Thứ Nữ

Chương 116: Chương 116




Hai hắc y nhân vừa thấy thị vệ cung đình đều đến, nhất thời bị dọa mặt không còn chút máu, hai tay vung đao làm hành động vùng vẫy giãy chết, tên thị vệ trưởng trước mặt vung tay lên, đồng thời có vài tên thị vệ tiến lên, đang muốn động thủ, hai gã Hắc y nhân kia liếc mắt nhìn nhau xong, rõ ràng vung tay chém về phía trước đột nhiên đem đao vòng ngang cổ của mình, lập tức hai dòng máu nóng phun ra, mệnh kết thúc tại chỗ.

Thị vệ kia không ngờ có đột biến này, nhất thời rất ảo não, nhấc chân liền đá vào hai cỗ thi thể, vừa giương mắt, chứng kiến Nhị thái thái thất kinh ở trên giường, nhìn mình mà không thể tưởng tượng nổi, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh: “Lãnh phu nhân, mạt tướng theo lệnh thái tử trước hết tới bắt nghi phạm độc hại Lãnh Thiếu phu nhân, thật khéo ah, trên đường theo dõi, tự nhiên tìm được ở chỗ ngài, hơn nữa cái này… Là muốn diệt khẩu sao?”

Nhị thái thái mặc dù kinh hãi, nhưng tâm tư lại nhanh chóng xoay chuyển, đang muốn tìm lời nói biện minh, chỉ thấy các thị vệ ở cửa ra vào tách ra hai bên, cung kính cúi đầu hành lễ, thầm nghĩ là người nào đến, liền nhìn thấy thái tử điện hạ mặc bộ long bào thêu rồng vàng ba móng, đầu đội kim quan, sắc mặt sa sầm đi đến, lập tức cả kinh mắt trừng to há hốc mồm, nhất thời, nghĩ thầm tìm cây cột đâm chết là được rồi.

Thái tử vừa vào cửa, liền đối với thị vệ kia nói: “Dương Dũng, đã bắt tại trận?”

Tên trưởng thị vệ tên Dương Dũng kia quỳ một chân trên đất, chắp hai tay nói: “Bẩm điện hạ, thuộc hạ vừa vặn nghe rất rõ ràng, đúng là Lãnh phu nhân áp chế sai sử nha hoàn bên người Lãnh Thiếu phu nhân hạ độc trong đồ ăn của Lãnh Thiếu phu nhân, vả lại, nếu không kịp thời cứu trợ, nha hoàn này sợ là đã bị Lãnh phu nhân diệt khẩu rồi.”

Lục Liễu trước kia cũng bị dọa toàn thân mồ hôi lạnh, hôm nay gặp tình thế này càng ồn ào thì càng thêm kinh hãi, nhưng nàng cũng biết, mình tuy là nhặt lại cái mạng nhỏ, nhưng nếu không biết vì Nhị thiếu phu nhân đem việc này tiếp tục diễn, chỉ sợ cho dù sống cũng bị lột da rồi, chỉ có thể đem toàn bộ sự việc ký thác trên người Nhị thiếu phu nhân, vì cuộc sống tốt đẹp sau này, nàng phải liều mạng.

Vì vậy lúc này đợi thị vệ kia vừa mới nói xong, liền quỳ bịch đến trước mặt thái tử, khóc lóc dập đầu nói với thái tử: “Cầu thái tử điện hạ cứu cả nhà nô tỳ, cầu thái tử điện hạ khai ân ah.”

Thái tử lạnh lùng nhìn nàng, trong mũi hừ nhẹ một tiếng nói: “Bằng ác nô như ngươi vậy nên đến chỗ bị cực hình, còn có mặt mũi nào cầu người cứu ngươi?”

Lục Liễu nghe xong kinh hãi, một bên bái lạy bên cạnh khóc ròng nói: “Điện hạ, nô tài có nội tình bên trong bẩm báo, nô tài cũng không phải là tình nguyện kéo Nhị thiếu phu nhân vào chỗ hiểm.”

Dương Dũng bên cạnh nghe xong cũng nói với thái tử: “Điện hạ, thần lúc mới tới, vừa vặn nghe nha đầu cùng Lãnh phu nhân nói chuyện một phen, nói là người nhà của nàng đều bị Lãnh phu nhân dùng thế lực bắt nhốt, bất đắc dĩ mới làm chuyện này.”

Thái tử nghe xong nhìn về phía Lục Liễu.

Lục Liễu thừa cơ hội lại nói: “Bẩm điện hạ, nô tài nguyên là nha hoàn hồi môn của Nhị thiếu phu nhân, lúc Nhị thiếu phu nhân xuất giá, Đại phu nhân Tôn gia dặn dò nô tài, sau khi qua phủ liền phải nghe theo Nhị thái thái phân phó, bằng không thì, sẽ đem cả nhà nô tỳ tất cả đều bán đi ruộng muối, nô tài sợ hãi, liền nghe theo, sau khi nô tài đi vào Giản Thân vương phủ, Nhị thái thái liền tìm tới nô tỳ, giao cho nô tỳ một gói độc dược, để cho nô tỳ tùy thời hại chết Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ vốn không chịu, nhưng về sau không có biện pháp, Nhị thái thái lần nữa bức bách, buổi sáng hôm nay, trong chén tổ yến của Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ đã thả một chút, chỉ mong như vậy có thể cứu lớn bé cả nhà nô tỳ.” Nói xong, liền đưa gói thuốc trong tay trình lên.

Dương Dũng nhận lấy gói thuốc kia, thái tử nhìn thoáng qua, nói: “Giao cho Lưu Y Chính kiểm nghiệm.”

Nói xong, sẳng giọng mà nhìn Nhị thái thái ở trên giường, tay chân Nhị thái thái đều bị phế, không cách nào hành lễ cho thái tử, nàng biết rõ, hôm nay vô luận như thế nào cũng chạy không thoát, chỉ thật đúng là làm phiền hà trượng phu cùng Hiên nhi rồi, mình chết không có gì đáng tiếc, nhưng không thể hại chết Hiên nhi như vậy, nghĩ như thế, trong nội tâm liền có chủ ý.

Nàng trong mắt lộ ra một tia kiên quyết, né tránh ánh mắt thái tử, dáng vẻ kinh hoàng vạn phần, trên giường co quắt thành một đống, nhưng lại khàn giọng mắng Lục Liễu: “Tiện nô, ngươi dám hãm hại ta, ta chính là thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua ngươi.”

Thái tử nghe xong liền càng tức giận, tay vung lên, đối với Dương Dũng nói: “Tất cả đều bắt giữ mang đi Đại Lý Tự, toàn lực điều tra Đông phủ của Giản thân Vương phủ, không thể buông tha một chút khả nghi nào.”

