Hôm nay mùng hai đầu năm, bởi vì vụ án ngày lại mặt gặp chuyện của
Giản thân vương, mà nguyên bản ngày tết náo nhiệt tốt lành cũng trở nên
quỷ dị, rất nhiều Hoàng thân quốc thích, quan lớn quan to trong kinh
thành đều kinh sợ mà co lại trong nhà không dám tùy tiện đi ra ngoài,
một là sợ lại gặp được tên hung đồ kia cướp bóc ám sát, nhóm phu nhân
tiểu thử đều không dám ra ngoài phủ, nên thân thích cũng đều không đi,
chỉ là phái hạ nhân đưa quà tặng ngày lễ! Để bày tỏ thân cận.
Thứ hai, chính là lần đầu tiên thái tử dùng thủ đoạn lôi đình bắt một nhóm lớn quan viên trên lục phẩm đi Đại Lý Tự, đứng mũi chịu sào đúng
là Thuận Thiên Phủ doãn cùng Cửu Môn Đề Đốc, hai vị này gánh vác chức
trách bảo vệ an toàn cho kinh thành, với lý bỏ quên nhiệm vụ, lười biếng không làm tròn trách nhiệm, khiến tánh mạng hoàng thân quốc thích không được bảo hộ an toàn, tiếp theo đương nhiên là liên lụy cấp trên của bọn hắn cùng với quan lại nha môn tương đương, cứ như thế điều tra hơn bảy
tám phần, chỉ cần hơi có liên quan đã tính là bị liên quan, trong vòng
hai ngày, bắt nhốt hơn tám gã quan viên.
Thú vị chính là, những người này, hoặc là cùng Ninh vương gia đi
lại thân cận, hoặc là thuộc sự quản lý của Dụ Thân vương, trong đó hai
vị là thủ hạ mấu chốt của Thái úy đương triều, thái tử và Giản Thân
vương cùng một chiến tuyến, vốn là để tập trung tra hung án, về sau, có
ít người thật sự không hề liên lụy trong việc này, liền đưa những việc
làm ngày thường của bọn chúng tham nhũng, đút lót, dung túng con làm
chuyện ác, hoặc ức hiếp dân chúng… Không ít thêu dệt tội danh cho bọn
chúng, đem tám vị quan viện quan trọng xử trí, giáng chức, xét nhà hoặc
lưu vong, thoáng một phát liền đem thế lực của đám người Ninh Vương cùng Dụ Thân vương liên hợp kia làm suy yếu không ít, chính thức đạt đến mục tiêu chủ yếu của hắn.
Mà trong quá trình thẩm tra án, quan hệ của thái tử cùng Giản Thân
vương càng tiến thêm một bước, mùng ba Thái Tử Phi dù có mang cũng tự
mình đến Giản Thân vương phủ thăm bệnh tình Cẩm Nương, trong nội cung
trừ thái hậu cùng Lệ phi nương nương, tất cả những người được gọi là chủ tử đều biểu đạt lòng quan tâm của mình, nhất thời, vợ chồng Cẩm Nương
ngược lại trở thành món ngon trong miệng đám hoàng thân quốc thích, đây
là bất ngờ lớn nhất cho nhóm Nhị lão gia cùng Lãnh Hoa Đường.
Mà vừa vặn nhất chính là, Cửu Môn Đề Đốc Triệu Hoài Cổ hóa ra là thân tộc của Nhị thái thái.
Kinh thành nguyên có hai thành nội và ngoại, nội thành là hoàng cung
cùng chỗ ở của hoàng thân quốc thích và quan to nhị phẩm trở lên, ngoại
thành mới là chỗ dân chúng sinh sống, Cửu Môn Đề Đốc quản lý an toàn
trong và ngoài cả hai thành, thực tế nội thành là trọng yếu nhất, ngày
bình thường, cũng không thể có nửa phần lười biếng, huống chi là ngày
tết, đáng lẽ càng canh phòng nghiêm ngặt mới đúng, vậy mà một đám sát
thủ giang hồ, tại nội thành hành hung không kiêng nể gì như thế, hơn nữa tính toán chu đáo cẩn thận nghiêm ngặt, toàn bộ thời gian vụ án phát
sinh đến lúc kết thúc thật lâu cũng không thấy có nửa bóng dáng nha dịch tuần tra cùng binh sĩ thủ thành xuất hiện, điều này không khỏi làm cho
người ta hoài nghi, là có nội ứng cấu kết gây án, có người cố ý thả
trôi, hoặc là nói, ngầm phối hợp làm việc, mới khiến cho chuyện ám sát
kia thuận lợi xảy ra như thế, nếu không phải Giản Thân vương phủ trước
đó có phòng vệ, chỉ sợ ngày ấy không còn người sống lưu lại, cho nên,
Giản Thân vương hôm đó liền trực tiếp chỉ ra sự thất trách nghiêm trọng
của Cửu Môn Đề Đốc cùng Thuận Thiên Phủ, thái tử cũng muốn thừa cơ chèn ép, nuôi trồng thân tín, đương nhiên càng phối hợp hành động của Giản
Thân Vương.
Dưới nghiêm hình, bộ hạ Triệu Hoài Cổ rốt cục khai ra, Triệu Hoài Cổ
cùng người Tây Lương có cấu kết, đám người hành thích kia kỳ thật tất cả đều là cao thủ Tây Lương, thái tử nghe xong rất vui mừng, việc này
không chỉ là một việc ám sát nho nhỏ, mà là tội lớn thông đồng với địch
quốc, càng tiếp tục truy cứu, không chịu buông tay, thầm nghĩ đào sâu
lôi hết sâu mọt lớn đi ra.
Nhưng đáng tiếc là, ngày đó muốn thẩm tra Triệu Hoài Cổ lần nữa, hắn
không hiểu tại sao trong lao uống thuốc độc tự vận, thật vất vả đào ra
một manh mối cứ như vậy mà bị chặt đứt, để cho thái tử tức giận, dưới
cơn thịnh nộ, hạ lệnh dùng tội thông đồng với địch phản quốc, diệt cả
nhà Triệu gia, thêm nữa… Cả thân tộc đều liên quan trong đó, bởi vậy, họ Triệu trong kinh thành, hoặc cùng Triệu gia có quan hệ trọng yếu, tất
cả đều nhưng chim sợ cành cong, kẹp lấy đuôi, ngay cả đại môn cũng không dám ra, mà cha mẹ huynh trưởng nhà mẹ đẻ của Nhị thái thái đương nhiên
cũng bị liên quan đến, Nhị thái thái bởi vì là nữ nhi xuất giá, lại là
thân thích của Giản Thân vương, lại có thế Dụ Thân Vương bảo vệ, mới
miễn đi một kiếp.
Hết thảy đều này, Cẩm Nương vẫn nằm ở trên giường mà biết được.
Mấy ngày liên tiếp, bởi vì khách đến thăm bệnh nhân quá nhiều, Vương
phi loay hoay chân không chạm đất, nhưng vẫn để cho vợ chồng son Cẩm
Nương cùng Tiểu Đình cực kỳ tĩnh dưỡng, khách đến, cũng hết sức không
kinh động bọn hắn, như Thái Tử Phi đến, cũng chỉ là ngồi tạm ở chỗ Cẩm
Nương, thấy thân thể Cẩm Nương không việc gì xong, liền khởi giá hồi
cung, hàng đống thuốc hay thuốc bổ chất đầy nhà kho nhỏ của Cẩm Nương,
khiến cho nhóm Trương mama cùng Phong nhi bận rộn một trận, chỉ là như
vậy thật ra tiện nghi cho nhóm Tú cô cùng Tứ Nhi, ngày bình thường khó
gặp thuốc tiên chữa thương, lúc này giống như không cần tiền vậy, toàn bộ hướng trên người các nàng chất đống.
