Thứ Nữ

Chương 136: Chương 136




Edit : Bỉ Ngạn“Cái này nói có chút dài, giống như cái trụ sở này, có thể xây cái thứ nhất, đương nhiên cũng có thể xây cái thứ hai, thị trường bên Nam Dương kia đã bị bão hòa rồi, đại khái có thể chuyển mục tiêu sang Tây Lương gần đây, sao lại phải bỏ gần tìm xa, điện hạ, ngài có nghe nói qua về xâm lượng kinh tế chưa? Chính là đem sản phẩm tốt giá rẻ trong nước, bán giá thấp cho địch quốc, kiếm tiền lợi nhuận của bọn hắn đồng thời còn làm suy sụp kinh tế của địch quốc, khiến cho bọn hắn không thể không ỷ lại đồ dùng sinh hoạt vào Đại Cẩm.”

Thái tử nghe xong hưng phấn dị thường, điều Cẩm Nương nói quá mức mới lạ , trước kia cũng chưa từng nghe nói qua, lúc trước cũng bởi vì cùng Tây Lương đối địch nhiều năm, biên quan phong tỏa, buôn bán hai nước trước dễ dàng nay lại đình chỉ rồi, chỉ có một ít thương nhân can đảm mới vụng trộm đi qua biên cảnh thông thương, người Đại Cẩm ưa thích da lông cùng dược liệu, hương liệu của Tây Lương, còn bên Tây Lương cũng thừa thãi quặng sắt, mà quý tộc hay kẻ giàu có của Tây Lương lại rất ưu thích tơ lụa, lá trà, đồ sứ vân vân…. của Đại Cẩm, đợi một chút, bởi vì vấn đề là biên quan bị phong tỏa, những thứ này tại trong nước vốn là thứ đồ bình thường, đến địch quốc ngược lại lại thành thứ xa xỉ…

Mà tơ lụa trên tay người Tây Lương chỉ là tơ lụa vải bông phần lớn do dân gian sản xuất, nếu giờ Đại Cẩm có căn cứ kinh tế bí mật, chỗ tiêu thụ trước chỉ hướng về Nam Dương, nay lại có thể chảy về phía Tây Lương và các quốc gia quanh khu vực, xâm lược kinh tế sao…Cái cách gọi này rất kỳ quái, nhưng mà, vào trong tai thái tử như là câu thần chú, có kẻ thống trị nào không muốn rở rộng bờ cõi, thống nhất giang sơn, không muốn dựng nghiệp lớn?

Hiện tại Tây Lương đang như hổ đói nhìn chằm chằm vào, binh cường mã kiện, mà Đại Cẩm hưởng phú quý mấy đời, đại thần trong triều kể cả Hoàng thất quý tộc văn thần võ tướng đều tham luyến an nhàn phú quý, đánh mất ý chí chiến đấu, khiến quốc lực Đại Cẩm không kém nhưng lại yếu về binh lực, mỗi lần đối mặt với người Tây Lương mạnh mẽ thì bọn hắn có khi sợ đầu sợ đuôi, thầm nghĩ chỉ muốn thoát tai hoạ cúi đầu quỳ gối cầu hoà, điểm này, khiến cho Thái tử rất căm tức, năm trước đánh với Tây Lương một trận, Thái tử mình thống lĩnh binh lính, mà đấu với người Tây Lương lúc đó, cũng thiếu chút nữa là thất bại thảm hại, mình cũng thiếu chút nữa chết tại chiến trường, nếu không có Tôn tướng quân anh dũng nhiều mưu, chính mình thật đúng là tráng niên mất sớm, hi sinh vì nước rồi.

Binh pháp nói, không dùng chiến mà khiến người khuất phục chính là thượng sách, mà Cẩm Nương nói đến xâm lược kinh tế chính là phương pháp tốt khiến không chiến mà khiến người khuất phục, trước kia sao lại không nghĩ tới, Đại Cẩm màu mỡ, mà Tây Lương cằn cỗi, nhất là nhà máy bên mình có thể sản xuất ra vải vóc bởi vì lao động giá rẻ, mà vật đẹp lại giá rẻ, bán cho Tây Lương tất nhiên sẽ rất được hoan nghênh, đến lúc đó, đổi lấy ngựa cùng quặng sắt, thì có thể tăng cường trang bị quân đội…

“Đệ muội, muội thật là bậc kỳ tài, nói nhanh lên, mà có thượng sách trị quốc gì, nói từng cái một cho cô biết, một ngày hôm nay cô sẽ là đệ tử của đệ muội, xin rửa tai lắng nghe.” Thái tử vô cùng vui vẻ, tay cầm quạt xếp không ngừng gõ vào lòng bàn tay mình, ánh mắt nhìn về phía Cẩm Nương có chút thành kính, còn ý tán thưởng không dấu đâu cho hết.

Cẩm Nương mặt có chút hồng, nàng đối với việc trị quốc cũng không có hứng thú, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của nàng chính là nàng cùng yêu nghiệt bình an vượt qua cuộc sống yên ấm hạnh phúc mà thôi, chỉ là, nguyện vọng của nàng rất nhỏ, đã có người không chịu để cho nàng dễ dàng thực hiện, tốn trăm phương ngàn kế muốn hãm hại nàng, khiến cho nàng không có một ngày có thể sống yên ổn, buộc phải phản kháng, mới muốn cầm quyền, muốn sinh tồn mới bắt đầu động đến đầu óc, cố gắng hồi tưởng những điều được chứng kiến của kiếp trước, thật đúng là trêu ghẹo nghĩ đến mấy cái thượng sách trị quốc….

Nhưng mà tương lai Thái tử chính là Thiên tử, mình mặc dù không có chí lớn, nhưng có thể trợ giúp tướng công nhà mình kiến công lập nghiệp ( tạo dựng công danh) cầm quyền đoạt thế, chỉ có chính mình mạnh, mới có thể bảo vệ mình và hài tử sắp chào đời, cho mình một gia đình yên ổn.

Nàng nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Còn điều nữa là, theo thần phụ biết, núi hoang Đại Cẩm cũng không ít, thời kỳ hòa bình, quân đội nhàn rỗi cũng không làm gì, đại khái có thể khai hoang lấy tự cung tự cấp nuôi mình, hơn nữa đã có thể cải tiến máy diệt vải, đưng nhiên cũng có thể nghĩ biện pháp cải thiện các ngành sản xuất khác, nói ví dụ như, làm giấy này, in ấn này, giống như lần trước, đã cải tạo xe ngựa quân dụng (quân đội dùng ), chúng ta có thể cho dân dùng, cũng có thể bán cho Lâm quốc, ngàn vạn lần đừng đem thứ tốt giữ trong lòng mình, thứ tốt chính là khiến cho thế nhân khó gặp được, đó mới là thứ hiếm có, thứ tốt chính là muốn cho người ta tranh đoạt, vậy mới có giá trị nha.”

