Thứ Nữ

Chương 132: Chương 132




Mà lúc này những hộ vệ khác trong nội viện rốt cục nghe được tiếng động liền chạy tới, vài tên hắc y nhân vừa thấy sự tình bại lộ, rất khó ra tay thành công liền dứt khoát bỏ lại Cẩm Nương mà chạy.

Lãnh Tốn cùng Bạch Thịnh Vũ một người cầm đao một người cầm kiếm phi thân chạy vội tới, lao thẳng đến đánh vài tên hắc y nhân này.

Nhưng một tên hắc y nhân móc ra một viên nhỏ quăng thẳng xuống đất, lập tức khói đen cuồn cuộn, phát ra một mùi gay mũi, quan cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, đợi lúc khói mù tan hết, người cũng đã biến mất không còn bóng dáng.

Bạch Thịnh Vũ thấy thế không khỏi hổn hển, cúi đầu, chứng kiến Cẩm Nương đang khóc đỡ lấy Thanh Ngọc, mà bụng Thanh Ngọc thì cắm một thanh đao, vội cúi người, điểm lia lịa mấy chỗ đại huyệt của Thanh Ngọc, nói với Cẩm Nương: “Tứ muội muội, đừng khóc, mau mau gọi người trị thương cho nàng mới phải.”

Lãnh Tốn nhìn mặt mày Thanh Ngọc tái nhợt, có chút giật mình, trong ánh mắt toát ra một tia khiếp sợ, nhấc chân đi tới, bế Thanh Ngọc lên, liền đi về hướng nội viện.

Tứ Nhi tới giúp đỡ Cẩm Nương, mấy người trở về trong nội viện, Trương ma ma vừa thấy tình hình này, hai mắt trợn trắng há hốc mồm, liền vội vàng phái người đi mời đại phu chữa trị cho Thanh Ngọc.

Lúc này, Lãnh Hoa Đình cũng cùng Trung Lâm thúc từ trong thư phòng gấp gáp đuổi tới, vừa thấy Cẩm Nương bình yên vô sự, Lãnh Hoa Đình mới thở dài một hơi, nhưng xem mặt mũi nàng tràn đầy đau xót, liền vội vàng đẩy xe lăn qua, cũng không quản Bạch Thịnh Vũ cùng vài người khác đang ở đấy, kéo Cẩm Nương, một tay ôm nàng vào trong ngực, một tay đẩy xe lăn vào buồng trong.

“Nương tử, nương tử, đừng khóc.” Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng Cẩm Nương, đem nàng ôm thật chặc vào trong ngực, đầu tựa vào vai nàng, an ủi nàng.

Hắn càng nói, Cẩm Nương càng thương tâm, càng cảm thấy mình thật vô dụng cùng bất lực, âm mưu ám sát liên tiếp làm cho tâm lực nàng mệt mỏi, trong nội tâm càng cảm thấy được phẫn uất khó giải thoát, nâng khuôn mặt đang khóc khỏi ngực hắn, cố lấy giọng rồi nói: “Tướng công, sau này mặc cho ai đến xin, chuyện máy móc hư hỏng ở căn cứ, ta đều mặc kệ, mặc kệ, bọn họ thích náo loạn làm sao cũng kệ đi.”

Trong lòng Lãnh Hoa Đình biết nàng nói lời này trong lúc tức giận, nên nhanh miệng an ủi: “Ừ, mặc kệ, mặc cho ai đến, chúng ta cũng không quan tâm, chúng ta trở lại kinh thành được không? Cứ để mấy thứ vứt đi đấy phá hỏng đi.”

Cẩm Nương nghe lại khóc hu hu tiếp: “Thanh Ngọc nàng… Nàng không thể chết được, nàng là nha đầu tốt.”

“Ừ, không chết, không cho nàng chết, không có đâm trúng tim, sẽ không chết đâu, yên tâm đi, đại phu sẽ cứu sống nàng.” Lãnh Hoa Đình tiếp tục dỗ nàng.

Cẩm Nương nghe xong thở dài một hơi, lại vẫn nằm trong ngực hắn khóc, khóc đến mệt mới mơ mơ màng màng ngủ.

Lãnh Hoa Đình cẩn thận ôm nàng đặt lên giường, đắp kín chăn, xoay người ra cửa, gặp Bạch Thịnh Vũ còn đang ở ngoài, nhân tiện nói: “Tam tỷ phu, mời giúp ta đem Bạch tổng đốc gọi đến đây.”

Bạch Thịnh Vũ nghe được liền giật mình, nhưng lập tức hiểu được, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ, nhanh chóng xoay người đi mời Bạch tổng đốc.

Không lâu sau, Bạch tổng đốc hoảng loạn chạy tới, Lãnh Hoa Đình cũng không chào hỏi, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch tổng đốc, Bạch tổng đốc bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, chê cười nói: “Thế chất (cháu họ), việc này xảy ra, thế thúc trong nội tâm cũng rất khổ sở, cháu…”

“Ngài sẽ tự nhận lỗi từ chức, hay để bản quan thượng tấu lên trên, viết ngài có tội thông đồng với địch hành thích khâm sai?” Lời nói Lãnh Hoa Đình kinh người.

Bạch tổng đốc nghe được biến sắc, kinh hãi nói: “Thế chất sao lại nói như thế?”

“Trong lòng ngài tự hiểu, biệt viện sớm bị quân đội đại doanh Giang Nam bao bọc vây quanh, lại còn để nhiều kẻ đáng chết ẩn nấp trong nội viện như vậy, bọn họ lại không phải thánh thần, không được đại nhân ngầm đồng ý, thì làm sao vào được trong viện? Ta để ý đến thể diện Tam tỷ phu mới cho ngài một cơ hội tự nhận tội từ quan, bằng không…” Lãnh Hoa Đình dừng lại không nói thêm nữa.

Bạch tổng đốc nghe liền đầu đầy mồ hôi, vừa khom người chắp tay, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói: “Thế chất, ta cũng là bất đắc dĩ, Dụ Thân Vương mấy lần đến khẩn cầu, lại cam đoan tuyệt đối sẽ không thương tổn phu nhân, ta mới… Ta thật sự không biết sẽ có người lẫn vào trong bọn họ, lại còn muốn mưu sát phu nhân, ta… sẽ đi đòi công đạo cho các cháu.”

Nói xong liền quay người lại, muốn xuất môn, tiếng nói của Lãnh Hoa Đình âm hàn như băng, “Không cần, đại nhân, ngài vẫn là đem binh quyền hộ vệ bổn viện giao cho Bạch Thịnh Vũ – Bạch đại nhân chưởng quản a, bản quan đã không còn tin ngài, hơn nữa, những lời ngài vừa nói, ta đã cho người viết lại, đến lúc đó, còn mời đại nhân không cần phải lật lọng, không thừa nhận.”

Bạch tổng đốc nghe rồi càng kinh hãi, không nghĩ tới Lãnh Hoa Đình chẳng niệm tình nghe van xin, ngẩng đầu nhìn Bạch Thịnh Vũ liếc, đã thấy trong mắt Bạch Thịnh Vũ cũng mang giận dữ lại có một chút bất đắc dĩ, trong lòng hắn biết Lãnh Hoa Đình lúc này đang nổi nóng, cho dù nhờ Bạch Thịnh Vũ cầu tình, cũng sẽ không có hiệu quả gì, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu đành lui ra ngoài.

