Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 43: Chương 43




Đêm trừ tịch – đêm 30, ba người ngồi vây quanh bàn cơm tất niên, người nhìn người vắng lặng, mặc dù nha hoàn đứng một phòng, mặc dù mọi người ăn mặc cảnh xuân tươi đẹp.

“Tổng so với năm ngoài tốt hơn, năm ngoài ta cùng Quân Tắc là hai, năm nay nhiều hơn Lương nhi rồi.” Quận Vương phi cười nói. “ Sau này sẽ càng ngày càng nhiều, suy nghĩ một chút, thật tốt. Con nói có phải không, Lương nhi?”

“Lại hỏi mình ... “Vâng.” Cho cái âm thanh.

Nghe nàng trả lời không nhiệt tình lắm, Quận Vương phi thở dài, sau đó làm hình dáng đáng thương nhìn Doãn Thiên Lương, Doãn Thiên Lương nhìn bà cười.

Bên ngoài nhiều tiếng pháo, bầu trời cũng mau có một màu lửa đỏ, mẹ chồng nàng dâu hai người đứng ở hành lang nhìn khói lửa, Quận Vương phi lại nói thầm khi còn bé Lục Quân Tắc bị pháo làm tay bị thương, làm bà rất đau lòng ... Doãn Thiên Lương nghe, đối với trẻ con tinh nghịch trong trường hợp trọng yếu sẽ phải dùng dây buộc lại ...

Nhanh đến giờ Tý lại mời thần linh ăn bánh chẻo, lăn qua lăn lại xong rồi mới trở về phòng ngủ, Doãn Thiên Lương vẫn luôn có thói quen ngủ sớm, thỉnh thoáng có đêm lại có chút không ngủ được. Cẩn thận nghe một chút động tĩnh, đá cẩm thạch đã ngủ.

Thật ra trong lòng Doãn Thiên Lương có chút rối loạn, lễ mừng năm mới với ba mẹ hai người không biết có nhiều khó chịu... Nếu như sau này mình không thể trở về thì người nào sẽ phụng dưỡng bọn họ? Nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ ra bộ dạng hai người chống gậy dìu đỡ nhau, có chút không nhịn được chảy nước mắt.

Cái đầu rút lại trong chăn.

“Khó chịu lắm.” Có người vỗ vỗ nàng.

Ta đang buồn đứng có chọc ta đi.

Lộ ra cái đầu, lộ ra cái đỉnh đầu, tránh cho trong lòng người này nghi ngờ.

“Nhớ nhà?” Lục Quân Tắc hỏi, hướng về phía cái đầu nhỏ màu đen.

Cái đầu gật gật. Mặc kệ anh ta, ghét đá cẩm thạch nói nhớ nhà gì, vốn đã đủ khó chịu rồi.

“Nhớ nhà thì khóc đi.” Lục Quân Tắc nói.

Ách ... Tảng đá quả nhiên là tảng đá, trái tim người cũng cứng như vậy? Không biết dỗ dành mình sao? Ngay cả người xa lạ cũng phải an ủi đôi câu đi? Khinh bỉ, khinh bỉ nghiêm trọng.

Hút hút lỗ mũi, để cho ta khóc ta mạn phép không khóc, ta là Tiểu Cường kiên cường.

Tự mình gợi ý nói thầm Doãn Thiên Lương ngủ thiếp đi.

Thoáng chốc bay nhẹ nhàng, cảm giác mình bay, đám may dười bàn chân mềm như bông, dõi mắt nhìn lại tất cả đều là mây trắng, chung quanh yên lặng giống như chết. Rất tốt, từ xa bay tới một đồ vật ... sửa lại, lại gần xem không phải là đồ vật, thoạt nhìn là “người”, chỉ bất quá, đây là nam hay nữ?

Bất nam bất nữ dừng lại ở trước mặt nàng, mặt cười nịnh bợ.

“Tiểu Tương nhi.” Nó mở miệng.