Nàng chỉ tùy ý nói, như là bình thường bàn luận về việc nhà nghe rất êm tai, thần sắc thanh nhã khoan thai, nhưng vào mấy tai mấy nam nhân từng chữ từng chữ như châu ngọc, như nhặt được vật chí bảo, ba kẻ tuấn tú phiêu dật, ánh mắt đều sáng ngời như sao chiếu sáng bầu trời, ánh sáng như vậy khiến nàng có chút xấu hổ cúi xuống cười cười, đẩy tướng công nhà mình rồi nói với Thái tử: “Việc này cũng không phải dăm ba câu có thể nói rõ, nếu thật điện hạ nghe lọt tai, ngược lại cũng có thể cùng Tướng công nhà ta thương nghị nhiều hơn, thần phụ dù sao cũng chỉ là phụ nữ, tối đa chỉ có thể nêu đề nghị thôi, trị quốc như thế nào cũng là việc của nam tử, thần phụ cần tập trung dưỡng thai, ở nhà giúp chồng nuôi con là được rồi.”

Thái tử nghe vậy mắt sáng hơn, Tiểu Đình thật đúng là nhặt được đại bảo, cô gái này, thông tuệ hiểu biết còn chưa tính, lại vẫn hiểu được trước mặt trượng phu thì không khoe tài kiêu ngạo, không cao ngạo, thái độ càng không giống mấy người đàn mà mạnh mẽ, được vợ như thế, còn muốn gì hơn.

Mà Lãnh Thanh Dục theo chân Thái tử cùng đi, hắn đối với Cẩm Nương vẫn một mảnh cuồng dại, lúc này trong lòng ngũ vị tạp trần ( ngọt chua cay đắng mặn), hâm mộ có, ghen ghét cũng có, hơn nữa có có luyến tiếc cùng bất đắc dĩ, vì cái gì, ban đầu gặp người không phải là mình, hôm nay nàng tỏa sáng chói mắt như vậy, đều đem một đám nam tử áp xuống dưới, thật chỉ có nam tử ngồi xe lăn kia mới xứng đôi với nàng sao? Nam tử kia, đẹp như vậy, nhưng mà lại tàn tật…Nàng đối với hắn luôn che chở, đối với hắn là yêu mến lẫn nhau, trong đôi mắt trong trẻo kia ngoại trừ nam tử xinh đẹp kia, dường như không còn có chỗ cho bất luận kẻ nào, cho dù…đó là kẻ tuấn nhã địa vị tôn quý vô cùng như Thái tử.

Khách quan mà nói, chính mình lại trở thành một hòn đá nhỏ, càng không hấp dẫn sự chú ý của nàng. Hắn cảm thấy một mảnh ảm đạm, rồi lại có cả không cam lòng, ngước mắt nhìn vầng sáng trong mắt Thái tử lưu chuyển, xem ra ánh mắt nhìn nàng đã có dị sắc, trong nội tâm khẽ động, mắt đảo loạn, quay đầu đi, trong lòng đã có tính toán.

Thái tử thấy Cẩm Nương phải đi, cảm thấy không nỡ, nàng chỉ mới nói mở đầu, nhưng lại không chịu nói sâu thêm chút nữa, khiến cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, thầm nghĩ phải nhiều lần nói chuyện cùng nàng mới tốt, nán lại cùng nàng càng lâu, càng có thể bắt gặp những ý tưởng của nàng, càng nghĩ càng muốn ngồi một chút nữa, dù là nhiều hơn một chút cũng là tốt rồi, nàng lại cứ không chịu nói tiếp, dù hắn ổn trọng tự kiếm chế được, vẫn là rất cấp bách, khẽ vương tay, vô ý thức mà kéo ống tay áo Cẩm Nương: “ Đệ muội nói phần sau đi, xâm lược kinh tế kia phải áp dụng thế nào mới tốt, hai nước đã không thông thương lẫn nhau lâu rồi, chẳng lẽ muốn Đại Cẩm chủ động cầu hòa cùng Tây Lương sao?”

Lãnh Hoa Đình lạnh lùng nhìn một tay Thái tử cầm trên ống tay áo của Cẩm Nương, liếc mắt nói: “Điện hạ, ngài không đói bụng, nhưng thần cùng vợ thần đã đói bụng, thần muốn đi ăn cơm.” Nói xong, tay phất một cái, cầm tay Cẩm Nương đi về phía nhà ăn, trên mặt không che dấu nào tâm tự không vui.

Thái tử ấp úng thu tay lại, nhíu lông mày cũng đứng lên, hắn tự biết hành vi mới vừa rồi không hợp lễ, nhưng thái độ này của Tiểu Đình cũng quá ác liệt đi, được rồi, xem như vợ hắn là nhất, không cùng hắn so đo.

“Cô cũng đói bụng, vậy cùng ăn chỗ này đi? Thanh Dục ngươi không phải món sườn nướng của đệ muội nấu rất ngon sao? Cùng nhau ăn đi, cùng nhau ăn đi.” Thái tử cười tà, cố ý nói ác liệt, hôm nay hắn cũng nhìn ra vài phần, tiểu tử Thanh Dục đối với Cẩm Nương có cái tâm tư kia, mà Thanh Dục ở đây, Tiểu Đình không chào đón hắn, chính mình cũng cũng có thể tiếp tục ở lại, lúc cùng Tiểu Đình đoạt sườn ram để ăn, kỳ thật cũng rất thích thú.

Lãnh Hoa Đình nghe xong, thấy Thái tử không những không đi, còn giữ tên tiểu tử kia lại, còn…Cùng hắn đoạt ăn thịt sườn kho tàu? Thực là quá mức, nhất thời, mặt xanh lên, bĩu môi có thể thành một vòng cung, Cẩm Nương nhìn thấy bất đắc dĩ mà lắc đầu, cúi người cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Một lát nữa bảo Trương ma ma làm nhiều chút ít, vốn không phải là ít, tướng công muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Lời nói mềm mại nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một hài tử bốc đồng, nhưng trên mặt kia đều là sủng nịch cùng ân cần, thấy vậy Thái tử cùng Lãnh Thanh Dục cả hai đều sợ run mắt, trong lòng có chút chua chua, Lãnh Thanh Dục quả thực nhịn không được bĩu môi trách móc một câu : “Đâu đến nỗi, không phải chỉ là ăn mấy miếng sườn thôi sao, cứ như trẻ con vậy, thật là nhỏ nhen.”

Lãnh Hoa Đình đang lo tìm không thấy cái cớ để nói hắn, tiểu tử này lại tự mình giơ họng súng lên, thế thì cũng chẳng trách được mình, hắn trừng mắt cười lạnh nói: “Không đến mức thì như thế nào, đó là nương tử ta đau lòng ta, biết tính tình của ta, bổn thiếu gia không thích cùng người khác chia xẻ, không được ư, cảm thấy ta nhỏ nhen, đi biệt uyển Hoàng gia mà ăn đi, chỗ ấy bao ăn no đầy đủ đấy.”

Thái tử nghe hắn nói đến vấn đề của mình, vội vàng chuyển chủ đề nói: “Cô nghe nói Vương phi Giản thân vương đang trên đường tới, cũng không biết đến nơi nào rồi, Tiểu Đình, đệ đã phái người đi tiếp ứng chưa?”

Nói đến chính sự, Lãnh Hoa Đình vẫn rất là lễ phép,hắn chắp tay nói với Thái tử : “Mấy ngày trước đã sớm phái A Khiêm đi đón rồi, lúc này có lẽ đã gặp mặt, cũng dẫn theo không ít người, hi vọng không có việc gì mới tốt ah.” Lẽ ra A Khiêm cũng nên truyền tin tức về rồi, nhưng đã đi nhiều ngày, tiểu tử kia một chút tin tức cũng không có, khiến Lãnh Hoa Đình rất lo lắng, việc này vẫn chưa nói cho Cẩm Nương biết, chính là sợ nàng lo lắng, chỉ mong Vương phi có thể sớm ngày bình an đến đây mới tốt.

