Bên kia tam lão gia thấy lão phu nhân không nói được lời nào vì chính mình cùng đường nhi đều là thứ xuất, thì không nên nói đến việc thứ
xuất, mà lời của cháu dâu chính là đang chọc vào chỗ đau của Đường Nhi,
một hồi e là Đường Nhi sẽ không giúp lão phu nhân nói chuyện.
Đang ảo não, chợt nghe một giọng nói lành lạnh, rất không kiên nhẫn
của Lãnh Hoa Đình “Ta tất nhiên hiểu được lễ nghĩa quy củ, chẳng qua, lễ nghĩa quy củ cũng phải nhìn người, những người kia thân phận đều không
rõ ràng, chúng ta không cần khách khí với bọn họ, nương tử, ngươi nói
đúng không?”
Tam lão gia nghe xong thì cứng lại, tức giận muốn phát nổ, đang muốn
nổi giận, thì trừng mắt nhìn lại, thây cháu nhỏ vẻ mặt hồn nhiên vô tội, ánh mắt ngấn nước trong trẻo ngây thơ, môi hồng răng trắng, mắt ngọc
mày ngài, xinh đẹp tuyệt luân, khiến hắn không khỏi nuốt nước miếng, hai mắt như dán lại trên người Lãnh Hoa Đình, muốn trách mắng như thế nào
cũng không được, trong cổ họng muốn phát ra nhưng không thể…
Lão phu nhân không nghĩ đến vợ chồng Lãnh Hoa Đình lại kẻ sướng người họa như vậy, nói ra những lời nói làm nàng suýt nữa giận đến ngất, ngón tay run run chỉ Lãnh Hoa Đình, sau một lúc lâu mới lên tiếng
“Ngươi…ngươi thật sự là…thật sự là thiếu giáo dưỡng, trong mắt không
biết trưởng bối, cuồng vọng tự đại, quả thật chính là phế vật.”
Vương Phi thấy Cẩm Nương nói chuyện với lão phu nhân mà đầy ẩn ý, cơn giận cũng bới đi, nhưng lại có chút bận tâm, dù sao lão phu nhân ở
trong phủ này uy vọng rất cao, lại là trưởng bối, Cẩm Nương ra mặt đắc
tội như vậy quả thật không tốt, nhưng càng không ngờ Đình Nhi lại nói
chuyện đối chọi gay gắt như vậy, thoáng cái đem lão phu nhân tức giận
đến phát run, nàng đang muốn nói vài lời hòa giải, thì nghe được lão phu nhân trước mặt mình mắng Đình Nhi là phế vật, cái này so với đao thương đâm vào lòng nàng thì càng khó chịu hơn, nước mắt chảy ra, từ trên ghế
đứng lên nói “Mẫu thân xin người nói chuyện chú ý một chút, Đình Nhi của ta lúc nào trở thành phế vật rồi?”
Lão phu nhân khẽ giật mình, người con dâu này lần đầu tiên ở trước
mặt mọi người chất vấn lại mình, nên không khỏi tức giận mắng “Chỉ là
một người bị liệt, đường cũng không thể đi, còn là một đứa ngốc nghếch,
không phải phế vật thì là gì, như thế nào, ngươi cũng muốn ngỗ nghịch
với trưởng bối sao?”
Vương phi nghe xong tức giận đến nỗi không nói được lời nào, phải đưa tay che ngực thở gấp.
Cẩm Nương cũng bị lời nói của lão phu nhân làm tức giận tột đỉnh,
nàng hít sâu một hơi, đi qua vịn tay vương phi “Nương, người đừng tức
giận, có một số người chính mình sinh ra phế vật, lại không nhận ra nhà
người khác có nhi tử tốt, đó là ghen tỵ với người thôi, tướng công ta bị liệt thì như thế nào? Nhưng không có đi chơi gái, cũng không đi đánh
bài, tướng mạo anh tuấn, văn tài tuyệt hảo, bản tính lương thiện, ở nơi
thâm trạch phủ lý, không sợ sinh ra con cháu ốm yếu, chỉ sợ sau này sinh ra phá gia chi tử, hành vi thác loạn, làm mất mặt tổ tông không nói, mà người giáo dưỡng hắn lại xem hắn như bảo vật, mặc kệ hắn làm xằng làm
bậy.”
Lời này chính là điển hình chỉ cây dâu mắng cây hòe, lão phu nhân lúc đầu còn nghe không hiểu, tam lão gia cũng không cho rằng mắng chính
mình, nhưng nhị thẩm ngồi trong phòng lại lộ ra nụ cười trong trẻo lạnh
lùng, con mắt ngạo nghễ nhìn Cẩm Nương, thật đúng là nhìn không ra, cháu dâu mảnh mai thế mà lại lợi hại, so với vương tẩu, không chỉ mạnh hơn
một hai điểm, thật đúng là không phải là một chủ tử dễ bị khi dễ.
Nàng lại giương mắt nhìn lão phu nhân, lão phu nhân tuy là tức giận
nhưng phản ứng không quá lớn, tựa hồ căn bản nghe không hiểu Cẩm Nương
mắng, Cẩm Nương mắng chính là nàng và tam lão gia, nói đến phá sản
nghiệp, hàn vi phhóng đãng, không phải là đang nói tam lão gia sao? Hôm
nay các nàng được mời tới, không phải là để cho tam lão gia nuốt tài sản chung sao? Nhị thẩm ngồi vững vàng, trong mắt hiện ra bộ dáng xem kịch
vui.
