Phong nhi nghe vậy vui vẻ, cười nói với Cẩm Nương: “Nhị thiếu phu
nhân, ngài thật đúng là tâm bồ tát, nếu là chủ tử khác, thì đã đem Liễu Lục đi bán hoặc đánh chết rồi, ngài còn cho nàng một con đường sống,
nhất định trong lòng nàng sẽ không hai lòng đối với ngài.”
Cẩm Nương như có điều suy nghĩ nhìn Phong nhi, đôi mắt trong trẻo
nhàn nhạt, lại mang theo chút suy tính, thật lâu, mới chậm rãi nói:
“Phong nhi, ngươi là lão phu nhân ban cho ta, hơn nữa, khó có được ngươi thông minh cơ linh, cho nên, ta rất là nể trọng ngươi, hi vọng… Ngươi
sẽ không để cho ta thất vọng.”
Phong nhi vừa nghe, lập tức quỳ xuống, trong mắt chứa một tia kinh
hoàng, vội vàng nói: “Nô tỳ không dám, nô tỳ… Trước kia lớn lên cùng
Liễu Lục trong Đại Thông viện, vẫn còn có chút phân tình, Bình nhi chết, Xuân Hồng… Sống cũng không tốt lắm, tuy nhiên các nàng đều là gieo gió
gặt bão, trách không được thiếu phu nhân nửa phần, nhưng mà… Nô tỳ vẫn
là không muốn nhìn thấy các nàng từng bước từng bước liền… biến mất, cho nên, nô tỳ nghĩ, có khả năng giúp đỡ Liễu Lục một chút, coi như là làm
xong phần tình nghĩa tỉ muội này.”
Nói đến chỗ này, Phong nhi trong mắt đã ướt át, ngẩng đầu, thản nhiên lại dũng cảm nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương nhẹ thở ra một hơi, cúi người
nâng nàng dậy: “Ngươi là một cô nương tốt, ta tin tưởng ánh mắt của
ngươi, sẽ không nhìn sai người, chỉ là Liễu Lục…”
“Thiếu phu nhân, nô tỳ sẽ giúp ngài trông chừng nàng ta, nàng ta lúc
này nếu như không biết hối cải… Nô tỳ sẽ là người đầu tiên không tha cho nàng ta.” Phong nhi nghe xong vội vàng nói.
Lời đều đã nói đến bước này, Cẩm Nương nghe xong liền gật đầu nói:
“Ngươi mà hãy đứng lên đi, một lát nữa Tú cô trở về, ta sẽ nói với nàng
trước, để cho nàng đồng ý mới được, người muốn thu con dâu cũng là nàng, ta cũng không thể tùy tiện thay nàng làm chủ.”
Phong nhi nghe xong liền đứng lên lau lệ, phúc thân với Cẩm Nương
nói: “Vậy nô tỳ đi sắc thuốc cho thiếu gia, một lát nữa thiếu gia từ chỗ vương gia về liền có thể uống.”
Cẩm Nương nghe vậy khẽ giật mình, vội vàng kéo Phong nhi nói: “Thuốc
của nhị thiếu gia không phải do Tú cô sắc sao? Tại sao là ngươi…”
Phong nhi nghe xong liền thở dài nói với Cẩm Nương: “Lúc trước xác
thực là Tú cô sắc… Ai, nhị thiếu phu nhân, ngài nếu như tin tưởng nô tỳ, thuốc của nhị thiếu gia có thể giao cho nô tỳ sắc, dù sao nô tỳ nguyên
là chuyên phục vụ nhị thiếu gia, một tay bao trọn chẳng phải rất tốt,
thật nếu có chuyện gì, ngài ngược lại có thể dễ dàng tìm người không
phải sao, tóm lại nhị thiếu gia lúc này xảy ra chuyện gì, ngài chỉ cần
để ý nô tỳ là được.”
Cẩm Nương nghe vậy trong nội tâm cũng an lòng, không nghĩ tới Phong
nhi lại có thể đảm đương như thế, là một nha đầu có dũng khí, hơn nữa
tâm tư kín đáo, làm việc trầm ổn, thiên tính lương thiện, xem ra, mình
có thể tín nhiệm nàng giống như tín nhiệm Tứ nhi.
“Ừ, lời này ta thích nghe, từ nay về sau tất cả mọi chuyện của nhị
thiếu gia hoàn toàn nhờ vào ngươi.” Cẩm Nương mỉm cười giữ chặt tay
Phong nhi vỗ vỗ.
Phong nhi nghe vậy trong mắt hiện lên một tia sáng, ngũ quan bình
thường không có gì lạ, nhưng ở trong mắt của Cẩm Nương lại xinh đẹp dị
thường.
Phong nhi đi rồi, Cẩm Nương trong nội tâm liền như khối vải rách, rất khó chịu, nguyên lai tưởng rằng trải qua chuyện lần trước, Tú cô có thể tiến bộ một ít, không nghĩ tới, nàng vẫn như vậy, tâm toàn bộ không có
đặt ở trên công việc, mình là xuất phát từ nội tâm đào phổi, coi nàng
giống như một nửa mẫu thân, cũng không để cho nàng ở trước mặt mình xưng nô tỳ, từ trong ra ngoài mặt mũi đều cho hết, chỉ mong nàng có thể vì
chính mình làm việc… Xem ra, từ nay về sau chuyện trong tay Tú cô nên
tính rời dần đi từng chút một, không chừng ngày nào đó chuyện của mình
sẽ bị phá hủy trên tay nàng, đến lúc đó, bản thân mình cũng không thể
nhẫn tâm, xuống tay không được, sẽ lâm vào thế khó xử, hại người hại
mình.
Đang nghĩ ngợi, thì Lãnh Khiêm đẩy Lãnh Hoa Đình tiến đến, Cẩm Nương
nâng mắt nhìn thấy đôi mi thanh tú lớn lên đậm đặc của hắn đang cau lại, giống như có tâm sự, vội vàng đi qua đẩy hắn, Lãnh Khiêm đẩy Lãnh Hoa
Đình vào trong phòng liền rời đi, Cẩm Nương thấy liền gọi hắn nói: “A
Khiêm, ngươi đợi một chút.”
Lãnh Khiêm hơi có chút kinh ngạc, dừng chân lại nhìn Cẩm Nương.
Cẩm Nương buông Lãnh Hoa Đình ra, cười vào buồng trong, một lát sau
cầm cái bao hồng đi ra, đưa tới trước mặt Lãnh Khiêm: “A Khiêm, đây là
tạ lễ, cám ơn ngươi một năm này chiếu cố tướng công.”
