Vương gia gật đầu, vung roi ngựa lên, nói với Diệp Trung Bân: “Ngươi đã biết rõ bọn hắn đi phía đông, cái xe ngựa kia của bọn hắn có đặc thù gì tất nhiên cũng rõ ràng, vậy ngươi lên ngựa đi, đi phía trước dẫn đường.”
Diệp Trung Bân nghe xong mừng rỡ nhanh chóng đứng lên, xoay người nhảy lên một con ngựa, vương gia lại không chần chờ, hất roi lên, quay đầu ngựa lại chuyển thành hướng đông mà đi.
Lãnh Hoa Đình bình tĩnh ở phía trước dẫn đường lại đuổi theo hơn mười dặm, không có phát hiện nửa điểm tung tích, có lẽ, Diệp Trung Bân nói có khả năng là sự thật, trong nội tâm lại nhớ thương Cẩm Nương và Dương ca nhi nhi còn đang ở bên trong Tôn phủ, liền không hề đuổi theo nữa, dẫn theo nhân mã trở về kinh thành.
Lại nói lão thái gia phái người xem xét hiện trường Ngọc Nương bị giết, phát hiện không có bất kỳ dấu vết đánh nhau, khi Ngọc Nương chết, con mắt mở thật to, lúc sắp chết ánh mắt sợ hãi cùng bất lực như vậy, giống như gặp phải ma quỷ, xem ra, người giết chết nàng là người nàng đã từng biết, hơn nữa, là quen biết, lại là kẻ thù, tên người này miêu tả sinh động, nhưng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lãnh Hoa Đường bị nhốt trong đại lao của Tông Nhân phủ, không nói đến làm thế nào trốn ra được, người vừa mới vượt ngục, không tranh thủ thời gian chạy trốn, lại trước tiên đi đến Tôn phủ giết Tôn Ngọc nương, cái này rất không phù hợp lẽ thường, còn nữa võ công của hắn không phải là bị Giản Thân vương gia phế bỏ rồi sao? Sao lại có bản lĩnh có thể vượt qua thủ vệ trùng trùng điệp điệp của tướng phủ, bí mật vào phủ giết người?
Lão thái gia càng nghĩ lại càng sợ, tìm thái tử gia phái ra hai trăm nha dịch của Thuận Thiên Phủ canh giữ ở bốn phía tướng phủ, thái tử lại phái ám vệ của chính mình đến bảo vệ mẫu tử Cẩm Nương, lão thái gia lúc này mới thả lỏng chút ít, khi đó, người khám nghiệm tử thi nói Ngọc nương đã chết vào giờ Tuất đêm qua, đó chính là thời điểm đám bà tử bọn họ thay ca, hơn nữa bởi vì trong cung đình có phản loạn, trong tướng phủ tuần tra cũng rất nghiêm cẩn, cũng không có phát hiện người nào khác thường vào phủ, lại sai thủ vệ điều tra đám bà tử, vốn cho bốn bà tử canh trước cửa phòng Ngọc Nương, nhưng chỉ còn lại ba người.
Hỏi ba bà tử còn lại, các nàng đều hai mặt nhìn nhau, không biết người kia đi nơi nào, Nhị phu nhân cùng Cẩm Nương đều ngồi ở trong nội đường, tướng gia có việc đi ra ngoài cho nên để Nhị phu nhân thẩm tra mấy bà tử này. Cẩm Nương nhìn tình hình này, không khỏi nhíu chặt đôi mi thanh tú, hỏi một bà tử trong đó: “Theo như lời các ngươi Lưu bà tử đêm qua không thay ca sao?”
Ba bà tử kia đồng thời gật đầu xác nhận, Cẩm Nương lại hỏi ba bà tử về thái độ của Lưu bà tử: “Ngươi đêm qua có phát hiện bà ta có những biểu hiện không giống ngày thường không?”
Các bà tử kia nghe xong không khỏi nhớ lại nghĩ, sau một lúc lâu đôi mắt mới đột nhiên sáng ngời nói: “Rất cao, nô tỳ cảm giác nàng so ngày bình thường cao hơn rất nhiều, bởi vì buổi tối hôm qua nô tỳ tham ăn uống chút ít rượu, cho nên, không có quá chú ý, chỉ là cảm thấy thân thể nàng vốn không đứng thẳng, trên mặt cũng là chất phát hiền lành, nô tài nói chuyện với nàng mà nàng cũng không phản ứng, nha… Tứ cô nương, chỉ sợ Lưu bà tử kia là người giả mạo.”
Cẩm Nương nghe vậy đôi mắt híp lại, ánh mắt bén nhọn ác liệt mà nhìn về phía bà tử vừa nói chuyện kia, Lưu bà tử ngày bình thường cùng nàng ở chung một chỗ cũng lâu rồi, mỗi ngày đều gặp mặt, đột nhiên thay đổi lớn như vậy, lúc ấy bà ta như thế nào không có phát hiện ra? Hơn nữa, cái Lưu bà tử kia hình như là hung thủ giả trang tiến đến hành hung, khi Ngọc Nương chết, tất nhiên cũng sẽ có tiếng kêu thảm thiết, vì sao bà ta một chút cũng không có phát giác ra? Tại sao để đến buổi trưa hôm nay mới bẩm báo?
“Ngươi nhận của hung thủ kia bao nhiêu bạc?” Cẩm Nương đột nhiên đặt câu hỏi với bà tử kia.
