Thứ Nữ

Chương 141: Chương 141




Cẩm Nương nghe xong mới hiểu rõ được một chút, trên mặt đỏ ửng lại càng nhiều, Vương Gia khi đó vô cùng xúc động, khi đó trong lòng chỉ sợ là đang nghĩ, nha đầu kia đâu có sáng tác gì, chỉ là lấy cắp thơ văn của người xưa mà đối đáp lại thôi, chẳng qua, cũng có thể coi như bản thân có một chút thơ văn, thì cũng chưa có thể nhìn thấy được tài học cùng bãn lĩnh của Diệp Cô nương này, Cẩm Nương vẫn còn hoài nghi trong lòng của Vương gia thật sự đang nghĩ gì, nhưng mà, cách nhìn của nàng đối với Vương Gia đã thay đổi, từ chuyện này mà nói, có thể thấy sức nhẫn nạy của Vương Gia đã luyện đến lô hỏa thanh thuần.

“Nhưng mà, phụ thân, con vẫn chưa hiểu, chuyện này lúc trước không phải rất khó tưởng tượng sao? Con đúng là Tứ cô nương thật sự của Tôn gia nha.” Cẩm nương ngẩng đầu hai con ngươi long lanh nghi hoặc, quay đầu nhìn lướt qua Lãnh Hoa Đình, rồi hỏi vương gia.

“Ha ha ha, con nhất định có chỗ không biết, năm đó lúc Diệp cô nương còn chưa nổi danh, còn là một cô nương nông thôn, hơn nữa, là bị ép gả cho một ngốc tử, ban đầu vốn là một người thuần lương, nhưng lại bị ép buộc phải gả đi, phải nhảy sông, về sau lúc quay về thì trở nên tức giận, giống như đã trở thành một người khác, phụ thân lúc trước thấy được bài thơ này, dĩ nhiên là sẽ cho người đi điều tra con, cũng mau chóng điều tra tin tức về Tôn gia tứ cô nương, trước kia là một cộc gỗ rất kém cỏi, bị Tôn phu nhân ức hiếp , cơm ăn không đủ no, thì làm sao có thể học đánh đàn, làm thơ vẽ tranh được chứ? Mà con, sau khi tỉnh lại cũng đã thay đổi tính tình, gan càng lớn hơn , với trí thông minh của con, phụ thân có ngu ngốc cách mấy thì cũng phải đoán ra điều gì đó chứ.” Vương Gia đang cười mà giải thích.

Lúc trước điều tra qua lai lịch của Cẩm Nương thì tìm thấy có điểm giống nhau với Diệp cô nương, Vương Gia quả thực hưng phấn đến không thể ngon giấc vài đêm, nhưng hắn không dám biểu lộ ra, người như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nếu để cho hoàng thất biết được , tất nhiên sẽ nhanh chân đến trước, nơi nào mà đến phiên Tiểu Đình, mà Hoàng thượng đối với chuyện của Diệp cô nương cũng biết một chút, nhưng dù sao cũng không biết rõ bằng người trong phủ Giản Thân Vương, hơn nữa trong chánh trị ông đang lâm vào khốn cảnh, còn nội bộ Giản thân vương phủ lại bấp bênh, một khi không cẩn thận, sẽ bị hoàng thất huỷ hoại , Cẩm Nương đến chính là để cứu lấy Giản Thân vương phủ, có lẽ, trong lúc tối tăm như vậy, Diệp cô nương hiển linh, tặng cho Giản Vương Phủ ta một con tốt như thế.

Thì ra là, Diệp cô nương cũng là hồn xuyên nha, nhưng dường như so với mình còn xui xẻo hơn, mình ít nhất cũng một thứ nữ của tướng phủ, dù thế nào so sánh với thôn cô vẫn tốt hơn, nhưng mà, năm đó Diệp cô nương cuối cùng cũng có thể gả cho Vương gia, trở thành một nhân vật truyền kỳ của Đại Cẩm, tất nhiên cũng có một đoạn nhạc truyền kỳ, những câu chuyện bên trong sợ nói mãi cũng không xong đâ. Cẩm Nương nghiêng đầu bộ dạng Bát Quái , đối với vị tiền bối xuyên qua kia bội phục sát đất, nhưng mà vẫn không rõ nàng ấy chết như thế nào, thật sự là xuyên trở về sao?

“Phụ Thân, Diệp cô nương… Nàng đột nhiên biến mất, hay là lúc già chết đi ?” Cẩm Nương cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, nàng rất muốn biết, có phải bản thân mình có thể quay trở về hay không .

Giản Thân Vương thấy nàng hỏi đến vấn đề này, thì sắc mặt trở nên ảm đạm, trong mắt lộ ra một tia bi phẫn cùng bất đắc dĩ, do dự không biết có nên trả lời vấn đề này không.

Nghe đến việc này ,người khẩn trương nhất chính là Lãnh Hoa Đình, hắn từng nghe nói Diệp cô nương bất ngờ mất tích, trong phủ Gian Vương Phủ cũng không tìm được thi thể của nàng, cho nên, sau này có thể Cẩm Nương cũng giống như Diệp Cô Nương biến mất không biết tung tích, lòng của hắn lập tức trở nên hoảng sợ, sợ hãi có một ngày Cẩm Nương cũng giống như Diệp cô nương, đột nhiên không thấy, khi đó, hắn phải đi đến nơi nào mới có thể gặp lại nàng đây, trong lòng hắn sẽ rất thống khổ… Hắn không dám tưởng tượng.

Ánh mắt Cẩm nương sáng ngời nhìn Giản Thân Vương, hi vọng hắn có thể cho nàng một đáp án chính xác, nhưng sau nửa ngày Vương Gia vẫn trầm mặc, lại nói: “Năm đó, Cha còn quá nhỏ , rất nhiều chuyện cũng không biết được, chỉ biết là, lúc cha sinh ra, tổ mẫu đã mất.”

Cẩm nương nghe xong trở nên thất vọng, hai con ngươi ảm đạm hạ xuống, lại nhìn thấy tướng công đang nhìn mình,nàng đang muốn nói cái gì đó, thì Lãnh Hoa Đình đột nhiên bước tới một bước, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, giọng nói khàn khàn:” Ta không cho phép nàng biến mất, không cho nàng quay trở về, cho dù muốn đi, nàng nhất định phải dẫn ta theo.”

