Đông Nhi đang cầm nước cho Tứ di nương uống, nghe Cẩm Nương hỏi, bận
rộn trả lời: “Đầu tiên là xin Bạch tổng quản đi mới, nói là trong phủ
đang bận rộn, hiện nay hẳn là cũng sắp tới đó.”
Lão thái thái cuối cùng cũng nhìn không được nữa, liền ngẩn đầu đối
với Hồng Tụ nói: “Ngươi đi một chuyến đi, nói là ta không thoải mái,
bảo Lưu thái y để xem một chút.”
Hồng Tụ nhìn lão thái thái một cái như hiểu rõ, sau đó xoay người đi.
Một lúc sao thức ăn đã bày đi lên, nhưng Tứ di nương đã ho đến rút cả người lại, lão gia cũng không có tâm tư ăn cơm, Cẩm Nương nóng lòng
lấy tay ấn ở huyệt vị trong lòng bàn tay phải của Tứ di nương, ở kiếp
trước, nàng nghe nói ấn vào nơi đó có thể tạm thời khỏi ho .
Thật ra thì, Tứ di nương một nửa là bệnh, một nửa là sợ cùng bối rối, lúc này thấy một phòng đầy người vây quanh mình, nàng luống cuống, cho
nên, mới dừng lại không ho nữa.
Cũng may không bao lâu, Lưu thái y vội vàng chạy đến, vừa vào cửa,
thì thấy lão thái thái hảo hảo mà ngồi, sắc mặt hồng nhuận, trong lòng
an tâm một chút, lão gia liền nhanh chóng chào hỏi hắn nhờ hắn xem bệnh
cho Tứ di nương.
Lưu thái y chân mày hơi nhăn lại, hắn đã được chỉ lệnh, không được
xem bệnh cho Tứ di nương Tôn phủ, nhưng hôm nay làm trò này ở trước mặt
lão thái thái cùng lão gia, hắn dù không muốn cũng phải làm, huống chi
thầy thuốc luôn có tấm lòng của cha mẹ, bệnh nhân đã mau ho muốn ra máu
rồi.
Rút châm ra, thuần thục ghim một châm ở phần gáy của Tứ di nương, Tứ
di nương lập tức có dừng khụ lại, vẻ mặt ửng hồng thở hào hển.
Lão gia liền để cho người ta đem Tứ di nương đỡ đến trên giường lão
thái thái ngồi xuống, Lưu thái y thu châm, nhưng cũng không xem mạch cho Tứ di nương, chỉ nói một lời có lệ, tránh bị gió rét, chú ý giữ cho ấm, sau đó thì không xem Tứ di nương, mà quay sang cười hỏi lão thái thái:
“Thân thể của ngài có khác thường nữa không?”
Lão thái thái mỉm cười nhìn hắn nói: “Uống thuốc của ngươi kê toa, mỗi ngày một khá hơn rồi, Lưu y quả thật như thần y vậy.”
Lưu y đang nghe thấy rất là cao hứng, đưa ba ngón tay để trên mạch
của lão thái thái, nghe một hồi, thì rất hài lòng đứng dậy: “Rất tốt,
vẫn là lời kia, ngài nên ăn ít dầu mở cùng đồ cay, tận lực đi ra ngoài
hóng mát một chút, hoạt động nhiều một chút, không mất bao nhiêu ngày
nữa khang phục .”
Nhìn tình hình, hắn căn bản là không có ý định xem bệnh cho Tứ di
nương, Cẩm Nương quýnh lên, đi ra phía trước, đối với Lưu thái y thi
lễ: “Y chánh đại nhân!”
Lưu thái y kinh ngạc ngẩng đầu, Cẩm Nương mỉm cười đứng dậy: “Cẩm
Nương là tới đa tạ y chánh đại nhân, từ khi người xem bệnh cho Cẩm Nương xong, Cẩm Nương cảm thấy thân thể rất khá.” Thật ra thì cũng chỉ là ăn
chút ít thuốc bổ, ăn cơm no, nên cảm giác có tinh thần nhiều.
Lưu y đang hay là nhớ được Cẩm mẹ ôi, bởi vì chứng bệnh của nàng, là
chứng bệnh bất túc, hơn bởi vì sau khi nàng biết được mình bệnh này vẫn
không quá thương tâm, phàm là cô nương không có xuất giá khi nghe được
mình có chứng bệnh này thì đếu thương tâm nước mắt chảy dài, tổn thương
tinh thần, mà nàng thì trấn tĩnh đến làm cho hắn kinh ngạc, cho nên, hắn mới nhớ được Tứ cô nương của tướng phủ, mặc dù hai người chỉ gặp mặt
một lần mà thôi.
“Tứ cô nương thân thể mạnh khỏe chưa? Thuốc kia không thể uống gián đoạn, vươn tay ra.”
Cẩm Nương theo lời hắn vươn ra cổ tay phải, bên kia lão gia cùng Tứ
di nương nghe được lời nói của Lưu thái y …, cũng nhìn tới đây, Tứ di
nương càng không để ý đến bệnh của mình, lo lắng muốn ngồi dậy.
Lưu thái y lặng yên dò mạch, lần này dò mạch, thời gian so sánh với
Lão thái thái còn rất dài, hơn nữa, chân mày không tự chủ mà nhíu chặt
lên.
Lão thái thái nhàn nhạt nhìn sang, Tứ cô nương có bệnh bất túc nàng
cũng biết, vì do Hồng Tụ mang theo Lưu thái y xem bệnh cho Tứ cô nương , Hồng Tụ dấu diếm ai cũng không dám dấu diếm nàng, lúc này thấy Lưu thái y chân mày nhíu chặt, làm tim lão thái thái cũng nhéo lên, nàng mới
cùng Giản phủ thân vương nghị hôn thôi, nếu là đứa nhỏ này bệnh trị
không tốt, Giản phủ thân vương mà biết được, sợ là. . . . . .