Cẩm Nương ngày thứ hai liền đi trong phòng Tú cô, Tú cô bởi vì thương thế quá nặng, một mực hôn mê, lại sốt cao không ngớt, hơn phân nửa thân thể bị băng như một xác ướp, làm Cẩm Nương thấy phải rơi lệ, Lục Liễu
ngược lại nhanh nhẹn rất nhiều, từ lúc cứu Tú cô trở về xong, vẫn giữ ở
bên giường Tú cô, trên trên dưới dưới, bưng trà đưa nước, coi chừng hầu
hạ Tú cô, làm cho Cẩm Nương rất là vui mừng, lại thưởng nàng không ít
thứ tốt, cho nàng làm quà cưới, Hỉ Quý cũng cùng ở bên người Tú cô, hai
người cùng nhau hầu hạ Tú cô, cảm tình đã dần dần ấm lên ở bên trong.
Ngày hôm đó Cẩm Nương lại nhìn Tú cô, thấy Tú cô vẫn hôm mê, liền hỏi Lục Liễu: “Có từng tỉnh qua không?”
“Hồi Nhị thiếu phu nhân…, hôm qua buổi tối tỉnh qua một hồi, kêu tên
Nhị thiếu phu nhân, đã bớt sốt, người xem, hôm nay cuối cùng cũng không
còn sốt, có lẽ hai ngày nữa sẽ tỉnh a.” Lục Liễu làm thành lễ cho Cẩm
Nương xong, liền đứng ở một bên, cầm khăn lau mặt cho Tú cô, vẻ mặt mừng rỡ nói với Cẩm Nương.
Cẩm Nương nghe xong tự nhiên thật cao hứng, tiếp nhận khăn trong tay
Lục Liễu tự mình lau cho Tú cô, nhớ tới ngày ấy nàng ôm mình trong ngực, dùng thân thể nhu nhược chặt chẽ che chở mình, còn có, nàng lúc thanh
tỉnh nói lời cuối cùng, mấy ngày nay toàn bộ lời cuối cùng vang vang bên tai Cẩm Nương quấn lấy không dứt, lau lau liền không nhịn được rơi lệ.
Lúc này, Hỉ Quý bưng dược tiến đến, gặp Nhị thiếu phu nhân, đang muốn tránh, Cẩm Nương thấy nhân tiện nói: “Hỉ Quý ca ca, đưa dược cho ta đi, chúng ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ đấy, không cần chú ý những cái này,
ngươi… Ở chỗ này cùng Tú cô a.”
Hỉ Quý nghe khẽ giật mình, đã quên e lệ, kích động mà nhìn Cẩm Nương, trong miệng ngập ngừng nói: “Tứ. . . Tứ cô nương, ngươi… Ngươi gọi ta
là Hỉ Quý ca ca rồi hả?”
Cẩm Nương nghe càng chua xót, mấy ngày nay lúc nào cũng hiện ra cảnh
lúc còn bé ở trong đầu, khi đó, mình tuy là thân phận tiểu thư, nhưng
vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Tứ di nương thì thỉnh thoảng lại
theo đại lão gia xuất chinh bên ngoài, có khi nửa năm mới trở lại nhà
một lần, nếu không phải Tú cô cùng Hỉ Quý che chở, thân thể này sợ cũng
đã sớm thành người cổ rồi, khi đó, Hỉ Quý lớn hơn vài tuổi luôn đem
bánh nướng mà thật vất vả có được chia cho mình một nửa, cuối cùng lúc
gặp Nhị tỷ khi dễ, dùng thân thể nho nhỏ ngăn cản phía trước người của
mình, mặc kệ roi kia quật tại trên người của hắn, cắn răng, cương
quyết một tiếng cũng không lên tiếng…
“Ta gần đây nhớ lại rất nhiều chuyện ngày xưa, thực xin lỗi, Hỉ Quý
ca, Cẩm Nương không để ý đến ngươi.” Cẩm Nương chảy nước mắt đối với
Hỉ Quý nói ra.
Hỉ Quý nghe xong con mắt cũng trào ra, bắt tay áo đi lau nước mắt,
gật đầu nói: “Không trách thiếu phu nhân, nô tài… Một mực vô dụng, không có bản lãnh gì, cũng không thể làm cho Thiếu phu nhân hãnh diện, Thiếu
phu nhân, ngài nhanh đừng có lại gọi nô tài là ca ca rồi, một hồi để
cho người khác đã nghe được không tốt.”
Cẩm Nương khóc lắc đầu nói: “Không sợ, hôm qua ta cùng Vương phi từng nói qua rồi, se nhận ngươi làm nghĩa huynh, cho ngươi thoát khỏi nô
tịch, về sau, ngươi không bao giờ … là nô tài nữa rồi, cái cửa hàng kia nếu làm ăn tốt, sẽ phân một nửa cổ phần cho ngươi, ngươi… Nhất định
phải làm cho tốt, hiếu kính Tú cô.”
Hỉ Quý nghe xong rất vui mừng, quỳ xuống muốn dập đầu cho Cẩm Nương,
Cẩm Nương nhanh chóng đi qua đở lấy hắn, “Thiếu phu nhân, cái này… Cái
này không thích hợp đấy, nô tài như thế nào có tư cách làm nghĩa huynh
Thiếu phu nhân, ngài… Ngài chỉ giúp nô tài thoát khỏi nô tịch là được,
nô tài tuyệt không cái gan kia làm nghĩa huynh của ngài.”
Lục Liễu nghe được cũng giật mình mừng như điên, không nghĩ tới trong lúc vô tình mình thật đúng là nhặt được bảo vật, Nhị thiếu phu nhân là
thân phận thế nào ah, con dâu Giản Thân vương, Hỉ Quý nếu thật được Nhị
thiếu phu nhân nhận thức làm nghĩa huynh, vậy mình lúc đó chẳng phải bay lên đầu cành rồi hả? Là tính không được thành Phượng Hoàng, thì
cũng là hỉ tước nha, từ nay về sau Hỉ Quý chính là anh vợ Nhị thiếu gia
rồi, so với việc làm di nương thông phòng chủ tử, vẫn mạnh hơn, Hỉ Quý
lại tuổi trẻ tuấn tú, quan trọng nhất là thành thật, dễ đắn đo, cùng
thiện tâm như Tú cô, hơn nữa, còn có nửa gian cửa hàng là tài sản… Vậy
sau này mình không phải cũng trở thành chủ tử phu nhân sao?
Nàng gặp Hỉ Quý vẫn còn chối từ, nhanh chóng đi qua cùng hắn quỳ
xuống cùng một chỗ, một tay liền vươn sau lưng Hỉ Quý, dùng sức nhéo Hỉ
Quý một cái.