Bà tử kia nghe vậy chấn động, ánh mắt bối rối liếc qua Cẩm Nương, lập tức rũ xuống, không dám nhìn Cẩm Nương nữa, trong miệng lại nói: “Tứ cô nương nói chuyện gì ạ, nô tỳ… Ở đâu mà nhận ra hung thủ kia là ai, làm sao lại nhận bạc của hắn, Tứ cô nương, ngài cũng đừng oan uổng nô tỳ.”
“Hừ, còn dám giảo hoạt biện minh, hung thủ kia sợ là trên người cũng không có bao nhiêu tiền bạc, liền chỉ cấp cho ngươi một vật tùy thân thôi, người tới, lấy khối ngọc bên hông của bà ta mang tới đây cho bản phu nhân.” Cẩm Nương cười lạnh với nói bà tử kia.
Bà tử kia nghe vậy theo phản xạ muốn lấy tay che đi đai lưng, Song nhi đi ra phía trước, đem tay của bà ta kéo ra, quả nhiên thấy bên hông có đoạn dây đỏ lộ liễu ở bên ngoài đai lưng, hai tay nhẹ nhàng kéo một cái, liền kéo ra một khối ngọc lục bích trong suốt, bà tử kia lập tức mặt xám như tro, lúc ấy liền gục trên mặt đất giả chết, không dám ngẩng đầu.
Cẩm Nương cười lạnh nói với bà tử kia: “Ngươi không biết cái dây đỏ này chính là là túi lưới (là cái được thắt bằng dây đỏ hay thấy treo kèm với ngọc bội ak) do bản phu nhân làm sao? Lúc trước bản phu nhân còn tại Tôn gia đã làm cho đại tiểu thư 100 cái hà bao, đánh 100 cái túi lưới, đại tiểu thư cũng không dùng nhiều như vậy, ngược lại là nhị tiểu thư lấy không ít, khối ngọc bên trên túi lưới này, là nhị tiểu thư đeo vào thế tử gia, hừ, thật sự là vô xảo bất thành thư (sự trùng hợp một cách kỳ lạ) ah, hắn vậy mà đem cái này thưởng cho ngươi, còn lợi dụng giết Ngọc Nương.”
Nhị phu nhân nghe vậy giận tím mặt, quát to: “Đem cẩu nô tài ăn cây táo rào cây sung, giết người cướp của này đánh chết.”
Cẩm Nương vội nói: “Giữ lại đi, đợi người của Thuận Thiên phủ tới, giao cho Thuận Thiên phủ phán quyết là được, mẫu thân, Lãnh Hoa Đường rất giỏi ngụy trang, sẽ dịch dung, tình hình gần đây, bọn hạ nhân trong phủ ra vào nhất định phải được kiểm tra nghiêm ngặt, nếu phát hiện được dấu vết khả nghi, chẳng phân biệt được trắng đen, bắt trước nói sau, cũng không thể lại ra nửa điểm sai lầm giống như hôm nay.”
Nhị phu nhân nghe xong nhẹ gật đầu, gọi tới mấy gã sai vặt đem bà tử kia bắt giữ chờ Thuận Thiên phủ đến, còn gọi đến mấy cái quản sự bà tử, lại lần nữa mới đem sự tình trong phủ sắp xếp lại một lần, quy định thời gian gần đây trừ mua sắm lặt vặt chỉ có thể là quản sự và sai vặt, mặt khác nha hoàn bà tử hết thảy không cho phép xuất phủ, ngay cả những quản lý ở bên ngoài của hàng nếu có chuyện quan trọng, cũng chỉ có thể chờ ở cửa, không cho phép vào nội viện, phòng ngừa có người thừa cơ vào phủ quấy rối.
Sau khi phân công hết tất cả, Cẩm Nương mới trở về sương phòng phía đông của mình, lão phu nhân ở sương phòng chính, nhị phu nhân vẫn sẽ ở tại trong phòng của lão phu nhân, một là thuận tiện chăm sóc lão phu nhân, còn nữa nha, lão phu nhân lớn tuổi, có Hiên ca nhi ở bên người tùy thời ồn ào, thời gian cũng trôi qua thoải mái vui vẻ một ít, hôm nay lại thêm Dương ca nhi, tuy nhiên trong phủ tình thế có chút áp lực khẩn trương, nhưng lão phu nhân vẫn mỗi ngày nhìn cháu nội cùng cháu cố mà luôn cười híp mắt.
Cẩm Nương cũng khó có được cả ngày ở bên cạnh nhị phu nhân cùng lão phu nhân, bà cháu nhiều thế hệ trôi qua trong hòa thuận và vui vẻ, chỉ là nghĩ tới sự tình Ngọc Nương, lão phu nhân cũng sẽ thở dài, đều là cháu gái của mình, bị chết thảm như vậy, dù thế nào trong nội tâm cũng sẽ đau đớn.
Lão phu nhân bịt kín tin tức cái chết của Ngọc Nương ở trong phủ, không cho phép rơi vào trong tai đại phu nhân, sợ bà ta nhất thời không chịu nổi, sẽ mất, đại phu nhân hôm nay sống toàn bộ nhờ vào thuốc tốt, mũi miệng đã sớm méo xệch, nói không ra lời, chỉ có một đôi mắt còn có thể động đậy, đối với biểu đạt chỉ động chút ít, sau khi Cẩm Nương đến nhà mẹ đẻ, thăm bà ta hai lần, mỗi lần đại phu nhân thấy nàng đều rất kích động, Cẩm Nương sợ bà ta bị chính mình kích thích mà chết, lại khiến mình rơi vào cái tội danh bất hiếu, dứt khoát về sau liền không đi thăm nữa, chỉ ở bên ngoài thỉnh an, liền thôi.
