Chuyện hồi xế chiều Tôn Ngọc Nương cũng đã nghe nói, bất quá, nàng
cũng không biết hai người kia cùng Đại phu nhân có quan hệ gì, càng
không biết hai kẻ chết đi, là lão thái thái cùng Lão thái gia vì muốn
Đại phu nhân kinh sợ mới làm lớn như vậy, nàng chỉ nhìn thấy mẫu thân
trở về mông và tay sưng đỏ lên, hỏi Hồng Mai mấy tiếng, thì nàng ta chi
chi ngô ngô, hồi lâu mới nói mấy chữ Tứ cô nương, lúc ấy nàng nghe xong
đầu đã bốc liền, liền dẫn theo mấy người xông lại đây.
Cho nên, nàng đâu có đem lời Cẩm Nương mà nghe lọt tai, vừa phục hồi
tinh thần lại, liền vung tay hất đi, cuối cùng đem Cẩm Nương đẩy ra,
mắng: “Nha đầu chết dầm kia, khi không nắm tay ta làm gì? Thối muốn
chết.” Rồi quay đầu lại, đối với mấy cái bà Tử quát lên: “Còn không
tiến lên bắt nàng cho ta!”
Mấy bà Tử nghe thấy liền chấn động, hai mặt nhìn nhau, nhưng lại
không một người nào chịu tiến lên, Tôn Ngọc Nương nhìn thấy vậy càng tức giận, mắng: “Các ngươi là người chết sao? Không nghe thấy cô nương ta
phân phó à? Từng người một đều muốn chết đúng không.”
Tôn Ngọc Nương tiếng xấu cả phủ đều biết rõ, mấy bà Tử ở trong viện
của nàng, trong ngày thường đồng lõa đánh người cho nàng, nhưng nếu gặp
phải lúc nàng ta không vừa ý, mấy người các nàng cũng sẽ biến thành kẻ
bị đánh, xây dựng ảnh hưởng đã lâu, sẽ biến thành thói quen, hai người
bị Tôn Ngọc Nương quát một cái, theo bản năng liền xoay người đi về phía trước.
Tú cô Tứ nhi Bình nhi thấy vậy bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, vẻ mặt
khẩn trương cản trở ở phía trước Cẩm Nương, Cẩm Nương trầm tĩnh đem các nàng đẩy ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tôn Ngọc Nương nói: “Ai nha nha,
Nhị tỷ tỷ, Trữ vương phủ có tặng thiệp mời ngươi đến không? Muội muội
cũng nhận được một tờ đó, nghe nói thế tử Giản thân vương cũng sẽ đi
đây? Ngươi nói xem, nếu ngày mai bộ dạng của muội muội thay đổi, vậy thế tử gia có thể hỏi hay không a?”
Lời này đã chạm đến tâm sự của Tôn Ngọc Nương, chỉ mấy chữ Giản thân
vương thế tử là đã làm cho nàng mặt nóng tim đập, cánh tay đang giơ lên
bỗng nhiên tự động thả xuống, mà hai bà Tử kia đâu có nghe hiểu được ý
nghĩa sắc bén trong lời nói của Cẩm Nương, nên vẫn đi về phía trước bắt
Cẩm Nương.
Tôn Cẩm Nương đã cùng Giản thân vương phủ nghị hôn, gả cho đệ đệ của
thế tử, hôm trước nàng cũng nhìn thấy, vị thế tử kia thái độc đối với cô nàng Cẩm Nương này không tệ, nếu hôm nay đem nàng ta đánh, sáng mai
nàng tìm thế tử Gia tố cáo, nói mình như thế này như thế kia, vậy hình
tượng của mình ở trong suy nghĩ của thế tử gia không phải sẽ bị hủy hết
hay sao? Không được, trước nén cơn giận này rồi hãy nói, chết tiệt, còn
mượn con nhỏ chết dầm này nói vài lời lời có ích mới được.
“Dừng!” Tôn Ngọc Nương vội vàng quát bảo ngưng lại, vung tay lên để
cho hai bà Tử kia lui ra, còn mình thì nặn ra một khuôn mặt tươi cười
tới : “Khụ. . . . . . Cái kia, Tứ muội muội.” Giọng nói không còn cuồng
ngạo như mới vừa rồi, mà còn mang theo mấy phần lấy lòng.
