Lời này quá mức to gan vô lễ, Cẩm Nương nghe xong trong lòng không
khỏi bốc hỏa, nghiêng đầu nhìn bắt gặp ánh mắt của Lãnh Thanh Dục, lại
thấy trong mắt của hắn là một nụ cười ranh mãnh, không khỏi lập tức tỉnh ngộ, người này là cố ý làm cho nàng khó xử.
Mới vừa rồi một khúc cầm ca đã nhắm trúng không ít người sinh ghen
ghét, nếu còn làm trò trước mặt của mọi người cùng người này lý luận,
sợ sẽ làm cho người ta bắt được cơ hội để công kích mình, có Vương Phi
cùng Lưu phi nương nương ở đây, không bằng giả bộ ngu giữ vững trầm mặc, làm một con dâu biết điều nghe lời là tốt rồi, rồi sẽ có người thay
mình ra mặt thôi.
Lãnh Thanh Dục vốn là thiếu niên còn, vóc người thon dài cao gầy,
tướng mạo tuấn tú phiêu dật, lại là trụ cột hoàng thân quốc thích, hơn
nữa còn chưa đính hôn, trong mắt của không ít thái thái phu nhân ở đại
sảnh này hắn là người con rể tốt nhất, lại càng là lang quân như ý trong lòng của không ít cô nương tiểu thư, nên vì lời nói vừa rồi của hắn,
nhất thời liền bùng nổ, bọn nữ tử vốn vì một khúc cầm ca của Cẩm Nương
mà ghen tỵ rồi, hiện tại lại càng thêm ghen ghét Cẩm Nương.
Chịu không nổi nhất tất nhiên là Dụ Thân vương phi, nàng giận con
trai bảo bối nhà mình một cái, mắng: “Ngươi nói lời ngu ngốc gì đó, cháu dâu là bảo bối trong lòng Vương thẩm ngươi, có thể tùy tiện cho ngươi
nói hưu nói vượn sao? Hơn nữa, nữ tử ở đại sảnh này tài mạo song toàn
quả thật rất nhiều, ngươi thích thì tự mình cầu hôn để tìm lão bà là
được.”
Ngụ ý, ở đại sảnh này tùy tiện chọn một người thôi thì so sánh với Cẩm Nương cũng tốt hơn, ánh mắt nhi tử cũng quá kém rồi.
Vương Phi nghe liền nở nụ cười lạnh, đang muốn nói chuyện, thì Lưu
phi nương nương cũng đã nói trước rồi, “Cúc Thanh, đừng không có ăn
được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, thử hỏi trong Đại Cẩm triều lại có
mấy người có thể có tài như Cẩm Nương? Không nói đến phương pháp trị gia tinh diệu kia, chỉ cần một khúc cầm ca mới vừa rồi thôi, ta và ngươi
làm sao cũng chưa từng nghe được cả, mới mẻ lạ lẫm, sợ là do chính nàng
sáng tác ra, nữ tử bên trong phòng khách này, có thể đàn hát quả thật
không ít, lại có người nào được như nàng vậy, vừa viết từ khúc vừa đàn
hát chứ? Ngươi muốn tìm được con dâu tốt như thế quả thật là khó khăn a, không trách được Tiểu dục tuổi không nhỏ mà còn không có đính hôn, đứa
nhỏ này ánh mắt không tệ đâu.”
Lưu phi nương nương vị phân tôn quý, trong cung là người đứng đầu một trong bốn phi, lại được hoàng thượng Vinh sủng mấy chục năm không suy,
tự nhiên cũng là nhân vật có thủ đoạn rồi, lời như thế nói xong khiến Dụ Thân vương phi á khẩu không trả lời được, mặc dù không có cam lòng,
nhưng cũng không tiện phản bác, không thể làm gì khác hơn là nghiêng mắt qua trừng Lãnh Thanh Dục.
Lãnh Thanh Dục nhún nhún vai bộ dạng rất vô tội, đang muốn nói
chuyện, thì từ bên cạnh đi ra một nữ tử, vóc người uyển chuyển, lượn lờ
như cành liễu trong gió, cùng một đôi mắt thanh lệ, như sương khói lượng lờ, ẩn tình nhìn Lãnh Thanh Dục, “Thanh dục ca ca ca, đã lâu không
gặp!” Thanh âm như Hoàng Oanh thâm cốc, trong trẻo dịu dàng dễ nghe.
Lãnh Thanh Dục vừa thấy nàng giống như đụng phải quỷ, thân thể chợt lóe, liề trốn phía sau Dụ Thân vương phi.
Nàng kia nhìnthấy, đôi mắt to mỹ lệ lập tức dâng lên ngấn lệ, ủy khuyết ướt át.
Dụ thân vương phi một tay kéo Lãnh Thanh Dục tách rời ra, cao hứng
địa đối với nàng kia nói: “Hàm Yên a, Thanh Dục ca ca của ngươi thật sự đã lâu không gặp ngươi, nên có chút ngại ngùng thôi.” Vừa nói hai ngón
tay xê dịch, nhéo một cái ở ngang hông của Lãnh Thanh Dục.
Lãnh Thanh Dục bị đau đến thở ra một hơi, không thể làm gì khác hơn
là mặt lạnh đối với nữ tử tên Hàm Yên kia nói: “Đúng vậy a, đúng vậy a,
đã lâu không gặp.” Vừa nhấc mắt, liền thấy ánh mắt cười như không cười
của Cẩm Nương, nhìn hắn mà giống như đang xem kịch vui vậy, trong lòng
không khỏi phát hỏa, đến gần Hàm Yên một bước nói: “Hàm Yên muội muội,
ngươi có mới vừa rồi có nghe khúc mà thế tẩu đàn ra không? Ca ca ta nghe được như si như say a.”
Hàm Yên thấy hắn chịu cùng mình nói chuyện, vừa thân cận đến gần,
trong lòng chợt vui sướng, nhưng lập tức bị những lời này của hắn tưới
cho lạnh lòng, nên không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Cẩm Nương một cái, khinh thường chu miệng nói: “Nàng có cái gì tốt, tướng mạo thường
thường, lại là thứ xuất Chi nữ, còn là phụ nhân đã gả cho người khác,
Thanh Dục ca ca, ngươi không nên vì nàng ca một khúc mà bị lừa gạt, nghe nói phu nhân Tôn gia rất ghét nàng, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no,
thì làm gì có thể đàn ra khúc như vậy, ai biết nàng học lén ở đâu rồi
tới đây khoe khoang.”
Vương Phi từ khi nghe Lãnh Thanh Dục nói như vậy đã rất không vui
rồi, hiện tại lại nghe Hàm Yên như thế nói xấu Cẩm Nương, thì lửa giận
càng cháy lớn, đối với Hàm Yên kia nói: “Bình Dương Quận chúa, làm sao
ngươi biết khúc của Cẩm Nương học trộm mà ra, vậy là ngươi đã từng nghe
được ca khúc này ở đâu sao?”
Hàm Yên miệng nhếch lên, khinh thường nói: “Những từ khúc ướt át như
thế, bổn Quận chúa làm gì nghe qua, không khỏi làm dơ bẩn lỗ tai của bổn Quận chúa sao? Nghĩ lại con dâu của Vương thẩm đã là phụ nhân gả cho
người ta, mà còn hát ra những ca từ triền miên xót xa, không biết nàng
cùng người phương nào mà mang cảm xúc nỗi buồn ly biệt, lại thê lương bi ai đến khó bỏ thế, chẳng lẻ. . . . . . nàng tự có tư tình sao?”
