Thứ Nữ

Chương 78: Chương 78




Cẩm Nương nghe xong liền gật đầu nói: “Cám ơn nương, con dâu cũng không muốn làm cho nương thương tâm, chỉ là… Trong phủ này phong đao lãnh kiếm nhiều quá, nếu không nghĩ biện pháp đề phòng, có một ngày sẽ bị kẻ khác ám toán, làm hại, sợ không chỉ là con dâu, còn có tướng công, còn có bản thân nương a.”

Cẩm Nương là lần đầu tiên thẳng thắn thành khẩn như thế nói ra lời nói trong nội tâm với vương phi, vương phi nghe xong trong lòng càng cảm thấy chua xót, vốn chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, nhưng lại sắc bén như vậy cũng không thể trách, trước kia khi còn ở trong nhà mẹ đẻ, đã nhận hết hãm hại của mẹ cả cùng đích tỷ, bây giờ gả đi, mình nguyên cũng muốn che chở, nhưng mà, nếu đúng như nàng nói, minh tranh ám đấu, chỗ nào cũng có kẻ hại người, khó lòng phòng bị sao? có phải nàng nghĩ quá nhiều không?

“Ừ, con nói cũng đúng, từ nay về sau, nương sẽ cẩn thận một chút.” Đảo mắt lại nhìn sổ sách trên tay Cẩm Nương, liền thay đổi chủ đề: “Sổ sách này con đã xem kỹ chưa?”

Cẩm Nương vốn đến trả sổ sách lại, nghe xong liền đem sổ sách đẩy tới: “Nương, con đã sửa lại sổ sách, lại viết ra phần giải thích, quy định lại một số điều, người xem xem, có phù hợp không?”

Cẩm Nương cảm thấy vương phi là người khôn khéo, để cho mình xem xét sổ sách bất quá cũng là để thí luyện cho mình, cho nên, làm việc cũng rất dụng tâm, vì sợ vương phi sẽ xem thường biện pháp này của mình, cho nên, khi vương phi mở ra sổ sách xem xét, trong nội tâm có chút hồi hộp không yên, hai mắt liền nhìn về phía Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình nhìn thấy liền trợn mắt trắng với nàng, nhỏ giọng nói với nàng: “Đừng sợ, nương so với nàng còn hồ đồ hơn.” Thanh âm nói lời này tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn để cho vương phi nghe được, nàng không giận ngược lại cười, buông sổ sách trong tay xuống, nói với Cẩm Nương: “Đình nhi hiểu thật rõ ràng, nương xác thực so với con hồ đồ hơn, nương quản việc lớn còn có thể, chỉ là không kiên nhẫn xem xét sổ sách, từng đấy năm, đều là Vương ma ma làm, bây giờ có con, ta đại khái có thể yên tâm.”

Rồi lại cầm lấy quyển sổ Cẩm Nương ghi chú, giải thích vừa nhìn thì lông mày liền nhíu lại: “Những biện pháp này của con đều tốt, nhưng mà áp dụng thật sự sợ có chút khó khăn.”

Cẩm Nương sớm đoán biết vương phi sẽ nói lời này, nàng viết ra chương trình này căn bản là dựa theo cách quản lý trong các công ty hiện đại làm, đối với phủ lớn quen thói tiêu tiền như nước hao người tốn của mà nói, thật sự rất khó thích ứng, sơ nhất là người phía dưới âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh), bất quá, Cẩm Nương đã nghĩ ra những điều khoản chế ước người, những người khác không muốn làm theo cũng không được, chỉ cần vương phi chấp nhận cái này, thì không phải sợ người phía dưới làm xằng làm bậy, hôm nay điều quan trọng không phải là bản cải tạo này có được chấp nhận hay không, chủ yếu là xem thái độ của vương phi với việc cải tạo này.

“Nương, việc này nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó, chỉ là đem tất cả chi phí trong nội viện của người quy định lại mà thôi, một tháng ước chừng có bao nhiêu chi phí cần chi ra, phụ vương cũng không thường dùng cơm trong phòng, một mình nương, có thể ăn được bao nhiêu bạc? Còn nữa, nhóm nha hoàn bà tử trong nội viện cũng được quy định lại, đẳng cấp nào một ngày có thể được bao nhiêu tiền, không thể vượt qua, theo thứ tự đẳng cấp mà giảm xuống, giống như trong phòng ngài, nha hoàn nhị đẳng có sáu người, sáu người này có thể mở một bàn, bốn món ăn một canh, một bữa ăn này so với dân chúng bình thường cũng đã nhiều hơn rất nhiều, cũng không tính là bạc đãi các nàng.

Trong phòng, người cảm thấy nha hoàn tỷ tỷ nào làm việc đắc lực, có thể được lòng của người, người có thể phần thưởng bạc hàng tháng, cái này cũng để khích lệ thêm người khác, hơn nữa cũng có hạng mức rõ ràng, miễn cho người gặp người liền thưởng.

Hơn nữa, mỗi một nhóm hạ nhân đều có quy củ, đem tiền tiêu hàng tháng chia ra làm hai phần, một phần là mỗi tháng cho, một phần khác là xem biểu hiện làm việc của mỗi người phân cho, mỗi một cấp bậc đều do cấp trên nhất đẳng chấm điểm, nhất đẳng chấm điểm cho nhị đẳng, nhị đẳng chấm điểm cho tam đẳng, như vậy tiền cho hàng tháng sẽ nhiều hơn, còn nếu như lười biếng hoặc mánh lới, tiền hàng tháng sẽ giảm bớt đi, nếu tam đẳng nha hoàn cố gắng ra sức làm việc xuất sắc, có thể thay thế nha hoàn nhị đẳng mánh lới kia, thăng thành nhị đẳng, nương cũng chỉ trông coi nha hoàn nhất đẳng cùng vài tỷ tỷ là được, như vậy, sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, nương cũng thanh nhàn nhiều hơn, vì trong nội viện đều có người giám sát, nên làm việc đều chăm chỉ, bạc cũng dùng đúng chỗ, nương xem có phải có lý không?”

Một hồi nói xong, từng lời nói khiến cho vương phi liên tục gật đầu, trong phòng Ngọc Bích cùng Thanh Thạch đứng hầu hạ hai bên, hai người sắc mặt bất đồng, hai người đều là nhất đẳng, lại đều là người tri kỷ đắc lực bên cạnh vương phi, nhưng Ngọc Bích ngày thường làm việc thông minh ổn trọng, vương phi nể trọng nhiều, nàng làm việc thì làm nhiều hơn, nhưng hàng tháng nhận tiền thì cũng bằng Thanh Thạch, lúc vương phi cao hứng, sẽ khen thưởng nhiều hơn chút ít, nhưng mà trong nội tâm cũng không khỏi bất bình, biện pháp hôm nay của nhị thiếu phu nhân công bằng hơn rất nhiều, bản thân mình coi mấy nha hoàn nhị đẳng, nếu có tiền bạc chế ước, phân phó, lời nói ra cũng có hiệu lực hơn, quả nhiên là biện pháp tốt.