Bạch tổng đốc vừa đi, liền có ám vệ phi thân vào báo lại, nói thái tử điện hạ đã đến bên ngoài biệt viện, thỉnh khâm sai đại nhân cùng phu nhân lập tức đi ra ngoài cửa nghênh đón, Trương ma ma vừa nghe, gấp gáp muốn vào mời Cẩm Nương, Lãnh Hoa Đình vung tay lên chặn lại: “Thiếu phu nhân bị ám toán chấn kinh đến nỗi sinh bệnh, không thể nghênh tiếp, nhờ ma ma chiếu cố tốt nàng.”

Bạch Thịnh Vũ nghe xong khóe miệng có chút nhếch lên, bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên phía trước giúp hắn đẩy xe lăn, vừa quay đầu thấy Lãnh Tốn còn đang giật mình đứng nguyên tại chỗ, “A Tốn, nha đầu kia bị thương không nhẹ, cũng không biết còn có thể cứu sống được không? Đáng thương a, tâm tư thiếu nữ người ta lại gửi gắm sai nơi.”

Lãnh Tốn nghe được mặt trầm xuống, trừng trừng liếc Bạch Thịnh Vũ rồi nói: “Ta tuy là người của thái tử, nhưng có một số việc vẫn tự hiểu rõ nặng nhẹ, dù ngươi lo lắng cũng không cần dùng tới một nha đầu đến kích ta.”

Bạch Thịnh Vũ cười sang sảng một hồi, “A Tốn quả nhiên là người thông minh, ngươi đã hiểu thế thì liền cùng đi gặp thái tử điện hạ đi.”

Mấy người mới đến cổng trong đã thấy thái tử dẫn người vội vàng đi tới đây, trên người mặc bộ áo bào thêu Kim Long giơ ba móng vuốt rất tinh tế nhưng một thân phong trần mệt mỏi, sắc mặt lo lắng, vừa thấy Lãnh Hoa Đình nghênh đón, bước chân càng thêm nhanh.

Mọi người đến gần, Lãnh Hoa Đình cùng Bạch Thịnh Vũ và vài người cúi chào thái tử, thái tử giương một tay lên nói: “Tục lễ hãy bỏ qua, đi vào nói sau.”

Ngồi trong khách sảnh bên ngoài viện, thái tử cũng chẳng muốn uống trà, mở miệng liền hỏi Lãnh Hoa Đình: “Tiểu Đình, nương tử của ngươi.”

Thần sắc Lãnh Hoa Đình lãnh đạm nhìn thái tử, khóe miệng nhếch miệng cười khẩy nói: “Bẩm điện hạ, nàng vừa bị người ta hành thích, bị dọa đến bệnh, không cách nào tới cúi chào điện hạ, còn xin điện hạ bao dung, tha thứ, hơn nữa theo nữ tắc nhân gia (chuẩn mực đạo đức của phụ nữ) cũng không nên luôn xuất đầu lộ diện.”

Thái tử nghe được giận dữ: “Tại sao lại bị hành thích, cô (bản thái tử) trên đường nghe thấy các ngươi trên đường đi nguy hiểm chồng chất, không nghĩ tới đến căn cứ còn có ám sát nhiều như vậy, tổng đốc Giang Nam là kẻ bất tài sao?”

Bạch Thịnh Vũ vừa nghe lời này, cũng vì Bạch tổng đốc đổ một trận mồ hôi, hắn cũng là gần nhất mới biết được, nguyên lai chức trách chính của Bạch tổng đốc là bảo vệ căn cứ cùng sự an toàn của người quản Mặc Ngọc, thúc thúc thật đúng là hồ đồ, lại nghe theo lệnh Dụ Thân Vương, âm thầm để vài hắc y nhân vào sân viện, thúc cũng quá mức xảo quyệt, nghĩ không muốn đắc tội cả hai bên, lần này sự tình thật là càng lớn chuyện, sợ rằng dù mất chức cũng còn khó thoát thân .

“Tổng đốc Giang Nam cũng không cách nào khác a, người ta cầm trong tay kim bài ngự ban tới bắt người, Bạch đại nhân dù lá gan có lớn cũng không dám bất tuân hoàng lệnh a.” Lãnh Hoa Đình vẫn cười lạnh, trong mắt hàm chứa phẫn nộ cùng bất mãn, trong giọng nói đều ẩn chứa mỉa mai.

Thái tử nghe liền trì trệ, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, ôn nhu nói: “Tiểu Đình, ngươi không nên hiểu lầm, khối kim bài này mấy năm trước vương thúc bởi vì lập được đại công mà được ban thưởng, bất quá là phần thưởng tôn vinh mà thôi, cũng không phải là lần này phụ vương ban cho vương thúc để đến làm khó dễ các ngươi.”

Chuyện đó Lãnh Hoa Đình dĩ nhiên không tin, nhưng hắn cũng sẽ không vạch trần thái tử, chỉ cười cười: “Nguyên lai chỉ là phần thưởng tôn vinh a, tuy vậy nhưng thần chỉ là quan tứ phẩm, không có tư cách đi nghiệm chứng, vương thúc giơ kim bài đến giam lỏng vi thần, vừa muốn bắt thê tử của thần, thần đều không thể phản kháng, nếu không có mặc ngọc có quyền ra lệnh đại doanh Giang Nam, thần cùng thê tử chỉ sợ phải chết dưới sự đe dọa của Dụ Thân Vương gia.”

Thái tử nghe xong mày nhíu lại càng chặt hơn, trầm ngâm một lát mới nói: “Vương thúc lần này hành động cũng quá mức hoang đường lớn mật, cô hồi kinh nhất định sẽ trình tấu lên vạch tội vương thúc, Tiểu Đình, việc cấp bách là nhanh chóng sửa chữa máy móc cho tốt, hoàn thành nốt chỗ hàng hóa còn thiếu, thương đội xuôi nam có thể lùi lại nhiều nhất ba ngày vì lấy lý do đường xá hay thời tiết xấu rồi nhất định phải lên đường, nếu giờ không sửa thì thật sự không kịp thời gian a.”

Lãnh Hoa Đình cười nhạt một tiếng nói: “Điện hạ nói cực đúng.”

Thái tử nghe xong trong nội tâm vui vẻ, lớn tiếng nói: “Vậy thì mau mau mời Tôn phu nhân đến căn cứ đi, cả Đại Cẩm ngoại trừ nàng, không ai có thể hiểu mấy thứ máy móc này a.”

“Máy móc cũ hỏng cùng thê tử của thần có quan hệ gì đâu, hiểu máy móc chính là có tội sao? Nàng bị bệnh, lại đang mang thai, không thể vất vả thêm nữa.” Ngữ khí Lãnh Hoa Đình vẫn nhàn nhạt, nói ra lời nhưng lại khiến thái tử nghẹn đến chết khiếp, thái tử bất đắc dĩ dỗ dành: “Tiểu Đình, Thái tử ca ca biết rõ trong lòng ngươi tức giận, yên tâm, ta nhất định sẽ giao người cho ngươi, để ngươi hả giận, chỉ là tình thế hiện tại khẩn cấp a, ngươi chính là khâm sai quản máy dệt, là người tiếp chưởng Mặc Ngọc, chuyện cải tạo và kinh doanh trong căn cứ là chức trách của ngươi, làm sao ngươi có thể nói như thế.”