Vương Phi vừa nghe thì giận dữ, Hàm Yên nói lời này quá mức ác độc,
nữ tử trong sảnh này mới vừa ca múa, phần lớn là hát Tiểu khúc trong
khuê phòng, ca từ tất nhiên cũng miêu tả thần thái của tiểu nữ, mà Cẩm
Nương hát những từ khúc này cũng không quá đáng, nhưng Hàm Yên lại vạch
lá tìm sâu như vậy, rõ rang là muốn kiếm chuyện, nàng đang muốn đánh
trả, thì Lưu phi nương nương đem nàng lôi kéo, đứng dậy đối với Hàm Yên
nói: “Bản thân ngươi nói ca từ của Cẩm Nương là diễm tình ướt át, ngươi
mới vừa rồi hát một bài 《 Mộc Lan Hoa 》 trong đó không có nhiều tình ý
giống như vô cùng thống khổ, cùng tương tư vô tận sao? Thử hỏi Bình
Dương ngươi, vậy là ngươi cũng đang cùng người nào tương tư, từ khúc của ngươi không diễm tình ướt át sao?”
Bình Dương tựa hồ có chút sợ hãi Lưu phi nương nương, hơn nữa Lưu phi nương nương sau khi đứng dậy, còn cao hơn nàng nửa cái đầu, ngẩng đầu
nhìn gần bà, nàng lại càng chột dạ hoảng sợ, nên lúc này, đối với lời
nói của Lưu phi nương nương cũng không biết trả lời như thế nào, nên
không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nói, chẳng qua là đưa mắt
liếc xéo Cẩm Nương.
Người gây họa Lãnh Thanh Dục thì mang vẻ mặt xem kịch vui, thấy Hàm
Yên đàng hoàng không nói thêm gì nữa, hắn lại hướng Dụ Thân vương phi
nói: “Nương, sau này ngài cũng phải cẩn thận chút ít khi tìm vợ cho ta, không có tài giống thế tẩu vậy, thì ta không cần a, nếu không, dù có
cưới vào cửa, ta cũng không thích.” Vừa nói, vừa nhìn bộ dạng Cẩm Nương
nhíu mày, quăng cho vẻ mặt rất ám muội, lọt vào trong mắt một đám đại
gia khuê tú thì tựa như hắn cùng với Cẩm Nương thật có gian tình vậy.
Hàm Yên thấy thì tức giận một chút, lại vọt lên, lôi kéo ống tay áo
Lãnh Thanh Dục nói: “Thanh dục ca ca, ngươi đây là ý gì, ngươi. . . . . . Ngươi thế nhưng cùng nàng. . . . . . Dưới ban ngày ban mặt mà lại,
nàng là phụ nữ có chồng, các ngươi. . . . . .”
Cẩm Nương sắp tức điên rồi, nghĩ tới mình mà còn không lên tiếng, thì những người này cho là mình cam chịu, hoặc là chột dạ, nàng cố nén lửa
giận, lạnh lùng bình tĩnh nhìn Lãnh thanh dục nói: “Tạ ơn thế tử nâng
đỡ, Cẩm Nương cảm kích khôn cùng, bất quá, Cẩm Nương cảm thấy rất may
mắn vì đã là phụ nhân sớm gả cho người, nếu không, mà gặp phải nhân vật
bậc này như thế tử, thì chẳng phải cả đời của Cẩm Nương sẽ bị hủy hết
hay sao?”
Lãnh Thanh Dục nghe được thì chân mày cau lên, hắn không nghĩ tới Cẩm Nương lại dám cùng hắn lý luận, theo kinh nghiệm thường ngày của hắn,
nữ tử bị chế diễu như thế không phải là thẹn đến muốn chui xuống đất,
thì cũng tức giận đến tìm khóc tìm chết, dáng vẻ này của Cẩm Nương, vẫn
mang một bộ dạng bình tĩnh thong dong, trong giọng nói thì chứa đầy đau
kiếm, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, ý trong lời nói rất rõ ràng,
hắn chính là một kẻ xấu xa vô lại, cho dù ai gả cho hắn, thì cũng sẽ tự
hủy cả đời.
Hắn vốn hay là ở Hoa Lầu hí phường chơi bời đã quen, trêu chọc nữ tử
như thế nào đều thuận lợi như ý, nhưng nơi này trưởng bối quý thân đều
có mắt, hắn lại không tiện đem lời thô tục nói ra, hơn nữa cô gái trong
nhà đều đang nhìn hắn, vì vậy gương mặt tuấn tú khẽ giận, nhưng vẫn tươi cười không ngớt, chiết phiến trong tay vung lên, động tác tiêu sái
phong lưu, từ từ đi tới trước mặt Hàm Yên, cười nói: “Hàm Yên muội muội, thế tẩu nói nếu là gặp phải người như ta đây, thì cả đời sẽ bị phá hủy, muội muội, ca ca có xấu xa như vậy sao?”
Hàm Yên thấy hắn đến gần, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài,
vừa nghe hắn nói như vậy, trái tim lại càng như bị sét đánh, xấu hổ
nghiên đầu đối với hắn nói: “Nàng bất quá là gả cho . . . . . . người có Thân thể không tốt thôi, có chỗ nào hơn Thanh Dục ca ca ngươi, thanh
dục ca ca, nàng là một kẻ không quen biết, chúng ta cần gì phải nói đến
nàng mãi, Hàm Yên lúc đến có thêu hai túi thơm, tặng cho ca ca sao.” Vừa nói vừa lấy trong túi ra cái hà bao xinh đẹp tinh tế, Lãnh Thanh Dục
thấy liền cười nhận, nhưng chỉ cầm ở trên tay, có thể tiện tay vứt , bộ
dáng kia tựa hồ tùy thời cũng sẽ đem túi thơm kia vứt bỏ vậy.
Hắn vốn nghĩ rằng Hàm Yên sẽ tìm Cẩm Nương náo loạn mấy câu nữa, kết quả nha đầu này chỉ cần nhìn thấy hắn thì hai mắt xám ngắt, ngay cả
ghen tỵ cũng giảm đi, hay là nhanh chóng tránh đi mới tốt, còn ở lại nữa sợ là bị quấn đến khó thoát thân.
Dụ thân vương phi cũng biết nhi tử nhà mình ngang tàn đã quen , cho
nên khi Cẩm Nương nói lời kia , nàng cũng không phải là rất tức giận,
như thế cũng tốt, tránh cho Thanh nhi còn không có đón dâu liền có danh
tiếng bất nhã, thấy nhi tử đang rất nhàm chán, thì liền đối với hắn nói: “Thanh Dục, mang Hàm Yên muội muội đi chơi đi, hôm kia con không phải
nói đã vẽ bức tranh tốt muốn cho Hàm Yên nhìn sao? Mau đi đi.”
Dụ thân vương phi là rất muốn Hàm Yên làm thế tử phi , bởi vì Hàm Yên chính là cháu gái ruột của đương kim hoàng hậu, lại thâm sâu được Hoàng hậu nương nương sủng ái, là Quận chúa có vị phân cao nhất cả thành, đất phong nhiều nhất, gia thế tốt nhất, nếu như học có thể tới kết thân,
thì sẽ là hai kẻ mạnh kết hợp, Vương gia ở trong triều sẽ có thêm một
thế lực ủng hộ, có lẽ, sẽ có thể đứng ngang hàng cùng Giản thân vương,
hơn nữa. . . . . . Mặc Ngọc đại biểu lực lượng cùng tài phú kia. . . . . . Đợi một thời gian, có lẽ sẽ chia được một chén canh cũng không biết
chừng?