Nói xong, liễm thân khẽ chào, cung kính thi lễ một cái với A Khiêm.
Lãnh Khiêm kinh ngạc nhìn Cẩm Nương, thấy nàng hành lễ, vội vàng muốn đi tới nắm cánh tay của nàng, nhưng bàn tay đến một nửa lại cảm thấy
không quá phù hợp, cứng ngắt ở giữa không trung, nghiêm mặt quẫn bách,
không biết làm sao, đáy lòng lại bay lên một cỗ tình cảm ấm áp, cũng
không đi đón bao hồng trong tay Cẩm Nương.
Cẩm Nương cười đem bao hồng nhét vào trong tay Lãnh Khiêm, nghiêng
đầu nói: “A Khiêm, ngươi cũng đã hai mươi tuổi đi, nên tìm một người vợ
mới đúng, ngươi xem ngươi, qua năm cũng sắp hai mươi mốt, sớm qua nhược
quán (chỉ thanh niên qua 20 tuổi), nam tử ở tuổi này lại không
lập gia đình, là bất hiếu, ngươi lại là người có công danh, sự nghiệp
cũng coi như đã thành, đương nhiên nên sớm thành gia lập thất, cũng
không thể cứ một người lãnh lãnh thanh thanh mà trải qua, để khi lạnh
khi nóng có người chiếu cố…”
Lãnh Khiêm khuôn mặt vi quẫn dần dần trở nên ám đảm xuống, nhìn thấy
thiếu phu nhân có xu thế tiếp tục, vội vàng quay người lại, giống như
chạy trốn đi ra ngoài.
Vừa vặn Tứ Nhi ở bên ngoài vén rèm tiến vào, thiếu chút nữa đụng phải hắn, Tứ Nhi khẽ giật mình, rũ mắt xuống nhìn thấy cái bao hồng kia
trong tay Lãnh Khiêm: “Di, Lãnh thị vệ cũng có bao hồng , là thiếu phu
nhân tặng lễ a.” Nói xong, trong mắt liền toát ra một tia chờ
mong: “Cũng không biết bên trong là gì, thiếu phu nhân thần thần bí bí,
nói gì cũng không cho nô tỳ nhìn xem.”
Lãnh Khiêm nghe xong nắm bao hồng tay có chút cứng lại, ánh mắt cũng
có chút ngây ngốc, nhìn Tứ Nhi nửa ngày đều không nói gì, tựa hồ muốn
vươn tay ra, lại có chút ngượng ngùng, hai người đều đứng ở phòng ngoài, không khí có điểm khác thường, Cẩm Nương ở chính đường nghe được lời
nói của Tứ Nhi, cười đến gần phòng ngoài cửa, vừa thấy tình cảnh này,
liền cười nói: “Tứ Nhi, ta mới nói để A Khiêm sớm đi kiếm một cô nương
tốt, cưới về làm vợ, hắn nghe xong không được tự nhiên, lời ta nói còn
chưa hết hắn đã muốn chạy, chê ta dong dài .”
Tứ Nhi nghe xong khóe miệng liền chứa tia cười khổ, nghiêng thân thể
đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện: “Cũng đúng a, Lãnh thị vệ ở
tuổi này nên sớm thành thân, thiếu phu nhân, thấy có đại tiểu thư nhà
nào thích hợp, nên chú ý một chút, làm bà mai cho Lãnh thị vệ.”
Lãnh Khiêm nghe thấy lời nói của Tứ Nhi sắc mặt càng lúc càng ngẩn
ngơ, nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn Tứ Nhi, thấy trong mắt nàng
tựa hồ chứa lệ, trong nội tâm xiết chặt, đột nhiên duỗi tay ra, ngăn lại Tứ Nhi, cực kỳ nhanh nói ra: “Cái này… Ngươi giúp ta giữ.” Nói xong,
liền đem bao hồng nhét vào trong tay Tứ Nhi, người lóe lên liền biến mất không thấy.
Tứ Nhi kinh ngạc nhìn bao hồng trong tay, trên mặt còn mang theo
nhiệt độ trên tay Lãnh Khiêm, nhất thời có chút thẫn thờ, ngu ngơ đứng
tại chỗ cũng không nhúc nhích, giống như choáng váng.
Cẩm Nương thấy vậy liền cười, đi qua thoáng vỗ mạnh nàng nói: “Ngốc
tử cũng có thời điểm trộm mở, khó trách, khó trách, người nào đó muốn
vén mây mù để nhìn thấy trăng sáng a.”
Tứ Nhi lúc này cuối cùng kịp phản ứng, hai tai lập tức liền đỏ lên,
hờn dỗi dậm chân một cái, hai tay nâng lên bao hồng, thẹn thùng cúi đầu
chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa nói: “Thiếu phu nhân khi dễ người ta, hắn… Hắn bất quá là để ta giữ giúp hắn thôi, làm gì có chuyện…”
“Làm gì có chuyện gì? Tứ Nhi, trong kinh thành A Khiêm cũng có phủ
đệ, có một ngày, thiếu gia ta sẽ mang theo ngươi cùng thiếu phu nhân đi
đến đó dạo chơi, đương nhiên, chủ yếu là cho ngươi giúp đỡ nhìn, A Khiêm lười, cũng sẽ không bố trí phòng, ngươi đi xem giúp đỡ hắn dọn dẹp một
chút.” Lãnh Hoa Đình vừa vặn nghe được lời nói của Tứ Nhi, nghiêng đầu
cười nói với Tứ Nhi nói.
“Thiếu gia, làm sao người cũng vậy… không nên thế, hai người ở cùng
một chỗ trêu chọc nô tỳ, nô tỳ… Nô tỳ đi ra phía sau.” Nói xong, Yên nhi vội vàng bỏ chạy .
Lãnh Khiêm vừa ra khỏi cửa, cảm giác có người nhìn mình chằm chằm,
liền dừng lại chân hướng hành lang nhìn xuống, đã thấy Thanh Ngọc đang
cầm khăn lau lệ, hắn nhíu mày, đi qua hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Thanh Ngọc thấy i từ trước tới nay đều nguội lạnh, rất ít khi Lãnh
Khiêm chú ý tới người khác lại nói chuyện với mình, trong mắt có tia
mừng rỡ, đôi mắt như nước như mừng như giận liếc nhìn Lãnh Khiêm, lại
khẽ cúi đầu xuống: “Nô tỳ… Chỉ là… Chỉ là ở chỗ này chờ Tú cô trở về mà
thôi.” Thanh Ngọc thanh âm cực kỳ kiều mảnh, nếu Lãnh Khiêm không có
thính lực tốt, sợ là căn bản cũng nghe không được.