Bên kia Lãnh Hoa Đường cũng bị lời nói của Cẩm Nương khiến cho dở
khóc dở cười, lúc trước nàng luôn miệng nói, trong phòng chỉ có tiểu
Đình là còn dòng chính, thân phận tôn quý nhất, đây cũng là việc mà hắn
để ý nhất, vị trí thế tử không phải vì tiểu Đình ốm yếu, thì không thể
nào tới lượt hắn, lại nói tiếp, danh không chánh, ngôn bất thuận, nên
hắn một mực chú ý an phận, làm việc tận lực dàn xếp khôn khéo đưa đẩy,
không đắc tội với bất cứ kẻ nào, ở trong phủ cùng trong tộc được một mọi người thừa nhận, nhiều năm như vậy, địa vị thế tử mới ngồi yên được một chút, nhưng mà mỗi lần nhìn tiểu Đình, lòng của hắn lại cực kỳ phức
tạp, tựa hồ như luôn có cảm giác kém một bậc, ngày hôm nay Cẩm Nương đem lời này nói ra, càng làm hắn xấu hổ vạn phần, nhưng hắn cũng biết, nàng chỉ vì bị khi dễ mà đánh trả lại thôi, cũng không sai cái gì, nói cho
cùng nàng cũng không có điểm tên mình, hơn nữa trong phòng không phải
chỉ có bản thân mình là thư xuất, vì vậy không nên cùng nữ nhân tranh
luận, nên vẫn bộ dạng vân đạm phong thanh đứng ở một bên, còn có vẻ trầm ổn phong độ.
Hiện tại nghe lời nói của nàng, vì che chở tiểu Đình mà kích động lão phu nhân cùng tam lão gia, nội tâm không khỏi trấn an không ít, nàng
nhầm vào tam lão gia, chính mình đâu có bị ảnh hưởng gì, nên đâu cần đem lời của nàng phanh phui, để tăng thêm phiền não.
Trong phòng thì thế tử phi Thượng Quan Mai đồng tình với Cẩm Nương,
Cẩm Nương nói lời như vậy rất đúng, nhị đệ ốm yếu thì như thế nào, ngoại trừ tính tình có chút cổ quái, thì chưa làm chuyện đại nghịch bất đạo
gì, tức cười cho lão phu nhân da mặt thật dày, thậm chí ngay lời nói của Cẩm Nương nghe cũng không hiểu, e là còn người mà mình nuôi đều là ưu
tú nhất a. Hạng người lang thang chẳng ra gì giống như tam lão gia, mới
thật sự là phế vật, nghĩ đến chuyện tam lão gia muốn chiếm đoạt sản
nghiệp, Thượng Quan Mai tức giận đến nghiến răng rồi tiếp lời Cẩm Nương:
“Mẫu phi, không thấy đúng sao? Thân thể nhị đệ khiếm khuyết một chút
mà thôi, nhưng hắn hồn nhiên ngây thơ, chưa từng làm qua việc gì phiền
toái cho người khác, nhiều năm như vậy, cũng đâu có nghe thấy Vương Gia
vì nhị đệ mà phải dùng tiền tạ lỗi, hắn luôn ngây ngốc ở trong phủ,
thuận thiên phủ doãn cũng chưa bao giờ vì hắn mà đi tìm vương gia, càng
không để ý mặt mũi vương gia, bà bà cũng là nói đùa thôi, người đừng để
trong lòng.”
Lời này nghe qua như hòa giải an ủi người, nhưng từng câu lại nhằm
vào tam lão gia, tam lão gia nghe sao lại không hiểu, hơn nữa từ ngữ đều rất rõ, hai cháu dâu đều hướng về mình, cả vương phủ, để vương gia luôn phải đi thu thập rối rắm, cùng với việc thượng thiên phủ doãn chuyên
tới tìm vương gia tố khổ, và không hề quan tâm mặt mũi vương gia, không
phải mình thì là ai chứ? Tam lão gia nghe xong mặt lúc trắng lúc xanh,
hai người không nó đích danh, chỉ nói ám chỉ như thế, nếu mình phát tác
chẳng khác nào thừa nhận phế vật trong lời của các nàng là mình, hắn
không khỏi tức giận, hướng về phía lão phu nhân rống lên “Nương, cùng
dây dưa dài dòng làm gì a, dứt khoác một chút, đem cửa hàng ở thành đông cho ta là được, ta một lát còn có việc.”
Cử chỉ này mới thật là không chừa mặt mũi, đang trước mặt một đám
tiểu bối, mà tam lão gia lại quát tháo lão phu nhân, chẳng lẽ cái này
mới gọi là phong phạm lễ nghi sao?
Cẩm Nương nghe xong không khỏi cười ra tiếng, nghiêng mắt nhìn phản ứng của lão phu nhân.
Lão phu nhân nghe tam lão gia la lối đã quen, hắn la một tiếng, là
nàng rất sốt ruột, ước gì mình có đồ tốt nhất đem cho hắn hết, nhưng
hiện tại đang có nhiều người ở trong phòng, hơn nữa, mình vừa mới dùng
quy củ để mắng cháu dâu, cái lão tam này, cho dù muốn cái gì, thì cũng
phải có thái độ tốt một chút a, hắn làm thế thì đem khuôn mặt già nua
này đặt ở đâu.
Vừa nhấc mắt, liền chứng kiến ánh mắt như cười mà không phải cười của cháu dâu, bên môi còn nhếch lên giễu cợt, lập tức hiểu Cẩm Nương và
Thượng Quan Mai nói đến kẻ phá gia chi tử kia không phải là tam lão gia
sao.
Nghĩ thế không khỏi khó thở, đưa mắt trừng con, trách mắng “Ngươi náo loạn cái gì, có chuyện gì không thể nói từ từ sao?”
Lão tam đâu thể ngồi trong nội đường nữa, da mặt hắn dù có dày, nhưng bị mấy tiểu bối mỉa mai, cũng biết đỏ mặt khó chịu a, nhưng lại không
thể áp dụng cách đối đãi với nữ nhân trong phòng của mình là tức giận
thì đạp cho họ mấy đạp để hả giận, nhưng cháu dâu thì mỗi đứa đều có
thân phận cao quý, vợ của Đường nhi là thế tử phi, lại là muội muội của
thái tử phi, nên không thể đắc tội, mà vợ của Đình nhi lại là người nắm
giữ hắc ngọc, từ nay về sau có việc gì đều phải nhờ vả đến nàng, thì
càng không thể đắc tội, mẹ già của mình lại không hiểu điều này, mà đi
gây khó dễ cho cháu dâu, còn bị hai cháu dâu mắng lại, nhưng không ngờ
ngọn lửa kia lại cháy đến mình, cửa hàng hôm nay sẽ khó tới tay, vừa
nghĩ như thế, hắn bắt đầu hận mẹ già, liếc mắt lại la hét:
“Đâu có gì tốt để nói, chỉ có chút chuyện như vậy, mà làm nhiều phiền toái như thế, ta chỉ cần biết chính xác, cửa hàng có đưa hay không
đưa?”