Lãnh Thanh Dục nghe được ánh mắt đều trợn tròn, hắn sợ nhất là vị
tiểu quận chúa dã man và kiêu căng này, hôm nay bất quá chỉ đùa để nàng
cho Cẩm Nương khó khăn, để hắn chơi thật vui mà thôi, nếu thật sự bắt
hắn cùng nàng ở chung một chỗ, vậy hắn còn không bằng nhảy xuống sông
Lăng Hà đi. . . . . .
“Nương, Dục Nhi nào có vẽ tranh, không có. . . . . . Ta không. . . . . .” Lãnh Thanh Dục nhảy chân phải một cái liền muốn chạy, đã bị Dụ Thân
vương phi một tay bắt được, trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ngươi biết
điều một chút cho ta, nếu không, một hồi phụ vương của ngươi tới, ta sẽ
cho ngươi đẹp mắt.”
Lãnh Thanh Dục nhất thời đánh rung mình một cái, cúi đầu nhìn xéo Hàm Yên, không dám chạy nữa, Hàm Yên cười đi qua dắt ống tay áo hắn: “Thật
sao? Thanh dục ca ca muốn dẫn ta đi xe tranh hả? Hàm Yên biết, Thanh Dục ca ca họa kỹ cao siêu. . . . . .” Hàm Yên còn đang hưng phấn mà nói
lẩm bẩm, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, mặt đỏ hồng hồng, nhưng mà Lãnh Thanh Dục chỉ cảm thấy da đầu tê dại, căm tức nghiên đầu nhìn Cẩm Nương.
Lại thấy Cẩm Nương nguýt một cái, ánh mắt không biết nhìn nơi nào,
mặc hắn cau mày trợn mắt, nàng cũng xem nhưhắn không tồn tại, tựa hồ sớm đã biết hắn là người như vậy, trong lòng hắn càng thêm buồn bực, bị Hàm Yên nửa xô nửa kéo, đành bất đắc dĩ đi ra khỏi sảnh.
Lãnh thanh dục vừa đi, một đám thanh niên nam tử cũng cảm thấy không
có gì hay để nhìn nữa, cũng ồn ào đi ra ngoài, dù sao tiệc nam nữ cũng
chia ra, trong nhà không có nam chủ nhân, bọn họ liền không có lý do để ở lại.
Trong nhà chỉ còn lại có nữ quyến, mọi người nói chuyện cũng dễ dàng
tùy ý chút ít, Lưu phi nương nương liền lôi tay Cẩm Nương nói: “Ngươi
đứa nhỏ này, thông minh thì thông minh, chẳng qua lại mềm yếu chút ít,
sau này đụng phải những chuyện tương tự, chi bằng ngươi thả lá gan đi
tìm công đạo lại mới phải.”
Cẩm Nương nghe được một trận xấu hổ, mình không thế nào ra mặt, đã để cho một đám nữ nhân hận gần chết rồi, Nhược còn biểu hiện được cường hãn, sợ là danh tiếng hung dữ nhất định sẽ lan truyện trong giới quý
tộc kinh thành, nhưng hiện tại người khác chỉ biết nói nàng nhát gan sợ
phiền phức, sự sắc bén tuy cần lộ ra, nhưng cũng không nên quá lộ, mà sẽ trở thành chim đầu đàn, thiệt thòi lớn như vậy nàng mới không làm đâu.
Nhưng mà, trên mặt nàng vẫn rất kính cẩn đáp, hứa hẹn lại, sau này sẽ sửa vân vân.
Bên kia Thượng Quan Mai thấy liền cười nói: “Nương nương, đệ muội hôm nay cũng đủ làm náo động rồi, đầu tiên là biện pháp trị gia kia, đủ để cho rất nhiều bá Nương thẩm thẩm ngồi đây mở rộng tầm mắt, sau đó lại
còn hát vang một khúc kinh động bốn bề, ngài còn muốn như thế nào nữa
đây, dù sao cũng phải cho… người bình thường như chúng ta giữ một chút
xíu không gian để biểu hiện chứ?”
Lưu phi nương nương nghe xong cũng cười, quay đầu đối với Thái Tử
Phi nói: “Muội tử của người miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại rồi, nhìn một cái há miệng này xem, vừa mở miệng là từng lời từng chữ chặt chẽ,
nói giống như Bổn cung có rất nhiều thiên vị vậy, đồng dạng là cháu dâu, sao có thể bất công chứ, bất quá là Đình Nhi. . . . . . So sánh với
Đường Nhi thì hơi thiệt thòi, cho nên ta mới đối với Cẩm Nương ân cần
hơn một chút thôi.”
Lời này vẫn còn có chút ý lấy lòng, dù sao lúc đầu vì chuyện chưởng
gia, giữa Lưu phi nương nương cùng Thái Tử Phi có chút bất hòa, Lưu phi
nương nương cũng không muốn trước mặt quá cứng rắn, cho nên mới nói lời
này.
Thái Tử Phi nghe cũng là cười nói: “Không phải như thế? Mai Nhi hôm
nay cũng càng ngày không biết quy cũ, nàng đường đường là thế tử phi,
sau có thể vì chút ít lời lẽ mà tranh chấp chứ, tương lai làm sao ở Giản thân vương phủ để chưởng gia a, sau này nên cùng Vương thẩm học một ít
mới đúng, không được trở nên không phóng khoáng thế.”
Lưu phi nương nương nghe lời này liền có chút ít khó chịu, Thái Tử
Phi là đang cảnh cáo Cẩm Nương cùng Vương Phi, thế tử vị đã định, cho dù Cẩm Nương có xuất sắc đến thế nào, ở trong Giản thân vương phủ được
tiếp nhận cả Vương Phủ cũng chỉ có thể là Lãnh Hoa Đường, do đó việc
chưởng gia cũng chỉ có thể là Thượng Quan Mai, đồng thời cũng báo cho
Thượng Quan Mai, không nên tranh giành một ít lợi nhỏ, chỉ để ý nắm đại
cục trong tay là được.
Cẩm Nương nghe xong không khỏi ngước mắt nhìn Thái Tử Phi một cái,
Thái Tử Phi cùng Thượng Quan Mai lớn lên cũng rất tương tự, chẳng qua là khí độ đoan nghiêm uyển chuyển, so sánh với Thượng Quan Mai thì thành
thục trầm ổn hơn, xem ra, cũng là cao thủ trong đấu tranh, may mắn là
Thượng Quan Mai so với nàng , vừa non nớt nhiều, chẳng qua cứ như thế
này đi xuống, sau này cuộc sống của mình cùng tướng công ở trong phủ sợ là càng khó khăn hơn, vừa nghĩ như thế, nàng hoàn toàn nâng cao tinh
thần hơn.