Trong lòng Cẩm Nương nghe thấy những lời này liền mềm xuống, vỗ lưng của hắn mà nói: “Yên tâm đi, trở về là một kỹ năng khó làm, ta còn chưa biết phải làm sao, hơn nữa, hơn nữa ở đây ta đã có chàng, còn có cục cưng, ta có thể yên lòng mà trở về sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong lời này cảm giác có chút an tâm, thở ra một hơi, Cẩm Nương từ trong ngực của hắn chui ra, nhắm mắt lại, một hàm ý uy hiếp sâu sắc: “Nhưng mà, tướng công nếu chàng còn khi dễ ta, có thể, ta sẽ dẫn theo cục cưng mà chạy trốn nha.”

Nghe xong lời này Lãnh Hoa Đình dùng ngón tay đánh nhẹ vào trán của nàng: “Lần sau còn nói lời này, coi chừng ta thu thập nàng.”

Cẩm nương vừa nghe, mặt liền xụ xuống, chạy đến bên người vương phi làm nũng nói: “Mẫu thân, xem đi, chàng ấy lại khi dễ con.”

Vương phi còn chưa tỉnh lại sau những lời nói của Vương Gia, thấy Cẩm Nương lại gần , bà cảm thấy mọi chuyện như không chân thực, đưa tay, đem Cẩm Nương ôm vào trong ngực, cảm nhận được sự tồn tại của Cẩm Nương, mới lẩm bẩm nói: “Tiểu Đình là sợ hãi thôi, đứa ngốc, nương cũng sợ, chúng ta sẽ không rời khỏi con, con cũng không thể mặc kệ chúng ta.”

Đối diện với Vương Phi chân thành hiền lành như vậy, Cẩm Nương không còn muốn tuỳ ý mà đùa giỡn nữa, nàng cọ xát vào thân thể ấm áp của Vương Phi mà nói : “Nương, làm sao có thể như vậy , chỉ cần các người không đuổi con đi, con nhất định sẽ không đi đâu cả, có tướng công, có cục cưng, có mẫu thân cùng phụ thân ở đây, đây mới là nhà của Cẩm Nương.”

Vương phi nghe xong lời này cũng cảm thấy yên lòng, bà cũng biết lòng của đứa nhỏ Cẩm Nương này rất là thiện lương, còn có tình cảm với Tiểu Đình, tuyệt đối sẽ không bỏ lại nơi này mà biến mất, trừ phi… có người xấu bắt nàng, hoặc là hại nàng… Nghĩ đến đây, vương phi nhịn không được rùng mình một cái, khẩn trương nói với Vương Gia: “Vương Gia, tiểu Đình với Cẩm Nương đã chịu đựng quá nhiều thống khổ rồi, chẳng lẽ không có cách nào trừng trị bọn ác nhân kia sao? Nếu để như vậy nhất định sẽ có chuyện không hay, thật đáng thương cho Cẩm Nương của chúng ta, thân thể đang mang thai , lại còn bị dày vò như vậy,làm sao có thể an tâm mà dưỡng thai đây.”

Vương Gia nghe xong cũng trở nên trầm mặt, ánh mắt sáng ngời ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Hoa Đình: “Tiểu đình, phụ thân đã trải qua nhiều năm nhẫn nhịn, vì lúc đó không có cách nào, Giản Thân Vương phủ không thể quá sạch sẽ, càng không thể quá mạnh mẽ hưng thịnh, vì có rất nhiều người đố kỵ, rất nhiều chuyện phụ thân cũng biết, nhưng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà thôi, bởi vì, quyền uy của Giản Thân Vương Phủ trước mắt của hoàng thượng càng ngày càng thấp đi, ân huệ của Diệp cô nương ban tặng đã qua hai đời rồi, lúc này cũng khó bảo đảm được điều gì cả, trong lòng Hoàng thượng cùng các vương công đại thần cũng đã sớm bất mãn đối với Giản Thân Vương phủ ,trên tay phụ vương bây giờ vốn không thể giữ được gia pháp của Giản Thân Vương phủ được nữa, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà thôi, để cho bọn họ giảm bớt sự đề phòng, nhưng hôm nay đã khác xưa rồi, con đã có Cẩm Nương, nàng là bảo bối của Đại Cẩm Triều, hiện tại, Thái tử tất nhiên cũng đã nhìn ra, tài hoa của nàng không thua gì Diệp cô nương, chúng ta đại khái có thể phấn khởi mà đánh trả lại bọn người đó rồi, nếu sự việc lại xảy ra lần nữa, sẽ không cần phải còn uất ức nhẫn nhịn nữa .”

Giản Thân Vương nói lời này làm cho trong lòng của Lãnh Hoa Đình trở nên nặng nề, hắn vô cùng tức giận khi nhìn thấy Vương Gia bất lực như vậy, lúc trước, nếu không phải do Vương Gia dễ dàng tin tưởng người kia, bản thân hắn cũng không thể trở thành như vậy, vốn tưởng rằng, Vương Gia là một người hồ đồ, nhu nhược, nhưng hiện tại nghe những lời này của người, trong lòng hắn đã hiểu rõ, nhưng nếu người hiểu rõ mọi chuyện nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, tuy nói người có nỗi khổ tâm, nhưng nếu là vì nỗi khổ tâm này, bỏ mặc giản Thân Vương phủ bị người khác vấy bẩn, cũng không thể mặc cho người khác giết hại mình mà cũng không quan tâm , mình là con trai ruột của hắn, không biết gì về tình có thể hiểu, nhưng nếu đã biết rõ, mà không làm sao để bảo vệ chính mình, kêu hắn làm sao chịu nỗi việc này? Sáu năm thống khổ trôi qua như vậy sao? Ngôi vị thế tử cứ thế nhường cho người khác à?

Nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt của Lãnh Hoa Đình, Giản Thân Vương thở dài một hơi, con mắt ươn ướt, áy náy vỗ bả vai của Lãnh Hoa Đình, “Tiểu đình, đời này, phụ thân quả thực có lỗi với con, lúc trước, phụ thân vì sợ Hoàng thượng nghi ngờ, cố ý không quan tâm đến chuyện trong phủ, chẳng qua một lòng muốn che chở cho mẫu thân của con mà thôi, về sau, lúc ta muốn quản mọi chuyện ,thì con đã bị người khác hại, thế lực của bọn họ lúc đó đã phát triển ổn định, phụ thân đành phải lực bất tòng tâm , cũng may phụ thân đã làm một chuyện anh minh nhất, là đem Cẩm Nương cưới về cho con, hơn nữa, từ đầu đến cuối ta cũng không đem Mặc Ngọc truyền lại cho bất kỳ người nào, nếu có Mặc Ngọc ở đây, những cái khác chỉ là việc nhỏ thôi, ngôi vị thế tử này, nếu như con muốn, phụ thân nhất định sẽ giúp con, nhưng lúc này phụ thân đã trở thành người không có năng lực gì nữa, khả năng giúp đỡ các con cũng không nhiều lắm , muốn trả thù như thế nào, làm sao có thể làm cho Giản Thân Vương phủ hưng thịnh trở lại, đều xem khả năng còn lại của con với Cẩm Nương .”

