con là vật trong lòng của nương, nương còn có thể không vì muốn tốt cho con sao."
"Mẹ, Tử Mộng bên kia?"
"Thu được châu chấu về rồi, nhảy không được mấy ngày..." Thấy trong mắt
Lưu Đại phu nhân lóe lên một tia tàn nhẫn, trong lòng Lưu Uyển Thanh
căng thẳng. . . . . . Ngay sau đó lại có chút tự giễu, rốt cuộc chính
nàng là nước mắt ác lang sao?
Lưu Đại phu nhân cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Uyển Thanh,
nói: "Có lúc nên độc ác thì phải độc ác, vì sao nương mới vừa nói nỗi
lo lắng của ta chỉ thoáng đi một nửa, còn một nửa kia chính là vì con,
đứa nhỏ này có lúc dễ dàng mềm lòng. Hiện tại nương cũng không sợ Tử
Mộng, giữ lại nàng ta cũng không sao cả, nhưng nếu có trách thì chỉ
trách nàng lại dám lén lút thông tin với Lưu Uyển Nguyệt."
Lưu Uyển Thanh gật đầu một cái: "Là nữ nhi nghĩ quá cạn, chỉ là mẫu thân yên tâm, đổi lại là nữ nhi, nữ nhi cũng sẽ làm như vậy, dù sao hôm nay
chúng ta cho nàng đường sống, thì mỗi ngày sau đều phải đề phòng nàng,
đâu phải ngàn người đâu mà đề phòng cướp ."
Hai người lại hàn huyên một lát, Lưu Đại phu nhân liền rời đi.
Không lâu sau, Đông Mai mặt mày hớn hở ôm một đống đồ đi vào, đặt ở
trước mặt Lưu Uyển Thanh: "Chủ tử, những thứ này đều là Nhị thiếu gia
của chúng ta tặng cho nười, người không biết đâu, vốn là Nhị thiếu gia
định đi vào thăm người, nhưng Thế tử gia nói bất tiện, lúc ấy Nhị thiếu
gia đen mặt, liền phân phó người làm đem đồ vật như thế này ra, đi theo
Thế tử gia nói lai lịch vài thứ, tác dụng cùng với ý nghĩ của nó, nhất
định phải nhờ Thế tử gia hỗ trợ truyền lại.
Như cái chuông nhỏ này, Nhị thiếu gia cũng có thể kể ra chuyện xưa, còn nói với Thế tử gia, nếu ngài ấy không nhớ được thì lấy giấy bút ra viết lại. Thấy Thế tử gia xụ mặt, Đại Thiếu Gia của chúng ta còn nói nếu Thế tử gia cảm thấy phiền toái, Nhị thiếu gia có thể tự mình nói với người, kết quả là Thế tử gia liền sai Mễ công công đi lấy giấy bút, phân phó
hạ nhân ghi chép. Nhị thiếu gia của chúng ta nói gần nửa canh giờ, nếu
không phải mới vừa rồi đại phu nhân phải về, sợ là Nhị thiếu gia chuẩn
bị nói đến sáng sớm ngày mai đấy."
Lưu Uyển Thanh nghe vậy, xì một tiếng bật cười, đây cũng là tác phong
của Nhị ca nàng, không nghĩ tới ở biên quan xông xáo mười năm, thế
nhưng....những thứ này cũng không có thay đổi, cũng là bản tính đâu dễ
dàng thay đổi như vậy.
Lưu Uyển Thanh cười cười, tiện tay liền cầm cái chuông to như nắm tay
nam tử, lắc lắc thật đúng là đủ trầm, tiếng chuông thanh thúy, rất là dễ nghe, liền phân phó Đông Mai treo ở cửa. Đông Mai liền vội vàng cười
đồng ý, lúc xoay người Lưu Uyển Thanh liền thấy túi thơm bên hông nàng,
nhìn dáng dấp cũng biết không phải đồ ở kinh thành, chỉ dân tộc du mục ở biên quan bên mới có, sợ là Nhị ca ca tiện tay cho nàng .
Đông Mai quay đầu liền thấy Lưu Uyển Thanh nhìn chằm chằm túi thơm trên
eo nàng, trong lòng căng thẳng vì không biết gì, lại cảm thấy có chút
hoảng hốt, chủ tử không phải cho là mình trộm chứ, liền mở miệng nói:
"Chủ tử? Đây là Nhị thiếu gia thưởng cho nô tỳ . . . . . . Đây là Nhị
thiếu gia cho ngài , rất là tinh xảo."