Trong nội tâm Thanh Thạch mặc dù có chút mất hứng, nhưng biện pháp này cũng không phải nhằm vào một mình nàng, là nhằm vào toàn bộ người trong nội viện, nhằm vào người sử sự không đúng, nên nàng cũng không nói gì, nhiều nhất từ nay về sau làm việc nhiều hơn chút, khiến cho vương phi vui vẻ, bạc cũng sẽ cầm nhiều hơn.

Cẩm Nương còn liệt ra quy định thanh tra sổ sách, tránh tình huống việc nha hoàn nhất đẳng cắt xén bạc hàng tháng của các nha hoàn hạ đẳng, kể từ đó, vương phi cũng bớt lo lắng, nhưng mà, lông mày của nàng không có buông ra, Cẩm Nương đã nghĩ, phương pháp này sẽ đắc tội lớn nhất với một người chính là Vương ma ma, lúc trước tiền tiêu hàng tháng của bọn nha hoàn trong nội viện vương phi đều có định chế ra, chỉ là vương phi chẳng muốn quản, toàn bộ đều do Vương ma ma một tay cai quản, cho ít hay nhiều vương phi cũng không có hỏi qua, tất nhiên việc tham ô cắt xén cũng sẽ không phải ít, bây giờ dựa vào quy chế này, Vương ma ma tất nhiên thu vào sẽ ít đi, lại cộng thêm việc lần trước, như vậy sẽ càng tức giận đối với Cẩm Nương.

Bất quá Cẩm Nương cũng không quản nhiều việc như vậy, Vương ma ma cho dù ở trong phủ có được tôn sung đến đâu cũng chỉ là một hạ nhân, quý cũng không quý đến đâu, bà ta trở về nếu có chuyện gì xảy ra, Cẩm Nương cũng không sợ, sẽ có biện pháp trị bà ta.

“Nương, đây cũng chỉ là một biện pháp tham khảo, nếu nương có gì khó xử, chi bằng không cần dùng tới, dù sao ta còn trẻ, lo lắng mọi việc cũng sẽ không có chu toàn.” Cẩm Nương nhìn thấy mặt vương phi thủy chung không có giãn ra, liền lấy lùi làm tiến nói.

Vương phi nghe xong liền thản nhiên cười, ngón tay chọc cái trán của Cẩm Nương: “Tiểu tinh quái, yên tâm đi, biện pháp này của con rất chu đáo, nếu như nương không nghe, sẽ cô phụ hảo ý của con cùng Đình nhi.” Nói xong, lại nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, thấy hắn cũng nhìn về phía này một chút, trong mắt phượng sáng ngời hàm chứa tia vui vẻ, trong nội tâm không khỏi vui sướng, Đình nhi… Kỳ thật là rất thông hiểu, ít nhất, hắn luôn luôn nghĩ biện pháp che chở Cẩm Nương…

Cẩm Nương ngồi hàn huyên với vương phi một lát, thì Lãnh Hoa Đình lại không kiên nhẫn, kéo vạt Cẩm Nương nói: “Nương tử, không phải nói muốn đi xem Châu nhi sao? Đi thôi, chúng ta đi xem nàng có chết hay không.”

Cẩm Nương nghe xong có chút kinh ngạc, hắn như thế nào bỗng nhiên lại khơi lên chuyện này? Thấy đôi mắt mặc ngọc của hắn lại trợn trắng với nàng, liền bất đắc dĩ cong miệng, cáo từ cùng với vương phi.

Sau khi Châu nhi đập đầu, trở về đại thông viện, nơi đó là chỗ ở của hạ nhân trong vương phủ, Châu nhi cũng có gia đình của mình, cha mẹ đều ở đây, mẹ là thủ vệ bà tử trong nội viện của vương phi, cha làm người gác cổng, một em trai còn nhỏ, một nhà ba người chen chúc trong một căn phòng ba gian, sau khi Châu nhi trở về, thì trong phòng càng thêm chật chội, trước kia Châu nhi là đại nha hoàn trong phòng nhị thiếu gia, mỗi tháng tiền lương là bốn lạng bạc, còn được thêm chủ tử thường xuyên khen ngợi, thu vào rất tốt, liền trở thành trụ cột trong nhà, lúc này nàng bị bệnh, lại là người bị hoài nghi hại nhị thiếu phu nhân, nên nhất thời trong nhà dường như sụp đổ, trước kia không biết có bao nhiêu người nịnh bợ Châu nhi, hôm nay những người kia hoặc là xa xa trốn tránh, hoặc là nói lời mỉa mai lạnh nhạt, Châu nhi nguyên là người tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được nhục nhã này, bệnh tình lại càng biến thành trầm trọng.

Nương của Châu nhi đang ở bên ngoài phòng vừa giặt quần áo, vừa lau nước mắt, xa xa nhìn thấy nhị thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia tới đây, cả kinh, quần áo trong tay liền rơi xuống đất, nàng cũng không đi nhặt, vội vàng chạy tới, quỳ dưới chân Lãnh Hoa Đình: “Thiếu gia, nhị thiếu gia, Châu nhi không phải là người như vậy, ngài phải tin tưởng nàng a, Châu nhi từ nhỏ đến lớn đã hầu hạ ngài, nàng là hạng người gì, ngài còn không biết sao, nha đầu kia chỉ có tính tự cao, nhưng nội tâm không có xấu, cầu ngươi, cứu Châu nhi a, nô tỳ dập đầu với ngài.” Nói xong, liền đập đầu xuống.

Cẩm Nương bất đắc dĩ muốn đi đỡ, Lãnh Hoa Đình liếc một cái, khiến nàng hơi hơi dừng lại bước chân.

Lãnh Khiêm rất hiểu ý tiến lên phía trước vài bước, ôm nương của Châu nhi kéo sang một bên, sau đó mặt không biểu tình phụ giúp Lãnh Hoa Đình tiếp tục đi về phía trước.

Cẩm Nương đang muốn tiếp tục đi về phía trước, liền gặp nương của Châu nhi chạy tới, quỳ ở trước mặt nàng, lại bắt đầu cầu, Cẩm Nương cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhấc chân lên nghiêng thân thể nói: “Ngươi đứng lên đi, ta cùng tướng công nguyên muốn gặp Châu nhi, ngươi lại muốn giấu giếm chuyện gì?”

