Vân Nương ở phía sau dắt Ngọc Nương, bước chân Ngọc Nương di chuyển,
nhưng con mắt thì lại nhìn Cẩm Nương, lông mày cau lại chặt chẽ, một
bộ dáng tâm sự nặng nề.
Cẩm Nương cũng bất kể nàng ta, chính mình chỉ trước một bước đi theo
sau lưng Đỗ ma ma, khẽ cười nói với Đỗ ma ma: “Đã một thời gian không
gặp Đỗ ma ma, nhìn ngài tinh thần càng thoải mái lanh lẹ, mà ngài là
người đắc lực bên người nương, nên việc lớn việc nhỏ đều cần ngài vất vả giúp đỡ, vì vật phải bảo trọng thân thể a.”
Đỗ ma ma nghe tứ cô nương nói chuyện cực kỳ thân thiết, không khỏi
cười đến thấy răng không thấy mắt, cao hứng nói: “Tứ cô nương sao lại
nói như vậy, người đã già, không còn chỗ dùng được nữa, được tứ cô nương nhớ mong, thật đúng là phúc phận của lão nô.”
Một lát sau Vân Nương lôi kéo tay Ngọc Nương đuổi tới, “Đỗ ma ma, mẫu thân tinh thần có tốt hơn chút nào không?”
Đỗ ma ma nghe xong thì đôi mày thu lại, ánh mắt cam chịu nhìn Vân
Nương nói: “Có tốt hơn một chút, đại cô nương, một lát tiến vào đi, cũng đừng nói những lời chán nản, đại phu nhân không thể chịu thêm đả kích
đâu.”
Vân Nương nghe xong thì sắc mặt khẽ biến thành ảm đạm, không kiên
nhẫn nói: “Tốt lắm, ta biết rõ rồi, lúc đó chẳng qua lòng của ta phiền
muộn thôi? Ai bảo nương chọn cho ta một kẻ ăn chơi chứ…” Còn muốn nói
tiếp, thì Ngọc Nương cuối cùng lấy lại tinh thần, vội vàng lấy tay che
miệng nàng: “Đại tỷ, tỷ bớt tranh cãi đi, nương đang giận tỷ.”
Vân Nương nghe xong thì đem tay của nàng hất ra, trách mắng: “Cái gì
đang giận ta, ngươi cũng không phải giống vậy sao? Làm ra chuyện đến
nương cũng không còn mặt mũi gì…” Thấy Ngọc Nương một bộ dạng sắp khóc,
lại nói: “Quên đi, ngươi cũng không dễ chịu gì, mau vào đi thôi.”
Đại phu nhân nằm nghiên một bên giường, vẻ mặt ghét ghét nhìn Cẩm
Nương cùng vài người tiến vào, sau đó mạnh mẽ lấy lại tinh thần ngồi
xuống, trên mặt là một bộ dáng nghiêm túc đoan trang, phỏng chừng cũng
đã nghe được đối thoại của hai tỷ muội Vân Nương, nên tâm tình không tốt lắm.
Cẩm Nương đi lên phía trước, hành lễ với đại phu nhân, cười nói:
“Nghe nói mẫu thân thân thể không tốt lắm, Cẩm Nương đặc biệt trở về
thăm ngài, mẫu thân nên bảo trọng a.”
Đại phu nhân mặt mày bất động, nhưng ánh mắt lại lợi hại nhìn chằm
chằm vào Cẩm Nương, ẩn chứa tia tức giận, Cẩm Nương thần sắc tự nhiên,
lẳng lặng cùng nàng đối mặt, thấy nàng sau nửa ngày cũng không nói lời
nào, liền đem lễ vật trong tay trình lên: “Mẫu thân, trong này có nhân
sâm năm trăm năm, còn có tổ yến tốt nhất, là đặc biệt cho ngài bồi bổ
thân thể.”
Đại phu nhân nghe xong thì lúc này mặt mới giãn ra, trừng mắt lên, ý
bảo Đỗ ma ma nhận lấy, rồi nói với Cẩm Nương: “Nghe nói tướng công ngươi cũng tới, sao không đến chào ta?”
Cẩm Nương nghe xong liền cười giải thích: “Nói là lão thái gia cùng
phụ thân đều hạ triều, hắn đi làm lễ ra mắt với hai vị đại lão gia, hắn
thân thể không tiện, ngài lại bệnh, sợ là không thuận tiện, cho nên…”
“Cho nên sợ ta lây bệnh cho hắn sao? Thật đúng là giá tử lớn a, con
gái ba ngày xuất giá cũng không hồi môn, người Giản Thân Vương phủ thật
đúng là mắt đặt trên đầu.” Không đợi Cẩm Nương nói xong, Đại phu nhân
liền ngắt lời nói.
Quả nhiên coi như là đưa trọng lễ cho nàng cũng là muốn bới lông tìm
vết, chuyện Liễu Lục mình còn chưa tìm nàng tính sổ, nàng ngược lại còn
sinh sự, chỉ là tức giận thành bệnh thôi sao? Tốt nhất là tức giận đến
chảy máu não, liệt nửa người mới tốt, trúng gió cũng được, Cẩm Nương ở
trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt lại dẫn thì có chút xấu hổ, ánh mắt
có chút trốn tránh nói: “Mẫu thân, là Cẩm Nương không tốt, Cẩm Nương…
Một lát nữa đi khuyên tướng công vội tới chào mẫu thân.”
Đại phu nhân thấy nàng một bộ dạng thành thật nghe dạy bảo, sắc mặt
lúc này mới tốt một chút, đang muốn nói thêm gì nữa, thì Cẩm Nương vừa
khổ mặt nói: “Còn có một chuyện vẫn không bồi tội cùng mẫu thân, lúc
xuất giá, ngài cho hai người hồi môn, một tên Xuân Hồng, một tên Lục
Liễu…” Nói đến đây, Cẩm Nương dừng lại một chút, đôi mắt trong trẻo sáng lên nhìn đại phu nhân.
Chỉ thấy Đại phu nhân cầm khăn tay rung động xuống, con mắt sắc bén
nhìn xem Cẩm Nương, thanh âm hơi trầm xuống: “Các nàng như thế nào?”
Cẩm Nương vẻ mặt khổ sở nói: “Các nàng một người bị Cẩm Nương đưa cho tam thúc của ta, một người khác, bị đánh hai mươi trượng, bây giờ vẫn
còn nằm trên giường không thể nhúc nhích, nguyên là muốn kêu người đem
nàng bán đi, vẫn là tướng công nhà ta thiện tâm, nên giữ lại, e rằng
cũng đang muốn tặng cho Tam lão gia đi.”
