Vội vàng mặc lại quần áo, nhìn một chút Quận vương phi đang thoải mái trong làn hơi nước dày, Doãn Thiên Lương suy nghĩ một chút rồi ho khan hai tiếng: “Mẹ, con có chút choáng váng, ngài ngâm trước đi, con ở chỗ này bồi ngài trò chuyện.”
Quận vương phi khì quái nhìn nàng một chút: “Tại sao có thể choáng váng? Bị lạnh?”
Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái, sau đó thấp đầu làm bộ thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Có thể là mấy ngày nay ngủ không ngon.”
Sóng mắt Quận vương phi quay tròn sau đó cả cười: “Hai đứa các con nha ...” Không nói gì đi xuống, nhưng giọng điệu cũng là vui mừng.
Ngồi ở bên cạnh ao bồi mẹ chồng ngâm tắm nhưng suy nghĩ tâm sự của Doãn Thiên Lương đã trở về phòng rồi. Sẽ không thực sự đá phải anh ta không thể giao hợp chứ, thế máu ở trên giường ở đâu ra? Chẳng lẽ ... đạp anh ta đến chảy máu?
Này ... không giống vào hòn đá kia? OMG, sẽ không sẽ không, nàng sẽ không thể không có chừng mực như vậy.
Hơn nữa, nếu thực sự đá vào gì kia, đoán chừng hòn đá kia cũng không có tâm tình giả vờ “buồn bã” đùa chơi với nàng, nhưng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thật làm cho người ta không hiểu ra sao ...
Cách mạng chưa thành công, nàng trước hết phải biết nguyên nhân không có thành công, vì vậy nàng có nên cùng Lục Quân Tắc nói chuyện thật tốt một chút, lên tiếng hỏi vì sao không để cho nàng thành công.
Sau cơn trưa, Lục Quân Tắc kia nói đi thư phòng, chân trước anh ta bước đi, Doãn Thiên Lương chân sau liền nói với Quận vương phi muốn lui ra ngoài, Quận vương phi còn có thâm ý khác nói: “Kiềm chế chút.”
Làm hai Doãn Thiên Lương thiếu chút vấp ngưỡng cửa.
Hiển nhiên, Lục Quân Tắc đối với nàng “theo dõi tới” đã sớm có dự liệu, cho nên cũng không có vẻ mặt đặc thù gì.
“Oh a, có chuyện gì sao?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Không có chuyện tôi cũng không thể đến đây à?” Doãn Thiên Lương nói, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Quận vương, tôi muốn hỏi, ngày đó anh nói tôi không cẩn thận đánh tới anh là đanh tới nơi nào?”
Lục Quân Tắc từ trước bản sách ngẩng đầu, nhà nhạt nói ra hai chữ: “Lỗ mũi.”
Đáp án này để cho Doãn Thiên Lương nổi đóa. Đánh phải lỗ mũi thôi mà anh làm ra vẻ buồn bã như vậy, thật giống như tôi bội tình bạc nghĩa với anh vậy ...
“Vậy, máu trên giường là máu mũi?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Dĩ nhiên a, nếu không Oh a nàng cho rằng là cái gì?” Lục Quân Tắc nói.
Tôi cho là ... Phi, tôi còn có thể cho là cái gì?
Có lẽ Doãn Thiên Lương không có chú ý tới, nét mặt của nàng có chút vặn vẹo.
“Không có gì.” Doãn Thiên Lương nhìn anh ta sau đó kiện định từng bước đi tới ngồi xuống đối diện: “Tại sao anh không chịu chạm vào tôi?”
Khuôn mặt trong trẻo của Lục Quân Tắc có một chút dao động.
“Không phải là Oh a nói trước khi Tử Quý thành hôn sẽ không cùng vi phu viêm phòng sao?” Lục Quân Tắc phản ứng ngược lại nhanh.
“Bây giờ là thời kì đặc biệt, không cần.” Doãn Thiên Lương nói.
“Nhưng, vi phu đã đồng ý với nàng liền muốn giữ đúng.” Lục Quân Tắc nói.
“Anh không có đáp ứng tôi, anh chỉ nói sẽ không miễn cưỡng phụ nữ không thích, nhưng bây giờ là tôi tự nguyện, hơn nữa anh ta bị chỉ cưới, thành than bất quá là chuyện sớm hay muộn.” Doãn Thiên Lương nói.
Tôi tin lý do của anh thì tôi chính là tế bào động vật, chính là động vật tiến hóa đến giai đoạn đầu. Là ai trước kia nói “thành thân là chuyện sớm hay muộn”, “thực hiện ước định” a?
Lục Quân Tắc nhìn thẳng nàng ước chừng ba mươi giây mới chậm rãi mở miệng nói: “Oh a vì sao lại tự nguyện rồi hả?”
“Tôi muốn sinh con trai, để phòng ngừa vạn nhất, đây cũng là anh dạy tôi.” Doãn Thiên Lương nói. Anh lấy lời của tôi chặn miệng tôi, cho là tôi cũng sẽ không? Hứ! Hung hăng khinh bỉ.
Lục Quân Tắc liền thở dài thật dài, cả người đưa về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng rất là mệt mỏi.
“Oh a, từ khi nhận thánh chỉ, vi phu rất là lo lắng, sợ là không có tinh lực cùng tâm tình như vậy, Oh a nàng biết rõ đạo lý, ta biết nàng sẽ thong cảm cho vi phu.” Lục Quân Tắc nói.
Ách ...
Không nghĩ tới người này lại có thể nói ra loại lý do này ...
Doãn Thiên Lương nhất thời không tìm được cớ phản bác, người ta lý luận tương đối mạnh, vừa thánh chỉ vừa BH ngoại bang, suy nghĩ một chút cũng làm cho người ta ngủ không yên, hơn nữa không nói đến gì gì kia, so sánh dưới đều là chuyện nhỏ không đáng kể không đáng nhắc đến.
“Thông cảm ... Đúng vậy a, dĩ nhiên thông cảm, nhưng là ... quên đi.” Doãn Thiên Lương bị đả kích, nàng so không bằng thánh chỉ, nàng ấm ức.
“Oh a thế nào lại buồn bã rồi hả?” Lục Quân Tắc hỏi.
Doãn Thiên Lương đứng dậy: “Thời tiết hanh khô, thiếu nước. Quận vương nếu bận rộn, tôi cũng không giúp đỡ được cái gì cũng không quấy rầy nữa.”
Đi tới cửa thừa dịp đóng cửa nhìn qua khe hở, thấy trên mặt Lục Quân Tắc như có điều gì suy nghĩ.
Vốn đang suy nghĩ lại dùng cái gì trêu trọc, bây giờ tốt lắm, nếu nàng dùng chiêu gì với Lục Quân Tắc nên cho là nàng không làm, ném người của mình là nhỏ, bị người cho là dạy kèm tại nhà không tốt sẽ là vấn đề lớn.