Trong lòng cũng càng bách chuyển thiên hồi, nhìn hết toàn sảnh, thật
ra có không ít phu nhân tiểu thư, nhưng các nàng chẳng qua là tới đây
cùng Thái Tử Phi và Lưu phi nương nương cho hợp lễ, xong thì liền trở về chỗ của mình, ba bốn người đang ở chung một chỗ tán gẫu, chỉ có một nhà Giản thân vương mới ở nơi này vừa phụng bồi Lưu phi nương nương cùng
Thái Tử Phi, xem ra, thân phận của các phu nhân ở hàng ghế bên kia tất
nhiên là thua một bậc .
Hơn nữa, nhị vị quý nhân này thường ngày ở trong mắt sợ cũng không
chứa người nào, đối với thân nhân nhà mình mới có thể có sắc mặt này,
ngay cả Hàm Yên Quận chúa mới vừa rồi, cũng rất là sợ hãi Lưu phi nương
nương, xem ra, ở trong cung Lưu phi nương nương địa vị cũng không thấp, nếu Thượng Quan Mai có Thái Tử Phi làm chỗ dựa vào, vậy mình cũng có
thể dựa vào Lưu phi nương nương , ít nhất, trước khi thái tử lên ngôi,
cái núi dựa này vẫn có đủ bản lãnh đối kháng được Thái Tử Phi .
Nghe nói đương kim hoàng thượng đang thời tuổi xuân, thái tử muốn kế
vị, vẫn còn là chuyện rất xa, mà hôm nay độc tố của Lãnh Hoa Đình đang
từ từ thanh trừ, không lâu sau, sợ là có thể đứng lên, mà khi đó, hắn có cường kiện khí lực rồi, tất nhiên sẽ không hề sợ những thứ kia Lãnh
Đao Lãnh kiếm xâm nhập nữa, bởi vì, nàng tin tưởng, hắn sẽ bảo vệ nàng.
Đang trầm tư, thì đã nghe Lưu phi nương nương nói: “Cẩm Nương a, mặc
dù Đình Nhi không phải là thế tử, nhưng hắn nhưng là con trai trưởng ,
đứa con vợ cả duy nhất của Giản thân vương, thân thể hắn tuy không tốt,
nhưng hoàng thượng lại đối với hắn càng đồng tình hơn, mà ngươi lại có
tài, sau này thì hẳn nên cố gắng tương trợ mẫu thân ngươi rất xử lý cả
Vương Phủ, gắng đạt tới tương lai có thể tự mình gánh vác, mới có thể
trợ giúp cùng chiếu cố Đình Nhi.”
Đây là đang tiết lộ cho Cẩm Nương một tin tức rất tốt, hoàng thượng
đối với con trai trưởng của Giản thân vương rất đồng tình, nói cách
khác, hoàng thượng đối với việc phân biệt đích thứ rất là để ý, cũng
phải, vì có rất ít con vợ kế có thể thừa kế thế tử vị, nếu không phải
Lãnh Hoa Đình thân thể tàn tật, thì thế tử vị này không thể nào để cho
Lãnh Hoa đường tới thừa kế , vậy cái này có thể hiểu là nếu Lãnh Hoa
Đình thân thể khôi phục, thì có thể tìm hoàng thượng đòi lại thế tử vị
hay không?
“Tạ nương nương dạy bảo, Cẩm Nương nhất định nghe lời khuyên của
nương nương…, dốc lòng học tập trị gia quản lý tài sản, trợ giúp mẫu phi xử lý Vương Phủ, hiếu kính cha mẹ chồng, chiếu cố tướng công.” Cẩm
Nương kính cẩn trả lời.
Lưu phi nương nương thấy nàng nói rất thật tình, không giống như bộ
dạng nói cho có lệ, liền gật đầu, bên kia Thượng Quan mai nghe thấy, thì giọng nói có chút ảm nhiên nói: “Sợ là đệ muội quá mức xuất sắc, sẽ dẫn tới một đám thiếu niên thế gia khuynh tâm ghé mắt, ngược lại sẽ làm bị
thương lòng của Nhị đệ a.”
Vương Phi nghe được thì nhướng mày, người sáng suốt đều có thể nhìn
thấy được, Lãnh Thanh Dục bất quá chỉ là hồ nháo thôi, hơn nữa Cẩm Nương sau khi gả vào phủ thì quan tâm chăm sóc Đình Nhi đến cở nào, người làm mẫu thân như nàng thấy được nhất thanh nhị sở , lời này của Thượng Quan Mai rõ ràng là làm bại hoại danh tiếng của Cẩm Nương, nếu lời này là
của Dụ thân vương phi hoặc Bình Dương Quận chúa, thì nàng còn có thể
không tức giận, dù sao họ cũng là người ngoài, nhưng hôm nay thân là chị dâu mà Thượng Quan Mai lại có thể nói như thế, nếu như truyền ra ngoài, thì Cẩm Nương sẽ trăm miệng mà không thể biện giải.
Vương Phi đang muốn mở miệng khiển trách Thượng Quan mai, thì Nhị
thái thái vẫn đang trầm mặc nói: “Cẩm Nương đứa nhỏ này rất hiền lành,
coi như là có những thứ người lang thang vô hình kia đến nói đùa, nàng
cũng sẽ không làm ra chuyện vô sỉ kia, Mai Nhi, ngươi đại khái có thể
yên tâm.”
Vương Phi vừa nghe lời này càng tức hơn, Nhị thái thái dường như đang giải thích với Thượng Quan mai, và khích lệ Cẩm Nương, thật ra thì
dùng từ cũng rất cố ý, cái gì gọi là Cẩm Nương quá hiền lành? Ý nói là
mới vừa rồi Cẩm Nương đối với sự khiêu khích của Lãnh Thanh Dục quá mức mềm yếu, không có lời lẽ nghiêm khắc khiển trách sao.
Cẩm Nương mới vào yến hội của thế gia quý tộc, tự nhiên không thể quá mức hung hăn, phải ở cùng một chỗ với các trưởng bối, thì không phải là nơi để một tiểu bối nàng ra mặt, mới vừa rồi biểu hiện của Cẩm Nương
làm Vương Phi là rất hài lòng , cùng những thứ nam tử không ra gì kia ồn ào đấu võ mồm, sẽ đánh mất đi phong phạm khuê tú.
Phía sau còn dùng đến hai chữ vô sỉ, thật ra chính là đang biến tướng chửi Cẩm Nương vô sỉ, ở trước mặt mọi người mà bị nam tử trêu chọc.
Đang muốn đáp trả Nhị thái thái mấy câu, thì lúc này Dụ Thân vương
phi đã tới, nàng mới vừa rồi đi vào cổng trong, Trữ vương phi mang theo
thế tử phi cùng Quận chúa Lãnh Uyển đến đây dự tiệc, nàng phải đi nghênh đón.
Trữ vương phi cùng Dụ Thân vương phi vốn là tỷ muội ruột thịt, hôm
nay vì sao so sánh với Giản thân vương phi tới muộn hơn, cũng sắp đến
giờ cơm rồi mới chịu đến.
Cẩm Nương liếc mắt liền thấy sắc mặt khó chịu của Tôn Vân Nương khi
vào phòng, Lãnh Uyển thì vừa nhỏ giọng khuyên cái gì đó, thấy đã bước
vào phòng, mới dừng lại không có nói nữa.
Dụ thân vương phi cùng toàn gia của Trữ vương phi hành lễ cho lão
thái phi trước, lại tới làm lễ ra mắt cho Lưu phi nương nương cùng Thái
Tử Phi.