Đại phu nhân nghe xong thì hai tay chiết xoắn khăn, môi tức giận đến
mím thành một đường, cả giận nói: “Ngươi đây là ý gì, biết rõ hai người
kia là ta đưa cho, mới gả đi ra ngoài không đến hơn tháng, lại đem hai
nha hoàn hồi môn một người đem cho ra ngoài, một người bị thương, ngươi
đây đánh bạt tay trên mặt người nhà mẹ đẻ sao?”
“Mẫu thân a, cái này ngài nói oan uổng cho Cẩm Nương rồi, Cẩm Nương
chính là vì nể mặt mũi mẫu thân nên mới đánh Lục Liễu hai mươi trượng,
ngài không biết thôi, nàng to gan lớn mật, dám ở trong thuốc uống của
Cẩm Nương động tay động chân, sau khi bị phát hiện, lại nói là mẫu thân
ngài hạ mệnh lệnh, còn nói một nhà già trẻ của nàng ở trong phủ chúng
ta, mẫu thân ngài lấy bọn họ ra uy hiếp nàng, nàng bị bắt buộc phải làm
chuyện bỉ ổi vô sỉ này, ai nha nha, mẫu thân, Cẩm Nương đương nhiên
không tin ngài lại là người hèn hạ vô sỉ, táng tận lương tâm, mẹ cả
ngoan tàn độc ác như thế, nên khi nghe xong nàng nói như vậy, tất nhiên
là tức giận đến muốn đánh chết nàng, mẫu thân, ngài nói ta làm có đúng
không?”
Cẩm Nương vừa nói vừa chằm chằm vào đôi mắt đại phu nhân, chỉ thấy
mỗi một câu mình mắng, khóe miệng đại phu nhân liền co lại, càng nói về
sau, thì càng bị mình chọc tức đến nghẹn lại, nhưng vẫn không thể mắng
lại, chỉ có thể trừng hai mắt, tựa như con cóc chết, phồng to hai cái
mang lên, một bộ dáng tức giận không thể phát, trong lòng Cẩm Nương
thiếu chút nữa chết cười, thấy nàng nửa ngày không có đáp lời, thì lại
bồi thêm một câu: “Người nói xem ta làm đúng không? Mẫu thân.” Trong
thanh âm còn mang theo tia làm nũng, tựa hồ nếu đại phu nhân không trả
lời, nàng sẽ không chịu.
Đại phu nhân thật sự là bị nàng làm cho dở khóc dở cười, rõ ràng bị
nàng chọc tức chết rồi, mà vẫn không thể không khen nàng làm đúng, lời
Lục Liễu nói chính là sự thật, đại phu nhân vốn sai sử Lục Liễu đi hại
Cẩm Nương, nàng rõ ràng đang mắng đại phu nhân ở trước mặt là hèn hạ vô
sỉ, táng tận lương tâm, ngoan độc xấu xa, sau khi mắng xong, đại phu
nhân vẫn không thể không khen nàng chửi giỏi lắm, làm rất đúng.
Tôn Vân Nương nhìn nương mình bị chọc tức giận đến không thở nổi,
thiếu không khí nên mặt mũi trắng bệch, nghẹn đến không thể nói ra lời,
liền vội vàng kéo lấy Cẩm Nương nói: “Tứ muội muội thật là, sao lại đi
tức giận với mấy kẻ tiểu nhân vô sỉ hèn hạ, đánh chết coi như xong,
không đáng đem chuyện này lấy ra nói với mẫu thân, xem đi, hôm nay nương là bị kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này làm tức chết rồi, cái này không
phải là thành tội của muội sao?”
Hừ, đây là ám chửi mình là tiểu nhân a, trong mắt Cẩm Nương hàm chứa
tia giễu cợt, trong miệng lại bối rối nói: “Nha, đại tỷ tỷ nói đúng, tỷ
xem ta, tức giận là đem tình hình thực tế nói ra, mẫu thân, ngài ngàn
vạn lần đừng vì kẻ tiểu nhân vô sỉ hèn hạ tức giận, thoải mái, buông
lỏng tinh thần, tướng công nhà ta đối với ta rất tốt, có người không mở
to mắt muốn hại Cẩm Nương, tướng công nhất định sẽ cầm gì đó đập chết
nàng.”
Tôn Vân Nương nghe được thì khựng lại, lời này của Cẩm Nương giống
như cảnh cáo mẹ con các nàng, nàng đã biết các nàng làm mấy thủ đoạn
nhỏ, nếu như lại tiếp tục, nàng có thể sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trong đầu lại nghĩ tới cái chết của Bình Nhi, không khỏi đánh rùng
mình một cái, lén lút cầm tay đại phu nhân, nàng biết rõ đại phu nhân
cũng nghe hiểu ý của Cẩm Nương, đại phu nhân gần đây cường hãn đã quen,
từ trước đến nay chỉ có nàng ức hiếp người khác, chưa từng nếm qua thiệt thòi, hôm nay bị Cẩm Nương một lần nữa lấy lời nói làm cho tức nghẹn,
chỉ sợ một hơi mà thở không ra, thì lại ngất đi.
Quả nhiên, tay đại phu nhân lạnh như băng, trong lòng bàn tay còn đổ
mồ hôi, càng không ngừng run, Vân Nương trong nội tâm liền gấp lên, nói
với Đỗ ma ma đứng một bên: “Nhanh, đi ngâm một chén trà sâm đến, cho mẫu thân uống xuống.”
Đỗ ma ma đã sớm phát hiện đại phu nhân không được bình thường, tứ cô
nương nói mấy câu này sắc như đao, từng đao từng đao đều đâm vào trong
tâm khảm của đại phu nhân, Liễu Lục cùng Xuân Hồng là Đỗ ma ma tự tay
chọn, người cũng là nàng dạy ra, đại phu nhân hạ lệnh gì cho Liễu Lục,
Đỗ ma ma đương nhiên là rõ ràng nhất, chỉ là không nghĩ tới, mới hơn một tháng, hai nha đầu này đều bị nắm chặt đi ra, thật đúng là vô dụng a,
bất quá, từ nay về sau cũng không thể xem nhẹ tứ cô nương, nàng nên
khuyên đại phu nhân, bớt động tâm tư hại người, đã vô dụng không nói còn đem tức giận chính mình.
Bản thân nàng sinh hai cô nương không một người nào mà không phải lo
lắng tới, tội gì gây phiền toái cho thứ nữ, đây không phải làm cho mình
khó chịu hơn sao?
Nghe đại cô nương phân phó, Đỗ ma ma vội vàng đi pha trà, Tôn Ngọc
Nương một mực ngây ngốc đứng ở bên cạnh giường, cũng không nghe đại phu
nhân cùng Cẩm Nương nói cái gì, lúc này thấy Đỗ ma ma đi tới, nàng liền
tiến tới, tâm thần bất định nhìn xem đại phu nhân, thấy đại phu nhân mặt mũi trắng bệch, khóe miệng co rút, Vân Nương lại nắm chặt tay đại phu
nhân, thì không khỏi nói: “Nương, đại tỷ làm người tức giận? Nương cũng
đừng giận, tỷ nháo vài ngày thì để cho tỷ trở về là được, cũng không
thể cả đời ở nhà mẹ đẻ.”