Lúc ăn cơm, Bạch Thịnh Vũ một thân đầy mồ hôi trở về phủ, gặp Thái tử cùng Lãnh Thanh Dục đều ở đấy, ngược lại cũng không nói gì thêm, công tác chiêu binh đang hừng hực khí thế mà tiến hành, dẫu sao việc này khiến Thái tử không vui, trước mặt Thái tử mà nói đến tiến trình ( quá trình), vẫn là không tốt lắm.

Cẩm Nương muốn đang muốn rời bàn, qua bên khác ăn cơm, cùng khách lạ ngồi cùng bàn ăn cơm không hợp cấp bậc lễ nghĩa, dù nàng bừa bãi tiêu sái, quy củ nên tuân thủ vẫn phải tuân thủ, băng không thì, sẽ trở thành kẻ khác người trong xã hội này, trừ khi ngươi là Siêu Nhân Điện Quang, có năng lực siêu nhân, trong vòng một đêm có thể tẩy não toàn bộ người của thế giới này, để cải biến tư tưởng cho bọn hắn, bằng không thì, cũng đừng làm cho quá đặc biệt độc hành ( chỉ sự khác biệt ), nếu không, tất nhiên sẽ bị quy củ mốc meo kia giết sống.

Thế nhưng mấy ngày nay cùng nàng lăn lộn, một mực cho ý chỉ xuống, ban thưởng nàng ngồi cùng bàn, nàng đành phải trợn trắng mắt cùng bọn nam tử ngồi chung một bàn, Trương ma ma cũng thật sự là người tinh ý, vừa nhìn thấy Thái tử cùng Lãnh thế tử đến, cũng đã làm thêm hai phần thịt sườn kho tàu, mặt khác cũng cố ý phân phó tiểu nha đầu mang thức ăn lên, đặt ở trước mặt thiếu gia, Cẩm Nương ngồi cạnh Lãnh Hoa Đình, bụng cũng không quá lớn, nên không ảnh hưởng đến đĩa rau của nàng

Từ sau khi nàng mang bầu, hai vợ chồng bọn hắn lúc ăn cơm, đều mỗi người tự ăn, trước kia là Cẩm Nương hầu hạ Lãnh Hoa Đình, về sau là Lãnh Hoa Đình hầu hạ Cẩm Nương dùng cơm, mà ngày hôm nay cũng không biết Lãnh Hoa Đình bị cái gì kích thích, vừa ngồi xuống bàn, ngồi bất động trên ghế một lúc lâu cũng không đụng đũa, hai mắt cứ nhìn Cẩm Nương, Phong Nhi sau lưng muốn hầu hạ hắn, chia thức ăn cho hắn, hắn dùng ánh mắt sắc như đao nhìn tới, cổ Phong Nhi co rụt lại, lui qua một bên, Cẩm Nương chính là bị đói đã lâu, trên bàn lễ phép vài câu, liền động đũa như bay, lăng ba vi thủ ( biến hóa của lăng ba vi bộ – ý là nhanh chóng ), vài cái liền đem đồ ăn trước mặt đưa vào miệng mình, gương mặt vì được ăn ngon nên rất hớn hở.

Kỳ thật Thái tử khống muốn ăn, nhưng mà muốn cùng vợ chồng Tiểu Đình nhốn nháo, gom góp thành thú vui, trêu đùa Tiểu Đình mà thôi, nhưng lúc này lần đầu thấy Cẩm Nương ăn cơm, cái tướng ăn kia không có chút cung kính kiêng kị nào, cũng không có tí thục nữ, nhưng mà nhìn nàng ăn rất ngon lành, cái miệng nhỏ nhắn ăn nhiều , hai gò má phình ra, mặt mày đều là thỏa mãn, thần ắc chân thật, thật là vui vẻ, dường như cái gì trong miệng nàng cũng thành món ngon, nhất thời cũng có cảm giác muốn ăn, xem nàng lấy đồ ăn gì, mình cũng vô thức mà gắp ăn thử, ăn rồi xác thực cảm thấy không giống với ngày xưa. Ừm, hương vị không tệ.

Cẩm Nương ăn đã lưng dạ, sau lưng có người đẩy vai nàng, nàng kinh ngạc quay đầu lại, thấy Phong Nhi đang nháy mắt với nàng, ánh mắt liếc về phía nàng, Cẩm Nương đảo mắt nhìn, thấy được một đôi mắt đẹp đẽ sạch sẽ lại thuần khiết đang ai oán, nhìn miệng của nàng, dường như đang lên án nàng ích kỷ, trong lòng Cẩm Nương căng thẳng, lại nhìn trong chén tướng công nhà mình rỗng tuếch, sau đó vội vàng gắp vào chén hắn miếng xương sườn, ôn nhu dỗ dành nói: “Tướng công, ăn cơm.”

Mặt Lãnh Hoa Đình lúc này mới hòa hoãn, đem xương sườn đưa vào trong miệng bắt đầu ăn, nhìn hắn từ đáy mắt cho đến đầu lông mày đều vui vẻ, tình thương của mẹ trong Cẩm Nương bắt đầu lan tràn, thấy ánh mắt hắn nhìn món nào, nàng liền đưa tay về phía đó, rất nhanh trong chén tướng công nhà nàng xếp thành núi nhỏ, mà đồ ăn cũng rất nhanh vơi đi, thậm chí rất nhanh liền thấy đáy bát, có đồ ăn ở xa, nàng đỡ eo đứng lên gắp, trong đó có đĩa gà xé phay vừa vặn đặt ở trước mặt Thái tử, Cẩm Nương cảm thấy một chút cũng không đủ cho tướng công nhà nàng, mình gắp cũng mệt mỏi, liền nói với Thái tử: “Cái kia, điện hạ, phiền ngài đem đĩa gà xé phay để gần ta một chút, ta cầm không tới.”

Tùy tùng sau lưng Thái nghe thấy vẻ mặt hắc tuyến, gắp không đến sao không để cho nô tài sau lưng đi gắp, lại muốn đích thân Thái tử điện hạ động thủ…Không nói đến thân phạn cao quý của Thái tử điện hạ, ít nhất hắn cũng là khác nha…

Thái tử cũng ngơ ngẩn, từ nhỏ đến lớn hắn chính là được người hầu hạ mà lớn lên, cho tới bây giờ quần áo đưa tới tay, cơm đưa đến miệng, ở đâu có cái việc phải làm công tác phục vụ tiểu sinh? Ngây ngốc nhìn Cẩm Nương vài giây, không có động, Cẩm Nương không chú ý đến cái này tí nào, nàng chỉ cần đối mặt với đôi mắt tinh khiết vô tội của tướng công nhà nàng, đầu óc liền trở nên mơ hồ, chỉ cần thỏa mãn tướng công, nàng cũng không quan tâm, thấy Thái tử điện hạ bất động, nàng có chút cáu giận, bĩu môi, bật thốt ên: “Điện hạ, tinh thần thân sĩ, phục vụ nữ tử phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng nha, không thấy được bụng ta lớn có chút bất tiện, bàn tay không với qua được sao?”

