Đêm ba mươi phải ăn bữa cơm đoàn viên, Lưu Uyển Thanh mặc áo choàng hồ
ly đỏ rực thật dầy, được Trúc Lục đỡ vào phòng. Mới vừa định quỳ gối
hành lễ liền bị Lộ Vương phi mở miệng ngăn lại: ”Miễn miễn, con đứa nhỏ
này, sao lại nhiều quy củ như vậy, hôm nay con đã là phụ nữ mang thai,
phải chú ý đến thân thể của mình.”
“Lễ không thể bỏ, con dâu cám ơn mẫu thân yêu mến.” Nói xong còn quy củ
hành lễ. Lộ Vương thấy thế, trong lòng âm thầm gật đầu, con dâu này của
bà cũng không tệ lắm.
Ngồi một bên, Hạ trắc phi lại thản nhiên cười nói: “ Thế tử phi, áo
choàng hồ ly này thật là rất đẹp đấy, ôi. . . . . . Tuổi trẻ thật tốt,
Vương Gia, thiếp có phải cũng già rồi hay không.”
Lộ Vương đương nhiên ôm lấy trắc phi nói nàng không già, vẻ mặt Lộ Vương phi ngồi một bên lại lạnh ngắt. . . Lại nhìn sang Lưu Uyển Thanh cũng
có chút trách tội, lạnh nhạt mở miệng nói: ”Sáng ngày mai vào cung triêu hạ, không được ăn mặc như thế, quá chói mắt.”
Lưu Uyển Thanh mím môi nhẹ giọng nói "vâng", nàng đây là nằm cũng trúng đạn sao?
Đợi sau khi Lưu Uyển Thanh ngồi xuống ghế, Hạ trắc phi lại mở miệng nói: ”Đã tới canh giờ này rồi, Thế tử vẫn chưa về sao? Vương Gia không đợi
sao?” Nói xong lại có chút rất là khó khăn nói: ”Vương Gia, thiếp. . . . Vi tỷ nhi sợ là chịu đói không nổi.”
Lộ Vương khẽ cau mày định mở miệng, Lộ Vương phi đã nói: ”Lúc ấy Vương
Gia nói với ta, ngày mai mang theo Vi tỷ nhi cùng vào cung triêu hạ, ta
không đồng ý, cũng không phải vì không thích Vi tỷ , chỉ sợ lại giống
như bây giờ, Vi tỷ nhi còn nhỏ, không nhịn đói được. Nhưng vào trong
cung, đừng nói chờ một lát là xong, cho dù có chờ đến một canh giờ cũng
chỉ là chuyện thường, đến lúc đó chẳng lẽ Vi tỷ nhi có thể vượt qua
hoàng thượng hoàng hậu sao? Ngộ nhỡ đói quá rồi khóc, gần sang năm mới
sợ là không may mắn.”
Hạ trắc phi há hốc mồm, tại sao tỷ tỷ luôn không mong nàng được tốt chứ? Lộ Vương nhìn vẻ mặt uất ức của Hạ trắc phi, cũng rất đau lòng, nhưng
ông biết Lộ Vương phi nói rất có lý, nên cũng không nói tiếng nào.
Đây là lần đầu tiên Lưu Uyển Thanh nhìn thấy Vi tỷ ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn từ ngũ quan liền có thể biết được
sau này nhất định là một mỹ nhân, mặt mũi còn có thể nhận thấy có mấy
phần phong vận của Lộ Vương.
Lúc này, Thư Nhi bị ôm đến bên cạnh Lộ Vương, bởi vì rất gần Hạ trắc
phi, cau mũi một cái, làm bộ dáng đáng thương nhìn Lưu Uyển Thanh. Hạ
trắc phi làm sao lại dùng nhiều hương phấn như vậy chứ? Mùi vị cũng quá
nặng rồi.
Thấy bộ dáng như thể đang chịu tội của nhi tử, Lưu Uyển Thanh dĩ nhiên
đau lòng không dứt, Thư Nhi thấy vẻ mặt lo lắng của mẫu thân, đương
nhiên biểu hiện càng thêm đáng thương: không muốn ngồi ở chỗ này, quá
khó chịu.
“Hạ di nương dùng loại hương phấn gì vậy?”