“Ngươi tốt nhất không cần phải đứng ở chỗ này, bằng không, cũng sẽ bị người cho là gian tế.” Lãnh Khiêm lạnh lùng nói một câu, liền không hề
liếc mắt nhìn Thanh Ngọc, sải bước nhanh chóng rời đi.
Thanh Ngọc nghe vậy thì chấn động, trên khuôn mặt xinh đẹp nhanh
chóng nhiễm một tầng băng sương, quay đầu ngơ ngác nhìn bóng lưng vĩ
ngạn thon dài của Lãnh Khiêm, trong mắt lộ ra một tia ghen ghét.
Cẩm Nương thấy Tứ Nhi thẹn thùng chạy mất, khuôn mặt tràn đầy ý cười
đẩy Lãnh Hoa Đình vào buồng trong, tự mình giúp hắn lấy nước, giặt sạch
khăn.
Lãnh Hoa Đình vừa vào nhà liền đứng lên, trực tiếp đi vào trong nội
đường, lúc đi ra, trong tay lại cầm một bức đồ đến, thả ở trên bàn án
trong phòng, nhận lấy khăn trên tay Cẩm Nương lau mặt, liền đi tới trước bàn án, đem bản vẽ mở ra, “Nương tử, phụ vương hôm nay nói với ta, qua
năm mới, ta sẽ cùng hắn đi về phía nam, nàng phải tranh thủ dạy hết cho
ta đi.”
Việc này Cẩm Nương ngày hôm trước đã nghe thấy Dụ Thân vương nói, mấy ngày nay trong nội tâm nàng đang suy nghĩ, bản thân mình có muốn đi
theo hay không, nhưng ở trong xã hội này lễ giáo sâm nghiêm, nữ tử không thể tùy tiện xuất phủ, nhưng mà, nếu như là theo chân trượng phu của
mình hẳn là có thể đi, chắc sẽ có rất nhiều thứ không tiện, lúc này thấy Lãnh Hoa Đình nói vậy, nàng đến gần hắn, đưa tay giật lấy dây áo ở
trước ngực hắn quấn quấn đùa chơi ở tay, ánh mắt lại liếc xéo hắn:
“Tướng công, qua năm mới chàng muốn đi phía nam sao?” Thanh âm của nàng
vòng vèo cong quẹo, không biết vòng vo điều gì ít nhiều, khiến cho Lãnh
Hoa Đình nghe thấy vậy sau lưng bắt đầu thổi gió lạnh, thần kinh có chút khẩn trương lên.
“Là phụ vương nói, hẳn qua mười lăm tháng giêng sẽ khởi hành.” Lãnh Hoa Đình cảnh giác nhìn Cẩm Nương, cẩn thận nói ra.
“Như vậy a, không biết… Đến lúc đó, chàng có thể mang theo bao nhiêu
người hộ tống?” Cẩm Nương đem dây áo trên tay tung lên lại buông ra,
thắt chặt xong rồi lại thả ra, chơi đến bất diệc nhạc hồ, ánh mắt lại
không hề chớp mắt nhìn Lãnh Hoa Đình, thanh âm kia vẫn hoang vắng lạc
điệu, kéo thật dài, như là có thể kéo ra đến mười tám dặm.
“A Khiêm tất nhiên là sẽ đồng hành, những người khác sao…” Lãnh Hoa
Đình cũng là kéo dài âm, nói một nửa liền cố ý dừng lại, trong mắt
phượng đẹp đẽ hiện ra vui vẻ, đôi môi đỏ mọng nở nang có chút câu ra một độ cong xinh đẹp, sủng nịch nhìn tiểu nhân nhi trước mặt, xem bao lâu
nàng mới nói ra câu nói hắn muốn nghe nhất.
“Còn có những người khác sao? Tướng công nhất định phải mang một
người quan tâm săn sóc chàng, có thể chiếu cố cuộc sống hàng ngày của
chàng, lại có thể giúp chàng ngẫu nhiên có thể giải đáp những vấn đề khó hiểu, lúc chàng không vui còn thể khuyên chàng, lúc chàng cao hứng có
thể cười cùng chàng, như vậy đường đi mới không tịch mịch nhàm chán,
đúng không, tướng công.” Cẩm Nương quả nhiên có chút nóng vội, lắp bắp
liền nói một tràng dài.
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nhíu mi, như có điều suy nghĩ nói: “Có
người như vậy sao? Trong nội viện chúng ta ngoài trừ A Khiêm, thì cũng
chỉ có Như Hoa có thể giải buồn cho ta, a, nương tử, chẳng lẽ muốn ta
dẫn Như Hoa đi theo sao? Không biết hắn có thể thích ứng với khí hậu
phía nam hay không?”
Cẩm Nương nghe xong thất vọng, đô miệng liền thả dây áo trong tay
xuống, chuyển động thân, thở phì phì ngồi xuống bên giường, thì thào
mắng: “Thối yêu nghiệt, trong mắt chỉ có tiểu cẩu thối này, chẳng lẽ ta
còn không bằng Như Hoa của ngươi sao? Hừ, không mang theo thì không
mang, ta sẽ không thể tự mình đi theo sao.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền đem ngón tay ngoáy lỗ tai của mình, cố ý gãi gãi nói: “Nương tử, nàng nói cái gì đó, nói nhỏ quá, ta một câu
cũng không nghe rõ.”
“Hừ, ta không nói, chàng… Trong tâm của chàng không có ta, bằng
không, vì cái gì nói nửa ngày, chàng lại không muốn mang ta đi theo,
ngay cả cẩu so với ta còn quan trọng hơn, chàng mang nó cũng không mang
ta theo?” Cẩm Nương nóng giận, nói năng có chút lộn xộn, nói chuyện cũng không diễn giải, bộ dạng tức giận giống như tiểu hài tử không lấy được
đồ chơi mình yêu thích.
“Di, nương tử, nàng cũng muốn theo vi phu xuôi về phía nam sao? Chỉ
sợ không được, triều đình không cho phép nữ tử tiến vào căn cứ.” Lãnh
Hoa Đình thấy bộ dáng này của nàng khả ái, thật sự rất muốn đem nàng ôm
vào trong ngực trấn an một phen, nhưng cảm giác được trêu chọc nàng chưa đủ, lời hắn muốn nghe còn chưa có nghe thấy, vì vậy, cố nén, giả bộ
dạng nghiêm trang, nhăn mi, nói lời khó xử.
