“Hồi Thiếu phu nhân…, danh sách nô tỳ đã làm xong, lúc trước ngài bận rộn, nên nô tỳ trước hết mời Tú cô đại tỷ xem qua một lần rồi.” Trương
ma ma rất có nhãn lực nên đã sớm chuẩn bị tốt danh sách trình lên, đưa
cho Tú cô ở bên cạnh.
Nàng là người thông minh, vốn ở trong phòng bếp làm quản sự nương tử, đột nhiên bị chủ tử tìm ra quản chuyện trong viện, vừa hưng phấn đồng
thời, cũng phỏng đoán ý tứ của chủ tử, ngày thứ nhất liền bảo nàng dẫn
người bắt người tâm phúc bên cạnh thiếu gia, cơ hồ là đem công lao tặng
cho nàng, hiện tại đem chuyện chọn người quan trọng như thế cũng giao
cho nàng, là tín nhiệm, hay là thử dò xét.
Nàng ở trong phủ này đã lâu rồi, cái gì nên nhìn cái gì không nên
nhìn đều tự hiểu rõ, sự tranh đấu giữa các chủ tử với nhau nàng tự nhiên là biết, nàng hầu hạ thiếu gia cũng lâu lắm rồi, nên người ở trong viện có cái gì gió thổi cỏ lay, các nàng đều biết, chẳng qua là, không liên
quan đến mình, thì liền nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.
Thiếu phu nhân gả vào đây thời gian không lâu, nàng vốn nhìn cái chủ
mẫu này không vừa mắt , tuổi còn rất trẻ, hơn nữa lại mềm lòng, để cho
ác nô kia lấn đến trên đầu, cũng không chịu ra tay độc ác, Trương ma ma
đã từng than thở lắc đầu, trong phủ này ngươi yếu đuối sẽ ăn thiệt thòi
của kẻ mạnh, không biết chưa chừng một ngày kia Thiếu phu nhân sẽ đi vào con đường cũ của thiếu gia, bị hại cũng còn không biết gì.
Cũng may từ từ đã lộ ra, Thiếu phu nhân cũng không ngu, nàng chẳng
qua là tốt bụng thôi, nhưng cũng bị buộc phải thay đổi, chuyện của Ngọc
nhi kia chính là chứng minh tốt nhất, khi Thiếu phu nhân gọi nàng từ
phòng bếp lên, nàng biết, mình cũng là người bị hoài nghi, lại càng biết Thiếu phu nhân muốn thu phục người nào, cho nên, nàng làm rất toàn lực, cũng rất cẩn thận, bất quá, kể từ đó, chắc chắn sẽ đắc tội một số người , nói thí dụ như, Tú cô.
Tú cô là bà vú của Thiếu phu nhân, từ xưa tới nay người mà chủ mẫu
tín nhiệm nhất chính là bà vú, nhưng mình lại quản chuyện trong viện, tự nhiên đã đoạt đi một phần quyền hành của Tú cô, Trương ma ma biết rõ
mình ở trong lòng Thiếu phu nhân căn cơ không sánh bằng Tú cô, cho nên,
nàng không bao giờ tranh đoạt qua mặt Tú cô, mọi việc do Tú cô làm chủ,
tận lực không để cho Tú cô sinh ra chán ghét mình, như vậy mới có cơ hội ở trong lòng Thiếu phu nhân tích lũy tín nhiệm, nàng thật sâu hiểu
được, ở Vương Phủ này vừa phải được lòng các chủ tử , cũng phải được
lòng tụi nô tỳ .
Ở trong vòng luẩn quẩn của các nô tỳ với nhau, nếu không có quan hệ
tốt với người khác, thì có một ngày nào đó bị đùa chơi đến chết cũng
không biết chừng.
Cẩm Nương ngưng trọng nhìn Trương ma ma, nàng không muốn cho Tú cô
quá nhúng tay vào chuyện nhóm tiểu nha đầu mới này, một là Tú cô mới đến Vương Phủ không bao lâu, đối với những tiểu nha đầu kia đều không quen
thuộc, cho dù có đi xem, cũng là nhìn mặt ngoài, tác dụng không lớn.
Hai là, nàng vốn muốn thông qua chuyện này để thử dò xét Trương ma
ma, dĩ nhiên nếu Trương ma ma có thể một tay lo liệu thì mới tốt, tương
lai nếu xảy ra sai trái gì, nàng muốn truy cứu trách nhiệm , Trương ma
ma sẽ không thể trốn tránh. . . . . .
Đang trầm ngâm, Tú cô cũng là mở miệng trước: “Trương muội tử, vậy
chúng ta đi trước đi, Thiếu phu nhân nhất thời không thể rỗi rãnh, trước mang ta nhìn một cái, hiện tại đúng là rất cần người, bọn Phong nhi mấy lần đều bận đến không kịp thở.”
Cẩm Nương nghe được thì ngẩn ra, chân mày tự nhíu lại, Tú cô. . . . . . Thật là càng ngày càng không biết quy củ rồi, chẳng qua hiện tại ở
trước mặt Trương ma ma, nàng cũng không muốn cho Tú cô mất mặt, nhưng mà sắc mặt hay là chìm xuống , cũng không có lên tiếng, chỉ bưng trà uống.
Trương ma ma quả nhiên phát hiện Thiếu phu nhân không cao hứng, trong lòng rùng mình, lập tức phát hiện mình tự cho thông minh quá … Rồi,
Thiếu phu nhân tựa hồ không quá muốn cho Tú cô đi, cũng là, vốn là muốn
thử dò mình, hôm nay mình lôi Tú cô đi, vậy chuyện chọn người hơn phân
nửa trách nhiệm sẽ rơi ở trên đầu Tú cô. . . . . . Nhưng mà lời nói ra
thì không thể rút trở về. . . . . .
Rốt cuộc cũng là người làm nhiều năm nên có ánh mắt nhìn, Thiếu phu
nhân đã không lên tiếng, Trương ma ma cũng không dám quyết định đi, đứng ở trước cửa giống như tùy ý bàn một chút việc nhà, trên gương mặt mập
mạp mang một nụ cười lấy lòng: “Tú cô đại tỷ, nghe nói nhi tử của ngài
hôm nay đã ở Tiền viện làm người hầu đúng không, bao nhiêu tuổi rồi? Còn không có cưới vợ sao, một hồi sang đó nhìn xem những nha đầu này xem có ai vừa mắt không, được thì tìm một đứa về để hiếu kính ngài.”
Tú cô đầu tiên thấy Trương mụ mụ đứng bất động, thì trong lòng có
chút khó chịu, nhưng vừa nghe nàng nói đến cái này, thì đúng là chuyện
mình đang bận tâm, nàng vốn vừa ý Tứ nhi, nhưng hôm nay nàng cũng đã
nhìn ra, Tứ nhi nhìn cao, người bình thường sẽ không nhìn vào mắt, hơn
nữa kể từ khi cùng Lãnh thị vệ đi ra ngoài làm việc vài lần, thì trong
mắt đã không chứa những người khác nữa rồi, chuyện này nàng cũng biết
không thể cưỡng cầu được, chẳng qua trong lòng vẫn nóng nảy, nhi tử nháy mắt đã mười tám rồi, bạn cùng lứa đều đã làm cha rồi, nếu mà không tìm, thì càng khó tìm hơn, cho nên, vừa nghe Trương ma ma nói, thì trong
lòng càng nôn nóng, ước gì lập tức được đi xem mấy cái nha đầu kia là
tốt rồi.