Nói xong, nhấc chân đi ra ngoài, ngoài cửa Lãnh Hoa Đình lẳng lặng ngồi yên trên xe lăn, trong nội tâm lại như dời sông lấp biển, một bụng tức giận, nha đầu kia hôm qua còn tự mình nói, không thể tùy tiện mạo hiểm, hôm nay mang mạng của nàng đánh cược, việc này nếu như tính toán thiếu một bước, hoặc xuất hiện nửa chút ngoài ý muốn, sẽ rất khó đạt hiệu quả như bây giờ, nếu như Lục Liễu thật sự hạ toàn bộ dược cho nàng, nàng chẳng phải sẽ thật sự mất mạng sao? Tam hoa tán, lủng ruột nát bụng mà chết, hắn nghĩ đến mấy từ đấy thôi, trái tim liền đập thực mạnh, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải lúc mình vịn nàng, nàng kịp thời giật giật ống tay áo của mình, cho mình một chút ám chỉ, hiện tại mình sao có thể thản nhiên cùng thái tử tới đây như thế, sợ là đã sớm một kiếm đem Lục Liễu và Nhị thái thái đâm chết rồi.

“Tiểu đình, ngươi cùng thái tử ca ca đi Đại Lý Tự không? Có phải… Ngươi không nỡ xa nương tử của ngươi, phải về Tôn phủ cùng nàng?” Thái tử thấy khuôn mặt xinh đẹp không có gì sánh được của Lãnh Hoa Đình đang nổi gân xanh, mắt phượng híp lại, trong mắt lộ ra sát khí muốn giết người, dáng vẻ tức giận đến sắp nổ, tâm tình liền tốt, ranh mãnh trừng mắt nhìn hỏi.

Lãnh Hoa Đình bất đắc dĩ kéo khóe miệng, chấp tay đối với thái tử nói: “Điện hạ, thần không dám xưng điện hạ là thái tử ca ca nữa, thần… Đã trưởng thành.”

“Ah, vì sao? Ngươi cùng Thanh Dục từ nhỏ liền gọi ta là thái tử ca ca ah, hẳn là, ngươi cũng như tiểu tử Thanh Dục kia, e sợ người ta nói các ngươi giả bộ nai tơ? Ai nha, không sao, nương tử kia của ngươi có thể che chở ngươi rồi, lần trước ta bất quá khen ngươi xinh đẹp một câu, nàng liền cho ta ăn một bữa chết đứng, làm hại ta thiếu chút nữa sượng mặt đây này.” Nói xong, ha ha nở nụ cười.

Nói đến Lãnh Thanh Dục, đôi mi thanh tú dày rậm to lớn của Lãnh Hoa Đình liền cau càng chặt hơn, nghĩ đến ngày đó hắn đem Cẩm Nương ôm vào trong ngực, trong nội tâm liền giống như bị đổ một bình dấm chua, đau xót như bị bỏ rơi, trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng nói: “Thần khác, không giống tiểu tử kia.” Bày ra vẻ mặt lão luyện thành thục, nhưng lại quên lời mình nói đúng là tính trẻ con.

Thái tử cười càng lợi hại hơn, tự mình đẩy Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài: “Tiểu đình ah, ngươi nói ngươi khi còn bé rất nghe lời ah, cho ngươi hóa trang thành con gái ngươi liền hóa trang, ai nha, thái tử ca ca…”

“Điện hạ, thần phải về phủ, điện hạ công vụ bề bộn, thần từ biệt ở đây.” Lãnh Hoa Đình không để cho thái tử nói hết lời, vẻ mặt đỏ tím cúi đầu hành lễ cho thái tử, chặn đứng lời thái tử nói.

Thái tử cố nín cười ý, giả bộ rất bị tổn thương, nhìn Lãnh Hoa Đình thật sâu nói: “Tiểu Đình, mấy năm nay ngươi vẫn một mực trốn tránh thái tử ca ca, nhưng thái tử ca ca cực kỳ nhớ thương ngươi, nha, ngươi nói, nếu vợ của ngươi biết rõ, ngươi đã từng…”

“Điện hạ tạm biệt, thần… Không tiễn.” Thái tử càng nói càng quá mức, Lãnh Hoa Đình nghe xong thầm muốn tìm cái lỗ trong đất mà chui vào, vừa nâng mắt, chứng kiến Dương Dũng ở bên cạnh dốc sức liều mạng nín cười, trong nội tâm càng cảm thấy phiền muộn, rốt cuộc cũng bất chấp lễ nghi, đẩy xe lăn đi con đường khác, chỉ cần rời xa thái tử là tốt rồi.

Lại nói về Lãnh Hoa Hiên, lúc trước tại ở chỗ Cẩm Nương cầu được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao về sau, trong nội tâm liền rất cảm kích Cẩm Nương, khó có được Nhị tẩu bất kể hiềm khích lúc trước như thế, liên tục bị hạ độc, còn bảo trì bản tính thiện lương, tại lúc mấu chốt nhất, chịu giơ tay giúp đỡ mình mà không trì hoãn, trong nội tâm liền âm thầm hạ quyết tâm, về sau quyết không thể thẹn với tâm ý lần này của Nhị tẩu.

Trở lại trong phủ, đem dược giao cho Nhị lão gia, Nhị lão gia đem dược giao cho đại phu, sau khi bôi dược cho Nhị thái thái, thấy Nhị thái thái nằm ngủ rồi, hai cha con mới ra khỏi phòng Nhị thái thái.

Ngày thứ hai, hai cha con ở trong thư phòng, vì chuyện có cứu nhà mẹ đẻ Nhị thái thái hay không mà ầm ĩm lên, Nhị lão gia là tuyệt đối không chịu đi cứu nhà mẹ đẻ Nhị thái thái trong thời kỳ nhạy cảm này, lúc này trốn còn không kịp, mà mình lại hướng đầu mũi thương nhào đến, đây không phải là phong cách hành sự của Nhị lão gia, nhưng trong lòng Lãnh Hoa Hiên biết nội tâm Nhị thái thái khổ sở, mình đối với cũng có cảm tình, phụ thân có thể có được địa vị như bây giờ, không thể bỏ qua sự tương trợ của nhà ngoại, làm người sao có thể vong ân phụ nghĩa, trở mặt vô tình như thế?