Cẩm Nương nghe vậy liền gấp lên, phủi miệng nói: “Vì cái gì không cho phép nữ tử đi nha, đây cũng chỉ là một nhà máy dệt mà thôi, cũng không
phải chưa thấy qua, còn là một nhà may vừa già vừa cũ, chưa chừng, ta
đi, còn có thể cải tạo cho các người.” Nói đến đây, nàng lại giận liếc
Lãnh Hoa Đình, cái mũi ê ẩm muốn khóc, hít một hơi thật sâu cố nén nói:
“Ta… Ta mỗi ngày cùng ở chung với chàng, sớm có thói quen, một hồi lại
phải xa cách, nói người ta làm sao có thể cam chịu nha, hơn nữa, trong
cái phủ này khắp nơi đều là cất giấu người đâm sau lưng, chàng vừa đi,
sẽ không người che chở ta, không chừng chàng người còn chưa có về ta đã
bị người khác hại chết …”
Lời nàng nói còn chưa có dứt, Lãnh Hoa Đình lập tức liền bụm miệng
nàng lại, vừa ôn nhu lại đau lòng ôm nàng trong ngực: ” Nương tử ngốc,
nàng thật sự là không nỡ xa rời ta sao?”
Cẩm Nương rốt cục ô ô khóc lên, bàn tay nhỏ bé đấm ngực của hắn nói: “Ta không nỡ thì như thế nào, chàng cam lòng cho ta sao, chàng nói vứt
xuống dưới thì liền vứt xuống, mang Như Hoa đi cũng không dẫn ta theo,
chàng… Chàng căn bản là không quan tâm ta, chàng… Đàn ông các người đều
là như thế, có sự nghiệp sẽ không quản lão bà, chàng…”
“Nương tử, ta luyến tiếc nàng, càng sẽ không vứt nàng xuống một mình
đối mặt với những người kia, ta nói rồi, đời này kiếp này đều muốn che
chở nàng, yên tâm đi, không mang theo Như Hoa đi, liền mang nàng đi, còn có ai có thể so sánh với nương tử của ta hiểu ý ta hơn chứ, còn ai có
bổn sự có thể giải thích những vấn đề nan giải cho ta chứ , còn có ai có thể ở lúc ta không vui đi khuyên ta, trợ giúp ta, đau lòng ta, nương tử ngốc của ta, cho dù nàng không muốn đi, ta cũng sẽ lén đem nàng đi.”
Hắn ôm nàng, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, trong đôi mắt mặc ngọc
tràn đầy sủng nịnh cùng thương tiếc, “Chớ khóc, không có nàng, ta cũng
đi không được chỗ kia, cho dù đi, cũng không thể hoàn thành việc, nương
tử, nàng chính là phúc tinh của ta nha.”
Cẩm Nương rốt cục nghe rõ ý tứ của hắn, nhất thời cao hứng duỗi tay
ôm cổ của hắn, trên khuôn mặt mang lệ của nàng tràn ra tươi cười, hưng
phấn mà lớn tiếng nói: “Chàng nói là sự thật sao? Nhất định sẽ mang ta
đi?”
Lãnh Hoa Đình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng tươi cười, trong nội
tâm ngọt giống như mật, ấm áp, ngứa, như một cọng lông vũ nhỏ phe phẩy
trong lòng hắn, “Ừ, nhất định sẽ mang nàng đi, mang nàng đi.”
Cẩm Nương nghe xong liền đem nước mắt trên mặt tiến gần sát hắn, còn
cố ý ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn cọ xát vài cái nói: “Nói chuyện
thì phải ghi nhớ a, không cho phép gạt ta.”
Lãnh Hoa Đình bất đắc dĩ ôm lấy mặt của nàng, làm cho nàng ngồi trên
giường, bản thân mình đi giặt sạch khăn đưa lại cho nàng lau: “Đã khóc
thành mặt mèo, như thế nào càng giống như đứa bé.”
Cẩm Nương cười đến mặt mày đều mở, thoáng cái tự trên giường nhảy
xuống tới, vui sướng lôi kéo hắn đi tới bàn án, lại bắt đầu tỉ mỉ dạy
hắn bản vẽ.
Hai người một người dạy cẩn thận, một người học được dụng tâm, Lãnh
Hoa Đình nguyên vốn là thông tuệ hơn người, rất nhiều thứ Cẩm Nương chỉ
nói một lần hắn liền nhớ kỹ, nhưng lại có thể suy một ra ba, khiến cho
Cẩm Nương rất bội phục.
Hai người đang học, một lát sau Tú cô ở bên ngoài nói: “Thiếu phu nhân, bạc vụn ngài muốn đổi đã có, muốn ta đem đi vào sao?”
Cẩm Nương nghe xong nhân tiện nói: “Không cần, một lát nữa ta sẽ ra.” Nói xong, chính mình vén rèm đi ra, nhìn thấy Tú cô cầm bao tiền lớn
đứng ở cửa, thần sắc có chút buồn bã, ngay cả Cẩm Nương đi ra, nàng cũng chậm nửa nhịp mới nhìn đến.
“Ngươi cùng Tứ Nhi giúp ta đem tiền phân ra, hai mươi lượng một bao,
mỗi một bao làm mười cái, ba mươi lượng một bao, cũng làm mười cái, một
lượng bạc, làm mười cái, hai mươi hai lượng bạc mười cái, sáng sớm mai,
đem người trong nội viện tụ lại đây, ta sẽ tự thưởng cho bọn hắn.” Cẩm
Nương khẽ lắc đầu, nói với Tú cô.
Tú cô vâng một tiếng, liền cúi đầu cầm tiền bước đi, Cẩm Nương muốn
nói chuyện Phong nhi đề cập tới Liễu lục: “Tú cô, Hỉ Quý hôm nay cũng đi theo Phú Quý thúc trở lại đi, một lát nữa ta sẽ đem lì xì khác cho hắn, hôm kia nghe Phú Quý thúc nói, đầu xuân cửa hàng có thể khai trương, Hỉ Quý làm được rất ổn thỏa, có tài kinh thương, Phú Quý thúc rất là ưa
thích hắn.”
Tú cô vừa nghe, hai mắt ủ dột lập tức sáng lên, nóng bỏng bắt lấy tay của Cẩm Nương nói: “Phải không? Phú Quý nói như thế sao? Ai nha, vậy
thì thật là tốt, đứa bé kia, ta đã nói sẽ không vô dụng giống như cha
hắn, tương lai, nhất định sẽ có tiền đồ, ừ, những tiểu chân này, lại
không nhìn trúng Hỉ Quý của ta, thực cho rằng nàng có thể bò lên trên
đầu cành làm Phượng Hoàng, cũng không muốn nghĩ, bất quá cũng chỉ là
quạ đen, bò được cao tới đâu thì như thế nào, thân phận này cũng định
rồi, không đổi được.” Vừa nói, con mắt liền hướng ra ngoài phòng, giống
như cố ý nói cho ai nghe.