Lúc đang nói chuyện, Lãnh Khiêm đã đẩy Lãnh Hoa Đình vào phòng, lúc này ở phòng ngoài, Lãnh Hoa Đình an vị ở trước cửa phòng, Châu nhi dù sao cũng là nữ tử, hắn cũng không tiện đi vào, bên kia nương của Châu nhi nhìn thấy nhị thiếu gia đi vào trong phòng, cũng không khóc với Cẩm Nương, cuống quít chạy theo vào, làm bộ muốn đi ngâm nước trà: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, các ngài chính là quý nhân, trong nhà nô tỳ cũng không có gì tốt để chiêu đãi, người xem… Có chút trà thô mời các ngài chấp nhận dùng tạm.” Nói xong, một đôi tay bới trên mặt đất, bàn tay dính bùn lau chùi vào vạt áo.

Lãnh Hoa Đình nhướng mày, quát: “Lui xuống đi.” Cũng không cần nhiều lời nữa, ánh mắt nhìn lại vào trong phòng, Tứ Nhi thấy vậy vén rèm đi vào, Lãnh Khiêm cũng không khách khí, trực tiếp đem rèm treo lên, Cẩm Nương lúc này mới cúi đầu đi vào.

Châu nhi nằm ở trên giường, trên đầu quấn băng gạc, thần sắc héo hon, nhìn thấy Cẩm Nương tiến vào, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, giãy dụa suy nghĩ muốn đứng lên, suy yếu hô lên: “Nhị thiếu Phu nhân!” Cẩm Nương bước lên phía trước nói với nàng: “Đừng ngại, có thương tích! Liền nằm đi.” Nói xong thì nhìn quanh đánh giá căn phòng, phòng không lớn, chỉ có một cái cửa sổ, lại treo rèm, thiếu ánh sáng, cả phòng có vẻ tối, lúc Cẩm Nương vừa vào cửa, phát hiện mành trướng treo trên giường rung động, không khỏi nhìn chăm chú một chút, Châu nhi thấy vậy càng thêm hoảng hốt.

Cẩm Nương trong nội tâm liền có một tia nghi hoặc, đơn giản ngồi bên giường Châu nhi, cũng không nhiều lời, cầm lấy cây trâm đưa cho Châu nhi xem: “Đây là vật tìm thấy trên giường của ngươi, nói đi, vật này ở đâu ra?”

Châu nhi nhìn thấy cây trâm sắc mặt liền thay đổi, cầm một cái đã muốn giấu đi, Cẩm Nương thấy không khỏi buồn cười: “Thiếu gia cũng chưa từng thưởng phần thưởng gì quý trọng cho ngươi, cũng không phải phần thưởng của vương phi, chẳng lẽ… Là ngươi trộm?”

Châu nhi nghe xong ánh mắt lóe ra, sau nửa ngày mới nói: “Tình huống trong nhà nô tỳ không tốt, nô tỳ liền động tâm, cầu thiếu Phu nhân…”

Cẩm Nương khóe miệng chứa tia giễu cợt: “Ngươi thật đúng là thân lừa ưa nặng, nếu thật là trộm, ngươi như thế nào không lập tức bán đi, hoặc là cầm về cho cha mẹ ngươi trong nhà? Sao lại giấu dưới gối, không sợ người khác nhìn thấy đi cáo trạng ngươi sao? Nói đi, là ai đưa cho ngươi?”

Châu nhi gặp không cách nào chối bỏ, liền tựa đầu nghiêng một bên, hừ một tiếng nói ra: “Chủ tử không phải hoài nghi Châu nhi giết Bình nhi sao? Dù sao cũng là chết, chủ tử còn quản một cây trâm như vậy làm chi? Chủ tử nói Châu nhi đi đâu thì Châu nhi phải đi tới đo, có rận rồi thì không sợ bị cắn, tùy ngài định đoạt.” Thật đúng là một bộ dáng lợn chết không sợ nước nóng, Cẩm Nương không khỏi nở nụ cười.

“Vậy cha mẹ cùng em trai của ngươi, ngươi đều mặc kệ sao? Ngươi chết thì bọn hắn phải làm sao bây giờ?”

Châu nhi nghe xong trong mắt toát ra sự đau thương, nước mắt dần dần tràn ngập hốc mắt, “Nô tỳ không muốn chết thì như thế nào, chủ tử sẽ bỏ qua nô tỳ sao? Nô tỳ nói, chủ tử lại không tin, vậy nô tì phải làm sao bây giờ? Những việc làm của nô tỳ đều không quan hệ tới người nhà, chỉ cầu thiếu phu nhân nể tình Châu nhi nhiều năm hầu hạ thiếu gia bỏ qua cho người nhà nô tỳ.”

Khá tốt, biết rõ quan tâm đến người nhà của mình, vậy thì còn có biện pháp, Cẩm Nương khóe miệng có chút nhếch lên, nhìn thoáng qua mành treo không nhúc nhích, lại nói: “Ai nói ta không tin ngươi, hôm nay ta là đặc biệt tới hỏi ngươi, nhưng ngươi không chịu nói, cái cây trâm này… Kỳ thật ngươi không nói, ta cũng vậy có thể tra được xuất xứ, trong kinh cửa hàng có thể làm ra đồ trang sức thượng đẳng như vậy cũng không có nhiều… Nếu như ngươi chịu nói thật, lại không có phạm sai lầm lớn, tất nhiên người nhà của ngươi sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu hôm nay ngươi gánh trên lưng tội danh giết người, ngươi nói, trong phủ còn có thể chứa chấp được người một nhà của ngươi sao?”

Châu nhi nghe xong liền do dự, muốn nói lại thôi, một bộ dạng muốn nói thật khó khăn, Cẩm Nương liền lẳng lặng chờ, nghiêm túc nhìn xem ánh mắt của nàng, sau nửa ngày, nàng lại cầm lại cây trâm từ trên tay Châu nhi, nói: “Nếu là vì người đối với ngươi không thật tình, nói như vậy, cho dù chết cũng không đáng giá.”

Châu nhi nghe xong chấn động, con mắt trừng thật lớn, kinh hoàng nói: “Thiếu phu nhân ngươi… Người làm sao biết?”

Cẩm Nương bất quá là đang gạt nàng, thấy mình quả nhiên đoán đúng, nhân tiện nói: “Trong phủ có thể có được đồ tốt như vậy, ngoại trừ các chủ tử, vậy cũng chỉ có người ở phòng hồi sự, đúng không.”

