Ads
Vương phi nghe được thì sắc mặc biến hóa, trừng mắt nhìn Lãnh Hoa
Đường nói: “ Ngươi nói vậy là muốn chỉ trích bản phi sao?”. Ngày thường
vương phi bình thản, khi cùng thế hệ con cháu nói chuyện cũng không dùng danh xưng bản phi, hôm nay, đã đưa phi vị ra, cũng là nói cho Lãnh Hoa
Đường biết nàng là vương phi, thân phận tôn quý, cho dù nàng làm sai cái gì, cũng không phải do hắn, con một của vợ kế nói.
Lãnh Hoa Đường nghe được thì cứng đờ, cung kính nói: “Đường nhi không dám, chẳng qua di nương chính là mẹ đẻ Đường nhi, mắt thấy mẹ đẻ bị
người khi dễ mà yên lặng là bất hiếu, thỉnh mẫu phi quản thúc Tiểu Đình, di nương bị thương là chuyện nhỏ, nuôi dưỡng Tiểu Đình thành tính tình
quái đản, kiêu ngạo mới là chuyện lớn, xin mẫu phi nghĩ lại.”. Khí thế
trong lời này so với lúc trước đã giảm đi nhiều.
Nhưng Vương phi lại không lĩnh tình, ánh mắt từ ái nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Đình nhi tính tình chất phác, lương thiện, ở đâu lại thành bất
thường, nếu không có người nói chuyện càn quấy, vô lễ tới bản phi, thì
làm sao lại khiến hắn tức giận chứ? Đình nhi cực kỳ hiếu thuận.”, nói
xong mắt lạnh nhạt nghiêng đầu, ngán ngẩm nhìn Lưu di nương.
Lưu di nương vừa nghe, vốn đã nín khóc lại gào to lên, bộ dáng bị ủy
khất đến cực điểm. Lãnh Hoa Đường còn muốn nói thì Lãnh Hoa Hiên, sau
khi vào phòng vẫn trầm mặc, đã mở miệng: “Đại ca, trên đầu di nương đều
bị ướt rồi, lại bị thương, trước tiên giúp nàng trở về rửa mặt thay y
phục đã, trời giá rét mà bị ướt, mà không trở về, sợ là sẽ bị cảm lạnh.”
Lãnh Hoa Đường nghe xong liền đưa mắt nhìn Ngọc nhi trên mặt đất,
quay đầu nói với Thượng Quan Mai nói: “Nương tử qua đỡ di nương trở về
đi.”
Thượng Quan Mai cảm giác trong phòng bị khí nặng đè nén đang khó
chịu, nghe vậy liền tới đỡ Lưu di nương. Lưu di nương không cam lòng,
nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Đường nhi, ngươi…. Ngươi nhất định không được
thua kém, từ nay về sau vi nương chỉ có thể nhờ vào ngươi.”, nói gần nói xa ý tứ là muốn Lãnh Hoa Đường nhớ kỹ nàng chịu khổ sở hôm nay, tương
lai cần nhờ hắn để trả uất ức này.
Cẩm Nương nghe thấy cười lạnh, nhìn Thượng Quan Mai đang muốn đi,
nói: “Chị dâu, cần phải đỡ di nương cẩn thận, đừng để nước trà trên đầu
làm ướt mặt đất lại ngã vập lưỡi sẽ không tốt đâu.”
Lưu di nương nghe được thì dừng lại, quay đâu hung hăng trừng mắt
liếc Cẩm Nương, Thượng Quan Mai thấy nàng thần sắc chật vật, thống khổ, trong lòng không khỏi mềm nhũng, ngậm cười, quay đầu nhìn Cẩm Nương
nói: “Đệ muội có thể yên tâm, có ta, quận chúa, làm tay vịn, di nương
quyết sẽ không ngã sấp xuống.”, nói xong, liền đỡ Lưu di nương ra khỏi
phòng.