Lời nói đến không đầu không đuôi, làm Tôn Vân Nương tức giận lên,
duỗi tay phải chọc trán nàng, mắng: “Ngươi con quỷ nhỏ, vừa rồi lại suy
nghĩ đến tình lang đi, nương vì sao tức giận cũng không rõ, liền đổ cho
ta, ta ở nhà mẹ đẻ thì làm sao, ngươi cũng sắp gả, tương lai ta thấy
ngươi nếu ở nhà chồng bị chọc tức sẽ không chạy về nhà mẹ đẻ sao.”
Lời này chính đâm chọc chỗ đau của Tôn Ngọc Nương, nàng chỉ nghĩ đến
việc không muốn gả cho Lãnh Hoa Đường mà tâm đã phiền, lúc trước thật sự là không có mắt, cho rằng người như vậy chính là nam nhân tuấn suất
nhất thiên hạ, lại nhìn hắn tuấn tú lịch sự, tao nhã, nên tâm nhất thời
bị điều khiển, không nghĩ tới, hắn vốn cũng là một lãng tử vô tình, bằng không, như thế nào cùng Trữ vương thế tử và một vài kẻ vô sỉ quậy chung một chỗ chứ?
Làm sao so sánh được với tướng công của Cẩm Nương, một nhân tài tựa
như thiên tiên, còn trân trọng bảo vệ Cẩm Nương, nam nhân như vậy mới
thật sự là người lý tưởng, nếu là… Chân của hắn có thể chữa trị tốt, đó
chính là một nam nhân tuấn tú độc nhất vô nhị, nam nhân như vậy người
nào mà không thích, người nào mà không thương a, Cẩm Nương lại là người
tính tình tốt, nếu mình gả qua đó, cũng chỉ mình khi dễ nàng, coi như là bình thêthì thế nào, Cẩm Nương từ nhỏ sợ nhất chính là mình, mình lại
là tỷ tỷ, vậy thì trong nội viện kia, cũng chỉ có bản thân mình có quyền nói chuyện, nếu có tiểu thiếp thông phòng… Nhiều nhất thì hai tỷ muội
liên kết với nhau, trị chết những người có tâm tư khác… Càng nghĩ càng
cảm thấy tốt, liền thốt ra lời nói với đại phu nhân: “Nương, ta không
muốn gả cho thế tử của Giản Thân Vương .”
Đại phu nhân vốn còn một hơi ngăn ở lồng ngực không có xuống, vẫn
chưa hồi phục lại, thì nghe lời nói này của Tôn Ngọc Nương, giống như
một chùy mạnh mẽ giáng thêm vào trong lòng nàng, liền cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, vội vàng gắt gao đè lại lồng ngực của mình, thở
phì phò trừng mắt với Ngọc Nương.
Vân Nương thấy Ngọc Nương thật sự là ngu ngốc, nên vội vàng động thân đem nàng kéo đến bên cạnh, thốt ra mắng: “Ngươi nổi điên cái gì, không
thấy nương đang tức giận đến không chịu nổi sao? Lại còn ở nơi này đổ
dầu thêm lửa, đã nói với ngươi chuyện đó là không có khả năng, ngươi còn nói, là muốn đem nương đang sống sờ sờ bị tức chết sao.”
Ngọc Nương nghe xong thì liếc trộm đại phu nhân một cái, nhìn đại phu nhân tức đến mặt nghẹn đỏ lên, lúc này cũng luống cuống đầu óc, vội
vàng nhào tới vuốt ngực đại phu nhân, giúp nàng thở ra, Vân Nương cho
rằng nàng cuối cùng cũng đã nghĩ thông, lúc này mới thở dài một hơi,
nhìn Đỗ ma ma bưng trà sâm tới, nên vội vàng đứng dậy bưng tới đưa tới
bên miệng đại phu nhân, đại phu nhân uống một hơi nuốt xuống, miệng đắng chát, liền lắc đầu, ý bảo một lát nữa lại uống, Cẩm Nương nhìn xem ba
mẹ con nàng rối ren một trận, trong nội tâm cũng nguôi bớt giận.
Lại muốn lửa đổ thêm dầu, chờ đại phu nhân còn chưa thở tốt, liền nói với Tôn Ngọc Nương: “Ai nha, Nhị tỷ, sao tỷ lại nói không muốn gả cho
thế tử nữa a, thế tử đang tính toán qua năm mới cưới tỷ vào cửa, biệt
viện trong phủ cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ đón nhị tỷ đi qua, chuyện
hôn nhân đại sự, cũng không thể tùy tiện đổi ý được.”
Vân Nương vừa nghe thấy lời này liền nhíu lông mày, Cẩm Nương đang cố ý khơi mào cho Ngọc Nương náo loạn ở trước mặt đại phu nhân mà, nàng
đang muốn trừng mắt liếc qua áp chế Ngọc Nương, thì ai ngờ Ngọc Nương
vừa nghe sau lễ mừng năm mới sẽ cưới nàng vào cửa, liền khóc nói với đại phu nhân: “Nương, Ngọc Nương không muốn gả cho thế tử a, hắn là một kẻ
ăn chơi, Ngọc Nương cũng không muốn giống như đại tỷ, cùng kẻ hoa tâm vô lại sống chung cả đời, nương, van xin ngài, Ngọc Nương trong nội tâm đã có người, không muốn gả cho người kia a.”
Đại phu nhân tức đến mắt đều đỏ, gắt gao trừng mắt với Ngọc Nương,
thật vất vả đem ngụm khí kia nuốt xuống dưới, khó khăn mở miệng nói:
“Trong lòng ngươi… Người… Là ai?”
Ngọc Nương bị dọa sợ, bộ dáng đại phu nhân lúc này quá mức khủng bố,
giống như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng, lúc này, nếu nàng còn muốn ồn
ào, thì cũng không dám, nên vội vàng cấm khẩu, không dám nhìn đại phu
nhân nữa.
Đại phu nhân thấy vậy liền nhắm mắt lại, thở dốc một hơi, lại nói:
“Ngươi… Hãy chết phần tâm kia đi, muốn hối hôn, trừ phi ta… Chết.” Lời
nói chém đinh chặt sắt này, khi Tôn Ngọc Nương nghe xong không khỏi nhảy dựng lên, nàng căn bản chính là một người tính tình táo bạo, đây cũng
là chuyện cả đời của mình mà, vì thế đầu óc nóng lên, liền hét lên với
đại phu nhân: “Không, ta quyết không gả cho người kia, ta muốn gả… gả
cho tướng công của Cẩm Nương.” Thật mất mặt, một đại cô nương như nàng
lại không biết thẹn còn đem lời này hét lên, đại phu nhân còn không có
kịp phản ứng, chỉ thấy bên ngoài một luồng gió quét tới, một thân ảnh to lớn lao đến, kéo Tôn Ngọc Nương sang một bên, hai tiếng bốp bốp giòn
giã vang lên, lúc Cẩm Nương mới lấy lại tinh thần nhìn kỹ, chỉ thấy
khuôn mặt của Ngọc Nương bị đánh đến xanh tím, khóe miệng rỉ máu rơi
xuống đất, vừa nâng mắt lên, mới phát hiện lão gia không biết khi nào
thì vọt tới.