Lưu Uyển Thanh cười cười: "Những vật ở biên quan ngược lại thật đặc sắc."
"Này, nô tỳ giúp người treo cái túi thơm này trước giường chứ?"
"Không, những thứ này mang mùi thơm, sợ đối với thân thể không được tốt, dù sao hiện tại ta cũng là phụ nữ có thai đấy!"
Đông Mai vỗ đầu một cái: "Nhìn đầu óc của nô tỳ này, đã vậy lại không
cẩn thận, giờ nô tỳ lập tức đem những vật này để ra bên ngoài."
"Cũng vô dụng, chắc hẳn Nhị ca ca đều đã kiểm tra trước mới đưa tới, cất vào trong ngăn kéo đi, nếu như ngươi thích túi thơm, liền lấy ra thôi,
dù sao ta cũng không mang được, đừng uổng phí nó."
Đông Mai trong mắt sáng lên, ngay sau đó mừng rỡ cười nói: "Cám ơn chủ tử! Cám ơn chủ tử!"
Khóe miệng Lưu Uyển Thanh cong lên: "Đem mấy món đồ chơi này cho Thúy
Nhi, Đông Tú, Oanh Ca đi, đều mới mẻ với tất cả mọi người." Nhị ca ca
nàng thật vẫn là người thỏa đáng như trước, một đống đồ chơi này sợ là
đặc biệt chuẩn bị để nàng thưởng cho người khác.
Thời gian chẳng mấy chốc qua đi, đợi sau khi Lý Thái y chẩn đoán chính
xác, Lộ Vương cùng Lộ Vương phi cũng trước sau đưa tới rất nhiều dược
liệu trân quý, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng thưởng đồ. Chỉ
là đối với đồ do hoàng hậu ban thưởng, Lưu Uyển Thanh cũng cho người cất đi không dám bày ra, đụng cũng không dám đụng, dù sao cũng nên có lòng
phòng bị người, về phần hoàng thượng ban thưởng, tự nhiên phải nhận.
Cũng nhanh đến cuối năm, Lỗ vương phủ thế nhưng gởi thiệp nói Lỗ vương
phi rằng nhớ nữ nhi, mấy ngày gần đây thường thường nằm mơ thấy Lỗ vương quận chúa, muốn đón Thư Nhi qua đó ở hai ngày.
Dù sao Lỗ vương phủ cũng là nhà ngoại của Thư Nhi, Lưu Uyển Thanh dù
không vui thế nào cũng là không tiện cự tuyệt , Lục Khang thấy bộ dáng
lo lắng của nàng, cười nói: "Nàng hãy yên tâm đi, không có ai hi vọng
thân thể của Thư Nhi tốt hơn Lỗ vương, nàng đừng lo chuyện Thư Nhi không thoải mái, huống chi chỉ vài ngày, dù gì trước lễ mừng năm mới nhất
định cũng phải đưa trở về."
"Nhưng Thư Nhi còn nhỏ như vậy, cũng chưa từng ra khỏi Vương phủ , buổi
tối thằng bé quen giường, nếu ở chỗ khác sợ là không ngủ ngon, gia có
thể hay không xem xét lại. . . . . ." Mặc dù Lưu Uyển Thanh biết không
thể, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa.
Lục Khang sờ chóp mũi của nàng: "Yên tâm, nhiều nhất sẽ không quá năm
ngày , huống chi bây giờ nàng là phụ nữ có thai, mấy ngày nay nghỉ ngơi
cho tốt một chút, tiết kiệm mỗi ngày Thư Nhi đều chạy tới náo nàng."
"Làm gì có náo, Thư Nhi rất biết điều, thằng bé chỉ tồ chuyện cùng tiểu
đệ đệ mà thôi." Mặc dù Lưu Uyển Thanh đối với chuyện Thư Nhi không có
việc gì liền nằm ở bên cạnh nàng, lầm bầm nói nửa canh giờ với cái bụng
còn phẳng lì của nàng mà không cảm thấy miệng khô thật là có chút bất
đắc dĩ, về phần bộ dáng khoa tay múa chân của Thư Nhi, giống như thật sự có thể khai thông với hài tử trong bụng thật sự khiến nàng ấm lòng, rất đáng yêu!
