“A, là thứ xuất Tứ cô nương sao? Đình Nhi là con trai trưởng đứng đắn của Vương Phủ, Tôn Tướng cũng quá đáng rồi, làm thế không phải là ô
nhục Đình gì chúng ta sao?” Lưu thị ngạc nhiên kinh hô.
Nàng cũng không phải thật lòng bất bình vì Đình Nhi, rõ ràng là đang
cố ý châm chọc Đình Nhi bản thân bị tàn tật, không xứng với trưởng nữ
nhà người ta, Vương Phi dù tính tình tốt hơn nữa, cũng có chút không
nhịn được, đang muốn quát nàng, thì đột nhiên nghe một tiếng thét chói
tai của Lưu thị.
Vương Phi không hiểu quay đầu nhìn, chỉ thấy Lưu thị đang một tay
bưng lấy cái trán, thống khổ nhìn về phía sau, bên trong vết đứt bắt đầu chảy ra máu, đong một tiếng nghiên mực thượng hạng đang rớt ở bên chân
Lưu thị.
Thị nữ Thanh Hồng của Lưu thị nhìn thấy thế thì hoảng sợ, bước lên
phía trước đỡ lấy Lưu thị, thấy một tay Lưu thị dẫn còn nắm lấy hộp đựng thức ăn, nên liền giúp đở lấy hộp đựng thức ăn qua.
Vương Phi quay đầu lại đi, đã nhìn thấy Lãnh Khiêm đang đẩy xe lăn của Hoa Đình tới đây.
“Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể đánh ta, ta làm sao cũng là
di nương ngươi.” Lưu thị đau đến nước mắt cũng rơi xuống, tức giận liếc
nhìn Lãnh Hoa Đình, cái tên bị liệt chết tiệt, thật quá đáng, lại dám hạ thủ đối với nàng, đáng đời hắn cả đời ngồi xe lăn, đáng tiếc những lời
này nàng chỉ dám oán thầm trong bụng, không thật sự dám mắng ra ngoài.
“Đình Nhi, con không phải đang ngủ sao?” Vương Phi mới lười để ý Lưu thị, người miệng tiện nên đánh, bất quá, ánh mắt nhìn nhi tử cũng có
chút không đồng ý.
Lãnh Hoa Đình không có trả lời, chẳng qua là để cho Lãnh Khiêm đẩy xe lăn tiếp tục đi về trước, đến bên cạnh Lưu thị, hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, vươn ra bàn tay trắng mịn thon dài, đem hung khí mới vừa rồi gây án nhặt lên, đây là nghiên mực thượng hạng trước đó vài ngày phụ vương
mới đưa cho hắn.
Cầm lấy nghiên mực nhìn một chút, hoàn hảo, cũng không có bị rớt hư,
rồi quay đầu hướng Vương Phi sáng sủa cười một tiếng, “Đúng vậy, Thi rất tốt, chữ cũng tốt, Đình Nhi lấy ra cho phụ vương xem.” Thanh âm thuần
hậu khêu gợi, bình tĩnh đến không mang theo một chút gợn sóng, thật
giống như mới vừa rồi, người dùng nghiên mực đập đầu di nương căn bản
không phải là hắn.
Lưu thị giận đến khóc lớn lên, “Tỷ tỷ, ngươi cũng không coi kỹ Đình Nhi, tính tình hắn còn như vậy nữa thì. . . . . .”
Lãnh Khiêm cũng không đợi Lưu thị nói xong, trực tiếp đẩy xe lăn
hướng thư phòng Vương gia đi tới, khi lướt qua bên người, xe lăn rộng
rãi nhẹ nhàng cán lên quần áo hoa lệ của Lưu thị mà đi, Lãnh Hoa Đình
ngay cả nhìn cũng không có nhìn Lưu thị một cái.