Cẩm Nương bước lên phía trước hành lễ với đại lão gia: “Phụ thân…” Trong thanh âm bao hàm tia ủy khuất.
Đại phu nhân cố chống, dùng một ít khí lực cuối cùng nhìn xem có
chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy nữ nhi bảo bối của chính mình bị đánh
tới mức hôn mê bất tỉnh, lập tức quét mắt một cái, thẳng tắp ngã ngửa về phía sau.
Vân Nương sợ tới mức kinh hô: “Nương… Nương, người mau chóng tỉnh lại a, nhanh, nhanh đi mời thái y.” Vừa nói vừa ôm đại phu nhân khóc.
Lão gia nghe vậy đã cảm thấy phiền, cũng không thèm quản mẫu thân ba
người, chỉ là đè ép thanh nói với Cẩm Nương: “Hài tử, thật khổ cho con.”
Vành mắt Cẩm Nương ửng hồng, thiếu chút nữa liền khóc, nàng ngửa đầu
nhìn xem lão gia nói, “Phụ thân, người ốm đi.” Chỉ là ngắn ngủn mấy câu, nhưng lại lộ ra sự quan tâm ân cần nồng đậm, đại lão gia nhắm mắt lại,
đưa tay sờ sờ đầu Cẩm Nương, vui mừng nói: “Thân thể của ta khoẻ mạnh
lắm, con đừng lo lắng, nhanh một chút tới phòng lão thái gia đi, Đình
nhi còn đang chờ con a.” Trong giọng nói lại mang theo một tia kiêu
ngạo, Cẩm Nương không khỏi kinh ngạc, thì đã thấy lão gia trong mắt lộ
ra một tia thưởng thức, nói với Cẩm Nương nói: “Lão thái gia vừa mới
cùng Đình nhi ở trong thư phòng đại chiến hai trận, có thắng bại, bất
quá, vi phụ cũng đã nhìn ra, ván thứ hai nếu không phải Đình nhi chịu
nhường ba quân cờ, gia gia của con cũng không thể thắng được nửa ván
này, đi thôi, nếu còn ở chỗ này lại rước thêm tức giận vào người.”
Nói xong, lại cũng không thèm nhìn hai đích nữ trong phòng đại phu nhân, phất tay áo bước đi.
Cẩm Nương quay đầu lại mắt nhìn đại phu nhân nằm thẳng tắp trên
giường, lại nhìn Vân Nương đang khóc, khóe miệng hơi vểnh lên đi theo
sau lưng lão gia.
Vân Nương nhìn thấy nụ cười chiến thắng của Cẩm Nương trên môi, không khỏi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn bóng dáng Cẩm
Nương càng lúc càng xa, hung dữ nói: “Con đỉ nhỏ con vợ bé, một ngày nào đó, sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn.”
Quả nhiên Lãnh Hoa Đình đang ngồi chờ trong phòng lão phu nhân, thần
sắc thong dong ưu nhã, trên mặt không có một chút mất kiên nhẫn nào, lão phu nhân đang ôm Hiên ca nhi chơi đùa, nhìn thấy Cẩm Nương trở về, vội
vàng vẫy tay nói: “Cẩm Nương, mau tới, nhìn xem Hiên ca nhi.”
Cẩm Nương cũng đã lâu không gặp Hiên ca nhi, nên cao hứng đi qua, hơn một tháng không thấy, Hiên ca nhi đã lớn hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ
nhắn mập mạp, đỏ bừng, lại trợn tròn mắt phun nước bọt, chơi đến quên
trời quên đất.
Cẩm Nương nhìn thấy liền yêu mến, ôm lấy từ trong tay lão phu nhân,
duỗi ngón tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên ca nhi, cười nói: “Bà
nội, Hiên ca nhi lớn lên càng ngày càng đáng yêu, ngài nhìn, nó phun bọt khí chơi nè.” Nói xong, lại ôm Hiên ca nhi đưa cho Lãnh Hoa Đình xem,
“Tướng công, đệ đệ của ta nè, nhìn xem, thật đáng yêu đúng không, lớn
lên chắc chắn sẽ là một đứa trẻ tinh nghịch.”
Lãnh Hoa Đình cúi mắt nhìn Hiên ca nhi, hài tử hơn bốn tháng lớn lên
thật là đáng yêu, lại chắc nịch, thấy Lãnh Hoa Đình nhìn hắn, bộ dáng
nho nhỏ cũng thích cái đẹp, ngừng phun nước bọt, hai tay chắc nịch đầy
thịt đi nhéo mặt Lãnh Hoa Đình, thấy vậy Cẩm Nương ha ha cười, nhỏ giọng bên cạnh Lãnh Hoa Đình nói: “Tướng công, ngươi thật sự là quá yêu
nghiệt, đến tiểu hài tử đều mắt hoa si nhìn ngươi.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong không khỏi căm tức, thấy vẻ mặt tươi cười của nàng đã nghĩ muốn tóm lấy mũi nàng, nhưng đành chịu vì đây không phải
là Vương phủ, nhạc phụ nhạc mẫu cùng lão phu nhân đều đang ở đây, hắn
vừa vào cửa đã giả bộ trang nhã, thật vất vả mới xây dựng hình tượng tốt trong mắt mọi người không thể để nha đầu này phá hỏng, vì vậy không
khỏi mím môi một chút, không nhìn tới Cẩm Nương, trên mặt vẫn thản nhiên bảo trì nụ cười, nghiến răng nói: “So với nương tử còn đáng yêu nhiều
hơn.”
Lão phu nhân nghe xong liền nở nụ cười, nói với cặp vợ chồng son:
“Các con nếu yêu mến nhìn Hiên ca nhi, không bằng chính mình nhanh chóng sinh một đứa, Đình nhi tuấn dật như thế, sinh một đứa nhỏ chắc chắn là
rất xinh đẹp.”
Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương vừa nghe, lập tức đồng thời đỏ mặt, xấu
hổ nhìn nhau, rồi lại cúi đầu, đại lão gia nhìn thấy không khỏi cười lớn tiếng, tiếp lời nói: “Đúng, đúng, đúng, Cẩm Nương a, con nên sớm
ngày vì Đình nhi sinh hạ nhất nam bán nữ mới đúng.”