Nghe xong lời này, Lãnh Hoa Đình hạ tầm mắt xuống, nhưng trong lòng vẫn tức giận không cách nào giảm đi, Cẩm Nương ở trong lòng thở dài, lặng lẽ cầm bàn tay của hắn, tuy mười ngón tay lúc này của hắn đều bị thương, không thể nắm chặt, nhưng khi nàng vươn đôi tay mềm mại ra, lòng bàn tay liền cảm thấy ấm áp, cảm nhận sự an ủi quan tâm từ nàng, như cơn gió nhẹ nhàng, thổi qua lòng bàn tay thô rát của hắn, nhẹ nhàng mềm mại, vừa ấm áp ôn nhu,lại càng giống những tia nắng soi rọi vào góc tối, chiếu sáng linh hồn tối tăm của hắn, phụ thân nói đúng, mặc kệ quá khứ hắn đã trải qua bao nhiêu đau khổ, cũng không để ý những sai lầm của phụ thân nữa, ít nhất, người đã mang Cẩm Nương đến cho hắn, nửa đời trước, sinh mệnh của hắn đã trải qua những thống khổ tăm tối nhất trong cuộc đời này, nhưng mà, tương lai sau này, không phải hắn đang nắm giữ một vầng hào quang mới hay sao?

Suy nghĩ như vậy, cảm giác buồn bực trên ngực đã tiêu tan đi không ít, quay đầu, nhìn tiểu nương tử của mình, rồi nở nụ cười nhìn Vương Gia, trong thiên hạ không ai bằng cha mẹ, mình nhiều năm bị tàn phế, nhiều năm….thế này, trong lòng phụ thân nhất định là đau khổ, áy náy cùng tự trách đã giày vò bản thân người, nếu bản thân mình đã khoẻ mạnh trở lại thì này cần gì phải so đo những sai lầm của quá khứ cùng với phụ thân chứ ? Huống chi, người mà hắn muốn trả thù, cũng không phải là phụ thân, mà là những người đứng đằng sau, theo như lời phụ thân nói, hiện tại chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân, phải báo thù , mới có thể bảo vệ người nhà của hắn, chấn hưng lại Giản Thân Vương phủ, ngôi vị thế tử, không cần sự giúp đở của phụ thân, hắn nhất định phải tự tay mình đoạt lại.

“Phụ thân, hiện tại người giả trang thành hình dạng như vậy, Hoàng thượng có thể phát hiện hay không, có thể trừng trị người tội khi quân hay không ?” Lãnh Hoa Đình nghĩ đến tình hình thực tế lúc này, nhưng mà lúc trước chính Lưu Y đã từng nói, phụ thân hôn mê nửa năm mới tỉnh dậy, lúc này bọn họ không thấy người , Hoàng thượng nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó, nhất định người sẽ có thêm tội danh.

“Yên tâm đi, trong phủ còn một Giản Thân Vương gia đang nằm trên giường , phụ thân đã phái ám vệ bảo vệ, chắc là không sao.” Giản Thân Vương uống một hớp nước liền trả lời, tiểu Đình có thể thông suốt như vậy, lòng của hắn cũng an tâm hơn nhiều rồi,trải qua nhiều năm uất ức như vậy, bởi vì Tiểu Đình vừa rồi đã thông suốt, lập tức trong lòng của người cảm thấy như mùa đông đã đi qua lúc này chỉ còn lại mùa xuân ấm áp, càng giống như bầu trời ở phía trước, nổi lên một cơn gió, thổi tan một ngày mây đen, hôm nay có thể cùng với vương phi, lại còn ở bên cạnh nhi tử cùng thể tử của hắn, chờ đến lúc tôn nhi ra đời, đó thật là một cuộc sống vui vẻ đầy thích thú.

“Đại ca đã hồi phủ , phụ thân có chuẩn bị gì chứ? Người khác người có thể dễ dàng che giấu được, nhưng hắn nhất định là rất khó khăn.” Lãnh Hoa Đình vẫn không yên lòng, nói tiếp.

“Vậy thì xem trong lòng của hắn đi, nếu hắn chỉ là một tên lòng lang dạ sói, hắn muốn bán đứng phụ thân, phụ thân cũng mặc hắn, lúc hắn còn nhỏ, phụ thân xác định không đối xử tốt với hắn, phụ thân biết rõ, trong lòng của hắn nhất định là có sự oán hận… Chẳng qua là, phụ thân có thể cho hắn chỉ có như vậy mà thôi, nếu hắn vẫn muốn tự đào hố chôn mình, phụ thân cũng không cứu được hắn, ‘trời muốn mưa, mẹ phải lập gia đình’ (*) sinh mạng của chính mình thì bản thân mình phải nắm giữ, phụ thân đang chờ đợi hắn, sẽ có một kết cục ra sao.” Giản Thân Vương khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh, nhàn nhạt nói.

Lãnh Hoa Đình có chút kinh ngạc, nhớ lại quá khứ tranh đấu giữa mình cũng Lãnh Hoa Đường, phụ thân vô cùng khó xử, nhưng hiện tại hắn như đã suy nghĩ thông suốt, không hề bao che cho Lãnh Hoa Đường, giống như nếu có nhắc đến người này, cũng không để ý, chẳng lẽ, ngày ấy lời nói của Dụ Thân Vương đã đi vào trong lòng của phụ thân rồi sao?

“Phụ thân, trước cửa sơn động ngày ấy theo như lời nói của Dụ Thân Vương…” Tuy việc này có chút khó khăn để mở miệng, nhưng mà, Lãnh Hoa Đình biết rõ rằng, người kia thật sự không phải là thân huynh cùng cha mẹ của hắn, từ nay về sau mọi việc đã trở nên dễ dàng rồi, rốt cuộc không cần bận tâm đến cảm giác của phụ thân, không cần sợ hãi người khác nói huynh đệ tương tàn lẫn nhau .

“Tiểu đình, nếu việc không có chứng cớ, phụ thân sẽ không tin…” Vương Gia không đợi Lãnh Hoa Đình nói xong liền ngắt lời nói, tuy nói như thế, nhưng trong mắt người lại xuất hiện một tia thống khổ, càng nhiều hơn là sự thanh thản, giống như trong lòng của người đã gỡ bỏ được gánh nặng.