Cẩm Nương nghe lời của nàng nói, không khỏi nhíu mi, nhỏ giọng mà hỏi thăm: “Ngươi đây là nói ai suy nghĩ trèo cao ?”
Tú cô vừa nghe trên mặt liền lộ ra một tia xấu hổ, thấp đầu nói: “Ta
đây là nói vài lời nói nhảm thôi, không có gì, nhưng mà, thiếu phu nhân
yên tâm, trong nội viện này, lại không có ai có lá gan nghĩ tới thiếu
gia, vết xe đổ còn bày ra trước mắt kia.”
Cẩm Nương nghe xong liền nghiêng mắt nhìn Tú cô, nàng phát hiện Tú cô hôm nay cùng trước kia càng không giống, trước kia chỉ cần là có khả
năng bất lợi với mình, chỉ cần nàng nghĩ tới, trước tiên nhất định sẽ
nói với mình, để cho mình có phòng bị, mà hôm nay, sau khi mình phát
giác một vài thứ không đúng, còn dùng lời để qua loa tắc trách với mình, hoàn toàn không phải hành vi trung tâm chủ của một vú nuôi nên có.
Cẩm Nương cũng không muốn cùng nàng dây dưa chuyện này, chỉ là trong
nội tâm đã có câu trả lời, nên không quá thoải mái, lắc đầu nói: “Tú cô, Liễu Lục ngươi còn nhớ rõ không, nha đầu kia lớn lên cũng không tệ lắm, hôm nay cũng biết hối cải, không bằng, đem nàng phối cho Hỉ Quý, ta
nhìn hai người bọn họ cũng xứng đôi.”
Tú cô nghe vậy khẽ giật mình, trợn to mắt nhìn Cẩm Nương, trên mặt
liền lộ ra một tia khó chịu: “Thiếu phu nhân, đây là người tâm tính cao
ngạo, lại phạm lỗi, là người đại phu nhân đưa cho người, huống hồ, Hỉ
Quý lại là người phúc hậu, tâm địa thành thực, ta sợ Hỉ Quý không quản được nàng, nữ tử chỉ thích hào nhoáng bề ngoài, ta cũng không dám muốn, cũng không thích hợp với Hỉ Quý.”
Cẩm Nương nghe nàng nói lời này cũng có lý, nhưng mà, cũng mấy hôm
không gặp Liều Lục rồi, chưa biết chừng, Liễu Lục thật sự sửa đổi rồi,
hơn nữa, lúc trước Liễu Lục cũng là bị đại phu nhân bắt buộc động tay
động chân trong thuốc của mình, kỳ thật cũng không phải thật là xấu,
cũng là tiểu cô nương, cũng nên cho người khác một cơ hội sửa đổi.
Vì vậy lại khuyên nhủ: “Nếu không trước gặp mặt một lần, nếu như nàng sửa tốt lắm, ngươi lại để Hỉ Quý trông thấy, nghe ý kiến của Hỉ Quý,
nếu như bọn họ hữu duyên, thực xem vừa mắt, đây chẳng phải là sẽ thành
toàn một chuyện tốt hay sao?”
Tú cô nghe xong trên mặt rốt cục hiện ra sắc mặt giận dữ, vén áo thi
lễ nói: “Việc này vẫn là không nhọc thiếu phu nhân hao tâm tổn trí , Hỉ
Quý tuy nói phúc hậu một chút, nhưng cũng là người thanh bạch, ta tuyệt
đối không cần người thanh danh bất hảo làm con dâu của ta.” Nói xong,
không đợi Cẩm Nương nói cái gì nữa, xoay người liền đi vào trong nội
đường.
Cẩm Nương bị sửng sờ đến nửa ngày không nói chuyện, vừa vặn Thanh
Ngọc vén rèm tiến đến, hành lễ với nàng nói: “Nhị thiếu phu nhân, Trữ
vương thế tử phi đến đây, vương phi sai người đến mời thiếu phu nhân đi
nhị môn đón tiếp .”
Cẩm Nương nghe xong liền như có điều suy nghĩ nhìn về phía Thanh Ngọc: “Thanh Ngọc, ta đem ngươi gả cho Hỉ Quý như thế nào?”
Thanh Ngọc nghe vậy khẽ giật mình, trong mắt liền hiện lên một tia
khổ sáp, vén áo thi lễ với Cẩm Nương nói: “Hồi bẩm nhị thiếu phu nhân,
nô tỳ… Còn nhỏ, còn muốn hầu hạ nhị thiếu phu nhân mấy năm nữa, chuyện
này… Vẫn là qua hai năm rồi nói sau.”
Đều mười lăm, cũng không nhỏ, tuổi này đúng là thời điểm làm mai, nói đến như thế, nàng thật đúng là không có nhìn trúng Hỉ Quý, dưa hái xanh không ngọt, nàng cũng không muốn làm chủ tử ác ép duyên, đã là như thế
này, liền không cưỡng bách nàng nữa.
Vì vậy, không nói cái gì nữa, vén rèm đi về phía tiền viện, Thanh
Ngọc rất tự nhiên theo sát bên người nàng phục thị, Cẩm Nương cũng không để ý, hữu ý vô ý nói tới Liễu Lục: “Ai, kỳ thật Hỉ Quý hôm nay cũng rất có tiền đồ, hắn đi theo Phú Quý thúc cũng học không ít chuyện, sang năm nếu là cửa hàng sinh lợi nhuận, ta sẽ thăng hắn lên làm phó quản sự.”
Nói xong, liền liếc nhìn Thanh Ngọc, thấy nàng cũng không vì lời nói của mình mà thay đổi, liền lại nói: “Ta mới cùng Tú cô nói qua, ta nghĩ
muốn đem Liễu Lục cho nàng, nhưng mà, còn phải để Hỉ Quý tự bản thân
nhìn vừa mắt mới được. Ai, hiện nay, làm chủ tử cũng khó, cũng không thể loạn xứng uyên ương, một mảnh hảo tâm còn bị người ta oán trách sẽ
không tốt.”
Thanh Ngọc ánh mắt khẽ nhúc nhích, hình như có gì đó, lại không nói
ra, chỉ là thích hợp cười cười nói lời ứng đối, Cẩm Nương thấy vậy liền
không níu kéo gì nữa, cùng nàng đến nhị môn, Tôn Vân Nương quả nhiên
đang chờ ở nhị môn.