Lưu thái y cuối cùng cũng thu tay dò mạch lại, chân mày cũng buông
lỏng ra, vẻ mặt nhàn nhạt đồng thời phối hợp mà thẳng bước đi đến
trước bàn: “Cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, chẳng qua là phải chú ý
một chuyện, trong ngày thường không thể vất vả, cũng không thể chịu
lạnh, càng không thể mệt nhọc, ăn nhiều đồ bổ ích khí , tẩm bổ âm trống
rỗng, cố gắng nuôi thân thể mới có thể tốt.”
Lời của hắn để cho lão gia cùng Tứ di nương không hiểu ra sao, nhưng
lão thái thái cùng Cẩm Nương đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Hồng
Tụ đứng ở một bên, trong mắt cũng là lộ ra sự vui mừng, lão thái thái
không đợi lão gia mở miệng hỏi thăm, đã nói: “Làm phiền y chánh đại
nhân, giúp lão thân trị cho cháu gái, tương lai, không chỉ Tôn gia cảm
kích đại nhân, ngay cả Giản thân vương phủ cũng sẽ đưa một phần hậu lễ
cho đại nhân.”
Lưu thái y đang viết phương thuốc, nghe được lời ấy liền giật mình,
Tôn gia Tứ cô nương đã cùng Giản thân vương phủ nghị hôn sao?
Hắn không khỏi nhìn Tứ cô nương thêm một cái, Cẩm Nương vẫn lẳng
lặng đứng, đôi mắt to vẫn trong trẻo mặc dù sắc mặt vui mừng, nhưng
cũng không nồng đậm, trong sự linh động lướt qua một tia giảo hoạt, Lưu
thái y trong lòng vừa động, cúi đầu xuống hạ bút như bay, sau khi để bút xuống, cầm danh sách đưa cho Tú cô đứng ở một bên “Theo danh sách này
hốt thuốc, một ngày ba lần, không thể gián đoạn, sau nửa tháng ta sẽ đến tái khám.”
Nói xong, thì vội vã đi tới trước giường Tứ di nương, nói: “Phu nhân
xin vươn tay ra, hạ quan thấy phu nhân hụt hơi ho nhiều, giống như tim
phổi bị tổn hại.”
Cẩm Nương thấy hắn cũng chịu xem mạch cho Tứ di nương, cuối cùng kế
đã thành, trong lòng hơi buông lỏng một chút, sau đó đi gần đến Tứ di
nương, nói: “Di nương thường ho đến thở không được, người xem nhìn có
phải do trong tháng bị nhiễm phong hàn hay không?”
Tứ di nương nghe vậy gật đầu, lúc trước Đại phu nhân có mời đại phu
tới đã chẩn đoán bệnh cho nàng, bất quá, lúc này tâm tư nàng còn đang ở trong bệnh của Cẩm Nương, đang muốn mở miệng hỏi đến tột cùng là bệnh
gì, nhưng Cẩm Nương đã hướng nàng âm thầm lắc đầu, khi Lưu y xem mạch
cho người ta, hắn không thích người khác nói chuyện, mình mới nói câu
kia, bất quá là dẫn tới sự chú ý của Lưu thái y, lại càng là nói cho lão thái thái cùng lão gia nghe .
Lưu thái y một bên bắt mạch cho Tứ di nương, trên mặt ngưng trọng, dò xét vài phút đồng hồ xong, mới buông tay ra, rồi bảo Tứ di nương vươn
ra một cái tay khác, lại thăm dò lần nữa, hắn rõ ràng đã đứng lên, nhưng nửa câu cũng không nói, chắp tay đối với lão thái thái cùng lão gia,
rồi vén lên trường bào muốn đi.
Lão gia sắc mặt đại biến, lập tức đem hắn ngăn cản: “Y chánh đại nhân, tiện nội bệnh tình ra sao?”
Lão thái thái thấy thế thì thở dài một hơi, nàng vốn sợ những gì mình đoán là đúng, trong lòng còn tồn tại một suy nghĩ, con dâu chẳng qua
là khí lượng nhỏ nhen, lòng ghen tỵ nặng, không đến nổi hại tánh mạng
người khác, nhưng hôm nay xem ra. . . . . .
“Tôn đại nhân, ngài bỏ qua cho hạ quan đi, căn bệnh tôn quý của phu
nhân, hạ quan không dám vọng đoán, hay là mời cao minh khác vậy.” Vừa
nói, vừa vòng qua lão gia đi ra phía ngoài, nhìn bộ dạng của hắn đâu
phải là đi, rõ ràng là chạy trốn mà.
“Đại phu, xin cứu mẫu thân của ta.” Cẩm Nương đột nhiên chạy đến
trước người Lưu thái y phịch một tiếng quỳ xuống đất, ánh mắt trong trẻo mang theo vẻ cầu xin, đáy mắt đầy kiên quyết, thấy vậy Lưu thái y chấn
động.
Nàng là thiếu phu nhân tương lai của Giản thân vương phủ a, lúc trước lão gia từng phái người mời hắn đến phủ trị liệu cho Tứ di nương, người còn không có đi, liền lập tức có người đưa thư cho hắn, cũng đồng thời
dâng lên đại lượng kim châu, vì muốn ngăn cản hắn xem bệnh cho Tứ di
nương, lúc đó trong lòng hắn đã biết, Tứ di nương ở trong phủ này là
nhân vật đặc thù, hắn trị không được, cũng càng không muốn bị dính bùn
trong hậu viện của đại phủ.