Châu nhi cả kinh, miệng đều mở ra, sau nửa ngày, con mắt nhìn về phía mành treo phía sau, Cẩm Nương rốt cục nở nụ cười, nói với kẻ phía sau mành treo: “Trốn ở phía sau kia cũng không ngại thối sao? Xuất hiện đi.” ( thời cổ giường bên cạnh hội treo một cái rèm vải, phía sau rèm bình thường ưa để những vật thiết yếu, chủ yếu là thùng phân. )

Châu nhi nghe xong mặt xám như tro, ngập ngừng nói: “Thiếu phu nhân… Không trách Minh Yến ca ca, ngày đó chúng ta chỉ là…” Lời còn chưa dứt, người phía sau rèm liền đi ra, mi thanh mục tú, đúng là gã sai vặt của Vương gia – Minh Yến, mi mắt rũ xuống cúi đầu, một bộ dáng thành thật ôn hoà hiền hậu, Cẩm Nương cười đứng lên, Tứ Nhi cũng rất nhanh nhẹn chắn trước người Cẩm Nương, Minh Yến tuy là người sai vặt trong phủ, nhưng dù sao cũng là nam tử trẻ tuổi, Tứ Nhi sợ Minh Yến xông tới Cẩm Nương.

“Quả nhiên là ngươi, ngươi là đến thăm Châu nhi, hay là đến thông cung (thương lượng khẩu cung)?” Cẩm Nương cười hỏi.

Minh Yến vẫn là cúi đầu, chậm rãi từ chỗ treo mành tiến đến, “Nô tài… Chỉ là thích Châu nhi mà thôi, cũng chưa bao giờ làm việc vi phạm pháp lệnh, cầu thiếu phu nhân minh xét.”

Lời này coi như cũng có thể cho qua, Châu nhi xinh đẹp, Minh Yên tuấn tú, hai người có tư tình cũng là có thể, cho nên, Minh Yên mới có thể đem cây trâm đắt tiền, xa hoa đưa cho Châu nhi…

“Vậy ngươi nói một chút a, ngày ấy sao ngươi lại cùng Châu nhi ở phía sau viện, còn đúng thời điểm Bình nhi bị hại?” Cẩm Nương nhìn chằm chằm cử động của Minh Yên, cảm thấy hắn là lạ.

Châu nhi sau khi nhìn thấy Minh Yên từ sau mành rèm đi ra cũng rất kinh hoảng, giờ lại nghe Cẩm Nương hỏi như vậy, vội nói: “Thiếu phu nhân, chuyện này không liên quan tới Minh Yên ca ca, chuyện ngày ấy nguyên là…”

Cẩm Nương nghe thấy Châu nhi đang nói, Minh Yên đang bình thường đột nhiên điên rồ chạy tới bên giường che miệng Châu nhi, quay đầu nói với Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, ngày ấy nô tài chỉ là hẹn Châu nhi đi qua bên kia, không liên quan đến Châu nhi, nhưng mà, nô tài thật không có giết người, Châu nhi cũng không có.”

Châu nhi bị Minh Yên che miệng không thở được, lại thấy Minh Yên nói như vậy, tựa hồ cũng biết dụng ý của hắn, kéo tay Minh Yên ra, nóng lòng nhìn Minh Yên nói: “Minh Yên ca ca ngươi… Chúng ta đã nói, việc này ta tới…”

“Châu nhi, ngươi không nên nói bậy, không liên quan đến chuyện của ngươi.” Minh Yên đứng một bên, một bộ dáng bảo vệ cho Châu nhi.

Cẩm Nương nghe xong không hiểu, có chút không kiên nhẫn nói: “Ta nói, hai người các ngươi vẫn nên đem chuyện ngày hôm đó nói cho rõ ràng.”

Minh Yên ánh mắt lóe lên, cúi đầu rơi vào trầm tư, Cẩm Nương lại nhìn về phía Châu nhi, lại ngoài ý muốn chứng kiến mặt Châu nhi biến thành màu đen, không khỏi ngơ ngẩn, hô một tiếng ra phía bên ngoài: “A Khiêm, mau vào đây.” Minh Yên cũng phát hiện Châu nhi không đúng, vội vàng bổ nhào tới bên giường hô to: “Châu nhi… Châu nhi, ngươi làm sao vậy?”

Bên ngoài Lãnh Khiêm nhanh như chớp đi vào, tay nhanh chóng dò xét mạch đập của Châu nhi, đã thấy mạch đập của Châu nhi như không có, lại mở mí mắt của Châu nhi, đồng tử phóng lớn, đã tắt hơi thở, Minh Yên ôm lấy Châu nhi liền khóc lớn: “Châu nhi, Châu nhi, ngươi sao lại ngu như vậy?”

Cẩm Nương nghe thấy sững sờ, ý tứ của Minh Yên là Châu nhi tự sát sao? Từ sau khi mình đi vào, Châu nhi tuy rằng tâm tình không tốt lắm, nhưng lại không có ý tự vẫn, vừa rồi, nàng rõ ràng là đang muốn nói điều gì đó, Minh Yến lại lần nữa đi ngăn cản, Châu nhi quyết sẽ không tự sát, chẳng lẽ là…

Ánh mắt Cẩm Nương nghiêm túc xem xét Minh Yên, lạnh lùng nói: “Không cần phải giả mèo khóc chuột, Châu nhi… Là do ngươi giết.”

Minh Yên chấn động, chậm rãi từ trên người Châu nhi xoay đầu lại, Lãnh Khiêm một tay vung lên, liền đem hắn nhấc tới, ném trên mặt đất, nói với Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, người nhìn thấy thằng nhãi này ra tay sao? Châu nhi là bị trúng kịch độc mà chết, là loại kiến huyết phong hầu.”

Cẩm Nương liền nói: “Đưa hắn đi ra ngoài đánh, đánh cho tới khi hắn chịu nói thì dừng lại, Châu nhi căn bản đang tốt, chỉ có hắn tiếp cận Châu nhi, không có người thứ hai, thằng nhãi này chắc chắn là sợ Châu nhi nói ra chuyện gì đó, cho nên giết người diệt khẩu, chỉ là không biết hắn đã dùng cái thủ đoạn gì, ra tay rất nhanh.”

Lãnh Khiêm nghe vậy liền đá Minh Yên một cái, Minh Yên bị đá thân thể bay lên rơi xuống, nhưng Minh Yên sắc mặt không đổi, hung hăng nhìn Cẩm Nương nói: “Thiếu phu nhân, người cũng không nên ngậm máu phun người, nô tài khi nào thì hại Châu nhi chứ? Không có bằng chứng không thể trừng phạt nô tài, nô tài không phục, nô tài muốn đi tìm Vương Gia phân xử.”