Hắn đứng dậy, lộ ra thân thể mập mạp cao lớn giống như bức tường, hắn không để ý tới mặt mũi của lão phu nhân nữa, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng, đôi mắt trợn lên, như bộ dáng của hung thần ác bá.
Lão phu nhân chỉ sợ bộ dạng hắn như vậy, nên liếc mắt nhìn hắn một
cái liền rối rắm, tên này mà điên lên thì cái gì cũng không để ý, cho dù là nương thì hắn cũng dám đánh, mặc dù hiện tại trong phòng đầy người,
nhưngVương gia lại không có ở đây, ngoại trừ Vương gia ra, lão tam chính là người không sợ trời không sợ đất, dù muốn ra tay, đánh người thì
không nói gì, nhưng mà lúc này mặt mũi của mình sẽ để ở đâu chứ, nghĩ
vậy giọng nói cũng run theo “Ngươi…ngươi đừng vội, hiện tại không phải
đang thương lượng sao? Ngồi xuống, ta thương lượng với chị dâu ngươi một chút.”
Bên kia Lãnh Hoa Đường thấy tam lão gia hùng hổ, rất không ổn, cũng
thật sự sợ hắn làm lão phu nhân bị thương, nên đi tới trước, cúi đầu nói với tam lão gia: “Tam thúc người đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói, ngồi xuống trước đi.” Lại xoay đầu nhìn tam thẩm nói “Tam thâm người
khuyên nhủ tam thúc đi a, đừng làm cho tam thúc tức giận.”
Tam thẩm đang ngồi trong phòng, nửa câu cũng không nói ra, nhìn lão
phu nhân đấu võ mồm với Cẩm Nương, thì cảm thấy Cẩm Nương thật to gan
lớn mật, lại nghe Cẩm Nương cùng thế tử phi chửi xéo lão gia nhà nàng,
trong long đã tức giận, chẳng qua nàng vốn là người nhát gan, hiện tại
trong phòng cực kỳ đậm mùi thuốc súng, nên nàng không dám ra mặt, mấy
người này nàng đều không thể đấu lại, bất quá, lão gia nhà nàng nổi
nóng, thì trong phòng này ai cũng đều có chút sợ, lão phu nhân chỉ dám
nói nhỏ nhẹ với lão gia, xem ra, cửa hàng này có hy vọng về tay Tây phủ, lúc này thế tử lại muốn nàng đi khuyên hắn, nên nàng lập tức tự rút
lại, giương mắt nhìn nam nhân của mình tức giận, một câu cũng không nói
ra, chỉ lấy mắt cầu thế tử gia, ngàn vạn lần đừng để tam lão gia chuyển
tức giận qua đây.
Lãnh Hoa Đường nhìn bộ dáng tam thẩm co đầu rút cổ, nghĩ chắc nàng
cũng không dám, nên liền kéo tam lão gia về ghế ngồi, ổn định hắn trước
đã rồi nói sau.
Vương phi cũng được Cẩm Nương và Thượng Quan Mai kéo ngồi xuống ghế,
Cẩm Nương vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy bộ dáng của tam lão gia ngang
ngược, thì cũng có chút bận tâm, không phải nàng sợ hắn đánh lão phu
nhân, mà vì vương phi gần lão phu nhân, chỉ sợ làm bị thương vương phi
thì thật không hay, mà mình thì không có bản lãnh che chở cho vương phi, vì vậy liền liếc qua Lãnh Hoa Đình.
Ai ngờ người nọ đang ngẩn đầu nhìn trần nhà, mang bộ dáng không liên
quan gì, ngay cả lúc lão phu nhân mắng hắn là phế vật, ánh mắt hắn chỉ
hơi lóe lóe, mà không nổi giận giống như thường ngày, là cầm thứ gì đó
đập người, khi đó, Cẩm Nương còn cảm thấy khác lạ, về sau khi tam lão
gia hùng hổ với lão phu nhân, nàng mới hiểu được hắn không phải không
trả thù, mà vì đã có ngươi thay hắn hả giận, hắn lại có kịch vui để xem, cần gì phải gấp gáp, nhưng hiện tại tam lão gia đã như vậy, hắn vẫn thờ ơ, chẳng lẽ không sợ làm vương phi bị thương hay sao?
Lãnh Hoa Đình cảm giác được Cẩm Nương đang nhìn mình, thì nhìn lại,
hơn nữa còn nhìn nàng bằng ánh mắt khác trước, Cẩm Nương không hiểu, vì
vậy Lãnh Hoa Đình quát “Nàng đang làm gì vậy, lão phu nhân dạy nàng lễ
nghĩa, nàng là thứ xuất, cái gì cũng không hiểu, đứng đằng đó thật mất
mặt, mau lại đây.”
Lời này như roi quất thẳng vào mặt lão phu nhân, vừa vặn chặn lại lời của lão phu nhân, Cẩm Nương nghe xong liền muốn cười, nhưng phải giả vờ mang bộ dáng ủy khuất, từng bước đi lại bên người Lãnh Hoa Đình, nhưng
vẫn không quên đem ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía vương phi, vương phi
nghe xong lời nói của Lãnh Hoa Đình thì muốn cười, chẳng qua làm thế
nhất định lão phu nhân sẽ kiếm chuyện với nàng, nên trong long cũng e
ngại, đành phải giả bộ đồng tình nói với Cẩm Nương “Hài tử, ngươi đừng
để ý đến lời nói của tiểu Đình, trong phòng này thứ xuất không phải chỉ
một mình ngươi, ngươi là đứa nhỏ hiểu chuyện, nương biết là được.”
Câm Nương nghe xong thì chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té xuống, nàng
ruốt cuộc cũng hiểu được vì sao ngày thường Lãnh Hoa Đình nói chuyện tức chết người không đền mạng, hóa ra là di truyền từ người kia, bụng không đen cũng uổng.