“Thần bị người ta giam lỏng tại nội viện, không cho phép hỏi đến việc căn cứ, thần không cách nào đảm đương chức vị khâm sai này, thần xin từ chức, do đó thần đưa trả ấn quan cùng Mặc Ngọc, mời thái tử tìm người khác tài giỏi hơn.” Lãnh Hoa Đình không chút do dự đem ấn quan cùng Mặc Ngọc đưa ra, hai tay trình lên.

Thái tử bị hành động của hắn lần này nghẹn đến mắt đều đỏ, vừa tức lại không có chỗ trút, chỉ vào cái mũi của hắn mắng: “Ngươi… Ngươi… Quả thực hồ đồ, đây là quốc gia đại sự, ngươi càng coi như trò đùa, như thế coi thường hoàng mệnh, ngươi… Ngươi cũng thật làm tức chết ta.”

Lãnh Hoa Đình nhăn lông mày, lạnh lùng nói: “Hoàng mệnh? Vi thần cả tự do đều không có, lấy cái gì đi chấp hành lệnh vua, chắc hẳn điện hạ cũng biết, thần cùng thê tử hôm nay chính đang mang tội danh tham ô, bị người ta giam lỏng a, thê tử của thần lúc đến đây liền một lòng nhào vào cải tạo máy móc, thật vất vả mới đem thiết bị sửa chữa tốt, máy móc hoạt động bình thường, lại đột nhiên bị người hãm hại, lần nữa bị người ám sát, thần tuân theo hoàng mệnh chịu thật là đủ uất ức rồi a.” Nói xong liền chắp tay nói với thái tử: “Thần vô năng, thần đối với máy móc này cũng không hiểu được nhiều lắm, hôm nay máy móc lại hỏng, thần cũng chẳng có biện pháp sửa chữa lại cho tốt, hàng hóa dù thiếu cũng đành thiếu a, dẫu sao máy móc này cũng dùng không được bao lâu nữa, hiện giờ thương đội xuôi nam nói rõ ràng cho các vùng Nam Dương mới phải, từ nay về sau Đại Cẩm không cách nào cung cấp hàng hóa vừa rẻ vừa đẹp nữa. Còn ai có tài năng tạo ra nhiều hàng hóa cho Đại Cẩm như trong quá khứ?”

Nói rồi chính mình đẩy xe lăn đem quan ấn cùng Mặc Ngọc trong tay đưa đến tay thái tử, cũng không đợi thái tử nói thêm, tiếp tục nói: “Mặc Ngọc đã giao lại, biệt viện này xem ra thần cũng không tư cách ở nữa, một lúc nữa thần liền trở về thu thập đồ đạc, mang theo thê tử đang bệnh rời đi nơi đây.”

Thái tử bị lời của hắn chấn động nửa ngày không có lên tiếng, trên trán không khỏi toát ra chút mồ hôi, nhìn hắn thật sự đẩy xe lăn muốn đi, vừa tức vừa vội, lại có chút bất đắc dĩ, thái tử làm sao không biết Tiểu Đình đang uy hiếp hắn, nhưng thái tử cũng đành chịu, Dụ Thân Vương được thái hậu nương nương tin tưởng, đến Giang Nam chính là do thái hậu yêu cầu, chính Hoàng thượng cũng không có cách nào khác ngăn được vương thúc, nhưng mà…

“Tiểu Đình hãy dừng bước.” Thái tử ổn định lại tâm tình, cưỡng chế tức giận trong lòng, nói với Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình dừng lại, cung kính cúi đầu: “Thảo dân xin nghe thái tử phân phó.”

Vừa giao ấn liền tự xưng thảo dân, hắn sao vẫn trái tính trái nết như hồi còn bé, thái tử cười khổ đến gần Lãnh Hoa Đình, tiện tay khẽ vỗ đầu hắn, chuyển đối sách khác với hắn: “Làm sao ngươi có thể đối xử thái tử ca ca như thế, khi còn bé ngươi chính là cực kỳ nhu thuận, che chở thái tử ca ca cực kỳ, ngươi xem, thái tử ca ca đang khó xử, ngươi cũng không nghĩ biện pháp gì giúp đỡ thái tử ca ca sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe được liền buồn nôn một trận, hắn vô cùng sợ thái tử dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, càng không có nghĩ tới đang nói chuyện nghiêm túc, Thái tử lại như làm nũng cùng chính mình nói chuyện, mặt hắn đỏ lên, vừa xấu hổ giương mắt nhìn, vừa nghẹn một ngụm úc khí chắp tay nói: “Thảo dân vô năng, cô phụ điện hạ yêu quý.” Nói xong liền đẩy xe lăn nhanh hơn, nghĩ nhanh chút né khỏi quái vật Thái tử này là tốt rồi.

Thái tử sao có thể để cho hắn chạy, đem ấn tín cùng mặc ngọc trong tay cùng ném tới trong lòng hắn, cười xấu xa nói: “Ngươi đừng mở miệng một tiếng thảo dân, thái tử ca ca cũng không chấp nhận, quan ấn này ngươi còn phải cầm, mặc ngọc cũng do hoàng thượng ban cho, ngươi càng không thể tùy tùy tiện tiện vứt bỏ, hành động hôm nay của ngươi lần này quả thật bất kính với hoàng thượng, cô phụ thánh ân, nhưng mà thái tử ca ca biết rõ trong lòng ngươi tức giận, chẳng qua là nói đùa, nên sẽ không để ý.”

Lãnh Hoa Đình đương nhiên biết rõ thái tử sẽ không thật sự để hắn từ quan, hắn bất đắc dĩ cầm quan ấn cười khổ nói: “Vậy được rồi, thần trở về kinh, lại xin Hoàng thượng chính thức từ quan là được.”

“Được rồi, thái tử ca ca biết rõ cơn tức này của ngươi không chỗ trút, chắc khó vâng lệnh làm việc.” Liền nâng cao giọng nói, đối với tùy tùng của mình nói: “Nhanh chóng mời Dụ Thân Vương.”

Tùy tùng lập tức ra khỏi phòng, không bao lâu Dụ Thân Vương mang khuôn mặt bình tĩnh đến đây, vừa thấy thái tử liền cúi chào đúng lễ nghi, thái tử xoay người về ngồi tại ghế chủ vị, khiến Lãnh Hoa Đình trở lại trong sảnh, cũng không cất lời để Dụ Thân Vương ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Dụ Thân Vương: “Vương thúc, thúc lần này xuôi nam thật đúng là công trạng nổi bật a, rốt cục tra ra tội chứng Giản Thân Vương tham ô, không biết vương thúc lần này tính thỉnh phụ hoàng trừng phạt người của Giản Thân Vương như thế nào đây?”

Dụ Thân Vương nghe đươc thì sửng sờ, thái tử mỉa mai khiến mình vừa thẹn vừa vội, trong lòng biết lúc này sợ là thật muốn rơi vào tay thái tử, nhưng vụ tham ô là có thật, mình cũng không sai, chẳng qua chưa thăm dò tình hình rõ ràng, không tìm đúng thời cơ, mới rơi vào thế bị động mà thôi, cố gắng ngẩn thẳng đầu nói ra: “Giản Thân Vương tham ô là sự thật, chứng cớ vô cùng xác thực, không hề giả dối, nên trách tội Giản Thân Vương thế nào dĩ nhiên chỉ hoàng thượng anh minh mới biết, thần không có quyền chen vào.”