Lãnh Hoa Đình cũng không muốn nói tiếp, trong lòng của hắn hiểu được Vương Gia, người kia, có thể là nhi tử của phụ thân hay không , có đôi khi, huyết mạch cũng không thể chứng minh được sự thật gì cả, nhị thúc chẳng lẽ không phải huynh đệ của phụ thân sao? Nhưng hắn đối với huynh đệ cùng đứa cháu của mình ra tay vô cùng ác độc như vậy, ở đâu mà tìm ra cốt nhục thân tình trong việc này chứ?

Phụ thân nuôi hắn đã hai mươi năm, tình phụ tử đã sớm ghi tâm khắc cốt, nếu như Lãnh Hoa Đường là người biết khiêm tốn, là người có phẩm chất cao thượng thì cho dù chỉ là con nuôi của phụ thân, hắn càng phải hiếu kính đối với phụ thân mới phải, nhưng hắn có báo đáp phụ thân sao ? Cái lần phụ thân bị ám hại bất ngờ ở phía hoa viên, rõ ràng chính là hắn đã ra tay, khi phụ thân nghĩ đến đều này trong lòng chắc cũng cảm thấy lạnh lẽo .

Phụ thân kỳ thật cũng đã nhìn ra, nếu người này là nhi tử phụ thân, việc này sẽ chỉ làm cho phụ thân càng thêm thống khổ, cũng may, phụ thân từ trước đến nay không có tình cảm với Lưu di nương, cảm giác bị người khác khinh thường cũng đã nhẹ đi rất nhiều rồi, quan trọng nhất là, đứa con trai này, đã bị người phế đi rồi, phẩm chất tồi tệ, coi như thật sự là nhi tử của người, cũng sẽ lạnh lòng mà không can thiệp vào nữa.

“Phụ thân nói đúng, nhưng mà phụ thân, nhi tử cũng nói trước, lúc này đây, nhi tử sẽ không nương tay.” Lãnh Hoa Đình thi lễ với Vương Gia, nghiêm túc nói.

Vương Gia yên lặng nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp, qua nửa ngày mới nói: “Chỉ là… sẽ làm cho Mai Nhi đau khổ rồi, hài tử này là một người tốt.”

Cẩm Nương vẫn đứng ở một bên, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lãnh Hoa Đình cùng Vương Gia, nàng có một chút không hiểu, nhưng mà, một câu kia vừa rồi của Vương Gia làm cho nàng đã thông suốt tất cả mọi chuyện, Thượng Quan Mai, tuy có chút tính cách của đại tiểu thư, nhưng quả thật là một người thiện lương, chẳng qua, do trời trêu người, rốt cuộc nàng phải lấy một tên cầm thú…

Phụ tử hai người nói chuyện đã lâu, Cẩm Nương cảm thấy hơi mệt, nghiêng người về phía Vương Phi, cùng bà một câu lại một câu nói chuyện, cũng không còn chú ý đến cuộc nói chuyện giữa Vương Gia với Lãnh Hoa Đình, hiện tại nàng muốn có thân thể khoẻ mạnh để có thể nuôi dưỡng thai nhi trong bụng, ngồi yên một lát, thì cục cưng đã nghịch ngợm đá lên bụng nàng mấy cái, trong nội tâm dâng lên một loại tình thân ấm áp, có chút ngạc nhiên, cũng có chút bất ngờ, luôn có những chuyện khó tin như vậy, có một tiểu hài tử đang ở trong bụng nàng từng ngày lớn lên, cùng máu mủ với mình, tương lai còn gọi mình là mẫu thân… Vừa nghĩ lúc này nàng mới mười lăm tuổi, trong nội tâm có chút sợ hãi, không biết đến lúc hài tử ra đời, không biết còn bao lâu…

“Đừng sợ, có nương ở đây, ở biệt uyển của hoàng gia cũng có không ít mama có kinh nghiệm về việc này, con chỉ cần tịnh dưỡng đến lúc hài tử ra đời, tất cả mọi người đều tới, không thiếu một người nào cả.” Vương phi cười sờ lên đầu nàng mà an ủi.

Cẩm nương nghe xong lời này tầm mắt cũng hạ xuống, lời nói của vương phi làm cho nàng yên tâm , ở thời đại này tuổi của nàng sinh con, cũng không có gì là khác biệt,nhớ lúc trước đại tẩu bên nhà hàng xóm sinh con, nàng đều nghe thấy tiếng la hét thảm thiết từ bên đó, mẹ chồng của nàng ấy cảm thấy việc này thật phiền, liền quát nàng một tiếng: “Cũng không phải chỉ có mình con sinh con, mọi người ở trên mặt đất đều phải sinh, con kêu la như vậy làm gì?”

Cẩm nương cảm thấy câu nói ‘mọi người ở trên mặt đất đều phải sinh’ rất kinh điển, hôm nay nghĩ đến chuyện đó, hài tử trong bụng của nàng đã năm tháng , bất kể như thế nào, mình cũng phải sinh đứa nhỏ, sợ hãi sẽ làm bản thân mình trở nên nhu nhược thôi, nàng lập tức thích thú đem việc xấu nhất có thể xảy ra mà suy nghĩ, muốn tính toán cho mình rơi vào tình cảnh tồi tệ nhất, vì lúc có kết quả, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, làm cho nàng hoàn toàn vui mừng, cho dù kết quả không hẳn là tốt nhất, nhưng chỉ cần không phải tồi tệ nhất, vậy nhất định nàng không phải có lợi rồi sao. Nàng coi như là có nửa phần giống như AQ đi(AQ là một nhân vật trong tác phẩm của Lỗ Tấn), nhưng trong lòng nghĩ lại, nàng cũng kịp thời điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, lúc gặp phải nguy hiểm, có thể chống lại nỗi sợ hãi, có thể lạnh nhạt nhàn nhã mà vượt qua mọi chuyện.

————————————————————

(*) “Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân” (Trời muốn mưa, mẹ phải lập gia đình)- “天要下雨, 娘要嫁人”

Đây là một câu tục ngữ, dùng để tỷ dụ chuyện tất nhiên xảy ta mà không cách nào ngăn cản được.