Cẩm Nương vừa tới bên người Lãnh Hoa Đình, chợt nghe đến lời nói chịu không nổi của lão phu nhân, quát vương phi “Đừng lôi thứ xuất ra nói
chuyện, ngươi cứ nói xem, cửa hàng này rốt cuộc là cho hay không cho,
lão tam đã ở đây náo loạn rồi, nếu ngươi không cho, ta đi, để lão tam
náo loạn ngươi.”
Vương phi ngồi trên ghế điều chỉnh lại tư thế, không nhanh không chậm nói “Ta cũng không phải là người nói thứ xuất trước, không phải người
nói Cẩm Nương là thứ xuất, không hiểu chuyện, không biết lễ nghĩa, sẽ
làm cho vương phủ mất mặt xấu hổ sao? Hôm nay con dâu phải dạy nàng mới
được.” Cố ý không nói đến chuyện của cửa hàng, mà lại dựa vào chuyện thứ xuât để nói.
Không chỉ lão phu nhân, ngay cả tam lão gia vừa đè xuống tức giận,
con mắt hiện tại cũng đỏ lên, hắn vốn không dám phát giận với vương phi, nếu không phải Lãnh Hoa Đường còn đứng ở bên người, thì hắn đã xông lên chỗ lão phu nhân rồi.
Lão phu nhân bị vương phi nói vậy thì tức muốn chết, việc cửa hàng
phải do vương phi đồng ý mới được, hiện tại ở trong phủ bà sớm đã không
còn quyền lực, chỉ dựa vào thân phận trưởng bối để trấn áp vương phi mà
thôi, cho dù tức giận, thì tạm thời cũng không thể bộc phát với vương
phi, vương phi còn dễ nói chuyện, một hồi vương gia tới, thì việc này
căn bản không thể thành, không chừng vương gia mà tức giận lên, sẽ kéo
lão tam nhốt lại, như vậy chẳng phải mình sẽ đau long chết hay sao?
Vì vậy, ngữ khí của lão phu nhân mềm lại, nói với vương phi “Kỳ thật
đứa bé Cẩm Nương này cũng không sai, lời nói của ta bất quá là dạy nàng
một chút mà thôi, để cho về sau nàng biết một ít việc, cái gì thứ xuất
với không thứ xuất, không có gì khác nhau.” Nói xong thì liếc nhìn Cẩm
Nương, nói với Cẩm Nương “Cháu dâu, hôm trước ngươi tặng ta bao tay đeo
thật thoải mái, hôm qua lão thái thái của Trữ vương phủ tới đây, cũng
rất mong có được một cái, còn nói nhà của ta cưới được một con dâu có
khả năng, rồi so sánh với thế tử phi nhà bà ấy, bà ấy nói ngươi so với
đại tỷ tỷ của ngươi, thông minh và có năng lực hơn không biết bao nhiêu
lần.”
Chuyển biến thật nhanh quá đi, lão phu nhân không hổ là người đã quen đấu trí so dũng khí, nên có thể nhịn được, chuyển sắc mặt cũng nhanh
nữa, trách không được bà có thể ở trong giản thân vương phủ nước sâu tựa biển này mà phong sinh thủy khởi, lời nói ra rất vẹn toàn, tuyệt đối
không có chút cảm giác gượng ép, Cẩm Nương nguyên là thứ nữ ở Tôn phủ,
mà thế tử phi của Trữ vương phủ không phải là Tôn Vân Nương sao?Còn là
trưởng nữ của Tôn gia, hôm nay bà lại đem Vân Nương so sánh với chính
mình, còn nói đem người ta so với mình thì kém hơn, lúc trước còn khinh
mình là thứ xuất, bây giờ lại nói ngược lại, thật đúng là vừa ăn cướp
vừa la làng, hơn nữa da mặt cũng không phải dày bình thường.
Trong lòng Cẩm Nương cười lạnh hai tiếng, nhưng trên mặt lại giả vờ
ngạc nhiên “Ai nha, lão phu nhân người yêu thích là tốt rồi, cháu dâu
chỉ sợ ngài ngại thân phận cháu dâu, không thể lên gặp khách được, mà
không có mang, hiện tại như thế rất tốt.”
Lão phu nhân nghe xong lại ngập ngừng, từng câu từng chữ đều bất lợi
với mình, nhưng bà là người tranh đấu nhiều năm qua, vì vậy cũng hiểu rõ cái gì là quan trọng nhất ở hiện tại, không để ý đến Cẩm Nương nữa, bà
quay đầu hỏi Vương phi, giọng điệu thân thiết dịu dàng “Việc của cửa
hàng, ngươi hãy đồng ý đi, dù sao cũng là của chung, bên chỗ lão tam
cũng thật sự khó khăn, bằng không cũng không tìm tới ta làm loạn.”
Vương phi nghe lời nói của nàng ôn hòa, cũng cười cười nói ”Mẫu thân, việc này ta không thể làm chủ, cửa hàng bây giờ là tự vương gia trông
coi, cho dù cho tam đệ, cũng phải hỏi qua vương gia có đồng ý hay không, tam đệ muội ngày ấy đã dạy ta cách làm vợ, chúng ta là nữ nhân, phải
xem tướng công là trời, mọi việc không thể qua mặt tướng công, tam đệ
muội, ngươi nói xem có đúng không?”
Tam thẩm nghe vương phi nói xong suýt chút nữa thì đập vào miệng
mình, không nghĩ tới vương phi lại mang thù, dùng lại lời của mình để
chặn chính mình, nàng biết, nếu vương gia trở lại, sự việc này sẽ khó
thành, tam lão gia sợ nhất là vương gia, hôm nay tới náo, cũng biết hôm
nay vương gia đi săn với hoàng thượng mới dám đến, trong thời gian ngắn, vương gia sẽ không quay về, vì vậy tam lão gia mới dám náo như vậy,
vương phi nói muốn nghe lời vương gia, nàng nửa câu cũng không nói được, ai bảo ngày đó mình nói hùng hổ như vậy với vương phi, thật là tự lấy
đá đập vào chân a.
Lão phu nhân nghe lời nói nhẹ nhàng của Vương phi, nhưng ý tứ là nửa
điểm cũng không buông, nên nhất thời không biết làm sao, ánh mắt di
chuyển, thần sắc trở nên lạnh lùng nói một câu “Ngươi nói là không thể
làm chủ?”