“Vậy chúng ta mau đi xem một cái đi, gia đình đều ở trong vương phủ
so với nhà bình thường thì tốt hơn nhiều lắm, cũng không biết có cái nào trung hậu thật thà không.” Tú cô trong lòng quýnh lên, bắt lấy tay
Trương ma ma muốn đi.
Trương ma ma khẽ mỉm cười, kéo nàng một chút nói: “Chớ vội, chớ vội,
chuyện này hay là chờ Thiếu phu nhân chọn xong rồi hãy nói, đại tỷ ngươi nghĩ xem nha, Thiếu phu nhân có ánh mắt nhìn người, người nàng chọn trở lại khẳng định là tốt, sau này vừa ở trong viện làm việc, thì tính tình lòng dạ như thế nào ngài cũng có thể âm thầm quan sát, so với chuyện tự mình chọn trở về, vậy không phải càng yên tâm hơn sao?”
Lời vừa nói ra, Tú cô cảm thấy rất có đạo lý, nên cũng không vội mà
đi chọn người, đôi mắt trông mong nhìn Cẩm Nương, ước gì nàng có thể lập tức đi chọn cho mình một con dâu tốt vậy.
Cẩm Nương không khỏi đối với sự nhanh trí của Trương ma ma mà bội
phục mấy phần, có thể dùng biện pháp này đem lời nói thu trở lại, vừa
còn có thể lấy lòng hai bên, không đắc tội bất cứ bên nào, ừ, là một
người làm việc hòa hợp , so với Tú cô , không chỉ giỏi hơn một hai lần.
Thấy Lãnh Hoa Đình cũng đã dùng hết rồi cơm, liền đứng lên, đưa cẩm
bào cho Tứ nhi cầm, Phong nhi cũng cầm áo choàng nhung cho Lãnh Hoa Đình phủ thêm, vừa thả ấm lô vào trong tay hắn, mới để cho Cẩm Nương đẩy
Lãnh Hoa Đình ra cửa.
Trong nhà Vương Phi lúc này, Thượng Quan Mai đang mang vẻ mặt tức
giận ngồi đó, thấy Cẩm Nương đẩy Lãnh Hoa Đình đi vào, thì trên mặt tức
giận liền càng tăng lên, Vương Phi thì rất thanh thản uống trà, nở nụ
cười nhìn nhi tử cùng con dâu đang đi vào cửa.
Cẩm Nương đối với việc thỉnh an nàng đều đến rất đúng lúc , hôm qua
chậm, hôm nay lại trễ nữa, nàng là người từng trải, dĩ nhiên biết thiếu
niên tham hoan, nhiều năm như vậy Đình Nhi ngay cả thông phòng cũng
không chịu thu, chỉ vì ai hắn cũng nhìn không thuận mắt, hôm nay lại đối với Cẩm Nương sủng ái rất nhiều, ừ, mấy ngày nữa phải mời Lưu y đến
phủ xem Bình An mạch cho Cẩm Nương mới được, nếu như bệnh kia đã hết,
thì sợ là sang năm sẽ mang thai tiểu tôn tử của mình đây.
Cẩm Nương thỉnh an Vương Phi xong, lại đi qua hành lễ với Thượng Quan Mai, hai mắt Thượng Quan Mai như sắp phun ra lửa vậy, hung hăng nhìn
chằm chằm nàng, Cẩm Nương bị nàng ta nhìn đến không giải thích được,
hôm qua ở trong Dụ thân vương phủ, Thượng Quan Mai trên chiến trường
miệng lưỡi đã chiếm hết thế thượng phong rồi, hiện tại trừng mình làm
cái gì?Mình không có chỗ nào đắc tội nàng nha?
Người ta đối với mình không muốn nhìn, Cẩm Nương cũng chỉ hành lễ qua loa , ánh mắt liếc nhìn rất xa, cũng lười chú ý Thượng Quan Mai nữa, tự đẩy Lãnh Hoa Đình qua một bên, tìm ghế điệm đến ngồi cạnh hắn
Không đợi Vương Phi mở miệng, Thượng Quan Mai liền hừ lạnh nói: “Đỗ
ma ma trong nhà ta buổi tối hôm qua không minh bạch đã bị người ta giết chết, không biết đệ muội có biết hay không?”
Dĩ nhiên biết, rõ ràng đây là chủ ý của mình nha, tay chân a Khiêm
đúng là tay chân mau lẹ lưu loát , Cẩm Nương nghe thấy cũng rất cao
hứng, vẫn chưa kịp hỏi Lãnh Hoa Đình chuyện này nữa, thì đã nghe được
kết quả từ chỗ Thượng Quan Mai.
“Nha, Đỗ ma ma đã chết sao? Bị người ta giết? Sợ là ngày thường làm
nhiều chuyện thương Thiên hại lý quá, bị khổ chủ trả thù rồi.” Cẩm Nương mang vẻ mặt kinh ngạc nói.
Thượng Quan Mai nghe được thì hơi khựng lại, rồi vụt một cái từ trên
ghế đứng lên, cả giận nói: “Ngươi nhìn thấy có chút hả hê sao?”
Cẩm Nương không vội không nóng cầm bình thuốc thoa da, kéo tay Lãnh
Hoa Đình qua nhìn một chút, rồi ôn nhu đối với Lãnh Hoa Đình nói:
“Tướng công, đã nói với chàng rất nhiều lần, mỗi ngày ra cửa đều phải
bôi chút dầu, chàng luôn không nghe, ta chùi chùi một lát là tay lại nứt da.” Căn bản không để ý tới Thượng Quan Mai, nhìn cũng không nhìn
Thượng Quan Mai một cái, mặc nàng ta bắn lửa giận văng khắp nơi. Là nhìn có chút hả hê thì thế nào? Người của ngươi bị thế là đáng, không cho
ngươi thấy, ngươi tưởng là tỷ tỷ ta nhân từ.
“Ta cho rằng mỗi ngày nàng đều giúp ta bôi nha, nàng cũng có hai
ngày rồi chưa thoa cho ta nga, nương tử thoa thoải mái lắm, thoa nhiều
một chút, ừ, này. . . . . . Này. . . . . . Còn có nơi này, đều đau đó.”
Lãnh Hoa Đình cũng mỉm cười chìa tay cho Cẩm Nương nhìn, trong miệng thì lên án nàng đối với hắn không đủ quan tâm, hai người bộ dạng âu yếm,
không coi ai ra gì.
Vương Phi nhìn thấy đã muốn cười, nhưng lại ngại Thượng Quan Mai đang phát hỏa, nên không thể làm gì khác hơn là cố nén, ánh mắt nhìn Cẩm
Nương cùng Lãnh Hoa Đình vừa sủng nịch, vừa vui mừng.