Người trong nhà trừ Cẩm Nương ra, tất cả đều mang sắc mặt giống như
gặp quỷ, nhìn Nhị cô nương thay đổi sắc mặt so sánh với lật sách còn
nhanh hơn, này. . . . . . Bỗng nhiên bị đụng trúng đầu hay sao, Nhị cô
nương lúc nào mà dùng giọng nói này nói chuyện với Tứ cô nương thế?
Cẩm Nương vẫn là tựa tiếu phi tiếu nhìn Tôn Ngọc Nương, khóe miệng
không tự chủ câu ra nụ cười châm biếm, thân thể cũng lui về phía sau một bước, còn cố ý nói: “Nhị tỷ tỷ không mắng ta là đĩ nhỏ nữa sao?”
Tôn Ngọc Nương đỏ mặt lên, cười xấu hổ “Đó là Nhị tỷ ta cùng Tứ muội muội ngươi đùa giỡn thôi, chúng ta nguyên là tỷ muội, dĩ nhiên hẳn nên
tương thân tương ái mới đúng.”
Cẩm Nương nghe được liền phủi một thân da gà xuống, vừa lui về phía
sau một bước nói: “Nhị tỷ tỷ mới vừa rồi còn nói muốn đánh ta? Còn lệnh
cho bà Tử tới bắt ta mà.”
“Đâu có, đâu có, mắt ngươi nhìn lầm rồi, Nhị tỷ tỷ làm sao lại đánh
ngươi đâu chứ, Nhị tỷ tỷ rất thương ngươi đấy thôi.” Vừa nói vừa quay
đầu hướng hai bà Tử phía sau quát: “Các ngươi nói xem, mới vừa rồi ta
có nói muốn đánh Tứ cô nương sao?”
Mấy bà Tử nghe thấy cũng chấn động, rõ ràng chính là vậy a, vị này
hôm nay không phải là bị ấm đầu chứ? Nhưng bị Tôn Ngọc Nương trừng mắt,
mấy người bọn họ sợ đến lập tức đồng thanh trả lời: “Hồi cô nương, không có.”
Tôn Ngọc Nương lập tức cười hì hì đến gần Cẩm Nương, “Đúng chưa, ngươi nghe thấy không, Nhị tỷ tỷ đâu có muốn đánh ngươi đâu.”
Cẩm Nương nghe xong đã muốn cười, thật đúng là chưa từng thấy qua
người vô lại như vậy, bất quá, thật đúng là không cần thiết đem nàng ta
ép đến cùng, chỉ cần nàng ta không làm phiền nàng là được, nhưng có một
số việc vẫn phải nói rõ trước, nghĩ vậy liền bày ra vẻ mặt ủy khuất
nói: “Ai nha, mới vừa rồi Nhị tỷ tỷ từ bên ngoài đi vào, có nói là muội
muội ta mạo phạm mẫu thân, thật là thiên đại oan uổng a, mẫu thân nàng. . . . . . Nàng hôm nay sợ là gặp tà ma.”
Vừa nói vừa ghé sát Tôn Ngọc Nương, ra vẻ thần bí nói: “Ta cho ngươi
biết nga, ở mảnh rừng cây cách đây không xa có quỷ đó, tay của mẫu thân
thật giống như chính là. . . . . .” Nói một nửa thì nàng dừng lại, làm
ra một bộ dạng vô cùng sợ hãi, không dám nói thêm chút nào nữa.
Tôn Ngọc Nương nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy được ở chỗ Đại phu
nhân, cũng cảm thấy có chút quái dị, chẳng qua, Tôn Cẩm Nương dù có gan
lớn như trời cũng không dám đánh Đại phu nhân mới đúng, trừ phi nàng ta
không muốn sống nữa, hơn nữa, Đại phu nhân cũng không phải là người dễ
bị khi dễ, chỉ sợ thật là gặp quỷ rồi, nếu không, lấy tính tình của Đại phu nhân, bị ăn khổ như vậy mà không trả thù trở lại thì thật khó tin.
Nhất thời, nàng cũng bị hù dọa đến chết cứng, luôn miệng lầm bầm: “Ngươi. . . . . . Ngươi thật thấy được?”