Hỉ Quý thân thể cứng đờ, mặt đỏ lên, dù sao hai người còn chưa kết
hôn, thân mật như thế vẫn là lần đầu tiên, Hỉ Quý có chút không thích
ứng, bất quá, trong nội tâm lại vui mừng, hắn cũng biết ý tứ Lục Liễu,
chỉ là… Nương còn không có tỉnh, việc này sợ là còn muốn nương đáp ứng
mới thành đây.
“Các ngươi đứng lên đi, đợi Tú cô tốt rồi, chúng ta bày hai bàn,
thỉnh chút người thân bạn bè đến ăn mừng, cũng không cần trở lại Tôn
gia nói cái gì, ngươi về sau chỉ là nghĩa huynh của ta, không liên quan
gì đến Tôn gia.” Mờ ám của Lục Liễu, Cẩm Nương chỉ làm như không phát
hiện, đây cũng là chuyện thường tình con người, chỉ nguyện đem thân phận của Hỉ Quý nâng lên, Lục Liễu nếu thật sự cải tà quy chính, biết dùng
tâm đối đãi hai người Tú cô cùng Hỉ Quý, sống tốt là được rồi.
Hỉ Quý cuối cùng áp chế không nổi vui mừng điên cuồng trong nội tâm,
bánh từ trên trời rơi xuống, nện vào đầu làm hắn hôn mê, bị Lục Liễu
đụng đụng xong, cao hứng gật đầu, việc này cứ như vậy định xuống.
Cẩm Nương lại nhìn về phía Lục Liễu nói: “Ngày ấy Tú cô nguyên là
muốn đi nhà của ngươi cầu hôn, chỉ là gặp được sự cố này, ngược lại trì
hoãn ngươi rồi, đến mai ta liền phái người đi nhà của ngươi cầu hôn cho
Hỉ Quý ca ca cũng miễn nô tịch của ngươi đi, ngươi cần phải hầu hạ Tú
cô cho tốt, nếu ta phát hiện ngươi tâm tư bất lương lần nữa, ngươi coi
chừng đấy, ta sẽ cho Hỉ Quý bỏ ngươi, một lần nữa đem sính lễ cưới tiểu
thư nhà giàu về.”
Một phen thị uy ban ân, khiến cho Lục Liễu nghe kinh hồn táng đảm,
vừa mừng vừa lo liên tục không ngừng dập đầu cho Cẩm Nương, liên tục xác nhận.
Cẩm Nương lại đưa mắt nhìn Tú cô hôn mê, liền đứng lên đi xem Tứ Nhi, ngày ấy Tứ Nhi mất máu quá nhiều, nuôi vài ngày, cũng không biết đã
tỉnh chưa.
Vừa đi đến cửa, Lục Liễu đột nhiên kêu một tiếng: “Thiếu phu nhân, nô tài còn có chuyện muốn bẩm.”
Cẩm Nương kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lục Liễu hướng mình quỳ bò qua, Hỉ Quý vẻ mặt cũng không hiểu mà nhìn Lục Liễu, không biết nàng
muốn làm cái gì, sợ nàng còn muốn nói yêu cầu gì quá mức, gấp đến độ vẻ
mặt đổ mồ hôi ở phía sau lôi kéo Lục Liễu.
Lục Liễu đối với Cẩm Nương bái, dập đầu liên tiếp nhiều lần, Cẩm
Nương nhìn nhíu lông mày, lạnh lùng nói: “Ngươi có lời gì cứ việc nói
thẳng, ta nếu là có thể xử lý, nhất định giúp ngươi xử lý rồi.”
Lục Liễu nghe xong liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẻ xấu hổ, cố lấy dũng
khí đối với Cẩm Nương nói: “Nô tài đáng chết, nô tài cầu Thiếu phu nhân
tha thứ lỗi nô tài.” Vừa nói vừa từ trong ngực xuất ra một cái bọc nhỏ,
hai tay dâng cho Cẩm Nương.
Cẩm Nương cũng không đi tiếp, chỉ hỏi: “Cái này là vật gì?”
“Độc dược, Nhị thái thái cho nô tài độc dược, nô tài vào phủ không
bao lâu, Nhị thái thái đem bao độc dược cho nô tài, cho nô tài tùy cơ hạ độc cho Nhị thiếu phu nhân.” Lục Liễu cúi đầu, không dám nhìn mặt Cẩm
Nương, khóc nói ra.
“Ngươi nói ngươi vào phủ không bao lâu Nhị thái thái đưa cho ngươi?
Cái này làm sao có thể, Nhị thái thái có lẽ không biết ngươi mới đúng
a.” Cẩm Nương nghi hoặc hỏi thăm.
“Thiếu phu nhân có chỗ không biết, Nhị thái thái cùng Đại phu nhân
nguyên vốn là bạn khuê mật, các nàng lại là họ hàng xa, từ nhỏ quan hệ
rất tốt, trước khi nô tài bị Đại phu nhân đưa cho Thiếu phu nhân, Đại
phu nhân dặn dò nô tài, vào phủ xong, liền nghe theo Nhị thái thái phân
phó… Ngài cũng biết, phụ mẫu nô tài tất cả đều ở trong Tôn phủ, trong
tay đại phu nhân kiếm ăn, nô tài không dám không nghe lời Đại phu nhân
nói…, cho nên…” Lục Liễu khóc giải thích.
Thì ra là thế, Đại phu nhân thật đúng là bản tính không đổi, mình gả
cho người nàng cũng không quên chôn mấy quả bom đến hại người, chỉ là. . .
“Vậy ngươi vì sao một mực không có ra tay? Ngươi hoàn toàn có thể hạ độc trong dược a?” Cẩm Nương vẫn khó hiểu hỏi thăm.
“Nô tài cũng không phải người ngu, tâm tư Nhị thái thái quá độc, chỗ
hiểm Nhị thiếu phu nhân không nói, đồng thời cũng không có đem mấy cái
mệnh nô tài nhìn trong mắt, nô tài nếu thật nghe lời nàng, ngài vào phủ
không bao lâu hạ độc cho ngài, ngài có chuyện không hay xảy ra, chúng ta những…người hầu hạ bên cạnh ngài, mỗi người đều bị tươi sống đánh chết
sao? Nô tài cũng không dám không làm, chỉ là một mực kéo dài, nói tìm
không thấy cơ hội, nhưng lại sợ trong nhà Đại phu nhân hại thân nhân nô
tài, liền ở ngài trong dược động tay chân một tí, có thể làm cho ngài
không có thai, coi như là báo cáo kết quả công tác cho Đại phu nhân cùng Nhị thái thái rồi.” Lục Liễu thấp đầu, lời lại nói rất hợp tình lý,
xem ra, nàng thật đúng là cái có đầu óc, chỉ là, như một mực vô dụng
không dùng cho chính nghĩa, về sau, nếu như nàng thực sự sửa chữa lại,
không chừng còn có thể giúp Hỉ Quý giúp một tay đây.