Vừa thấy Cẩm Nương đến đây, Vân Nương nhãn tình liền sáng lên, cao
hứng đi tới phía nói: “Tứ muội muội, ta đặc biệt tới đây nói với muội
một chuyện.”
Cẩm Nương nghe vậy kinh ngạc, đem nàng đón vào nhị môn, cười nói:
“Chuyện gì để cho đại tỷ phải đặc biệt tới đây một chuyến? Ngày tết sắp
tới, quý phủ nhất định là rất bận rộn, đại tỷ cũng phải chuẩn bị mọi
việc trong nhà mới đúng, bằng không, cha mẹ chồng cùng tướng công của tỷ lại trách tỷ.”
Vân Nương nghe Cẩm Nương nói vậy uất ức, liền tiến lên phía trước giữ chặt tay của nàng, bám vào nàng bên tai nói: “Lúc này ở đây nói chuyện
này không tiện, một lát nữa chúng ta vào phòng ngươi rồi nói, nhưng mà,
không biết trong nội viện của ngươi có sạch sẽ hay không.”
Cẩm Nương nghe nàng nói trịnh trọng như vậy, lại có chút ít thần bí,
liền cũng nghiêm túc lên, kéo nàng đi vào trong nội viện của chính mình, vừa đi vừa nói chuyện: “Đại tỷ có muốn đi tới tiểu viện của vương phi
hành lễ hay không, thật vất vả đến đây một chuyến, cũng không thể không
đi gặp mặt trưởng bối.”
Vân Nương mặt sắc mặt ngưng trọng, nhìn thoáng qua bốn phía nói: “Hay là đem sự tình nói với ngươi trước, bà bà nhà ngươi khá hơn so với bà
bà nhà ta, lại dễ nói chuyện, sẽ không để ý chút việc này, đi thôi, sau
khi ngồi trong phòng ngươi một chút, ta sẽ đi hành lễ với vương phi là
được, a, hôm qua thế tử gia nhà ngươi ngược lại nang theo rất nhiều đồ
làm lễ lại mặt, ngay cả đại cữu bên kia cũng có lễ, ha ha, xem ra, Ngọc
Nương ở trong phủ sống cũng rất tốt, một lát nữa tỷ tỷ cũng phải đi qua
bên Ngọc Nương một chút.”
Cẩm Nương nghe vậy khẽ giật mình, hôm kia Ngọc Nương còn tìm mình đòi ngũ lễ lại mặt, sao bây giờ lại hào phóng vậy, xem trên mặt Vân Nương
dẫn theo tia ghen ghét cùng vẻ phẫn uất, chỉ sợ lễ tặng cũng không nhẹ,
tất nhiên là đại phu nhân đã so sánh hai người, lại quở trách Vân Nương.
Hai người rảnh rỗi nói đến trong nội viện của Cẩm Nương, Cẩm Nương
liền đem Vân Nương dẫn tới trong đông sương phòng, đợi sau khi Tứ Nhi
đưa trà đi lên, liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Vân Nương lúc này mới mở miệng nói: “Ta liền đi thẳng vào vấn đề a,
tứ muội muội, khối tường long Mặc Ngọc của nhà ngươi này hiện giờ truyền cho tướng công của ngươi sao?”
Cẩm Nương nghe vậy chấn động, Vân Nương thần thần bí bí chạy tới, lại là vì khối Mặc Ngọc này, nàng chỉ là một nữ tắc trong nhà sao lại biết
những việc này? Còn nói có chuyện trọng yếu muốn nói, chẳng lẽ…
“Đại tỷ là từ đâu nghe được, việc này còn không có định ra, ta cũng
là hôm kia mới nghe nói tới một chút chi tiết, chẳng lẽ đại tỷ có tin
tức gì về việc này sao?”
Vân Nương nghe xong trong mắt liền lộ ra một tia khinh thường cùng
khổ sở, giận liếc nhìn Cẩm Nương nói: “Đại tỷ biết rõ ngươi là ổn trọng, nhưng là ta nóng lòng đến nói cho ngươi, đương nhiên là vì tốt cho
ngươi, ngươi lại giống như sợ ta biết chút chuyện gì liền hại ngươi, cái này thật khiến cho lòng của đại tỷ ta trở nên lạnh lẽo nha.”
Cẩm Nương nghe xong vội vàng tươi cười nói: “Xem đại tỷ nói kìa, muội muội ta tự nhiên là biết rõ ngươi là hảo ý, chỉ là, việc này xác thực
còn không có định ra, hôm kia Dụ Thân Vương ở đây nói với Vương Gia
chuyện này, Vương Gia quả thật muốn đem khối Mặc Ngọc này truyền cho
tướng công, chỉ là ngươi cũng biết, tướng công nhà ta đi đứng không
tiện, cho nên, có không ít người đang dị nghị .”
Những lời này coi như thẳng thắn thành khẩn, Vân Nương lúc này mới
mặt mày mới giãn ra, nói tiếp: “Đúng vậy, trong phủ đại tỷ ta, vô tình
nghe được tướng công cùng công công nói chuyện, nói là Trữ vương cùng Dụ Thân Vương, hơn nữa còn có ông ngoại nhà ta, ngoại tổ phụ cùng mấy đại
cữu, chuẩn bị dâng sớ tấu lên hoàng thượng, nói khối Mặc Ngọc này nên
truyền cho thể tử Giản Thân vương phủ, truyền cho tướng công nhà ngươi
là không hợp quy củ, quá khinh suất giống như trò đùa, tuyệt không có
một người nào, không có một người tàn tật nào có thể tiếp nhận Mặc Ngọc, thứ hai là khối Mặc Ngọc này bên trong sợ là đã xảy ra chuyện gì đó,
vài quan viên to còn cáo buộc Giản Thân vương chủ sự bất lực, tạo thành
tổn thất cho triều đình, bảo là muốn tuyển người từ trong hoàng thất, đi giám sát điều tra phía nam.”