“Vương thúc tra án vất vả, tuy vậy vương thúc giam lỏng khâm sai đại nhân cùng phu nhân, khiến cho hàng hóa xuôi nam không cách nào sản xuất đầy đủ, cô nghĩ vương thúc nhất định đã nghĩ ra phương pháp mới, tìm được nhân tài hữu dụng đến giải quyết việc này rồi.” Thái tử thật sự rất tức giận, Dụ Thân Vương luôn là người mưu tính tinh tường, vậy mà không rõ sự tình lần này, làm việc chẳng phân biệt được nặng nhẹ, hắn muốn tự tìm đường chết, chẳng trách được người bên ngoài.

Dụ Thân Vương im bặt, nếu hắn có nhân tài hoặc có biện pháp thì đã không ra hạ sách sai người đến bắt Tôn Cẩm Nương, sắc mặt hắn biến hóa, cười khan nói: “Điều này không do thần cai quản, thần chỉ đến tra tham ô, đã tìm được chứng cớ, liền ngay hôm đó muốn lên đường hồi kinh phục mệnh, nơi đây có điện hạ chủ trì, còn chuyện gì không giải quyết được?”

Thái tử không nghĩ tới da mặt Dụ Thân Vương dày đến tình trạng này, rõ ràng chính mình gây ra đại họa, lại thoái thác như thế, không giải quyết được liền co cẳng chạy, muốn trốn, nhưng Dụ Thân Vương đều nhằm vào điều có thật, hắn vốn được hoàng thượng cho phép giám sát, tra tham ô thuộc chức trách giám sát, cũng là một trong những quyền hắn có, thái tử không khỏi vừa tức hắn xảo trá và vô trách nhiệm, vừa buồn cười nói: “Vương thúc nói không sai, tuy vậy cô còn nhớ rõ vương thúc chỉ có quyền giám sát, không có quyền đuổi bắt cùng xâm phạm mệnh quan triều đình, càng không có quyền mưu sát khâm sai hoàng mệnh (khâm sai do hoàng thương phong)!”

Dụ Thân Vương nghe xong kinh hãi, nhất thời mặt mũi trắng bệch, khóe miệng có chút kéo ra, trong mắt hiện lên một tia âm độc: “Ngày ấy thần chẳng qua lo lắng sẽ làm lỡ quốc sự, nên đặc biệt đến khuyên giải mời Lãnh phu nhân về căn cứ, nhưng nàng nhất định không chịu, liền nổi lên tranh chấp, cho nên mới lỗ mãng hành động, sao có thể coi là mưu sát khâm sai hoàng mệnh?”

Thái tử nghe xong trên mặt càng tăng lên vui vẻ, lông mày nâng lên, nói với Dụ Thân Vương: “Như thế nói đến chuyện này, vương thúc cũng chỉ phạm vào một ít sai lầm nho nhỏ mà thôi, kể cả thị vệ của cô ra mặt, ngài cũng không để vào mắt, điều này… Cũng không coi là đại sự, vương thúc từ trước đến nay đều chưa có đem cô để vào mắt, cô cũng quen rồi…” Nói rồi dừng một chút, xem sắc mặt Dụ Thân Vương càng trắng bệch, liền đứng lên, đến gần Dụ Thân Vương, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn hắn.

Dụ Thân Vương cùng thái tử nhìn nhau xong lập tức lại nhìn xuống, trong mắt hiện lên một chút lầm lỗi, cúi thấp đầu không dám nói lời nào.

Thái tử đột nhiên lớn tiếng gọi: “Tuyên gọi Bạch tổng đốc.”

Lát sau, Bạch tổng đốc nhanh chóng đi đến, hành đại lễ với thái tử, rồi chắp tay hướng về Lãnh Hoa Đình, trong mắt lộ ra một tia xấu hổ.

Thái tử hỏi: “Bạch khanh, đối với chuyện hôm nay Lãnh phu nhân bị người hành thích ngươi giải thích thế nào?”

Bạch tổng đốc khẽ khom người, đem những lời uy quyền bức ép lấy lợi ích dụ dỗ của Dụ Thân Vương, cùng kế hoạch hắn xếp đặt như thế nào, cho thủ hạ của Dụ Thân Vương vào phủ đuổi bắt Cẩm Nương đều nói ra, Dụ Thân Vương nghe xong khóe miệng kéo thành một tia cười lạnh, quát to: “Bạch đại nhân, ngươi thân có chức trách thủ vệ, lại liên kết với bọn đạo tặc, để kẻ xấu tiến vào gây chuyện lại còn muốn đổ tội lên đầu bổn vương, ngươi chắc biết hãm hại bổn vương phải chịu tội gì chứ?”

Bạch tổng đốc nghe xong xấu hổ cười nói: “Vương Gia, hạ quan dù gan to tày trời cũng không dám hãm hại ngài, tuy lời nói của ngài hôm qua cũng không có nhân chứng vật chứng, nhưng hạ quan bắt được những kẻ hành hung, bọn họ đang ở ngoài cửa, trên người bọn họ chính là có ký hiệu phủ Dụ Thân Vương ngài, thứ này không phải do hạ quan giả tạo a.”

Nâng một tay lên liền có mấy tên lính dẫn theo vài tên hành thích buổi sáng đi tới, trong đó không có tên ám sát Cẩm Nương.

Dụ Thân Vương vừa thấy, quát lớn: “Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, bổn vương chẳng qua chỉ muốn bắt Tôn Cẩm Nương đi tu sửa máy móc mà thôi, đâu muốn hành thích, bổn vương hôm qua đã nói rõ dụng ý, thật không ngờ ngươi hãm hại ta?”

“Hôm qua hạ quan cũng cho rằng vương gia chỉ muốn vì nước phân ưu mà làm việc hồ đồ, cho nên cũng hồ đồ đáp ứng, nhưng không biết vương gia ngài đang lừa gạt hạ quan, thực lòng đúng là muốn mưu sát Lãnh phu nhân, vương gia, ngài lừa hạ quan thật thê thảm, hạ quan lúc này đây bị ngươi hại chết, nếu không có nha đầu bên người Lãnh phu nhân dũng cảm, phu nhân lúc này sợ đã hương tiêu ngọc vẫn, Đại Cẩm mất nhân tài, hạ quan sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Cẩm.” Bạch tổng đốc to giọng lên án Dụ Thân Vương, đấm ngực dậm chân, rất thương tâm phẫn hận.

Dụ Thân Vương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đưa mắt nhìn về phía thái tử, lớn tiếng nói: “Điện hạ quả nhiên mưu hay kế giỏi, thần ra một kế sai lầm, một bước sai liền từng bước đều sai a.”

Thái tử tức giận đến thiếu chút nữa muốn bùng nổ, quát lớn: “Người tới, áp giải Dụ Thân Vương trở lại kinh thành, đưa đến Tông Nhân Phủ, chờ đợi hoàng thượng xử lý.”

Dụ Thân Vương bị giải đi, Bạch tổng đốc cũng lui ra ngoài, nét mặt thái tử liền tươi cười, vẻ mặt nịnh nọt nói với Lãnh Hoa Đình: “Tiểu Đình, giờ này ngươi nên bớt giận rồi a.”