Cẩm Nương nghe xong, mắt híp lại, khóe miệng câu lên một vòng mỉa
mai, thật không? Dùng thân phận quận chúa trấn áp ta? Một ngày nào đó,
cho các ngươi trông thấy thủ đoạn của ta, tuy không trù tính hại người,
nhưng cuối cùng ta đã học được nếu lòng không hung ác, thì xuống tay vài lần thành thói quen hung ác, ngươi không đánh ta, ta không phạm ngươi,
nếu như ngươi phạm ta, ta cho các ngươi hối hận vì sinh ra làm người.
Sau khi Lưu di nương cùng Thượng Quan Mai đã đi, thần sắc Lãnh Hoa
Đường mới hòa hoãn đôi chút, liếc nhìn Ngọc nhi trên mặt đất, hắn nhíu
nhíu mày, nhưng lại nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “ Nguyên là Tam đệ nói nhiều ngày chưa tới gặp Tiểu Đình nên rất tưởng niệm, lại sợ Tiểu Đình lờ hắn đi, cho nên đại ca liền dẫn hắn đến đây, không nghĩ tới lại gặp phải
việc này…”, nói đến đây, giọng hắn có chút trầm xuống, làm như tâm tình
trầm trọng quá mức, cho nên dừng một chút, quay đầu nhìn Lãnh Hoa Hiên
nói: “Tam đệ, dường như chúng ta tới không đúng lúc.”
Lãnh Hoa Hiên vẫn một mực lẳng lặng nhìn Lãnh Hoa Đình, con mắt ôn
nhuận lộ ra thần sắc chờ đợi nóng bỏng, nghe thấy Lãnh Hoa Đường nói như thế, hắn có chút xấu hổ, nhoẻn cười, nhưng vẫn nhìn Lãnh Hoa Đình nói:
“Nhị ca, đã lâu không gặp.”
Cẩm Nương lạnh lùng, bàng quan nhìn hai huynh đệ biểu diễn, cũng
không biết hôm nay ai diễn vai nào, nàng còn nhớ rõ lúc trước Lãnh Hoa
Hiên đưa cho mình thuốc nói là chính bản thân hắn cầu người mới tìm được phương thuốc… Giờ lại biểu thị hắn tự lấy được thuốc, chưa từng nhờ
người khác, việc này hắn cũng biết, hôm nay lại đến đây diễn cái cảnh
huynh hữu tình đệ có ý cho ai xem?
Lãnh Hoa Đình nâng con ngươi gợn sóng trong trẻo, nhàn nhạt đưa mắt
nhìn Lãnh Hoa Hiên nửa ngày sau mới nói: “Thuốc ngươi lấy còn không?”
Lãnh Hoa Hiên nghe xong, đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức lộ vẻ
vui mừng cuồng nhiệt: “Nhị ca, ngươi…. Ngươi tin ta sao? Vẫn còn, một
hồi nữa ta sẽ đi tìm người nọ.” nói xong thì đi luôn.
Lãnh Hoa Đường túm cánh tay hắn nói: “Gấp cái gì, cái này không thể
gấp gáp, thuốc này có thể chữa trị thương thế của Tiểu Đình, tự nhiên
nên chuẩn bị một ít mới tốt.”
Lãnh Hoa Hiên nghe xong, hơi xấu hổ, liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, nói:
“Đúng vậy a, nhị ca, ngươi… Ngươi thật sự khá hơn một chút chứ, chị dâu
nói, ngươi lại phát tác, tiểu Hiên còn tưởng rằng… lại trị không có đúng bệnh.”
Lãnh Hoa Đình nhàm chán nhún vai, “Không biết, nương tử nói có tác
dụng, dù sao ta nghe nương tử.’’, nói xong, thì quay đầu ôn nhu liếc Cẩm Nương.
Vương phi càng nghe càng hồ đồ, giật mình, hỏi Cẩm Nương: “Anh em
Tiểu Hiên đưa đến đây thuốc gì cho Đình nhi? Thực sự dùng sao? Có khởi
sắc rồi?’’