Lưu thị giận đến dậm chân một cái rồi đi theo sau, đúng lúc tìm Vương gia lý luận một phen, cũng làm cho Vương gia tận mắt nhìn, cái tên bị
liệt đần độn này lớn lối như thế nào.
Vương Phi cũng lười, nên bất kể nàng, dù sao Đình Nhi hành động như
vậy cũng không phải là một lần hai lần, nàng đã sớm có thói quen.
Vương gia khoản hơn bốn mươi tuổi, lên tuấn tú đẹp trai nho nhã, một
đôi mắt phượng ôn nhuận sâu thẳm cùng Lãnh Hoa Đình rất là giống, hắn
đang ở thư phòng xem xét công văn.
Thấy Lãnh Hoa Đình ngồi trên xe lăn đi vào, hắn có một chút kinh
ngạc, nhưng ngay sau đó từ sau bàn đọc sách đi ra, “Đình Nhi, hôm nay
làm sao lại nhớ tới chuyện muốn đến thăm phụ vương?” Trong giọng nói,
thậm chí có chút mùi vị lấy lòng.
Lãnh Hoa Đình miễn cưỡng nhìn về phía phụ thân, trong hai mắt trong
suốt tinh khiết lộ ra chút trẻ con, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một
cuồn giấy trắng, giống như hiến vật quý vậy, nhẹ nhàng đưa cho phụ thân
nhìn.
Vương gia cao hứng nhận lấy, hỏi: “Là cái gì? Đình Nhi viết thơ sao?”
Đình Nhi rất lâu rồi không có làm thơ cho mình xem, Đình Nhi năng
lực sáng tác nhanh nhẹn, Thông Tuệ dị thường, từ nhỏ liền quen thuộc Độc Chư Tử bách gia, mấy bước liền có thể làm Thơ, lớn lên lại tuấn nhã như trích tiên, thế tử vị vốn đã sớm định cho Đình Nhi rồi, nhưng ai ngờ
một lần bệnh nặng, đã đoạt đi sự khỏe mạnh của Đình Nhi, chẳng những hai chân từ đó không thể đi lại, chính là đầu óc cũng lúc tốt lúc xấu,
người đã mười tám tuổi rồi, nhưng còn giống như hài tử mười hai tuổi,
chưa trưởng thành, Vương gia nhìn thấy vậy rất là đau lòng, Giản thân
vương là tước vị thế tập (cha truyền con nối), Thiết Mạo Tử
Vương cũng là vương vị vạn người có một ở Đại Cẩm triều, hoàng gia không cho phép đường đường Giản thân vương thế tử lại là một người thân thể
tàn tật, cho nên, Vương gia đã tìm danh y khắp nơi mà vẫn trị không hết
hai chân của Đình Nhi, đành phải đem thế tử vị để cho con lớn nhất Hoa
Đường thừa kế.
Nhưng từ đó Vương gia đã cảm thấy thua thiệt cho Đình Nhi, Đình Nhi
mới là con trai trưởng của mình a, huống chi lại con của mình cùng Uyển
Nhi (tên của Vương Phi) sở sinh.
“Thần thiếp thỉnh an Vương gia.” Vương Phi đi vào, đúng lúc nhìn thấy Vương gia đang mở ra cuốn giấy viết bài thơ của Cẩm Nương.
Vương gia nghe vậy thả cuồn giấy trong tay ra, tự mình đở Vương Phi
đứng lên: “Uyển Nhi, không cần đa lễ, hôm nay đã đến Tôn tướng phủ à?”
Vương Phi thản nhiên cười, chỉ vào cuồn giấy trên bàn nói: “Thấy rồi chứ, cuồn giấy trên bàn chính là bài thơ của đứa bé kia viết đấy.”
“Nga, còn có thể là thi từ à, bổn vương Gia cũng muốn xem một chút.”
Vương gia có chút ngoài ý muốn, xoay người đang muốn đi xem.
“Vương gia, người cần phải làm chủ cho thiếp thân a, Vương gia.” Lưu thị đang đở cái trán, khóc lóc hướng Vương gia đi tới.