Lãnh Hoa Đình đảo mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Thần có hết giận hay không đâu quan trọng, thần cũng chẳng còn tư cách tức giận, thần vẫn là một người chờ xử tội, nếu điện hạ không còn việc gì nữa, thần liền trở về phòng xem thê tử của thần, thân thể nàng không khỏe, thần cần phải chăm sóc nàng.” Nói rồi liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Thái tử quýnh lên, chạy theo, vừa đi vừa nói chuyện: “Tiểu Đình, ngươi chẳng trượng nghĩa chút nào, ta đã đem Dụ Thân Vương áp tải về kinh, ngươi còn muốn như thế nào, nhanh khuyên đệ muội đi tu sửa máy móc a, bằng không thật sự sẽ trì hoãn quốc sự a.”

“Điện hạ, thê tử của thần bị bệnh, bị bệnh, ngài nghe rõ không? Sao ngài có thể bức bách một phụ nữ yếu ớt đi làm việc vì triều đình, nói ra không sợ nhục thanh danh Đại Cẩm sao?” Lãnh Hoa Đình lớn tiếng nói với thái tử.

“Ta đây có thể cùng ngươi đi hỏi thăm bệnh tình của đệ muội a.” Thái tử rất bất đắc dĩ, bức cũng bức không được, dù sao triều đình ép vợ chồng bọn họ quá mức, cho tới lúc này thì chỉ có thể xin hắn mềm lòng thôi.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, điện hạ, xin dừng bước.” Lãnh Hoa Đình không để ý thái tử, đẩy xe lăn chạy trốn nhanh hơn, Thái tử bị hắn nói thì sửng sờ, cũng biết mình tiến vào phòng Tôn Cẩm Nương quả thật có trái với cấp bậc lễ nghĩa, đành phải dừng bước, lớn tiếng nói: “Đệ muội khi nào khỏe lại, Tiểu Đình, ngươi không thể không chịu trách nhiệm, quản lý tốt căn cứ chính là chức trách của ngươi.”

Lãnh Hoa Đình mặc kệ hắn, trực tiếp trở về nội viện, Thái tử tại khách sảnh suốt ruột đến độ xoay quanh, gọi Bạch Thịnh Vũ tới hỏi: “Bạch khanh, ngươi có biện pháp nào khuyên giải vợ chồng Tiểu Đình không?”

Bạch Thịnh Vũ chắp tay vừa nói: “Thần không có biện pháp, thần cũng bị người giam lỏng, bị nói là có liên quan đến vụ tham ô này.”

Thái tử vừa nghe thấy lại là lời này, lông mày nhíu lại, bất đắc dĩ ra lệnh hạ nhân bên người: “Truyền lệnh của cô, giải trừ lệnh cấm tại biệt viện, miễn trừ hiềm nghi khâm sai đại nhân cùng phu nhân tham ô.”

Vừa quay đầu hỏi Bạch Thịnh Vũ nói: “Như vậy được rồi chứ.”

“Không thể!” Cẩm Nương nằm trên giường nói với Bạch Thịnh Vũ trước mặt vừa truyền lời: “Huynh đi chuyển lời tới thái tử điện hạ, cả phủ Giản Thân Vương còn chịu tội danh tham ô cùng thông đồng với địch, ta là con dâu Giản Thân Vương, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng may lại làm hư máy móc chút ít thì sẽ gánh thêm tội cố ý phá hư tài sản quốc gia sao? Quên đi, ngươi bàn bạc với thái tử đi, ta chỉ là thai phụ dốt nát, không có bản lãnh làm mấy việc như nam nhân tài giỏi, bổn phu nhân phải dưỡng thai để sinh con trai cho tướng công ta mới là đúng đắn.”

Cẩm Nương không thấy rõ mưu đồ của hoàng thất, nhưng nàng hôm nay quyết tuân thủ một điều, không nắm được lợi ích mình muốn, quyết không quản chuyện căn cứ, Giản Thân Vương lo kinh doanh nhiều năm như vậy, nếu có dã tâm thông đồng với địch, thì không phải sớm đã đem bán bí mật căn cứ đi sao? Hoàng thượng chỉ vì một phong thư giả của nhị lão gia mà bao vây phủ Giản Thân Vương ở kinh thành, cách làm cũng chẳng đường đường chính chính, mình còn đang ở Giang Nam chưa quay về được, thực sự cho rằng máy móc cải tạo tốt lắm thì không cần phải dùng người thuộc phủ Giản Thân Vương nữa sao? Hoàng thượng sao chẳng có mắt như thế? Thái tử hẳn là nhân tài thì không nên thiển cận giống như thế chứ?

Cẩm Nương khó lòng mà quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì với mục đích chính trị ra sao, nàng chỉ muốn đem chút sự tình giải quyết một lần cho xong, vất vả một lần để cả đời nhàn nhã mới tốt, miễn cho mình sau này lúc làm việc tại căn cứ lại nhảy ra thêm vài vị giám sát, vài loại vương gia gì đó tìm đến tra xét.

Qua thêm một ngày, Cẩm Nương một mực cáo ốm không xuất hiện, thái tử thật sự nôn nóng đến mức không chịu nổi, cũng bất chấp lễ nghi hay không lễ nghi, tự mình đến phòng Cẩm Nương, cách màn lụa, hắn nhìn không rõ mặt Cẩm Nương, Cẩm Nương thật sự bị bệnh hay giả bệnh hắn cũng vô pháp biết được, ngồi trong phòng, thái tử ôn nhu nói với Lãnh Hoa Đình: “Tiểu Đình, chúng ta cũng là bạn tốt nhiều năm, hơn nữa đây là việc quốc gia đại sự, ca ca đến van ngươi vẫn chưa được sao? Các ngươi có yêu cầu gì cứ nói rõ ràng, cho dù khó đến mức nào, thái tử ca ca sẽ dùng tất cả biện pháp làm cho các ngươi, chỉ cần có thể giải quyết tình hình khẩn cấp hiện nay là được.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong cười nhạt một tiếng nói: “Điện hạ nói thật?”

“Quân vương không nói đùa!” Thái tử nghiêm túc nói.

“Tốt lắm, thần sẽ nói, chắc hẳn điện hạ cũng biết, căn cứ này nguyên chính là bà cố của thần kiến tạo đầu tiên, trước kia vốn là tài sản riêng của phủ Giản Thân Vương, chỉ là Giản Thân Vương phủ của ta vốn thuộc hoàng tộc, ra sức vì nước vì dân là chuyện phải làm, cho nên năm đó tổ tiên mới có thể đem trọn cơ sở dâng cho triều đình, tình nguyện hết đời này đến đời khác dốc sức vì triều đình, kiếm được lượng lớn tiền tài cho triều đình, trở thành trụ cột kinh tế Đại Cẩm, mà thánh tổ gia cũng nhìn thấy Giản Thân Vương phủ một mảnh lòng son dạ sắt mới có thể ban thưởng Giản Thân Vương giữ mãi tước hiệu, đời đời vĩnh viễn là Vương, trăm năm qua, sự nỗ lực của Giản Thân Vương phủ ai cũng thấy, nhưng đại thần trong triều lại từng bước từng bước nhìn chằm chằm vào Giản Thân Vương phủ, chỉ nói Giản Thân Vương phủ tham ô nhiều tiền, tích lũy quá nhiều tài phú, đỏ mắt nên âm thầm thiết kế cạm bẫy tầng tầng lớp lớp, như lần này thần cùng thê tử hao hết tâm lực mới sửa xong thiết bị, làm căn cứ đi vào quỹ đạo, mà mới hơn một tháng đã có người tới định tội tham ô, làm như thế, bọn thần cảm thấy rất uất ức.” Lãnh Hoa Đình chân thành nói với thái tử.