Cẩm Nương nghe không khỏi than thở, người như Nhị thái thái, một mực
xem nô tài là chó để sai sử, xem mạng của bọn hắn như rơm rác, nhưng
tâm người đều là một khối thịt lớn lên, thiện ác đến cùng cũng có báo,
Lục Liễu tuy nói là do dự cân nhắc một phen mới quyết định đưa toàn bộ
việc này ra, nhưng cảm giác không phải là do chân tình chủ tớ của mình
cùng Hỉ Quý, Tú cô đả động? Cuộc sống mình trong vương phủ âm u tà ác
này, tuy nói mỗi bước kinh sợ, lúc nào cũng có nguy cơ, nhưng ngốc
nghếch có lương tâm thiện lương không thay đổi, có lẽ, Nhị thái thái sẽ
cảm giác mình mềm yếu có thể lấn tới, nhưng, những người bên cạnh để
mình dựa vào ngày càng nhiều, cuối cùng có một ngày, mình sẽ đem toàn bộ vương phủ tinh lọc, biến thành một chỗ xinh đẹp hạnh phúc cho mọi
người.
Tiếp nhận gói thuốc trong tay Lục Liễu, Cẩm Nương đặt ở trong mũi
nghe ngóng, phát hiện hơi độc có chút tương tự cùng với chỗ tiểu đệ Ngọc nhi, liền thu bỏ vào túi trong tay áo mình, đối với Lục Liễu nói,
“Chuyện hôm nay ngươi không có thể nói với bất kỳ người nào, ngươi lại cùng Nhị thái thái giữ liên lạc, xem nàng còn có … tiến thêm một bước
giao cho người hành động gì hay không, cái gói thuốc này ta cầm đi
trước, hầu hạ Tú cô cho tốt.”
Lục Liễu không nghĩ tới Nhị thiếu phu nhân nghe xong những lời này
của mình sau lại phản ứng như thế, hoàn toàn không có tức giận cũng
không có ý xử phạt mình, trong nội tâm lại mừng như điên một hồi, xem ra mình lại đúng thêm một lần may mắn, về sau Nhị thiếu phu nhân chỉ biết
càng tín nhiệm mình, đem mình cũng nhét vào phía dưới đôi cánh bảo vệ
của nàng… Càng nghĩ càng vui vẻ, Lục Liễu lại liên tục hướng Cẩm Nương
dập đầu mấy lần.
Cẩm Nương cũng không có đỡ nàng, chỉ là liếc nhìn Hỉ Quý ở một bên thật sâu một cái, liền quay người đi ra.
Tứ Nhi từ ngày đó được cứu trở lại sau luôn hôn mê, Lãnh Khiêm suốt
mấy ngày qua xem nàng, một mực bồi tại cửa ra vào cũng không có ý tứ đi
vào, mỗi lần tới liền đưa một ít thuốc trị thương thuốc bổ tới, gõ cửa,
cũng không đợi người ở bên trong đi ra, liền buông xuống đi, gấp đến độ
khiến Phương Hỉ hầu hạ Tứ Nhi dậm chân, chưa thấy qua ai như vậy, rõ
ràng trong nội tâm nhớ thương muốn chết, lại kéo không được mặt mũi,
không chịu tiến đến tự mình liếc xem Tứ Nhi, lạnh như băng đấy, liền câu ân cần thăm hỏi cũng không có, mất công trong hôn mê Tứ Nhi, thỉnh
thoảng còn gọi tên của hắn một chút, thực là vì Tứ Nhi thấy không đáng.
Cẩm Nương mấy ngày nay đã nghe Phượng Hỉ cằn nhằn việc này rồi,
nhưng nàng mỗi lần tới, đều không có gặp Lãnh Khiêm, hôm nay nàng cố ý
đi trong phòng Tú cô ngây người trước một hồi, lại vụng trộm lần lượt
trong góc tường hướng phòng Tứ Nhi đi, quả nhiên liền chứng kiến Lãnh
Khiêm như một tòa tượng đá di động, thân ảnh bồi hồi trước cửa sổ phòng
Tứ Nhi, cầm trong tay lấy một bao không biết là dược hay là đồ trang
sức, đang muốn đưa tay gõ cửa, Cẩm Nương đột nhiên tự góc phòng đi ra,
giống như vô tình nói: “A Khiêm, ngươi cũng tới thăm Tứ Nhi sao? Như thế nào không đi vào, hôm qua nghe Phượng Hỉ nói, Tứ Nhi giống như tỉnh
đây.”
Lãnh Khiêm nghe chấn động, quay đầu xem là Cẩm Nương, mặt đỏ lên, kỳ
thật, hắn vừa rồi cũng nghe có tiếng bước chân hướng bên này, nhưng hắn
tưởng rằng nha hoàn bà tử đi ngang qua làm việc, liền không để ý, không
nghĩ đến Nhị thiếu phu nhân hôm nay đến lúc này, trên mặt lập tức có
chút không nhịn được, sợ Nhị thiếu phu nhân lại đây nói linh tinh, lại
đây trêu ghẹo hắn, buông đồ đạc thấp đầu muốn đi.
Cẩm Nương vội hỏi: “Hôm qua còn nghe Phượng Hỉ nói, Tứ Nhi vừa tỉnh
dậy, nhìn không thấy người nào đó, lập tức khóc, thái y đã nói, Tứ Nhi
vốn mất máu, nếu như lại ức khí thương tâm, vậy sẽ để lại di chứng sau
này, ai nha, đáng thương Tứ Nhi, tất cả đều là vì ta, nếu như không phải là vì cứu ta, nàng cũng sẽ không tổn thương thành bộ dạng như vậy, đáng thương còn không có ai thực yêu thương nàng, từ nhỏ cha mẹ ruột chết,
cô khổ linh đinh, nhận hết cực khổ, trong nội tâm còn lo lắng cho người
khác, lo lắng hắn nguyên khí bị hao tổn không có khôi phục, có thể nhìn
nàng hay không, hay là ghét bỏ nàng chỉ là xuất thân nô tài…”
Lãnh Khiêm bị Cẩm Nương nói được mặt chuyển sang đỏ tím, cũng không
gõ cửa, cầm lấy đồ đẩy cửa ra xông vào bên trong, bên trong Phượng Hỉ
đang thay thuốc cho Tứ Nhi, đột nhiên gặp Lãnh Khiêm như một cây Thiết
Trụ xông vào, sợ đến nỗi tay khẽ run rẩy, nhanh chóng đem chăn phủ lên
vai Tứ Nhi, sẳng giọng: “Oh trời ơi, Lãnh đại nhân, ngài hôm nay là bị
quỷ ám à, ngày bình thường cầu ngài ngài đều không tiến vào, lúc này
cửa cũng đều không gõ xông vào, ngài hù chết nô tỳ đây này.”
Lãnh Khiêm bị Phượng Hỉ nói đến khóe miệng co rút, vừa rồi mắt hắn
nhanh nhẹn, vừa tiến vào đúng lúc nhìn thấy Tứ Nhi lộ một đoạn da thịt
tuyết trắng bên ngoài, cùng miệng vết thương ợ kinh người, mặc dù chỉ là xuân quang hiện ra, nhưng lại làm cho cả thân thể hắn ngây ngất, bỗng
nhiên tim đập nhanh, cuống quít dời mắt đi, vừa quay đầu, lại chứng kiến Cẩm Nương như cười như không nhìn mình, nhất thời càng không được tự
nhiên, không biết mình là bị xương cốt làm phản rồi, bị Thiếu phu nhân
lẩm bẩm một hồi, không quan tâm mà xông tới, xem đi, vừa vặn khiến cho
Thiếu phu nhân tìm được chuyện lớn để trêu chọc.