Cẩm Nương thực không biết nên trả lời vương phi như thế nào, nàng là
nương của Tiểu Đình, muốn lừa gạt nàng ấy cũng có chút không nói lên
lời, nhưng nàng ấy hết lần này tới lần khác không phải là người khôn
khéo, Tiểu Đình rõ ràng không muốn cho nàng cùng vương gia biết rõ bệnh
tình của hắn, liền thuận miệng nói qua loa: “Chỉ là cảm giác huyết mạch
trên chân mềm đi chút ít, có tác dụng, cũng không lớn, hôm qua vẫn bị
phát tác, xem ra, sợ là cũng không có dùng được a.”
Vương phi nghe xong, ánh mắt liền sắc bén nhìn về phía Lãnh Hoa Hiên, nhưng ngữ khí lại ôn hòa: “Tiểu Hiên a, thiệt thòi cho ngươi rồi đã
muốn tốt cho nhị ca, bất quá, thuốc này từ đâu mà có vậy, ngươi về lấy
chút ít đến đây, bá nương đưa cho thái y nhìn một cái, xem có thể thay
đổi một ít dược liệu không, có lẽ sẽ có chút khởi sắc, nói rõ thì sẽ có
ít hơn.”
Lãnh Hoa Hiên nghe xong liếc nhìn Lãnh Hoa Đường, há miệng định nói
thì Lãnh Hoa Đường ngắt lời, nói: “Mẫu phi nói không sai, sáng mai ngươi đi lấy phương thuốc đưa tới cho mẫu phi a, để thái y nghiên cứu một
chút, nếu thật sự có thể chữa được chân của Tiểu Đình dù là chút ít
thôi, cũng là đại hỷ trong phủ chúng ta.”
Lãnh Hoa Hiên nghi hoặc nhìn hắn, sau đó trịnh trọng gật đầu, nói:
“Một tí nữa Tiểu Hiên sẽ đi ngay.”, sau khi nói xong, thì chậm rãi nhìn
hướng Lãnh Hoa Đình một cái, tựa như hài tử sợ người lớn chán ghét mà
vứt bỏ, trong mắt thoáng một tia ủy khuất nho nhỏ cùng một chút tình
cảm. Cẩm Nương nhìn, càng cảm thấy khó hiểu, nếu như thật sự là Lãnh Hoa Hiên hạ độc tướng công, thì hành động của hắn che dấu quá tốt đi, ánh
mắt trong sáng, sạch sẽ, ấm áp như vậy, còn mang theo ý e sợ, như thật
sự sợ Lãnh Hoa Đình đuổi hắn đi.
“Nhị ca… Tiểu Hiên từ sớm đã nghĩ tới thăm người, chỉ là… Sợ nhị ca
không thích Tiểu Hiên.” Lãnh Hoa Hiên rốt cục đã đứng cánh Lãnh Hoa Đình khi hắn đến trước xe lăn ngồi xổm xuống, gương mắt tuấn mĩ hiện ra
trước mặt, hoàn toàn không giống lúc trước, bộ dáng thanh vân xa cách,
tựa như trích tiên xuống phàm, khoâng dính tục khí phàm trần, hoàn toàn
giống như đại hài tử, tới đòi người lớn quan tâm.
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nhỏm người lên, chà chà vò loạn trên mặt hắn một trận, sau đó rút tay lại, nhìn hắn đánh giá cái gì đó, rồi nói
ra: “Như vậy thấy tốt hơn nhiều.”
Lãnh Hoa Hiên sáng mắt lên, cười một tiếng, tiện tay liền túm ít tóc
búi trên đầu, kéo xuống một đám trên trán, “ Có phải cái dạng này là
càng đẹp mắt?”
Lãnh Hoa Đình thấy bật cười lên ha hả, cầm khăn đặt trên bàn của Cẩm
Nương phủ lên mặt hắn, cười nói: “ Ngươi, con thỏ ngu ngốc, là càng đẹp
mắt.”
Gió thổi nhẹ, khăn tơ trên mặt Lãnh Hoa Hiên bay xuống. Thình lình
Cẩm Nương thấy trên gương mặt tuấn dật của Lãnh Hoa Hiên có hai hàng lệ, nhưng bên môi lại nở nụ cười ấm áp, tựa như hoa sơn trà tháng ba tú lệ, kiều diễm đến chói mắt.