Thái tử nghe xong chân mày cau lại, Lãnh Hoa Đình nói vấn đề căn cứ trước kia thuộc sở hữu nhà họ khiến trong nội tâm hắn khó chịu, hắn rõ ràng nhất cái cơ sở này đối với triều đình Đại Cẩm có bao nhiêu trọng yếu, tuy nói trong quá khứ căn cứ xác thực từng thuộc về Giản Thân Vương, nhưng nếu triều đình không thể giữ được nơi tạo tiền của lớn nhất có ảnh hưởng trọng yếu đến kinh tế như thế ở trong tay, đây không phải là sẽ chịu sự khống chế từ Giản Thân Vương phủ sao? Nếu thế Giản Thân Vương chỉ cần dẫm mạnh một cái, thì sẽ chấn động cả hoàng cung, phụ hoàng khống chế quyền sở hữu căn cứ là không sai, chỉ là thật không ngờ cái thứ máy móc này dùng trăm năm cuối cùng cũng tới thời điểm hết tuổi thọ mà hỏng đi, nếu không cải tạo đổi mới thì chẳng thể tiếp tục vận hành, chỉ thành một đống sắt vụn, cho nên mới không thể không lại xin Giản Thân Vương giúp đỡ, nhưng xin thì xin mà vẫn không muốn hoàn toàn buông tay a.

Hôm nay lũ Tây Lương giương giương mắt hổ, lãnh thổ trong mấy năm liên tục gặp thiên tai, quốc khố cực kỳ trống rỗng, lão nhị Lãnh gia lẩn trốn đến nay vẫn không bắt được, mà hắn từng tại ở hộ bộ ngây người nhiều năm, đối với kinh tế Đại Cẩm rõ như lòng bàn tay, chi tiêu của triều đình, lương bổng quân đội, toàn bộ đều nhờ cái căn cứ này sản xuất, nếu căn cứ xảy ra chuyện gì, một khi Tây Lương biết rồi sẽ nhân cơ hội tiến đánh, Đại Cẩm sẽ lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng gặp, chính mình còn chưa kế vị, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn giang sơn rơi vào nguy cơ lớn thế sao, mà phụ hoàng lần nữa áp chế Giản Thân Vương phủ, điều này xác thực là sai lầm, kỳ thật chỉ cần trấn an Giản Thân Vương cùng vài người như Tiểu Đình, Tôn Cẩm Nương, để bọn họ tận tâm lo việc căn cứ thật tốt, hàng năm có thể cung cấp đủ tiền tài cho triều đình sử dụng là được, người làm vua phải có thủ đoạn khống chế thần tử, cũng phải chú ý phương pháp cai quản thần dân, chỉ cần vận dụng thoả đáng thì chẳng sợ bọn họ sinh ra dị tâm, hôm nay tạm thời nghe một chút, xem Tôn Cẩm Nương có biện pháp gì có thể khiến triều đình miễn trừ đề phòng đối với Giản Thân Vương, lại có thể chân chính quản lý căn cứ!

“Tiểu Đình nói không sai, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói, cô luôn lắng nghe.” Thái tử sau khi nghĩ thông suốt, giọng điệu trở nên càng hòa hảo thân thiết.

“Vậy xin điện hạ nghe kỹ, thứ nhất, triều đình có thể tiếp tục phái quan giám sát, nhưng chỉ có thể định kỳ kiểm tra căn cứ đối chiếu, không có quyền can thiệp việc sản xuất tại căn cứ cùng vận hành của thương đội, càng không có quyền mảy may động đến người phủ Giản Thân Vương, bằng không phủ Giản Thân Vương không có cảm giác an toàn, người trong triều đình đỏ mắt ngắm nghía Giản Thân Vương phủ quá nhiều, khó lòng phòng bị âm đao lãnh kiếm, làm thế chúng ta cũng có thể dẹp an tâm để làm việc.” Lãnh Hoa Đình cười nhạt với thái tử, những điều kiện này do chính bản thân hắn yêu cầu, gần đây bị Lãnh Hoa Đường cùng mấy người Dụ Thân Vương khiến cho lòng run sợ, thiếu chút nữa làm Cẩm Nương mất hài tử, lại để những người kia dựa vào hoàng đế làm chuyện quỷ quái, hắn thật muốn điên mất, hận không thể hủy hai đống sắt hỏng này thì tốt hơn, đều là một chữ ‘lợi’ gây họa a.

Thái tử nghe điều kiện đầu tiên này thấy hợp tình hợp lý, xem ra Tiểu Đình rất lý trí, cũng chưa có yêu cầu chẳng cho phép giám sát, phải biết rằng triều đình nguyên bản dốt đặc cán mai về máy móc thiết bị, nếu không giám thị các khoản mục tài vụ của căn cứ thì mất khống chế cả căn cứ, Giản Thân Vương nếu thật có dị tâm, muốn làm phản là việc dễ dàng.

“Được, ta hiện tại có thể đáp ứng ngươi.” Thái tử rất sảng khoái nói.

“Vậy thần đa tạ điện hạ rồi.” Lãnh Hoa Đình vừa chắp tay tạ lễ, lại nói tiếp: “Điều thứ hai, chính là yêu cầu của nương tử của thần, từ nay Giản Thân Vương phủ cũng sẽ không nói lại chuyện căn cứ là tài sản của phủ Giản Thân Vương, nhưng máy móc thiết bị chỉ có người nhà Giản Thân Vương phủ mới có thể sử dụng được, điểm này chắc hẳn bất luận là điện hạ hay là hoàng thượng, và cả đại thần trong triều, không một ai không rõ a.”

Thái tử điện hạ rất bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ thầm, nếu còn có người khác biết nghề, ta đường đường là thái tử còn tới nơi thấp kém này cầu xin ngươi sao? Sớm đem một đôi vợ chồng vô phép vô tắc đánh phạt giam trong đại lao Tông Nhân Phủ đi, giá mà như thế thì chẳng phải dễ dàng sao? Hơn nữa, nụ cười trên mặt Tiểu Đình quá mức kiêu ngạo diễm lệ, nhìn thực chướng mắt a, sao có thể cười đến đắc ý như vậy, như vậy… Chán ghét a.

Lãnh Hoa Đình trông thấy vẻ mặt thái tử bất đắc dĩ với nghẹn khuất, trong nội tâm không khỏi nhanh chóng sung sướng, cuối cùng cũng tìm một cơ hội báo thù lần trước, ai bảo hắn không có việc gì liền cứ trêu cợt mình, đường đường là thái tử mà tại biệt viện cầu kiến hạ thần, rồi ba phen mấy bận bị cự tuyệt, còn phải sai người lại truyền lời, rốt cuộc lúc gặp mặt còn phải nhẹ giọng nói chuyện, không thể tùy tiện đắc tội với mình, ha ha ha, cũng có thời điểm ăn thiệt thòi a.