“Phượng Hỉ nha, A Khiêm đặc biệt đến xem Tứ Nhi đấy, ngươi đây là nói lời gì đó, ngươi xem, đem A Khiêm chúng ta nói, đến sắp tìm một cái hố
dưới đất mà chui vào rồi, ngươi cẩn thận Tứ Nhi nghe ngươi khi dễ A
Khiêm, sẽ lột da của ngươi đi.” Quả nhiên Cẩm Nương mở miệng trêu ghẹo.
Mặt Lãnh Khiêm nguyên đỏ tím bắt đầu biến thành màu đen, Phượng Hỉ
nhìn che miệng cười, đối với Cẩm Nương nói: “Ai nha, Thiếu phu nhân, nô
tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nói Lãnh đại nhân nha, ách, vừa vặn vết
thương của Tứ Nhi tỷ tỷ phải thay đổi dược, Thiếu phu nhân, chúng ta đi
ra ngoài đi, để cho Lãnh đại nhân giúp đỡ đổi, Lãnh đại nhân là cao
thủ, vết đao như vậy hắn so nô tỳ càng lành nghề hơn.”
Cẩm Nương nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, theo lời nói: “Ân,
tốt, ta cũng đến xem Tứ Nhi, nàng hôm nay có người chiếu cố, ta cũng yên tâm, đến mai ta sẽ quay lại a.” Nói xong, cũng không quản sắc mặt Lãnh
Khiêm là gì, kéo Phượng Hỉ đi ra ngoài.
Lãnh Khiêm vẻ mặt xấu hổ đứng trong phòng, nhất thời đi ra ngoài cũng không phải, lưu lại cũng không hợp cấp bậc lễ nghĩa, đang không biết
như thế nào cho phải, trên giường Tứ Nhi khẽ hừ một tiếng, cau mày muốn
xoay người, Lãnh Khiêm thấy nàng muốn đè lên vết thương, trong nội tâm
quýnh lên, liền đi nhanh tới, cách mền đem nàng nhẹ nhàng đè lại.
Tứ Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ mà nhìn trước mắt
khuôn mặt tuấn tú nguội lạnh, nhất thời không biết người ở chỗ nào, sáng ngời giống như cách một đời, run rẩy vươn tay ra, muốn chạm đến mặt
Lãnh Khiêm: “Ngươi… Ngươi tại sao lại ở chỗ này, ta… Là đang nằm mơ
sao?” Tứ Nhi suy yếu nói.
Lãnh Khiêm tim xiết chặt, duỗi tay muốn bắt tay của nàng, rồi lại
ngừng ở giữa không trung, Tứ Nhi thanh tỉnh chút ít, xem hắn giơ lên
tay, rồi lại muốn rụt về, khóe miệng dẫn theo chút cười khổ, đối với
Lãnh Khiêm nói: “Ta… Không có chuyện gì nữa, nhanh tốt rồi, nghe Phượng
Hỉ nói, Lãnh thị vệ mỗi ngày đưa dược đến cho nô tỳ đa tạ.”
Lời của nàng đột nhiên trở nên khách khí hữu lễ, lại dẫn theo chút
nhàn nhạt xa cách, khiến cho tim Lãnh Khiêm co rút đau đớn một hồi, mày
kiếm không tự chủ được nhíu lại, một tay nắm chặt tay của nàng nói: “Ta
thay thuốc cho ngươi.” Nói xong mở chăn Tứ Nhi ra.
Tứ Nhi lại càng hoảng sợ, mặt lập tức đỏ lên, rụt tay muốn giữ mền
lại, “Ngươi… Ngươi là đầu gỗ, nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi…
Ngươi phát điên gì đó.” Ai ngờ quýnh lên, lại làm đau đớn miệng vết
thương, không khỏi cắn răng một chút, hít một hơi thật sâu.
Lãnh Khiêm bị dọa lập tức thả tay của nàng, một tay khác lại hướng cái chăn đầu vai nàng mở ra.
“Ngươi bị quỷ ám á…, ngươi… Mau tránh ra, ngươi…” Đối với Lạnh Khiêm
như vậy, Tứ Nhi cũng không biết muốn nói cái gì, gấp đến trắng mặt, thầm nghĩ lớn tiếng gọi người tiến vào là tốt rồi.
“Ta lấy ngươi!” Lãnh Khiêm lạnh lùng mà nói với Tứ Nhi, áo ngủ bằng
gấm đã bị kéo ra, bả vai Tứ Nhi thon gầy lộ trong không khí, đầu vai
miệng vết thương dài đến nửa xích nhìn thấy mà giật mình.
Tứ Nhi bị ba chữ kia làm cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, sớm đã
quên hắn đang làm cái gì, si ngốc sửng sờ, không thể tưởng tượng nổi
nhìn Lãnh Khiêm, sau nửa ngày mới nói: “Ngươi… Ngươi có biết ngươi đang
nói cái gì không?”
Lãnh Khiêm thấy dược cũ trên vết thương đã bị Phượng Hỉ lau sạch,
liền cầm dược mình mang đến tinh tế thoa cho Tứ Nhi, lại cầm bố lụa
trắng bên giường chuẩn bị băng cho Tứ Nhi, nhưng như vậy nhất định phải
đem bả vai Tứ Nhi nắm lấy…, đương nhiên…
Hắn chần chờ một chút, vẫn cẩn thận duỗi tay ra hướng đầu vai Tứ Nhi
ôm đi, mắt vừa chạm vào da thịt tinh tế tỉ mỉ bóng loáng, hắn liền
cảm giác ót một trận nôn nóng, như là bị bỏng, tay vô ý thức mà trở về
thu, mắt to trong trẻo của Tứ Nhi như có một tầng hơi nước, hai gò má
nhiễm lên một tầng mây hồng diễm lệ, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi: “Ngươi… Ngươi mới vừa nói cái gì, ngươi cũng biết, ngươi đang làm gì không?
Ngươi… vẫn là đi ra ngoài đi, hôm nay việc này, ta sẽ không nói ra, chỉ
đem chuyện này làm… như không có phát sinh qua là tốt rồi.”
Lãnh Khiêm nghe được chấn động, trong con ngươi chứa một tia giận dữ
mãnh liệt, càng mang theo một lửa chớp động, bàn tay lớn, đem đầu Tứ Nhi nhẹ nhàng nâng…lên, đè vẻ chấn động kỳ dị trong thân thể, xụ mặt, nhu
hòa đem lụa trắng quấn từng vòng từng vòng cẩn thận.
Hai người cách rất gần, hô hấp của Lãnh Khiêm phun trên vai Tứ Nhi,
nong nóng, mang theo hơi thở nam tử mãnh liệt, Tứ Nhi cảm giác tim của
mình đập nhanh hơn, tựa hồ muốn từ trong lồng ngực nhảy ra, thả mắt
xuống, cũng không dám liếc xem Lãnh Khiêm nữa, bình thường đanh đá hoạt
bát hôm nay nàng trở nên bắt đầu xấu hổ không cưỡng được…, Lãnh Khiêm
xem không khỏi sợ run mắt, hít sâu một hơi, lời nói vẫn là cứng rắn cộc
lốc: “Ta lấy ngươi.”