Lưu phi nương nương làm như không quá chào đón Trữ vương phi, đối với Trữ vương phi hành lễ rất là lãnh đạm, chỉ có Thái Tử Phi đối với Trữ
vương phi rất là thân mật, hỏi: “Trúc Thanh thẩm thẩm làm sao tới trễ
như thế, đều sắp mở tiệc rồi rồi đó.”
Trữ vương phi nghe liền thở dài một hơi, liếc xéo Tôn Vân Nương, đối
với Thái Tử Phi lắc đầu, một bộ dạng rất mệt mỏi: “Ai, còn không phải là trong phủ có một chút chuyện, quả thật là làm cho người ta không yên
lòng. . . . . .” Vừa nói vừa dừng một chút, cử chỉ như không muốn nói
thêm, vòng vo đề tài rồi nói: “Không nói cái này nữa, ta mới biết, liền
để cho Uyển Nhi làm mấy khăn thiêu bách tử thiên tôn, còn có mấy bộ yếm, cũng là đồ vật không đáng giá tiền, một hồi để ta cho người lấy qua cho ngài.”
Thái Tử Phi vừa nghe, mặt liền đỏ, ngượng ngùng cúi đầu đáp một câu,
Trữ vương phi liền ghé sát vào tai nàng nói: “Ở chỗ thím mà cũng giấu
diếm sao? Uyển Nhi đã nói với ta, ngươi có rồi.”
Thái Tử Phi nghe liền nhìn Uyển Nhi một cái, cũng hạ thấp giọng nói
với Trữ vương phi: “Chuyện này không thể lộ ra, Cung Lí tiểu nhân quá
nhiều, hôm nay vừa mang thai, ta sợ. . . . . .”
Trữ vương phi lập tức nói: “Ta sẽ cẩn thận, yên tâm đi, ngươi ngàn
vạn lần phải bảo trọng, có nhi tử mới thật sự là có chỗ để dựa vào a.”
Trữ vương phi lập tức thấp giọng trả lời.
Thái Tử Phi lúc này mới từ từ ngước mặt, đưa mắt nhìn Tôn Vân Nương
nói: “Thím bị con dâu làm cho tức giận sao?” Lời này cố ý cất cao âm
thanh để nói, bên kia Cẩm Nương đang cùng nói chuyện với Vân Nương, còn
có Nhị thái thái và Lưu phi nương nương đang ngồi đó, nên tất cả đều
nghe thấy được, vì vậy không khỏi quay đầu nhìn sang đây.
Trữ vương phi nghe đầu tiên là một trận kinh ngạc, nhưng thấy trong
mắt Thái Tử Phi có vẻ tàn khốc , nàng lập tức hiểu , liền cũng lớn tiếng trả lời: “Ai, thật là làm người ta không yên lòng a, ngươi nói xem các
ông thu thông phòng nạp tiểu thiếp gì đó, không phải là chuyện rất bình
thường sao? Nàng không nên náo loạn như thế, bản thân mình gả vào phủ
cũng hơn nửa năm rồi, mà còn không thấy nửa điểm tin tức, mà còn không
chịu yên phận, khi Nhiên nhi dâng tiểu thiếp, hay có chút gió thổi cỏ
lay đã náo loạn kinh thiên động địa, thật sự là gia môn bất hạnh a,
ban đầu ta làm sao lại cưới một người như thế đây?”
Vừa nói như vậy, mọi người đều quay ánh mắt hướng phía Tôn Vân Nương, Vân Nương vốn đang tức giận không có tiêu, hiện tại lại bị mẹ chồng làm trò trước mặt mọi người nói lẩm bẩm một trận, nên không nhịn được nữa,
hừ lạnh một tiếng nói: “Sao không nghĩ đến nhi tử nhà mình là một kẻ ăn
chơi phóng đãng, suốt ngày uống hoa tửu trêu nha đầu, cùng đám bạn bè hạ tiện chơi với nhau cấu kết làm bậy, chính là thấy kia. . . . . .”
Nói đến chỗ này, tựa hồ có chút quá khó nói ra khỏi miệng, liền dừng
một chút, ủy khuất đưa mắt nhìn Cẩm Nương, lại nói tiếp: “Đừng có há
miệng một cái là đổ lỗi trên người con dâu, cũng không nghĩ xem nhi tử
nhà mình là loại gì, cũng đừng để cho ta nói ra lời không dễ nghe .”
Bên kia Trữ vương phi nghe thấy mặt đều tái đi, há mồm muốn mắng, thì Dụ Thân vương phi đã kéo lấy nàng, đối với nàng liếc mắt một cái nói:
“Cùng tiểu bối náo loạn cái gì, một phòng ngồi đầy khách đó, hơn nữa
còn có Lưu phi nương nương cùng Thái Tử Phi ở đây, sẽ đánh mất thân
phận.”
Trữ vương phi lúc này mới hé miệng ngăn cơn tức, chẳng qua vẫn đem
ánh mắt hung hăng mà trừng Vân Nương, Thái Tử Phi cũng là lôi tay Trữ
vương phi, khinh miệt cười một tiếng nói: “Có cái gì mà dễ nghe hay
không , Tôn Tướng ở trong triều đức cao vọng trọng, hơn nữa còn nhất
phái nghiêm chỉnh đoan chánh, lẽ ra gia giáo ở nhà phải tốt mới đúng,
tại sao mỗi một cô nương trong phủ lại từng bước từng bước đều không hợp lễ giáo như thế, ai, chẳng lẽ do gia giáo trong nhà không tốt sao?”
Lời này đã đem cả Cẩm Nương đều mắng vào, Cẩm Nương cũng là cô nương
của Tôn gia, Vân Nương không dám đối với Thái Tử Phi cãi lại, nên càng
thêm ủy khuất nhìn Cẩm Nương, ngập ngừng nói: “Tứ muội muội, ngươi nghe
một chút. . . . . .”
Cẩm Nương đang định an ủi nàng hai câu, thì đã nghe Thượng Quan Mai
cũng hùa theo lời của Thái Tử Phi, nghiêng qua mắt nói: “Còn không phải
vậy sao? Nhị cô nương của Tôn gia kia, còn là con vợ đó, chưa có xuất
giá lại đi câu dẫn tướng công người ta, bôi đen danh dự của tướng công,
lấy việc không đáng mà dùng trong sạch của chính mình bức người ta cưới
nàng, quả là không biết xấu hổ đến mức tận cùng rồi, hừ, tỷ tỷ, tại ta
không muốn cùng cái loại người này so đo, nếu không, ta sẽ kiện đến chỗ
Thái hậu nương nương, làm cho nàng từ đó về sau gả không được cho ai, cả đời làm ni cô.”
Trong nhà mọi người lập tức nghĩ tới Tôn Ngọc Nương đi Trữ vương phủ
dự tiệc, đúng lúc gặp phải cái chuyện xấu hổ kia, nghe xong không khỏi
lộ ra ánh mắt khinh bỉ, ngay cả chút ít người vừa rồi đối với Cẩm Nương coi như hữu hảo khâm phục, hiện tại nhìn hai tỷ muội Cẩm Nương cũng rất khinh thường, lúc trước mấy nữ tử thầm mến Lãnh Thanh Dục, đang ghen tỵ với Cẩm Nương giành lấy danh tiếng của họ nên càng phụ họa theo, “Đáng
thương cho Tôn Tướng làm sao lại nuôi ra cháu gái như vậy, Tôn gia đúng
là gia môn bất hạnh a, hẳn là không có một người nào tốt.”