Thái tử nhìn hắn cười đến càng đắc ý, mặt đều đen, tức giận nói: “Đừng cười , lại cười liền sẽ thành ngốc, cần thận nương tử của ngươi không cần kẻ ngốc như ngươi.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong khóe miệng khẽ nhếch, reo lên: “Hừ, ngươi ghen tỵ với ta có một vị nương tử tài năng a, ngươi phải nhớ kỹ a, làm tốt chuyện căn cứ thì phải ca tụng giúp nương tử ta, viết thành truyền kỳ tài nữ.”

Thái tử nhịn không được lại muốn gõ đầu hắn, vào thời điểm quan trọng mà hắn còn có thể nghĩ tới những thứ việc nhỏ nhặt này, cũng không sợ tương lai thành nô bộc của vợ, không… Nếu mình cũng có nương tử như Tôn Cẩm Nương thông tuệ lại đặc biệt, sao còn cần quá mức khổ sở nhờ vả cái Giản Thân Vương phủ này a, lúc trước làm sao lại không thấy được thứ nữ Tôn gia có tài năng? Thất sách a thất sách, người như vậy, cho dù làm thái tử phi cũng không quá a, nhất thời tinh thần suy nghĩ viển vông, mắt không khỏi nhìn về phía màn lụa, chỉ thấy bóng người yểu điệu, trong đầu hiện ra lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Cẩm Nương, chỉ cảm thấy nàng rất thú vị, thu hút nhất là cặp mắt trong trẻo, tinh khiết lại linh động, như muốn nhìn thấu lòng người, nữ tử như vậy… Thực đáng tiếc .

“Thần nghe nói, Thái Tử Phi sinh được một vương tử, thần còn chưa chúc mừng điện hạ, nhưng mà thê tử của thần cũng có tin vui, chỉ có điều chưa biết là nhi tử hay nữ nhi.” Lãnh Hoa Đình nhạy cảm thấy ánh mắt thái tử không đúng, thản nhiên cười nói.

Thái tử nghe được hoàn hồn, sắc mặt khẽ biến thành lúng túng, cười nói: “A, nếu nương tử ngươi sinh nữ nhi, thì phải làm con dâu của cô a, cô chính là đính ước kết thông gia trước tiên, ngươi không thể đính ước với nhà khác.”

Cẩm Nương trong màn lụa nghe hai người bọn họ rõ ràng vừa nói quốc gia đại sự, đột nhiên liền nói tới con cái rồi, chính mình mang thai mới mấy tháng a, còn không biết là nam hay nữ, mà đã thảo luận vấn đề này, nếu thật là nữ nhi chẳng lẽ để con phải tiến vào hoàng cung sao? Hừ, đây mới không cần, trong nội tâm càng lo âu, sau màn lụa nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nhất định sẽ sinh nhi tử (con trai).”

Thái tử nghe được khẽ giật mình, cười ha ha nói theo: “Đệ muội xem thường cô, không chịu cùng cô kết làm thân gia (thông gia) sao? Chuyện này cô thật sự quyết định chắc rồi, cho dù ngươi lần này sinh nhi tử, sau này ngươi cũng sẽ sinh nữ nhi a, dù sao trưởng nữ của ngươi thì sẽ là thái tử phi, cô quyết định rồi, ai cũng không thể sửa đổi.”

Lãnh Hoa Đình nghe một đầu hắc tuyến, nào có người như vậy a, quyết phải cướp nữ nhi nhà người ta làm con dâu, nhưng mà không chừng nương tử chỉ sinh nhi tử, không sinh nữ nhi, dù sao việc này còn chưa xác định, trước để đấy a, đem chánh sự nói xong rồi tính sau.

Cẩm Nương ngồi sau màn lụa thiếu chút nữa tức giận đến ngất, cái vị thái tử này thật đúng là rất vô lại, tuy vậy nàng cũng hiểu rõ thái tử làm như vậy cũng là có mục đích cả, mình chính là người duy nhất hiểu biết về máy móc, người có tri thức hiện đại, kiến thức của mình không phải truyền cho nhi tử thì sẽ truyền cho nữ nhi, hoàng thất nghĩ muốn nắm vững kỹ thuật máy móc này, nữ nhi của mình thành thái tử phi, tương lai hoàng thất không sợ khó khống chế Giản Thân Vương phủ .

“Điện hạ, chúng ta trước tiên đừng nói chuyện này, còn chưa nói xong yêu cầu.” Lãnh Hoa Đình đương nhiên cũng hiểu rõ điểm này nên hắn quay lại chủ đề vừa nãy.

“Ừ, ngươi nói, cô nghe.” Thái tử cười nói, một lát nữa trở về sẽ đem sự việc bẩm báo cho phụ hoàng, sớm đưa sính lễ mới tốt, tốt nhất là Tôn Cẩm Nương sinh người con đầu tiên là nữ, vậy sau này mới khống chế được Giản Thân Vương phủ nhiều hơn, nghĩ đến đây tâm tình thái tử liền tốt lên, giọng điệu mang theo chút dễ dãi, không trịnh trọng giống lúc trước.

“Điều thứ hai, chính là căn cứ cũng thực hiện hình thức đầu tư cổ phần, phủ Giản Thân Vương dùng kỹ thuật thiết bị trong căn cứ làm cổ phần, một phần trăm lợi nhuận hàng năm của căn cứ sản xuất sẽ thuộc về Giản Thân Vương phủ, như vậy tiền bạc của Giản Thân Vương phủ mới rõ ràng, đường đường chính chính lấy tiền, không phải để người bên ngoài nói năng linh tinh, hơn nữa cũng có thể tránh cho người dưới tham ô, bọn họ nếu tham ô một trăm lượng bạc của triều đình thì trong đó đã lấy đi vài phần của Giản Thân Vương phủ, ta đây không thèm làm, cũng sẽ siết chặt bọn họ.” Lãnh Hoa Đình nói chuyện cũng rất tùy ý, như đang tán gẫu với huynh trưởng.

Thái tử nghe xong khẽ giật mình, trước đây Giản Thân Vương phủ tại căn cứ nhất định có lấy bạc, đây là một loại ước định không nói mà thành, trăm năm qua đã sớm thành thói quen, dù sao ngay từ đầu căn cứ chính là thuộc về Giản Thân Vương phủ, Giản Thân Vương lấy chút ít bạc của căn cứ cũng là bình thường, hoàng thượng cùng mình đương nhiên đã sớm biết và cam chịu, chỉ vì Dụ Thân Vương muốn bắt người nên mới nói việc này, mà hoàng thượng lại có tâm chèn ép Giản Thân Vương phủ, cho nên mới đem chuyện tra xét tham ô huyên náo lớn như vậy, nhưng nếu theo biện pháp Tiểu Đình yêu cầu, Giản Thân Vương phủ dùng kỹ thuật thiết bị trong căn cứ làm cổ phần, chỉ lấy một phần lợi nhuận, lại vẫn quản chế, như vậy cũng hợp lý, chỉ là một phần trăm này, ừ, mặc dù là lần đầu tiên nghe chuyện này, nhưng Tiểu Đình vừa rồi cũng nói rõ ý tứ một trăm lượng được vài phần, số này có phải là nhiều lắm không?