Cẩm Nương không khỏi rung động, có lẽ, hắn là người nhiệt tình duy nhất đối đãi với Lãnh Hoa Đình kia?
Lãnh Hoa Đình vừa thấy nước mắt trên mặt Lãnh Hoa Hiên liền nhíu mi:
“Lại nữa rồi, theo ta thấy ngươi lại giống nương tử ngu ngốc rồi, động
chút lại khóc, rất xấu.”, tuy mắng trong miệng, nhưng lại rút khăn của
mình giúp hắn lau, thật đúng như bộ dáng ca ca, có lẽ, nhiều năm trước
kia, lúc bọn họ ở tuổi niên thiếu vô lo, từng đã ở chung thân mật khăng
khít như thế.
Lãnh Hoa Đường một bên nhìn hai đệ đệ thân thiết, trong mắt cũng lộ
ra một tia hâm mộ, nhịn không được, liền đi tới, người còn chưa đến gần, Lãnh Hoa Đình đưa mắt nhìn lên, trong mắt lộ vẻ chán ghét không che dâu chút nào, hắn đứng sững lại, thần sắc có chút ngượng ngùng, trong mắt
lộ ra một vẻ đau xót.
Vương phi hiếm khi chứng kiếm ba huynh đệ ở cùng một chỗ, lại thấy
Tiểu Đình khó lắm mới cao hứng như vậy, liền nói với Cẩm Nương: “Kéo
Ngọc nhi xuống đi, không lại ảnh hưởng tới tâm tình của Đình nhi.”, rồi
hướng Lãnh Hoa Hiên nói: “Hiên ca nhi, lúc trước ngươi rất dính Tiểu
Đình, những năm này Tiểu Đình cũng nhớ ngươi, nhưng tại sao ngươi cũng
không có tới, kỳ thật Tiểu Đình vẫn là rất thích ngươi.”
Lãnh Hoa Hiên mỉm cười, thi lễ với Vương phi một cái rồi nói: “Chỉ
cần nhị ca không ghét Tiểu Hiên, Tiểu Hiên sẽ bồi thường cho nhị ca.”
Cẩm Nương đưa ánh mắt nhìn Tú cô, Tú cô liền kêu người đến kéo Ngọc
nhi xuống dưới, Cẩm Nương lại bỏ thêm một câu: “Tiện tỳ này đáng giận
quá mức, Tú cô, mang xuống, không cho phép trị liệu, kệ nàng tự sinh tự
diệt.”
Ngọc nhi, từ lúc Lãnh Hoa Đường cùng Lãnh Hoa Hiên đi vào, vẫn quỳ
rạp trên mặt đất, nửa tiếng cũng không nói, như là đã chết lặng, không
kêu không gào. Cẩm Nương sớm cảm thấy kỳ quái, lúc bà tử túm lấy nàng,
nàng cũng cúi đấu, đôi mắt buông thỏng, bộ dạng tâm phục chịu phạt, cùng với lúc trước ồn ào, kiên cường như hai người khác nhau, chỉ là lúc đi
ngang qua Lãnh Hoa Đường, mí mắt giật giật, hai tay buông thỏng giơ lên
rồi lại buông xuống.
“Nhị tẩu, đây không phải là người phục vụ nhị ca sao? Nàng đã phạm
phải cái gì mà bị đánh thành bộ dáng như thê.” Ngoài dự liệu của Cẩm
Nương, câu hỏi, lại không đến từ Lãnh Hoa Đường, mà lại đến từ Lãnh Hoa
Hiên đang thì thầm nói chuyện cùng Lãnh Hoa Đình.
“Đúng vậy, là nha đầu của tướng công, nhưng nàng trộm cây trâm của
ta, còn cực kỳ hung hãn, không đánh nàng một trận thì tâm trạng ta khó
mà hạ hỏa.” Cẩm Nương, rất tùy ý, nhìn Lãnh Hoa HIên nói.
