Thúy Nhi đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn, tò mò hỏi: "Nhị tiểu thư hiểu những cái này sao?".
Lưu Uyển Thanh lắc đầu một cái: "Tất nhiên là ta không hiểu rồi, đọc cái gì cũng không hiểu chỉ viết dựa theo sách thôi. Ta nghe nói "Bát nhã bộ lạc mật tâm kinh" này rất tốt, ta muốn cầu phúc cho bà nội, như vậy thì bà nội có thể ngủ ngon rồi...". Nói đến đây thì dừng lại, gương mặt buồn bã: "Di nương mới làm bà nội tức giận, ta cũng sợ bà nội tức giận sẽ không ăn được gì".
Thúy nhi thấy vậy thì cảm thán nói: "Nhị tiểu thư thật hiếu thuận, lão phu nhân mà biết nhất định sẽ càng yêu thương nhị tiểu thư hơn".
Lưu Uyển Thanh thấy vậy thì khoát tay nói: "Thúy Nhi, ngươi không được nói cho bà nội biết, nếu ngươi nói cho bà nội biết thì sẽ không linh nghiệm, đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta. Lúc nào ta chép xong thì ngươi giữ lại lúc có cơ hội đến chùa ta sẽ dâng lên cho bồ tát, có được hay không?".
Thúy Nhi "Ồ" một tiếng, con ngươi xoay tròn rồi cười ha ha đồng ý còn về phần nàng ta sẽ làm như thế nào, Lưu Uyển Thanh không quan tâm, dù sao thì cá cũng đã mắc câu. Mặc dù việc nàng chép kinh thư này xuất phát từ động cơ không trong sáng nhưng dù sao nàng vẫn hi vọng bà nội sẽ khỏe mạnh, mấy ngày nay bà vẫn đối tốt với nàng. Sáng sớm hôm sau Lưu Uyển Thanh với đôi mắt thâm đen đến thỉnh an lão phu nhân. Lão phu nhân nhìn thấy thì một câu đáng thương, hai câu cháu ngoan, khuôn mặt đau lòng, khiến trách Thúy Nhi: "Tại sao ngươi không chăm chút một chút, dỗ đứa bé ngủ cũng không?".
Lưu Uyển Thanh thấy Thúy Nhi muốn nói lại thôi thì vội vàng nói: "Thúy Nhi đối với Thanh Thanh rất tốt, là Thanh Thanh không đúng, Thanh Thanh làm bà nội lo lắng".
Lưu lão phu nhân thấy nàng nói như vậy thì biết Thúy Nhi vẫn chăm nàng tốt thì gật đầu một cái rồi dặn dò Thúy Nhi phải phục vụ thật tốt cho Lưu Uyển Thanh. Sau khi dùng cơm xong với Lưu lão phu nhân thì Lưu Uyển Thanh trở về phòng chép kinh thư. Thúy Nhi bưng một bàn táo giòn đi vào nói: "Nhị tiểu thư, đây là do lão phu nhân sai người đưa sang, nhị tiểu thư nếm thử một chút đi".
Lưu Uyển Thanh cười nói: "Cứ để đó, ngươi cũng nếm thử một chút đi".
Thúy Nhi nghe thấy thì vui mừng nhưng rồi lại nói: "Đây là lão phu nhân đặc biệt cho nhị tiểu thư, làm gì có phần nô tỳ có thể ăn".
"Một bàn nhiều như thế, ta làm sao có thể ăn hết được".
"Vậy nô tỳ cảm ơn Nhị tiểu thư". Thúy Nhi nói rồi lại nhìn quyển sách kinh của Lưu Uyển Thanh nói: "Nhị tiểu thư, sao người lại viết nữa, đêm qua đã chép rồi, bây giờ mặt trời vừa lên người đi ngủ một chút đi đến lúc dùng cơm nô tỳ sẽ gọi tiểu thư, không làm trễ việc chép sách kinh của tiểu thư đâu".
"Nhưng mà ta nghe nói một ngày phải chép chín lần, nếu như tối ta mới chép thì sẽ không ngủ được, bà nội thấy bà nội đau lòng thì sẽ mắng ngươi. Bây giờ ban ngày ta cũng không làm gì thì ta sẽ chép, buổi tối cũng có thể ngủ".
Thúy Nhi nghe Lưu Uyển Thanh nói thế thì thấy ấm trong lòng. Trong nửa tháng ở với Lưu lão phu nhân, Lưu Uyển Thanh vẫn khéo léo hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại nói một câu trẻ con làm lão phu nhân cười ha ha. Lúc này hai bà cháu đang nói cười thì Bạch ma ma bên cạnh Đại phu nhân đến cười đi vào: "Lão nô đến chúc mừng lão phu nhân đây".
Lưu lão phu nhân sửng sốt nói: "Có chuyện gì? Đại phu nhân nhà các ngươi có chuyện vui hả, có phải là có rồi không?".