“Tôn Cẩm Nương, ta đang nói chuyện với ngươi đó.” Thượng Quan Mai giận đến không kềm được, đối với Cẩm Nương quát to.
Lãnh Hoa Đình nghe liền không kiên nhẫn ngẩng đầu, mắt phượng đẹp đẽ
lãnh lệ sắc bến, nhìn Thượng Quan Mai nói: “Đại tẩu, ngươi có bằng chứng sao?Bà Tử điên của nhà ngươi chết, thì liên quan gì đến nương tử của
ta, ngươi nữa đối với nàng rống thử một tiếng nữa xem?”
Đây là lần đầu tiên Lãnh Hoa Đình đối mặt nói chuyện với Thượng Quan
Mai, trước kia hắn thấy vợ chồng Lãnh Hoa đường thì đều hờ hững, hoặc
hai mắt nhìn bầu trời, hoặc không nhìn thẳng, khó được thấy hắn hôm nay
chịu nói với nàng, nhưng đều mang theo uy hiếp, Thượng Quan Mai cũng
không chỉ một lần thấy Lãnh Hoa Đình cầm đồ đập người, hôm nay chỉ uy
hiếp nàng, đã coi như cho nàng đủ mặt mũi.
Nàng không khỏi giận đến bộ ngực phập phồng không ngừng, trừng tròng
mắt trả lời: “Ta đang nói chuyện với nàng, ai bảo nàng không để ý tới ta chứ?” Giọng nói cũng đã chậm lại rất nhiều, xem ra, trong lòng vẫn là
có sợ hãi .
Vương Phi thấy vậy vội nói: “Ai nha, Mai Nhi, Đỗ ma ma chết, cũng
không thể trách ra lên đầu Đình nhi cùng Cẩm Nương, ngươi cũng không
chịu nghĩ xem, Cẩm Nương mới vào phủ bao lâu, còn Đình Nhi thể cốt không tốt, vậy hai người bọn họ có thể làm cái gì? Ngươi đừng nói thêm nữa,
chớ để Đình Nhi nghe thấy mà tức giận, ngay cả mẫu phi ta nghe thấy cũng không cao hứng nỗi, ngươi không bằng không cớ mà tùy tiện nói, thì
không phải là bới móc ra sao?”
Thượng Quan Mai cũng cảm thấy đuối lý, nhưng Đỗ ma ma bị chết kỳ
hoặc, nàng chỉ đành phải quy tội cho Cẩm Nương, là Đỗ ma ma sai sử người ta giết Bình nhi cùng Châu nhi, dĩ nhiên nàng sẽ hoài nghi là Cẩm Nương sai người giết bà, chẳng qua, quả thật không bằng không cớ. . . . . .
Nghĩ tới bộ dạng Đỗ ma ma chết thảm, nàng khẽ cắn môi, vành mắt đỏ
lên đối với Vương Phi nói: “Mẫu phi, người cần phải chủ trì công đạo
cho Mai Nhi, Đỗ ma ma tuy là phạm vào sai lầm, nhưng phụ vương đã trách
phạt bà rồi, bà không thể không minh bạch mà chết đi như vậy, ta nhất
định phải tìm ra hung thủ để báo thù cho bà.”
Cẩm Nương nghe xong thì trong lỗ mũi hừ một tiếng, Thượng Quan Mai
thính tai, nghe được lại càng tức giận, đối với Cẩm Nương nói: “Ngươi
hừ cái gì, chẳng lẽ chỉ có người trong viện ngươi chết, là có thể khiến
cho cả phủ náo loạn, còn người trong viện ta chết, ta liền không được
nói sao?”
Cẩm Nương nghe xong lại hừ một tiếng, trên mặt châm biếm nhìn Thượng
Quan Mai nói: “Bà ta gieo gió gặt bảo, phụ vương cũng nói rồi, bất quá
là nô tỳ thôi, chết thì chết có sao đâu, thật tình như vậy làm cái gì,
dù ngươi tra được hung thủ thì thế nào? Hung thủ Giết Châu nhi cùng Bình Nhi ta cũng đã tìm được đó, kết quả thì sao? Phụ vương còn không phải
là giơ lên cao, rồi nhẹ nhàng để xuống à, không có làm gì bọn họ sao? Ta nói đại tẩu nè, ngươi cho là phụ vương sẽ thiên vị đối với các ngươi
một chút sao?”
Lời này như đâm chọt vào chỗ đau của Thượng Quan Mai, nàng vẫn cho là Vương gia cùng Vương Phi thiên vị đối với Lãnh Hoa Đình, bất kể Lãnh
Hoa đường cố gắng như thế nào, mình lấy lòng họ như thế nào, bọn họ đều
đối với kẻ nửa ngốc Lãnh Hoa Đình tốt hơn rất nhiều, Cẩm Nương nói lời
này làm cho nàng vừa tức lại không thể phát, quả thật , cho dù tra ra là Cẩm Nương âm thầm hạ thủ, vậy thì như thế nào? nếu Vương gia đã chịu bỏ qua cho vợ chồng mình, thì dĩ nhiên càng sẽ không truy cứu Lãnh Hoa
Đình cùng Cẩm Nương, nghĩ tới đây, tức giận của nàng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, rồi vung tay áo, cũng không thèm hành lễ với Vương Phi,
liền hướng ngoài cửa đi tới.
Ai ngờ còn không có ra khỏi cửa, đã thấy Lưu di nương vội vả mà thẳng bước đi tới đây, vừa thấy Thượng Quan Mai muốn đi, thì đưa tay kéo nàng lại, Thượng Quan Mai đang tức giận, liền hất tay nàng ra nói: “Di nương làm cái gì vậy, đừng có kéo ta.”
Lưu di nương nghe được thì khựng lại, hừ lạnh nói: “Ngươi không phải là tới đòi công đạo sao? Cùng đi, Đại cữu của ngươi cũng mất tích, ta
đã sai người tìm hắn khá lâ, gần như lật cả kinh thành cũng tìm không
thấy, sợ là đã xảy ra chuyện.”
Thượng Quan Mai vừa nghe, thì càng thêm chắc chắc chuyện này có liên
quan tới Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, nhưng lời Cẩm Nương vừa nói khi
nảy cũng đúng, cho dù biết các nàng làm thì như thế nào, mình cũng không cách nào làm gì nàng ta, cho dù có bẩm báo Thái Tử Phi đi, cũng chỉ vô
dụng, Thái Tử Phi nói phải có bằng chứng, hơn nữa, Đỗ ma ma rốt cuộc chỉ là hạ nhân, Thái Tử Phi cũng sẽ không vì một nô tỳ mà tìm đến Cẩm
Nương gây chuyện, nàng ấy vẫn chờ Cẩm Nương tiến cung giúp nàng ấy làm
quy chế cho cung nhân đây.
“Bản thân mình tự đi đi, ta lười tìm, cái công đạo này chúng ta đòi
không được.” thanh âm Thượng Quan Mai chậm lại một chút, từ lần trước
xảy ra chuyện của Đỗ mụ mụ xong, nàng đối với tốt hơn nhiều Lưu di nương so với trước đây, chẳng qua là vẫn xem thường xuất thân của nàng, không chịu cung kính đối với nàng thôi.