Lời này xuất phát từ một điển cố: một người tên là Chu Diệu Tông là thư sinh thi đỗ Trạng nguyên, bị hoàng gia chiêu làm Phò mã, sau đó liền hướng Hoàng thượng thỉnh cầu, lập một đền thờ trinh tiết cho người mẹ nhiều năm ngậm đắng nuốt cay thủ tiết dưỡng dục hắn. Hoàng thượng đáp ứng xong, thì Chu Diệu Tông cao hứng về đến cố hương, đem chuyện này nói cho mẫu thân hắn biết, nhưng mà Chu mẫu từ chối không nhận, thì ra là Chu mẫu đã tính toán chờ nhi tử thành gia lập nghiệp xong, bà sẽ gả cho Lão sư Trần Văn của Chu Diệu Tông để hai người cùng nhau sống đến già, nhưng không ngờ hiện tại lại xuất hiện cục diện lúng túng này. Chu mẫu sau khi lâm vào thế khó xử liền cởi một la quần trên người xuống đối với nhi tử nói: “Mặc cho số phận đi. Ngày mai con thay ta đem quần đi giặt, phơi khô một ngày một đêm, nếu như quần phơi khô, ta liền đáp ứng không gả; nếu như quần không khô, tức là ý trời như thế, con cũng không cần ngăn cản nữa.” Ngày hôm đó trời trong mây tạnh, Chu Diệu Tông nghĩ thầm chuyện này cũng không khó làm. Liền gật đầu đồng ý. Ai ngờ khi màn đêm buông xuống trời liền u ám, đến sáng liền đổ mưa sa, cái quần thủy chung vẫn ướt nhẹp , Chu mẫu sau khi biết được chỉ nhìn trời rồi nói với nhi tử “Trời muốn mưa, nương phải gả đi, thiên ý không thể trái” . Cứ như vậy Chu Diệu Tông chỉ đành phải đem hôn sự của mẫu thân cùng ân sư chi tiết báo cáo cho hoàng thượng, xin hoàng thượng trị tội. Hoàng thượng liên tục lấy làm kỳ, chỉ hạ ngự chỉ xuống: “Người không biết không trách tội, ông trời đã tác hợp cho, cứ để nàng đi đi.” Chuyện xưa tất cả đều vui vẻ, sau đó lời này bị dùng nhiều để tỷ dụ cho sự vật phát triển có tính khách quan quy luật, lấy khả năng con người không thể dời đổi.

Nói chuyện cùng Vương Gia đã lâu, phụ tử hai người đã có thể hiểu rõ nhau thêm, quan hệ so với lúc trước đã hoà hợp hơn một chút, việc này dĩ nhiên làm cho Cẩm Nương cùng Vương Phi thấy vui mừng vì rốt cuộc đại sự đã thành công, Vương Gia cũng không muốn dùng bộ dạng thực sự mà ra ngoài gặp người, vẫn còn lưu lại trong phòng của hạ nhân, cùng làm bạn với rừng trúc, Lãnh Hoa Đình tuy không đành lòng, nhưng cũng hiểu được lúc này như vậy là tốt nhất, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, chẳng qua là ra lệnh cho Trương ma ma đưa nhiều đồ dùng đến phòng củaVương Gia, lúc này mới dìu Cẩm Nương đi ra ngoài

Trở lại phòng của bọn họ, Lãnh Hoa Đình kéo Cẩm Nương ngồi xuống, bắt đầu từ ngày mai, hắn lập tức muốn bắt tay vào việc huấn luyện tân binh , tuy hắn đã quen với việc đọc binh thư, nhưng chưa từng có chút kinh nghiệm nào trong việc này, Bạch Thịnh Vũ đã đưa tân binh tới trong đại doanh của Giang Nam, cũng may Thái tử đã đáp ứng nhường một nửa đại doanh Giang Nam lại cho hắn, có sân tập, nên giờ chỉ còn cần người huấn luyện cùng phương pháp huấn luyện.

Cẩm Nương chân thành đưa ra phương pháp huấn luyện cho hắn, Lãnh Hoa Đình vừa nhìn thấy lập tức mừng rỡ , các phương pháp này rất hợp ý của hắn, đôi vợ chồng trẻ ngồi trong phòng thảo luận đã đến buổi trưa, đưa ra phương pháp huấn luyện rất hoàn hảo, buổi tối sau khi dùng cơm, Lãnh Hoa Đình lại gọi A Khiêm vào.

Ám vệ trong phủ mà A Khiêm mang đến cũng không tổn thất bao nhiêu, lần này biệt viện Giang Nam bị tổn thất nghiêm trọng, đã làm cho Lãnh Hoa Đình rất căm tức, Thái tử tuy nói sẽ điều tra việc này, nhưng thân thể của Thái tử cũng chưa khôi phục hoàn toàn, mà Thái tử lại lo ngại quá nhiều việc, không biết khi nào mới có thể tra ra chân tướng, hắn quyết định chính mình phải ra tay điều tra việc này, cho nên, đã lệnh cho A Khiêm tiến vào để thương lượng.

A Khiêm cùng hắn nhỏ nhẹ đàm luận trong phòng hơn nửa canh giờ sau mới đi ra ngoài.

Cẩm nương không biết gì về việc này, nàng cho là Lãnh Hoa Đình muốn tạo ra phương pháp lãnh binh tốt nhất, nàng cũng không bận tâm nữa mà mỗi ngày chỉ ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, ban ngày cũng không dám đi dạo lung tung trong Biệt Uyển, chỉ cùng Tú Cô đi dạo trong nội viện, Tú cô khuyên nàng nên vận động nhiều một chút, tập luyện cho thân thể khoẻ mạnh, tương lai lúc sinh sẽ có sức lực nhiều hơn, thời đại này phương pháp y học còn kém, sanh hài tử đều phải trông chờ vào kinh nghiệm của các bà mụ và sức khỏe của bản thân, đương nhiên, còn có sự may mắn của bản thân nữa, nếu là thai vị ổn định, sẽ dễ dàng sanh hài tử hơn, lúc sanh sẽ nhanh hơn rất nhiều, người mẹ của hài tử cũng sẽ ít bị giày vò hơn rất nhiều, cho nên, Cẩm Nương mỗi ngày đều kiên trì đi lại mười mấy vòng trong nội viện, khuôn mặt của nàng vốn thanh tú trở nên càng hồng thuận , làn ra trắng toát ra vẻ khoẻ mạnh hồng hào, rất thích hợp với đôi mắt to trong veo của nàng, cảm giác như ánh mắt đang toả sáng.

Thỉnh thoảng lúc Lãnh Hoa Đình rãnh rỗi, lẳng lặng ngồi trên xe lăng nhìn tiểu nương tử của mình với vẻ mặt vô cùng say mê, nhất là lúc nàng không ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng may vá, càng làm cho hắn cảm thấy cô gái trước mắt thật dịu dàng, lương thiện như vậy, lúc này Cẩm Nương cảm thấy có chút tự mãn, nhướng mi nhìn hắn, đùa giỡn nói: “Như thế nào?Tap lại trở thành nha đầu xấu đi.”

Lãnh Hoa Đình nghe thấy khẽ giật mình, hình tượng ban đầu của nàng vì câu nói đùa này đã hoàn toàn bị phá huỷ, hắn nhịn không được liền chỉ liếc mắt nhìn lên trời, lấy ngón tay vẫn còn bị thương chọc nàng: “Nàng nha, vĩnh viễn là nha đầu xấu.”