Vẻ mặt Thái tử đen đi, hắn không biết thân sĩ trong miệng Cẩm Nương là cái gì đang ngơ ngác, Lãnh Hoa Đình cười như không cười giải thích: “Thân sĩ là kẻ có tu dưỡng, là người biết lễ phép, là người có tính cách hào phóng.”

Giải thích rất tốt rất cường đại, Thái tử nghe xong trong lòng rất thoải mái, khó được nghe nữ này khen mình, thật cao hứng rồi còn bưng cái đĩa gà xé phay lên đưa đến trước mặt Cẩm Nương, chỉ kém hai tay cung kính cùng hành lễ nữa thôi. Hoàn toàn đã quên, ở thời đại này của mình, cái gọi là tư tưởng Nho giáo, không có nam nhân phục vụ nữ nhân, nữ nhân không có địa vị, chỉ tồn tại hèn mọi, từ trước đến nay chỉ có nữ nhân phục vụ nam nhân, mà nam nhân cứ như vậy yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục của nữ nhân.

Cẩm Nương nói tiếng cảm ơn, đem gà chia một nữa đến khay của Lãnh Hoa Đình, ôn nhu hỏi thăm: “Đã đủ chưa? Còn muốn ăn đồ ăn gì nữa không?”

Thái tử kinh ngạc nghe thấy giọng mềm mại nhẹ nhàng của Cẩm Nương, lần đầu tiên hắn cảm thấy địa vị của Tiểu Đình cao hơn mình nhiều, cảm thấy thực sự khác biệt, mình cùng Thanh Dục ngồi hai bên bàn, giống như hai người qua đường Giáp Ất, Cẩm Nương ngoại trừ lúc mình bưng thức ăn đến liếc nhìn mình, ánh mắt kia như là đặt toàn bộ trên người tướng công nhà nàng, phảng phất như dưới gầm trời này chỉ có một nam tử là Tiểu Đình, hắn không khỏi thấy buồn bực, lay cơm trong chén, đột nhiên lớn tiếng nói: “Cô muốn ăn thịt sườn kho tàu.”

Cẩm Nương nghe xong liền giương mắt nhìn chung quanh, thấy một đĩa khác trên bàn ăn đã gần hết, mà nhà mình còn thừa lại mấy miếng, không chút khách khí nào liền đem miếng xương sườn trong đĩa gắp vào chén tướng công nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cười nịnh nọt với Thái tử “Điện hạ, xương sườn dầu mỡ quá mức, ăn hết thì Cholesterol sẽ hơi cao, có hại cho sức khỏe, không nên ăn nhiều ah, không nên ăn nhiều.”

Thái tử nghe xong ngừng lại một chút, không nên ăn nhiều sao còn gắp toàn bộ vào trong chén tướng công nhà ngươi! Cố ý ! Nhưng mà nhìn thấy nàng cười cười, hai tay như đang che chở cho Tiểu Đình, bộ dạng như che chở cho con, thì cảm thấy vị chua, rồi lại không khỏi thản nhiên cười, không biết mình thế nào nữa, trở nên ấu trĩ, còn đi đoạt đồ ăn như thế, tình hình này mà nói ra, sợ sẽ dọa chết người, chỉ là Tiểu Đình không cần cười đắc ý như vậy chứ, thật là đáng ghét a.

“Cholesterol là cái gì?” Thái tử buồn cười cầm đũa gắp rau vào chén của mình, từ khi vào trong biệt viện, hắn liền bỏ quên quy củ trong nội cung, không cho người chia.

Cẩm Nương nghe được sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, chính mình lại nói sai rồi, nhưng mà, sai nhiều hơn, Thái tử sẽ quen thôi, liền cười nói: “Dường như là ở bên trong gan có tồn tại một loại chất, nếu hàm lượng hơi cao, liền có hại cho sức khỏe.” Kỳ thật Cẩm Nương cũng không hiểu nhiều lắm nha, chỉ là kiếp trước có người nói cái gì đó, nàng cũng nhớ kỹ, biết rõ nam nhân không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ.

“Ăn xương sườn sẽ hơi cao?” Thái tử vẫn khó hiểu, con mắt yên lặng nhìn trong chén Lãnh Hoa Đình có mấy khối xương sườn xốp giòn, không rõ vì cái gì hắn ăn hết thì không có việc gì, chính mình ăn hết lại có hại cho sức khỏe.

“Là do ăn quá nhiều dầu mỡ, điện hại, ví dụ như , móng heo, chân giò heo,nội tạng động vật…” Thái tử đã không có xương sườn ăn, chiếc đũa đang định gắp chân giò heo gần mình, nghe Cẩm Nương ở đằng kia nhắc tới, liền dịch chuyển chiếc đũa, đang muốn gắp ruột già, lại nghe nói nội tạng động vật cũng không thể ăn, hắn không khỏi đặt đũa xuống, không biết ăn cái gì mới tốt, một bàn đầy đồ ăn, chỉ có đĩa rau kia là đáng ăn nhất.

Nhưng ngước mắt lên, chỉ thấy Bạch Thịnh Vũ cũng đang ăn mấy đồ ăn đó, đang ăn một móng heo gặm rất ngon, ánh mắt trở nên ai oán, hỏi Bạch Thịnh Vũ : “Những…thứ này ngươi không sợ ăn hết sẽ có vấn đề sao?”

Bạch Thịnh Vũ phấn đấu cùng cái khối móng heo kia xong, mới nói: “Điện hạ, ngài cùng ăn cơm một chỗ với đôi vợ chồng bọn họ thời gian không dài, thần ngay từ đầu cũng giống ngài, bị Tứ muội muội nói cái gì cũng không dám ăn, về sau cũng đã rõ ràng, chỉ cần là đồ Hoa Đình ưa thích, toàn bộ trên bàn mọi người tốt nhất đừng ăn, ăn hết sẽ có hại cho sức khỏe, nhưng điện hạ ngài nhìn xem, Hoa Đình ăn hăng hái vậy, chúng ta cần gì phải bạc đã dạ dày của mình đâu?”

Thái tử nghe xong mặt đen lại, thật là, nếu thật có vấn đề, Cẩm Nương còn có thể cho Tiểu Đình làm càn khi ăn như vậy sai, sau khi thu đũa lại đưa ra, gắp một miếng giò kho tàu lớn, chưa kịp ăn, chợt nghe Tiểu Đình ở đằng kia u oán nói: “ Nương tử, đã no rồi, ta không ăn được ba đũa rau rồi.”

“Chàng có ăn hay không, không ăn về sau đừng muốn ăn xương sườn nữa, chàng đúng là gia hỏa không thịt không vui, có biết là dinh dưỡng phải phối hợp đồng đều không.”Rất nhanh lại nghe thấy Cẩm Nương gầm lên với Tiểu Đình, Thái tử buồn cười ngẩng lên nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Đình bĩu môi, ngoan ngoãn nhét hết rau mà Cẩm Nương gắp cho hắn vào trong miệng, vẻ mặt thống khổ ai oán. Cái này khiến Thái tử Viên mãn ý rồi, chưa từng có nữ nhân nào quát tháo mình như vậy, bộ dạng Tiểu Đình như vậy thật là tội nghiệp, cưới vợ phải lấy hiền, lấy hiền, nữ nhân trong nội viện của mình có người nào không nịnh nọt đây, ai dám cao giọng cùng mình nói chuyện? Đó không phải là tìm chết sao?