Vương gia sửng sốt, giương mắt nhìn nàng, Lưu thị khóc đến như hoa
đào gặp mưa, trên gương mặt xinh đẹp bức người tràn ngập ủy khuất.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Vương gia nhíu nhíu mày.
“Vương gia, đứa nhỏ Đình Nhi này nếu không quản giáo nữa sẽ không
được, hắn thế nhưng dùng nghiên mực đập thiếp thân, người xem, ra máu
rồi nè.” Lưu thị nói xong lắc lắc thân thể, cúi đầu đem vết thương cho
Vương gia nhìn.
Vương gia nhìn thấy cũng lấy làm kinh hãi, thật có một cái lỗ, đang
chảy máu nữa, không khỏi chìm mặt, “Hồ nháo, đã chảy máu rồi tại sao còn không mời thái y.”
Nhìn thị nữ Thanh Hồng của Lưu thị còn đang cầm cái hộp đựng thức ăn
đi theo, không khỏi trách mắng: “Ngươi còn ngu ngốc đứng đó làm cái gì,
mau đở di nương nhà ngươi trở về phòng, mau mau băng bó.” Vừa thương
tiếc đối với Lưu thị nói: “Rất đau sao, một hồi hảo hảo băng bó xong,
phía trên thoa một chút thuốc, hai ngày nay cũng đừng có ra ngoài đi lại nữa, ở trong viện nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói Vương gia ân cần ôn nhu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không
có đối với Hoa Đình trách cứ nửa câu, Lưu thị sắc mặt trắng nhợt, từ lúc nhi tử Hoa Đường của nàng được kế thừa thế tử vị, nàng cũng được thăng
làm trắc phi, sáu năm đi qua, Vương gia vẫn không chịu đổi lời gọi,
trong phủ vẫn một mực kêu nàng là di nương, căn bản là không chịu thừa
nhận nàng làm Bình thê, lời nói mới vừa rồi giống như đang quan tâm
thương tiếc nàng, nhưng bên trong cũng đã trách nàng tự tiện làm chủ mà
đi đến thư phòng.
Thư phòng của Vương gia là ở phía trước viện, nữ nhân hậu viện không
được sự cho phép không thể đến thư phòng, nhưng nàng giống như họ sao?
Nàng đường đường là mẹ đẻ của thế tử, trắc phi của thân vương, những
thiếp thất kia không thể tới, thì nàng cũng không thể tới?Vương Phi cũng không tới sao?
“Vương gia, thiếp thân không đi nha, thiếp thân nhìn thấy Vương gia
công vụ bề bộn, sợ ngài mệt nhọc, cố ý tự mình làm vài món điểm tâm đến
thăm ngài, tại sao ngài có thể đuổi thiếp thân đi?” Lưu thị không thuận
theo mà làm nũng.
Vương Phi ở một bên nghe thấy liền nhăn lại lông mày, tuổi đã lớn như vậy rồi, còn nũng nịu, cũng không làm người khác ói, nhưng mà nàng là
người có tu dưỡng tốt, nên chỉ lạnh lùng nhìn, nhưng cũng không nói gì.
Lãnh Hoa Đình ở trước mặt phụ vương ngoan ngoãn ngồi đó, trên khuôn
mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười trong sáng, ngay tại khi Lưu thị lên án
hắn đánh người , hắn cũng cười như vậy, không thay đổi, tựa hồ việc Lưu
thị nói căn bản không liên quan đến hắn.
“Ngươi không phải là đang bị thương ư, mau trở về chữa trị mới tốt
nhất, người nữa, mau đở Lưu di nương trở về.” Vương gia mở lời dụ dỗ.
Có hai bà Tử lập tức đi vào, tiến lên giúp Lưu thị đi ra ngoài.
Lúc này phía ngoài có gã sai vặt báo lại, thế tử gia cầu kiến.