Cẩm Nương vừa nghe cái này thật đúng là đại sự, không nghĩ tới Vân
Nương lại có được tin tức trọng yếu như vậy, nói là vô tình nghe được,
việc này Trữ vương cùng thế tử tất nhiên là mật đàm, như thế nào lại để
cho Vân Nương nghe được, xem ra, Vân Nương ở trong Trữ vương phủ sợ là
cũng trải rộng tai mắt, trách không được tiền bạc nàng lại túng thiếu
như vậy, chỉ sợ phải chi cho những tuyến này trong tay, nhưng mà, việc
này nếu thành, chính là để cho Lãnh Hoa Đường tiếp nhận khối Mặc Ngọc
này, vậy nói với Ngọc Nương cũng là thiên đại chỗ tốt, Vân Nương biết
vậy hẳn là tán thành mới đúng, như thế nào ngược lại âm thầm động tay
chân, tiết lộ bí mật này với chính mình, Ngọc Nương là muội muội ruột
của nàng, nàng không giúp Ngọc Nương lại đến giúp mình… Mà quan hệ của
mình cùng nàng cũng không tốt tới trình độ này.
Nhất thời trong nội tâm nổi lên nghi kị, trên mặt nhưng vẫn là một bộ dạng cảm kích, kéo tay Vân Nương nói: “Cái này… Là thật sao? Vậy phải
làm sao bây giờ, đây không phải là muốn chặt đứt sinh lộ của ta cùng
tướng công sao? Thế tử vị đã không có, ngay cả khối Mặc Ngọc này cũng bị đoạt, đại tỷ, ngươi nói xem, những người này sao lại có thể làm như vậy chứ.” Vừa nói trong mắt còn chứa lệ, một bộ dáng ủy khuất thương tâm,
không biết phải làm sao.
“Ai, ngươi khóc cái gì, Vương gia nhà ngươi cũng không phải là ngồi
không, việc này bọn họ vẫn chỉ là dự mưu, hiện giờ ngươi đã biết tin tức này, thì nên nhanh chóng đi nói chuyện với cha chồng của ngươi mới là
đúng.” Vân Nương thấy vậy có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
nhưng ở trước mặt mình thấy Cẩm Nương lộ ra vẻ e sợ, lo lắng, trong lòng cũng rất là thoải mái, nàng muốn đúng là sự cảm kích của Cẩm Nương,
tương lai, sau khi Cẩm Nương chưởng quản Mặc Ngọc, mình mới có thể từ
trong đó ở chỗ Cẩm Nương đòi thứ tốt hơn, hừ, Ngọc Nương nha, cũng đừng
trách đại tỷ không giúp ngươi, một cái sườn phi, phía trên lại có thân
phận quận chúa đè nặng, cho dù thế tử chưởng quản Mặc Ngọc, cũng không
chia được quyền gì cho Ngọc Nương, khi đó nghĩ ở trong tay Ngọc Nương có được chỗ tốt hơn, chỉ sợ là rất khó, hơn nữa, thế tử này nhìn ra cũng
không phải dễ đối phó, sao có thể so được với tứ muội phu chứ, lại cực
kỳ sủng ái tứ muội muội, tứ muội muội có yêu cầu gì, thì đều ngoan ngoãn phục tùng, Vân Nương ở vấn đề này tính toán cực kỳ nhanh.
Cẩm Nương nghe xong cũng hoảng hốt, vội vàng lau lệ nói: “Ta đây lúc này sẽ đi nói với tướng công đi, đại tỷ, ngươi…”
“Ngươi mau lên, ta tự mình đi thỉnh an với vương phi, một lát nữa lại cùng đi tới chỗ Ngọc Nương ngồi một chút, trong phòng ta cũng có một
chút việc vặt, không thể ngồi lâu .” Vân Nương nghe xong vội vàng khoát
khoát tay, tự mình cũng đứng lên.
Cẩm Nương cũng không còn nghi thức xã giao mà giữ lại, đem Vân Nương
đưa đến bên phòng ngoài, liền sai Tứ Nhi đưa Vân Nương đi tới nội viện
của vương phi.
Bản thân mình thì quay người lại, liền vào buồng trong, thấy Lãnh Hoa Đình đang xem bản vẽ, vội vàng gọi hắn, đem những lời vừa rồi của Vân
Nương nói lại một lần, Lãnh Hoa Đình nghe xong sắc mặt cũng trở nên
ngưng trọng, yên lặng dừng ở Cẩm Nương, sau nửa ngày mới nói: “Hừ, xem
ra đại ca cũng đã hành động , ngay cả bên nhà ngoại của Tôn Ngọc Nương
đều bị hắn thuyết phục, thật đúng là liền lợi dụng hết tất cả tư chất,
ừ, nương tử, đừng sợ, để cho bọn họ náo đi, yên tâm đi, bọn họ làm ầm ĩ được càng lợi hại, Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý đem Mặc Ngọc
truyền cho hắn, kỳ thật những người kia sao… Nhiều nhất là muốn nghĩ
chút ít lợi nhuận thôi, nghĩ nắm quyền chưởng quản Mặc Ngọc từ trong tay Giản Thân vương phủ, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy… Ta lại
nghĩ, sang năm, làm cho bọn họ cùng nhau đi xem một chút cũng tốt, bất
quá chỉ là một đống sắt vụn, ta xem bọn hắn đoạt đi rồi sẽ kinh doanh
như thế nào, Hoàng thượng cũng mặc kệ khối cơ giới này cũ nát như thế
nào, ai muốn tiếp nhận, thì tạo ra bạc cho Hoàng thượng, bằng không, sợ
là ăn không hết, còn phải ôm lấy họa.”
Cẩm Nương vừa nghe cũng thấy đúng, tại sao mình lại không nghĩ tới
điểm này, nhà máy dệt này hiện giờ cũng là con trâu già kéo đỡ xe, đã
nhanh chóng không còn trụ được bao lâu nữa, những người kia lại căn bản
không hiểu kết cấu cơ giới máy móc hiện đại, càng không thể cải tạo,
thật muốn tiếp tay, sợ cũng chỉ có nước đóng cửa đi thôi, đến lúc đó,
triều đình thiếu đi một cây kinh tế trụ cột lớn, Hoàng thượng không
giáng tội bọn họ mới là lạ, hừ, cũng đúng, náo đi náo đi, huyên náo
càng lớn càng tốt, đến cuối cùng, sợ vẫn phải là cầu bản thân tướng công .
“Ừ, ta biết rồi, chúng ta không vội, làm cho bọn họ náo đi, chỉ là
tướng công, chàng còn muốn ngồi xe lăn bao lâu nữa a, để cho người khác
nói chàng là tàn tật, ta nghe thật khó chịu.” Cẩm Nương dựa vào bên
người Lãnh Hoa Đình nói.
“Nương tử, nàng cũng ghét bỏ ta sao?” Thanh âm của hắn đột nhiên dẫn theo tia ủy khuất, tựa hồ… Còn có chút bất mãn.