Lưu di nương vành mắt đỏ lên, nhìn nàng nói: “Ngươi chỉ chết có nô
tỳ, nhưng mà ta thì mất đi huynh đệ ruột, ta cùng ca ca nương tựa nhau
mà sống, tuy nói hắn không nên người, nhưng rốt cuộc cũng là ruột thịt,
hôm nay hắn sinh tử chưa biết, chỉ cần có chút hi vọng, thì nhất định
phải cứu.”
Thượng Quan Mai nghe cũng có chút động dung, Lưu di nương ngày thường nhìn chua ngoa lỗ mãng, kì thực tâm cơ thâm trầm, nhưng đối với nhi tử
cùng người thân của mình thì rất hết lòng, nghĩ lại dù sao mình cũng
không có chuyện gì gấp, ở lại xem một chút Lưu di nương lại có gì bản
lãnh cùng Vương Phi tranh cãi.
Quay người lại, Thượng Quan Mai và Lưu di nương lại cùng nhau vào
chánh đường, Vương Phi đang cùng Cẩm Nương nói cái gì đó, Lưu di nương
vừa thấy Lãnh Hoa Đình cũng ở đây, thì trong lòng có chút sợ, bị hắn
đánh cho mấy lần rồi, nhưng vẫn còn có chút sợ hắn phát hỏa .
Vương Phi thấy nàng hai người cặp tay mà đến, thì trong lòng cũng
hiểu bảy tám phần, nên bất động thanh sắc nhìn Lưu di nương, Lưu di
nương trước tiên là cung kính thi lễ một cái cho Vương Phi, sau đó mới
cầm khăn lau nước mắt ở khóe mắt nói: “Muội muội cũng biết không nên tới quấy rầy tỷ tỷ , chẳng qua. . . . . . Dù sao cũng là xương thịt thân
tình, hôm nay đại ca đột nhiên mất tích, tỷ tỷ, không nhìn thầy chùa thì cũng xem mặt phật, phụ thân tuy là không nhận ta cùng ca ca, nhưng mà. . . . . . cũng là huyết mạch tương liên, không thể trơ mắt nhìn hắn chết
như vậy.”
Những lời này làm Cẩm Nương bị một trận giật mình, Lưu di nương nói
câu này chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ nàng cùng Vương Phi nguyên lai là. . . . . . xuất thân cùng một phủ sao?
Vương Phi nghe thấy cũng giật mình đến tay run lên, trên tay đang
lần hạt châu thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, một trận căm tức mới
dâng lên trong lòng, nàng ngước mắt nhìn Lưu di nương nói: “Ngươi hồ
ngôn loạn ngữ gì thế, cái gì mà xương thịt thân tình, bổn phi nghe không hiểu, người nọ là ca ca của ngươi, có quan hệ gì đến bổn phi đâu? Còn
ăn nói lung tung một câu nữa, bổn phi sẽ sai người ta đánh đuổi ngươi ra ngoài.”
Lưu di nương nghe không khỏi thống khổ cười một tiếng, nước mắt mông
lung, thanh âm run rẩy nói: “Tỷ tỷ, ngươi cần gì phải giả không biết,
nếu không phải tính mạng hắn có nguy hiểm, thì ta cần gì phải tới nói
điều này, các ngươi không muốn nhận, thì ta càng không, nhiều năm… thế
này, ba mẹ con chúng ta ở bên ngoài cũng không có chết, trước kia không
có từng van xin qua các ngươi cái gì, hôm nay dĩ nhiên càng không muốn
van xin ngươi, chẳng qua là. . . . . . Ngươi thật sự có tâm địa sắt đá
vậy sao?”
Vương Phi nghe liền cười lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn Lưu di nương nói: “Tâm địa sắt đá? Ngươi dường như đã quên các ngươi từng làm qua
những chuyện gì, ta không muốn làm trò trước mặt bọn tiểu bối, nên đừng
để cho bổn phi nói ra lời không dễ nghe, hôm nay ngươi cũng đủ thể diện
rồi, đừng có vạch trần cái ruột không mấy đẹp đẽ bên trong ra, ngược lại càng làm cho mình khó coi thêm.”
Sắc mặt Lưu di nương liền trắng bạch, trong mắt còn lộ ra một tia khó xử, nhưng vẫn cắn răng nói: “Tỷ tỷ cần gì cố chết níu lấy chút chuyện
đã qua, đã nhiều năm vậy rồi, hôm nay tỷ muội chúng ta cũng coi như là
có duyên phận, có thể. . . . . . Cùng ở trong một phủ mà sinh sống,
ngươi. . . . . . Ngươi xem như là ban phát từ bi, bỏ qua cho đại ca đi.”
Vương Phi nghe xong lại càng tức, liếc xéo nàng nói: “Ban phát từ
bi?Ca ca khốn kiếp kia của ngươi tại sao phải gặp kiếp nạn lần này?
Trong lòng ngươi so sánh với bổn phi hẳn là hiểu rõ ràng mới đúng, khi
các ngươi làm ra những chuyện bỉ ổi đó, có từng nghĩ tới xương thịt thân tình không? Có từng nghĩ tới phải ban phát từ bi không? Đừng có mà làm
ra bộ dạng kinh sợ kia nữa, bổn phi nhìn thấy là buồn nôn.”
Lưu di nương nghe trên mặt từ trắng chuyển sang hồng, lại từ hồng
chuyển trắng, cắn môi cúi đầu lặng yên một lúc, đột nhiên ngẩn đầu lên,
châm biếm nhìn Vương Phi nói: “Ngươi cũng đừng càn rỡ quá, một ngày nào
đó, ngươi cũng sẽ cầu xin ta, hôm nay tuy Vương gia bị ngươi mê hoặc,
nhưng Vương gia cũng không thể bảo vệ ngươi cả đời, đến lúc đó, ngươi
cũng đừng theo ta nói đến tình tỷ muội .”
Vương Phi nghe được thì giận dữ, Lưu di nương rõ ràng đang cầm thế tử vị để uy hiếp mình mà, ý tứ của nàng là Vương gia không thể nào trường
thọ trăm năm, mà Lãnh Hoa đường thì sẽ có một ngày kế vị, đến lúc đó,
địa vị mẹ cả của mình chưa chắc ngồi yên, mà những người không có quyền
thừa kế như Tiểu Đình cùng Cẩm Nương cũng sẽ không có yên ổn mà sống.
Đang muốn quát Lưu di nương, thì Cẩm Nương vẫn đang trầm mặc đang
đứng dậy, đi tới bên cạnh Lưu di nương nói: “Xin hỏi di nương, thiếp như bề tôi, nếu là thiếp ở trước mặt chánh thê hồ ngôn loạn ngữ, vô lễ cãi
vã, theo gia pháp , phải chịu hình phạt gì?”