Chỉ có nhị phu nhân nhìn có chút lo lắng, lão phu nhân bây giờ lớn
tuổi nhìn không ra, nhưng nàng vẫn thấy rõ ràng, bộ dáng kia của Cẩm
Nương nhất định vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, cái này… Con gái đều đã
xuất giá hơn một tháng, tại sao lại vẫn chưa viên phòng? Chẳng lẽ là cô
gia… Nghe nói, chân có chi chứng, vậy phương diện kia có thể hay không…
Không khỏi càng nghĩ càng lo lắng, lại không tiện ở trước mặt hỏi
chuyện, chỉ có thể cố nén, một lát nữa tìm cơ hội hỏi lại Cẩm Nương.
Một đại gia đình đang nói chuyện rất vui vẻ, thì có tiểu nha đầu đánh rèm đi vào bẩm báo: “Lão phu nhân, Tam cô nương đến đây.”
Cẩm Nương vừa nghe, mừng rỡ, trong phủ này, thì Trinh Nương là người
thiệt tình đối xử tốt với nàng, Trinh Nương tháng sau cũng sẽ gả đi,
cũng may mình có mang theo quà cưới tới đây.
Đang nghĩ ngợi, thì Trinh Nương mặc một thân quần áo trắng nhạt thuần khiết, vén rèm đi vào.
“Sáng sớm nghe nói tứ muội muội đã trở về, nguyên nghĩ tứ muội muội
sẽ đi gặp ta, trái chờ phải chờ, thật sự là đợi không kịp nữa, nên liền
tự mình đi tới.” Trinh Nương đầu tiên là vỗ vỗ vai Cẩm Nương, vừa cười
vừa nói, rồi tiến lên hành lễ với lão phu nhân, lão gia cùng nhị phu
nhân, vừa quay đầu lại trông thấy Lãnh Hoa Đình, thì ánh mắt có chút
giật mình, rồi nhanh chóng hé miệng cười nói: “Đều nói tứ muội phu là
trích tiên, hôm nay vừa nhìn thấy, quả thật rất đúng, tứ muội muội, muội thật là người có phúc, tướng công như thế, thật không biết bao nhiêu nữ nhân ao ước có được a.”
Lời nói khéo léo lại vừa vặn có phần dí dỏm, rất nhanh liền khiến
Lãnh Hoa Đình đối với vị tỷ tỷ này của Cẩm Nương có cái nhìn khác biệt,
khó được khi hắn mỉm cười đối với Trinh Nương, gật đầu hành lễ nói: “Hoa Đình gặp qua Tam tỷ.”
Trinh Nương lần nữa bị nụ cười của hắn ‘ghết’ đến, không khỏi ra vẻ
kinh hoảng chạy đến sau lưng Cẩm Nương né, nói: “Chậc chậc, tứ muội
muội, muội nhanh nói với tứ muội phu đừng nở nụ cười, thật là muốn thu
lấy hồn người ta đi.” Vừa nói vừa lấy hai tay che mắt, “Không thể nhìn,
không thể nhìn, lại không thể nhìn.”
Khiến cho Cẩm Nương vừa bực mình vừa buồn cười, vừa cảm thấy kiêu
ngạo, lấy tay đánh Trinh Nương, sẵng giọng: “Tam tỷ… Tỷ lại trêu cợt
ta.”
Trinh Nương nghe xong thì thả tay xuống cười nói: “Tiểu cô nương, ai
bảo muội trở về đã hơn nửa ngày cũng không tới gặp ta?” Lại vụng trộm ở
bên tai Cẩm Nương nói: “Muội phu hình như là rất quan tâm tới muội, tứ
muội, muội thật là có phúc khí.”
Cẩm Nương ở bên tai nàng vừa cười nói: “Tam tỷ cũng không cần gấp,
tháng sau đã có người quan tâm tới tỷ, đến lúc đó, tỷ nhất định so với
ta càng có phúc khí.”
Trinh Nương nghe xong liền ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:
“Đều chưa thấy qua, ai biết có phải là người đứng đắn hay không.”
Cẩm Nương vừa nghe, cũng không để ý hình tượng cười lớn tiếng, chỉ
trán nàng nói: “Chỉ sợ là nằm mơ cũng đều nghĩ tới bộ dáng của tỷ phu
tương lai đi.”
Hai nàng vốn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Trinh Nương nào biết nàng đột nhiên lại hét lên, nên không khỏi vừa tức vừa thẹn, làm bộ
muốn đánh nàng, lại nghe Lãnh Hoa Đình đột nhiên lạnh tanh nói: “Là
người tuấn tú ôn nhã, Tam tỷ đại khái có thể yên tâm.”
Trinh Nương nhất thời thất thần, sau nửa ngày mới biết được người hắn đang nói là vị hôn phu của mình, nhị công tử Tĩnh Trữ hầu, nghĩ đến,
đều là hầu môn quý tộc, tất nhiên là có nhận thức lẫn nhau, mặt không
khỏi càng đỏ hơn, không nghĩ tới, tứ muội phu nhìn thì lạnh lùng, kỳ
thật đồng dạng đáng giận, cùng tứ muội muội trêu ghẹo mình.
Bên kia lão phu nhân nhìn cười đến không ngậm miệng lại được, tỷ muội trong đó thân mật như vậy mới là đúng, từ nay về sau gả cho người ta,
cũng có nhiều người hơn giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới là tâm nguyện của
trưởng bối, sao lại giống như đại cô nương, gả đi rồi, phu gia lại nhìn
như cừu gia, ba ngày hai lần, nguyên bản Tôn phủ cùng Trữ vương phủ quan hệ rất tốt, nay lại bị cặp vợ chồng son đó làm quan hệ xấu đi, thật
đúng là khiến cho người ta lo lắng.
Tứ cô gia cùng tứ cô nương khó có lúc trở về đây, lão phu nhân đương
nhiên là muốn giữ lại trong phòng dùng cơm, Trinh Nương tất nhiên cũng
sẽ ở lại, nhưng mà lúc sai người đi tới nội viện của đại phu nhân mời,
mới biết được đại phu nhân bị Ngọc Nương chọc tức giận tới ngất đi, Ngọc Nương cũng bị đại lão gia đánh bất tỉnh, đại lão gia vì không để lão
phu nhân phải bận tâm, nên không có nói ra nguyên nhân đánh Ngọc Nương,
chỉ nói là Ngọc Nương không hiểu chuyện, làm đại phu nhân tức giận, cho
nên chỉ dạy một chút, lão phu nhân là một người khôn khéo, sao lại không rõ ràng những chuyện khuất tất trong đó, bất quá, cũng may sau khi Cẩm
Nương đi qua bên kia, đã trở lại lông tóc vô thương, chuyện của ba mẹ
con nàng đó, lão phu nhân giờ đây cũng không muốn quan tâm nhiều tới.