Hạ trắc phi sững sờ, không ngờ Lưu Uyển Thanh sẽ chủ động nói chuyện với mình, chỉ là...nàng hỏi về hương phấn, trong lòng có chút không thoải
mái, nhưng vẫn cười trả lời: ”Là nhờ lão sư phụ tự chế, nếu Thế tử phi
yêu thích ta, lúc trở về ta sẽ cho người đem qua cho ngươi một chút là
được.”
Lưu Uyển Thanh cười cười, liếc mắt thấy sắc mặt càng lúc càng u ám của
Lộ Vương phi, vội vàng nói: ”Cám ơn Hạ di nương, chỉ là ta không quen
ngửi cái mùi này, có chút. . .” Nói đến đây cũng không nói thêm, mà chỉ
sờ sờ bụng mình. Hạ trắc phi sững sờ, trên mặt cứng lại, ánh mắt Lộ
Vương phi lại sáng lên, ngay sau đó nói: ”Muội muội, trong hương phấn
ngươi dùng sẽ không có xạ hương chứ!”
Hạ di nương a một tiếng, lập tức che tiểu nhất (?), sau đó lại nói: ”Ít
nhiều cũng có một chút, chỉ là trung hòa cùng các hương liệu khác, cũng
không có chỗ xấu với nữ tử có thai, lúc ta mang thai Vi tỷ nhi cũng có
dùng mà.”
Lộ Vương phi vội vàng dùng vẻ mặt trách cứ nhìn Hạ trắc phi: ”Khó trách
thân thể Vi tỷ nhi từ nhỏ đã không tốt, muội muội, không phải ta nói
muội, xạ hương này thế nhưng rất dễ khiến nữ tử có thai đẻ non, lẽ
thường như vậy làm sao muội lại không để ý chứ?”
Vẻ mặt Lộ Vương cũng có chút không tốt nhìn Hạ trắc phi, đang lúc này
Thư Nhi cũng mở miệng nói: ”Bà nội, mẫu thân, Thư nhi khó chịu, không
muốn ăn cơm.”
“Ôi trời, cháu trai đáng thương của ta, muội muội, mặc dù muội thích cái mùi này nhưng cũng nên chú ý Thư Nhi và Uyển Thanh, dù sao cái thai
trong bụng Uyển Thanh chính là cháu ruột của Vương Gia đấy.”
“Ngươi đi xuống trước đi.” Lộ Vương mở miệng nói.
Trong mắt Hạ trắc phi rưng rưng, mím môi, ai oán nhìn Lưu Uyển Thanh một cái, liền lui xuống. Vừa đúng lúc Lục Khang bước vào, thấy vậy hé mắt
cũng không nhiều lời.
Không có Hạ trắc phi trên bàn cơm, vẻ mặt Lộ Vương phi rất đắc ý, quan
tâm tới Lưu Uyển Thanh một câu lại một câu. Mà Hạ trắc phi, ngay sau khi quay về phòng liền nhào lên giường khóc oa lên. . .
Hạ ma ma khuyên vài câu, nhưng đổi lấy chỉ là tiếng khóc càng đau lòng
của Hạ trắc phi, Hạ trắc phi lôi kéo tay Hạ ma ma: ”Ma ma, tại sao bọn
họ không tha cho ta...hương phấn này của ta thái y cũng đã xem qua, đối
với nữ tử mang thai một chút xấu cũng không có.” Nhưng lúc đầu, thái y
cũng đã nói không nên dùng...chỉ là lời này Hạ ma ma đương nhiên sẽ
không nói ra.
“Chủ tử, nếu không chúng ta đổi sang dùng loại không có xạ hương?”
“Làm sao mà đổi được?” Hạ trắc phi ai oán nhìn Hạ ma ma: ”Người khác
không biết nhưng chẳng phải bà rất rõ ràng sao, ta có thể trách ai được? Cũng không thể trách mẫu thân ta sinh ta ra liền sinh mang mùi lạ, phấn hương nếu không có loại xạ hương này thì sẽ không che lấp được thứ mùi
trên người. Vương Gia dĩ nhiên sẽ không thích ta, ngươi cũng đâu phải
không biết, có một lần ta mới tắm rửa xong, khi Vương Gia tới liền mang
nét mặt ghét bỏ, đấy chẳng khác nào như một thanh đao nhọn đâm vào lòng
ta.