Nhưng mà, Trinh Nương cùng Vân Nương với tư cách là tỷ muội của Ngọc Nương, lão phu nhân vẫn phân phó người đi Trữ Vương phủ cùng Tĩnh Trữ Hầu phủ báo tang, Trinh Nương cùng Vân Nương rất nhanh liền cùng trở về phủ.
Cẩm Nương bởi vì Trinh Nương muốn về nhà mẹ đẻ, trong nội tâm cực kỳ chờ mong, tam tỷ này có quan hệ tốt nhất với nàng, từ sau khi đi Giang Nam về, vẫn không có gặp, Bạch Thịnh Vũ sau khi về phủ, bởi vì công việc ở công bộ quá bận, lại bởi vì Cẩm Nương bản thân cũng thật sự rất bận, hai tỷ muội vẫn còn chưa gặp lại, lúc này Trinh Nương cuối cùng cũng tới rồi, Cẩm Nương tự nhiên là rất cao hứng.
Ngày ấy về phủ trước là Vân Nương, Trữ Vương cách Tướng phủ gần, thêm nữa Vân Nương dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt của Ngọc Nương, bi thống phát ra từ nội phủ, trong lúc cấp thiết, y phục cũng không mang bao nhiêu, liền dẫn theo thiếp thân nha đầu chạy về nhà mẹ đẻ.
Nhị phu nhân ý định tự mình đi đến cổng trong đón Vân Nương, Cẩm Nương liền kéo nhị phu nhân lại: “Nàng là vãn bối, con cái hồi phủ còn phải vội tới thỉnh an mẫu thân, nào có đạo lý nào mẫu thân tự mình đến cổng trong đón, ngài ở trong phòng chờ, ta đi đón nàng là được.”
Nhị phu nhân nghe xong liền nhìn thoáng qua lão phu nhân đang đùa cùng Hiên ca nhi, lão phu nhân cười gật đầu nói với nàng: “Tố Tâm, ngươi cũng là người lớn tuổi rồi, đừng có bộ dáng vợ nhỏ sợ phiền phức nữa, về sau trong cái phủ này phải dựa vào ngươi quản lý mọi chuyện, phải xuất ra chút ít khí độ của chủ mẫu mới là đúng, đại cô nương (nhà gái gọi con gái đã có chồng) bên ngoài hồi phủ, tự nhiên là phải tới bái lễ ngươi rồi, không có đạo lý nào ngươi đi đón nàng cả.”
Nhị phu nhân nghe xong đôi mắt liền ẩm ướt, mặc dù, từ sau khi Cẩm Nương xuất giá khỏi đây, lão phu nhân vẫn coi trọng chính mình, nhưng bởi vì nguyên nhân là đại phu nhân, mặc kệ chính mình làm bao nhiêu, làm thật tốt, trong miệng lão phu nhân chủ mẫu chính thức vẫn là đại phu nhân, chưa từng có thừa nhận qua cái địa vị chủ mẫu của mình, hôm nay cầm lấy cái đuôi đã qua nhiều năm như vậy, Hiên ca nhi cũng lớn như vậy rồi, cuối cùng đã được một câu khẳng định của lão phu nhân, cái này làm cho bà sao có thể không kích động, từ một di nương xuất thân nô tỳ lăn lộn đến bây giờ, ở giữa nếm qua bao nhiêu khổ, bị quá nhiều oan ức, chính bà rõ ràng nhất, cả đời này, muốn nhất, chính là thoát khỏi kiếp nô tỳ, được cái danh phận chính thê, rốt cục, có thể đạt được ước muốn, lại làm cho bà sao lại không vui mừng.
“Mẫu thân, cố gắng của ngài, tất cả mọi người đều thấy được, đây là chuyện tốt mà, sao mẫu thân lại khóc.” Cẩm Nương an ủi mà vỗ vỗ lưng nhị phu nhân, cầm khăn cho nhị phu nhân lau nước mắt.
Nhị phu nhân rưng rưng cười, nói với Cẩm Nương: “Mẫu thân giúp con trông Dương ca nhi, con đi đón đại tỷ con vào đi.”
Cẩm Nương gật đầu dẫn theo Song Nhi đi ra ngoài, người còn chưa tới cửa trong, lại nhìn thấy Vân Nương một thân áo kép vải bông đơn bạc, mặt mũi nhòe nhoẹt vệt nước mắt xông vào trong phủ, Cẩm Nương bước lên phía trước đón: “Đại tỷ, đã lâu không gặp.”
Vân Nương nâng mắt nhìn về phía Cẩm Nương, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nhưng trên mặt lại một mảnh thê lương buồn bã, kéo tay Cẩm Nương, có chút khóc không thành tiếng: “Tứ muội muội, Ngọc Nương nàng… Nàng như thế nào lại… Là cái người đáng chém ngàn đao nào lại đi giết chết muội muội ta, nếu như bắt được hắn, ta muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn.”
Cẩm Nương nghe xong nhíu mày, cũng là vẻ mặt bi thương, vỗ vỗ tay Vân Nương nói: “Đại tỷ, người chết không có thể sống lại, hãy nén bi thương đi.”
Vân Nương nhẹ gật đầu, cầm khăn lau khóe mắt, lại hỏi: “Con của Ngọc Nương đâu rồi? Hôm nay ở đâu?”
