Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 116: Chương 116






Người muốn uống trà đều đi hết sạch, trở lại trong trướng chỉ có ba người bọn họ, khay trên tay Doãn Thiên Lương sớm bị Doãn Thiên Lăng cầm để qua một bên, bất quá đóa thủy tiên này một chút tự giác cũng không có, cứ thế nghiêng tại một bên tự rót uống một mình rất vui vẻ.

“Bỏng có nghiêm trọng không? Cho ta nhìn tay một chút.” Lục Quân Tắc nói.

Doãn Thiên Lương thieeys chút nữa cười ngất, người an hem, anh không thấy đóa thủy tiên ở một bên xem kịch vui sao? Chuyện thân mật kiêm tư mật chúng ta không thể lén lút nói sao?

“Tay.” Lục Quân Tắc ngược lại duổi tay ra ngoài, Doãn Thiên Lương chỉ đành đưa tay ra bị anh ta nhẹ nhàng tiếp được: “Còn đau không?”

“Cũng chẳng đau, dùng nước lạnh rửa qua, cũng bôi dầu vừng, một lát để cho Hương Châu giúp tôi chọc những bọng nước là không sao rồi.” Doãn Thiên Lương nói, không có xui xẻo có thể động sao? Có người cũng rất quan trọng.

“Một lát để cho đại phu tới xem một chút.” Lục Quân Tắc cầm tay nàng: “Tử Quý, ngươi nên trở về rồi.”

“Này, về công ta là đại tướng quân, về tư ta là anh vợ của ngươi, làm sao ngươi có thể hạ lệnh trục khách với ta? Lại nói em gái của ta bị bỏng, làm huynh trưởng cũng nên hỏi một chút không phải sao? Ngươi nói có đúng hay không Lương nhi?” Doãn Thiên Lăng chợt hỏi nàng.

“Bỏng mà thôi, cũng không đau, không có chuyện gì lớn, ca.” Doãn Thiên Lương nói. Trực tiếp nói ngươi muốn xem người ta diễn mập mờ phải không? Da ặt đủ dày.

“Xem một chút, em gái của ta đã nói vậy, vậy cũng tốt, nếu không có chuyện gì, ta trở về đi ngủ.” Doãn Thiên Lăng ngửa đầu uống ngụm trà cuối cùng, chậm rãi đứng dậy: “Lương nhi à, tay phải băng bó một chút, chớ đụng lung tung, không cẩn thận đụng chạm, nếu bị lấy nhiễm sẽ không xong.”

Lại nhạo báng tôi nữa tôi sẽ không cẩn thận đụng vào mặt anh đấy, anh trai.

Doãn Thiên Lăng vén rèm lên đi ra, còn dư lại hai người lớn mắt to trừng mắt nhỏ.

Lục Quân Tắc ngược lại không có truyền quân y, chính mình chơi đùa một chút rồi từ trong rương lấy ra châm, thuốc cùng với băng gạc, đem châm hơ qua ngọn nến sau đó thật cẩn thận nghim vào vết nước phồng cho vỡ ra, chờ nước chảy ra liền cầm băng gạc sạch sẽ lau nhẹ một chút, chờ mu bàn tay làm sạch nhỏ chút bột trắng rồi băng bó lại, gọn gàng, có thể so với chuyên nghiệp.

“Mấy ngày nay đừng đụng vào nước, có chuyện thì gọi nha hoàn.” Lục Quân Tắc nói, thấy Doãn Thiên Lương không có động tĩnh gì lại hỏi: “Rất đau sao?”

“Có chút đau. Không nghĩ tới anh lại có thể băng bó vết thương ?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nếu như thuận tiện thì nấu cơm, giặt giũ, sanh con thì thật tốt.”

“Những người đã trải qua chiến trường sẽ biết làm những thứ này, không có thời gian và điều kiện thì có thể bảo vệ tính mạng của mình.” Lục Quân Tắc nói.

Nhìn xem người ta tỉnh ngộ.

