Hài tử nhỏ như vậy nơi nào hiểu được người khác trêu chọc hay đùa
hắn, đến sáng mai hắn mới đầy tháng thôi, ánh mắt trong sáng kia tò mò
nhìn xung quanh, mà hắn hành động vậy là dựa vào cảm giác mà thôi, bất
quá, có phụ thân, mẫu thân, còn có đệ đệ, đây mới là một gia đình đầy đủ a, không khí trong nhà cũng trở nên ấm áp hơn, Cẩm Nương không nhịn
được cũng đi tới.
Đại thiếu gia bởi vì ăn không được sữa, bị trêu chọc đến phát hỏa,
trừng tròng mắt đối với phụ thân hắn ói bọt khí, Cẩm Nương bị hắn chọc
cười rồi, trong nhất thời hứng, đã thốt ra: “Phụ thân, Nương, hai người nhìn xem đệ đệ ói bọt khí nè, thật đáng yêu!”
Tôn Chính An cùng Tứ di nương hai đồng thời ngơ ngẩn, Tứ di nương vẻ
mặt kinh hoàng, vụng trộm nhìn Tôn Chính An một cái, bận rộn lôi Cẩm
Nương, đối với Tôn Chính An thi lễ nói: “Lão gia, Cẩm Nương không hiểu
chuyện, ngài đừng tức giận với nàng, ta sẽ hảo hảo dạy nàng lại.”
Tôn đang An liền nhìn về phía nữ nhân mà mình yêu mến nhất, ở biên
cương Tây Lương, nàng đi theo mình phải ở lều, ngủ sân cỏ, đào đất đắp
lò, mặc áo da thú, giữa băng thiên tuyết địa vì mình giặt quần áo nấu
cơm tận tâm hầu hạ, vất vả nhưng không than trách nữa câu, trong mấy
tiểu thiếp, thì Tố Tâm chính là người ôn nhu Thông Tuệ nhất, cũng hiểu ý người nhất, hiếm thấy nhất chính là, cho tới bây giờ nàng cũng không có tranh giành, cho tới bây giờ cũng không có ở trước mặt hắn nói xấu Đại
phu nhân, hoặc cùng tiểu thiếp khác đấu đá, cho dù là bị ủy khuất cũng
chỉ là yên lặng thừa nhận, chưa từng có nửa điểm bất mãn.
Nàng cũng muốn hài tử có thể gọi nàng một tiếng nương, nữ nhân nào không muốn a. . . . . .
Tố Tâm bộ dạng áy náy cùng sợ hãi để cho Tôn Chính An có chút khổ
sở, không phải chỉ kêu nàng một tiếng Nương thôi sao? Nàng đã bị hù dọa
thành cái bộ dáng này, nhìn lại đứa con trai độc nhất trong ngực mình,
đang vui vẻ hộc bọt khí, chẳng lẻ muốn để cho đứa con độc nhất này ngay
cả mẹ ruột của hắn, hắn một tiếng ’ mẫu thân ’ cũng không gọi được sao?
“Tố Tâm, không sao, hài tử chỉ là vô tâm nói ra, ngươi vốn chính là
mẫu thân của bọn họ, kêu một tiếng cũng không sao.” Tôn Chính An vỗ vỗ
tay Tứ di nương, trấn an nàng nói.
Tứ di nương vành mắt lập tức tựu đỏ, ngập ngừng nói: “Lão gia. . . . . . Này. . . không hợp với quy cũ, nô tỳ cũng không dám để cho Tứ cô
nương gọi như vậy.”
Vừa cúi đầu liếc nhìn Đại thiếu gia trong ngực lão gia, nước mắt ngăn không được mà chảy xuống, “Đừng làm cho Cẩm Nương dạy hư Hiên ca nhi,
hắn là Đại thiếu gia của Tôn gia a.”
Tôn Chính An nghe xong trong lòng càng phát ra chua xót, đột nhiên ôm nhi tử đứng lên: “Nói gì ngu thế, sau này, ngươi chính là mẹ ruột của
Cẩm Nương cùng Hiên ca nhi, lần này ta trở lại, là dự định thăng ngươi
lên, yên tâm đi, sáng mai ta đi trước đến cùng lão thái thái thương
lượng, Đại phu nhân cũng không phải là là không nói đạo lý, hôm nay cũng chỉ có ngươi sinh nam tử, đối với Tôn gia cũng đã có công , cho dù có
kẻ không có mắt muốn ồn ào, cũng nói không cần để ý đến.”