“Ai, sợ là lão tướng Gia bận rộn chuyện triều đình, nên cũng không
biết những chuyện này đâu, nghe nói Tôn tướng quân từ biên trở về liền
thăng một di nương xuất thân nô tỳ làm Bình thê, còn náo loạn đến triều đình luôn, cái này là ái thiếp diệt vợ nha, người như vậy mà nuôi dạy,
có tốt sao?”
Lời này Vân Nương thích nghe, nàng hoàn toàn không thấy người ta vốn
nhằm vào nàng mà nói, hơn nữa Cẩm Nương còn bị nàng liên lụy, nên mấp
máy miệng, phụ họa một câu: “Lão thái gia Nhà ta nhất thời hồ đồ mới mặc cho phụ thân làm chuyện nhục nhã kia, cõi đời này nào có nô tỳ phù
chánh chánh chứ, không phải là muốn trở thành đầu đề câu chuyện làm cho
người ta nói sao?”
Cẩm Nương nghe xong thì tức a, người ta nói mấy lời kia, đã không
nghe được lọt tai rồi, mà nàng ta còn muốn đổ dầu vào lửa, sợ là chưa
mất mặt đủ sao? Nhưng ở trước mặt ngoại nhân, nàng không muốn cùng Vân
Nương đối chọi gay gắt, nếu không, sẽ chỉ càng làm cho người ta xem cuộc vui thêm thôi, nàng dứt khoát phải cách xa Vân Nương một chút, đứng ở
bên cạnh Vương Phi vậy.
Vương Phi đã thấy Cẩm Nương bị ủy khuất, nhìn nàng đi tới đây, liền
chọc trán nàng nói: “Con đúng là ngu ngốc hồ đồ, đứng cùng nàng ta làm
chi, khi còn ở trong phủ, nàng khi nào xem con là tỷ muội đâu, hiện tại
còn không biết tôn hiếu, làm trò trước mặt ngoại nhân, ngay cả mẹ chồng
cũng dám cãi lại, thì còn có thể nói ra lời hữu ích gì, tự mình đứng ở
bên cạnh nương, đừng có đụng chạm nàng nữa, không thì sẽ bị liên lụy,
còn bị nàng lấy oán trả ơn đấy.”
Vân Nương lúc này mới kịp phản ứng, ngay cả Cẩm Nương là một đồng
minh cũng bị mình đuổi đi, không khỏi càng tức hơn, vừa nhìn lại thấy mẹ chồng của mình nhếch miệng đầy đắc ý, nàng liền thốt lời nói: “Ta làm
gì mà không chịu hiếu kính cha mẹ chồng, thực là bình sinh bất hạnh, gả
cho . . . . . . Gả cho một người đùa bỡn kỹ chơi Đồng (đùa bỡn kỹ nữ, chơi đùa con nít). . . . . .” Rốt cuộc cũng cảm thấy nói ra mình cũng không còn mặt mũi, hay là dừng lại không có tiếp tục nói nữa.
Nhưng trong phòng đều là người khôn khéo, nàng chỉ rò rỉ chút ít,
người ta liền suy đoán vòng vo, không khỏi cũng có chút đồng tình nàng,
cả một phòng nữ nhân ở đây đều thân phận tôn quý , mọi người cũng là
thân phận vợ lớn, cho dù chưa có gả, thì tương lai cũng làm chánh thê
người ta, nên đối với tiểu thiếp cùng thông phòng thì vô cùng ghét hận,
hôm nay lại nghe chuyện luyến đồng, thì càng thêm khinh bỉ, nên nhất
thời nhìn Trữ vương phi bằng ánh mắt thay đổi mấy lần.
Lãnh Uyển vẫn trầm mặc, trường hợp như vậy thì không thích hợp cho
một cô gái đợi gả như nàng, hiện tại thấy mẫu thân mình giận đến sắp
bất tỉnh, thì không khỏi khẽ kéo kéo ống tay áo Vân Nương, ý bảo nàng
không nên nói nữa.
Vân Nương đang cảm giác cùng mẹ chồng hòa nhau một ván, thì thấy Lãnh uyển kéo nàng, nàng liền thuận miệng nói: “Kéo ta làm cái gì, chẳng lẽ
ta nói sai cái gì sao? Anh của ngươi vốn chính là dạng. . . . . .”
“Chị dâu, anh ta mất mặt mũi, chẳng lẽ ngươi được vinh quang sao?
Đừng quên ngươi là chị dâu của ta đây.” Lãnh Uyển không nhịn được liền
ngắt lời nàng, thấy Vân Nương còn định nói thêm, Lãnh Uyển chuyển sang
giận hừ nhẹ nói: “Anh ta khi nào giống như trong miệng ngươi nói như
vậy, ngươi không nên ra bên ngoài nói lung tung làm nhục danh tiếng của
hắn, nhanh đến chỗ Nương nói lời xin lỗi đi, cũng đừng quên, ngươi hôm
nay là thế tử phi Trữ vương phủ.”
Vân Nương nghe không khỏi tức giận, không nghĩ tới Lãnh Uyển mà nàng
xem là bằng hữu tốt cũng ở trước mặt mọi người khi dễ nàng, thì không
khỏi tức đến đỏ mặt, thốt ra lời nói với nàng ấy: “Ngươi cũng tới khi dễ ta sao? Ngươi nghĩ bản thân mình tốt như vậy sao, một đại cô nương
không xuất giá, hằng ngày không có việc gì liền hướng Giản thân vương phủ chạy qua, còn không phải là nhìn trúng Tam công tử Giản thân vương
phủ, muốn cùng hắn vụng trộm sao? Người tốt mà như thế à.”
Lãnh Uyển ở trong kinh thành được hưởng mỹ danh là một trong các Quận chúa, từ trước đến giờ tài mạo song toàn, có tri thức hiểu lễ nghĩa,
lúc này bị Vân Nương nói như vậy, vừa xấu hổ, nhấc thân thể nhào vào
trong ngực Trữ vương phi khóc lên, Trữ vương phi nghe cũng nhịn không
được nữa, xoay người lại làm bộ muốn đánh Vân Nương, Dụ Thân vương phi
liền lấy ta kéo nàng, căm phẫn nói: “Thật sự là người không đức không
hạnh, đừng cùng nàng chấp nhặt nữa, sau này ít mang theo nàng ra ngoài
là được, không thì sẽ mất mặt xấu hổ a.”
Bên kia Nhị thái thái cũng là gia trưởng của khổ chủ bị điểm tên,
nàng cũng tới gần an ủi Lãnh Uyển, “Uyển Nhi, chớ cùng nàng so đo, chị
dâu ngươi thật không biết phân phải trái, trước kia còn tưởng rằng Tôn
gia gia phong không tệ, không nghĩ tới mỗi người đều không có một cái ra gì, xem ra, quả thật là thiếu gia giáo a.”
Lời này cũng gom Cẩm Nương cũng mắng vào, Cẩm Nương đứng ở trong nhà
đã cảm thấy rất nhàm chán rồi, trước kia Vân Nương coi như là thông
minh, làm việc cũng biết phân tấc, hôm nay làm sao trở nên ngu xuẩn như
vậy, người cả phòng này đều bị nàng đắc tội cạn sạch, lại làm trò trước
mặt ngoại nhân, nửa điểm mặt mũi cũng không cho mẹ chồng cùng trượng phu mình, trở về sợ là. . . . . .