Cẩm Nương liền nhớ lại lời nói của vương phi, vương phi không chịu tra chuyện của cây trâm này, cũng bởi vì Minh Yên là người bên cạnh vương gia, phụ thân của hắn là ân nhân cứu mạng của vương gia, Vương Gia đối với người này chắc chắn sẽ không đành lòng, sẽ lưu lại một phần tình cảm, nếu mình thật đánh chết hắn, sợ là không thể giao phó với Vương gia, hơn nữa, Châu nhi đã chết, mình chỉ là hoài nghi hắn ra tay, không có chứng cớ cụ thể, nhưng cũng không muốn buông tha hắn, rõ ràng hắn chính là hiềm nghi lớn nhất, nên nhất thời bị Minh Yên hỏi khó, sau nửa ngày cũng không có lên tiếng.

Lúc này, mẹ Châu nhi ở bên ngoài nghe được động tĩnh liền đi vào, nhìn thấy Châu nhi sắc mặt đen lại nằm ở trên giường hơn nữa đã không còn hô hấp, lập tức khóc rống lên, ở bên cạnh vừa khóc vừa mắng: “Thiếu phu nhân, người lòng dạ cũng quá hiểm ác, Châu nhi đến tột cùng làm sai cái gì, người lại đến một lần muốn xử tử nàng, con gái của ta, làm sao con có thể ra đi bỏ mặc nương a, sao lại đi như vậy, con ta số thật là khổ.” Trong lúc nhất thời, trong ngoài phòng đại thông viện bọn nô bộc nghe được tiếng khóc thảm, đều tới vây quanh, nhìn thấy nhị thiếu gia lạnh lùng ngồi trong phòng, cũng không dám tiến đến, chỉ vây quanh ở bên ngoài chỉ trỏ, nghị luận.

Không bao lâu, liền thấy Lãnh Hoa Đường mang theo Thượng Quan Mai đi tới, xa xa nhìn thấy căn phòng vây đầy người, thì không khỏi quát lên: “Vây quanh đây làm cái gì? Không có chuyện gì để làm sao? Trong vương phủ không nuôi kẻ rảnh rỗi.” Bọn nô bộc vừa nghe, vội vàng, liền tản đi, có kẻ lớn mật đi tới bên cạnh hắn nói: “Thế tử gia, Châu nhi chết, mẹ của Châu nhi nói nhị thiếu phu nhân hại chết Châu nhi.”

Thượng Quan Mai nghe vậy khẽ giật mình, cười như không cười nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Tướng công, chúng ta nhanh vào xem một chút đi, sao lại chết người a?”

Lãnh Hoa Đường sắc mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn kẻ tiến lên nói chuyện, trách mắng: “Sự tình đều không rõ ràng, ngươi không được nói lung tung, chuyện của các chủ tử ngươi có thể bình luận sao? Còn không mau lui xuống dưới.”

Nói xong, thì chính mình đi trước một bước vào trong phòng, Lãnh Hoa Đình đang ngồi ở trước cửa buồng, cau mày nhìn Cẩm Nương trong phòng, trong nội tâm không khỏi kêu khổ, tiểu nương tử a, sợ là có kẻ lại chụp mũ ngươi đi.

Nhìn thấy Lãnh Hoa Đường mang theo Thượng Quan mai tiến vào, thì mày nhíu lại càng chặt hơn.

“Tiểu Đình, có chuyện gì ầm ĩ trong này vậy?” Lãnh Hoa Đường ân cần hỏi Lãnh Hoa Đình.

Thượng Quan Mai liền duỗi cổ đi vào trong phòng xem, nhưng Lãnh Hoa Đình ngăn trở trước cửa, không vào được.

“Ầm ĩ hay không ầm ĩ thì liên quan gì đến ngươi.” Lãnh Hoa Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Đường nói.

Trong phòng Minh Yên nghe được thanh âm của Lãnh Hoa Đường mừng rỡ, lớn giọng hét lên: “Thế tử gia, thế tử gia, người cần phải làm chủ cho nô tài a, nhị thiếu phu nhân vu hãm nô tài giết hại Châu nhi, nô tài oan uổng a, thế tử gia, nô tài muốn gặp Vương Gia, muốn gặp Vương Gia.”

Nương của Châu nhi nghe thấy Lãnh Hoa Đường đến đây, thì càng gào khóc khóc to lên, “Thế tử gia, ngài nên làm chủ cho nô tỳ, Châu nhi, nàng cũng không phải phạm tử tội, nhưng mà nhị thiếu phu nhân lại đem nàng xử tội chết, tuy nô tỳ mạng là tiện, nhưng muốn chết cũng phải có lý do a, thế tử gia, cầu ngài làm chủ cho nô tài, giải oan cho Châu nhi.”

Thượng Quan Mai nghe xong thì vẻ mặt kinh ngạc, nói với Cẩm Nương đang ngẩn ngơ trong phòng: “Ai nha, đệ muội, ngươi… Ngươi đây là… Ngươi thật sự xử tử Châu nhi sao?”

Lãnh Hoa Đường cũng nhăn mi lại, nói với Lãnh Hoa Đình đang chống đỡ ngoài cửa không cho hắn đi vào nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu Đình, ngươi để cho ca ca vào xem, có lẽ có kẻ nô tài muốn vu hãm đệ muội, chỉ là chết một nô tài, sao lại huyên náo hô phong hoán vũ cả trong phủ, đối với thanh danh của đệ muội cũng không hay.”

“Không liên quan đến ngươi, ta không cho ngươi đi vào, ngươi đi cũng sẽ khi dễ nương tử của ta.” Lãnh Hoa Đình hai tay căn ra, ngăn chặn sít sao ở ngoài cửa, không cho vợ chồng Lãnh Hoa Đường đi vào, trong phòng Minh Yên cùng mẹ của Châu nhi còn đang khóc rống lên, Lãnh Hoa Đường nóng vội, âm trầm nói: “Tiểu Đình, không được hồ đồ, trong này đang ầm ĩ đến chết người, để ca ca đi vào xem xét, dù sao, phụ thân của Minh Yên cũng là ân nhân cứu mạng của phụ vương, nếu phụ vương biết rõ các ngươi đánh hắn, nhất định sẽ tức giận, chẳng lẽ ngươi muốn để cho phụ vương tức giận đệ muội sao?”

