Ngày chờ đợi cũng không tính quá lâu, Doãn Liệt dứt khoát gặp cũng không gặp bọn họ, trực tiếp phái người đưa tới “bản án chung thẩm” là xong việc, nhưng, trên bản án lại không viết tội danh gì, ngược lại còn bốn phía khen ngợi đủ loại vinh quang của Lục Quân Tắc kể từ khi kế tục tước vị tới nay, vượt qua nhiều lần trước kia. Cuối cùng cũng nói một câu “ngươi quá mệt mỏi cũng nên nghỉ ngơi một chút”, thu quyền lợi của Lục Quân Tắc, còn phái hai người “chia sẻ” công vụ “phiền phức” thường ngày cùng hắn. Đối với Doãn Thiên Lương, trong bản án không nói một chữ.
Muốn rời khỏi kinh thành, trong cung ý chỉ nói không cần thỉnh an, bởi vì các vị chủ tử tâm tình cũng không tốt. Đoãn chừng là xấu hổ khi gặp nàng. Cũng tốt, không có lien lụy đến Trạm Vương phủ. Chẳng qua là, nàng không biết Hoàng Nguyên không phải bởi vì lien lụy với nàng mới bị biến thành “gian tế”, hắn vốn chính là gian tế, Mai gia vì hung hăn muốn giết chết nàng mới cho bọn họ kéo lên quan hệ.
Nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, hai vị phúc hắc Doãn ra cũng không lên tiếng, đại khái đàn ông bọn họ trong lòng cũng hiểu, có phải không cần quan tâm đến nàng rồi không?
Chính là, rất hận không thể đem Mai Côn cắt nát cho chó ăn.
Không phiền tới người nào, ngày đó Doãn Thiên Lương đang cho người thu doạn đồ đạc, Lục Quân Tắc ở một bên chống cằm nhìn nàng dọn dẹp, vẻ đáng yêu này thiếu chút nữa để cho Doãn Thiên Lương nhào tới.
Một tiểu nha hoàn tiến vào, nói Mai phu nhân đã tới. Doãn Thiên Lương dừng tay một chút, NND, cô ta còn tìm tới cửa, muốn bị đánh cũng không nhìn thời gian một chút, con mắt đi dạo rồi: “Ngươi đi trở về Mai phu nhân, nói bổn Vương phi đang bận, để cho nàng trở về chiếu cố thật tốt Mai ngự sử đang bị thương, tổn thương gân cốt động một trăm ngày, thương tâm động phổi cả đời, phải cẩn thận.”
Tiểu nha hoàn nhìn Lục Quân Tắc một chút, Lục Quân Tắc phât tay một cái tiểu nha hoàn mới đi.
“Phu nhân không nên tức giận.” Lục Quân Tắc nói, trước mặt người ngoài, nàng là phu nhân.
“A? Tức giận? Không có, tâm tình của tôi bây giờ rất tốt, muốn đi du sơn ngoạn thủy rồi.” Doãn Thiên Lương nói. Mai gia các ngươi chờ cho ta ... Ta sẽ có ngày đâm chết kẻ tiểu nhân bỉ ổi ngươi.
“Thật ra thì gặp mặt cũng tốt, chuyện này cùng nàng ta cũng không quan hệ.” Lục Quân Tắc nói.
“Cá mè một lứa cấu kết với nhau làm việc xấu.” Doãn Thiên Lương nói. Người phụ nữ Thiên Tịnh kia chình là không nhìn nổi nàng tốt, đoán chừng bây giờ mỗi ngày đều mừng rỡ giống như con chuột đâu, lại nham hiểm đâm một câu “Cô lại đắc ý à?”
“Phu nhân, bình tĩnh.” Lục Quân Tắc nói. Bắt đầu âm trầm.
Bình tĩnh, liếc mắt nhìn Lục Quân Tắc, vẫn còn như ông địa đang uống trà. Ai, bị giáng chức phân xử tới thế này cũng không dễ dàng.
Ngày lên đường trở về Vân Trung, lại là ngày nắng to.