Lưu di nương nghe được liền sửng sốt, nàng ở trong phủ này hoành hành đã quen , Vương Phi vẫn đối với nàng nhẫn nhịn ba phần, từ trước cho
tới bây giờ nàng nói chuyện với Vương phi không có gì là tôn ti cao
thấp, khóc lóc om sòm ồn ào náo loạn là chuyện thường có, mà Vương gia
cũng vốn nễ mặt Lãnh Hoa đường nên nhắm một mắt mở một mắt, lại thêm lão phu nhân cũng sủng ái nàng có thêm, thì càng giúp tăng tính tình ngang
ngược kiêu ngạo của nàng, trong phủ trên dưới sớm cũng đã nhìn quen nên
không trách rồi, hôm nay Cẩm Nương đột nhiên nói đến lễ nghi quy củ
này, nàng nhất thời có chút ngơ ngác, không biết ý của nàng ấy là gì,
nên bị kinh ngạc một hồi lâu cũng không nói ra lời.
Bên kia Thượng Quan Mai cười lạnh đứng lên nói: “Đệ muội, Lưu di
nương dù thế nào thì cũng là trưởng bối, trưởng bối có sai, cũng cũng
không phải một tiểu bối như ngươi có thể xen vào, ta xem, kẽ không hiểu
quy củ sợ là ngươi đi.”
Cẩm Nương nghe xong thì chân mày giương lên, nhìn lại Quan mai nói:
“Nga, đại tẩu, xin hỏi Cẩm Nương mới vừa rồi đã làm sai chuyện gì? Nói
sai cái gì?”
Thượng Quan mai nghe không khỏi cười lạnh nói: “Ngươi thật đúng là
quý nhân hay quên, lời mới nói đã quên liền sao? Ngươi mới nói di nương
cãi nhau với mẫu phi hẳn là bị phạt gia pháp gì, chẳng lẻ, là ta nghe
lầm sao?”
Cẩm Nương ha ha cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên giọng nói mỉa
mai: “Đại tẩu, lời này là ngươi nói, Cẩm Nương cũng không có nói, Cẩm
Nương chẳng qua là đang thành tâm thỉnh giáo di nương, Nếu thiếp thất
đối với chánh thê vô lễ cãi vã, thì chịu lấy trừng phạt gì, Cẩm Nương gả vào Vương Phủ chỉ hơn một tháng thôi, tự nhiên là muốn biết rõ ràng hơn một chút, đề phòng chẳng may ngày nào đó tướng công cũng cưới một phòng di nương trở lại, nhưng lại để cho di nương kia khi dễ đến trên đầu ta, mà ta thì không biết nên dùng cái biện pháp gì trị nàng, nói dễ nghe
thì người ta nói ta khoan dung độ lượng, nói khó nghe, thì sẽ nói ta mềm yếu dễ ức hiếp, để cho những thứ hồ ly tinh như tiểu thiếp không biết
sống chết kia càng thêm càn rỡ to gan.”
Một lời vừa nói xong Thượng Quan mai á khẩu không trả lời được, không nghĩ tới mình lại nóng nảy, mà rơi vào bẫy của nàng thiết kế sẳn, ngược lại làm cho nàng tìm được lợi từ lời của mình, mang nó đi ép Lưu di
nương.
Vương Phi cũng bị lời nói của Cẩm Nương mà cảm thấy xấu hổ, những câu này của Cẩm Nương tuy là giúp nàng, nhưng cũng đang oán trách nàng quá
mức mềm yếu bị người ta lấn át, rõ ràng chiếm thân phận vợ cả, lại để
cho Lưu di nương lần lượt lấn át lên đầu mình.
Mà Lưu di nương thì giận đến cả người phát run, Cẩm Nương dám luôn
mồm mắng nàng là hồ ly tinh, còn đem hai chữ càn rỡ nàng mới dùng ở trên người Vương Phi trả lại cho nàng, bảo nàng làm sao mà không tức giận,
nàng ở trong phủ này đã bị Lãnh Hoa Đình cùng Thượng Quan mai chọc tức
mãi, nhưng hai người kia dù sao đều có thân phận nàng không cách nào đắc tội, tối đa chỉ có thể đối với Lãnh Hoa Đình âm thầm động chút ít tay
chân, còn Thượng Quan mai thì phải cố nuốt giận vào lòng, ai bảo nàng ta là Quận chúa chứ, lại còn là con dâu của mình nữa, hôm nay Tôn Cẩm
Nương cũng muốn to gan đối chọi với mình, nàng ta cho rằng mình dễ khi
dễ thế sao?
Lưu di nương nổi giận đùng đùng, một đôi mắt to mềm mại đáng yêu
đang oán độc nhìn chằm chằm Cẩm Nương, đột nhiên giương tay hướng Cẩm
Nương đánh xuống, Cẩm Nương không nghĩ tới nàng ta thật càn rỡ, cư nhiên dám đánh mình, đang muốn giơ tay ngăn lại thì liền nghe được Lưu di
nương thét một tiếng, đột nhiên cả người quỳ xuống, nhìn kỹ lại, nàng ta đâu có quỳ, rõ ràng là gục nửa người trên mặt đất mà.
Chỉ chớp mắt, thì Lãnh Hoa Đình đã nhanh chóng đẩy xe lăn tới bên
cạnh, bắt được tay nàng liền mắng: “Đang yên lành nàng cùng con chó điên lý luận cái gì, bị bà ta cắn lại thì làm sao bây giờ? Mau mau tới đây.” Hắn thấy Lưu di nương dùng hết sức vung tay lên, liền đem cái lọ thoa
da trong tay ném ra, đánh trúng huyệt đạo làm cong gối của Lưu di nương, lúc này không khiến Cẩm Nương bị một cái tát kia, ngày thường hắn đánh
đập người khác không ít, nhưng mới vừa thấy Cẩm Nương bị đánh, trái tim
cũng nhanh nhảy tới cổ họng, dưới sự nóng lòng vớ lấy cái gì là ném cái
nấy, hiện tại mới đau lòng, đem lọ thuốc Cẩm Nương chuẩn bị cho hắn ném
mất, nên không khỏi tức thêm, vì vậy vừa thốt lời ra liền mắng.
Thân thể Lưu di nương gục trên mặt đất không thể động đậy, Thượng
Quan mai cũng là bị làm cho sợ đến hít một hơi lạnh, nhanh chóng đi đỡ
Lưu di nương, Lưu di nương cũng vì nhất thời tức giận, mà quên trong nhà còn nhân vật như Diêm vương đang ngồi, hiện tại cái chân bị trật khớp,
Thượng Quan mai không đở còn tốt, vừa đở liền đau thấu xương, bận rộn
nhìn Thượng Quan mai la lên: “Đừng đụng đến ta, đừng đụng, đau chết.”
Thượng Quan mai quả thật quýnh lên, nhìn về phía cầu trợ Vương Phi,
Vương Phi mang vẻ mặt âm trầm, từ từ bước đến bên cạnh Lưu di nương, đột nhiên vung lên tay tát cho Lưu di nương một cái, đánh đến Thượng Quan
mai bị hù dọa mà ngớ người ra, Vương Phi từ trước đến giờ dịu dàng hòa
khí, chưa bao giờ thấy nàng tức giận như thế? Vì vậy nhất thời không tự
chủ mà rút lui mấy bước, theo bản năng liền muốn cách Lưu di nương xa
một chút, để tránh cho mình cũng bị liên lụy.