Nhưng mà, giống như cũng không có ai sẽ quan tâm cùng săn sóc mình như vậy, những nữ tử kia, không cố ý nịnh nọt, cũng là sợ mình như hổ, lại không muốn a dua nịnh hót, có mấy ai như Cẩm Nương đối đãi với Tiểu Đình chân tâm thật ý, có mấy người trong sáng tự nhiên như Cẩm Nương, không mang theo nửa điểm làm ra vẻ cùng để đạt lợi ích.

Ăn xong bữa cơm, trong lòng Thái tử như có điều suy nghĩ, sau khi uống qua chén trà, vẫn không muốn rời đi, Cẩm Nương ngáp dài muốn đi nghỉ trưa, nhưng Thái tử chính là đang hứng thú vô cùng, nghĩ đến buổi sáng cùng nàng nói mấy chuyện kia, những cái kia đối với Thái tử mà nói quá mức mới lạ cùng kích thích, khiến hắn hưng phấn đến khó chịu, chỉ muốn rèn sắt khi còn nóng, cực kỳ suy nghĩ một chút, Cẩm Nương lại thiếu hứng thú nói: “ Điện hạ này, một ngụm không thể ăn hết cả bàn tiệc, những chuyện này, đợi sự tình nhà máy giải quyết xong, mới có thể bắt đầu được.”

Thái tử đương nhiên biết rõ cái gì gọi là đợi sự tình bên trong căn cứ giải quyết, nhưng mà, hắn cũng là người thông tuệ, thấy được mấy lời của Cẩm Nương có lợi ích cực lớn trong chính trị cùng kinh tế, đúng là lương phương trị quốc ah, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.

Cẩm Nương bất đắc dĩ khom người, thi lễ một cái sau đó mệt mỏi không nói, trực tiếp trở lại buồng trong đi ngủ. Gạt Thái tử đang ở lại trong phòng.

Bạch Thịnh Vũ thấy sắc mặt Thái tử không tốt lắm, vừa chắp tay, mượn việc chiêu binh bề bộn, rồi lẻn đi.

Lãnh Hoa Đình ngược lại cảm thấy nương tử nhà mình không có làm sai cái gì, nàng là người mang thai, rất dễ buồn ngủ, nên hiếm khi hắn hoàn nhã cùng Thái tử nói: “Ngài đã mệt mỏi một ngày, không bằng cũng đi vào phòng nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng không kịp, có chuyện gì đến mai lại đến thương nghị, nương tử dù sao cũng là nữ nhân, cùng Thái tử điện hạ ngài ở chung một chỗ đàm luận quốc gia đại sự, thật có chút không thỏa đáng ah.”

Thái tử nghe vậy bất đắc dĩ đứng lên, ngữ khí mang theo vị chua: “Tiểu Đình, đệ quả thực lấy được người vợ tốt, đến mai Thái tử ca ca lại đến quấy rầy đệ.”

“Ah, điện hạ đi thong thả, thần kính xin điện hạ, đến ngày mai, tại bên trong phủ Giang Hoa bày một cái lôi đài, tuyển chút ít cao thủ võ công tuyệt hảo.” Lãnh Hoa Đình chắp tay hành lễ với Thái tử, ngay lúc Thái tử muốn đi ngoài, còn nói một câu như vậy.

Trước Thái tử chợt nghe Cẩm Nương đang nói muốn mở luận võ nhận người cái gì đấy, không nghĩ tới thật đúng là Tiểu Đình chịu làm, mày kiếm của hắn hơi nhíu nói: “Hai ngàn tên lính, đệ hoàn toàn phải ở bên trong bồi dưỡng, cần gì phải tuyển thêm nhiều, bày ra quá lớn, sẽ làm mọi người kiêng kị đấy, coi chừng mũi tên quay ngược bắn lại bản thân.”

“Không tuyển người không được ah, thần tuyển người cũng không phải dùng tại bên trong tư binh.” Lãnh Hoa Đình vừa cười vừa nói.

“Dùng ở nơi nào? Phủ Giản thân vương nhà đệ tự nhiên có {ám vệ}, lại còn người Cô đưa cho đệ, hơn nữa còn đại doanh Giang Nam bảo hộ, đệ còn thiếu người à?” Thái tử tức giận nói, đôi vợ chồng này thật sự được một tấc lại muốn tiến lên một thước ah.

“Điện hạ không phải nói sẽ tiến hành xâm lượng kinh tế với Tây Lương sao? Thần đang nghĩ xây dựng một thương đội lục địa, chuyên chạy từ Đại Cẩm đến mấy đại quốc chung quanh, cùng bọn họ làm kinh doanh, đồng thời trong quá trình làm kinh doanh có thể nghe ngóng tình báo của địch quốc, đấy chính là việc nhất cử lưỡng tiện, đem người phủ Giản thân vương dùng, thật đúng là không đủ, thương đội này, nhất định phải có công phu thiếp thân để tự bảo vệ mình, thần tuyển những người này, kỳ thật cũng là muốn vì nước phân ưu nha.” Lãnh Hoa Đình vừa cười vừa nói.

Thái tử nghe xong sắc mặt ngưng lại, trong mắt tựa lóe lên một chút ánh sáng, giật mình nói với Lãnh Hoa Đình: “Cách ý này của đệ chính là hợp ý cô, Tiểu Đình, đây cũng là do nương tử đặc biệt kia dạy ngươi sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong mặt tối sầm, giọng nói trầm xuống nói: “Lời nói hôm nay của nương tử chỉ là tâm huyết dâng trào, trong đầu nàng sao mà có nhiều thứ đến thế, sao có thể dạy thần toàn bộ, điện hạ, trong mắt ngày thần vô dụng như thế sao?”

Thái tử nghe được khẽ giật mình, trong lòng biết lời này làm tổn thương lòng tự trọng của Tiểu Đình, khuôn mặt lập tức giãn ra nói: “ Ý tứ của Thái tử ca ca không phải vậy, ta đương biết rõ Tiểu Đình cũng tài hoa cơ trí hơn người, chỉ là…”

“Nương tử dù sao cũng là nữ nhân, nàng chỉ là đưa ra đề nghị, thật muốn làm hoàn thiện, còn phải cần chúng ta lập ra kế hoạch, hay là điện hạ cũng muốn treo cho nương tử cái một quan nửa chức? Tham dự triều chính?” Lãnh Hoa Đình không khỏi nở nụ cười, nghĩ đến Cẩm Nương thường cùng hắn nhắc tới cái gì mà nam nữ ngang hàng, nữ tử có thể gánh nửa bầu trời…, hắn cũng biết,tiểu nương tử chỉ ở trước mặt hắn mới dám nói, đến trước mặt người đời, tuyệt đối không nói ra những điều kia đâu.

“Ý của đệ là thành lập một cái thương đội lục địa, chuyên môn chào hàng những thứ tốt của Đại Cẩm chúng ta với mấy nước Tây Lương, Đại Sở , Lâm Quốc, thật sự chỉ có thể dựa vào chào hàng những vật này có thể phá hư kinh tế nước khác sao?” Đây chính là điều Thái tử để trong lòng, muốn hỏi Cẩm Nương sự việc cho rõ.