Tứ Nhi lần nữa nghe được thứ mình muốn nghe xong, trong nội tâm kích
động một hồi, đầu có chút choáng váng, ngước đôi mắt, cặp môi đỏ mọng
khẽ run, e lệ nói: “Ta… không xứng, ta chỉ là nô tỳ, ngươi là đại quan,
chúng ta…”
“Ta lấy ngươi, không cần biết ngươi là thân phận gì, ta cũng từng bị vứt bỏ, ghét bỏ ngươi, là ghét bỏ chính mình.” giọng nói của Lãnh Khiêm nguội lạnh giống như khí chất của hắn, không mang theo nửa điểm ôn nhu, lại làm cho Tứ Nhi như nghe thấy nhạc tiên, lời tâm tình đẹp nhất trên
đời cũng chỉ có thể so với vài câu của Lãnh Khiêm, tâm Tứ Nhi đột nhiên
bay lên, như rơi trên mây, ngọt ngào như nằm trên bông.
Một mực tự ti, sợ Lãnh Khiêm xem thường mình, không dám hy vọng xa
vời phần cảm tình này có thể được hồi báo, hơn nữa, thân phận hai người
kém quá xa, nàng sợ hãi chẳng qua chỉ là vọng tưởng của mình, dù sao
không có quan viên lục phẩm đứng đắn nào lấy một cái nô tỳ ti tiện làm
vợ. Cho dù muốn cũng không dám muốn, nhưng cảm tình là như thế, xem vừa
mắt rồi, thì có, giấu cũng giấu không được, áp cũng áp không xong, chỉ
có thể thường thường nhìn trộm hắn… Vụng trộm quan tâm hắn, cũng may,
hắn không phải đầu gỗ, hắn… Trong nội tâm cũng có nàng, hơn nữa, khó
khăn nhất là, hắn vậy mà đối với thân phận cao thấp chẳng thèm ngó
tới, ba chữ, liền đưa chung thân bọn họ định xuống, bảo nàng như thế nào không hạnh phúc, không vui, không đổ lệ…
Thấy nàng rơi lệ, Lãnh Khiêm duỗi tay đi ngây ngốc giúp nàng lau sạch nước mắt óng ánh kia, thanh âm nhẹ nhàng khó được nói: “Ngươi… Còn có
người nhà, ta để cho Thiếu phu nhân đi nhà của ngươi đưa sính lễ, đợi
thiếu gia từ phương nam mới trở về, chúng ta thành thân.”
Tứ Nhi vui vô cùng, cầm ngược tay của hắn, lớn mật nhìn hắn nói: “Ta
không cha không mẹ, ta cũng không cần tam môi lục sính, chỉ là, ta không làm thiếp, ngươi nếu muốn ta làm thiếp, ta tình nguyện không lấy
chồng.”
Lãnh Khiêm nghe xong liền lạnh lùng nói: Thê thiếp đều là ngươi, về
sau sẽ không thêm…người nữa, làm thiếp làm vợ đều cho ngươi.”
Tứ Nhi nghe được mừng như điên, bất chấp vai tổn thương, duỗi tay
bưng lấy khuôn mặt nguội lạnh của Lãnh Khiêm, suồng sã nhẹ hôn tứ phía trên mặt hắn một phát, Lãnh Khiêm cả người lập tức hóa đá.
———————————ooo——————————————
Cẩm Nương cầm độc dược Lục Liễu giao cho mình, cùng với
phần độc dược mà nhà Ngọc nhi mang vào một chỗ, gọi Trương mama đến nội
đường, đem hai bao thuốc bột giao cho nàng: “Mama, việc này chỉ có thể
phó thác cho ngươi rồi, mau giúp ta tra một chút, nhìn xem dược này có
phải từ Tây Lương đến đây hay không.”
Trương mama sau khi nhận lấy, xong bỏ vào tay áo trong túi đi ra.
Cẩm Nương trở lại trong phòng, lại không thấy Lãnh Hoa Đình, không
khỏi tìm một vòng, đi ra hỏi Phong nhi, Phong nhi rất là kinh ngạc nói,
“Mới nãy vẫn còn đấy, ai, xe lăn cũng không thấy rồi, hay là đi thư
phòng Vương gia?”
Cẩm Nương nghe xong cũng nghĩ thế, xem ngoài cửa sổ sắc trời cũng
tối, nghĩ đến sợ là cùng Vương gia nói chuyện gì đi, liền không có để ở
trong lòng.
Lại nói Lãnh Hoa Đình, ăn hết dược bổ nguyên khí của Lưu Y Chính cho
xong, lại nghỉ ngơi hai ngày, quả nhiên không chỉ là công lực khôi phục, còn rất mạnh mẽ, đêm nay thừa dịp Cẩm Nương không có đây, liền mặc một
thân y phục dạ hành, mang mặt nạ trốn khỏi vương phủ.
Nhưng hắn không có đi xa, mà là trực tiếp đi Dông phủ, nhảy lên nóc
nhà đông phủ, đẩy một miếng ngói nhà Nhị lão gia, nhìn xuống dưới, đây
đúng là phòng ngủ của Nhị thái thái, Nhị lão gia chắp tay sau lưng ở
trong phòng Nhị thái thái đi tới đi lui.
Nhị thái thái ngồi ở trên giường rơi nước mắt, cầm khăn lau: “… Cha
mẹ ta cùng anh tất cả đều vào nhà tù, ngươi tìm cách cứu bọn họ mới
được.”
Nhị lão gia buồn bực ngừng bước chân, đối với Nhị thái thái nói:
“Ngươi nha, cũng đừng nghĩ nữa, không có tra được trên người chúng ta đã là vạn hạnh rồi, việc này người khác trốn còn không kịp đâu, như thế
nào còn chủ động đi đến, vậy không phải tìm chết sao?”
Nhị thái thái nghe xong liền tức: “Ngươi chớ quên, những năm gần đây, nhà mẹ đẻ ta trợ giúp ngươi cũng không ít, bằng không thì, ngươi cũng
không có được địa vị như hiện tại, cho dù… Cho dù ngươi có dây dưa bên
ngoài thì như thế nào, ngươi một là không tước hai là không tài, muốn
được việc, căn bản chính là vọng tưởng.”
Nhị lão gia nghe xong liền bất đắc dĩ nói: “Ngươi đến mai đi trước dò xét thái độ Vương tẩu xem, nếu như Vương huynh chịu buông tha cả nhà
cậu, thì thái tử cũng không truy cứu, chỉ sợ Vương huynh không chịu ah.”
“Tôn Cẩm Nương kia mạng cũng lớn qua mức rồi, mười cao thủ Tây Lương bao vây tấn công cũng không thể giết chết nàng, độc cũng đã sớm sai
người đưa qua, nàng ta sao lại không chết chứ, huyên náo đến bây giờ,
Hoàng Thượng cùng thái tử đều xem nàng thành bảo bối để thờ, động thủ
lần nữa, chỉ sợ khó hơn.” Nhị thái thái hung dữ nói.
“Cùng lắm thì cho cho nàng sống lâu mấy ngày này thôi, ngươi không
phải nói cho người hạ độc nàng sao? Như thế nào còn không có động thủ?”
Nhị lão gia nghe xong vẻ mặt ác độc hỏi.
“Nha đầu kia lúc trước bị giam lại rồi, lúc này mới đi ra ngoài,
vốn nghĩ đến nàng ta khó được việc, không nghĩ tới, lại để cho nhũ nương thu con quỷ nhỏ làm dâu, xem ra, qua không được mấy ngày, nàng ta sẽ có cơ hội hạ thủ.” Nhị thái thái cặp con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng
bắn ra những tia nhìn như sói cái, phảng phất lập tức muốn đem Cẩm Nương róc xương lóc thịt nuốt sống.