Lưu di nương thì lại càng sửng sốt nhìn Vương Phi, trong mắt rưng
rưng nước mắt, rung giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi lại đánh ta?”
Vương Phi cười lạnh một tiếng, kề sát người, đánh thêm một cái vào má bên kia của Lưu di nương, nhất thời trên gương mặt Lưu di nương hiện
lên mười dấu ngón tay, nàng đem hai tay che mặt của mình, trợn mắt giận
dữ Vương Phi, “Ngươi. . . . . . Tốt. . . . . . Tốt, ngươi nhớ, cái nhục
ngày hôm nay, ngày khác ta sẽ đòi lại.” Vừa nói vửa bò dậy, nhưng đã đầu gối mình bị trật, căn bản là bò dậy không nổi, nhất thời lại ngã xuống.
Vương Phi nghe nàng ngang ngạnh cãi lại, liền quang sang Triều Vân
nói: “Đi, đem gia pháp đến đây, hôm nay bổn phi cũng muốn giáo huấn một
chút tiện nhân nịnh hót bạ đâu nói đấy này.” Triều Vân lĩnh mệnh đi,
Vương Phi vừa cúi đầu đe dọa nhìn Lưu di nương nói: “Mới vừa rồi hai cái tát kia là thay Cẩm Nương đánh, nói cho ngươi biết, Cẩm Nương là con
dâu của bổn phi, ngươi. . . . . . Dám đụng nàng một móng tay thử xem?
Bổn phi đánh cho ngươi biết tay.”
Triều Vân cầm gia pháp đến, chính là ba cây trúc nhỏ cột vào nhau,
tuy đánh lên người sẽ không thương gân động cốt, nhưng cũng đau xé da
thịt, cây trúc trói rất lỏng, quất vào trên người từng roi từng roi một, thì cả da cũng tróc ra ngoài, Lưu di nương vừa thấy đã xanh mặt, ủy
khuất bĩu môi một cái, khóc ròng nói: “Tỷ tỷ. . . . . .”
Vương Phi không nghe còn tốt, vừa nghe xong lại càng tức giận, liền
cầm gia pháp hướng trên người Lưu di nương đánh xuống, Lưu di nương đau
đến oa oa kêu loạn, Thượng Quan mai nhìn thấy cũng muốn can ngăn, rồi
lại không dám, dưới cơn nóng lòng liền nhào tới trước mặt Vương Phi quỳ
xuống, khóc ròng nói: “Mẫu phi, đủ rồi, đừng, đừng đánh, di nương tuổi
cũng lớn tuổi rồi, sợ là chịu không nổi đây.”
Vương Phi lúc này mới chịu thả tay, đối với Triều Vân vung tay lên,
nói: “Đem nàng kéo vào phòng tối nhỏ trong viện nhốt một ngày, để cho
tỉnh lại, để nàng biết cái gì là thiếp phải như thần tử, như thế nào là
tôn ti trên dưới, sau này còn dám ở trước mặt bổn phi vô lễ làm càng,
bổn phi liền đánh chết ngươi, đánh chết tiện nhân như ngươi. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, bản thân cũng đã lệ rơi đầy mặt, sa sút tinh thần lui về phía sau mấy bước, bỗng nhiên ngã ngồi ở trên ghế.
Triều Vân lập tức kêu người đến, Lưu di nương vừa thấy vậy bị làm cho sợ đến khóc lớn lên: “Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ, Thanh Dung không dám nữa, người. . . . . . Người nhìn nể mặt phụ thân, bỏ qua cho Thanh Dung đi.”
Vương Phi nghe nàng nhắc đến hai chữ phụ thân thì lửa giận lại bốc
lên, đối với Triều Vân quát lên, “Còn lằng nhằng cái cái gì, kéo ra
đi.”
Thượng Quan mai thấy vẫy cũng không dám khuyên nữa, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế thêu, hai mắt ngẩn ngơ , không biết làm như thế nào cho phải.
Cẩm Nương cũng rất kinh ngạc , Lưu di nương nói thế. . . . . . Chẳng
lẽ Lưu di nương vốn là thân muội muội của Vương Phi sao? Vậy bà ta cũng là thân tỷ muội cùng Lưu phi nương nương ở trong cung a, làm sao. . . . . . Nhất thời lại nghĩ tới lúc ở trong viện Thế Tử phi, huynh
trưởng Lưu di nương có nói qua, mẫu thân Lưu di nương hẳn là ngoài
thất, mà phụ thân của Vương Phi hình như không chịu đón mẫu thân Lưu di
nương vào phủ. . . . . . Không trách được, Vương Phi vẫn đối với Lưu di
nương nhường nhịn ba phần, có thể là nể tình ruột thịt, chẳng qua là,
Lưu di nương có thật sự xem nàng như tỷ tỷ không. . . . . .
Lưu di nương bị bắt đi xuống xong, Cẩm Nương liền nhớ tới chánh sự
còn chưa nói với Vương Phi, nhưng lúc này Vương Phi tâm tình không vui,
lấy đề tài này phân tán tức giận của bà cũng tốt, mặc dù, đề tài sợ sẽ
làm Vương Phi nhức đầu, bất quá, thừa dịp Thượng Quan mai cũng ở đây,
nên sớm nói cho bớt việc.
“Nương, ngài cũng đừng vì chuyện này mà giận nữa, sẽ làm thương tổn
mình.” Cẩm Nương thoát khỏi tay của Lãnh Hoa Đình, đến gần Vương Phi, an ủi.
Vương Phi từ ái địa nhìn nàng, gật đầu, tâm tình vẫn không tốt lắm,
Cẩm Nương liền nhìn thoáng qua Thượng Quan mai ở một bên, trầm ngâm một
lát mới nói với Vương Phi: “Nương, hôm qua Tam thúc đến tìm ta cùng
tướng công, nói là trướng phòng tiên sinh ở cửa hàng thành Đông làm việc lâu năm lớn tuổi nên hồ đồ, có thể đổi lại người hay không, hắn không
dám tự mình tới nói với ngài, nên nhờ ta cùng tướng công đến van cầu
ngài.”
Vương Phi nghe chân mày nhíu lại, cái lão Tam khốn kiếp này, mới đem
lão chưởng quỹ Phú Quý đuổi đi, hôm nay lại muốn đem quản đốc trướng
phòng đuổi đi luôn, chẳng lẽ hắn muốn cửa hàng kia trở thành của hắn
sao?
Không khỏi nhìn về phía Cẩm Nương, đứa nhỏ này làm sao lại dính líu
vào việc này, ngày thường nàng không phải là rất cẩn thận và thông minh
sao, làm sao hôm nay lại vì lão Tam mà cầu xin thế?
Vương Phi đang suy nghĩ, thì Thượng Quan mai vừa nghe liền tức giận,
đối với Vương Phi nói: “Mẫu phi, không thể nghe lời Tam thúc , hắn làm
thế là muốn ở cửa hàng làm cái gì, cửa hàng kia là hùn hạp với nhiều đại gia trong kinh thành để chia lợi ích, chưởng quỹ đã đổi thì coi như
xong, hôm nay lại muốn đổi trướng phòng, Tam thúc rõ ràng chính là muốn
bỏ túi tiền riêng.”