Tứ di nương nghe liền cả kinh, môi đỏ mọng giương thật to, không thể
tin nhìn lão gia, đây cũng là chuyện nàng suy nghĩ mười mấy năm nay a,
hôm nay cuối cùng lão gia cũng tự mình nói ra, người nam nhân này, mình
đi theo mười mấy năm, rốt cục sau khi sinh nhi tử, cũng đã được trái tim của hắn.
Tứ di nương thật là vui mừng.
Cẩm Nương rốt cục cũng nghe được lời nàng muốn nghe nhất …, bận rộn
đi lên trước một bước, lôi kéo Tứ di nương cùng nhau hướng Tôn Chính An
quỳ xuống: “Cẩm Nương cùng Hiên ca nhi, đa tạ phụ thân, đa tạ phụ thân!” Vừa nói, nàng thật dập đầu một cái vang dội.
Tôn Chính An đau lòng kéo Tứ di nương cùng Cẩm Nương đứng vậy, rồi
cúi người ở trên mặt Hiên ca nhi hôn một cái, mới đem Hiên ca nhi trả
lại cho Tứ di nương.
Lúc này, Đông Nhi cùng Linh Nhi mới vén rèm đi vào, thấy lão gia đang ở đây, Đông Nhi cùng Linh Nhi liếc mắt nhìn nhau, bận rộn quỳ gối hành
lễ.
Tôn Chính An đối với Đông Nhi cũng có chút ấn tượng, nên khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt thì nhìn về phía Tứ di nương, “Tố Tâm, ta xem ngươi
khí sắc không được tốt.”
Tứ di nương nghe thấy cảm kích cười cười, cảm giác lão gia lần này
trở về, so sánh với dĩ vãng ân cần hơn, “Vô sự , chỉ là thấy lão gia nên cao hứng, mới có chút thở hổn hển mà thôi.”
Đông Nhi nghe lời này của lão gia, trong lòng không khỏi than thở,
khí sắc dĩ nhiên không tốt, sau khi sinh Đại thiếu gia xong, căn bản là
không dùng qua thuốc bổ gì, lão thái thái đưa đồ bổ thân thể tới đây thì phần lớn bị bọn hạ nhân lén lút cắt xén, nàng lại lo lắng cho Tứ cô
nương, nên lòng vẫn quấn quýt, có thể nuôi dưỡng tốt sao? Nhưng lời này
nàng cũng không dám cùng lão gia nói rõ, Linh Nhi còn đang ở trong nhà.
Nàng đột nhiên linh cơ vừa động, “Lão gia, khó được dịp ngài hôm nay
trở lại, Tứ cô nương cũng đang ở đây, không bằng lưu lại dùng cơm đi, dù sao, Đại thiếu gia hôm nay cũng vừa tròn tháng, sáng mai mới bước qua
một tháng, chậm chút lúc nữa ngài còn có thể ôm Đại thiếu gia đi cho lão thái thái nhìn một cái đấy.”
Cẩm Nương nghe xong lập tức nhìn về phía Đông Nhi, cái thiếp thân nha hoàn bên cạnh Tứ di nương thật không đơn giản rồi, nên không khỏi
cười, tiếp lời hướng Tôn Chính An nói: “Đúng nha, phụ thân, chúng ta
cùng nhau ôm đệ đệ đi thăm lão thái thái đi, lão thái thái thân thể
không tốt, vẫn muốn nhìn Hiên Ca Nhi nhưng lại nhìn không được, nếu mà
ôm qua đó, không chừng bệnh của lão nhân gia người sẽ tốt lên đấy.”
Tôn Chính An nghe thấy liền sờ sờ râu mép trên càm, nhìn Cẩm Nương
nói: “Ừ, theo ý ngươi đi, một hồi để mẫu thân ngươi cũng đi theo đi.”
Vừa nói vừa quay đầu hỏi Tứ di nương: “Thân thể ngươivẫn khỏe chứ? Một
hồi sau khi ăn xong, mặc dày một chút đi.”
Đông Nhi cùng Linh Nhi nghe được lão gia nói câu”Mẫu thân ngươi” đều
chấn động, Đông Nhi lập tức mừng rỡ nhìn về phía Tứ di nương, mà Linh
Nhi thì cặp mắt to cơ trí kia đảo một cái cực kỳ nhanh, vừa như có điều
suy nghĩ vừa cúi đầu, nàng thấy rất may mắn vì mới vừa rồi bị Đông Nhi
lôi trở lại, nếu thật đi qua chỗ Đại phu nhân báo cáo, vậy sẽ đắc tội
chết Tứ di nương rồi, vị này trước mắt nhìn thấy có lẽ sẽ được thăng vị lên. . . . . .