Cẩm Nương bị nàng hỏi vậy chấn động, con của Ngọc Nương bị Thượng Quan Mai ôm đi rồi, suốt mấy hôm nay cũng không thấy Thượng Quan Mai đâu, vương phi đã mất tích, lúc này cũng không biết người ở nơi nào rồi, nhưng mà, lời này phải nói với Vân Nương như thế nào? Nói sợ là sẽ phải tự trách mình không có thực sự chiếu cố con của Ngọc Nương, hoặc là nói, là mình hành hạ đứa bé kia, cố ý…
“Đi thăm lão phu nhân trước rồi nói sau, bên ngoài gió rất lớn, đại tỷ sao lại mặc đơn bạc như vậy?” Cẩm Nương cởi áo choàng gấm khoác trên vai mình khoác lên người Vân Nương, Vân Nương thân thể chấn động, có chút ngẩn ngơ mà nghiêng đầu sang chỗ khác liếc nhìn Cẩm Nương, rất không được tự nhiên nói: “Nghe xong chuyện của nhị muội, đầu óc đều mụ mị, ở đâu mà còn lo lắng mang theo quần áo, kêu xe ngựa đến ngay, quần áo này của tứ muội thực đúng là hoa lệ quá nhỉ, liền khảm hoan văn bằng ngọc, cũng phải tới vài chục lượng bạc đi.”
Cẩm Nương cũng không có chú ý những thứ này, nàng có nhiều áo choàng gấm, Trương ma ma không có việc gì liền làm cho nàng thêm vài cái, quần áo xuân hạ thu đông bốn mùa, cũng không có để cho Cẩm Nương quan tâm qua, hôm nay nghe Vân Nương hỏi, nàng mới không để ý đưa mắt nhìn quần áo của mình, lại nhìn trên người Vân Nương mặc áo kép vải bông, không khỏi hơi nhíu mày, Vân Nương từ trước đến nay là sĩ diện nhất, nhìn bộ quần áo kia trên người cũng nhìn ra được, là bộ từ lúc xuất giá, là đồ cưới, giặt nhiều nên có hơi trắng bệch chút, xem ra, thời gian Vân Nương ở Trữ vương phủ thật sự sống cũng không khá giả mấy.
Vân Nương cũng không thèm tức giận, kéo chặt áo choàng Cẩm Nương khoác trên vai cho nàng, hai tỷ muội liền đi vào trong phòng lão phu nhân, trên nửa đường, Vân Nương hỏi: “Lúc trước ta bận bịu liên tục, tam thúc ngươi trông coi cửa hàng, bởi vì hắn đột nhiên bị bệnh, liền đã không có người quản lý, công việc làm ăn của cửa hàng liền bị Dụ Thân vương phủ cướp đi, ta còn chưa có thu lại chút vốn liếng của mình, lại thêm nữa, năm trước là một năm thu hoạch cũng không tốt, mấy cái thôn trang cũng không có thu tiền gì, thời gian này thật đúng là sống không khá giả mấy.”
Cái cửa hàng ở thành Đông kia hôm nay Cẩm Nương để cho Hỉ Quý đem tất cả cổ phần đang sở hữu rút hết, hàng tồn ở bên trong cửa hàng để lại cũng không còn, chỉ còn lại có một cái mặt tiền trống không, toàn bộ sửa làm chỗ buôn bán xà phòng, Cẩm Nương rút cổ phần, còn cố ý phân phó Hỉ Quý, muốn cho Vân Nương nhiều hơn một phần ngân lượng, như thế nào lúc này nàng nói tiền vốn đều không có thu hồi trở lại? Là không biết Hỉ Quý là người của mình sao, sợ là lại lừa gạt mình đây.
“Ta nghe nói, bên trong vương phủ, cái cửa hàng thành Đông kia sớm đều rút hết cổ phần rồi, đại tỷ không thu hồi được tiền sao?” Có mấy lời nên nói rõ ràng mới tốt, bằng không thì, về sau chính mình trở thành chủ cửa hàng thành Đông, Vân Nương lại đến thăm hỏi rồi đục nước béo cò, cũng không phải quan tâm đến chút ít tiền cho nàng, nhưng mà cũng không muốn chịu tâm tư chú ý tài sản của người khác của Vân Nương.
Quả nhiên Vân Nương nghe vậy sắc mặt khẽ biến đen, khẽ nói: “Ah, là rút rồi hả? Ah, rút rồi, ta quên rồi, hình như là rút rồi, nhưng mà, cuộc sống của đại tỷ ta cũng khó khăn, muội cũng biết, hôm nay Trữ vương gia tuyệt không được thái tử chào đón, tướng công của ta, càng là người chỉ biết thò tay đòi tiền, ở đâu mà làm được một ngày chuyện đứng đắn, cái này một hai năm, đại tỷ đều dựa vào của hồi môn mà sống, cái đó làm sao mà so sánh được với tứ muội muội a, hôm nay có thể trở thành tâm phúc của toàn bộ người Đại Cẩm, Mặc Ngọc đều do tay ngươi nắm rồi, đại tỷ thật sự là hâm mộ chết đi được.”
Cẩm Nương nghe xong liền coi như không nghe thấy, chỉ ứng phó vài câu, bắt đầu nói sang chuyện Ngọc Nương, Vân Nương vừa nói đến Ngọc Nương, sắc mặt liền thay đổi, nàng trực tiếp hỏi thăm: “Ta nghe nói, lúc trước Ngọc Nương sở dĩ khó sinh, là do tứ muội phu đẩy nàng, Ngọc Nương dù vô lại thế nào, tứ muội phu cũng nên nể mặt nàng là phụ nữ có thai, không nên đối với nàng như thế.”