“Có thể thành đấy, điện hạ ngài xem, nếu dân chúng Tây Lương cũng tự dệt được vải bố, nếu trên thị trường một thớt vải bố bán được tám lượng bạc, vậy người dệt vải mới có lợi nhuận, mà chúng ta có nhà máy sản xuất hạt bông tốt nhất khi thành phẩm cũng chỉ có ba lượng, hơn nữa phí vận chuyển một lượng bạc một thớt, ở Tây Lương chỉ bán bảy lượng bạc một thớt, chúng ta đã lời ba lượng bạc một thớt bố, mà người Tây Lương mua bố cũng lời một lượng, kể từ đó, nhưng cái thớ vải vóc bán giá tám lượng của Tây Lương kia sẽ không bán được, vải không bán được, đương nhiên bông vải cũng không ai muốn mua, kể từ đó, dệt vải tơ lụa sẽ mất nghiệp, chỉ có thể đổi nghề làm cái khác, bông vải được trồng không có người thu mua, cũng sẽ bán đổ bán tháo, lúc đó, chúng ta có thể lựa chọn thời điểm bọn chút bán bông vải thu hồi lại làm nguyên vật liệu, mà dân chúng bọn hắn không có nhiều việc làm để sinh sống, bên trong nước người rảnh rỗi nhiều quá, tự nhiên sẽ tạo thành rung chuyển, đây cũng chỉ chính là đạo lý dân dĩ thực vi thiên, dân chúng sinh hoạt mất trật tự đây là thời điểm kẻ thống trị trên ngai vàng sẽ ngồi không yên đâu.” Lãnh Hoa Đình nhàn nhạt nói rất có trật tự.

Thái tử nghe xong vội vàng gật đầu, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa hưng phấn nhỏ, “Ừm, Tiểu Đình nói rất là hợp lý, cái kia theo lời đệ muội nói, chúng ta trong các lĩnh vực khác cũng có thể sáng tạo ra đồ giá rẻ, như vậy các ngành sản xuất khác cũng sẽ phải chịu đả kích? Tây Lương kia chẳng phải sẽ đại loạn sao?”

“Đó là tự nhiên, đến lúc đó, chúng ta xuất binh ứng chiến, cũng có thể diệt được Tây Lương, chỉ là đây là một quá trình cần thời gian và kiên nhẫn, không phải nhanh mà thấy được.” Lúc Lãnh Hoa Đình nói lời này biểu hiện rất nghiêm túc mà chăm chú, cùng lúc trước trong phòng khách chu miệng giả bộ đơn thuần trước mặt Cẩm Nương tưởng như hai người, hào quang cơ trí lóe lên trong mắt phượng xinh đẹp.

Thái tử cười đến vân khai vụ tán (mây tách ra sương mù tan ), vỗ vỗ tay Tiểu Đình, trong mắt có chút ý ranh mãnh hàm xúc: “Đệ đã khẳng định như vậy, Cô sẽ đem cái thương đội kia cho phủ Giản Thân vương các người quản lý?”

“Ngoại trừ phủ Giản thân vương, lại có ai dám tiếp nhận? Nương tử của ta nói, nàng còn muốn sinh cho ta nhiều con trai con gái, chức quan lục phẩm kia đối với ta không có ý nghĩa, nhưng cũng muốn kiếm ít tiền nuôi con, chẳng lẽ ngay cả điều ấy cũng không đồng ý sao?” Vẻ mặt Lãnh Hoa Đình lại là vẻ mặt người vô tội rồi.

Lông mày Thái tử chau lên nhìn Lãnh Hoa Đình, hắn mới vừa nói câu chỉ có phủ Giản thân vương mới có thể tiếp nhận đã tùy tiện rồi, thương đội đường bộ so với thương đội trên biển, thì đối với Triều đình trọng yếu hơn, các nước Nam Dương cách khá xa Đại Cẩm, thương đội vãng lai cũng chỉ có thể trên phương diện kinh tế, nhưng trên lục địa lại khác, Tiểu Đình cũng vừa nói, thương đội hành tẩu trong dân gian các quốc gia, là công cụ thu thập tình báo tốt nhất, hơn nữa, cũng giám thị nhất cử nhất động của địch quốc tốt nhất, cũng lại càng dễ dàng cùng quý tộc các nước thành lập quan hệ hợp tác, tương lai cái này, chính là một cỗ thế lực rất mạnh như tay mặt tay trái giúp ít cho triều chính, một Vương gia đem kinh tế cùng tin tức tình báo đều nắm trong tay, tăng cường ngoại giao bên ngoài, quyền thế không phải đến trời sao? Sợ là tương lai Hoàng thượng cùng mình làm việc cũng phải nhìn sắc mặt bọn hắn ba phần.

Thế nhưng mà, không đáp ứng cũng không được, tất cả cái này đều là ý kiến của cẩm Nương, do Lãnh Hoa Đình hoàn thiện, sự việc càng quan trọng hơn, hôm nay chỉ có một nhà máy, hơn nữa còn là cái nhà máy có thể sụp đỗ bất cứ lúc nào, nếu không có hai người bọn họ hỗ trợ, Đại Cẩm sẽ không cách nào xây mấy cái mới lạ, không có căn cứ sinh ra lợi ích khổng lồ kinh tế cho Đại Cẩm, vậy việc khai thông buôn bán với Tây Lương cùng các quốc gia khác cũng chỉ có thể thành lời nói suông, như lời hắn nói, Giản thân vương phủ không tiếp, lại có ai dám tiếp, hai người bọn họ căn bản chính là bóp chặt yết hầu của triều đình, những thứ bọn họ muốn, dù không muốn cũng lại không cách nào không cho ah.

Cũng may hắn nói, hắn đối với quan cao chức trọng không hứng thú, lời này tuy bán tính bán nghi, nhưng cùng vợ chồng bọn họ ở chung một thời gian ngắn, Thái tử cũng có cảm giác, Cẩm Nương tuy tài trí hơn người, nhưng rõ ràng tâm lại là một tiểu nữ nhi, chỉ muốn an nhàn sinh sống, Tiểu Đình….Chân của hắn tàn thật, thật muốn lật đổ triều đình, thì một người tàn tật có thể làm nên chuyện gì, Thái tử đột nhiên thấy thoải mái, may mắn Lãnh Hoa Đường lấy chính là Thượng Quan Mai, không phải Tôn Cẩm Nương, nếu không thì, nếu để cho hắn chưởng quản quyền to, Hoàng thất đúng là ngập tràn nguy cơ, người nọ dã tâm bừng bừng, không có thuần hậu như Tiểu Đình.

“Nhà của đệ tiền còn thiếu sao, hoa hồng chia ra từ trụ sở, cũng đủ ngươi nuôi một ổ oắt con rồi.” Thái tử tức giận nói ra với Lãnh Hoa Đình.

“Có ai chê tiền nhiều đâu, đến lúc đó, Điện hạ ngài cũng tham gia là được, người trong Hoàng thân quý tộc cũng có thể tham gia cổ phần đấy, ta là người phúc hậu, có tiền mọi người đều chia, sẽ không ăn một mình đâu.” Lãnh Hoa Đình vẻ mặt tươi cười sáng lạn, bộ dạng không có chút tâm cơ nào.

Thái tử nghe xong trong lòng càng thêm thoải mái, chỉ sờ đầu hắn nói: “Coi như đệ có lương tâm, vẫn còn nhớ rõ Thái tử ca ca, Ân,Giang hoa là một tiểu huyện quá nhỏ, có thể có bao nhiêu nhân tài, đệ thật muốn nhận người, còn phải dán bố cáo trong các huyện khác một chút, có thể để cho người tài chung quanh đều đến tuyển dụng, lục bộ thương đội không thể so với những thứ khác, hơi có sai lầm toàn bộ đội sẽ bị tiêu diệt đấy.” Thái tử mỉm cười lại nói.