Bên ngoài thổi lên kèn, đã đến lúc nghỉ ngơi, bọn họ tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Tay quấn băng cũng không có sao, bất quá có việc cũng có chút không thuận tiện, tỷ như ... tháo thắt lưng và nút áo, lại cứ mấy cái nút áo cùng thắt lưng của Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương tốn sức giải quyết, suy nghĩ một chút rồi buông tha cho, tính toán một chút, dù sao đang hành quân mặc quần áo mà ngủ cũng xong. Đang tính đem thắt leng lần nữa cài lên lại thấy Lục Quân Tắc đưa tay ra với nàng.

“Oh a, mặc nhiều quần áo như vậy ngủ rất khó chịu, không bằng vi phu giúp nàng.” Lục Quân Tắc nói.

“Không có sao, dù sao sang sớm ngày mai còn phải mặc lại.” Doãn Thiên Lương nói.

“Sáng sớm ngày mai không phải còn có vi phu sao.” Lục Quân Tắc vừa nói chuyện mà tay cũng không nhàn rỗi, rốt cuộc cũng đem thắt lưng cũng nhừng nút áo cởi ra, Doãn Thiên Lương bị lột còn mỗi quần áo trong. Lúc này có người đi vào đoán trừng sẽ cho nàng là luyến đồng của anh ta.

Thật ra thì, Doãn Thiên Lương cũng muốn nếu có người thực sự đi vào thì anh ta sẽ có vẻ mặt gì ...

Nguyện vọng của Doãn Thiên Lương rơi vào khoảng không. Suy nghĩ một chút cũng đúng, đây là doanh trướng của Quận vương, cũng không phải là cửa hang siêu thị mà ai muốn vào thì vào, ai muốn ra thì ra.

Khi trong màn trướng hơi sang chút thì Doãn Thiên Lương tỉnh, không phải là thiếu dưỡng khí cũng không phải bởi vì đau, mà bởi vì có bàn tay để nhầm chỗ, chỗ kia đang lặng lẽ nổi lên biến hóa.

Thật ra, vốn nàng có thể giả vờ ngủ lại lỡ đãng lấy ra, nhưng nàng chính là muốn nhìn một chút lát nữa Lục Quân Tắc có phản ứng gì.

Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại nghe động tĩnh, cố ý đem hơi thở thật đều dặn.

“Oh a.” Lục Quân Tắc gọi nàng.

Không nghe thấy, tôi không nghe thấy.

Lục Quân Tắc lại vỗ nhẹ mặt của nàng, Doãn Thiên Lương mở mắt: “Hả? Trời đã sáng?” Thuận tiện đem tay về dụi mắt.

“Oh a, nàng đùa giỡn vi phu.” Lục Quân Tắc nói.

“A? Lúc nào? Thế nào tôi không có ấn tượng?” Doãn Thiên Lương nói. Người ta tiếp nhận thẳng thắn nha.

“Không có ấn tượng không có nghĩa là không có, làm sao bây giờ, oh a? Nàng cũng biết tính cách của vi phu ...” Lục Quân Tắc chậm rãi nói vào đề, gợi lên khóe miệng: “Vi phu muốn đùa giỡn lại, Oh a nàng có ý kiến gì?”

Doãn Thiên Lương không lên tiếng, nhìn chằm chằm anh ta rồi nói: “Tay tôi đau.” Anh muốn bắt nạt người tàn tật sao? Rất không phải đàn ông.

“Không có sao, vi phu có thể ăn chút thua thiệt, sau này bù trở lại là được.” Lục Quân Tắc nói, gương mặt nghiêm chỉnh.

Sáng sớm ... Bên ngoài cũng nghe được những âm thanh kia có tốt không người an hem? Vậy sẽ phá hủy danh dự của anh, cho nên vì danh tiếng tốt đẹp của anh ... xin lỗi.

Tay của Lục Quân Tắc khẽ vuốt mặt nàng, cổ, từ từ mở ra cổ áo của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.