Đại gia đình vây chung quanh, sau khi vô cùng cao hứng ăn cơm trưa xong, Cẩm Nương mới cáo từ đi về.
Vừa quay về Vương phủ, thì có tiểu nha hoàn đến mời, nói là vương phi đang chờ nhị thiếu phu nhân ở trong phòng.
Cẩm Nương nhìn thấy Lãnh Hoa Đình cũng có chút mệt mỏi, nên đem hắn
quay về nội viện trước, còn bản thân mình thì dẫn theo Tứ Nhi đi tới
phòng của vương phi.
Trong phòng vương phi bài đã sớm tan, vương phi đang ngồi trong phòng đọc sách, thấy Cẩm Nương tiến đến, cũng không đợi nàng hành lễ liền
nói: “Đến, mau tới đây, giúp ta nhìn xem sổ sách này, mắt ta bây giờ
nhìn cũng không tốt lắm, vừa xem liền chóng mặt.”
Cẩm Nương cầm bao lễ vật đưa cho vương phi: “Nương, hôm nay Cẩm Nương cùng tướng công cùng nhau hồi môn trở về, trong đây có chút đông trùng
hạ thảo tốt nhất, là lão phu nhân biếu cho người.”
Vương phi nghe vậy khẽ giật mình, có chút kích động cười nói: “Đình
nhi hắn… Chịu đi theo con hồi môn sao? Nhưng hắn là không có… Không có…”
“Tướng công rất tốt, nho nhã lễ độ, rất được lão phu nhân cùng lão
thái gia yêu mến, nương, người hãy thoải mái, buông lỏng tinh thần đi.”
Cẩm Nương ngắt lời nói, trong nội tâm không khỏi cũng có chút chua xót,
vương phi chính là mẹ ruột của Lãnh Hoa Đình, nàng ta cũng không tin nhi tử của mình… Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, vương phi lại không nhìn ra
hắn đang giả bộ sao?
Vương phi nghe xong vành mắt đều có điểm hồng, nắm tay Cẩm Nương nói: “Lúc trước lựa chọn lấy con, thật đúng là một quyết định không sai,
con… khiến Đình nhi thay đổi thật nhiều, tốt, tốt, làm tốt lắm.”
Cẩm Nương nghe xong đành phải bất đắc dĩ nói: “Nương, tướng công vốn rất tốt mà.”
Vương phi nghĩ nàng đang nói tốt cho Lãnh Hoa Đình, nên cũng không để ở trong lòng, bảo Ngọc Bích đem lễ vật nhận lấy, rồi nói với Cẩm Nương: “Nào, đây là sổ sách trong phòng bếp, con giúp ta nhìn xem.”
Cẩm Nương bất đắc dĩ cầm sổ sách lên xem, ban đầu chỉ là vì vương phi nhìn cho lấy lệ, về sau càng nhìn càng cẩn thận, càng xem càng kinh
hãi, chỉ là một phòng bếp nhỏ, một tháng xuất nhập hơn mấy ngàn lượng
bạc, vương phi cùng vương Gia có thể ăn nhiều như vậy sao?
“Nương, quyển sổ sách này chính là bản lúc trước người định cho ta
xem sao?” Vương phi nghe xong nhẹ gật đầu, nhíu mi nói: “Ban đầu cũng là định thử tâm tư của con, lại bị con khám phá ra, bất quá, nương thật sự không thích xem sổ sách, vừa nhìn liền váng đầu, trước kia các khoản đó đều là Vương mụ mụ xem giúp ta, nhưng nay… Thật sự không thể hoàn toàn
tín nhiệm nàng, lại thêm, nàng cũng già rồi, có nhiều thứ cũng quản
không đến, trong phủ nhiều chuyện con cũng phải sớm tiếp nhận, trước cứ
bắt tay vào việc nhỏ, có cơ hội tôi luyện cũng tốt.”
Những lời này của vương phi có thể nói là thẳng thắn thành khẩn, Cẩm
Nương nghe lại không hiểu ra sao, nếu chỉ muốn giúp đỡ xem xét chuyện sổ sách, quản lý chuyện trong phòng bếp, vậy cũng không có gì, sao đó
vương phi lại nói có nhiều chuyện muốn mình tiếp nhận? Không phải còn có thế tử phi Thương Quan Mai sao?
Vợ chồng thế tử tận lực lãnh đạm khinh bỉ Lưu di nương, chẳng lẽ còn
có tâm tư khác? Sợ là cố ý lấy lòng vương phi, lừa gạt vương phi, còn
chuyện muốn mình chưởng quản chuyện trong vương phủ? Bản thân mình đến
đây mới hơn một tháng, vương phi mấy lần muốn mình học chưởng gia, xem
sổ sách, thật sự nếu mình mà tiếp nhận, chỉ sợ chuyện này sẽ náo loạn
ngất trời đi…
Những chuyện này cho dù chính mình đi hỏi vương phi thì cũng không có nhận được đáp án, có lẽ, trong nội tâm vương phi sớm đã có tính toán
trước, Lãnh Hoa Đình là con ruột của nàng, nàng nhất định sẽ nghĩ cách
giữ lại vài thứ cho hắn, nếu vương phi đã muốn nàng học, thì nàng sẽ học a.
“Nương, sổ sách này quả thật có chút vấn đề, vài chỗ đều có lỗ hổng lớn, một lát nữa con sẽ viết ra cho người xem.”
Cẩm Nương bất quá chỉ nhìn một ít, vương phi không nghĩ tới nàng lập
tức liền nhìn thấy vấn đề, không khỏi hỏi: “Lúc trước trong nhà mẹ đẻ
con đã học quản lý gia đình sao?”
Mẫu thân Cẩm Nương bất quá chỉ là một thiếp thất, nguyên sẽ không có
quyền chưởng gia, Cẩm Nương lại thường bị Đại phu nhân áp chế, muốn học
cái gì cũng khó, cho nên, vương phi đối với nàng rất là lo lắng, lúc này lại nhìn thấy nàng xem xét sổ sách cực kỳ thuần thục, thì không khỏi
kinh ngạc.
Trong sổ sách ghi chép hoàn toàn là ghi theo khấu trừ giảm dần, Cẩm
Nương kiếp trước có học qua kế toán tài vụ, đối với sổ sách ghi chép vốn hiểu rất rõ, mà sổ này ghi theo khấu trừ giảm dần, đương nhiên chỉ
trong chốc lát là có thể nhìn ra vấn đề, chỉ là lời này của vương phi
thật khó trả lời, nàng nghĩ nghĩ một hồi mới đáp: “Dạy là không có người dạy, chỉ là Cẩm Nương từ nhỏ liền yêu thích học, xem xét sổ sách cũng
là do theo một lão ma ma trong phủ học được, nương, một lát nữa con viết xong, người xem có đúng hay không, con cũng không chắc chắn khẳng
định.”