Bạch ma ma cười vỗ tay: "Đúng ạ, lão phu nhân nói thật chính xác". Đó là cháu ruột của mình nên lão phu nhân rất vui vẻ, ôm Lưu Uyển Thanh hôn một cái, cười với Lý ma ma: "Ngươi xem này, thời gian trước Thanh Nhi đã nói trong bụng Đại bá mẫu có muội muội, chưa đến một tháng đúng là có, đúng là tiểu phúc tinh, tiểu tử này miệng rất linh mà".
Lý ma ma cười nói: "Đúng vậy, Nhị tiểu thư chính là tiểu phúc tính, lại nói, Nhị tiểu thư được người che chở nên tất nhiên có phúc khí rồi".
Lưu Uyển Thanh cũng non nớt nói: "Bà nội phúc khí..." làm lão phu nhân cười cưới nói "Cháu ngoan". Bach ma ma vẫn không thèm quan tâm đến Lưu Uyển Thanh, dù gì cũng chỉ là một thứ nữ, cũng sẽ có một ngày bị đưa ra khỏi Hầu phủ. Bach ma ma vốn là vú nuôi của Lưu Đại phu nhân nên chắc chắn sẽ nghĩ cho Lưu Đại phu nhân, cũng biết chuyện Nhị tiểu thư có nói Đại phu nhân sẽ mang thai, nay lại thấy Lưu Uyển Thanh được Lưu lão phu nhân sủng ái cũng vội phụ họa: "Lão nô cũng nhìn ra Nhị tiểu thư đúng là có phúc, đi theo Lão phu nhân, sau này chắc chắn sẽ là người có phúc".
Lưu lão phu nhân vội vàng phân phó Tử Mộng đến kho lấy những dược liệu quý rồi đến phòng Lưu Đại phu nhân. Lưu Đại phu nhân thấy Lưu lão phu nhân đến thì được nha hoàn đỡ dậy. Lưu lão phu nhân vội vàng nói: "Nào, bây giờ con là phụ nữ có thai đấy, ba tháng đầu rất quan trọng".
Trên mặt Lưu Đại phu nhân đầy nét cười, vui vẻ nói: "Mẹ, con dâu không phải mang thai lần đâu nên sẽ chú ý cẩn thận. Nhưng mà hôm nay bá mẫu phải cảm ơn tiểu phúc tinh này rồi".
Lưu Uyển Thanh rất hiểu lễ, thỉnh an với Lưu Đại phu nhân. Lưu Đại phu nhân gọi nha hoàn sau lưng cầm một hộp trang sức đến. Lưu Đại phu nhân nói: "Đây là đồ bá mẫu chuẩn bị cho Thanh nhi, Thanh nhi cũng chúng ta cũng đã lớn, phải biết làm đẹp, cái này không đắt tiền nhưng dáng vẻ nghịch ngợm hợp với con".
Lưu Uyển Thanh quay đầu nhìn Lưu lão phu nhân, Lưu lão phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này, bá mẫu của con cho thì con mau nhận đi. Bà nội nói cho con biết, đồ của bá mẫu con rất tốt, chúng ta phải tranh thủ lấy một ít".
Khuôn mặt Lưu Uyển Thanh hồng lên, cười nói: "Thanh Thanh cảm ơn bá mẫu".
Lưu Đại phu nhân sờ sờ đầu nhỏ của Lưu Uyển Thanh nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Nếu bá mẫu đem hết cho con bá mẫu cũng rất vui. Mẹ, con dâu đang nghĩ nếu như sinh được một cô nương hiểu chuyện như Thanh nhi thì thật tốt".
"Tất nhiên, tất nhiên, Tuấn nhi đã biết chưa".
Lưu Đại phu nhân cười nói: "Đã sai người báo tin rồi".
Lưu lão phu nhân gật đầu một cái: "Con chú ý nghỉ ngơi, trong viện nếu như có kẻ nào không an phận thì con cứ làm tới. Nếu Tuấn nhi không vui thì có mẹ làm chủ cho con".
Lưu Đại phu nhân nói: "Mẹ, con dâu có người thương yêu, con dâu vui rồi".
Lưu Uyển Thanh về phòng, nghiêm túc chép kinh thư. Thúy Nhi cất xong đồ Lưu Đại phu nhân ban thưởng, thấy thế thì nghi ngờ hỏi: "Nhị tiểu thư, không phải đã chép đủ chín lần rồi sao? Sao bây giờ lại chép tiếp?".
"Ta chép cho Đại bá mẫu, bá mẫu đối với ta rất tốt, ta cũng sẽ đối tốt với Đại bá mẫu".
"Nhị tiểu thư, không thể ảnh hưởng đến mắt được".
"Trong lòng ta tự có tính toán".
Thúy nhi thấy vậy thì không nói gì được. Nhưng mà rất khéo là đúng lúc đó Lưu lão phu nhân bảo Tử Mộng mang đến một bộ trang sức bằng ngọc. Tử Mộng đứng ngoài cửa đã nghe được hết những gì hai người nói vội vàng trở về nói với lão phu nhân. Lão phu nhân nghe xong nói: "Đi, đến chỗ Thanh nhi xem một chút".