Hai người vì chuyện này tranh cãi khiến mặt đỏ đến mang tai, Nhị lão gia thiếu một chút nữa cho Lãnh Hoa Hiên một bạt tai, lúc đang huyên náo túi bụi, thì Nhị lão gia tựa hồ nghe tiếng bước chân, lúc mở cửa sổ nhìn, thình lình chứng kiến có thị vệ cung đình xông vào trong phủ, không khỏi bị dọa toàn thân mồ hôi lạnh, lại cẩn thận nghe, hình như trong phòng Nhị thái thái truyền ra tiếng đánh nhau, quả nhiên đội thị vệ kia chạy thẳng vào trong nội viện Nhị thái thái, Nhị lão gia trố mắt không đến một giây, liền lập tức đóng cửa sổ, đối với Lãnh Hoa Hiên nói: “Việc lớn không tốt, thị vệ cung đình đều đến rồi, Hiên nhi, ngươi đi ra trước xem một chút nương ngươi có phải xảy ra chuyện hay không, phụ thân chuẩn bị một chút, sau đó đi ra.”

Lãnh Hoa Hiên ở cửa sổ chứng kiến, trong nội tâm kinh hãi, liếc nhìn Nhị lão gia xong, liền vội vàng đi ra ngoài.

Nhị lão gia đợi Lãnh Hoa Hiên vừa đi, nhanh chóng thu vài món đồ quan trọng, đi vào trong thư phòng bước đến chỗ cái tủ đựng sách, ở trong đó một ô tàng thư, vặn mở một cái khóa cong, cái tủ đựng sách kia liền chậm rãi dời đi, xuất hiện một mật đạo, hắn không chút do dự lách mình tiến vào mật đạo.

Lãnh Hoa Hiên vung áo bào lên, liền vội vàng tiến vào trong nội viện Nhị thái thái, lúc đuổi tới cửa sân, liền thấy sân nhỏ đã bị thị vệ vây quanh, mặc kệ người nào đều không được đi vào, hắn không khỏi khẩn trương, đối với thị vệ kia nói: “Không biết gia mẫu phạm phải chuyện gì, như thế nào kinh động đến đại nhân trong nội cung?”

Thị vệ kia nghe thấy hắn là nhi tử Nhị thái thái, không chút do dự liền đem hắn bắt lấy, Lãnh Hoa Hiên không khỏi tức giận nói: “Vì sao phải bắt ta, ta chính là thứ cát sĩ, có công danh trong người, các ngươi không thể tự tiện dùng hình phạt riêng.”

Thủ vệ thị vệ nghe xong, không kiên nhẫn mà lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ đang phá án, mặc kệ người nào cũng không được ồn ào, nếu như ngươi không muốn chết, thì yên tĩnh một chút.”

Lãnh Hoa Hiên nghe xong chấn động mạnh, cũng không dám lại lớn tiếng ồn ào, thành thực đứng tại bên ngoài viện lo lắng nhìn xem phòng Nhị thái thái.

Hắn đang hoang mang lo sợ, lại chứng kiến Lãnh Hoa Đình tự mình đẩy xe lăn, đến trước cửa phòng Nhị thái thái, cách bức tường viện, Lãnh Hoa Hiên liền gọi: “Nhị ca, xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong quay đầu, hai mắt như đao nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh lùng như băng, làm hắn nhịn không được rùng mình một cái, cảm thấy lo lắng nôn nóng…, không biết Nhị thái thái lại làm chuyện gì, bất quá, cũng có thể đoán ra vài phần, hôm nay là ngày Tam cô nương Tôn gia xuất giá, nhị ca cùng Nhị tẩu phải đi Tôn gia mới đúng, mà lúc này đột nhiên lại xuất hiện trước phòng Nhị thái thái, sắc mặt lại như vậy, chỉ sợ Nhị tẩu lại gặp bất trắc không may gì, trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, một cỗ xấu hổ nhưng thống khổ nổi lên trong lòng, rất bất đắc dĩ, lại không có năng lực mà nhìn về phía Nhị thái thái ở trong phòng, kỳ thật, hôm qua lúc cầm được dược, một lần trước mặt cha mẹ hắn nói những lời hữu ích về Nhị tẩu, khen nàng như thế nào rộng lượng thiện lương, hi vọng bọn hắn có thể buông tha sự căm hận đối với Nhị tẩu, nhưng… Bất quá một ngày, liền lại xảy ra sự tình, bọn hắn đến tột cùng muốn như thế nào?

Đứng ngoài viện, thật vất vả nhịn đến lúc thái tử từ trong phòng Nhị thái thái đi ra, không bao lâu, liền nhìn thấy có thị vệ kéo Nhị thái thái đi ra ngoài, đằng sau còn bắt theo một nha hoàn lạ lẫm, tâm liền trầm xuống đến cùng cực, dự cảm hết thảy đã thành sự thực, điều này làm cho hắn vừa tức vừa đau, nhìn về phía Nhị thái thái trong mắt liền chứa tia lửa giận, nhưng thấy nàng vẻ mặt tái nhợt, bị thị vệ kéo lê trên mặt đấy như chó, một đôi bàn tay bàn chân với các ngón bị nát cọ xát trên đá xanh của sàn nhà, lập tức liền hiện ra vết máu thật dài, vẻ mặt nàng kiên nghị, cắn răng, nửa tiếng cũng không có kêu lên, còn nhớ tới phụ thân mình, nói là một hồi liền tới, một phút đồng hồ đi qua, nhưng không thấy thân ảnh, mẫu thân xảy ra chuyện lớn như thế, phụ thân lại không biết trốn ở nơi nào, không dám hiện thân.

Một cảm giác bi thương xông lên trong lòng Lãnh Hoa Hiên, ngơ ngác giật mình đứng nguyên tại chỗ, đúng là đã quên mình đến tột cùng muốn làm cái gì.

Không lâu sau, bên tai lại truyền tới đối thoại của thái tử cùng Lãnh Hoa Đình, hai người bọn họ chuyện trò vui vẻ, đâu có dáng vẻ là có đại sự xảy ra, nhất thời trong nội tâm lại có hi vọng, chỉ mong độc kế của mẫu thân không thành công, Nhị tẩu cát nhân thiên tướng, cũng không có ảnh hưởng đến sinh mệnh, mình liền có thể van cầu nhị ca cùng thái tử, hi vọng bọn hắn có thể tha mẫu thân một mạng —— tuy nhiên, hi vọng kia rất là mong manh, nhưng hắn thân là con của người, dù chỉ có một chút hi vọng, cũng muốn tranh thủ lấy.

Lãnh Hoa Đình muốn ly khai, Lãnh Hoa Hiên liền điên loạn hô to với hắn: “Nhị ca, cầu nhị ca cho Tiểu Hiên trông thấy thái tử điện hạ, van cầu nhị ca.”