Vương phi liền sai người mang giấy bút đến, Cẩm Nương viết một vài ký hiệu nhỏ bên cạnh trang sổ sách, lại đem vấn đề ngân lượng xuất nhập,
nhập trước xuất trước khoản mười nhóm đã nhìn ra vấn đề.
Vương phi vừa nhìn liền hiểu ngay, mà vài con số này chính vương phi cũng nhìn ra, một số cũng không có sai.
Vương phi không khỏi liếc mắt nhìn Cẩm Nương, thở ra một hơi dài nói: “Con có tài năng này thật là tốt rồi, Cẩm Nương, từ nay về sau, trong
tay con phải nắm hết đại bút tiễn tài, con phải xem sổ sách, và quản lý
sổ sách, cũng phải biết làm sổ sách, không thể để cho bọn hạ nhân dối
gạt con.”
Đại bút tiễn tài? Nói vậy là sao? Chẳng lẽ là đồ cưới của vương phi?
Nhìn thấy đồ cưới của vương phi là biết vương phi đã nhìn quen đồng tiền lớn, sợ cũng không dễ thấy cái gì ” Đại bút tiễn tài” a.
Nhận thấy Cẩm Nương khó hiểu, vương phi còn nói thêm: “Ngọc bội kia con có cất giữ tốt không?”
Ngọc bội cùng chưởng quản tiền tài có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ là tín vật nào đó trong truyền thuyết, có thể đại biểu một chìa khóa cho một
bảo tàng nào đó, hoặc là…
“Giữ gìn tốt, nương, hắc ngọc bội này dùng để làm gì?” Cẩm Nương thật sự là hiếu kỳ.
“Việc này con đừng hỏi, chỉ lưu ý cất giữ ngọc bội thật kỹ, trăm ngàn lần không thể đánh mất, kể cả nếu có ai muốn con lấy ra xem con cũng
không được đem ra, đã hiểu rồi chứ?” thần sắc Vương phi rất là nghiêm
túc, Cẩm Nương nghe xong không khỏi càng ngạc nhiên, xem ra, mình đoán
đúng tám chín phần, hắc ngọc bội là một tín vật nào đó.
“Hôm nay đi cửa hàng, có học được gì không.” Vương phi thấy Cẩm Nương còn đang trầm tư, mà nàng không muốn Cẩm Nương biết sớm chuyện liên
quan tới hắc ngọc bội, liền dời chủ đề.
“Dạ, học hỏi cũng không ít, nương, tam thúc cố ý muốn loại bỏ Phú
Quý, con cùng tướng công tự làm chủ, đưa Phú Quý tới làm việc trong phủ
của con đi, người… Sẽ không trách con đi.” Cẩm Nương hỏi dò.
“Ai, Phú Quý làm việc ở cửa hàng kia đã hơn hai mươi năm, lão tam
cũng thật sự là, vừa tới đã đem Phú Quý đuổi đi, ta xem hắn như thế nào
chống qua nửa năm này.” Vương phi nghe xong cười lạnh, lại cảm thấy Cẩm
Nương cùng Đình nhi ánh mắt không sai, nhanh như vậy liền kéo một người
có năng lực trở về, từ nay về sau, đối với bọn họ cũng có chỗ hữu dụng.
“Ha ha, đó cũng không phải là việc chúng ta có thể quản, nương, con
còn có việc muốn nói cho người biết, con có một cửa hàng hồi môn, cũng ở phía thành đông, chỉ là vị trí cửa hàng cũng không phải là quá tốt,
cũng nhỏ hơn rất nhiều, định mời Phú Quý đi qua đó làm việc, người nói
có được không?” Cẩm Nương nói như thế, bất quá là muốn tôn trọng vương
phi mà thôi.
Vương phi nghe xong giật mình, liền nở nụ cười: “Đương nhiên phù hợp, người cũng đã là của con, sắp xếp như thế nào con cũng không cần hỏi
qua ta, nương cũng muốn nhìn một chút, con sẽ đem của hồi môn của mình
quản lý như thế nào.” Nghĩ một lát lại nói: “Cứ buông tay đi làm, nếu
như thiếu tiền vốn, nương sẽ đưa thêm cho con.”
Cẩm Nương nghe xong tất nhiên càng cao hứng, nàng đang lo không đủ
tiền vốn, hôm nay vương phi lại lên tiếng ủng hộ, cửa hàng của mình nếu
như muốn làm lớn cũng sẽ có hi vọng đạt được.
Vương phi mong muốn Cẩm Nương có thể làm ra nhiều chuyện tốt, lại có
thể kiểm nghiệm năng lực của nàng, Vương Gia đã đem hắc ngọc giao cho
nàng, nếu nàng không có năng lực, vậy cũng không dễ làm, Đình nhi đi
dứng không tiện, phụ giúp đẩy xe lăn, rốt cuộc vẫn là không có phương
tiện, nếu có một thê tử khôn khéo có khả năng giúp đỡ cho hắn, chuyện
kia liền dễ làm nhiều hơn.
Trong phòng mẹ chồng nàng dâu nói chuyện hơn hai canh giờ, rất nhanh
đã tới thời gian cơm chiều, Cẩm Nương đang muốn cáo từ, thì lúc này
Thương Quan Mai cũng không báo trước, mà vén rèm đi vào.
Vừa nâng mắt, liền nhìn thấy vương phi cùng Cẩm Nương cầm một quyển
sổ sách đang nói chuyện, trong nội tâm không khỏi rùng mình, cười đi
đến: “A, mẫu thân, đang dạy đệ muội xem sổ sách sao? Vừa vặn, Mai nhi
cũng có chỗ không hiểu muốn hỏi mẫu thân, không bằng mẫu thân cũng dạy
cho con a.”
Vương phi nghe xong liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Thương Quan
Mai nói: “Thật đúng là không phải ta dạy, nha đầu này chính là một quái
nhân, lại có thể đem sổ sách kia xem rõ ràng dễ hiểu, căn bản không cần
phiền toái liền có thể tìm ra chỗ sai rồi.”
Thương Quan Mai vừa nghe, càng nóng lòng, vội vàng đi tới nói: “Có biện pháp gì tốt? Đệ muội, muội cần phải dạy cho ta nha.”
Cẩm Nương nghe xong liền liếc nhìn vương phi, thấy trong mắt vương
phi không có kiên nhẫn, xem ra, là không muốn để cho Thương Quan Mai
tiếp xúc với sổ sách trong phòng bếp của nàng, liền tùy ý nói: “Đại tẩu
đừng nghe nương, nương lại đang đùa giỡn ta thôi, ta ở nhà mẹ đẻ cũng
không học chưởng gia, làm sao có thể hiểu được cái gì.”