Cẩm Nương nghe chính là cười lạnh, nhíu lông mày nhìn về phía Vân Nương, “Đại tỷ ý tứ này là…”
“Hừ, ta cũng biết vợ chồng các ngươi hôm nay là người tâm phúc bên cạnh thái tử gia, nhưng việc này, thật sự là không được phúc hậu, nếu là đại cữu gia biết rõ Ngọc Nương trước đó là bị tứ muội phu làm hại, sợ là sẽ không chịu để yên a, ngươi cũng biết, hôm nay phụ thân đang đánh giặc ở tại biên quan, sinh tử khó liệu, nếu như đại cữu gia ở chỗ này động chân tay… Cái kia, phụ thân đã có thể bị nguy hiểm.”
Vân Nương hai mắt yên lặng nhìn xem Cẩm Nương, mật thiết nhìn chăm chú thần sắc biến hóa trên mặt nàng, tự mình nói những điều này, ánh mắt Cẩm Nương có chút ảm đạm, dừng một chút, lại nói: “Ai, tỷ nói, Trữ vương phủ, cao thấp hai đời đều không có một nam nhân tốt, Trữ Vương là cái kẻ hết ăn lại nằm, lại là nhân vật âm hiểm độc ác, tướng công của ta kia, càng không cần phải nói, ai, tóm lại, Trữ vương phủ hôm nay là thu không bù chi a, cuộc sống của đại tỷ ta, thật đúng là gian nan.”
Cẩm Nương cuối cùng rõ ràng ý tứ của Vân Nương, nàng ta đang muốn uy hiếp mình đây, đem chuyện Ngọc Nương khó sinh cùng bị giết chết đều đổ lên trên đầu nhà mình, dùng đại cữu gia của nàng, người đang chấp chưởng binh quyền cùng an nguy của phụ thân để uy hiếp chính mình, đơn giản chính là muốn chính mình đi lấy lòng, xem thời gian qua chính mình trôi qua giàu có, muốn kiếm một chén canh mà thôi.
“Nhị tỷ nàng sở dĩ khó sinh, chỉ có thể trách chính nàng ta, tướng công nhà ta có tính thích sạch sẽ, không thích bất luận nữ nhân nào khác dính vào thân thể của hắn, nhị tỷ thân là phụ nữ mang thai mà còn muốn hướng đến trên người tướng công. . . hắn đành phải tránh đi, nhị tỷ là tự mình ngã, không ai đẩy nàng cả, đại tỷ không nên đem việc này nói ra bên ngoài, lại để cho nhị tỷ sau khi chết còn mang trên lưng . . . thanh danh như vậy, ta đây cũng không có biện pháp nào, ta nghĩ, đại tỷ nếu là thật sự thương tâm nhị tỷ, làm việc vẫn là nên cân nhắc chu đáo chút ít thì tốt hơn.” Cẩm Nương bên môi câu một tia giễu cợt, nhàn nhạt nói.
Vân Nương không nghĩ tới Cẩm Nương không chút nào chịu thỏa hiệp, nàng có tiền như vậy, giúp đỡ chính mình một ít thì sẽ như thế nào? Nhưng lại không biết, biện pháp tìm kiếm giúp đỡ của chính mình quá mức hèn hạ, làm cho Cẩm Nương rất phản cảm, hai người vừa đi vừa nói một chút, liền đến trong sân của lão phu nhân, Vân Nương mắt oán hận nhìn Cẩm Nương, ngẩng cao đầu, đi vào trước.
Cẩm Nương cũng không gấp, chậm rãi đi theo phía sau nàng ta vào cửa, Vân Nương vừa vào cửa liền ô ô mà khóc lên, hướng lão phu nhân hành lễ, cũng là khóc đến không thành tiếng, nào còn có cái vẻ thong dong mới vừa cùng Cẩm Nương cò kè mặc cả lúc nãy, lại để cho lão phu nhân nhìn cũng bắt đầu thương tâm theo.
Bọn nha đầu giúp Vân Nương cầm lấy áo khoác trên vai, lão phu nhân liền thấy bộ quần áo vải bông giản dị của Vân Nương, không khỏi liền giật mình, lại nghĩ tới Ngọc Nương chết đi, trong nội tâm càng thê lương buồn bã, hai cháu gái ruột, không có một ai là gả được nơi tốt, một người chết rồi, người còn lại thì càng chênh lệch, đây chẳng lẽ là do đại phu nhân lúc trước làm quá nhiều việc ác nên bị báo ứng sao?
Edit: NuxukuBeta: Aquarius8713Lão phu nhân nghẹn giọng, gọi người nâng Vân Nương dậy, thở dài nói: “Ngươi hôm nay ngược lại là lớn lên hiểu chuyện chút ít rồi, gặp chuyện cũng không có lại tiếp tục hướng nhà mẹ đẻ mà chạy, lúc này cũng có mấy tháng không trở về rồi, đã khó có được đến một chuyến, vậy thì ở lại nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi thoải mái rồi về, dù sao nhà chồng của ngươi cũng không có ai sẽ để ý tới mấy cái này.”
Vân Nương nghe vậy đôi mắt sáng ngời, trước kia lão phu nhân vô cùng phiền việc mình trở về nhà mẹ đẻ, sau đó mình sở dĩ không về nữa, là bởi vì đại phu nhân bị bệnh, tính tình lại cổ quái rất nhiều, về nhà cũng sẽ bị đại phu nhân mắng, còn nữa là nhị phu nhân trông coi chuyện nhà, mình cũng lấy không được bao nhiêu tiện nghi, trở về cũng không có nhiều lợi ích, cho nên dứt khoát không trở về.