Nghe đến đây, Lãnh Hoa Đình rốt cuộc khó ức chế lửa trong lòng, từ
trên nóc nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, chỉ xoát xoát hai cái, liền đem hai
bà tử canh giữ ngoài phòng Nhị thái thái hôn mê, ở ngoài cửa gõ hai cái.
Nhị lão gia nghe xong kinh ngạc hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Lãnh Hoa Đình cũng không đáp, chỉ tiếp tục gõ, con mặt Nhị thái thái
sáng ngời nói: “Có thể là người dụ thân vương phủ đến hay không? Hôm nay cũng chỉ ngóng trông dụ thân vương gia có thể giúp chúng ta một rồi.”
Nhị lão gia nghe xong liền đi mở cửa, cánh cửa mở ra, một thanh nhuyễn kiếm lạnh như băng liền hướng hắn tấn công tới.
Nhị lão gia cả kinh, lập tức lắc mình một cái, nghiêng thân thể,
tránh thoát một kích kia, chăm chú nhìn kỹ, dĩ nhiên là người bịt mặt
lần trước, không khỏi quát to: “Ngươi là người phương nào!” Lập tức từ
bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, hướng Lãnh Hoa Đình tấn công, mỗi chiêu đều âm tàn, mỗi chiêu không phải hướng về hai mắt, chính là hướng về dưới háng tiến công, Lãnh Hoa Đình khéo léo trốn tránh, hắn nhận
định Nhị lão gia không dám hô người đến cứu, bởi vì một khi hô liền kinh động ám vệ trong phủ, hắn thân mang võ công sẽ bị tiết lộ ra ngoài, cho nên, chiêu chiêu đều là đấu pháp trí mạng, rồi lại không xuất toàn lực, chỉ đem Nhị lão gia dẫn xuất cửa, Nhị lão gia lại rất giảo hoạt vừa
đánh vừa lui, nhất thời hai người liền đánh vào trong nhà, dọa Nhị thái
thái muốn thối lui đến sau tủ đứng, sợ hai người kia không cẩn thận,
liền chào hỏi lên người mình rồi.
Lãnh Hoa Đình chỉ đợi Nhị thái thái khẽ động, mạnh mẽ phi thân một
cái đến đỉnh đầu Nhị lão gia, một kiếm bay thẳng xuống, hướng đỉnh đầu
Nhị lão gia đâm thẳng xuống, thân thể Nhị lão gia khéo léo uốn éo,
nghênh kiếm hướng lên, hai thanh trường kiếm liền đánh trên không trung
thành đóa đóa kiếm hoa, nói thì chậm, nhưng khi đó thì nhanh, Lãnh Hoa
Đình hướng Nhị lão gia ra chiêu đồng thời, đồng tiền trong tay bắn về
hướng các đốt ngón tay chân Nhị thái thái, chỉ nghe hét thảm một tiếng,
Nhị thái thái thẳng tắp té ngã trên đất, Nhị lão gia trong nội tâm cả
kinh, chiêu kiếm liền không nghiêm cẩn bằng vừa rồi, kéo một kiếm mới
khó khăn chống chọi với nhuyễn kiếm của Lãnh Hoa Đình đưa tới, Lãnh Hoa
Đình thừa cơ hướng ngoài cửa tung mình một cái, nhảy lên cây đại thụ
thượng viện, biến mất tại trong bóng tối.
Nhị lão gia cũng không hề truy, hổn hển chạy đến bên người Nhị thái
thái, chỉ thấy các đốt tay chân của Nhị thái thái đều bị đánh trúng nát
bấy, gân mạch cũng gãy, hắn đem nàng ôm đến giường, nhanh chóng nâng một tay nàng, nhìn xem còn có thể nối các đốt hay không, nhưng nhìn kỹ
phía dưới, trong nội tâm thống khổ, đúng là người nọ đem toàn bộ tứ chi
Nhị thái thái phế đi.
Mà Nhị thái thái lúc này đã đau nhức hôn mê bất tỉnh.
Lãnh Hoa Đình lên xuống mấy cái liền trở lại thư phòng mình, trong
thư phòng thay đổi quần áo, lại ngồi trở lại xe lăn, trở về phòng mình.
Trương mama làm việc rất nhanh, không đến nửa canh giờ liền đem độc
dược kia cầm trở về, nói cho Cẩm Nương: “Hai chủng độc dược này đều là
từ Tây Lương, lão gia nhà ta từng qua Tây Lương, bởi hương liệu cùng độc dược liên quan rất lớn với nhau, vì vậy đối với độc dược cũng có nghiên cứu, hắn ở Tây Lương từng gặp qua độc dược này.”
Cẩm Nương nghe xong liền gật đầu, đối với Trương mama nói: “Không
biết chồng của ngươi hôm nay ở nơi nào hầu hạ, không bằng cũng đến trong nội viện ta đi, thỉnh hắn chuyên chế hương cho chúng ta cũng tốt ah.”
Trương mama nghe xong liền nở nụ cười, đối với Cẩm Nương nói: “Cũng
không phải Vương gia không cần hắn, chỉ là hắn hơn chán ghét chế hương,
không muốn tiếp tục làm đến già, hôm nay tình nguyện tại nhị môn làm thủ vệ.”
Cẩm Nương nghe xong rất là khiếp sợ, trượng phu Trương mama hiển
nhiên là một nhân tài, Vương gia như thế nào bỏ được hắn sao? Không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Trương mama.
“Nhị thiếu phu nhân ngài cũng đừng hỏi, có nhiều sự tình, nô tài cũng không biết, gia của nô tài vị kia rất buồn bực là cái miệng hồ lô,
chuyện hắn không muốn nói, ai cũng bức hắn không được, hắn tình nguyện
chỉ làm người gác cổng cũng không muốn lại đi chế hương gì đấy, nô tài
cũng không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào hắn thôi.” Trương mama có
chút bất đắc dĩ nhìn Cẩm Nương nói ra, nhưng trong mắt lại dẫn theo một
tia hi vọng cùng chờ mong, Cẩm Nương nhìn trong nội tâm khẽ động, đối
với Trương mama nói, “Có cơ hội, ta sẽ cùng Nhị thiếu gia đi trong phòng Trương mama ngồi một chút.”
Trương mama nghe con mắt sáng ngời, cũng không khách sáo, phúc phúc
đối với Cẩm Nương nói: “Chỉ là phòng kia của nô tài quá nhỏ, chỉ sợ đắc
tội Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân.”
Cẩm Nương liền cười nói: “Ngài chỉ cần ngâm chén trà thơm cho chúng
ta là được, sắc trời cũng không sớm, ngươi sớm đi về nghỉ ngơi đi.”
Trương mama liền cười lui ra ngoài.
Cẩm Nương quay người lại, liền chứng kiến Lãnh Hoa Đình tự mình đẩy
xe lăn vào, không khỏi khẽ giật mình, lại nghĩ tới lúc này A Khiêm vẫn
còn trong phòng Tứ Nhi rồi, thì che miệng nở nụ cười, đi qua đẩy hắn
vào buồng trong, Phong nhi cùng Mãn Nhi muốn tới hầu hạ, Cẩm Nương khoát khoát tay nói: “Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta hầu hạ tướng công
là được rồi.”