Ánh mắt vô cùng sủng nịch, dính trên người nàng không chịu dời đi, Cẩm Nương cũng bị ánh mắt đầy tình cảm của hắn nhìn đến hút hồn, bất đắc dĩ cảm thấy nản lòng mà chu đôi môi lên: “Thật sự là mệnh khổ a, ai bảo thiếp phải gả cho một yêu nghiệt làm chi, trên đời này, ngoại trừ mẫu thân, sợ là không có người nào hoàn mỹ so với được với chàng , chàng.. Chàng từ nay về sau cách xa thiếp mười trượng đi, thật là đả kích người khác mà.”

Vương phi vừa vặn nghe nói như thế, che miệng cười, đi tới an ủi nàng: “Ai nói Cẩm Nương của chúng ta không đẹp rồi? Nương giúp con đánh hắn.”

Cẩm Nương giương mắt nhìn, nhìn thấy vương phi ung dung cao nhã đứng ở trước mặt mình, nhìn lại tướng công anh tuấn ngay trước mắt, càng cảm thấy vô cùng buồn bực, nhìn Lãnh Hoa Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, ta nhất định sinh cục cưng phải yêu nghiệt hơn cả chàng, đời này ta không đánh bại được chàng, vậy hãy để cho con của ta đánh bại chàng đi.”

Vương phi cùng Lãnh Hoa Đình khi nghe được lời này liền cười ha ha, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực an ủi, sẳng giọng nói: “Làm như con chỉ của mình nàng vậy, cũng không chịu nhìn một chút cha cục cưng là ai.”

Qua một thời gian, thương thế của Thái tử cùng Lãnh Hoa Đình đều chuyển biến tốt đẹp gần giống như bình thượng , mà Hoàng thượng bởi vì Thái tử bị sát hại ,biệt viện ở Giang Nam bị phá huỷ mà lập tức nổi trận lôi đình, một đạo thánh chỉ từ kinh thành truyền tới, tổng đốc Giang Nam vì bảo vệ bất lợi, thất trách nghiêm trọng liền cách chức hắn, giải về kinh thẩm vấn, ba điều kiện mà Thái tử cùng Cẩm Nương đã trao đổi Hoàng thượng đều đáp ứng, Giản Thân Vương phủ có thể nuôi binh riêng nhưng phải thực hiện dưới danh nghĩa của Thái tử, do Thái tử toàn quyền quyết định, kết quả này, Lãnh Hoa Đình đã sớm biết, nhưng nếu không có cái danh nghĩa này, Hoàng thượng cũng không có khả năng cho phép việc này, huấn luyện tân binh đang tiến hành, Thái tử cũng biết một đoàn quân đội này đối với chính mình cùng Giản Thân Vương đều vô cùng quan trọng, ngay lúc đó tiện thể giao ấn tính của quân đội cho Lãnh Hoa Đình: “Tiểu đình, đây là tâm huyết của ngươi mà có, Thái tử ca ca quyết sẽ không tranh đoạt, tất cả quyền của quân đội đều giao cho ngươi, hơn nữa, kinh phí cũng sẽ không chỉ mình Giản Thân Vương Phủ xuất ra, phủ thái tử của ta cũng sẽ xuất ra một ít giúp ngươi, ta đây dù sao cũng mang danh thống lĩnh.”

Lãnh Hoa Đình nghe được liền cười một tiếng, nói: “Điện hạ cũng nên biết, cái này gọi là một phần của lợi nhuận ,hiện tại thần chẳng phải là đại phú ông rồi sao, quân đội thần vẫn có thể đảm bảo cơm áo cho họ, ngược lại điện hạ ngài… chỗ cần dùng tiền nhiều hơn…”

Thái tử nghe thấy lời này cảm thấy trong lòng ấm áp, trong lòng cũng biết lời này của Tiểu Đình là thật lòng, lúc này những người trong triều muốn ám hại hắn đã bắt đầu ra tay, hắn ngồi lên ngôi vị Thái Tử này đã nhiều năm, khả năng làm việc của thuộc hạ hắn cũng không phải là nhỏ, cũng đã ẩn giấu thế lực cho chính bản thân mình, Hoàng thượng lúc còn trẻ là một người chính trực… Ngồi ở trên cao lâu, có lúc ngay cả con ruột của người người cũng không tin tưởng, kinh thành xuất hiện người giật dây, rất có thể chính là do Hoàng Thượng ra tay, làm cho Thái tử gặp khó khăn, thế lực hai bên đã ra mặt, người đơn giản là muốn cân đối hai bên thế lực, hai phe thế lực tranh đấu chèn ép lẫn nhau, cuối cùng người có lợi nhất chính là Hoàng Thượng, ngôi vị của hắn sẽ vững như núi Thái Sơn .

Nhiều năm ngồi ở ngôi vị Thái Tử,mọi chuyện hắn có thể nhìn thông suốt được, thất vọng đau khổ rất nhiều nên đã từ từ hiểu rõ, mà quan trọng nhất hắn phải đem khả năng của mình ẩn dấu, phải chú tâm phát triển thế lực bí mật của hắn càng ngày càng mạnh, bằng không, nhất định có ngày hắn sẽ bị kéo xuống, lúc đó hối hận đã không còn kịp, mà lúc này Hoàng thượng đối với hắn coi như có phần thiên vị, nếu không, cũng sẽ không tự nhiên mà phái hắn đến Giang Nam, tiếp cận Giản Thân Vương phủ, kỳ thật là muốn đem thế lực của Giản Thân Vương trở thành của hắn, mà tiểu Đình, là người mà hắn muốn tiếp cận nhất về nhân tài và thế lực hiện nay, cho nên, sau khi thánh chỉ vừa tuyên xuống, hắn lập tức chắp tay lại đem toàn bộ binh quyền giao cho Tiểu Đình, chấp nhận không nhúng tay vào bất cứ điều gì trong việc này, lời nói vừa rồi của Tiểu Đình cũng thông báo cho hắn một quyết định, Lãnh Hoa Đình sẽ ủng hộ Thái tử.

Đây là câu trả lời thuyết phục nhất đối với Thái tử, thân thể của Thái tử sau khi khoẻ lại sẽ lập tức hồi kinh, toàn bộ quyền quyết định ở Giang Nam đều giao cho Lãnh Hoa Đình, triều đình hàng năm chỉ phái người đi kiểm tra sổ sách, ngoài ra không hỏi bất kỳ việc gì khác, cũng là do Cẩm Nương khuyên hắn nên buông tay binh quyền, sau này cũng không có người có thể chỉ trích được hắn nữa .