Không nghĩ tới, lần này là lão phu nhân tự mình giữ lại, ở trong nhà mẹ đẻ đương nhiên so với Trữ vương phủ là tốt hơn rất nhiều.
Vân Nương hướng lão phu nhân hành lễ, chính là nhìn cũng không thèm liếc nhìn nhị phu nhân, trực tiếp ngồi ngồi xuống trong nội đường, trong mắt căn bản cũng không có xem nhị phu nhân là một trưởng bối, lão phu nhân nhìn thấy liền sa sầm mặt, nhưng thấy Vân Nương vẻ mặt nhòe nhoẹt nước mắt, nghĩ đến muội muội nàng mới chết, liền nhịn xuống tức giận, không cùng nàng so đo.
Nhị phu nhân vô cùng biết đối nhân xử thế, tự nhiên sẽ càng không nói cái gì, chỉ có Cẩm Nương, nhìn thấy liền tức giận, vừa muốn nói cái gì thì có nha đầu báo lại, nói là tam cô nương trở về, Cẩm Nương nghe vậy đôi mắt sáng ngời, liền chủ động đi ra ngoài đón.
Cẩm Nương đón Trinh Nương ở cổng trong, nàng sắc mặt có chút tái nhợt, đi đường rất chậm, do thiếp thân nha đầu bên người đỡ, Cẩm Nương trong nội tâm rùng mình, gấp gáp đi đến kéo tay Trinh Nương nói: “Tam tỷ, tỷ… Không thoải mái sao?”
Trinh Nương vừa gặp Cẩm Nương, lập tức vui vô cùng, vỗ vỗ tay của nàng nói: “Tứ muội, tứ muội, cuối cùng lại gặp được muội rồi.” Nói xong liền đánh giá đến Cẩm Nương, trong mắt chứa thật sâu ân cần, Cẩm Nương cái mũi chua xót: “Ta tốt lắm, chỉ là Tam tỷ tỷ, ngươi thấy thế nào? Khí sắc không tốt lắm?”
Trinh Nương nghe vậy sắc mặt đỏ lên, cúi đôi mắt xuống, liếc nhìn bụng của mình nói: “Không có chuyện gì, ta tốt lắm, chỉ là… Chỉ là đã có, phản ứng quá lớn, không thích ứng mà thôi.”
Cẩm Nương nghe vậy kinh hỉ không thôi, gấp gáp từ trên xuống dưới đánh giá Trinh Nương, lại không thấy được dáng người có gì khác thường, có chút thất vọng, Trinh Nương thấy liền lấy tay đâm nàng: “Mới hơn một tháng mà thôi, làm sao có thể hiện lộ ở bên ngoài, muội đều đã sinh rối đấy, còn nhìn ta như vậy?”
Cẩm Nương nghe vậy nở nụ cười, hai tỷ muội một đường nói chuyện, tiến vào trong sân của lão phu nhân.
Vân Nương gặp Trinh Nương đến, con mắt hơi liếc qua, không có đứng dậy, ngược lại là Trinh Nương cung kính hành lễ với lão phu nhân, lại hành lễ với nhị phu nhân, mới ngồi một bên ở trên ghế thêu.
Lão phu nhân thấy Trinh Nương thật cao hứng, biết được nàng đang mang thai lại càng thích, mấy người bề trên đang đang nói, Tú cô từ trong phòng ôm Dương ca nhi còn buồn ngủ đi ra, bé vừa tỉnh, liền ầm ĩ tìm Cẩm Nương, Tú cô cười nói: “Đói bụng rồi, cũng may hôm nay còn không có nháo, chỉ là ah ah muốn mẫu thân.”
Cẩm Nương đau lòng tiếp nhận nhi tử bảo bối nhà mình, ở trên mặt Dương ca nhi hung hăng hôn một cái, Dương ca nhi học theo, chụt một cái, cũng hôn Cẩm Nương một cái, lão phu nhân cùng nhị phu nhân thấy ở bên trong mặt mày đều là cười.
Vân Nương là lần đầu tiên thấy Dương ca nhi, Dương ca nhi càng lớn càng dễ nhìn, lại là đứa nhỏ mập mạp khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo không nói, đẹp nhất chính là đôi mắt phượng kia sáng như sao đêm, cùng cha hắn độc nhất vô nhị, cả người bộ dáng như cục bột, nhìn xem liền khiến cho người mở mang tầm mắt, lại ngày thường hoạt bát nhu thuận, Vân Nương càng xem trong nội tâm càng cuống cuồng hoảng sợ, mấy người tỷ muội trong nhà, cả Trinh Nương đều đã có, chỉ có chính mình cái bụng còn dẹp lép, nàng cùng Trữ Vương thế tử nhìn thấy đối phương đều chán ghét, cũng không nguyện ý ở cạnh, như thế nào lại có thể có con, cho nên, hạnh phúc của người khác trong mắt nàng đều trở nên chướng mắt.
Trinh Nương cùng Cẩm Nương trò chuyện với nhau thật vui, trong lúc đó thỉnh thoảng nói đến chuyện làm ăn ở Giang Nam, cả hai vừa nói đến chuyện ở kinh thành hợp tác mở cửa hàng, nhất thời ngược lại để Vân Nương lạnh lẽo một bên, Vân Nương càng nghe càng phiền muộn, liền đứng lên, nói với lão phu nhân, mình muốn đi thăm đại phu nhân, lão phu nhân tự nhiên là đồng ý, liền cho người mang nàng đi Phật đường, Trinh Nương vốn cũng muốn đi theo, nhưng Vân Nương lại không muốn, nói là vốn có lời riêng muốn nói cùng đại phu nhân, Trinh Nương nghe vậy trên mặt xấu hổ, lại cũng không kiên trì, để cho Vân Nương đi một mình.