Vương phi vẫn bình tĩnh nói với bà “Làm không được, nếu là gia sự
bình thường, ta tất nhiên sẽ giúp đỡ mẫu thân, chính xác là không từ
chối, nhưng chuyện này, ta thật sự phải hỏi qua vương gia mới được.”
Lão phu nhân không nói lời thứ hai, đột nhiên vỗ tay, rống lên gào
khóc “Lão gia a, tại sao ngươi lại đi sớm như vậy, để lại một mình bà
già ta ở lại sống để chịu khổ, nhi tử bất hiếu, vương gia lại không phải do ta sinh ra, thì còn ai đem ta để ở trong mắt nữa, lão gia a, ngươi
vì sao không đưa ta đi theo, để ta chết được sạch sẽ.”
Vừa khóc vừa cầm khăn lau khóe mắt không có giọt nước mắt nào, vương
phi nhất thời thất thần, ngày xưa lão phu nhân đùa giỡn, khi lão tam
muốn tranh cái gì đó, thì bà chỉ dung ân uy tịnh thi (lấy bối phận để uy hiếp), mà chưa bao giờ như lần này, gạt bỏ cả thể diện, đùa giỡn dần dần thành chơi xấu, trong lòng nàng biết, vương gia tuy ghét lão tam, nhưng lại
cực kỳ sĩ diện, vô cùng chú ý nhân lễ nghĩa hiếu, nếu biết mình làm cho
lão phu nhân khóc, không biết lúc trở về sẽ như thế nào, vì thế suy nghĩ không khỏi hơi lung lay, ấp úng nhìn mà không biết làm sao cho tốt.
Tam thẩm thật nhanh chóng đứng lên đi khuyên lão phu nhân “Nương a,
người đừng khóc nữa, tuy nói vương gia không phải người sinh, nhưng
người vẫn còn nhị bá cùng lão gia, ta và nhị tẩu là con dâu ruột thịt
của người, người nói, người muốn cái gì, chúng ta sẽ dốc toàn lực mà
thỏa mãn cho người.” Nói xong cũng cầm khăn tay lau nước mắt, bộ dáng lo sợ thiên hạ không loạn. Phút cuối còn quay đầu nhìn nhị thẩm, chỉ là
nhị thẩm vẫn trơ mắt nhìn, lạnh tanh, tựa hồ mọi việc trong phòng không
liên quan tới nàng, nàng chỉ là một người ngoài cuộc.
Vương phi luốn cuống một hồi, muốn khuyên lão phu nhân, lại không
biết khuyên như thế nào, trong lòng biết nếu đồng ý với lão phu nhân,
thì từ đây về sau ở trong nhà lão tam càng muốn làm gì thì làm, những
tài sản chung đó nhường cho hắn, hắn sẽ làm tiêu tan hết.
Nhưng mà lão phu nhân ở trong viện của mình náo loạn như vậy, người
ngoài nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ như thế nào, nếu bị truyền đi, thì
thanh danh cố gắng gây dựng mấy năm nay sẽ bị phá hủy, không phải càng
thiệt thòi hơn sao?
Vương phi nhất thời lâm vào mâu thuẫn, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Cẩm Nương nhìn thấy vậy sợ vương phi mềm lòng, bất quá lão phu nhân cũng là nhân vật lợi hại, biết rõ nhược điểm của vương phi ở nơi nào, vương phi rất xem trọng mặt mũi, hơn nữa vương gia cũng là người nghiêm chỉnh, sẽ không vui khi nghe nói vợ mình bất hiếu, nói cách khác, lão phu nhân
trong phủ địa vị cũng không đơn giản như thế.
Cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn Lãnh Hoa Đình, chỉ thấy trong mắt hắn có ngọn lửa sắp bùng cháy, như muốn nổi giận, bộ dáng thì giống như
liều mạng chịu đựng, làm nàng không khỏi đưa tay vỗ vai hắn, Lãnh Hoa
Đình ngẩn đầu nhìn nàng một cái, trong mắt lộ ra tia hy vọng, Cẩm Nương
giật mình, ánh mắt này…Là hy vọng mình giúp vương phi sao? Nhưng làm sao bắt đầu? Khuyên lão phu nhân ư? Chỉ sợ làm lão phu nhân khóc ngày càng
lớn hơn, đáng ghét hơn chính là tam thẩm mượn tiếng khuyên giải nhưng
thật ra là đổ dầu vào lửa, hai người cùng khóc, nhìn trạng thái, không
khóc đến trời đất quay cuồng thì không bỏ qua.
Lãnh Hoa Đường một mực canh chừng ở bên cạnh tam lão gia, mà tam lão
gia nhìn thấy nương mình khóc giống như nhìn không khí, nhìn nương hắn
trình diễn cực kỳ ấn tượng, hắn cảm thấy thắng lợi chỉ trong tầm mắt,
thân hình thô kệch dựa vào ghế, hứng thú nhìn, chỉ nói thêm với lão phu
nhân đang khóc nức nở nói “Nương…giúp ta.”
Lão phu nhân lập tức khóc lớn lên, bên cạnh khóc còn kể ra những bi
thảm của mình, nói đến tình trạng của mình so với bà ăn xin bên đường
còn đáng thương hơn, đồng thời tự quở trách mình đối với vương gia tốt
thế này thế kia, nói vương phi bất hiếu như thế nào, nói vương gia đối
đãi với đệ đệ nhẫn tâm như thế nào, hát rất tốt, làm cho người nghe động lòng, trong lòng chua sót.
Cẩm Nương nhìn không nổi nữa, nên đi đến bên cạnh lão phu nhân, nói
khẽ “Ai, lão phu nhân ngài đừng khóc, người khóc cũng không giải quyết
được vấn đề gì, không bằng thừa dịp tam thẩm, nhị thẩm còn có đại ca ở
đây nữa, chúng ngồi hãy cùng ngồi lại nói xem, nếu cửa hàng đưa cho tam
thúc, vậy thì cùng ở một chỗ khuyên nương cho là được, bất quá chỉ là
vật ngoài thân, làm gì phải đả thương tình cảm người trong nhà.”