Hoàng thượng bỏ qua tội danh của Diệp Nhất, cũng không nói đến tội danh của Giản Thân Vương, Dụ Thân Vương trở về kinh cũng không bị trách phạt nặng nề, Hoàng thượng chỉ trách mắng hắn một trận, phạt hắn một năm không được hưởng bổng lộc,thu lại ngự tứ kim bài, lệnh cho hắn quay trở về tự mình kiểm điểm, việc này được xử lý như vậy làm cho Lãnh Hoa Đình không hài lòng, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi, hoàng quyền lớn hơn trời,hiện tại bọn họ cũng không muốn tranh đấu cùng Hoàng Thượng, chỉ có thể đem việc này nuốt vào trong lòng.

Giản Thân Vương gia cũng không muốn cho người khác tình nghi, cho nên, chỉ có thể tiếp tục giả vờ làm ám vệ, ở bên cạnh Vương phi, lúc này rất khó dùng bộ dạng chân thực để gặp người khác.

Mà Lãnh Hoa Đường sau khi hồi kinh, giống như những vị thế tử khác, chẳng qua chỉ bị tước đoạt đi chức giám sát, ngoài ra cũng không chịu bất kỳ hình thức phạt nào khác, thân phận vẫn là thế tử của Giản Thân Vương, ở dưới sự nỗ lực bảo vệ của Trương thái sư cùng Binh Bộ Thượng thư Trương đại nhân còn được đưa vào Binh Bộ, giữ chức Lang trung ngũ phẩm, tin tức này làm cho Lãnh Hoa Đình dở khóc dở cười, Thái tử cẩn thận nói ra việc này, cũng không muốn bình luận gì nhiều.

Cẩm nương đối với việc này không thèm để ý, nàng chỉ cảm thấy vui mừng chính là Hoàng thượng rốt cục đã đáp ứng ba điều kiện của nàng, hơn nữa, nàng muốn hiểu rõ, Hoàng thượng sở dĩ không trừng phạt Dụ Thân Vương cùng lãnh Hoa Đường, đơn giản là đang mưu tính chuyện gì đó, nguyên nhân chính là muốn giữ lại kẻ địch cho hai vợ chồng nàng đây, vì hắn sợ sau này thế lực của bọn họ ngày càng mạnh, nếu đợi đến lúc thế lực bọn họ ổn định , sẽ không thể kiểm soát được bọn họ nữa, lưu lại kẻ thù của bọn họ, Hoàng Thượng sẽ không cần bận tâm đến bọn họ, cũng sẽ có người tới tranh đấu với bọn họ.

Giống như Giản Thân vương lúc này, Lãnh Nhị cùng Giản Thân Vương quan hệ bất hòa, liên tục bí mật ngán chân bọn họ, Hoàng thượng làm sao lại không biết điều này, nhưng hắn vẫn được hoàng thượng trọng dụng leo lên được địa vị cao hơn, cho hắn quyền cao chức trọng, chẳng qua là Hoàng thượng tuyệt đối không ngờ tới việc, Lãnh Nhị đã thông đồng với ngoại quốc mà bán nước, hôm nay Lãnh Nhị đã trở thành trọng phạm của Đại Cẩm Triều rồi, trên đường biển cũng cho người truy bắt, nhưng một chút tin tức về hắn cũng không có, mà ở biên cảnh Tây Lương cũng đang bắt đầu động binh , nghe thấy việc này Hoàng Thượng rất tứcc giận, liền ra lệnh cho Thái tử lập tức hồi kinh chính là muốn thương lượng việc này, xem ra, chiến tranh, sắp xảy ra.

Bạch U Lan từ lúc biệt viện ở Giang Nam bị huỷ đã rời khỏi nơi này, trở về phủ tổng đốc, hiện tại chức quan của phụ thân nàng đã bị phế, phủ tổng đốc lúc này cũng không thể ở nữa, cả nhà đều đi theo phụ thân của nàng lên kinh thành, ngày ấy, Bạch U Lan giống như một kẻ điên, nữ giả trang nam trang xông đến bên ngoài biệt uyển ở Giang Nam, luôn miệng nói muốn tìm phu nhân Chức tạo sử, nàng nói rằng đã quen biết với phu nhân Chức tạo sử, bị thủ vệ đuổi đi ra nhiều lần liền khóc lóc, thủ vệ không có cách nào khác, đành phải đem việc này bẩm báo cho Cẩm Nương.

Lúc này Cẩm Nương đang tản bộ trong sân, hôm nay đã là đầu hạ, thời tiết bắt đầu nóng lên, người mang thai sẽ trở nên càng nóng nực hơn, Cẩm Nương đã sớm cởi ra áo bông, chỉ còn lại một cái áo mỏng manh, thân thể mềm mại vẻ mặt hồng hào, nghe nói có bằng hữu tìm đến , nàng quả thực hoảng sợ, đừng nói ở Giang Nam, hay là ở kinh thành, người quen biết với Cẩm Nương cũng không có mấy người, suy nghĩ liền ra lệnh cho người dẫn nàng ấy vào.

Bạch U Lan lúc vừa mới vào viện, Cẩm Nương nhìn rất lâu cũng không nhận ra, Bạch đại tiểu thư hôm nay đã trở nên sa sút đi rất nhiều, nhìn cách ăn mặc cũng biết, tuy vẫn là cẩm y, nhưng nhìn ra rất chật vật, người cũng gầy gò không ít, cảm thấy người này có chút quen mắt, đến lúc U Lan mềm mại kêu ra tiếng thế tẩu, cầm lấy trâm đầu buông xuống, mái tóc chảy dài xuống vai, Cẩm Nương mới nhận ra được.

“Thế tẩu cứu tiểu muội a, tiểu muội đã cùng đường rồi .” Bạch U Lan quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, ban đầu nàng vốn là một người thanh lệ, hôm nay nàng lê hoa đái vũ mà khóc, càng làm cho người khác cảm thấy thương tâm, Cẩm Nương nghe được lời này kinh ngạc, triều đình xử trí Bạch Tổng Đốc nàng cũng biết một chút, bạch U Lan hôm nay là thân nhân của phạm nhân, đang chờ người xử phạt, hoàng thương ra lệnh lưu đày người của Bạch Gia, nữ tử bán vào kỹ việngì đó, chỉ sợ bản thân nàng lúc này cũng không thể cứu được nàng ta… Ách, quan trọng là, nàng làm sao chạy trốn đến biệt viện được đây? Nàng là một nữ nhân nhu nhược như vậy, có binh lính trông coi, lại có thể chạy ra như vậy… hay là có người thả nàng ra .