Nhưng không có qua mấy khắc chung, liền có bà tử đến báo lại nói, đại phu nhân mất.
Lão phu nhân nghe vậy chấn động, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, Hồng Tụ bị dọa bận rộn đỡ lấy bà, đại phu nhân mặc dù đã sớm bệnh không chữa được, nhưng vẫn coi như ổn định, như thế nào vừa gặp con một chút liền chết?
Dù sao cũng là dâu trưởng của Tôn phủ, chính thê của đại lão gia, việc này tất nhiên là phải báo cho tất cả gia đình thân thích, nếu là người ác miệng của Trương gia tìm đến gây chuyện, cái kia thật đúng là phiền toái.
Lại nói vương gia, cưỡi ngựa hành tốc, mấy ngày liền đuổi suốt đêm, cuối cùng đã tìm được một ít manh mối, lúc này mới tin tưởng, Diệp Trung Bân nói là sự thật, như thế, hành trình càng đuổi nhanh hơn một tí, sau khi đuổi liền một ngày một đêm về, nghỉ ngơi một chút, vương gia lại lên đường chạy đi, rốt cục, đã tìm được tung tích đám người kia ở nơi hoang vu.
Nhưng cái nhóm người kia quả thực rất giảo hoạt, vừa mới phát hiện tung tích, liền không có lộ đường, ở bên trong rừng núi rậm rạp, dẫn vương gia xoay vòng vòng, vương gia càng tìm càng nóng lòng, mấy lần thiếu chút nữa là bắt được bọn hắn rồi, lại đột nhiên lại mất hết dấu vết, như thế lặp lại nhiều lần, lại làm cho đám quân sĩ đi theo mệt mỏi không chịu nổi.
Đang lúc vương gia vô cùng lo lắng đến cực hạn, đột nhiên nghe được bên trong núi đối diện có tiếng đánh nhau, không khỏi tinh thần chấn động, vội vàng dẫn theo người đi qua, quả nhiên liền nhìn thấy bọn hắc y nhân đang cùng một đội thương gia (người vận chuyển hàng đi bán) đánh nhau, vương gia tập trung nhìn vào, bên trong đám thương gia, cầm đầu đúng là Lãnh Khiêm, không khỏi mừng rỡ, quát to: “A Khiêm, chặn đứng bọn hắn, những tặc tử kia cướp đi vương phi.”
A Khiêm nghe vậy sững sờ, hắn ở tại Đông Lâm hoàn thành nhiệm vụ buôn bán, vừa vặn trở về Đại Cẩm, trên đường gặp bọn người Tây Lương này, cảm giác cảm thấy có cái gì đó không đúng, lúc hỏi thăm, nghe được thanh âm nữ tử thút thít nỉ non, còn nghe được có người gọi tên hắn Lãnh Khiêm, thanh âm rất quen thuộc, liền không chần chờ, động thủ với nhóm người kia. Đám người chỗ Lãnh Khiêm mang theo trở về đều là võ công cao thủ, thoáng cái liền chế trụ đối phương.
Vừa nãy lại nghe lời vương gia nói, mọi người hạ thủ càng không lưu tình, hơn nữa có vương gia tham chiến, bất quá qua mấy khắc công phu, liền bắt được đám người này.
Vương gia vội vàng xuống ngựa, đi đến phía trước chiếc xe ngựa của đám người kia, vén rèm xe lên, nhưng lại thấy Thượng Quan Mai đang khóc, trong tay nàng còn ôm Linh tỷ nhi.
Lại không có thấy thân ảnhcủa vương phi, vương gia lòng trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Mai nhi, mẫu phi của ngươi đâu?”
Thượng Quan Mai vốn là vừa nhìn thấy vương gia tới cứu nàng, lập tức mừng rỡ, nhưng nghe thấy vương gia hỏi vương phi, không khỏi khóc rống lên: “Phụ vương, Mai nhi đáng chết, Mai nhi không có bảo vệ tốt mẫu phi, mẫu phi nàng…”
Vương gia nghe xong lời này, trước mắt một hồi choáng váng, vịn thùng xe thật lâu mới đứng vững, hít sâu một hơi, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn Thượng Quan Mai, trầm giọng hỏi lại: “Vương phi đến tột cùng như thế nào?”
“Không biết, ra khỏi kinh thành không bao lâu, bọn hắn liền đem mẫu phi lên xe ngựa, sau đó, Mai nhi liền không thấy mẫu phi nữa, không biết người đi nơi nào, phụ vương, đều là lỗi của Mai nhi, Mai nhi hại mẫu phi.” Thượng Quan Mai càng nghĩ tâm càng đau, càng nghĩ càng áy náy, nhịn không được nghẹn ngào khóc lớn.
Vương gia lúc này còn không biết lúc trước vương phi đến tột cùng là như thế nào bị cướp đi, chỉ cho là cùng Thượng Quan Mai đều bị cướp đi ra ngoài, Thượng Quan Mai cũng là người bị hại, không có nghĩ xem nàng trở thành người hợp mưu bắt cóc, cho nên, cố nén lo nghĩ cùng lo lắng, an ủi Thượng Quan Mai nói: “Không liên quan chuyện của con, con đừng khóc, một lát nữa cùng phụ vương hồi phủ là tốt rồi.”