Lưu lão phu nhân thấy bàn tay nhỏ của Lưu Uyển Thanh đang chấm mực, bàn giấy Tuyên Thành và quyển "Bát nhã bộ lạc mật tâm kinh" chép một nửa, lại nghe những gì Thúy Nhi bẩm báo thì ấm lòng. Đứa nhỏ này đúng là đáng yêu, giống hệt Cẩm nhi, năm đó trước khi xuất giá Cẩm nhi cũng rất hiếu thuận với mình. Mắt lão phu nhân đỏ lên, ôm lấy Lưu Uyển Thanh nói: "Đúng là cháu ngoan của bà nội, nhưng mà con cũng đừng chép nữa. Con còn nhỏ cần thận hỏng tay hỏng mắt".
Nhưng lần này Lưu Uyển Thanh lắc đầu, lần đầu tiên trái lời Lưu lão phu nhân, ánh mắt kiên định nói: "Như thế là không được, Thanh Thanh chép cho bà nội được mười chín ngày rồi, phải chép đủ tám mươi mốt ngày, không thì bồ tát sẽ không vui. Còn Thanh Thanh mới chép cho Đại bá mẫu được một ngày, còn tám mươi ngày nữa. Thanh Thanh không đáp ứng bà nội chuyện này, bà nội không cho, Thanh Thanh không vui".
Nói chuyện như một người lớn, Lưu lão phu nhân cảm động, Lý ma ma và Tử Mộng đứng nghe cũng lau nước mắt, đúng là một đứa nhỏ làm người ta thương yêu. "Tiểu thư, Nhị tiểu thư đúng là đứa bé hiểu chuyện, lão nô nhìn cũng muốn nói tốt".
"Đúng vậy, đúng là cháu ngoan của ta". Nhẹ nhàng xoa tay Lưu Uyển Thanh nói: "Có đau tay không? Để Thúy Nhi xoa xoa tay cho con nhé".
"Không đau không đau, mỗi ngày Thúy nhi đều nắn nắn tay cho Thanh Thanh".
"Nhiều chữ như này con có biết không?".
Lưu Uyển Thanh lắc đầu: "Thanh Thanh không biết nhưng có thể dựa theo sách để viết, bây giờ Thanh Thanh không cần nhìn cũng có thể viết tốt. Bà nội, Thanh Thanh có thông minh không?".
"Cháu ngoan của ta tất nhiên là thông minh rồi".
................
Lưu lão phu nhân trở lại trong phòng, thở dài: "Đúng là một đứa bé hiếu thuận, lần này vợ lão Nhị nhìn nhầm rồi".
"Nhị phu nhân ít hiểu biết không thể so với tiểu thư được, mà Nhị tiểu thư đi theo ngài cũng rất tốt".
"Haiz, nhìn đến con bé ta lại nhớ con gái ta, cũng đã năm năm rồi không có tin tức...". Lý ma ma nghe thấy thế cũng thở dài. "Nhị tiểu thư cũng có phần giống cô ấy, chắc là ông trời có mắt nên đưa Nhị tiểu thư đến cho người. Còn về phần Đại tiểu thư (con gái lão phu nhân) là một người đáng yêu, mặc dù cách xa nhưng chắc chắn sẽ sống tốt. Hơn nữa người ta cũng đã nói, không có tin tức nghĩa là sống tốt".
"Đúng vậy, đứa nhỏ này cũng hư, đã bằng đấy năm rồi cũng nhẫn tâm không báo tin về cho ta, ban đầu ta không đồng ý nó cũng vì... Tuấn nhi. Không thể vì con rể mà không để ý đến con trai được. Huống chi Hầu phủ lớn như vậy, không thể vì Tưởng gia mà không để ý đến Hầu phủ được".
"Tiểu thư, lão nô nghĩ là Đại tiểu thư đã nghĩ thông suốt nên thế".
"Nếu như thế thì tốt, nó là con đẻ ta chẳng lẽ ta còn không hiểu nó. Nếu không phải Tưởng gia thì Cẩm nhi cũng không phải lấy chồng ở xa. Lúc đó ta không nên mềm lòng đồng ý gả nó vào Tưởng gia. Năm đó dựa vào tài năng và nhan sắc của nó vẫn có thể là nương nương, chỉ tiếc... Haiz.. Ngươi đưa nhiều điểm tâm sang bên Thanh nhi. Nghe nói là Thanh nhi thích ăn táo đỏ, lựa một ít quả ngon đến đáy".
"Phải một ít ngày nữa quả táo mới giòn ngọt".
"Năm nay thu hoạch không ít, hôm sau ngươi lấy ít vốn riêng của ta làm một bộ trang sức vàng cho Thanh nhi... Ừ, làm cả một bộ cho Nguyệt nhi, không thì lại có người nói bà lão ta trọng thứ khinh trưởng".
"Tiểu thư nói thế, ai dám nói như vậy. cũng không còn sớm, người đi nghỉ thôi".
"Đúng vậy, ta không thể cô phục tâm ý của cháu ngoan được".