Thái tử nghe khẽ giật mình, xoay đầu lại lúc này mới nhìn thấy Lãnh Hoa Hiên, không khỏi nhíu lông mày, Lãnh Hoa Hiên thái tử cũng từng gặp qua, chỉ là không quen thuộc bằng Tiểu Đình vậy, nghe nói kẻ này văn chương không tệ, tài hoa xuất chúng, vốn còn nghĩ đến đầu xuân trong kỳ thi mùa xuân xem thành tích của hắn trên Điện Thí, nếu là có thể tiến tam giáp liền thu về dùng, không nghĩ tới, trong nhà hắn lại xảy ra chuyện như vậy…

“Để cho hắn tới.” Thái tử trầm ngâm một lát nói.

Thị vệ thả Lãnh Hoa Hiên, Lãnh Hoa Hiên lập tức bổ nhào vào chỗ Nhị thái thái, quỳ xuống liền bái: “Nương, người… Vì sao phải như thế ah, vì sao không chịu nghe nhi tử khuyên can…” Trong lòng hắn thật sự xấu hổ ray rức, đối với Nhị thái thái là vừa hận vừa đau, lại không đành lòng, đem hai chân nàng mài đến huyết nhục mơ hồ nhẹ nhàng nâng lên ôm vào trong ngực, khóc không thành tiếng.

“Ngươi… Bỏ đi, việc này không quan hệ đến ngươi, nương… Hận tiện nhân kia, nương muốn giết nàng, giết nàng nhị ca ngươi vĩnh viễn là thứ phế vật, còn muốn giết đại ca ngươi, như vậy, thế tử vị liền chỉ có ngươi có thể tiếp nhận, thế nhưng mà… Trời không giúp ah, trời không giúp ta à.” Nhị thái thái đau nhức muốn chết, lúc này thấy nhi tử ngay cả thái tử cũng không để ý liền tới bảo vệ mình, cuối cùng nhịn không được lệ trào ra như suối, hai mắt không ngừng nhìn đứa con độc nhất của mình, cố nén đau lòng, gắng gượng tự nhủ trong lòng, càng về sau, đúng là càng cuồng loạn kêu lên.

Lãnh Hoa Hiên bị dọa nhanh chóng che miệng của nàng, ngửa mặt lên trời khóc lớn nói: “Nương, nhi tử không cần những cái…kia, nhi tử không cần thế tử vị, nhi tử chỉ cần người một nhà bình thường chung sống là tốt rồi ah, hại người cuối cùng sẽ hại mình, nương, người sai rồi, người làm sai ah.”

Lãnh Hoa Hiên như vậy làm cho thái tử nhìn rất xúc động, hắn không chút chú ý nào chuyện Lãnh Hoa Hiên không có lập tức hành lễ cho mình, kẻ này nếu không phải đang giả bộ, thì thực sự có một tấm lòng son, chí hiếu lại hiểu chuyện, trong lòng có chính nghĩa lương thiện, Ừ, một hồi sai người cẩn thận điều tra thêm, nếu như hắn xác thực cùng chuyện mưu hại tôn Cẩm Nương không quan hệ, liền tha cho hắn một lần a.

Nhị thái thái nghe xong lời Lãnh Hoa Hiên nói…, đỏ hồng trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Hiên: “Ngươi cái đò bất hiếu, nương sai ở đâu? Nương sinh ra ngươi, vì tiền đồ của ngươi suy nghĩ, đều là tử tôn của Lãnh gia dựa vào cái gì ngươi không thể đạt được thế tử vị? Dựa vào cái gì cùng là con vợ kế, Lãnh Hoa Đường có thể đạt được? Phụ thân ngươi hồ đồ, nương không hồ đồ, nương dù liều mạng này, cũng phải vì ngươi chiếm được tiền đồ tốt nhất.”

Gặp Lãnh Hoa Hiên còn ôm chân nàng không buông, nàng đột nhiên quát to: “Nam tử hán đại trượng phu, ngươi khóc cái gì, đừng để nương xem thường ngươi, ngươi đi, bỏ đi, từ khi gả vào Lãnh gia các người nương chưa từng có một ngày ngày tốt lành, nương rốt cục cũng có thể giải thoát rồi , có thể giải thoát rồi…” Nói xong, cuối cùng thân thể quá yếu, lại bị thương do trở mình, hôn mê bất tỉnh.

Lãnh Hoa Hiên càng thấy càng thương tâm, vừa quay đầu, bổ nhào vào chân thái tử, đụng đầu bái lạy: “Điện hạ, cầu người, để cho vi thần thay nương thụ hình a, nàng… Nàng hết thảy cũng là vì vi thần, xin thông cảm cho nàng tấm lòng người mẹ thương con, cầu điện hạ khai ân ah.”

Thái tử điện hạ bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình giúp đỡ Lãnh Hoa Hiên: “Nương ngươi tội không thể tha thứ, nàng tự gây nghiệt, không thể sống, cô nếu buông tha nàng, làm thế nào không phụ lòng người bị nàng độc hại đâu? Ngươi cũng là người đọc sách thánh hiền, sao có thể vì việc riêng mà vi phạm pháp luật chứ?”

Lúc này, thị vệ bắt đầu trắng trợn điều tra toàn bộ đông phủ, ngoại trừ trong phòng Nhị thái thái lại phát hiện mấy bao độc dược Tây Lương ngoài ra không tìm được vật hữu dụng khác, mà đến lúc này, vẫn không thấy Nhị lão gia hiện thân, thái tử không khỏi nhíu lông mày nói: “Có thông báo cho Lãnh đại nhân không?”

Thị vệ bên cạnh trả lời: “Hồi thái tử điện hạ, cũng không tìm được tung tích Lãnh đại nhân, theo người gác cổng báo, Lãnh đại nhân sáng sớm đã ra phủ.”

Lãnh Hoa Hiên nghe xong giật mình, cảm thấy có chút lạnh, chỉ mong phụ thân là đi tìm trợ thủ giúp mẫu thân rồi, bằng không thì, có một phụ thân lòng dạ ác độc lại ích kỷ… Không bằng không có ah.

Thái tử nghe xong nhíu nhíu mày, đối với Dương Dũng bên cạnh nói: “Phái người đi tìm trong toàn thành, nếu tìm được, liền báo hắn đến Đại Lý Tự gặp cô.”

Nói xong, thì nhấc chân đi ra.

Nhị thái thái cùng Lục Liễu cũng đồng thời bị mang đi.