Thượng Quan Mai nghe xong khóc càng dữ tợn, vương gia cũng không có thời gian khuyên nàng, xoay người, bắt thủ lĩnh hắc y nhân kia, quát hỏi: “Vương phi đâu rồi? Các ngươi đem vương phi đi nơi nào?”
Tên hắc y nhân kia bị vương gia đuổi sát lâu như vậy, thật sự cũng mệt mỏi không chịu nổi, mới vừa rồi lại bị Lãnh Khiêm đả thương lục phủ ngũ tạng, càng không có khí lực giãy dụa, khóe miệng dẫn theo một tia giễu cợt, nhưng cái gì cũng không chịu nói.
Vương gia tức giận đến sùi bọt mép, một chưởng liền hướng ngực trái hắn đánh tới, một chưởng dưới cơn thịnh nộ, đánh bay tên hắc y nhân kia, thân thể giống như sợi bông nhẹ nhàng bay thật xa, rồi mới nặng nề rơi xuống.
Lãnh Khiêm thấy bộ dạng vương gia điên cuồng như vậy, tất nhiên là hỏi không ra cái gì, hắn vung tay lên, trong đội ngũ liền đi ra một người thân hình nhỏ gầy, Lãnh Khiêm đối với hắn liếc mắt ra ý một cái, bên môi người kia liền nở nụ cười thú vị, yên lặng mà đi đến trước mặt một hắc y nhân, cầm dao nhỏ, đột nhiên ánh đao hiện lên như hoa bay lả lướt, chỉ thấy huyết nhục từng mảnh văng ra, tên hắc y nhân kia hét thảm một tiếng còn chưa ngừng, một cánh tay của hắn đã trụi lủi thành xương trắng, hình dạng vô cùng thê thảm.
Lãnh Khiêm cũng không hỏi cái người này, mà đi đến trước mặt một người khác, lạnh lùng nói: “Ngươi nói, vương phi ở đâu?”
Người nọ còn chưa phục hồi tinh thần lại sau thảm trạng của đồng bọn, bị Lãnh Khiêm hỏi như thế, không biết trả lời như thế nào, Lãnh Khiêm vung tay lên, nam tử vóc dáng nhỏ lại cười hì hì đến gần hắc y nhân này, hắc y nhân lập tức bị dọa vỡ mật, lớn tiếng nói: “Đừng gọt ta, ta nói là được.”
“Còn không mau nói? Tay của tiểu gia ta đây đang ngứa lắm.” Nam tử vóc dáng nhỏ chơi đùa với n dao nhỏ, con mắt nhìn chằm chằm giống như đang nhìn vào một món đồ chơi thú vị, nhìn hắc y nhân kia.
Hắc y nhân theo bản năng liền lui về phía sau giọng run rẩy nói: “Ta nói, chúng ta rời kinh thành không bao lâu, vương phi liền bị… Bị thống lĩnh dẫn tới một chỗ khác rồi, nghe nói… Nghe nói là giao cho nười của Dụ Thân vương gia rồi.”
Vương gia nghe vậy phổi đã tức điên rồi, việc này quả nhiên lại cùng Dụ thân vương có quan hệ, tên tặc kia vẫn không chết tâm, Thanh Uyển đã làm bà nội rồi, hắn còn giống nhau nghĩ đến, cũng dám cấu kết với người địch quốc cùng một chỗ hại chính mình, chẳng lẽ hắn muốn cất giấu Thanh Uyển cả đời sao? Lại để cho Thanh Uyển sống ở nơi không thể ngửa mặt nhìn trời, đó chính là việc tốt hắn làm với Thanh Uyển sao? Thật sự là càng sống càng hồ đồ, nhưng mà, nghe được vương phi ở trong tay Dụ Thân vương, vương gia ngược lại thở dài một hơi, hắn hiểu rất rõ Dụ Thân vương, vương phi sẽ không có nguy hiểm.
Nhưng mà, bọn hắn tìm khắp một đám hắc y nhân này, cũng không thấy tung tích của Lãnh Hoa Đường, vương gia cũng hoang mang, hỏi tên hắc y nhân kia: “Các ngươi không phải cứu được Lãnh Hoa Đường sao? Hắn ở đâu?”
Hắc y nhân kia cũng bị dọa vỡ mật, vương gia hỏi vấn đề đấy, cũng nói ra toàn bộ: “Nam Viện Đại Vương phái chúng tiểu nhân tới cứu thế tử Lãnh Hoa Đường, nhưng mà, địa lao của Tông Nhân Phủ Đại Cẩm quá mức chắc chắn, căn bản cứu không được, Đại Vương liền định ra kế sách, cùng Dụ Thân vương hợp mưu, dưới sự trợ giúp của Dụ Thân vương, cứu được Lãnh Hoa Đường, nhưng mà, điều kiện của Dụ Thân vương chính là muốn chúng tiểu nhân bắt cóc vương phi, cũng bí mật đưa cho hắn, lại hứa không để bị lộ nửa điểm tung tích của vương phi, bằng không thì…”
Vương gia chẳng muốn nghe hắn nói những cái khác, lại hỏi: “Lãnh Hoa Đường đâu rồi, tại sao không có cùng lẩn trốn với các ngươi?”
“Hắn không chịu theo chúng ta trở về, hắn nói, hắn còn có mấy tâm nguyện tại Đại Cẩm chưa xong, nhất định phải xong xuôi mới đi.”