Vương Phi cũng có ý nghĩ này, liền đối với Cẩm Nương nói: “Ngươi đừng nghe theo Tam thúc ngươi, hắn chỉ quậy phá thôi, ngươi cũng muốn chộn
rộn đi theo sao, nếu có chuyện gì xảy ra thì lại đổ trên đầu ngươi.”
Cẩm Nương nghe xong liền liếc nhìn ngoài cửa, trong lòng có chút nóng nảy, nhưng ngoài miệng vẫn khuyên Vương Phi: “Nương, thật ra thì ta
thấy Tam thúc cũng không có tệ như vậy, mà còn là người rất đơn thuần
nữa, ngày thường chẳng qua là lười biếng mê muội chút ít, thật ra khi
làm chuyện đứng đắn cũng rất đàng hoàn, rất có chủ kiến , dù sao cũng để hắn quản nửa năm, không bằng cứ nghe theo hắn đi, để cho hắn toàn quyền trông coi, nửa năm sau, không thành công thì hắn cũng không có lý do
viện cớ mà không đi?”
“Cháu dâu nói lời này rất là đúng, Vương tẩu, lão gia nhà ta gần đây
thật đúng là rất dụng tâm làm việc đó, ngài cũng không nghe những kẻ
tiểu nhân xấu xa ở trước mặt ngài ăn nói huyên thuyên, dùng mắt chó để
nhìn người.” Cẩm Nương vừa dứt lời, quả nhiên thấy tam thái thái mang vẻ mặt khó chịu mà thẳng bước đi vào nhìn Vương Phi nói.
Thượng Quan mai nghe tam thái thái vừa vào cửa, nói chuyện giống như
mang theo đao kiếm , trên mặt đã chìm xuống, nhìn Vương Phi nói: “Người
nào không biết Tam thúc a, ngày thường cũng chỉ biết uống rượu bao kỹ
nữ, khi nào thì làm được một chuyện đứng đắn chứ, cửa hàng thành Đông
kia cũng không phải là không để cho hắn quản lý qua, cuối cùng đã quản
thành bộ dáng gì chứ? Thiếu chút nữa đã đóng cửa rồi, lúc trước không
nên đồng ý để cho hắn xen vào chuyện này, tướng công ta thường ngày còn ở nhà nhàn rỗi, nói như thế nào thì cũng đều có quyền trông coi sản
nghiệp trong vương phủ, tại sao phải để cho người Tây phủ đến trông coi, đây cũng là chuyện quá buồn cười rồi.”
Ngày thường tuy Tam thái thái nhát gan sợ phiền phức, hôm nay e là
cũng bị Tam lão gia bắt đến, nhưng nàng thật sự không thích người ta nói Tam lão gia nửa điểm không đúng, nàng chính là dạng nữ tử lấy chồng làm trời, hôm nay Thượng Quan mai nói chuyện mỗi chữ mỗi câu đều nhằm vào
Tam lão gia, trong lòng liền giận đến cực điểm, không trách được lão gia lại bảo nàng sang đây xem một chút, quả nhiên là có người phản đối ,
nên liền đối với Thượng Quan mai cười cười, nói: “Thế tử phi a, chuyện
này. . . . . . Ngươi nói cũng có mấy phần đúng, chẳng qua là Tam thúc
ngươi dù sao cũng là trưởng bối, ngươi là vãn bối mà nói hắn như thế thì cũng không đúng lắm đâu?”
Thượng Quan mai lúc trước bị tức giận còn không có tiêu tán, hiện tại bị tam thái thái nói một hồi, trong lòng uất khí càng nhiều, nói chuyện giọng nói cũng tăng lớn thêm: “Tam thẩm Tử, sợ là thẩm bị Tam thúc ở
nhà áp chế đã quen, ngày cả cái bản tính khốn kiếp của hắn cũng nhìn
không ra, cửa hàng thành Đông cũng không phải là sản nghiệp ít, nếu thật sự bị Tam thúc quậy phá sạch, sẽ rất khó thu dọn hiệu quả, ngài tốt
nhất là về nhà trông coi một đám thiếp thất ở trong nhà đi, chuyện bên
ngoài, ngài đừng có quan tâm nữa.”
Tam thái thái thấy Thượng Quan mai làm trò ở trước mình mắng Tam lão
gia khốn kiếp, thì không khỏi giận đến miệng thở ồ ồ, chỉ vào Thượng
Quan mai nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Đừng tưởng rằng ngươi
là Quận chúa thì có thể tùy tiện chửi người, nào có đạo lý là vãn bối mà khinh thường mắng trưởng bối , Vương tẩu ngày thường đối với ngươi quá
tốt, tùy ý cho ngươi vô lễ quen, hôm nay. . . . . . Hôm nay. . . . . .”
“Hôm nay thì như thế nào, chẳng lẽ Tam thẩm Tử muốn thay thế mẫu phi
dạy dỗ ta sao? Hừ.” Thượng Quan mai không đợi nàng nói xong, liền chế
nhạo lấy ngắt lời nàng.
Tam thái thái quả thật cũng không dám dạy dỗ nàng, chỉ phải nghẹn cơn tức mà không phát ra được, ngăn ngực đến khó chịu, tay cũng run rẩy
theo, ngồi một hồi lâu, mới giận dỗi nhìn Vương Phi nói: “Vương tẩu, tóm lại trướng phòng kia phải đổi, các ngươi đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng vậy.”
Cẩm Nương liền nhân cơ hội khuyên Vương Phi: “Nương, ngài nhìn xem bộ dạng tam thẩm Tử như vậy, một hồi sẽ bị uất khí thành bệnh mất, lão phu nhân tuy là bị phụ vương phạt đến Phật đường rồi, nhưng dù sao cũng là
người lớn tuổi nhất ở trong phủ của ta, chuyện này nếu như truyền tới
trong tai lão phu nhân, thì lại trách ngài không dốc lòng hòa giải, nói
lại, thì Tam thúc cũng đã trông coi cửa hàng rồi, cả Vương Phủ lớn như
vậy, cho dù thiếu gian cửa hàng này thì như thế nào? Chẳng lẽ có thể
động đến căn cơ trong phủ chúng ta sao? Ta nói thật, ngài cứ theo tính
toán của Tam thúc tam thẩm là được, ngài a, thân thể cũng không quá tốt, nên nghĩ ngơi nhiều, đừng quá bận tậm vào những chuyện này.”
Ánh mắt Tam thẩm Tử lúc này nhìn Cẩm Nương tràn đầy cảm kích, trong
phủ này lần đầu tiên có người chịu nói lời hữu ích cho Tam lão gia, lời
này Cẩm Nương cũng là nhắc nhở nàng, làm sao lại không đi tìm lão phu
nhân chứ, Vương gia tuy nói phạt lão phu nhân, nhưng chung quy cũng chỉ
mời đi, Vương gia trọng nhất là danh tiếng, làm gì quá để ý chuyện phạt
lão phu nhân, ừ, một hồi phải đi tìm lão phu nhân khóc một trận mới
được.