Ai, thôi cũng là nàng tự chuốc lấy, quản nhiều như vậy làm chi, nếu
nói không tốt, lại liên lụy tới trên người mình, nên trong lúc nhất
thời, Cẩm Nương chỉ muốn rời khỏi nơi này, vì vậy giương mắt nhìn Vương
Phi, Vương Phi đang thương tiếc nhìn nàng, trong lòng Cẩm Nương không
khỏi ấm áp, thở nhẹ nói: “Nương. . . . . .”
Bên kia Lưu phi nương nương cũng đối với nàng mỉm cười nói: “Ngươi là hài tử tốt, mẹ chồng của ngươi hiểu rất rõ ràng, nàng cũng không ít lần đến Cung Lí mà nhắc tới ngươi, biện pháp kia của ngươi còn có thể cải
tiến chút ít không, ừ. . . . . . Chính là nhằm vào hậu cung ấy, sáng mai nếu ngươi rảnh rỗi, để mẹ chồng dẫn ngươi tiến cung đi, lúc đó ngươi có thể từ từ nói với ta.”
Thái Tử Phi vừa nghe, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, những chuyện vặt vãnh trong Cung Lí của mình cũng rất loạn , nếu có thể tìm biện pháp để sửa đổi, mình cũng có thể nhàn nhã hơn rất nhiều, hôm nay mình có mang
rồi, nên không thể quá mức vất vả, nhưng trong Cung Lí lại có nhiều
người thèm thuồng nhìn chằm chằm vị trí này, chỉ ước gì thân thể mình
không tốt, các nàng sẽ có cơ hội đoạt lại quyền chưởng quả cung. . . . . . Cẩm Nương này thật ra thì tính tình rất tốt, nhiều … người cùng đi
công kích nàng thế, nàng cũng chỉ cười khổ, mà không có mạnh mẽ ồn ào
phản bác, nên cũng là người nên kết giao, sau này đối với muội muội
mình sẽ không có uy hiếp lớn. . . . . .
“Đệ muội, ta thấy ngươi cũng là người có tài, ngày nào đó ngươi và
Mai Nhi cùng nhau đi đến Cung của ta ngồi một chút, giúp ta xem một
chút, phải như thế nào để lập lại quy tắc quản lý cho đúng.” Thái Tử
Phi khó có được đối với Cẩm Nương lộ ra nụ cười, lời nói còn thân mật
nữa.
Thượng Quan Mai nghe lòng liền khó chịu, tỷ tỷ nhà mình làm sao cũng đứng theo phe Cẩm Nương rồi, mới vừa rồi không phải còn giúp của mình sao? Vừa nghĩ như thế, trong lòng liền lại càng ghét hận thêm ba phần
đối với Cẩm Nương.
Cẩm Nương cũng không nghĩ tới Thái Tử Phi lại mang vẻ mặt ôn hoà thế
nói với nàng như thế, liền nhìn Lưu phi nương nương một cái, tựa như xin chủ ý, Lưu phi nương nương thấy liền cười nói: “Ngươi lựa ngày nào đó
qua giúp Thái Tử Phi đi, nàng hôm nay không thể quá vất vả, đang cần có
một trợ thủ giúp đỡ rất nhiều, nếu là ngươi thật sự có biện pháp quản lý chuyện trong Cung tốt thì nên đưa ra, coi như là ngươi lập thêm công
đức thôi, Thái Tử Phi sẽ nhớ là ngươi rất tốt.”
Rồi quay đầu rồi hướng Thái Tử Phi đang nhíu mày, cười nói đùa: “Thái Tử Phi, ngươi nói xem có đúng không?”
Thái Tử Phi nghe thì che miệng cười, “Nương nương nói nào có sai
được, đệ muội cùng Mai Nhi nhà ta là chị em dâu, vốn nên thường xuyên
qua lại , nàng giúp ta, ta tự nhiên là ghi nhớ, tất nhiên sẽ không để
nàng thiệt thòi.”
Thượng Quan Mai nghe được thì quay đầu đi, ánh mắt nhìn về phía nơi
khác, miệng cũng mím thật chặt, tựa như đang cực lực che dấu sự khó chịu trong lòng mình, Nhị thái thái liền tới cạnh lôi tay nàng, vỗ nhẹ nhẹ
ghé vào bên tai nàng ôn nhu nói nhỏ: “Chung quy vẫn là tỷ tỷ ruột thịt
của ngươi mà, tất nhiên sẽ thương yêu ngươi nhất, làm gì mà đi giúp
người ngoài chứ.”
Thượng Quan Mai vừa nghe thấy cũng đúng, nên không khỏi thản nhiên
cười, ngước mặt đối với Nhị thái thái nói: “Nhị thẩm Tử, ngươi thật
muốn cùng Trữ vương phủ kết thân sao? Ta coi Uyển Quận chúa cũng là
người không tệ lắm đâu.”
Nhị thái thái nghe gật đầu cười, hơi nghiêng người, sắc mặt lại ảm
đạm một chút, nói: “Chẳng qua là Hiên nhi làm như không quá vui lòng, ta đang khuyên hắn đây.”
Thượng Quan Mai nghe được thì chấn động, Lãnh Hoa Hiên tuy có công
danh, nhưng không có tham gia thi đình, hôm nay đang học ở Thái Học
viện, thân phận này so với Lãnh uyển, quả thật là kém quá nhiều, từ xưa
chỉ có nữ tử trèo lên cành cây cao, nam nhân có thân phận thấp có thể
kết thân với một nhà tốt như vậy, Lãnh Hoa Hiên làm sao mà không chịu
chứ, hẳn phải thật cao hứng mới đúng a.
Trong đầu lại hiện ra thân ảnh tướng công nhà mình, nghĩ kỹ, nếu
chuyện như vậy mà rơi vào trên người Lãnh Hoa Đường, hắn sợ. . . . . .
Cầu cũng không được, vì hắn vốn là người có dục vọng quyền lợi rất nặng. . . . . . Lại nghĩ tới Tôn Ngọc Nương sắp gả vào cửa, Lãnh Hoa Đường đã bảo đảm với nàng lần nữa, hắn đối với Tôn Ngọc Nương kia nửa điểm tình
cảm cũng không có, bất quá chỉ vì thế bức bách mới chịu cưới, nhưng hôm
nay nghĩ lại, chắc là nhìn trúng thân phận cháu gái ruột tướng phủ của
Tôn Ngọc Nương, nghĩ tới một ngày kia sau khi thừa tước, cũng có thể có
thêm nhạc gia giúp đỡ hắn. . . . . .
Nhất thời, nàng cảm thấy buồn bực thêm, vừa lúc mở tiệc, liền theo mọi người cùng đi dùng cơm.
Bởi vì ở trong đại sảnh, Giản thân vương phủ, Trữ vương phủ, còn có
chủ nhà là Dụ Thân vương phủ đã từng tranh chấp không quá vui vẻ, nên
khi dùng qua cơm, Lưu phi nương nương mang theo Thái Tử Phi đi, ngay cả
đoàn kịch hát nhỏ của Dụ Thân vương phi mời về cũng còn không có mở
màn hát, mọi người liền giải tán, Dụ Thân vương phi liền giận đến nghiến răng nghiến lợi, không khỏi đi tìm kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi là Lãnh
Thanh Dục, mắng hắn một trận cho đỡ tức.