“Tức giận cũng không liên quan chuyện của ngươi, ta không muốn cho ngươi đi vào.” Lãnh Hoa Đình căn bản là cố tình gây sự, ngăn cản, như thế nào cũng không chịu để cho Lãnh Hoa Đường tiến vào trong phòng, Lãnh Hoa Đường gấp gáp, duỗi tay kéo xe lăn của hắn, Lãnh Hoa Đình lấy một tay bắt chết cửa không ra, để hắn kéo không được, Lãnh Hoa Đường dưới tay thầm dùng nội lực, Lãnh Hoa Đình không cẩn thận một cái, bị hắn kéo nghiêng, cả người liền từ trên xe lăn té xuống, việc này dọa Lãnh Hoa Đường nhảy dựng lên, vừa muốn đi đỡ hắn, Lãnh Hoa Đình đã khóc hét lên: “Ngươi khi dễ ta, ngươi khi dễ chân của ta không tốt, ta sẽ nói cho mẫu thân biết, ngươi khi dễ ta cùng nương tử, nương tử, ngươi đi ra, chúng ta đi cáo trạng với mẫu thân.”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe được một tiếng hét lớn, Vương Gia nhanh chóng đi đến, vừa vặn trông thấy Lãnh Hoa Đình ngã trên mặt đất, Lãnh Hoa Đường còn đang trong tư thế đẩy, vội vàng ôm lấy Lãnh Hoa Đình, đau lòng nói: “Đình nhi, Đình nhi bị ngã có đau không, nhanh nói cho phụ vương.”

“Bỏ đi, các ngươi đều ghét bỏ ta, khi dễ ta, chỉ có nương tử đối xủa tốt với ta, ta không cần các người.” Lãnh Hoa Đình khóc đến ào ào, khuôn mặt tuấn tú như hoa đào gặp mưa, đôi mắt phượng tràn đầy nước mắt, thanh lệ chảy ròng ròng, vương gia nhìn mà tan nát cả trái tim, quát Lãnh Hoa Đường: “Không phải nói với ngươi, phải đối xử tốt với tiểu Đình sao? Như thế nào còn động tay với tiểu Đình? Ngươi là càng ngày càng lớn mật không ra gì, nếu ngay cả huynh đệ ruột thịt còn không bảo vệ được, ngươi còn xứng làm thế tử sao? Ngươi lại có tài đức gì mà kế thừa tước vị?”

Lãnh Hoa Đường bị mắng vừa xấu hổ, vừa ủy khuất, phụ vương mỗi lần cũng chỉ giúp đỡ tiểu Đình, chưa có lần nào chịu nghe mình giải thích qua, chỉ cần tiểu Đình có nửa điểm ủy khuất liền trách mắng mình, bản thân mình cho dù có cố gắng nữa, phụ vương cũng không thấy thành tích của mình, cũng không lấy được sự khẳng định của phụ vương, chẳng lẽ, con vợ kế thật sự kém một bậc sao? Coi như mình đã có được thế tử vị, nhưng trong mắt phụ vương, chỉ sợ cũng chẳng sánh bằng một ngón tay út của tiểu Đình, nghĩ như thế, liền càng tỏ ra phẫn uất, một uất khí tràn ngập trong ngực, nhưng cũng biết, lúc này phụ vương đang nổi nóng, tuyệt đối không thể cùng hắn cãi lại, vì vậy cố nén tức giận, cúi đầu, nhận Vương Gia mắng chửi, tận lực không cho Vương Gia nhìn thấy sự oán hận trong mắt, giả bộ một bộ dáng thành thật lắng nghe giáo huấn.

Nhưng Thượng Quan Mai lại không chịu được sự bất công của vương gia, rõ ràng chính là Lãnh Hoa Đình cố tình gây sự, trong phòng gây ra án mạng, tướng công lấy danh nghĩa là thế tử đi vào xem xét chuyện tình bên trong cũng là lẽ bình thường, nhưng mà Lãnh Hoa Đình lại không cho người đi vào, rõ ràng chính là chột dạ muốn che chở cho Cẩm Nương, chẳng lẽ, Châu nhi thật sự là do Cẩm Nương hạ thủ, bằng không, Lãnh Hoa Đình vì sao sợ hãi như vậy không cho vợ chồng mình đi vào? Vừa nghĩ như thế, nàng liền nói với Vương Gia: “Phụ vương, ngài trách oan tướng công, hắn cũng không có khi dễ nhị đệ, Châu nhi ở trong phòng bị chết, bên ngoài hò hét ầm ĩ, Mai nhi cùng tướng công vốn đi thăm lão phu nhân, vừa vặn đi ngang qua, nghe được tiềng ồn ào mới tới xem, chỉ nghe thấy Minh Yên đang hô to oan uổng, lúc này mới muốn vào đi thăm dò xem, nhưng mà nhị đệ một mực cản đường, không để cho chúng ta đi vào, tướng công cũng chỉ là kéo xe lăn của nhị đệ mà thôi, cũng không có động thủ.”

Vương Gia nghe xong liền nhìn về phía trong phòng, kỳ thật, Vương Gia cũng là bị người mời đến, hắn đang ở trong thư phòng xử lý công việc, một gã sai vặt trong nội viện của đại thông phòng đặc biệt tới báo tin tức, nói là nhị thiếu phu nhân đang muốn lấy trượng phạt Minh Yên, hắn vừa nghe đến tin tức này thì liền tới đây, Lãnh Trung chỉ có một đứa con trai là Minh Yên, bản thân mình lúc Lãnh Trung sắp mất đã hứa với hắn, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Minh Yên, cho nên, hắn tới rất nhanh, lại không nghĩ rằng, vừa lúc nhìn thấy con lớn nhất đang khi dễ tiểu Đình, một cỗ lửa giận dâng lên, giờ nghe thế tử phi nói như vậy, mới nhìn về phía trong buồng.

Minh Yên vừa thấy Vương Gia đến, liền bổ nhào đến chân vương gia: “Vương Gia, ngài cần phải làm chủ cho nô tài, thiếu phu nhân vu hãm nô tài giết Châu nhi, nô tài… Nô tài định cưới Châu nhi, làm sao lại giết nàng được chứ?”

Vương Gia liền nhìn về phía Cẩm Nương trong phòng, lúc trước Cẩm Nương bị Minh Yên làm ầm ĩ, cũng có chút hoảng thần, về sau, Lãnh Hoa Đường tới trùng hợp như vậy, đầu óc của nàng liền chuyển động cực nhanh, có cái gì xẹt qua trong đầu, chạy qua rất nhanh, bắt không được, sau nữa, thấy Lãnh Hoa Đình ồn ào không cho Lãnh Hoa Đường tiến vào, liền càng cảm thấy khó hiểu, rồi Vương Gia đến đây, mới hiểu được ý tứ của tướng công, hắn đang nghĩ để dẫn sự chú ý của vương gia tới đây, quả thật đã phí tâm cho hắn nghĩ cách kéo Vương gia đến, lúc này bị đám người họ náo loạn, đầu óc ngược lại thanh minh, lúc Vương Gia nhìn sang, nàng đã là một bộ dáng rất bình tĩnh.