“A, Ngọc nhi cũng không phải là người tay chân không sạch sẽ, đệ
muội, sợ là ngươi hiểu lầm rồi a.” Lãnh Hoa Đường tiếp miệng hỏi.
“Đây là chuyện trong phòng của em dâu, đại ca là hoai nghi năng lực trị gia của ta sao?” Cẩm Nương đối chọi gay gắt nói.
Lãnh Hoa Đường nghe xong, ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói: “ Đại ca
không có ý này, bất quá là tùy tiện hỏi thôi, đệ muội tự nhiên là có
quyên xử trí một nha đầu.”
Ngọc nhi, đang bị bắt xuất môn, nghe xong, mí mắt đang rủ xuống lại
nhướng lên, chỉ là trong một nháy mắt, cái nhìn kia bao hàm tình cảm quá phức tạp, có nghi hoặc, có thương tâm, càng có… một tia u oán.
Cẩm Nương quay đầu, liếc nhìn Lãnh Hoa Hiên, hắn đang cầm cái thứ gì
cùng Lãnh Hoa Đình, cả hai đang nói gì đó, căn bản không có nhìn lại
Ngọc nhi, đối với câu trả lời của Cẩm Nương cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Vương phi thấy trong phòng mọi chuyện cũng được xử lý rồi, liền đứng
lên, đem toàn bộ người trong phòng dò xét một lần rồi mới nói với Cẩm
Nương: “Hài tử (Con à), người dùng trong hậu viện, chỉ cần ngươi cảm
thấy người nào ngỗ nghịch, hoặc là không biết trời cao đất rộng, dám khi dễ chủ, ngươi tự mình được xử trí, nếu thiếu người, nương tự sẽ cho
ngươi chọn thêm.”
Lời này làm một đám nha hoàn, bà tử trong phòng nghe xong, tất cả đều chấn động, sợ tới mức cúi đầu xuống, chính là Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh
Hoa Hiên, cả hai nghe xong cũng đồng thời nhìn về phía vương phi. Lãnh
Hoa Hiên nghe xong chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, vẫn cúi đầu cùng Lãnh Hoa Đình chơi.
Sắc mặt Lãnh Hoa Đường cũng rất bình thường, chỉ chau lông mày, khom người hộ tống vương phi ra khỏi phòng.
Vương phi đi rồi. Cẩm Nương mới đi tơi chỗ Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh
Hoa Hiên, thấy hai người đang cầm dây thừng bện thành vật gì đó, lúc Cẩm Nương cúi người định nhìn kỹ, thình lình Lãnh Hoa Đình thấy người chứng kiến là nàng, liền thu dây thừng vào trong tay, mặt giận nói: “Nàng lén lút làm cái gì, không cho nàng xem.”
Cẩm Nương nhếch miệng, khinh thường nói: “Thôi, tiểu hài tử các
ngươi, ta mới không thèm nhìn.”, nói xong liền hướng trong phòng đi vào.
Lãnh Hoa Đường thấy không có ai để ý đến hắn, liền hỏi Lãnh Hoa Hiên
một câu: “Tiểu Hiên, ngươi chơi trong này hay là đi cùng ta?”
Lãnh Hoa Hiên nghe xong, quay đầu, có chút do dự, tựa hồ nửa muốn đi, nửa muốn tiếp tục cùng Lãnh Hoa Đình chơi. Lãnh Hoa Đình hướng người
lên nói: “Ngươi đi cùng hắn a, ta không chơi nữa, ta theo giúp nương tử
ta.’’, nói xong thì đẩy xe lăn đi.
Lãnh Hoa Hiên vội vàng kéo hắn, nói: “ Không phải, Tiểu Hiên chỉ là
muốn cùng đại ca đi lấy thuốc kia nha, nhị ca, ngươi đừng nóng giận,
Tiểu Hiên chơi cùng người nha.”