Ai ngờ ở trong vườn tìm một vòng, cũng không có nhìn thấy người, càng không thấy cái đám tiểu tử tuổi trẻ ở chung một chỗ cùng nhau chơi đùa, chắc không đi ra ngoài để chơi đến điên chứ, Dụ Thân vương phi liền đi
vào phòng của hắn, lại thấy Lãnh Thanh Dục hiếm khi chịu đàng hoàng ở
trong viện của mình, còn nhìn một chậu kim lan trong nhà đến ngẩn người.
Dụ thân vương phi vốn định mắng hắn liền phải nuốt vào trong bụng đi, đi qua đánh đầu của hắn nói: “Làm sao, ngớ ngẩn rồi à? Một người trốn
chỗ này làm cái gì? Hàm Yên đâu?”
Lãnh Thanh Dục ngây ngốc, ánh mắt có chút mờ mịt địa trả lời: “Nàng
ầm ĩ muốn chết, con tìm lý do né, Nương, sau này đừng cho nàng đi theo
ta, rất phiền.”
Dụ thân vương phi nghe liền làm bộ muốn nhéo hắn, lại thấy vẻ mặt hắn chán ghét, liền không có hạ thủ, nhưng vốn cảm giác hắn là lạ ở chỗ nào đó, liền sờ soạng cái trán hắn nói: “Bị bệnh rồi sao?”
Lãnh Thanh Dục nghiên đầu tránh, buồn bực nói: “Không có đâu, đang
suy nghĩ nên kết hôn với dạng nương tử gì để trở lại hiếu kính Nương.”
Dụ thân vương phi vừa nghe thấy liền hăng hái, nói: “Nói một chút
xem, vừa rồi có rất người đó, hôm nay trong phủ đã tới không ít đại gia
khuê tú, nếu con nhìn trúng ai, ta liền cho người làm mai đi nói vun
vào.”
Lãnh Thanh Dục nghe liền tựa đầu vào trong ngực Dụ Thân vương phi,
ánh mắt càng mê mang, thật lâu mới nói: “Không nhìn trúng, một cũng nhìn không trúng, xem ai cũng không tốt, Nương, thật không có người nào đặc
biệt một chút sao? Tựa như. . . . . .”
————–
Cẩm Nương vừa hồi phủ, thì cả người giống như bị rút hết sức lực vậy, nên vội vã cáo từ Vương Phi, trở về viện của mình.
Vén rèm vào nhà, lại thấy Lãnh Hoa Đình đang ngồi ở phòng ngoài, bên cạnh cũng không có người hầu hạ.
Cả người ngẩn ngơ, mặt không chút thay đổi, chẳng qua mắt phượng mị
hoặc mê người kia cứ nhìn chằm chằm vào cửa, đôi môi đỏ mọng đã chu lớn
gần bằng chén tra, một bộ dáng như bị vứt bỏ.
Cẩm Nương thấy liền nhíu lông mày, Tứ nhi giúp nàng cởi Cẩm bào
xuống, nàng liền vội chạy qua nắm tay Lãnh Hoa Đình, quả thật là lạnh
như băng, nên không khỏi giận dữ: “Tướng công, làm sao lại ngồi đây,
đông lạnh thì làm sao bây giờ?” Quay đầu hướng trong nhà la lên, “Người
đâu, tại sao có thể để cho thiếu gia một mình ngồi phòng ngoài, cũng
không chịu đốt chậu than, ngay cả ấm lô cũng không chuẩn bị, thật sự là
càng ngày càng lười biếng rồi, cái nhà này quả thật nên bị trừng trị,
một hồi ta sẽ. . . . . .”
Vừa vào cửa đã liên tiếp mắng, làm cho gương mặt tuấn tú khẽ trì trệ
của Lãnh Hoa Đình đã lanh lợi một chút, thấy nàng còn đang nhìn chung
quanh muốn đi tìm người đến, liền đưa một tay kéo nàng vào trong ngực,
ngắt cái mũi của nàng nói: “Không trách các nàng, ai bảo nàng trễ như
thế mới trở về , ta muốn một người ngồi ở chỗ …, đem mình đông lạnh ,
xem nàng trở lại có áy náy không.”
Cẩm Nương nghe được liền im bặt, nhìn thấy trong con ngươi ngấn nước
hiện lên một tia sợ hãi, không khỏi vừa đau lòng, lại cảm thấy ngọt
ngào, mặc hắn nắm cái mũi của mình, tiếng nói nghẹn nghẹn: “Không phải
là dùng một chút cơm xong qua giờ ngọ ta sẽ trở về đúng lúc sao?”
Khẽ vuốt cái trán rộng rãi của hắn, ở trong lòng khẽ thở dài một cái, dựa vào trong lòng ngực của hắn ôn nhu nói: “Biết rõ ta sẽ áy náy,
chàng còn như vậy, sau này không cho chàng một người ngồi trong gió, bị
cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Lãnh Hoa Đình bĩu môi nói: “Sợ nàng lại mắt hoa si đối với người
khác, nàng là Tiểu sắc nữ, nếu như ngày nào đó nàng ra cửa rồi không trở về nữa, thì ta làm sao bây giờ?”
Cẩm Nương nghe xong trong lòng liền chua xót, hắn vẫn không có cảm
giác an toàn sao, từ nhỏ ở trong phủ này, tuy là cẩm y ngọc thực, nhưng
lại thiếu hụt sự quan tâm cùng thương yêu của thân nhân, cả phủ này,
luôn hợp nhau nghĩ biện pháp để hại hắn, đối với người nào cũng đều phải đề phòng, hôm nay có mình, hắn mới cảm giác có bạn, không hề cô tịch
nữa, cho nên, mình vừa đi, hắn sẽ sợ hãi.
Ôm ôm cổ của hắn, Cẩm Nương ôn nhu nói: “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm, một hồi gặp lạnh cũng không hay.”
Lãnh Hoa Đình bị nàng ôm một lúc, cảm giác vắng vẻ trong tim đã biến
mất, trong lòng cũng kiên định rất nhiều, chu miệng, trong mắt lộ ra
dáng vẻ ủy khuất cùng vô tội: “Nương tử, ta đói. . . . . .”
Cẩm Nương nghe được thiếu chút nữa đã từ trên người hắn lăn xuống,
thịch một cái đứng thẳng dậy nói: “Làm sao còn chưa dùng cơm? Tú cô
không phải là đang ở trong nhà sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe giọng nói của nàng bất thiện, miệng nhếch lên, đôi mắt phượng đẹp đẻ tà mị liền dâng lên một tầng hơi nước, Cẩm Nương vừa
thấy đã mềm lòng, bận rộn đẩy hắn đi đến bên trong phòng, chỉ thấy Tú cô đang bày biện cơm, vừa ngẩng đầu thấy nàng tới, liền giống như là thở
phào nhẹ nhõm vậy: “Thiếu phu nhân cuối cùng đã trở về, cơm này nô tỳ đã hâm nóng bốn lần rồi, nhưng thiếu gia vẫn không chịu ăn.”
Cẩm Nương nghe xong chân mày nhíu chặt hơn, vừa muốn mắng hắn, liền
thấy có tiểu nha đầu vén rèm đi vào bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Tam lão
gia tới, bảo là muốn gặp ngài cùng thiếu gia đó.”