Lại nói Lãnh Hoa Đường, từ lúc nghe nói Cẩm Nương gặp chuyện không may về sau, cũng đi theo trở về vương phủ, nhưng thái tử lại trực tiếp đi đông phủ, hắn bị chấn động mạnh nhưng không dám cùng đi qua, ngồi bên trong thư phòng ngẩn người, chuyện ngày hôm nay quá mức kỳ quặc, lẽ ra trong khoảng thời gian nguy hiểm này Nhị thúc Nhị thẩm không nên có bất kỳ động tác gì mới đúng, mà Tôn Cẩm Nương kia phát độc cũng quá đúng lúc rồi, như thế nào vừa thấy thái tử thì bị phát tác, hơn nữa, nếu thật là trúng tam hoa tán, đâu còn mệnh sống, căn bản là cả Đại Cẩm cũng không có loại giải dược này mới đúng…

Còn đang nghi hoặc, thì nha đầu bên ngoài báo lại, nói Lưu di nương cho mời, Lãnh Hoa Đường nhíu nhíu mày, đứng dậy đến sân Lưu di nương.

Lưu di nương vốn là bị Cẩm Nương phạt đi phòng tẩy rửa, nhưng Lãnh Hoa Đường một lần nữa kiên trì nói phải đợi nàng dưỡng hết bệnh xong, mới có thể đi, Vương phi thấy cũng đến ngày tết, liền đồng ý cho nàng ở trong phòng tĩnh dưỡng, dù sao đầu xuân, mặc kệ nàng bệnh dưỡng tốt hay không, đều phạt, không nuông chiều.

Lãnh Hoa Đường gần đây bởi vì công việc bận rộn, vài ngày cũng chưa có tới xem Lưu di nương, lúc này Lưu di nương đến thỉnh hắn, trong lòng của hắn liền sinh thêm vài phần xấu hổ, bước chân nhanh hơn chút ít.

Vừa đến trong phòng Lưu di nương, Lãnh Hoa Đường liền cảm giác có chút quái dị, giữa ban ngày, không chỉ tất cả rèm cửa đều thả, cửa sổ rèm cũng đóng nghiêm ngặt, mà nha hoàn nghênh đón hắn đi vào vừa đến trước cửa phòng Lưu di nương liền dừng bước, Lãnh Hoa Đường ở cửa ra vào dừng một chút, quay đầu nhìn chung quanh, hắn sợ hãi Vương gia hoặc Tiểu Đình phái người từ một nơi bí mật gần đó giám thị hắn, cho nên, đặc biệt cẩn thận, trong nội tâm cảm giác, cảm thấy dường như sẽ có chuyện gì phát sinh.

Vén rèm vào phòng, Lãnh Hoa đường mất một hồi mới thích ứng được bóng tối trong phòng, chứng kiến Lưu di nương ngồi ngay ngắn ở bên giường, một mắt to lớn quyến rũ kinh ngạc nhìn hắn, nột tâm hắn không khỏi xiết chặt, đi vài bước ra phía trước, ngồi xổm trước mặt Lưu di nương, cầm tay của nàng nói: “Nương, người làm sao vậy?”

Lưu di nương thò bàn tay yêu thương vuốt ve đầu hắn nói: “Nương mang con đi gặp một người.” Nói xong liền đứng lên, nhưng lại hướng vào phía trong mà đi, Lãnh Hoa Đường nhìn thấy tim liền đánh thình thịch, lá gan di nương cũng quá lớn, dám giữa ban ngày ở bên trong phòng ẩn dấu nam nhân…

Bất quá, trong nội tâm tuy là nghĩ như vậy, nhưng cũng biết người kia có khả năng rất quan trọng đối với mình cùng Lưu di nương, nên vẫn ngoan ngoãn theo sát phía sau Lưu di nương đi vào trong.

Trong nội đường lại rỗng tuếch, Lãnh Hoa Đường kinh ngạc một lúc, hỏi: “Nương nói người ở đâu?”

Lưu di nương nghe xong cũng không nói, chỉ là cầm tay hắn thật chặt, lôi kéo hắn đến trước một cái tủ đứng lớn, mở cửa tủ, thò tay kéo một cái, bên trong cái tủ đứng kia mở ra một cánh cửa, bên trong ngọn đèn mờ chiếu ra ánh sáng, Lãnh Hoa Đường khó hiểu nhìn Lưu di nương, chỉ thấy nàng thản nhiên buông tay ra, đối với hắn nói: “Nương không tiến vào, chính con vào gặp hắn a.”

Trong nội tâm Lãnh Hoa Đường nghi hoặc càng sâu, cũng có thêm vài phần đề phòng, nhịn không được hỏi Lưu di nương: “Nương, người… Phòng của người tại sao lại có ám đạo? Tên kia là ai?”

Lưu di nương nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói: “Nương là một di nương không được sủng, không làm chút ít cơ quan để mưu tính, ngươi có thể có được thế tử vị sao? Vào đi thôi, người ở bên trong sẽ không hại ngươi.”

Lãnh Hoa Đường nghe khẽ giật mình, thế tử vị là mình như thế nào có được, trong nội tâm đương nhiên hiểu rõ, chỉ là Lưu di nương ở tại đây còn cất giấu không ít bí mật hắn không biết, cái này làm cho trong lòng hắn hơi có cảm giác khó chịu, do dự trong chốc lát, hắn vẫn giơ chân bước vào bên trong cái tủ đứng kia, lách mình tiến vào ám đạo.

Không nghĩ tới, cái ám đạo này rất dài, hắn đã đi khoảng hai khắc chung (20 phút), mới nhìn đến phía trước bỗng nhiên có một căn phòng rộng mở, đi vào nhìn lên, không khỏi ngơ ngẩn, chỉ thấy Nhị lão gia một thân hắc y ngồi ở trong mật thất.

“Đường nhi đến rồi?” Nhị lão gia nói ra.

“Nhị thúc, tại sao thúc lại ở chỗ này, chuyện lớn không tốt ah, Tôn Cẩm Nương kia đột nhiên trúng độc, thái tử tự mình phái người vào trong vương phủ tra, nhưng tiến vào phủ liền đi thẳng đến Đông phủ…” Lãnh Hoa Đường khẩn cấp nói.

Trên mặt Nhị lão gia cũng có lo lắng, nhìn Lãnh Hoa Đường thật sâu nói: “Việc này ta đã biết, Nhị thúc thật ra, muốn cháu đi làm một việc, lần này Nhị thúc chỉ sợ khó thoát khỏi liên quan, tìm cháu, chính là muốn cháu giúp Nhị thúc đi Thành Đông đưa thư tín.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong trong đầu liền xoay chuyển nhanh chóng, chuyện hôm nay sợ là Tiểu Đình cùng Cẩm Nương thiết kế một cái bẫy, kinh động đến thái tử, tự nhiên khó có chuyện tốt rồi, có lẽ, lúc này người của Tiểu Đình cũng bắt đầu theo dõi mình chằm chằm, nếu như mình hiện tại hành động thiếu suy nghĩ, đây không phải là tự nhảy vào bẫy?