Cẩm Nương, núp ở phía trong nội đường, nghe xong lời này, khóe miệng
câu lên một nụ cười, quả nhiên, thuốc này Lãnh Hoa Đường cũng biết đến,
xem ra, người hại Tiểu Đình, không cần suy nghĩ nhiều, ít nhất hắn cũng
có phần, bất quá, chỉ sợ không chỉ có một mình hắn, trong phủ, những
người khác cũng không có ý tốt gì.
Quay đầu nhìn Trương ma ma, nói: “Từ nay về sau, ngươi giúp ta trong
coi ngoại viện cùng một vài nha đầu nhị đẳng a, hôm nay, trước mắt nhị
thiếu gia không có người hầu, ngươi đi đại thông viện , giúp ta nhìn một cái, xem có ai phù hợp không? Nếu có, thì chọn đỡ hai người đi.”
Trương ma ma vừa nghe xong thì mừng rõ, cúi người hành lễ với Cẩm
Nương, nói: “Nhị thiếu phu nhân, ngài yên tâm, nô tỳ đối với đại thông
viện rất quen thuộc, nhất định sẽ chọn cho ngài vài người thành thực
đến.”
Cẩm Nương cười cười, tiện tay thưởng cho nàng hai mươi lạng bạc, để nàng lui xuống.
Tú cô thấy Trương ma ma đi xa rồi mới đến trước mặt Cẩm Nương, nhíu
mi hỏi: “Thiếu phu nhân có phải là không tín nhiệm nô tỳ nữa rồi không?
Như thế nào…”
Cẩm Nương nghe xong, lắc đầu than nhẹ, kéo tay Tú cô nói ra: “Ai, hôm nay, ta, trừ ngươi cùng Tứ nhi ra, thực không biết phải tin tưởng ai.
Trong phòng bếp không sạch sẽ, ta cũng không thể một lần đem toàn bộ
người trong nội viện này thay đổi, hôm nay chỉ xử trí Ngọc nhi, liền dẫn tới không ít người đến ầm ĩ, nếu là lại xử lý toàn bộ, sợ là càng khiến nhiều người đến xem. Ta cũng vậy, bị huyên náo đến mệt mỏi, phải đổi
lại biện pháp thử xem a. Trương bà tử này ta thấy, không cùng một loại
người như Ngọc nhi, vừa rồi ta thử qua nàng, nàng cũng không đối với
Ngọc nhi có nửa điểm tâm tư bảo hộ, hôm nay cũng không biết nàng có thể
tin tưởng hay không. Trước hết tạm cho nàng cách xa phòng bếp nhỏ, đổi
lại rồi tính sau, từ nay về sau, cái phòng bếp nhỏ này là phải dựa nhờ
vào ngươi, bốc thuốc trị bệnh a.”
Tú cô ngây ngốc, nghe ý tứ Cẩm Nương đến đây, thì tâm không khỏi đau
xót, vỗ vỗ tay Cẩm Nương nói: “Cam thảo này thật sự có vấn đề sao?”
Cẩm Nương nghe xong, gật nhẹ đầu, bi thương nhìn Lãnh Hoa Hiên đang
chơi cùng Lãnh Hoa Đình trong phòng, giọng nói tang thương: “Đó là hại
thiếu gia, bọn họ… Ước gì thiếu gia vĩnh viễn không thể đứng dậy là tốt
rồi… Đều là cốt nhục với nhau a, quyền thế cùng tiền tài chẳng lẽ thực
trọng yếu như vậy sao?”
Tú cô nghe xong liền đem Cẩm Nương ôm vào trong ngực, giọng nói nghèn nghẹn: “Lúc trước bản thân mình chẳng phải nhận hết khổ sở sao? Tại Tôn gia, mấy người con vợ cả, có người nào coi ngươi là thân nhân cốt nhục, nên phải sớm nhìn thấy rõ rang mới đúng, tại trong nhà cao cửa rộng
này, có thủ đoạn mới là bảo vệ tốt nhất, ngươi không thủ đoạn, người
khác cũng ám hại ngươi, chỉ khi ngươi ác hơn mới có thể không bị hại
nha, thiếu gia… Thật là đáng thương.”