Tại sao lại vậy chứ? Ta rất muốn có quan hệ tốt với Thế tử phi, nhưng vì sao lại luôn nhằm vào ta như vậy? Chẳng lẽ cũng muốn ta thật sự phải
bắt đầu tính toán với bọn họ sao? Làm những chuyện xấu khó coi mới có
thể không bị bắt nạt sao? Không không không. . . . . . tại sao ta có thể làm mấy chuyện này, như vậy thật không tốt, ôi. . . Hạ ma ma, hay là
chúng ta đi Tự Miếu làm tràng pháp sự cho các nàng đi, hy vọng có thể
rửa sạch tội nghiệt trên người các nàng a.”
Hạ ma ma há miệng, ngay sau đó trả lời "vâng".
"Cười ôm giang sơn cùng chúc mộng
Say mới thấy rõ phong nhập liêm lung
Mây là xiêm y hoa là dung
Từng mảnh đều có trong mộng
Thiên trường địa cửu là bao lâu
Yêu đến thế nào mới xem là nhiều
Thiên củ vạn triền đều là yêu
Quản chi quay lại quá vội vã
Trông mong tới trông mong đều là khoảng không, đều là khoảng không,
Gọi lại gọi đều chỉ là gió
Nhắc lại nhắc đều chỉ là đau và đau
Chờ lại chờ vẫn đều chỉ là mộng "
Hạ trắc phi lẩm bẩm đọc lên bài thơ, ngay sau đó thở dài. . . . . . vì
sao Vương Gia lại không hiểu được tình cảm của nàng chứ? Vì sao lại
không nhận ra vẻ mặt hiểm ác của họ chứ?
. . . . . .
Khóe miệng Lộ Vương phi nhếch lên: ”Ta chính là không quen thấy cái vẻ
mặt ghê tởm lần nào cũng đầy nước mắt của tiện nhân kia! Giống tỷ tỷ
nàng ta, đều là hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ nam nhân!” ()
“Chủ tử, tình hình hôm nay như vậy, sợ là trong lòng Vương Gia có gai rồi.”
“Đó là đương nhiên, Vi tỷ nhi dù sao cũng là cốt nhục của Vương Gia, Hạ
trắc phi dùng hương phấn có chứa xạ hương, cho nên Vi tỷ nhi bị bệnh từ
trong bụng mẹ mang ra ngoài, đều không được khỏe, ốm yếu như vậy rất
giống Lỗ vương Quận chúa, là một cái ấm sắc thuốc thôi. Lại nói, không
phải chỉ là một vật thay thế thôi sao, Vương Gia lại cứ muốn lừa mình
dối người, Hừ! Vậy cũng có khi phiền, Thôi ma ma, có lẽ đúng như ngươi
nói, lần sau ta đối xử với con tiện nhân kia hẳn là nên giống với Uyển
Thanh hôm nay.”
“Chủ tử, người nghĩ như vậy là được rồi, cần gì phải chỉa vào tính khí
nóng nảy của Vương Gia chứ, mỗi lần cũng đều thuận tay giúp mình không
phải sao.”
Lộ Vương phi đặt ly trà xuống rồi nói với Thôi ma ma: “ Đi, đi lấy mấy cái thiệp lần trước ra.”
Thôi ma ma sững sờ, ngay sau đó thử hỏi”Chủ tử, vì sao. . . . . .”
“Hừ, mặc dù Uyển Thanh giúp đỡ ta giải phóng cơn giận, nhưng vì vậy mới
thấy được nó là người nhiều tâm tư, nếu không tìm hai nữ nhân ngăn chặn
nó, sớm muộn gì cũng có một ngày nó sẽ bò lên trên đầu ta. Đợi thai nhi
của nó ổn định rồi, ta cũng đã cho nó thể diện xong, qua năm sau mới
nhắc lại, chỉ là chúng ta cũng nên chuẩn bị trước không phải sao!”
“Nhưng...nếu, nếu trong lòng Thế tử phi có khoảng cách. . .”
“Hừ! Nếu như như vậy ta càng phải tìm thêm cho Khang nhi một người vừa ý ta .”