“Stop. Lưỡi thẳng ra.” Doãn Thiên Lương nói, sau đó yên lặng nhìn nó: “Ngươi ... cái đò táng tận lương tâm này... ngươi trả ba mẹ cho ta...” thuận tay níu lấy cổ áo nó.

“Chuyện gì cũng từ từ, ngươi đang là thục nữ.” Nó còn cười híp mắt nói: “Hơn nữa, ta lại không làm gì cha mẹ ngươi, cả nhà ba người bọn họ sống rất tốt đây?”

“Coi như ngươi còn có chút lương tâm.” Nói xong lại trừng mắt: “Một nhà ba người? Thế người kia là ai hả? Ngươi nói ngươi lấy cái quái gì thả nhà ta?”

“Thôi, Doãn Thiên Lương.” Lại thương lượng: “Quên đi, nói con cũng không hiểu, ta dẫn con đi xem.”

Lúc này không nhẹ nhàng, giống như với vừa nháy mắt đã đến. Nhà nàng, ngôi nhà quen thuộc của nàng, phòng khách nhà nàng, cái ghế salon to tổ bố nàng chọn kia, cha mẹ nàng ... còn có “nàng”.

“Nàng” tựa vào bên người mẹ, mẹ đang xiên dâu tây đến bên môi nàng, trên TV đang phát liên hoan văn nghệ mùa xuân, “Nàng” đang khẽ mỉm cười, thoạt nhìn rất hài lòng.

Trong lòng bắt đầu bốc lên nước chua, bước một bước dài vọt tới trước mặt mẹ: “Mẹ, mẹ thiên vị, trước kia mẹ cũng không cho con ăn trái cây, đừng nói là xiên trái cây, ngay cả rửa quá táo cho con cũng ngại phiền toái ... mẹ thiên vị.”

Đáng tiếc, mẹ của nàng không nhìn thấy nàng, ngược lại quay đầu nhìn “nàng”, còn hỏi: “Tương Tương, ăn nữa không?”

Tương Tương ?

“Tương Tương ? Trước kia mẹ gọi con là nha đầu chết .... A a a a a!”

“Này, Tương Tương, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng người xem, như vậy cũng vô cùng tốt có phải hay không?” Nó bay tới bên người nàng giật nhẹ tay áo của nàng.

“Hay nhỉ, đó là mẹ của ta.” Dùng sức níu lấy nó: “Ngươi, đổi về ngay cho ta, nếu không, ta đánh bay ngươi.”

Một luồng khói, nhìn trong tay cái gì cũng không có.

“Tùy ngươi mong muốn, ta bay ...” Nó lượn ở trên trần nhà cười hắc hắc: “Thật ra thì, tình huống bây giờ phải cải chính mới được, uống rượu hỏng việc a, năm đó, lão đầu nguyệt lão kia mời ta uống rượu Đỗ Khang gì đó, đem chuốc cho ta say, ta trở lại phái đi linh hồn đem ngươi cùng Doãn Thiên Lương làm sai rồi... Những năm này ta vẫn có lòng áy náy, cho nên trước khi phát hiện nguy hiểm cho các ngươi đổi trở lại.”

“Ngươi lừa gạt quỷ à? Còn phái đi linh hồn? Còn nguyệt lão, ngươi cho rằng ngươi là thần tiên à?”

“Đúng vậy a, ta chính là Thần tiên, nhưng... chỉ là một cái tiểu thần tiên, nhiệm vụ chính là đem linh hồn này nhét vào từng thể xác khác.” Nó cười híp mắt: “Tiểu Tương Tương, ngươi xem, thật ra thì ngươi chiếm tiện nghi, ngươi bây giờ trẻ hơn những tám tuổi, Doãn Thiên Lương có thể ăn thua thiệt. Ngươi yên tâm, điều bí mật này ta sẽ không nói cho Tiểu Lục.”

“Phóng ra ... P!” Nhảy nhót, phát hiện mình cũng không thể bay tới trên trần nhà, tiếp tục níu lấy cổ áo nó: “Ta mới không chiếm tiện nghi này, ta cho ngươi biết, ta căn bản cũng không muốn gả cho tảng đá thối đó...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.