Cẩm Nương cười khổ, nói với Tú cô: “Từ nay về sau trong phòng bếp vẫn giống như trước, mỗi ngày đều phải có cá chép, nhớ kỹ, ngàn vạn lần
không thể bớt đi.”
Tú cô nghe xong rất khó hiểu, nhưng Cẩm Nương cũng không giải thích,
mà nói với nàng: “Hai mắt người nên mở to chút a, cho thiếu gia ăn cái
gì, hầm cách thủy đồ ăn nào, người tự mình nhìn xem đi, đừng để chuyện
xui xẻo xảy ra nữa.”
Tú cô, trên mắt quẫn bách, rất không tự nhiên lui xuống. Cẩm Nương
lại lắc đầu, Tú cô, mặc dù trung thành, nhưng vẫn quá cứng nhắc, có một
số việc không nên để chính mình nhìn thấu như thế, chuyện trong phòng
này chỉ dựa vào Tứ nhi thôi thì thật đúng là không đủ chiếu ứng a.
Đang âm thầm phiền não thì Phong nhi cầm trong tay một loạt các sợ tơ màu đi tới, Cẩm Nương nhìn mơ hồ, hỏi: “Ngươi cầm nhiều chỉ như vậy làm gì?”
Phong nhi liền cười, thì thầm bên tai Cẩm Nương: “Cho thiếu gia chơi
nha, thiếu gia đã muốn chơi đùa thì phải giống như bộ dạng chơi đùa
phải không?”
Cẩm Nương nghe được chấn động, ánh mắ lập tức trở lên sắc bén, nắm chặt tay Phong nhi nói: “Ngươi đã nhìn ra?”
Phong nhi tái mặt, mấp máy miệng nói: “Thiếu phu nhân cũng không tin
Phong nhi sao? Lúc trước khi cho Phong nhi đi theo, lão thái thái đã hạ
mệnh lệnh rõ ràng, nô tỳ sinh là người thiếu phu nhân, chết là quỷ của
thiếu phu nhân, không được đối với thiếu phu nhân có nửa điểm đối
nghịch, bằng không, cha nương nô tỳ còn có các ca ca có thể sẽ không có
kết cục tốt.”
Cẩm Nương nghe xong, lúc này mới thả tay nàng, trong nội tâm ấm áp,
chậm rãi nói: “Không phải ta không tin ngươi, chỉ là việc này quá mức
nghiêm trọng, ta không thể không phòng, ngươi đã có thể nhìn ra gia… là
giả vờ, vậy ngươi cũng phải biết, trong phòng này có bao nhiêu ánh mắt
đang ngó chừng gia, hắn đã thành như vậy, những người kia còn không chịu buông tha hắn, cho nên, việc này không thể có nửa điểm qua loa, đi
thôi, từ nay về sau ngươi thay vị trí Ngọc nhi, bắt đầu phục vụ cuộc
sống hàng ngày của gia.”
Phong nhi nghe xong mỉm cười, cúi người hành lễ, nói: “Kỳ thật Mãn
nhi cùng nô tỳ đồng dạng, sớm đã nhìn ra, chỉ là đều giả không biết mà
thôi.”
Lời này làm Cẩm Nương nghe xong hãi hùng khiếp vía, vội vàng hỏi
thăm: “Này, những người khác trong viện thì sao? Cũng phát hiện sao?
Điều này có thể gây phiền toái.”
Phong nhi nhanh chóng an ủi nàng, nói: “Không có a, Ngọc nhi kia phục vụ thiếu gia nhiều năm như vậy cũng không biết gia là giả vờ, nàng quả
thật cho rằng thiếu gia là người đần, nô tỳ đã sớm thấy Ngọc nhi có vấn
đề, chỉ là không bắt được chứng cớ, cho nên mới không báo cho ngài, dù
sao nàng cũng là người trong phòng này lâu năm, thiếu gia lại còn tin
tưởng nàng, nếu như nói sai, ngược lại sẽ thành nô tỳ kiếm chuyện gây
sự.”