Sáng sớm hôm sau, Lưu Uyển Thanh mở mắt liền thấy Lục Khang đang cười
nhìn mình, khóe miệng khẽ nâng lên: ”Gia, còn sớm như vậy mà đã tỉnh rồi hả ?”
“Ừ, canh giờ còn sớm, nàng nằm ngủ thêm một lát nữa, hôm nay sợ là sẽ mệt mỏi, nhưng mà phải cần thận chút.”
“Gia, người yên tâm đi.”
Lưu Uyển Thanh mặc y phục thật dày, bên trong đều có vá da thảo lên, vật tư khoác lên cũng bọc một lớp da thảo thật dầy, trong hoàng cung lạnh
lẽo, với lại hôm nay nàng cũng rất dễ bị tổn thương.
Bởi vì tối hôm qua Lộ Vương phi đã nhắc, đương nhiên Lưu Uyển Thanh sẽ
không mặc áo choàng lông hồ ly màu đỏ rực, mà lại lựa chọn một chiếc áo
choàng bên ngoài là tơ lụa tìm, bên trong có một lớp da thảo.
”Vì sao không khoác thứ gia đã chuẩn bị cho nàng?”
“A. . . Vật ấy quá mức rêu rao, huống chi áo choàng này có vẻ ấm áp hơn cái kia.”
"Nàng nghĩ rất cẩn thận.”
“Cái đó là đương nhiên.”
Lục Khang có chút nghẹn lời nhìn Lưu Uyển Thanh, dĩ nhiên không ngờ nàng sẽ nói theo mình, không khỏi cười: ”Nàng còn dám nhận nữa sao!”
Lưu Uyển Thanh dí dỏm nhíu mày: ”Vì sao không dám nhận? Chẳng lẽ gia cảm thấy thiếp không thông minh, không cẩn thận sao? Thiếp chính là Thế tử
phi của gia đó!”
“Được, Thế tử phi tốt của gia dĩ nhiên sẽ thông minh nhất!”
“Gia, đừng khen thiếp, thiếp sẽ ngượng ngùng.”
“Nàng đó!”
Mồng một đầu năm vào cung triêu hạ, nam nữ sẽ tách riêng ra , bởi vì
tuổi Thư Nhi còn nhỏ, dĩ nhiên phải đi bên cạnh Lưu Uyển Thanh, do Tiểu
Thôi ma ma ôm. Lúc này bên ngoài cửa cung đã đậu đầy xe ngựa, Lưu Uyển
Thanh thận trọng xuống xe ngựa, liền khéo léo đi phía sau Lộ Vương phi.
Các mệnh phụ còn lại vào cung triêu hạ cần phải đứng theo quan vị của
tướng công, Lưu Uyển Thanh là con dâu hoàng gia, đi theo Lộ Vương phi
nên dĩ nhiên là đứng ở phía trước nhất, ngay cả Lỗ vương phi cũng phải
đứng phía sau. Luôn đứng trong đội ngũ, đương nhiên Lưu Uyển Thanh nhìn
thấy Lưu lão phu nhân, Lưu Đại phu nhân cùng với đại tẩu đã lâu chưa
xuất hiện của mình, nhìn sắc mặt càng thêm tiều tụy.
Ôi. . . Vốn mỗi nhà đều có chuyện khó nói, mấy ngày trước nàng nghe được tin tức, Viên nhi có thai. . . . . . Tuối Lưu lão phu nhân đã lớn rồi,
được Tiễn Linh Đình đỡ lấy, lúc thấy Lưu Uyển Thanh dĩ nhiên cũng nhìn
nàng gật đầu một cái, lúc này lại không thể càn rỡ đi qua, huống chi bên phía mình cách vị trí của Lưu Uyển Thanh hơi xa.
Đến giờ lành, cửa cung mở ra.
Chưa vào trước cửa cung đã phải dập đầu ba cái, ngay sau đó lại đến Đông cung. Lưu Uyển Thanh không chỉ thấy may mắn một lần nữa vì đầu gối của
nàng bọc lớp da thảo rất dày, mặc dù nhìn có vẻ sưng vù nhưng lại không
khổ mấy. Vốn là cũng chuẩn bị cho Lộ Vương phi một bộ, nhưng thấy trang
phục của Lộ Vương phi thì biết rõ bà không dùng, cũng không biết mẫu
thân cùng bà nội có dùng hay không.