Cẩm Nương đứng lên, bộ dạng sợ hãi nói: “Nhị tỷ tỷ ngươi đừng hỏi
nữa, làm ta sợ muốn chết, lúc ấy, Hồng Mai tỷ tỷ, Tử Anh tỷ tỷ, còn có
Tú cô đều ở đấy, không tin, ngươi hỏi Tú cô đi?”
Tôn Ngọc Nương liền hướng Tú cô nhìn lại, Tú cô vốn hoài nghi chuyện
này có quỷ, hiện tại lại nghe Tứ cô nương nói như thế, thì càng thêm
tin, sắc mặt cũng thay đổi theo, nhanh chóng đối với Tôn Ngọc Nương gật đầu.
Tôn Ngọc Nương bán tín bán nghi, nhưng cũng đem chuyện Đại phu nhân
bị đánh mà bỏ qua, càng tăng thêm nàng vẻ lấy lòng Cẩm Nương: “Tốt, ta
không nói chuyện đó nữa, Hảo muội muội, sáng mai chúng ta cùng đi Trữ
vương phủ được không? Đến lúc đó ngươi thấy cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .” Nàng rốt cuộc cũng là nữ tử khuê phòng, nói đến ý trung nhân
của nàng vẫn có chút xấu hổ, một đôi mắt to xấu hổ mang theo e sợ, chớp
chớp , cũng rất ngại ngùng khi nói tiếp.
Cẩm Nương đình chỉ cười, làm bộ như không biết nói: “Thấy người nào
a, sáng mai sẽ gặp rất nhiều người đó? Cũng không biết Đại tỷ tỷ cùng
Tam tỷ tỷ có đi cùng không, chúng ta phải ngồi cùng chiếc xe ngựa đi
sao?”
Tôn Ngọc Nương mặt xấu hổ đến hồng lên, thấy Tôn Cẩm Nương cũng không chịu nhận lời nàng, nên hờn dỗi dậm chân, nói: “Dù sao sáng mai ngươi
cũng gặp người nọ, giúp tỷ tỷ nói vài lời hữu ích đi, tỷ tỷ hứa với
ngươi, chỉ cần người nọ. . . . . . Dù sao. . . . . . Dù sao, sau này ta
sẽ không bao giờ … khi dễ ngươi nữa là được.”
Cẩm Nương sẽ tin nàng mới là lạ đó, bất quá, mới vừa rồi hù dọa cũng
đã dọa rồi, cho dù có hò hét nàng nữa cũng chẳng có tác dụng gì, liền
nói: “Vậy được rồi, ngươi là tỷ tỷ của ta, bất kể là làm trò trước mặt
người nào, Cẩm Nương đều chỉ nói lời hữu ích cho Nhị tỷ tỷ, ngươi cứ đem trái tim bỏ vào trong bụng đi.”
Tôn Ngọc Nương nghe thấy thì vui vô cùng, lại nói thêm mấy câu dễ nghe nữa, rồi dẫn mấy bà Tử đi.
Tú cô thấy nàng hùng hổ đến, thế nhưng nửa móng tay cũng không có
đụng được Tứ cô nương thì đã đi rồi, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm,
giật mình một cái, lại phát hiện phía sau lưng, mồ hôi đã ướt thành một
mảnh.
Chờ Tôn Ngọc Nương đi xa, Cẩm Nương đứng ở phòng ngoài như có điều
suy nghĩ, địa nhìn về cái bóng đại thụ đung đưa ở phía bên ngoài, ngay
cả khi Tú cô gọi nàng mấy tiếng, nàng cũng không có nghe thấy, chờ Tú cô kéo kéo vạt áo của nàng, nàng mới phát giác, nhưng ánh mắt vẫn suy tư,
“Ta đi ra ngoài một chút, các ngươi ai cũng không được đi cùng .”
Nàng đột nhiên bỏ lại một câu nói rồi điên cuồng chạy đi, Tú cô vốn
không yên lòng, nhưng lại nhớ tới chuyện trong rừng cây lúc xế chiều,
nàng là người tin quỷ thần, hôm nay lại nguyệt hắc phong cao, phía ngoài gió thổi thê lương, giống như có quỷ đang khóc, nên nàng sợ, không dám
đi theo.
Chờ khi kêu được Tứ nhi đi cùng, thì đâu còn thấy bóng dáng của Tứ cô nương nữa.