Cẩm Nương thong dong đi đến trước mặt vương gia, rất cung kính thi lễ một cái: “Phụ vương, sao lại kinh động đến ngài?”

Vương Gia nguyên là bị Lãnh Hoa Đình khóc đến tan nát cõi lòng, sau còn bị Minh Yên khóc, hắn có chút ít buồn bực, lại không nghĩ rằng người con dâu gây họa lại một bộ dạng nhất phái ung dung, không khỏi nhíu mi, hỏi: “Đến tột cùng chuyện có chuyện gì xảy ra, sao lại chết một nha hoàn?”

Cẩm Nương nghe xong liền từ trong tay áo xuất ra cây trâm, đưa cho Vương Gia, Vương Gia nhìn rất bình tĩnh nói: “Đây là vật lúc trước ở phủ Dụ thân vương, thưởng cho Minh Yên?”

Cẩm Nương lại vén áo thi lễ nói: “Bẩm phụ vương, cây trâm này là con dâu phát hiện dưới gối của Châu nhi, nha hoàn Bình nhi của con dâu trước đó vài ngày bị giết chết, lúc sắp chết, dưới móng tay phát hiện dấu vết cào qua người khác, vừa vặn trên tay Châu nhi cũng bị thương, con dâu liền đưa Châu nhi đến chỗ nương, kết quả, Châu nhi vì chứng minh trong sạch, đập đầu vào tường, bị thương đưa trở về đây, con dâu ở dưới gối nàng ta phát hiện cây trâm này, hôm nay mới cùng tướng công đi tới chỗ này, bất quá cũng chỉ muốn hỏi sự tồn tại của cây trâm, hơn nữa lúc Bình nhi chết, vì sao nàng lại vừa vặn đi qua hậu viện. Kết quả…”

Cẩm Nương rất có trật tự đem cây trâm cùng chân tướng tại sao lại đi tới đây nói cho vương gia nghe một lần nữa, còn nói rõ, Minh Yên như thế nào lén lén lút lút tránh ở phía sau rèm, Châu nhi lại như thế nào đột nhiên chết, toàn bộ nói một lần.

Vương Gia nghe xong cũng hiểu được kỳ quặc, liền quát hỏi Minh Yên: “Có thật là ngươi giết Bình nhi? Ngươi vì sao lại đúng canh giờ đó đi qua hậu viện?”

Minh Yên nghe xong mắt liền nhìn trên Châu nhi giường, một bộ dáng vạn phần bi thống: “Vương Gia, nô tài từ nhỏ có tình cảm tốt với Châu nhi, ngày ấy… Ngày ấy bất quá là nô tài hẹn Châu nhi đi tới hậu viện thôi… Hẹn hò thôi, nào biết đâu rằng trùng hợp như vậy, vừa vặn có án mạng ở đó.”

Cẩm Nương trong lòng biết lúc này muốn hỏi hắn chuyện ở hậu viện làm cái gì, tất nhiên là không có được đáp án, hôm nay Châu nhi đã chết, căn bản chính là chết không có đối chứng.

Vương Gia tuỳ ý nhìn về phía Cẩm Nương, “Con dâu, ngươi nói Minh Yên hại Châu nhi, có bằng chứng không?”

Cẩm Nương lắc đầu, trả lời: “Cũng không chứng cớ, toàn bộ bằng trực giác đoán.”

“Đoán? Đệ muội, ngươi cũng quá qua loa một chút a, chỉ dựa vào phán đoán đã muốn đánh Minh Yên, ngươi chẳng lẽ không biết Minh Yên là người của phụ vương sao? Đánh Minh Yên thì nên hỏi qua phụ vương mới được.” Thượng Quan Mai nghe xong liền ở một bên bất âm bất dương nói. Cái này đâu khác gì lửa đổ thêm dầu, Thượng Quan Mai muốn đem tình thế khuếch lớn lên a.

Cẩm Nương không có nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Gia, nàng muốn xem phản ứng của vương gia, chính mình đem tình hình lúc đó miêu tả rõ ràng, nếu Vương Gia là người khôn khéo công chính, nên nhìn thấy được uẩn khúc ở trong đó.

Nhưng thật đáng tiếc, Vương Gia mặt trầm xuống, từ khi nàng gả tới, lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm khắc nói chuyện với nàng: “Con dâu tiểu Đình, ngươi thật sự là làm sai, ngươi thật sự không nên đánh Minh Yên, chuyện hắn cùng với Châu nhi, ta sớm đã nghe thấy, tuy nói bọn họ lén gặp gỡ là không có hợp lễ nghi, nhưng cũng chỉ là tâm tình người trẻ tuổi thôi, làm sao lại đến mức độ giết người, Minh Yên cũng đi theo ta lâu lắm rồi, làm việc chịu khó lại an phận, làm người trung hậu thành thật, hắn từng nói trước mặt ta, để ta đem Châu nhi gả cho hắn, nhưng mà ta nhớ rõ bên người tiểu Đình không có người hầu hạ, mới không có đáp ứng, ngươi nói Minh Yên giết Châu nhi, ta như thế nào cũng không tin.”

Lại quay đầu nhìn Lãnh Hoa Đình, thấy hắn đã thu lệ, một bộ dáng chân thành lắng nghe, nhân tiện nói: “Đình nhi, phụ thân đem Minh Yên mang đi, con cũng mang vợ của con trở về nội viện đi.” Nói xong, thì lạnh lùng nhìn Cẩm Nương một cái, xoay người muốn đi, Cẩm Nương vội vàng lại khẽ hành lễ, bình tĩnh nói: “Phụ vương, xin dừng bước.”

Không chỉ Vương Gia, mà Lãnh Hoa Đường cũng kỳ quái nhìn Cẩm Nương, vương gia tuy nói giận Cẩm Nương, nhưng ngữ khí cũng chỉ là nặng một chút, mà không quát tháo, càng không trách cứ, coi như là nể mặt tiểu Đình, đem việc này bỏ qua, nàng còn muốn như thế nào nữa? Phải biết rằng, phụ vương ghét nhất là già mồm át lý lẽ.