Khóe miệng Lục Khang mất tự nhiên kéo ra, ngay sau đó liền không lên tiếng.
Lại như thế này, mỗi hồi đều như thế, Lưu Uyển Thanh biết một chút hi
vọng cũng không có, sáng sớm ngày thứ hai liền gọi Thúy Nhi cùng tiểu
Thôi ma ma tới, dặn dò họ đến Lỗ vương phủ tuyệt đối không được rời khỏi Thư Nhi nửa bước. Dù là Lỗ vương ra lệnh, nhiều lắm cũng chỉ chịu chút
đau đớn da thịt, dù Lỗ vương phách lối thế nào cũng không dám lộ liễu
không cho Lộ Vương phủ mặt mũi , nói bóng gió dĩ nhiên là sinh mạng chắc sẽ không gặp nguy hiểm .
Tiểu Thôi ma ma dù sao cũng là bà vú của Thư Nhi, vừa là người của Lộ
Vương phi, trước khi Lưu Uyển Thanh gọi nàng tới, rất nhiều lời nói cũng giống như Lộ Vương phi đã dặn dò qua, tự nhiên vội vàng đồng ý thể hiện sự trung thành. Lưu Uyển Thanh gật đầu, liền để cho nàng đi xuống ôm
Thư Nhi tới. Rồi nhìn Thúy nhi nói: "Sợ là lần này qua đó không tốt lắm, phải uất ức ngươi mấy ngày rồi, nhưng ngươi không đi theo thì ta quả là phải không yên tâm."
"Chủ tử, người yên tâm đi, nô tỳ sẽ không để cho người thất vọng."
"Ngươi nhìn ta lớn lên, ta tự nhiên yên tâm với ngươi."
Không lâu sau, Thư Nhi bĩu môi được tiểu Thôi ma ma ôm vào, nhìn thấy Lưu Uyển Thanh cũng không mở miệng.
"Thư Nhi , mẫu thân cũng không muốn để cho con rời khỏi mẫu thân, nhưng đó là ông ngoại và bà ngoại của con không phải sao!"
"Mới không phải, mấy ngày trước đây bà ngoại con mới đến, Nhị cữu cữu
lại cho Thư Nhi một thanh chủy thủ xinh đẹp đấy." Con ngươi xoay lòng
vòng, một bộ dáng đáng thương: "Mẫu thân, có phải Thư Nhi chọc giận
người rồi hay không, người không cần Thư Nhi rồi hả ? Muốn đem Thư Nhi
đưa người sao? Oa oa oa. . . . ."
Bây giờ mặc dù Thư Nhi giả khóc, chỉ có sấm mà không có mưa, nhưng cũng
đủ khiến Lưu Uyển Thanh vô cùng đau lòng. Lúc Lục Khang đi vào nhìn thấy chính là một màn này, bộ dạng mẹ con hai người thật giống như sinh ly
tử biệt, liền phụng phịu ho khan một tiếng, Uyển Nhi bây giờ đang mang
thai, khóc đối với người có thai rất không tốt.
Thư Nhi thấy người cha dễ nhìn của mình nghiêm mặt, không khỏi quy củ chút, Hừ! Càng đẹp mắt cha càng hư!
"Mẫu thân, thực sự chỉ có năm ngày sao? Không thể ở ít hai ngày? Một ngày cũng có thể."
"Thư Nhi, mẫu thân cũng không bỏ được con...con cần phải nghe lời, nghe
Lưu ma ma cùng Thôi ma ma, có biết không, tuyệt đối không tự chơi một
mình, nhất định phải ở bên người các nàng, hiểu không?"
Thư Nhi nhìn mắt Lục Khang, lại nhìn mắt Lưu Uyển Thanh, chỉ đành phải
trưng bộ mặt uất ức đưa bàn tay nhỏ nhắn bây giờ đã được nuôi mập mạp:
"Mẫu thân ngoéo ngón tay, Thư Nhi nghe lời, mẫu thân cũng phải nhận Thư
Nhi trở lại sớm một chút, năm đầu ngón tay, Thư Nhi sẽ luôn đếm."
"Được, mẫu thân ngoéo tay với Thư Nhi." Đợi hai người chơi với nhau
xong, Lục Khang liền tiến lên ôm lấy Thư Nhi , đi ra ngoài. Cứ tiếp tục
như vậy, dù là trời tối, mẹ con hai người sợ là chia tay cũng chưa xong!