Lần nữa thấy Vân Trung thành, Doãn Thiên Lương có loại cảm giác chết đi sống lại.
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa phủ, bọn thị vệ giữ cửa cũng sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại mới bận rộn rồi yên tĩnh lại, không hề có người nào đi vào thông báo.
“Lão gia và phu nhân đâu?” Lục Quân Tắc hỏi.
Thị vệ ôm quyền đáp: “Hồi Quận vương, lão gia và phu nhân, nghe nói đi vân du thiên hạ.”
“Vân du thiên hạ? Chột dạ đi?” Lục Quân Tắc nhỏ giọng nói.
Doãn Thiên Lương liếc anh ta một cái, không sai, có lý, đoán chừng là sợ nàng trở về tìm bọn họ tính sổ nên chạy trước, thật là hai lão già dở hơi, chuyện như vậy cũng làm ra được. Bây giờ nàng thu hồi lại lời trước kia, Lục Quân Tắc tuyệt đối không phải là Quận vương phi ôm con trai của thiếp từ nhỏ, Lục Quân Tắc hẳn là của hai vợ chồng nhặt được trong đống đá.
Vốn còn muốn nhìn cha mẹ chồng bát quái một chút, đáng tiếc hai người rất không hiền hậu đã chạy ra ngoài.
Trở lại gian phòng của mình, Doãn Thiên Lương rốt cục có một loại cảm giác rất thiết thực, gian phòng này, các đồ vật trong phòng này, người đàn ông trong căn phòng này đều là của nàng, chân chính thuộc về nàng rồi.
Đổi về quần áo phụ nữ đã lâu không mặc, lần nữa soi gương, nhìn người trong kính, hình như mặt mày có chút không giống rồi.
“Quận chúa, hôm nay ngài soi gương rất lâu.” Tiểu Đào nói.
Doãn Thiên Lương có chút không được tự nhiên, có rõ ràng như vậy sao?
“Quận chúa, chuyến này giằng co thế nào đi ngàn dặm a, Quận chúa nhìn xem có bị gió cát thổi đen hay không.” Hương Châu cười nói, chỉnh chỉnh lại tóc cho nàng: “Quận chúa, trang điểm tốt lắm, Quận vương gia vẫn chờ ngài cùng dùng bữa đó.”
Cô bé ranh mãnh.
Kéo chiếc quần màu hồng cánh sen Hương Châu chọn cho nàng đi tới phòng ăn, Lục Quân Tắc ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái lại thấp đầu, không có bình luận gì, Doãn Thiên Lương cúi đầu nhìn một chút, tốt vô cùng a, anh có ý kiến gì?
An tĩnh ăn xong điểm tâm, Lục Quân Tắc bởi vì có hoàng thượng đặc chuẩn “nghỉ phép”, cho nên từ hôm nay đến khi đưa đến ý chỉ “làm trở lại” thì hai người bọn họ căn bản muốn cùng nhau ăn cơm cộng thêm ngủ ... Nhưng cũng không có thể trừ ăn ra chính là ngủ, thời gian còn lại thì đi chỗ khác chứ? Chẳng lẽ liền ngày ngày ngồi mắt to trừng đôi mắt ti hí ?
Giống như Lục Quân Tắc rảnh rỗi cũng không biết làm cái gì, ở thư phòng buồn bực cho đến thời gian sau cơm trưa đề nghị đi hồ Thiên Thủy, còn muốn tiếp tục phát biểu lý luận câu cá cao thâm.
“Cá cũng câu được, còn tiếp tục làm mồi cho cá ...” Doãn Thiên Lương nhỏ giọng lầm bầm một câu. Nàng chính là con cá ngu kia.
Lục Quân Tắc liếc nhìn nàng một cái không nói, không biết có nghe được không.
Lần nữa đi tới hồ Thiên Thủy bất tri bất giác nhớ lại cách đây hai năm, rừng phong bên hồ vẫn là một màu đỏ, nước hồ cũng vẫn sóng lăn tăn, chẳng qua là chiếc thuyền hai năm qua không thấy bong ra một chút màu.