Đóng cửa thật kỹ, Cẩm Nương liền đem hai bao dược kia đem ra, đang
muốn nói chuyện, Lãnh Hoa Đình nói: “Sai người đi, đem Lục Liễu giam
lại, nương tử ah, ngươi luôn mềm lòng, người kia sợ là quân cờ Nhị thẩm
đặt ở bên cạnh ngươi đây.”
Cẩm Nương nghe khẽ giật mình, không nghĩ tới hai người bọn họ nói
đúng là cùng một việc, chỉ là không biết hắn là từ chỗ nào có được tin
tức, đưa dược trong tay dược đến trước mặt hắn lần lượt nói: “Không cần
bắt nàng, nàng hôm nay đã đem toàn bộ sự tình nói với ta, dược Nhị thẩm
cho đều giao ra đây rồi.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong híp mắt, một tay nắm chặt mũi của nàng nói:
“Ngươi lại dùng cái biện pháp gì để cho nàng mở miệng ah, sẽ không lại
làm người làm chuyện tốt lành gì, để cho nàng ta cảm động a.”
Cẩm Nương bị hắn miết cái mũi lại ngứa vừa chua xót, oang oang nói:
“Ai, ta cũng không phải làm gì nàng, là chính cô ta muốn nói ra, ta cũng không phải thần tiên, nào biết đâu rằng nàng là người của Nhị thái
thái, ta nguyên định đem nàng gả cho Hỉ Quý sau, đuổi bọn hắn đi bên
ngoài ở, thật không nghĩ đến, nàng hôm nay tự mình nói ra, còn đem dược
ra, xem ra, người tốt vẫn có báo ân nha, tướng công.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong bất đắc dĩ buông lỏng tay, một tay kéo nàng
vào trong ngực, nhẹ gõ trán nàng nói: “Ngươi không cho nàng chỗ tốt,
nàng như thế nào lại nói ra chuyện này, không sợ càng khiến cho ngươi
chán ghét nàng sao?”
Cẩm Nương nghe xong liền tít miệng nói: “Ta nói muốn nhận thức Hỉ Quý làm nghĩa huynh nha, có lẽ chính là như thế, làm cho nàng cân nhắc lợi
hại, thấy rõ tình thế, cảm thấy vẫn là quy hàng tốt hơn, cho nên, giao
độc dược này ah, ah, tướng công, độc dược này ta có ý định đến mai dùng tại trên người nên dùng nha.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong lời này liền hào hứng, buông nàng ra nói: “Nói nói, dùng như thế nào? Dùng trên người ai đây?”
“Đương nhiên chỉ dùng trên người nàng ấy, dược này không phải chỉ có
đông phủ mới có sao? Nhị thẩm không phải muốn hạ độc chết ta sao? Vậy
chúng ta lại để cho Nhị thẩm tử nếm thử tư vị dược này a, Ân, cũng không biết có lập tức trí mạng hay không nha, cho ít một chút, tốt nhất là
có thể bắt đầu ầm ĩ…, lại cho thái tử điện hạ cũng chú ý đến đông phủ
mới tốt.” Cẩm Nương mỉm cười đối với Lãnh Hoa Đình nói ra, nàng tin
tưởng, lần này mình gặp chuyện nhất định là có liên quan đến Nhị thái
thái, Yên nhi vừa đưa tin nói Nhị thái thái có cấu kết cùng người giang
hồ, rất nhanh sau mình liền bị người giang hồ ám sát, nào có chuyện
trùng hợp như vậy, hình ảnh Tú cô huyết nhục mơ hồ nằm trong vũng máu
lúc nào cũng làm lòng nàng đau đớn, nàng mềm lòng, nhưng cũng phải nhìn
là đối với dạng người gì, nếu như địch nhân quá âm hiểm ác độc, nàng
cũng sẽ dùng biện pháp đồng dạng đi đối phó các nàng đấy.
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nở nụ cười, thò tay bưng lấy khuôn mặt
Cẩm Nương nhỏ nhắn, tại trán nàng thoáng hôn một phát, con mắt phượng
đẹp đẽ màu đen, đau lòng đem nàng ôm trong ngực, trong thanh âm dẫn theo một tia áy náy: “Nương tử, thực xin lỗi, làm cho nàng chịu khổ.” Hắn
thực hi vọng, nàng vẫn là nữ tử đơn thuần thiện lương, nhưng lại sợ nàng quá mức đơn thuần mà bị ác nhân làm hại, là hắn vô dụng, cho không nàng một mảnh bầu trời tinh khiết, lại khiến cho nàng tuổi còn nhỏ liền
không thể không dùng hết tâm tư để mưu tính…
Cẩm Nương nghe trong nội tâm đau xót, nhẹ nhàng nện thoáng một phát
trên lưng của hắn, cố ý cười nói: “Còn nói lời ngốc, không phải nói muốn cùng một chỗ cố gắng, cùng nhau đối mặt hay sao? Bất quá là người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cần bảo trì bản tâm bản tính chúng ta không thay đổi là được rồi, chúng ta cũng không phải người ngu, không
hoàn thủ, sẽ chết, làm hết thảy bất quá là tự bảo vệ mình mà thôi ah,
không coi là hung ác.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền gật đầu nở nụ cười, đem đầu gối ở trên vai của nàng hỏi: “Nàng chuẩn bị như thế nào làm đâu?”
Cẩm Nương nghe xong chau lông mày, ra vẻ ngả ngớn mà thò tay chọt cái cằm hoàn mỹ của hắn, nghiêng mắt qua nhìn hắn nói: “Sơn nhân tự có diệu kế!”
Lãnh Hoa Đình liền đem nàng ôm ngang, vài bước đi đến trước giường,
cúi thân ngăn chặn nàng, mười ngón tay xòe ra, làm bộ muốn cù nàng, “Nói hay không, không nói ta động thủ nha.”
Cẩm Nương sợ nhất là ngứa, nhanh chóng lắc lắc thân thể muốn chạy
trốn, Lãnh Hoa Đình đè hai tay của nàng nói: “Kế hoạch của nàng sợ là
phải biến đổi rồi.”
Cẩm Nương nghe khẽ giật mình, dương lông mày nói: “Vì sao? Chàng cũng không biết ta muốn làm như thế nào.”
“Bởi vì tay chân Nhị thẩm đều bị ta phế đi.” Lãnh Hoa Đình lạnh lùng
nói, trong mắt lộ ra một tia khuây khỏa sau khi trả thù, hắn hôm nay
nguyên chỉ là muốn thám thính một ít tin tức, muốn biết, đến tột cùng ai là chủ mưu ám sát Cẩm Nương, vừa nghe xong, liền rất nổi giận, lại thêm có ý đồ thăm dò công lực Nhị lão gia, cho nên dứt khoát ra tay.
Nhị lão gia quả nhiên võ công rất cao minh, công lực sợ là so với
Lãnh Hoa Đường còn muốn cao hơn mấy tầng, mình cùng hắn đấu qua gần trăm chiêu, cũng không có chiếm được bao nhiêu lợi thế, nếu không phải mình
chơi lừa gạt, sợ là khó làm bị thương Nhị thái thái, xem ra, công phu
của mình còn phải siêng năng khổ luyện thêm mới được.