Cẩm Nương kinh ngạc nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy trong mắt phượng mị
người kia bịt kín một tầng hơi nước trong suốt, cặp môi đỏ mọng nhấp
nhẹ, một bộ dạng lã chã ướt át, sợ bị người vứt bỏ, tội nghiệp.
Vừa rồi vẫn là một đầu sâu xa khó hiểu, mưu tính tinh tế, một lát sau lại biến thành tiểu bạch thỏ nhu nhược đáng thương mặc người khi dễ,
Cẩm Nương nhất thời không thích ứng được với bộ dạng này của hắn, lại sợ nhất thấy thần sắc này của hắn, trong nội tâm một hồi căng rút ra, biết rõ là hắn đang giả bộ, nhưng vẫn là đem thanh âm thả ra nhu hòa, đưa
tay vuốt khuôn mặt diễm lệ của hắn, cao giọng nói: “Sao có thể chứ,
tướng công nhà ta cho dù ngồi mười năm xe lăn nữa ta cũng sẽ không ghét
bỏ, ta chỉ là không thích người khác khinh thị chửi bới chàng nha, tướng công đừng khổ sở a, chàng yêu mến xe lăn, vậy thì ngồi chơi thêm vài
năm nữa đi, ta không ngại.”
Lập tức trên đầu liền trúng một cái bàn tay, đánh cho Cẩm Nương nhíu
mi đi cúi đầu, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười mắng của hắn: “Cái gì gọi là ngồi xe lăn chơi vài năm, nương tử, nàng hôm nay cũng học xấu,
cái xe lăn này chính là ô dù của ta, không phải là đang ngồi đùa.”
Cẩm Nương không hiểu sao bị đánh, liền đưa lên tay phải đi tóm lỗ tai của hắn, thằng nhãi này thật đáng giận, mình nói như thế nào đều không
có lý, lại có thể bị hắn mắng, mới nuông chiều hắn, hắn liền quên hết
tất cả, quyết miệng liền mở miệng mắng: “Ngươi yêu nghiệt, cố tình khi
dễ ta? Từ nay về sau ta không thèm đau lòng ngươi, cho dù ngươi giả đáng thương, ta cũng không mềm lòng, hừ.”
Lãnh Hoa Đình nghiêng đầu tránh nàng, hai tay bụm lấy lỗ tai bị nàng
nắm thẳng xin khoan dung: “Nương tử, nhẹ chút, nhẹ chút, rất đau.”
Cẩm Nương nghe xong liền buông lỏng tay, nhìn hai tai trắng nõn của
hắn bị nhéo đỏ, lại đau lòng, chỉ là trên mặt vẫn là vẻ tức giận: “Biết
rõ đau a, hừ, nhìn chàng từ nay về sau còn khi dễ ta không.”
Hắn lập tức mặt mày hớn hở lên, đem cổ ngã vào trước mắt Cẩm Nương,
cong miệng nói: “Nương tử, xoa xoa cho ta, nàng ra tay rất nặng, thực
đau.”
Cẩm Nương liền thật sự giúp hắn xoa xoa, lại không phát hiện, ánh mắt của hắn dần dần trở nên si nóng lên, sáng quắc chăm chú nhìn nàng,
thuận thế đem nàng ôm vào trong ngực, môi dần dần gần sát cái cổ của Cẩm Nương, lưỡi dài duỗi ra, liếm liếm vành tai như châu như ngọc này của
Cẩm Nương, tiện đà ngậm vào trong miệng, Cẩm Nương toàn thân run nhẹ,
sau lưng liền bay lên một cỗ cảm giác tê dại, thân thể bắt đầu liền nhũn ra, lại nghĩ mình còn có chút việc chưa có làm, một lát nữa còn muốn
cùng Vân Nương đi gặp Ngọc Nương, vội vàng đẩy nhẹ ngực của hắn nói:
“Không được, giữa ban ngày, còn có nhiều việc, một lát nữa có người tới
tìm… Không… Có thể như vậy.”
Lại không biết, thanh âm của mình mềm mại nỉ non, nghe vào trong lỗ
tai Lãnh Hoa Đình lại hấp dẫn, hắn đem nàng ngồi xuống ôm lấy, đi nhanh
về phía trước giường, tinh tế hôn hít lấy cổ của nàng, thì thầm nói:
“Lúc nào mà không có nhiều việc, những tỷ muội kia lại đến, liền đem
toàn bộ đuổi đi ra ngoài là được, ở cùng tướng công của nàng là ta đây
mới đúng đắn.”
Cẩm Nương bị hắn nhắm trúng tâm hoả bùng lên, toàn thân khô nóng,
trong đầu còn một tia thanh tỉnh, thằng nhãi này thiệt là, dấm chua của
ai cũng đều ăn, lúc này tất nhiên là đang trách mình cùng Vân Nương ngồi lâu, lạnh nhạt hắn, cố ý bới móc đến trừng phạt chính mình đây .
Nhất thời trong phòng thiên lôi động đến hỏa, cả phòng xuân quang, quan cũng giam không được.
Bên kia sau khi Vân Nương thỉnh an với vương phi xong, ra khỏi tiểu
viện của vương phi, liền đi về phía nội viện của Cẩm Nương, Tứ Nhi mang
theo nàng vào phòng, vẫn là đem nàng mời đến đông trong sương phòng,
thấy Phong nhi đang ở chính đường cắt song cửa sổ, liền hỏi: “Thiếu phu
nhân đâu?”
Phong nhi liền vào trong phòng thoa thoa, không nói gì, hai tai đã có điểm hồng.
Tứ Nhi thấy khẽ giật mình, đến gần Phong nhi, nhỏ giọng nói: “Dạng như vậy xuống dưới, sợ là qua năm sẽ có tin vui.”
Phong nhi vừa nghe lúng túng, cũng thiệt thòi Tứ Nhi còn nói ra được, một đại cô nương gia, thật sự là không e lệ, mặt trắng không còn chút
máu liếc Tứ Nhi nói: “Ngươi là động xuân tâm đi, sáng mai ta giúp ngươi
nói với thiếu phu nhân, sớm đem ngươi gả ra ngoài, đến lúc đó, ngươi
vậy…”
“Con quỷ này, ngươi nói nhăng cái gì đấy, thực mắc cỡ chết người.” Tứ Nhi nhấc tay liền đánh Phong nhi, một lát sau Phượng hỉ vén rèm tiến
đến, nói với Phong nhi: “Phong nhi tỷ tỷ, ma ma đem Liễu Lục tỷ tỷ mang
đến, ngươi xem, có thể gặp thiếu phu nhân hay không?”