“Tạ lão gia quan tâm, thân thể của ta vẫn khá.” Tứ di nương thẹn
thùng nhìn Tôn Chính An một cái, nàng cũng rất muốn mang con gái đi theo phía sau lão gia đến gặp bà bà, đây cũng là chuyện nàng mong muốn nhiều năm rồi, trước kia vì là tiểu thiếp, mỗi ngày chỉ có thể thỉnh an
chính thất Đại phu nhân, cũng không có tư cách đi thỉnh an cho bà bà,
trừ ngày tết ra, là không thể tùy tiện đến quấy rầy bà bà .
Hôm nay thế nhưng có thể đi theo phía sau trượng phu cùng nhau thỉnh
an, đây chính thể diện đến cỡ nào a? Càng nghĩ càng vui vẻ, trong lòng
rất kích động, nên sắc mặt cũng có chút ửng hồng, cổ họng phát khô, liền nhanh chóng che miệng, không nhịn được mà ho khan vài tiếng, kết quả
càng khụ khụ liên tiếp trở nên ho nhiều không ngăn được.
Tôn Chính An thấy vậy hơi nhíu mày, giúp nàng vỗ lưng, “Trong tháng
không có dưỡng tốt sao? Làm sao lại ho thành như vậy, Đông Nhi, đi mời
thái y nhanh chóng tới xem cho di nương một chút.”
Đông Nhi nghe xong liền có chút khó xử, Tứ di nương ho như vậy cũng
không phải là một ngày hai ngày, nàng cũng có bẩm qua Đại phu nhân, đại
phu mà Đại phu nhân mời tới mỗi lần xem xong chỉ nói là bị phong hàn
trong tháng, phải đem các cửa sổ đóng lại, không thể để một chút gió lọt vào, nhưng cái phòng này sau khi che kín lại, không khí bịt kín, Tứ di
nương ho càng lợi hại hơn.
Nếu lúc này đi mời y, lại phải trải qua Đại phu nhân đồng ý. . . . . . Nếu vẫn là cái đại phu kia. . . . . . thì có gì khác nhau?
“Làm sao còn đứng yên đó? Không thấy được di nương đang ho sao?” Tôn
Chính An thấy Đông Nhi không có động tới thân hình, gương mặt liền chìm
xuống, quát lên, hắn là chủ soái một quân, uy nghiêm đã quen, giọng nói
lúc nào cũng mang theo khí thế không cho kháng cự.
Đông Nhi bị dọa đến run rẩy, bận rộn quỳ xuống tới : “Nô tỳ không
dám, chẳng qua là nô tỳ nghĩ. . . . . . Trong mấy ngày nay di nương cũng thường ho, Đại phu nhân có mời đại phu đến xem rồi, thuốc cũng uống
rồi, nhưng không thấy khá, còn. . . . . .” Đông Nhi dừng một chút, rồi
bạo gan nói: “Nô tỳ cả gan, có thể đổi đại phu khác tới xem bệnh cho Tứ
di nương một chút hay không?”
Tôn Chính An nghe xong thì ngẩn ra, lập tức có chút hiểu rõ, một cổ
lửa giận từ trong lòng bùng lên, đó chính là vợ cả mà mình dùng mai mối
để cưới về sao? Tâm địa hẹp hòi, cộng thêm tính ghen tị, hắn vẫn dễ dàng tha thứ nàng, cho dù nàng đối với những tiểu thiếp khác trong viện khắp nơi chèn ép, hắn nghĩ dù sao nàng mới là thê tử của mình, tiểu thiếp
cuối cùng bất quá chỉ là đồ chơi của nam nhân mà thôi, không có người
này thì thu thêm người khác là được, nhưng trong nhà này. . . . . . Tố
Tâm biết rõ mọi việc nhưng vẫn dụng tâm đợi, hơn nữa còn là sinh cho
mình nhi tử duy nhất, mà nàng lại dám. . . . . . ?
“Cầm bái thiếp của ta, đi mời Lưu y của Thái y viện đến đây, để cho
hắn xem mạch cho Tứ di nương.” Tôn Chính An ngăn chận lửa giận, quay
snag đối với Đông Nhi nói.
Đông Nhi vui mừng nhanh chóng dập đầu, lập tức đi ra ngoài làm việc.
Cẩm Nương trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, Tứ di nương vừa nhìn một cái cũng biết là bộ dạng bệnh hoạn, trong phòng này vừa không thông
gió, vừa không có không khí mới mẽ, đối với Đại thiếu gia cũng không
tốt, bịt kính như còn làm vi khuẩn sinh sôi thành đàn.
Nhìn bộ dạng Tứ di nương hô hấp vẫn có chút không thoải mái, nàng
liền đi tới phía trước cửa sổ, kéo rèm, rồi mở ra một cánh cửa sổ, phía
ngoài gió nhất thời thổi vào trong nhà, mặc dù có chút khí lạnh, nhưng
đã làm cho mọi người trong nhà cảm giác không khí mới mẽ hơn nhiều.