“Thế tẩu, cha ta hắn… Hắn muốn mang ta trở thành thiếp của Lục Hoàng Tử… danh phận thị thiếp như vậy, U Lan không muốn , xin người giúp U Lan.” Nàng ấy khóc lóc bên cạnh, đôi mắt quyến rũ đang nhìn xung quanh , như đang tìm người.

Cẩm nương nghe vậy liền thở dài một hơi, Bạch tổng đốc thật là muốn tìm một con đường sống cho mình rồi, trong lúc nguy cấp có thể đem nữ nhi của mình tặng cho người khác làm thiếp sao, có thể hi vọng cứu cả nhà, hắn có nghĩ đến hạnh phúc của nữ nhi của hắn không đây.

Mặc dù nàng đồng cảm cùng U Lan, nhưng việc này không phải nàng muốn làm là làm được, muốn tiến lên khuyên U Lan, thì lúc này Thái Tử và Lãnh Thanh Dục ,Bạch Thịnh Vũ cùng tiến vào, hai ngày nữa Thái tử muốn cùng Lãnh Thanh Dục lập tức hồi kinh, nên định đến tạm biệt , nhất là muốn đến xem Cẩm Nương, không biết từ này về sau còn có thể gặp lại hay không, Lãnh Thanh Dục bất luận như thế nào cũng không chịu cùng Thái tử quay về, nhưng Dụ Thân Vương đã ra lệnh, nếu hắn không quay về, tựu cho hắn lấy cái người vợ phóng trong phòng đầu, phủ lên thế tử phi danh phận, lập tức cưới vợ vào trong phòng của hắn, nên đành phải quay về muốn đấu tranh với cha hắn, cho nên, trong lòng cũng mục đích nho nhỏ giống như Thái Tử, có thể nhìn nàng nhiều một chút…

Ai ngờ vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy tình cảnh này, lúc này lông mày của Thái tử nhíu chặt lại, vẻ mặt lạnh lẽo bước vào viện, Lãnh Thanh Dục đang muốn theo vào, ai ngờ Bạch U Lan như một người điên nhào đến chân của hắn, khóc lớn nói: “Thế tử cứu ta, Thế tử cứu ta.”

Lãnh Thanh Dục lúc này mới nhìn rỏ khuôn mặt của nàng, nghĩ lại đã từng ở lại nhà nàng vài bữa, coi như cũng có chút quen biết, nàng là một nữ nhân yếu đuối… Đành phải dìu nàng đứng dậy nói: “Ngươi có chuyện gì cứ từ từ, chuyện của nhà ngươi, bản thế tử cũng bất lực, yêu cầu của ngươi, chỉ có thể cầu xin Thái tử thôi.”

Bạch U Lan không nhận ra Thái tử, nghe thấy Lãnh Thanh Dục nói, mới nhìn thấy Thái Tử, nhưng mục đích quan trọng của nàng chính là muốn gặp Lãnh Thanh Dục, hiện tại rất khó khăn để gặp lại hắn, sao có thể vì vậy mà buông tay?

Nàng nhẹ nhàng hướng đến Thái Tử mà thi lễ, Thái tử nghe nói nàng là nữ nhi của Bạch tổng đốc, sắc mặt dừng lại một chút, lại nghe nàng nói việc tổng đốc muốn đem nàng tặng cho Lục hoàng tử, trong lòng cảm thấy như có lửa thêu đốt, lão già kia, hắn sắp chết rồi sao? Có tội không đến cầu xin mình, lại bỏ gần mà cầu xa, đi cầu người kia, chắc hắn cho rằng bản thân mình lúc này đang mất dần địa vị trước mặt phụ hoàng sao?

Giương mắt nhìn lên, nhìn thấy Lãnh Thanh Dục như muốn nhanh chóng tránh xa nàng ta một chút, mà ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cẩm Nương, trong lòng của hắn vô cùng tức giận, nói với Bạch U Lan: “Ngươi đứng lên đi, hôm nay ta sẽ làm chủ cho ngươi, đem ngươi trở thành thiếp của thế tử Dụ Thân Vương, ngươi có đồng ý không?”

Bạch U Lan nghe thấy lời này lập tức vô cùng vui mừng, lòng của nàng từ lâu đã nằm trên người của Lãnh Thanh Dục, lần này là do mẫu thân liều chết để nàng có thể trốn thoát, lúc đó nàng chỉ muốn tìm Lãnh Thanh Dục, nhưng cho dù làm bất kỳ việc gì thì trong mắt của Lãnh Thanh Dục cũng không có nàng… Bất quá, nếu có thể được gả cho gia đình danh giá thì cũng không tệ cho lắm, huống chi, người này là người mà nàng đã thầm mong ước, làm thiếp thì làm thiếp, Hôm nay Bạch Gia đã thất thế, nàng bây giờ cũng chỉ có thể làm thiếp cho người ta mà thôi.

“Không được, Thái tử ca ca, ta không muốn.” Lãnh Thanh Dục nghẹn ngào, vẻ mặt đỏ bừng nói với Thái tử.

“Việc này không cần thương lượng nữa, mấy ngày nữa hồi kinh , lập tức dẫn nàng tới, Cô sẽ tự mình nói với vương gia.” Thái tử mặt không biểu tình, so với lúc xưa Thanh Dục như đang nhìn thấy hai người khác nhau, ngữ khí rất nghiêm túc, giọng điệu vô cùng chân thật, Lãnh Thanh Dục nghe được khẽ giật mình, thống khổ nhìn về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương cảm thấy điều này cũng không phải là không tốt, có thể cứu được Bạch U Lan, thành toàn cho nàng, làm cho mình giảm một chút phiền phức đi, chẳng qua là làm thiếp… Nàng rốt cuộc không thể chấp nhận nữ nhân bị hạ thấp như vậy, nữ nhân không phải muốn một đời một người hay sao? Huống chi một người cao ngạo như Bạch U Lan, nhưng hiện tại phải trở thành tam thê tứ thiếp cho người khác,việc này nàng cũng không biết phải nói như thế nào nữa, chỉ cần không phải chính tướng công của mình đi lấy thê thiếp khác, chuyện khác không quan hệ đến nàng, cho nên, nàng chỉ đứng ở một bên mà nhìn , không tán thành cũng không muốn ngăn cản.

Bạch Thịnh Vũ cùng Bạch U Lan là họ hàng, thấy Thái Tử nói ra việc này, hắn đương nhiên đứng về phía của Bạch U Lan, vội vàng cúi xuống hỏi: “Tiểu Lan, ngươi có đồng ý làm tiểu thiếp của thế tử chứ?”

Bạch U Lan mừng rỡ nói:”Tiểu Lan nguyện ý!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.