Nàng đang muốn bổ sung mấy câu giúp đỡ Cẩm Nương, thì thấy Thượng
Quan mai phịch một cái đứng lên, nói: “Trướng phòng trăm triệu lầnkhông
thể đổi lại, bên trong cửa hàng kia có cổ phần của nhà mẹ đẻ ta, cổ phần nhà mẹ đẻ của Nhị thẩm Tử nữa, nếu thật để mặc cho Tam thúc đùa bỡn,
thì tổn thất của chúng ta sẽ không ít, Nương, nếu ngài là thật sự nghe
Tam thúc mà đem người đổi đi, sáng mai ta phải đi tìm Thái Tử Phi, Thái
Tử Phi cũng có hùn một phần ở chỗ con dâu nơi, lời này ta đặt này, chỉ
cần trướng phòng kia mà đổi thì cửa hàng sẽ bị nuốt trọn.”
Vương Phi vừa nghe cũng gấp gáp, bận rộn nhìn Thượng Quan mai nói:
“Cửa hàng vẫn không có chuyện gì , kinh doanh cũng rất bình thường,
không có chuyện gì náo loạn đến chỗ Thái Tử Phi làm chi, ngươi cũng
không chịu suy nghĩ xem, Thái Tử Phi hôm nay đã là phụ nữ có mang, làm
gì còn có tinh lực để ý tới chuyện này, ngươi không phải là gây thêm
phiền toái cho nàng sao?”
Tam thẩm Tử nghe Thái Tử Phi nói thế cũng có chút sợ, nhưng nghĩ tới
lời Tam lão gia nói, thì như có thêm dũng khí, quay đầu, nhìn Lãnh Hoa Đình nói, “Tiểu Đình a, hôm đó ngươi cũng có đi qua cửa hàng thành Đông mà, cũng thấy tận mắt thấy Tam thúc ngươi làm việc, ngươi nói câu lời
công đạo đi, Tam thúc ngươi đang quậy phá sao?”
Lãnh Hoa Đình chớp mắt to thanh thuần, vô tội nhìn tam thẩm: “Tam
thúc rất tốt, tam thẩm, ngươi ở đây hỏi han làm cái gì, bảo Tam thúc đem trướng phòng kia đánh đuổi ra ngoài là được, trong phủ phái đến một
người, thì Tam thúc cứ đánh đuổi một người, xem ai còn dám trông coi Tam thúc nữa, đi đi, cứ bảo là Đình Nhi nói, để cho hắn đánh, đánh mà có
chuyện gì thì gọi Đình Nhi , nếu hắn không dám đánh, Đình Nhi sẽ giúp
hắn đánh, chẳng qua là tam thẩm a, các ngươi nếu kiếm được tiền thì nên
chia cho Đình Nhi một chút, Đình Nhi cũng muốn nuôi con dâu nhỏ đấy.”
Vương Phi rất đau lòng Lãnh Hoa Đình, thấy hắn nói như vậy, thì không nhẫn tâm phản đối nữa, Đình Nhi làm việc luôn luôn không nói đạo lý,
muốn làm sao thì làm vậy, chuyện này thay vì để cho hắn dính líu vào
chuyện đi vào đánh người, không bằng cứ theo ý của Tam lão gia, cho nên
liền nói: “Nhà Lão Tam, ngươi để cho lão Tam tự chọn người đi trông coi
đi, cố gắng mà kinh doanh, đừng làm rộn ta khi gặp chuyện không may là
được, ta cũng chẳng muốn quản các ngươi nữa, chỉ cần đừng lôi kéo Đình
Nhi đi ra ngoài hồ nháo là được.”
Thượng Quan mai nghe thấy, vừa tức vừa vội, bất quá nàng cũng có chút ít sợ Lãnh Hoa Đình phát hỏa, hắn mới chỉ ném một cái lọ, liền đem Lưu
di nương đánh cho gục xuống đất, người nào dám ở trước mặt hắn cãi lại
nữa, thôi đi, chuyện này trở về tìm tướng công thương lượng mới được,
tướng công nhất định có biện pháp, chẳng qua là tối hôm qua tướng công
cả đêm cũng không có về, không biết đã đi nơi nào, mới vừa rồi khi mình
ra cửa , còn không thấy chàng quay lại, hỏi gã sai vặt đi theo, thì hắn
nói không rõ ràng lắm, trong lòng nàng không khỏi càng thêm buồn bực,
cho nên, cũng không hành lễ mà trực tiếp bỏ đi.
Tam thái thái nhìn thấy thì bĩu miệng, đối với Vương Phi cằn nhằn :
“Ta nói Vương tẩu này, ngài cũng quá tốt rồi, thế tử phi càng ngày càng không đem ngài để ở trong mắt, trước khi đi ngay cả thi lễ cũng không
làm, đâu còn xem chúng ta trưởng bối chúng tar a gì, hừ, ỷ có Thái Tử
Phi là tỷ tỷ, thì ở trong phủ hoành hành ngang ngược, quả là vô phép.”
Vương Phi nghe liền thở dài, đối với tam thái thái nói: “Ta có biện
pháp gì chứ, nàng cũng vì bị mọi người quá sủng ái, ta còn chưa nói nàng nửa câu, thì một đám người đã đến ra mặt vì nàng, ai. . . . . .”
Tam thái thái cũng nghe ra ý tứ của Vương Phi, trong phủ này sủng
Thượng Quan mai nhất còn không phải là lão phu nhân sao? Trước kia
Thượng Quan mai thích qua chỗ lão phu nhân nhất, Vương Phi nếu muốn nói
nàng cái gì, lão phu nhân sẽ che chở, Vương Phi cũng bị làm khó, bất
quá, nhưng lão phu nhân lại sợ Tam lão gia nhất, Tiểu Đình đã giúp Tam
lão gia hai lần rồi, mình cũng phải giúp Vương Phi một chút mới phải,
một hồi phải đi đến Phật đường thăm lão phu nhân một chút, Tam lão gia
bị ủy khuất cũng phải cho lão phu nhân biết biết, tránh để mấy kẻ nịnh
bợ tiểu nhân giả dối lừa gạt.
Tam thái thái đang muốn đi Phật đường thăm lão phu nhân, thì lúc này
nha đầu của nàng tìm đến, bẩm báo nói: “Tam thái thái, không xong, Xuân
Hồng di Nương treo cổ.”
Tam thái thái vừa nghe đã dậm chân, mắng: “Cái hồ ly tinh kia, suốt
ngày cũng chỉ biết tranh giành tình nhân, không chịu được lão gia thích
người khác, treo cổ thì treo cổ, để chết đi sạch sẻ.” Vừa quay đầu, nhìn thấy Cẩm Nương đang nhìn nàng thì giật mình, tam thái thái lúng túng
cười một tiếng, ngại ngùng đối với Cẩm Nương nói: “Ai, vợ của Tiểu Đình a, cái kia, tam thẩm Tử cũng không phải là muốn sửa trị người mà ngươi
đưa tới, chẳng qua là cô nàng kia tính tình quả thật không tốt, cùng
những người khác trong viện đều không hòa hợp, suốt ngày ồn ào náo loạn, cái này. . . . . . Nếu nàng chết thật, thì coi như tam thẩm Tử thiếu
ngươi một cái nhân tình đi.”