Căn cứ hàng năm thu được vài trăm vạn lượng, Giản Thân Vương phủ hàng năm không phải sẽ có hơn mười vạn lượng tiền lãi? Điều này cũng thật quá mức a, sau vài thập niên thì Giản Thân Vương phũ còn không phải là phú khả địch quốc sao? Do đó việc này không thể đáp ứng.

“Tiểu Đình, ngươi cũng công phu sư tử ngoạm quá đi, một phần trăm này nhiều lắm, một phủ nhà ngươi có thể có bao nhiêu người a, muốn nhiều tiền bạc như vậy làm cái gì? Giảm một nửa a, giảm phân nửa cô sẽ đáp ứng .” Thái tử cò kè mặc cả.

“Không được, 1 % là mức thấp nhất, bằng không coi như xong, dù sao Giản Thân Vương phủ cũng có tài chính, chưa biết chừng, ta ngày nào đó mở cái nhà xưởng nhỏ chỉ cần có máy dệt cỡ nhỏ, máy kéo sợi rồi thuê công nhân lao động đơn giản, làm nhỏ ăn nhỏ, cũng có thể kiếm không ít bạc, căn cứ này vẫn nên giao cho điện hạ chính mình quản đi, khi đó chúng ta cũng không còn thời gian, không cố nhiều được a.” Cẩm Nương trong màn lụa vừa cười vừa nói, tiếng của nàng điềm đạm nhu mì, giọng nói thì êm ái, có chút dí dỏm, thái tử nghe thấy trong nội tâm khẽ nhúc nhích, bất đắc dĩ nhìn bóng người sau màn lụa, nàng thật đúng là uy hiếp người, còn nói chính mình muốn mở một cái nhà xưởng nhỏ… Nàng còn có thể mở một cái… Mở một cái, nói cách khác cái đống máy móc cũ kỹ này hoàn toàn bị quăng bỏ rồi, chỉ cần nàng muốn thì có thể mở nhà xưởng mới, chỉ cần nàng chịu ghi lại kỹ thuật, thì duy trì Đại Cẩm không phải chỉ trăm năm, sợ là cũng có thể duy trì thêm vài trăm năm nữa a.

Ánh mắt thái tử đều tỏa sáng, lợi nhuận thì lợi nhuận a, chỉ cần tiền bạc ở trong lãnh thổ Đại Cẩm thì là tài sản Đại Cẩm, trong thiên hạ đều là vương thổ, hoàng đế có hoàng quyền quân quyền trong tay, liệu Giản Thân Vương phủ có trở mình ra khỏi lòng bàn tay của hoàng thất không?

“Tốt lắm, vậy yêu cầu này cô cũng đáp ứng.” Thái tử giả bộ như vạn bất đắc dĩ đồng ý.

“Ta còn có điều thứ ba.” Cẩm Nương sau màn lụa vừa cười vừa nói: “Lần này xuôi nam, thần phụ nhận hết kẻ xấu âm hại (âm thầm hãm hại), không phải ám sát thì bắt cóc, suốt ngày trôi qua trong lo lắng, chẳng có cảm giác an toàn, chắc hẳn điện hạ cũng biết, vài lần đều là quân Tây Lương ra tay với thần phụ, nếu thật có một ngày thần phụ bị người Tây Lương bắt cóc, bị buộc xây dựng một nhà máy tại Tây Lương, vậy sẽ là tổn thất là không thể đo lường với Đại Cẩm, cho nên thần phụ nghĩ, trong tay tướng công nhà ta nhất định phải có một đội nhân mã, đội nhân mã này có thể chân chính bảo vệ căn cứ, lại có thể bảo vệ cả nhà an toàn.”

Thái tử nghe xong những lời này, mặt lập tức âm trầm, Tôn Cẩm Nương cũng quá mức lớn mật, nghĩ muốn binh quyền, có tiền, lại có binh, Giản Thân Vương phủ không phải muốn làm cái gì thì làm cái đó sao? Địa vị của hoàng thượng cùng mình không bị uy hiếp mới là lạ, đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại nghe Cẩm Nương trong màn lụa chậm rì rì nói: “Thần phụ trong lòng biết điện hạ lo lắng cùng bận tâm, yên tâm, đội nhân mã này triều đình có thể hạn định số người, chỉ cần không vượt qua hai ngàn người, do chính Giản Thân Vương phủ nuôi quân, ngày thường cũng chỉ bảo vệ Giản Thân Vương phủ, không tự tiện làm bất luận sự tình gì khác, đường đường là hoàng thất, quân đội hùng mạnh há chỉ trăm vạn lính, hà tất lại sợ cái đội chỉ hai ngàn người.”

Thái tử nghe xong còn đang trầm ngâm, hắn cũng biết sự an nguy của Tôn Cẩm Nương xác thực quan hệ đến cả vận mệnh Đại Cẩm, nhưng thần tử có quân đội, mặc kệ người nọ là ít hay nhiều đều là uy hiếp, hai ngàn người cũng không phải số lượng nhỏ, nếu thật được Tôn Cẩm Nương trang bị, ngày nào đó đột nhiên chui vào nội cung thực hiện cung biến thì đều có khả năng, hơn nữa việc làm phá luật khơi dòng này tuyệt đối không thể mở, triều thần Đại Cẩm cũng không thiếu thần tử từng lập công lớn, nếu họ đều học theo nàng, hoàng thất còn đâu uy nghiêm, sẽ làm cho cả hoàng thất lâm vào nguy nan.

“Không được, điểm này cô không thể đáp ứng.” Thái tử nói chắc như đinh đóng cột.

“Vậy được rồi, không đồng ý thì thôi khỏi làm gì, thần phụ mệt mỏi rồi, thái tử điện hạ thong thả ngồi chơi, thần phụ nghỉ ngơi trước, phụ nữ có thai luôn dễ dàng mệt mỏi a.” Cẩm Nương không coi ai ra gì, nói vọng từ trong màn lụa.

Lãnh Hoa Đình yên lặng nhìn bóng người sau màn lụa, điều kiện cuối là Cẩm Nương tự mình đưa ra, thậm chí ngay từ đầu đều không có thương lượng cùng hắn, bởi vì nàng biết rõ cho dù nàng nói với hắn, hắn cũng sẽ không đồng ý, điều này quá mức đại nghịch bất đạo, thần tử nuôi tư binh chưa bao giờ xảy ra ở Đại Cẩm, loại chuyện uy hiếp hoàng thất này, hoàng thượng nhất định sẽ không đáp ứng.

Nhưng mà việc này là một biện pháp tốt nhất tự thân bảo vệ, so với vĩnh viễn bị người khống chế, không bằng ở trong tay mình chân chính nắm giữ lực lượng, hai ngàn người có lẽ không nhiều lắm nhưng nhiều hơn một đám người xấu, hoặc trong tương lai hoàng thất thật muốn gây bất lợi với chính vợ chồng mình, nếu có đội quân bảo vệ cũng có thể chống đỡ một ít thời gian, hoặc có thể âm thầm xây dựng càng nhiều…

Thái tử bị cẩm Nương làm cho tức giận đến sắp khàn cả giọng, cô gái này cũng quá lớn mật cùng vô lễ a, dám uy hiếp mình, chuyện trọng đại như thế không nên thảo luận vào thời điểm mấu chốt như lúc này, chẳng lẽ nàng không sợ mình dùng sức mạnh ép nàng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.