Lãnh Hoa Đình nghe xong mừng rỡ, chắp tay hành lễ với Thái tử, “Đa tạ điện hạ, thần hôm nay cũng chỉ là chiêu trước một bộ phận, mà trong tư quân vẫn còn thiếu người cầm binh, dù có tuyển bên ngoài, thì cái thương đội này còn phải đợi quyết định của Hoàng Thượng, đợi có trụ sở mới rồi nói sau, hôm nay trụ sở sản xuất, hàng cung cấp cho Nam Dương có điểm quá sức đây này.”

Thái tử biết rõ lời này là thật, liền gật đầu, quay người đi ra ngoài rồi.

Lãnh Hoa Đình trở lại trong phòng, Cẩm Nương lại mở to hai mắt nhìn hắn, đâu thấy chút buồn ngủ nào, hắn nao nao.Trong lòng biết nàng bất an, liền đi qua ôm nàng vào trong ngực, vỗ lưng của nàng nói: “Như thế nào không ngủ?”

“Tướng công, chàng nói đi, có phải chúng ta cũng đoạt lấy cái chức vị thế tử kia hay không?” Hai mắt Cẩm Nương sáng lóng lánh, trong mắt, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc

Lãnh Hoa Đình nghe vậy trì trệ, vuốt tóc của nàng, oang oang nói: “Nàng đang quan tâm ta không phải thế tử sao?”

Cẩm Nương từ trong ngực của hắn nhìn lên, nói một tiếng: “Nói gì vậy, địa vị thế tử kia có được cái gì đâu, chỉ là chịu không được người khác mượn thân phận kia mà đắc ý.”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy thản nhiên cười, đem nàng đi tới giường nói: “Nghỉ ngơi tốt đi, không phải mệt nhọc sao?”

Đôi mắt Cẩm Nương như ở trong đêm tối mà nhìn thấy ánh sáng bình minh, nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Tướng công, ta biết chàng có chí lớn, chàng tài hoa hơn người, chỉ là bị người ta áp chế, đọc nhiều binh thư như vậy là vì cái gì, không phải là vì kiến công lập nghiệp sao? Chỉ cần chàng muốn, ta sẽ ủng hộ, chúng ta không thể cắm dùi một chỗ trên buôn bán, còn muốn cho chàng trong quân đội tỏa sáng, chúng ta có tổ ấm của mình, còn có tiền đồ, để tức chết những người đã từng xem thường chúng ta, được không?”

Lời này gợi lên ngọn lửa trong lòng Lãnh Hoa Đình, hắn cũng đã từng có hùng tâm vạn trượng, nam nhi ai mà nguyện ý ở trong nhà, ngày ngày tư thái giống như nữ nhi, đương nhiên là muốn phóng ngực tới biên cương, bảo vệ tổ quốc, xây dựng chiến công bất thế.

“Nương tử, nàng có phải lại có cái tư tưởng gì mới hay không?” Lãnh Hoa Đình cười véo mũi Cẩm Nương, kéo chăn lên một ít cho nàng.

“Đúng vậy a, chàng còn nhớ rõ ta đã cải tạo xe lăn cho chàng không? Cái kia còn dùng đến nguyên lý lên xuống, có thể cải tiến máy ném đá hiện tại đấy, hơn nữa chúng ta ở trên thuyền không phải bị một ít thuốc nổ liền chìm thuyền sao? Đến lúc đó, chúng ta không ném đá, vì tốn thời gian sử dụng trên chiến trường, thay vào đó là quăng bao thuốc nổ so với đá có lực xác thương lớn hơn.” Cẩm Nương càng nói càng hưng phấn, đâu còn buồn ngủ, nhếch chăn lên, liền tự ngồi dậy trên giường, tay cũng bắt đầu khoa tay múa chân mà bắt đầu…, “Chúng ta trước là có quyền sở hữu tài sản, cũng phải có binh quyền, hai ngàn tư binh này cho tướng công huấn luyện đi, đến lúc đó trong quân đội chúng ta cũng là một danh tướng, thống soái đại quân là nguyên soái, chàng nói có được không, tướng công?”

Lãnh Hoa Đình yên lặng nhìn nàng, mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng của nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, tỏa sắc dị thường, trong lòng hắn bỗng như có dòng suốt nhỏ chảy qua, vì lời nó của nàng mà uất ức của thất bại tích tụ trong lòng nhiều năm được tẩy rửa đi.

Giữa trưa hôm đó, Cẩm Nương nói rất nhiều lời, mà Lãnh Hoa Đình cũng chỉ yên lặng nghe nàng nói rất nhiều, rất kiên nhẫn, rất kiên nhẫn, không có chen miệng vào dù chỉ một câu.

Lại qua gần mười ngày nữa, sau khi chiêu mộ cuối cùng cũng đã có năm trăm tên lính, ở bên trong thành Giang Hoa chiêu mộ nhiều như vậy, cũng vì Thái tử ngầm đồng ý xuống, Bạch Thịnh Vũ được lệnh đi huyện Giang Lâm, chỉ là, lúc gần đi, hắn đặc biệt đi tìm Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình.

“Tứ muội phu, kinh phí không đủ rồi, lúc các người tới, cũng không mang theo bao nhiêu tiền, hôm nay có tiền có thể dùng đều được dùng gần hết, Tứ muội muội không nên cho từng binh sĩ mới tiến vào vay tiền bạc, bọn hắn thì an lòng rồi, nhưng hiện tại mấy ngàn lượng bạc của các ngươi đã sớm hết, đây là kết quả tỷ phu ta đã tiết kiệm rồi đấy.” Bạch Thịnh Vũ vốn không muốn nói, hắn là người đọc sách, nói tới tiền có chút không được tự nhiên, ngày thường tiêu tiền như nước đã quen, hôm nay cho hắn làm đương gia đại sạp hàng, hắn phải toan trái tính, phải so đo, nên rất không quen.

Cẩm Nương nghe được “Phì” một cái cười cười, đi vào nội thất, cầm khối ấn tín Giản thân vương gia cho nàng đưa đến trước mắt Bạch Thịnh Vũ nói: “Dụ thân vương không phải nói Giản thân vương tham không ít sao? Huynh nói nhà người khác không có bạc, phủ Giản thân vương như thế nào lại không có, tỷ phu, huynh có thể đừng tiếc, đừng đau lòng, nhanh một chút tuyển tinh binh cường tráng về cho chúng ta mới là đúng.” Nói xong, gọi Diệp Nhất tới, lấy một bó to ngân phiếu đặt lên tay Bạch Thịnh Vũ.

Diệp Nhất quản lý sổ sách của Giản thân vương tại Giang Nam đã lâu, Diệp Trung Bân lúc trước cũng trộm một quyển đi ra ngoài cho Dụ thân vương, nhưng Thiếu chủ hiện tại thật ghê gớm dám cầm bạc riêng của Vương gia đi ra ngoài, không sợ triều đình thực đối với Giản thân vương kiêng kị, rồi định tội Giản thân vương tham lam sao?