Tứ di nương lập tức thở sâu mấy hơi thở, cảm giác không còn thở hổn
hển nữa, hô hấp thông thuận hơn, Linh Nhi nhanh chóng rót chén trà đưa
cho nàng uống.
Lão gia liền nhìn Cẩm Nương một cái, hắn cảm giác nữ nhi này cùng với trước kia có chút khác lạ, bộ dáng vẫn gầy teo, nhìn cũng không phải là rất khỏe mạnh, chẳng qua ánh mắt linh hoạt, làm việc cơ trí hơn nhiều,
không còn giống… dĩ vãng trước đây nhát gan rụt rè, chỉ mới hơn một năm
không thấy, người đã trưởng thành hơn, cũng hiểu chuyện hơn, trong lòng
hắn hơi cảm thấy an ủi.
Được một lát thì Đông Nhi đi vào, bẩm báo: “Lão gia, nô tỳ cầm bái
thiếp của ngài đưa cho Bạch tổng quản, Bạch tổng quản đã sai người đi
mời Lưu y rồi, nghe nói Lưu y lúc này đang ở trong phủ Thái Tử Phi,
nhất thời không tới được, lão thái thái sau khi biết chuyện, đã cho một
lọ Ngọc lộ sơn trà , để cho nô tỳ mang đến cho di nương uống trước, để
khỏi ho nữa.”
Vừa nói, cầm một cái bình nhỏ đi ra ngoài, lúc này trên mặt lão gia
mới có nụ cười, nói: “Ngọc lộ sơn trà nguyên là đám nương nương Cung Lí
dùng làm thuốc, hôm kia là thái tử Gia thưởng cho ta, ta thấy lão thái
thái thân thể không tốt, nên đã cho lão thái thái, sớm biết vậy, hẳn nên giữ lại một lọ cho Tố Tâm ngươi, cũng may lão thái thái tâm tính thiện
lương, đã thưởng một lọ cho ngươi.”
Tứ di nương nghe vậy liền muốn phúc lễ tạ ơn, lão gia bận rộn đở lấy nàng: “Thân thể không tốt, không cần nhiều lễ nghi.”
Tứ di nương vành mắt đã đỏ, lão gia đối với nàng so sánh với trước
đây tốt hơn nhiều lắm, ai, cũng là nhờ phúc của Hiên ca nhi rồi, Nếu
nàng không có sinh nhi tử, sợ là sẽ không có đãi ngộ này, thử nghĩ lại
liền vội vàng nói: “Lão thái thái đem thuốc của bản thân thưởng cho nô
tỳ rồi, nô tỳ thật là hưởng thụ không nổi, một hồi phải đi qua đó, nhất định phải dập đầu tạ ơn lão thái thái, Tạ lão thái thái đã ban thưởng.”
Lời này lão gia thích nghe, hắn là hiếu tử, ngày thường rất hiếu
thuận lão thái thái, cho nên càng cảm thấy Tứ di nương biết lễ nghĩa và
hiểu chuyện.
Một lúc sau phía ngoài có quản sự bà Tử đi vào, nói là cơm đã chín rồi, có muốn dọn ở trong nhà ăn hay không.
Lão gia nghe thấy liền cũng có chút chần chờ, mới vừa rồi thân thể Tứ di nương không được tốt, sáng mai mới sang tháng thôi, có thể ra phía
ngoài nhà dùng cơm sao? Nhưng ở trong phòng lại quá chật chội . . . . . .
“Phụ thân, đặt ở trong nhà chính đi, Nương cùng đệ đệ cũng có thể
hóng mát một chút, bên trong này chật chội lắm.” Cẩm Nương thấy vậy liền nói, nàng cười dài, một bộ dạng ngây thơ rực rỡ, lão gia vừa nhìn liền
thích, cũng không có nửa điểm trách cứ nàng là tiểu hài tử mà xen mồm
vào.
Tứ di nương liền nhìn Cẩm Nương một cái, che miệng len lén cười, nữ nhi càng ngày càng cơ trí đáng yêu.
Cho nên, bà Tử kia liền dẫn theo Đông Nhi Linh Nhi ở đang trong nhà
dọn cơm, lão gia từ mình ôm lấy Hiên ca nhi, không nỡ buông tay, Tứ di
nương rốt cục cũng rời giường mặc thêm trang phục.
Lúc này thì bà vú đi vào, thi lễ một cái cho lão gia, nhưng không có hỏi Tứ di nương, “Lão gia, nên cho Hiên ca nhi bú sữa.”