Lời này lão phu nhân thích nghe, nàng khóc cũng mệt, tuổi tác đã cao, lại hét lớn, quả thật cũng rất vất vả, đáng hận là vương phi không chịu nhả, nên nàng đành phải tiếp tục, nghe xong lời của Cẩm Nương, giống
nghe được tiếng nhạc động lòng người, vừa nức nở vừa liếc mắt nhìn Vương phi.
Vương phi không biết làm như thế nào mới phải, nghe Cẩm Nương nói như vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần lão phu nhân không khóc nữa là được rồi, hơn nữa, nói đến việc cửa hàng, nhị lão gia, thế tử gia đều nghe
thấy, cũng có thể đều hiểu rõ, không phải cố tình không cho tam lão gia, sự tình đều nói rõ, so với ban náo loạn vẫn tốt hơn.
Lãnh Hoa Đường cũng thấy là đề nghị tốt, cũng khuyên nhủ “Bà nội, đệ
muội nói không sai, trước tiên nói xem cửa hàng ruốt cuộc xảy ra chuyện
gì, cho dù tam thúc muốn, cũng phải cho chúng ta biết a, nếu tốt cho tam thúc, thì tôn nhi cũng sẽ khuyên mẫu phi.”
Thượng Quan Mai từ đầu đến giờ không nói chuyện cũng đi tới, cười
lạnh “Xác thực phải nói rõ ràng, dù sao cũng là tài sản chung, không thể nói cho ai là cho, nếu muốn cho cũng phải thuyết phục được mẫu phi và
mọi ngươi, bà nội, ngày thường người dạy bảo cháu gái, việc chưởng gia,
chính là dung một chữ ‘lý’, đúng không.”
Nàng đã sớm không nhịn được, lão phu nhân thật quá mức vô liêm xỉ,
chỉ cần tam lão gia muốn, mặc kệ có hợp lý hay không, thì phải cho, mà
vương phi cũng quá mức mềm yếu, nếu tiếp tục như vậy, chờ đến lúc mình
chưởng gia, chỉ sợ cả vương phủ chỉ còn là cái thùng rỗng.
Vương phi đem tình huống của cửa hàng trước kia cùng hiện tại nói cho mọi người, lại đặc biệt nói rõ, cửa hàng ngày hôm nay là vương gia tự
mình nắm giữ, có chưởng quầy chuyên môn trông coi, mà họ cũng là người
của Vương gia.
Tam lão gia nghe xong trong long có chút thất vọng, bất quá, việc hôm nay đã ồn ào đến như vậy, hiện tại rút tay thì thật có chút không cam
lòng, còn nữa, việc này hôm nay không hoàn thành, từ nay về sau muốn tài sản nào nữa sợ sẽ khó hơn, vì vậy hắn kiên trì nói “Tuy nói là đại ca
trông coi, nhưng sau khi để huynh đệ ta tiếp nhận, thì cũng có thể kinh
doanh tốt như trước, dù sao cũng là tài sản Lãnh gia, cho ta cũng không
có gì sai, hơn nữa đại ca cũng không phải chỉ có một cửa hàng này.”
Lãnh Hoa Đường thì lại đưa ra ý kiến phản đối “Cửa hàng này do phụ
vương trông coi, đúng là phải chờ phụ vương về rồi quyết định, bà nội,
mẫu phi cũng không nói là không thể cho, chỉ nói là để phụ vương làm
chủ, quyết định này rất đúng.”
Tam lão gia nghe xong, lại muốn náo loạn, nhưng Cẩm Nương đã đi trước hắn một bước, nói “Kỳ thật có một biện pháp, có thể làm cho Vương gia
đồng ý, lại làm cho tam thúc phục, chẳng qua…”
Tam lão gia nghe xong liền nói “Chẳng qua cái gì, cháu dâu, nhanh nói một chút xem.”
Cẩm Nương cười nói “Chẳng qua Cẩm Nương là vãn bối, nếu nói sai cái gì, các vị thúc thẩm xin bỏ qua.”
Lão phu nhân đang lo tìm biện pháp, nên nghe xong, liền vội hỏi
“Ngươi đứa nhỏ này, mọi người đều là người một nhà, cho dù nói sai cái
gì, cũng sẽ không chú ý, đến nói xem.” Khóc một lúc bị sưng vù hai mắt,
nhưng lại từ ái nhìn Cẩm Nương làm cho nàng phát lạnh mà nổi da gà.
Chỉ có vương phi là khó hiểu nhìn Cẩm Nương, vừa rồi thế tử đã đưa ra ý kiến phản đối, nàng không biết Cẩm Nương vì sao không nghe lời thế
tử, ngược lại đưa ra phương pháp, bất quá, nàng cũng muốn nghe biện pháp giải quyết của Cẩm Nương là gì.
Cẩm Nương nhìn mọi người không ai phản đối “Kỳ thật rất đơn giản, để
cho tam thúc nó chuyện với phụ vương, là muốn làm chút việc, xin Vương
gia giao cửa hàng cho tam thúc quản nửa năm, nếu tam thúc quản lý tốt,
cửa hàng mỗi tháng có thể tạo ra lợi nhuận vượt xa lúc vương gia quản,
như vậy chứng tỏ tam thúc cũng là người tài, nắm lấy tài sản chung quản
lý tốt, mỗi tháng thì rút ra vài phần lợi tức đưa cho tam thúc, coi như
là phí vất vả, một năm sau, nếu tam thúc tiếp tục làm tốt, lúc này tới
gặp vương gia đòi, vương gia cũng có lý do để cho tam thúc, cũng có sự
giải bày đối với các thúc bá trong tộc đúng không?”
Việc này vừa nói ra, mặt của tam lão gia đều suy sụp, hắn làm gì mà
rảnh rỗi đi quản lý cửa hàng, mỗi ngày hắn đều đi trêu hoa ghẹo nguyệt,
tìm nữ nhân mới lạ xinh đẹp, dạo kỹ viện, hoặc cùng bằng hữu ngồi uống
rượu, hơn nữa còn cả một phòng tiểu thiếp chờ hắn sủng hạnh đùa giỡn,
hắn có nhiều việc lắm a… (TT: ~.~)
Nhị phu nhân từ đầu đến giờ nhất định không mở miệng, nhưng bây giờ
lại nói “Nương, ta cảm thấy biện pháp của cháu dâu rất khá, tam đệ nên
làm một ít chuyện đàng hoàng, già như vậy mà còn chơi bời lêu lổng thật
không hay, tài sản chung nhiều, nên thiếu một cái cũng không bại, nhưng
nếu đã muốn lấy cửa hàng, thì phải cẩn thận trông coi, không thể tham,
còn phải có lợi nhuận, thì mới là việc làm đúng đắn.”