Lãnh Hoa Đình cũng rất sốt ruột, hôm nay rõ ràng là cái bẫy, có lẽ trong lúc bọn họ ở trong phòng vương phi, đã có người nghe được bọn họ muốn tới đây, cho nên bày sẵn bẫy này, chỉ chờ bọn họ chui vào, bằng không, Lãnh Hoa Đường cũng không có khả năng tới trùng hợp đến như vậy, Vương Gia cũng sẽ không đến đúng lúc thế, rõ ràng chính là muốn trong lòng của vương gia thất vọng đối với Cẩm Nương, hơn nữa, sợ rằng đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo sẽ còn có hậu chiêu, gần đây vương gia và vương phi có ấn tượng rất tốt với Cẩm Nương, cho nên, những người khác rất không vui.

Nương tử a, việc này thôi bỏ đi, đừng để ý tới nữa, hắn dùng ánh mắt nhắc nhở Cẩm Nương, nhưng Cẩm Nương rất bình tĩnh cho hắn một ánh mắt trấn an.

Vương Gia sắc mặt quả nhiên càng khó coi, Lãnh Hoa Đường thấy vậy được đà nói: “Đệ muội, sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế, phụ vương chính là người rất nặng tình nghĩa, phụ thân của Minh Yên có ơn với phụ vương, cho dù Minh Yên thực phạm vào sai, phụ vương cũng sẽ không quá mức trách cứ, mà ngươi lại dựa vào suy đoán, sao có thể liền kết luận Minh Yên hại người, Vương phủ cũng không phải là Tôn gia, phụ vương nói chính là bốn chữ dùng lý phục người, nếu mọi chuyện không có bằng chứng rõ ràng mà hành hình, thì không phải là muốn chọc giận phụ vương sao? Huống chi, nơi này không sạch sẽ lại ồn ào, tiểu Đình thích nhất là sự sạch sẽ, tiểu Đình hôm nay là sủng ái ngươi, nên mới cùng ngươi ở tại chỗ này, nếu là trước đây, tất nhiên đã phát giận rồi.”

Vương Gia nghe xong trong nội tâm càng thêm giận, và không khỏi đau lòng nhìn Lãnh Hoa Đình, tính tình thích sự sạch sẽ này của tiểu Đình là đã có từ nhỏ, nếu không phải quá sủng ái con dâu thì như thế nào còn tới nơi này, còn… Bị ngã một cái, nghĩ như thế, cũng không để ý Cẩm Nương, tự mình đẩy Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài, Minh Yên thấy vậy liền quay đầu nhìn nàng mỉa mai đầy đắc ý, cũng đi theo.

“Phụ vương, nếu là con dâu có thể xuất ra bằng chứng thì sao?” Cẩm Nương lạnh lùng nói một câu.

Vương Gia rốt cục cũng phát hỏa, tức giận quay đầu lại, sắc bén nhìn Cẩm Nương nói: “Con dâu, mới vừa rồi ngươi không phải nói không có bằng chứng sao? Lần này lại có là sao? Lời nói cũng không thể nói lung tung?”

Minh Yên ở phía sau cũng bối rối quay đầu lại, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, bùm một cái quỳ gối trước mặt vương gia: “Vương Gia… Ngài cần phải làm chủ cho no tài, nhị thiếu phu nhân sao lại lần nữa vu hãm, nô tài… Không bằng chết cho được trong sạch.” Nói xong, làm bộ muốn tự vẫn.

Lãnh Hoa Đình cánh tay dài nhấc lên, một tay nắm cổ áo hắn xách lên, tay còn lại vung lên, bốp bốp hai tiếng, liền vang lên hai tiếng tát thanh thúy.

Vương Gia thấy vậy càng thêm hỏa lớn, trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Đình nửa ngày cũng không có lên tiếng, hắn không nỡ quát tháo Lãnh Hoa Đình, nhưng lại đối với Cẩm Nương càng thêm tức giận, thật lâu mới lạnh lùng nói với Cẩm Nương: “Tốt, ngươi đã xui khiến Đình nhi che chở cho ngươi như thế…”

Cẩm Nương đi tới trước một bước, nghiêng mắt nhìn kẻ vừa mới bị đánh bầm dập, liếc nhìn Minh Yên đang muốn khóc, cười lạnh nói: “Phụ vương, tướng công bất quá là hận người bên cạnh ngài đáng chết vong ân phụ nghĩa, dùng mánh khóe sau lưng chủ nhân mà thôi, tướng công đâu có che chở cho con dâu, rõ ràng chính là đang thay ngài giáo huấn kẻ bất trung bất nghĩa thôi.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong cười sáng sủa, ngẩng đầu lên nói với vương gia: “Nương tử thông minh nhất, phụ thân, người hãy nghe nàng nói, nương tử chưa bao giờ lừa gạt tiểu Đình, nàng nói có, sẽ là có.” Ánh mắt hắn trong trẻo thuần khiết, thần sắc vô tội mang theo sự chờ đợi của đứa nhỏ, nhìn thấy tiểu Đình như vậy, tâm của vương gia liền mềm nhũn, sờ lên đầu của hắn nói: “Được, phụ thân sẽ nghe con lần này, nhìn nương tử của con lấy ra bằng chứng gì.”

Một bên Lãnh Hoa Đường nghe xong liền rất ân cần nhỏ giọng nói với Cẩm Nương: “Đệ muội, phụ vương đã bỏ qua cho ngươi, sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế, vẫn là nhanh chóng nhận lỗi với phụ vương đi, một lát nữa lại nói những lời không nên nói, phụ vương tất nhiên sẽ càng thêm tức giận.”

Cẩm Nương khinh miệt nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Cám ơn thế tử quan tâm, Cẩm Nương thầm nghĩ biết rõ sự thật cùng chân tướng, cho dù phụ vương muốn trách tội, Cẩm Nương cũng phải nói rõ ràng, ta cũng không muốn phụ sự tín nhiệm của tướng công đối với ta.” Nói xong, thì đến gần Lãnh Hoa Đình, tại trước mắt bao người cầm tay Lãnh Hoa Đình, ngẩng đầu, yên lặng nhìn vào mắt Vương Gia nói: “Con dâu tất nhiên là có chứng cớ, chỉ là mới vừa rồi không có nghĩ thông suốt, bây giờ mới nghĩ ra mà thôi. Phụ vương, con dâu chỉ hy vọng, nếu thật sự tra ra Minh Yên có tội, xin ngài giao cho con dâu xử trí, yên tâm, con dâu sẽ không dễ dàng xử tử hắn, sẽ lưu lại cái mạng hắn trả lại cho ngài.”

Nói xong, cũng không đợi Vương Gia trả lời, liền nói với Lãnh Khiêm: “A Khiêm, đem một chén nước sạch tới đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.