“Yên tâm đi, từng ấy tiền bạc, ta đã cùng Thái tử gia nói chuyện rồi, vốn là bạc của phụ vương chúng ta nên được, về sau ta trông coi trụ sở, muốn lấy nhiều hơn…., đó cũng là danh chính ngôn thuận mà lấy, tối đa, về sau bổ sung số bạc thiếu này cho phụ vương là được.” Cẩm Nương mỉm cười, trước khi xuống Giang Nam, Vương phi đem con dấu của Vương gia cho Cẩm Nương, ý tứ chính là cho phép Cẩm Nương sử dụng tiền tài của Vương gia tại Giang Nam.

Lãnh Hoa Đình càng ngày càng lo lắng, Bạch Thịnh Vũ cùng Diệp Nhất vừa đi không lâu, hắn đột nhiên nói: “Nương tử, nàng ở trong nội viện nhé, mất ngày nay đi đâu cũng đừng đi, trừ phi đi nói chuyện cùng Thái tử gia, bằng không thì, không được xuất phủ.”

Cẩm Nương bị ánh mắt của hắn sửng sờ, một lúc sau mới lên tiếng: “Chàng…muốn đi đón mẫu thân sao? Cũng được, đã nhiều ngày như vậy rồi, mẫu thân cũng sớm nên tới mới đúng a, như thế nào còn chưa tới vậy?” Cẩm Nương cũng lo lắng.

Hai người đang nói, đã thấy bộ dạng Tứ Nhi điên cuồng xông vào, đã quên hành lễ, khóc lóc hô lớn với Cẩm Nương: “ Thiếu gia, Thiếu phu nhân, A Khiêm hắn…A Khiêm hắn một thân đầy máu trở về rồi.”

Cẩm Nương nghe vậy trong lòng liền trầm xuống, vội vàng đẩy Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài, đã thấy Lãnh Khiêm ngã xuống đang cố đứng tiến lên, vừa vào cửa liền quỳ thẳng trên mặt đấy: “Thuộc hạ vô năng, Vương phi nàng…Vương phi nàng bị kẻ trộm vây ở trên núi Yên Mặc rồi, thuộc hạ liều mạng mới trốn được về đây báo tin, Thiếu gia, nhanh một chút phái người đi cứu Vương phi.”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy trợn mắt lên, một chưởng đánh vào trên lan can xe lăn, nhìn A Khiêm nói: “ Các ngươi không phải dẫn theo rất nhiều {ám vệ} của vương phủ sao? Như thế nào vẫn bị người ta tóm chứ?”

“Thiếu gia, quân địch quá nhiều, so với lúc trước đối phó với chúng ta còn nhiều hơn mấy lần, hơn nữa kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, giống như không bắt được Vương phi thì không cam tâm, mấy người thuộc hạ che chắn được cho Vương phi chu toàn, hiện tại Vương phi ở trong sơn động, bị kẻ địch vây quanh, không cách nào xuống núi được, nhưng mà, nếu như chậm mấy ngày…Chỉ sợ hết nước cạn lương thực…hơn nữa kẻ cướp chính là đang lục soát núi…” Lãnh Khiêm vừa nói mấy chỗ vết thương trên người vẫn còn đang chảy máu, Tứ nhi ở một bên nhìn thấy lại thương tâm, không quan tâm trong phòng, bưng nước ấm đến, muốn rửa sạch vết thương cho hắn, đầu gỗ chết tiệt, đi ra ngoài làm việc cũng không nói với nàng một tiếng, khiến nàng nhớ thương vô cùng, thật vất vả trở về, lại một thân bị thương, hỏi nàng làm sao mà không đau lòng.

“A Khiêm, trước ngươi nói vị trí Vương phị bị nhốt trên núi ở đâu, chỗ đó có đặc thù địa lý gì, ngươi cứ ở lại dưỡng thương, việc cứu người cũng đừng có đi.” Cẩm Nương tỉnh táo lại, nhìn một thân A Khiêm bị thương lòng cũng rất chua xót, vừa quay đầy , nói với Trương ma ma : “Đi mời Thái tử gia, trên tay hắn có binh, tướng công chỉ đem chút ít vệ đội đi thì có thể không thành công.”

Cẩm Nương lo lắng hơn chính là hai chân của Lãnh Hoa Đình vào lúc này sợ là sẽ bại lộ, phải cứu Vương phi, chẳng lẽ còn muốn ngồi lên xe lăn đi sao? Nhưng hôm nay đúng là không phải là lúc đứng dậy ah, tướng công tàn phế sẽ để cho hoàng gia mất đi rất nhiều cảnh giác, còn rất nhiều chuyện cần xử lý lắm.

Cẩm Nương lo lắng hơn chính là hai chân Lãnh Hoa Đình sẽ bị lộ ra, phải cứu Vương phi, chẳng lẽ còn muốn ngồi trên xe lăn để đi sao? Nhưng hôm nay thật đúng là không phải lúc thức dậy a, tướng công tàn yếu làm cho Hoàng gia mất đi tính cảnh giác, rất nhiều chuyện muỗn xử lý cũng dễ dàng hơn.

Trương ma ma quay người đi.

Nhưng Lãnh Khiêm lại quật cường nói: “Những thứ…này chỉ là ngoại thương, không có gì đáng ngại, thuộc hạ vô năng, không thể đón Vương phi trở lại, đã là đáng chết, địa hình thuộc hạ quen thuộc, do đó thuộc hạ dẫn thiếu gia đi sẽ đỡ hơn một ít.

Cẩm Nương cũng biết lời A Khiêm nói là thật, một lúc sau Thái tử nghe tin vội vàng đến, đi theo phía sau là Lãnh Thanh Dục.

Thái tử nghe A Khiêm đem tình hình lúc ấy miêu tả một lần nữa, sắc mặt rất là ngưng trọng, trầm ngâm một lúc mới nói: “Sợ là người Tây Lương tặc tâm bất tử, muốn dùng Vương phi để áp chế Tiểu Đình cùng đệ muội, bọn hắn thấy hai người là nhân tài, mục đích cuối cùng là đem các người bắt đi, núi Yên Mặc cách đây cũng không gần, nếu thúc roi phi ngựa cũng phải mất hai ngày đường, việc này không nên chậm trễ, hiện tại Cô sẽ đi triệu tập nhân mã đại doanh Giang Nam, Thanh Dục, ngươi mang vệ đội của cô đi trước một bước.”

Lãnh Thanh Dục nghe xong ngập ngừng, như có lời gì muốn nói, lại không biết mở miệng thế nào, Cẩm Nương thấy vậy liền nói: “Thế tử, nếu là khó xử, thì quên đi.”

Cẩm Nương nhìn vẻ mặt này của Lãnh Thanh Dục nhìn ra đúng là khó xử cho nên mới nói như vậy, ai ngờ Lãnh Thanh Dục nghe vậy tức giận bốc lên, liền quát nàng : “Nàng cứ không tin ta như vậy sao?” Sâu trong mắt kia đúng là bị tổn thương sâu sắc, Cẩm Nghe nghe xong liền không hiểu được, kinh ngạc nhìn hắn, không rõ vì sao hắn đột nhiên rống lên với mình.

“Thái tử ca ca, Phụ vương ta hình như đang ở cảnh nội núi Yên Mặc, muốn thông tri hắn một tiếng hay không?” Lãnh Thanh Dục rống Cẩm Nương xong, nhìn vẻ mặt nàng vô tội, thì cảm thấy càng thêm đau xót xấu hổ, vòng vo mãi, mới nói với Thái tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.