Kỳ thực lão phu nhân biết biện pháp này đúng, lão tam cứ giống như
trước cũng không được, hôm nay mình còn sống, còn có thể giúp hắn lấy ít đồ của vương phủ, nhưng ngày nào đó mình đi rồi, lão nhị trước nay thì
không để ý tới lão tam, lão đại tuy quản mọi việc, nhưng sợ cũng không
cho hắn thoải mái, nếu có thể từ cửa hàng này mà hắn chịu quay đầu đàng
hoàng, tất nhiên rất tốt, chỉ sợ hắn…
“Cứ như vậy đi, ngày mai ta cho người mời chưởng quỹ kia đến, dẫn lão tam đi cửa hàng xem xét, cho lão tam tiếp nhận trông coi trước, hẳn
vương gia cũng sẽ không phản đối.” giọng nói kiên định của vương phi nói với lão phu nhân, xem như bỏ qua sự đồng ý của lão phu nhân.
Lão phu nhân đâu phải con lừa, nên mặc dù biết lão tam không tình
nguyện, nhưng cái đó là biện pháp tốt, vì vậy nhân tiện nói “Cứ như vậy
đi, lão tam, ngươi đừng làm loạn nữa, nếu náo loạn tiếp ta chết cho
ngươi xem.”
Tam lão gia bất tác dĩ phải đáp ứng, cho dù có ngàn vạn lần không
muốn, nhưng cũng không còn cách nào, bất quá, hắn lại nghĩ thời gian còn đến nửa năm, cho dù quản lý không tốt cũng có thể lấy một ít đồ tốt của cửa hàng, haha, nhiều nhất sau nửa năm thì giao lại cái cửa hàng rỗng
cho vương gia.
Đang muốn đắc ý đã nghe Cẩm Nương nói “Cửa hàng này là của chung, tất nhiên sẽ phải phái người đi trông coi phòng thu chi, như vậy đối với
Vương gia cùng mọi người trong tộc, đối với tam lão gia cũng sẽ công
bằng hơn, mỗi tháng nương có thể phái người đi kiểm tra sổ sách, nếu có
tổn thất, phải lập tức đem cửa hàng thu hồi, bằng không tổn thất là tài
sản của Vương phủ, cũng là danh dự của vương gia, các người nói đúng
không?”
Vương phi nghe xong thấy lời nói này rất đúng, nên cười cười đồng ý,
mặt tam lão gia lập tức đen như đáy nồi, nhưng lại không thể phản đối,
như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình không có bản lĩnh quản lý cửa
hàng, hôm nay ở trước mặt mọi người, điều kiện này coi như là đã tốt cho hắn rồi, còn ra điều kiện nữa, chỉ sợ lão phu nhân cũng không đứng về
phía hắn, nên đành phải cắn răng đồng ý.
Người vui vẻ nhất là tam thẩm, nếu tam lão gia chịu chăm chỉ làm ăn,
đó là phúc của nàng, sợ là tam lão gia làm không được vài ngày, nhưng mà vẫn phải thử một chút, nếu như trước đây, mặc kệ là ai trong phủ đi
khuyên hắn, hắn cũng sẽ mắng, không nghĩ tới cháu dâu lại nói ra được ý
kiến hay này, đứa bé kia long dạ thật thiện lương, lúc trước mình đã
nhìn sai rồi, nên cũng có chút muốn xin lỗi.
Vì vậy nàng đỏ mặt, ngượng ngùng đến bên người Cẩm Nương “Cháu dâu à, hôm qua người đưa tặng cho ngươi có được không?”
Cẩm Nương bị nàng hỏi sững sờ, cười cười nói “Rất tốt, tạ tam thẩm,
đúng rồi, một hồi ta sẽ mang hai người trong viện của ta đưa qua cho tam thẩm.”
Lời nàng nói tuy nhỏ, nhưng tam lão gia tai thính nên nghe hết, hắn
vừa nghe có hai người đến viện mình, ánh mắt đang rũ xuống liền sáng rực hỏi “Cháu dâu, hai người như thế nào?”
Cẩm Nương nghe xong nở nụ cười “Cháu đưa hai người là hồi môn của ta
từ nhà mẹ đẻ, vì hai người này có khả năng làm việc hiệu quả, nên mới có thể đưa qua cho tam thẩm được.” Nói xong quay lại liếc mắt nhìn Lãnh
Hoa Đình, lại nhìn thấy hắn im lặng mỉm cười nhìn mình, ánh mắt kia ôn
nhu như nước, tựa như có bàn tay mềm mại chạm vào nơi mềm nhất trong tim nàng, ngứa a, tinh tế mềm mại như tơ, nó cứ trèo lên quấn quít lấy mỗi
một sợi dây thần kinh hung ác của nàng, làm cho nàng nhất thời rối
loạn,đã quên mất mọi người đang đứng xung quanh, như trên thế giới này
chỉ có nàng và hắn.
“Vậy mau gọi tới cho ta xem đi.” Tam lão gia vừa nghe thấy, liền đem
chuyện của cửa hàng vứt lên chín tầng mây, nôn nóng như con khỉ, còn
hướng Cẩm Nương đòi người.
Lòng của Cẩm Nương ngược lại rất vui, nha đầu Bình Nhi kia không phải là muốn làm di nương sao? Hôm nay nàng ta có thể như ý nguyện rồi, chỉ
là tối hôm qua bị tướng công đánh thành đầu heo, không biết hôm nay có
thể gặp người không.
Tứ Nhi lập tức đi, nhưng chỉ dẫn theo một mình Xuân Hồng tới, nó nhỏ
bên tai Cẩm Nương “Bình Nhi tỷ tỷ đang muốn tự tử, bị Tú cô kéo lại,
nhưng sống chết không chịu đi cùng nô tỳ, làm sao bây giờ?”