Thương Quan Mai cũng nghe ra vương phi cùng Cẩm Nương mẹ chồng nàng
dâu không hoan nghênh mình, nên sắc mặt trầm xuống, đi lên trước rồi tự
mình ngồi xuống, cũng không xem sổ sách trên bàn vương phi nữa, vừa cười vừa nói: “Ta là đem người tới tặng cho đệ muội, hôm kia tướng công
không phải nói muốn tặng một đầu bếp cho nhị đệ sao? Người, ta đã đưa
qua, chỉ là đệ muội không có ở trong nội viện, nhị đệ lại không để ý tới người khác, cho nên mới tới đến xem, quả nhiên đệ muội đang ở cùng mẫu
thân.”
Cẩm Nương nghe xong không khỏi nhíu mi, ngày hôm qua chính mình cố ý
lộ ra việc Lãnh Hoa Đường đem đầu bếp này tặng cho nội viện của mình với Thương Quan Mai, nàng ta rõ ràng là mất hứng? Sao lúc này lại đem người tới đây? Xem ra, là Lãnh Hoa Đường trở về phân tích lợi hại, thuyết
phục nàng, bằng không, lấy tính tình kiêu căng của Thương Quan Mai, sẽ
tìm lý do giữ lại đầu bếp này, người này… Sợ là lại không đơn giản.
“Nha, đại tẩu cũng thật là, đưa người tới thì nói với muội một tiếng, Cẩm Nương nhất định sẽ đích thân tới tận cửa nói lời cảm tạ, như thế
nào còn để đại tẩu tự mình tới.” Lại chuyển hướng nói với vương phi:
“Đầu bếp này làm điểm tâm rất ngon, lại là hương vị trong nội cung, hôm
qua con ở chỗ đại tẩu đã nếm qua, thật sự là ăn còn muốn ăn thêm, nương, không bằng con đem người đưa cho người, trong phòng bếp của người
nguyên liệu nấu ăn cái gì cũng có, cũng đỡ cho con cùng tướng công phải quan tâm đi mua nguyên liệu nấu ăn, con nha, cùng với tướng công ở
chung một chỗ, mỗi ngày đều sẽ tới phòng của mẫu thân đòi ăn.” Nói xong, thân thể liền nhanh chóng tiến vào trong lòng vương phi, một bộ dáng nữ nhi làm nũng trong lòng trưởng bối, hai mắt linh động, nghịch ngợm nháy vài cái với vương phi, thấy vương phi đều nở nụ cười, cũng ôn nhu chọc
chọc trán của nàng, cố tình giả bộ giận nói: “Nhìn xem, nào có con dâu
như vậy, bản thân mình lười biếng không nói, còn tham ăn, muốn ăn lại
không muốn làm, lại nghĩ muốn chiếm lợi của nương.”
Thương Quan Mai không nghĩ tới Cẩm Nương lại dễ dàng đem người mình
đưa tới chuyển giao cho vương phi, nịnh nọt vương phi không nói, còn bỏ
qua rất nhiều hậu hoạn, vương phi bây giờ chính là đương gia chủ mẫu
trong phủ, muốn ở trước mặt vương phi làm chuyện gì, không nói trước
vương phi có thể phát hiện hay không, cho dù vương phi có trúng chiêu,
thì tất cả mọi người trong phủ cũng không bỏ qua chuyện này, hơn nữa,
hiện giờ Vương Gia đối với vương phi ân cần trước, nghe nói từ sau khi
nhị đệ phát bệnh, Vương Gia chưa từng bước tới cửa của Lưu di nương,
ngày ngày đều nghỉ trong phòng vương phi, cho nên, nàng mới dám đem Lưu
di nương không để trong mắt, xem ra, người này là phải tặng không rồi
Nghĩ như thế nàng liền thấy tức, chẳng lẽ bị chọc gậy bánh xe như vậy sao? Một đầu bếp tốt thế, rõ ràng đang làm trong nội viện của mình,
tướng công lại muốn đem tới trong nội viện của nhị đệ, xem đi, một chút
tác dụng cũng không có, không công mất lại một người làm việc tốt.
Trong nội tâm Thương Quan Mai liền uất ức, lúc mới đến, vương phi
cũng không hòa nhã nhìn nàng, vừa rồi lại ăn một cái thiệt thòi, nên
càng thêm không thể ngồi lại, vì vậy nàng liền đứng dậy cáo từ.
Cẩm Nương vừa cười vừa nói: “Nha, đại tẩu, muội biết, đại tẩu vốn
cũng thích vị đầu bếp kia, không bằng, khi hắn làm điểm tâm cho nương,
thì sẽ người đem qua cho đại tẩu, cũng không thể trong lúc muội cùng
tướng công có lộc ăn, mà bỏ qua đại tẩu.” Rồi quay đầu lại yếu ớt nói
với vương phi: “Nương, người nói đúng không.”
Vương phi cười lại đi chọc nàng: “Đúng, đúng! Con nói rất đúng, rõ
ràng chính là người lười nhác, điều tốt toàn bộ cho con.” Lại nhìn
Thương Quan Mai nói: “Tấm lòng của Đường nhi nương đã biết, Mai nhi, con trở về nói với hắn một tiếng cảm tạ, điểm tâm, nếu con muốn ăn, tất
nhiên làm xong ta sẽ sai người đem một phần tới trong nội viện của con,
cũng không thể để cho con mèo tham ăn này được lợi.”
Sắc mặt Thương Quan Mai lúc này mới dễ chịu đi chút ít, lại nghĩ tới
mục đích của chính mình, liền cười nói với vương phi: “Đa tạ mẫu thân,
từ nay về sau cũng không cần mỗi ngày mang qua, hằng ngày con sẽ tới
phòng mẫu thân lấy, đệ muội lấy bao nhiêu, con cũng sẽ lấy bấy nhiêu,
đồng dạng không thể ít hơn nàng được.” Cũng giả bộ một bộ dáng ngây thơ, xong rồi còn lấy mắt trừng Cẩm Nương, vương phi thấy liền che miệng nở
nụ cười.
Cẩm Nương thấy việc này coi như cũng đã giải quyết xong, liền muốn
quay về mát xa cho Lãnh Hoa Đình, cũng không biết hắn uống thuốc hai
ngày nay có khởi sắc hay không, đang muốn đứng dậy cáo từ, thì chợt nghe Thương Quan Mai nói với vương phu: “Mẫu thân, Mai nhi là tới muốn hỏi
người, không lâu nữa, vị Tôn gia cô nương kia vào cửa, nàng cũng là
người có thân phận, cũng không thể cùng Mai nhi chen chúc tại một chỗ a, nghĩ có thể cho nàng một nội viện nhỏ hay không, hay ở lại trong nội
viện của thế tử, tuy nói là ở bên cạnh, nhưng cái viện kia hơi nhỏ, mẫu
thân người xem, có sân viện nào tốt không?”