“Nhị thúc, thư đâu? Một hồi ta phái người đắc lực giúp ngài đưa đi.” Trong nội tâm Lãnh Hoa Đường tuy có ý định, nhưng trên mặt lại rất cung kính, nghiêm chỉnh nói với Nhị lão gia.

“Không được, thư này không giống bình thường, thân phận người nọ cũng không phải tùy tiện là ai cũng có thể nhìn thấy, cháu phải tự mình đi một chuyến.” Nhị lão gia lạnh lùng cắt đứt lời Lãnh Hoa Đường nói…, trong mắt lộ ra một tia dò xét, Đường Nhi là dạng gì người, trong lòng của hắn rất rõ ràng, xem bộ dạng Đường Nhi như vậy là khẩu thị tâm phi, Nhị lão gia không sợ Lãnh Hoa Đường xảy ra chuyện bán đứng mình, chỉ cảm thấy trong miệng hắn là không thiệt tình trợ giúp mình mà thôi.

Lãnh Hoa Đường nghe liền giật mình, cười khan nói: “Vậy được rồi, chất nhi liền tự mình chạy một chuyến là được.” Nói xong, đưa bàn tay hướng Nhị lão gia.

Nhị lão gia từ trong túi tay áo rút ra một phong thơ, đưa cho Lãnh Hoa Đường nói: “Thư này không phải chuyện đùa, ngươi cẩn thận không được làm mất, nó thế nhưng quan hệ đến tiền đồ của ta và ngươi ah.”

Lãnh Hoa Đường tiếp nhận tín xong trong lòng cười lạnh, tiền đồ Nhị thúc sợ sẽ dừng ở đây rồi, đến ngày mai Nhị thẩm chịu không nổi hành hình, lộ ra một câu hai câu, Nhị thúc sợ cũng sẽ đi đến đại lao Hình bộ, cùng Nhị thẩm vợ chồng đoàn tụ.

Chuyện hạ độc lần trước, sau khi hắn trở về, Thượng Quan Mai liền một năm một mười nói tất cả cho hắn, hắn cũng không phải người ngu, may mắn mình vốn vẫn có vài phần đề phòng, bằng không thì, nếu thực sự ăn hết những…điểm tâm kia, chỉ sợ sớm đã bị Nhị thẩm hại chết, trải qua lần đó, Lãnh Hoa Đường đối với việc Nhị lão gia quan tâm quá mức đến mình liền sinh ra hoài nghi, mình dù thế nào cũng không phải con ruột Nhị thúc, có lẽ Nhị thúc giúp mình như thế đúng là có cùng tâm tư như Nhị thẩm, trước giúp đỡ loại trừ Tiểu Đình, cho mình có được thế tử vị, sau lại hại…mình, Tiểu Hiên kia liền thuận lợi trở thành người thừa kế của Giản Thân vương phủ, Nhị thúc, dụng tâm quá sâu ah.

Nếu không phải mình cũng muốn cái khối Mặc Ngọc kia, Lãnh Hoa Đường thật đúng là không muốn liên hệ cùng một nhà Nhị lão gia, bất quá, phụ vương lập trường quá kiên quyết, đã đem Mặc Ngọc truyền cho Tiểu Đình, dùng thế lực hiện tại của mình chống lại phụ vương thì chưa được, hắn vẫn phải mượn lực lượng của Nhị lão gia, đành phải tiếp tục cùng Nhị lão gia dính lấy nhau.

Mình mới không ngu như vậy, lại tiếp tục bị Nhị thúc cầm lấy làm vũ khí sử dụng, dù sao Nhị thúc hôm nay cũng thất thế, dựa vào hắn cũng không có nhiều tác dụng lắm, một hồi ra cửa xong, chỉ làm như chưa thấy qua Nhị thúc là được, phong thư này, đương nhiên không bằng đốt đi cho xong.

Tính toán tốt xong, Lãnh Hoa Đường cung kính tiếp nhận phong thư trong tay Nhị lão gia, lại nói vài câu hợp với tình hình…, liền cáo từ muốn đi.

Nhị lão gia nheo mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đường Nhi a, công phu của ngươi hôm nay luyện đến tầng mấy? Ngày ấy Nhị thúc gặp ngươi kia một tay phi hoa trích diệp không tồi, hoàn mỹ lại âm thầm, đả thương người rất vô hình ah.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong trong nội tâm rét run, kính cẩn đứng lại nghe Nhị lão gia nói: “Tạ Nhị thúc khích lệ, nếu không có Nhị thúc tương trợ to lớn như thế, Đường Nhi cũng khó có thể đột nhiên phá tan bức tường cản trở tầng thứ bảy, Nhị thúc đối với Đường Nhi rất tốt, Đường Nhi vĩnh viễn cũng sẽ không quên.”

Nhị lão gia nghe xong liền cau lông mày, khóe miệng lộ ra giọng mỉa mai, vỗ vỗ bả vai Lãnh Hoa Đường nói: “Cháu có thể vinh quang luyện được đến tầng thứ bảy, đã có công lực lớn như thế, cháu nói xem Nhị thúc đã luyện đến tầng thứ chín, thì công lực so với cháu thế nào?”

Lãnh Hoa Đường nghe hoảng hốt một hồi, con mắt cũng không dám nhìn Nhị lão gia nữa, nhanh chóng thấp đầu nói: “Công lực Nhị thúc tự nhiên là mạnh hơn Tiểu Đường rất nhiều, Tiểu Đường về sau còn phải dựa vào Nhị thúc dạy bảo nhiều hơn.” Nói xong, lại thi lễ cho Nhị lão gia một cái, thầm nghĩ nhanh chút ly khai chỗ này mới tốt.

Nhị lão gia cũng không có giữ hắn, chỉ chờ hắn đi ra xa vài bước, không nhanh không chậm nói: “Nếu là Nhị thúc lần này chạy không thoát, bị người dùng nghiêm hình, rất nhiều sự tình kia sợ là miệng Nhị thúc sẽ đóng không kín được, Tiểu Đình năm đó bị người làm hôn mê, sau đó có người làm chuyện gì… Năm đó hắn là như thế nào trúng độc… Hết thảy mọi chuyện, trong đầu Nhị thúc cho tới bây giờ đều không có quên ah.”