Tự tử sao? Vậy trước tiên có lẽ cho nàng biết Xuân Hồng bị thu làm thiếp, tất nhiên sẽ động tâm.
Xuân Hồng chỉ biết hôm này mình bị tặng cho người khác, cho nên sáng
sớm liền ăn mặc xinh đẹp, vừa vào nhà, đã thấy cặp mắt tam lão gia dính ở trên người nàng, Xuân Hồng nhíu mi nhìn lại, liền thấy bộ dáng mê đắm
của tam lão gia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, lập tức tâm liền lạnh lại, kỳ thật tam lão gia cũng được xem như là anh tuấn, chỉ là
nhiều năm như vậy, thân thể hư tổn quá mức, cho nên có chút béo phì, lại vì cả ngày ăn chơi trác tán, cho nên có chút tiều tụy, nhưng vẫn cò
chút ít mị lực của nam nhân.
“Thật là mỹ nhân a, cháu dâu, người tốt như vậy, ngươi không muốn giữ lại sao? Haha, ngươi cũng là người lòng dạ hẹp hòi không độ lượng, nha
nha, các ngươi nên học hỏi tam thẩm của các ngươi đi, nàng là người hiền lành nhất.” Tam lão gia vừa nói vừa đi đến chỗ Xuân Hồng, lão phu nhân ở phía sau hắn ho vài tiếng, hắn cũng không nghe thấy, ôm vòng eo nhỏ
nhắn của Xuân Hồng “Tiểu mỹ nhân, ngươi theo tam lão gia về nhà, từ nay
về sau ăn sung mặc sướng, không cần làm nô tỳ.” Nói xong thì làm ảo
thuật từ trong ngực móc ra cây trâm, cắm vào trên búi tóc Xuân Hồng.
Xuân Hồng thấy lão gia hào phóng, lời ngon tiếng ngọt, tuy không phải rất tình nguyện, nhưng cũng đành phải nhận lời, thẹn thùng nhìn tam lão gia rồi cúi đầu xuống.
Tam lão gia thấy vậy xương cốt đều mềm ra, nắm lấy người của nàng, cũng không chào hỏi ai bên cạnh một cái đã rời đi.
Tam thẩm ảm đạm nhìn lão phu nhân cùng vương phi rồi hành lễ, sau đó cũng đi theo.
Ánh mắt Nhị phu nhân nhìn Cẩm Nương càng thêm sâu một chút, giống như cười mà không phải cười nói với vương phi “Chị dâu, ngươi thật đúng là
có phúc khí, cưới được người con dâu có bản lĩnh, nếu không phải nàng,
lão tam sẽ náo loạn một hồi nữa.”
Lão phu nhân nghe xong lời của nàng thì mặt lạnh lại, tam lão gia là
thịt trong lòng nàng, hắn không tốt, thì chỉ có thể là mình mắng, người
khác muốn nói, cũng đừng nói ở trước mặt bà, hôm nay nhị thẩm dám bình
luận như vậy thật không xem mình ra gì.
Tính tình của nhị lão, làm bà rất đau lòng, Vương gia tuy coi là hiếu thảo với mình, nhưng dù sao cũng không phải con ruột, lão tam lại là
người không nên thân, già rồi thì chỉ có thể trông cậy vào lão nhị thông minh, cho nên, bà đối với nhị thẩm rất dễ dàng tha thứ, tuy có giận
nhưng cũng chỉ là nhếch miệng, không nói gì.
“Nhị đệ muội khen trật rồi, nàng nha, chỉ có chút xíu lanh lợi thôi,
ngươi cũng đừng khen nàng, sợ là nàng sẽ lên mặt.” Vương phi hôm nay
thấy Cẩm Nương thì rất thư thái, đứa con dâu này thật thông minh, chẵng
những ngăn cản được lão tam cùng lão phu nhân náo loạn, còn làm cho lão
tam đáng ghét nhất không ghi hận, còn đem một nha đầu cho lão tam, ở
trong phủ, tuy nói lão tam không nên thân, nhưng lời hắn nói vẫn có chút tác dụng, lão tam đối với Đình Nhi tốt, so với thù hận nhau vẫn khá hơn nhiều.
“Khen nhầm chỗ nào, nàng rõ ràng rất tốt, nghe nói, thơ nàng làm
không tệ, Cẩm Nương, ngày nào rảnh đến chỗ nhị thẩm chơi một chút, nhị
thẩm cùng ngươi luận thơ, luận cầm, như thế nào?” Nhị phu nhân cười nhạt nói với Cẩm Nương.
Cẩm Nương tất nhiên là muốn khiêm tốn vài câu, nói đến thơ, nàng lại
nhìn Lãnh Hoa Đình, đã thấy bộ dáng ghét ghét của hắn, giống như bình
thường khi hắn muốn ngủ, mỗi lần hắn có vẻ mặt này, tỏ vẻ hắn đối với
ứng đối lúc này của nàng rất hài lòng, nên nàng nói với nhị phu nhân
“Vậy cung kín chi bằng tuân mệnh, ngày nào thích hợp sẽ đi thăm nhị
thẩm, cùng nhị thẩm học một chút thi từ, cùng đàn và chơi cờ, đến lúc đó nhị thẩm đừng chê ta đần.”
Trên đường Cẩm Nương giúp Lãnh Hoa Đình quay về trong viện của mình,
một lúc lâu Lãnh Hoa Đình đều không nói gì, hai người chỉ lẳng lặng bước đi, gần tới mùa đông giá rét, nên gió thổi vào mặt như con giao nhỏ,
cắt thịt thật đau, nhưng lòng Cẩm Nương lại nóng hầm hập, hiếm khi đánh
thắng được một trận, long nàng có chút vui vẻ, cho nên dù gió có lạnh,
lá cây rơi thê lương, nàng cũng thấy cảnh sắc trong vườn thật hợp lòng
người, thực tế còn có một tuyệt sắc nam nhân ở bên cạnh mình.
“Nàng đến chỗ nhị thẩm, cũng phải cẩn thận một chút, nhị thẩm không
phải là một nhân vật đơn giản.” Lãnh Hoa Đình bất thình lình nói với Cẩm Nương.