Lãnh Hoa Đường nghe được thân thể cứng đờ, hai tròng mắt nguyên bản thanh nhuận liền nổi lên một mảnh âm tàn, khóe miệng mím trở thành một đường cong lạnh lùng, nắm chặt nắm tay khiến đầu ngón tay có chút trắng bệch, nhưng hắn không có quay đầu lại, càng không nói gì nữa, đi nhanh ra ngoài.

Ra khỏi ám đạo, chứng kiến Lưu di nương trong nội thất lệch người trên giường quý phi, ánh mắt sâu kín nhìn hắn, nhanh chóng trầm mặt đi tới, thở phì phì nói với Lưu di nương: “Nương, cả nhà Nhị thúc phạm vào chuyện đại sự, ngài hôm nay đã là người mang tội trên thân, cũng đừng dính vào nhà Nhị thúc, bằng không thì, thực sẽ chết không có chỗ chôn đấy, đến lúc đó, cho dù là nhi tử cũng khó mà cứu ngài.”

Lưu di nương nghe xong liền trì trệ, con mắt không thể tin mà nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Con… Sao có thể đối đãi với Nhị thúc con như thế? Nhiều năm như vậy, nếu không có hắn… Con như thế nào bình an sống cho tới bây giờ, càng không có khả năng đạt được thế tử vị, lấy được muội muội Thái Tử Phi làm vợ! Làm người, không thể qua sông đoạn cầu ah, Đường Nhi! Huống chi, hoàn cảnh con hôm nay cũng không yên ổn, Tôn Cẩm Nương kia thực không phải nhân vật dễ đối phó, chúng ta dùng nhiều kế sách như vậy, đều nhận lấy thất bại, nếu như không có Nhị thúc con cầm lái, thế tử vị này của con sẽ bất ổn ah.”

“Nương, không phải ngài dạy nhi tử làm người không vì mình là trời tru đất diệt đấy sao? Hôm nay Nhị thúc đã là người vô dụng, cùng hắn cấu kết, chỉ sẽ liên lụy đến hài nhi, hừ, hắn vừa rồi còn uy hiếp hài nhi, nếu không thay hắn làm việc, sẽ đem tất cả những chuyện hài nhi làm trước kia đều tiết lộ ra ngoài, nương, nhi tử hôm nay cho rằng, Tiểu Đình cũng tốt, Tôn Cẩm Nương cũng thế, cũng không đáng sợ bằng Nhị thúc, hắn mới là chướng ngại vật chính thức của nhi tử ah.” Lãnh Hoa Đường vội vàng nói với di nương.

Lời còn chưa dứt, Lưu di nương đưa tay đánh Lãnh Hoa Đường một cái tát, tức giận đến ngực và miệng không ngừng phập phồng, thanh âm rung động mắng: “Tiểu súc sinh, ngươi thực không biết tốt xấu, đối đãi với… Ân nhân mình lấy oán trả ơn như thế, ngươi… Nói như thế không sợ thiên lôi đánh xuống sao?”

Lãnh Hoa Đường trên mặt bị đánh nóng rát đau nhức, không thể tin nhìn Lưu di nương, đây là lần thứ nhất từ lúc hắn lớn đến nay, Lưu di nương đánh hắn, hơn nữa là vì cái người âm hiểm như Nhị thúc kia, chẳng lẽ… Năm đó Trần di nương chết có quan hệ cùng Nhị thúc và mẫu thân?

Hắn không khỏi tức giận, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trừng mắt Lưu di nương nói: “Nương, con mặc kệ ngài cùng Nhị thúc là quan hệ như thế nào, hôm nay Nhị thúc muốn kéo nhi tử xuống nước, nhi tử tuyệt đối sẽ không chịu sự bày bố của hắn đâu, nếu ngài chịu giúp nhi tử, liền giải quyết hắn đi a, hắn không phải ưa thích nhất là ở trong mật thất sao, vừa vặn để cho hắn vĩnh viễn đừng ra thì tốt, nếu như hắn mất tích, thái tử cùng quan viên cả triều chỉ nói hắn chạy án, như thế nào cũng sẽ không tính đến trên đầu chúng ta.”

Lưu di nương nghe xong chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, một ngụm khí huyết ngai ngái xông lên yết hầu, nàng chán nản ngồi trên giường quý phi, giật mình nhìn Lãnh Hoa Đường, nhất thời không biết là vui hay buồn, sau nửa ngày cũng không nói ra lời, đây là nhi tử nàng khổ tâm giáo dục nhiều năm sao? Hắn như thế nào trở nên lục thân cũng không nhận thế, vậy mà còn phân phó mình giúp hắn ra tay đối phó với người thân thiết nhiều năm? Hắn có còn là người hay không à?

“Nương, ngài cũng không cần nhìn nhi tử như thế, nhi tử hôm nay chỉ có thể bảo vệ chính mình trước, hơn nữa, nhi tử hôm nay đã có nhà ngoại của Ngọc nương trợ giúp, cho dù Tôn gia không giúp nhi tử, cũng sẽ không phản đối nhi tử, nói như thế nào nhi tử cũng là con rể của bọn hắn, hơn nữa còn có Dụ thân vương cùng Ninh vương phủ, nhi tử căn bản không hề cần Nhị thúc, ngài khổ nhiều năm như vậy không phải là muốn xem nhi tử công thành danh toại, cho ngài một danh phận chính thức sao? Yên tâm đi, nhi tử đối với người khác hung ác, cũng sẽ không hung ác đối với mẹ ruột của mình.” Lãnh Hoa Đường thấy Lưu di nương vẫn dùng cái loại ánh mắt thương cảm nhìn mình, không khỏi nhíu lông mày nói.

Lưu di nương nghe được liền nhắm mắt, cả người vô lực ngã ra trên giường, hai đầu lông mày liền hiện lên vẻ đau xót, ngày ấy hắn liền để cho mình nhận tội thay hắn, hôm nay lại muốn ra tay đối với Nhị lão gia, hắn thành công rồi, thực sẽ hiếu kính mình sao?

Không thể trách được, đây là lần thứ nhất Lưu di nương bắt đầu hoài nghi con của mình…, vô lực mà đối với Lãnh Hoa Đường phất phất tay nói: “Con đi đi, đừng nói ta không thể ra tay, cho dù ra tay, cũng sẽ không thành công, Nhị thúc con là dạng người gì, trong lòng con cũng rõ ràng, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong liền gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Lãnh Hoa Đường vừa đi, trong cái tủ đứng kia lại có người đi ra, Lưu di nương mí mắt đều không ngẩng lên một chút, vẫn là thống khổ nhắm mắt, người nọ liền đi gần lại Lưu di nương, tại bên giường nàng ngồi xuống, thở dài một hơi.

Lưu di nương nghe được kinh hãi, mạnh mẽ mở mắt ra, trước mắt thình lình xuất hiện một cái Lãnh Hoa Đường.

“Ngươi… Ngươi… Vì sao phải hóa thành bộ dáng Đường Nhi?”

Giả trang thành Lãnh Hoa Đường nghe xong liền cười khổ nói: “Hôm nay thái tử tìm ta bốn phía, chức hộ bộ thị lang kia của ta tất nhiên sẽ bị miễn đi, hơn nữa, sợ là còn sẽ có lao ngục tai ương, giả trang thành bộ dáng Đường nhi, bất quá là muốn nhanh chóng xuất phủ, tìm biện pháp khác mà thôi, Thanh Dung…” Nhị lão gia nói xong bắt lấy tay Lưu di nương, Lưu di nương vô ý thức rụt tay lại, lại bị Nhị lão gia sít sao nắm lấy đấy, một tay nâng cằm Lưu di nương lên, trong mắt hiện lên sự mê ly, lẩm bẩm nói: “Đừng nói, thật đúng là như vậy, tỷ muội các ngươi, dung mạo mỗi người đều như thiên tiên ah.”

Lưu di nương nghe xong trong mắt liền hiện lên một tia thống khổ, con mắt mà bắt đầu trào ra nước mắt, Nhị lão gia hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đem xương tay Lưu di nương nhéo một cái, lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi thủy chung chỉ có hắn đúng hay không? Hắn có cái gì tốt, bất quá sinh ra tốt số hơn ta, là con trai trưởng mà thôi, các ngươi từng bước từng bước liền đối với hắn động tâm? Hắn ngu xuẩn lại hồ đồ, đồ đần!”

Lưu di nương tay đau đến toàn tâm rét thấu xương, nhưng nàng không dám khóc, hừ cũng không dám hừ một tiếng, chỉ là thống khổ nhìn Nhị lão gia nói: “Ngươi… Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

Nhị lão gia liền thả tay Lưu di nương, bên môi hiện ra nụ cười ôn nhu, giống như thâm tình mà nhìn Lưu di nương nói: “Yên tâm, ta như thế nào cũng sẽ không hại Đường Nhi, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, ta bất quá là mượn bộ dáng hắn chạy đi mà thôi, ngươi ở trong nhà nên coi chừng hắn, ngàn vạn lần đừng cho hắn làm việc khinh suất.”

Ánh mắt Lưu di nương trốn tránh không dám đối mặt cùng Nhị lão gia, trong nội tâm khủng hoảng cùng lo lắng, gấp gáp không ngờ Nhị lão gia lại nói như thế: “Vâng, ngươi yên tâm, ta sẽ chú ý thật kỹ… Đám người Đường Nhi đấy, ngươi vẫn sẽ từ một nơi bí mật gần đó trợ giúp hắn a.”

Nhị lão gia nghe xong liền gật đầu, xem thời cơ cũng không còn sớm, liền đứng lên, thoải mái đi ra ngoài cửa, hành động nhấc tay, nhấc chân, liền giống Lãnh Hoa Đường độc nhất vô nhị.

Nhị thái thái sau khi bị bắt về Đại Lý Tự, không cần thái tử thẩm vấn, liền thừa nhận tất cả hành vi phạm tội, nói là mình sai sử Lục Liễu hạ độc trong đồ ăn của Cẩm Nương, lại ở trước mặt mọi người thừa nhận mình đã từng hạ độc hại Lãnh Hoa Đường không thể có con, mà hết thảy chuyện này tất cả đều là vì nhi tử Lãnh Hoa Hiên có thể kế thừa vị trí thế tử giản thân Vương, nhưng thái tử lại không tin Nhị thái thái đơn giản như vậy…, từ lúc trong phòng Nhị thái thái tìm ra không ít độc dược Tây Lương, hơn nữa, hạ độc Cẩm Nương cũng đến từ Tây Lương, hết thảy đầu mối đều chỉ vào Nhị lão gia, Nhị thái thái một phụ nhân, chân không bước ra khỏi nhà, làm sao có thể cùng người Tây Lương cấu kết, lại được Tây Lương trợ giúp?

Mà lần giết người trên đường kia lại được tổ chức nghiêm mật, dựa vào một mình Nhị thái thái, căn bản không có khả năng làm được chuyện đó…

Nhưng Nhị thái thái lại một ngụm thừa nhận là mình mua người Tây Lương, hành thích Cẩm Nương, một lần không thành công, liền hạ độc, mà tất cả những người kia cùng độc dược đều là từ đường huynh Triệu Hoài Cổ mà có được, Nhị lão gia cùng Lãnh Hoa Hiên hoàn toàn không quan hệ cùng việc này, tất cả đều là Nhị thái thái một mình gây nên.

Điều này cũng làm cho thái tử không cách nào hỏi tiếp, bởi vì đã sớm tra ra Triệu Hoài Cổ xác thực có quan hệ cùng chuyện ám sát, hơn nữa cũng tra ra hắn cấu kết cùng người Tây Lương, Nhị thái thái trăm phương ngàn kế mà muốn diệt trừ hai đứa con trai của Giản thân vương, vạn bất đắc dĩ đi cầu trợ đường huynh Triệu Hoài Cổ coi như là được thông qua…

Nhưng thái tử như thế nào đều cảm thấy việc này không có đơn giản như thế, nhưng bản án lại bởi vì vậy mà lâm vào bế tắt, rốt cuộc không thể tiến triển thêm.

Lục Liễu ngược lại là nhân vật nhỏ, bất quá là hạ nhân bị chủ tử thu mua cùng uy hiếp mà thôi, thái tử nguyên muốn cho người loạn côn đánh chết nàng, nhưng về sau, Cẩm Nương ở trên giường bệnh viết một phong thơ cho thái tử, cầu thái tử khoan dung cho Lục Liễu, nói nàng không thiệt tình hại người, độc dược kia chỉ cho một chút, không khiến mất mạng, nói rõ trong lòng nàng còn có tính thiện lương, lại chí hiếu, cho nên, cầu thái tử cho nàng một cơ hội sửa đổi, xử lý nhẹ, đem nàng đánh hai mươi côn xong, lại đưa về Giản Thân vương phủ.

Thái tử hạ lệnh toàn thành tìm kiếm Nhị lão gia, nhưng tìm ba ngày liền đều không tìm được, đang muốn hạ lệnh miễn chức hộ bộ thị lang của Nhị lão gia, hạ lệnh truy nã Nhị lão gia, thì Nhị lão gia toàn thân tổn thương trở về, xuất hiện ở trong chánh đường Đại Lý Tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.