Cẩm Nương nghe xong không khỏi xem trọng Phong nhi, vui mừng nói:
“Làm rất tốt, sẽ có chỗ tốt cho ngươi, ngươi cùng Mãn nhi là người lão
thái thái cho, ta tự nhiên là tín nghiệm, đi thôi, đem kim tuyến cho
thiều gia chơi đi.”
Lãnh Hoa Hiên sau khi ở cùng Lãnh Hoa Đình, hai người, chơi hơn nửa
canh giờ, mới đứng dậy cáo từ, lúc gần đi, lưu luyến không rời, nhìn
Lãnh Hoa Đình nói: “Nhị ca, sáng mai sau khi tan học, ta lại đến chơi
cùng người.”
Lãnh Hoa Đình cười sáng lạng, cùng hắn phất phất tay nói: “ Sáng mai chúng ta không chơi cái này, đánh cờ đi.”
Lãnh Hoa Hiên vừa cười vừa nói: “Tốt, chỉ là lúc đó nhị ca cần phải nhượng Tiểu Hiên một quân cờ mới được.”
Lãnh Hoa Đình cười đáp ứng, trong mắt phượng đẹp đẽ tràn đầy ý cười
hồn nhiên, chờ Lãnh Hoa Hiên ra khỏi cửa, nụ cười của hắn liền thu vào,
nhìn về hậu đường hét lớn: “ Nương tử ngu ngốc, ta muốn trở về phòng.”
Cảnh báo: có Hot 16+
Cẩm Nương lau miệng, từ hậu đường đi ra, oang oang nói: “Ta ngu ngốc ở đâu, hôm nay rõ ràng chàng có huynh đệ thì không cần nương tử nữa, còn
có mặt mũi nói ta.”
Lãnh Hoa Đình cũng không có lên tiếng, chỉ một mực đi nhanh vào bên
trong, vào phòng, Cẩm Nương biết rõ trong lòng hắn còn rất nhiều nghi
vấn, nên liền phân phó Tứ nhi nói: “Một lát nữa mang nước nóng vào trong phòng, ta sẽ giúp gia tắm rửa.”
Tứ nhi lên tiếng đáp rồi đi ra. Cẩm Nương liền đóng cửa phòng, vì
trong phòng có cửa ngầm đưa nước, mà vào trong phòng để người khác không quấy rầy bọn họ.
“Ngọc nhi đến cuối cùng đã làm cái gì? Lần này nàng có thể nói cho ta biết rồi chứ.” Lãnh Hoa Đình từ đằng sau cánh cửa nhân tiện hỏi.
Cẩm Nương nghe xong thì phá lên cười, nghiêng đầu hỏi hắn: “Chàng
cũng không biết là chuyện gì, sao lại giúp đỡ ta đi chỉnh nàng? Không sợ ta cố ý hãm hại nàng sao?”
Lãnh Hoa Đình cong môi, lấy một tay kéo nàng, rồi chọc chọc vào trán
nàng nói: “Nàng làm thế không phải là hãm hại người sao? Trước mắt ta mà hãm hại nha đầu thiếp thân của ta, nàng nói lý do a?
Cẩm Nương nghe xong thở ra, mở miệng nói: “Chàng đau lòng à?”
Lãnh Hoa Đình nghe được thì trì trệ, nhéo mũi nàng nói: “Đau lòng vì
nàng chỉ đánh nàng ta hai mươi gậy, sáng mai lại đánh nàng ta thêm hai
mươi gậy nữa a, miệng nàng này sẽ không đáng ghét như vậy, nói đi, có
phải là phát hiện nàng ta động tay động chân vào đồ ăn của ta không?”
Cẩm Nương nghe xong trong lòng đau xót, nàng vốn không muốn nói rõ
với hắn, sợ sự thật sẽ làm tổn thương hắn. Nàng cũng biết rõ, hắn bề
ngoài tuy lạnh lùng, tàn bạo và nóng nảy, nhưng trong lòng lại yếu ớt,
ôn nhu đến mức nào, hồn nhiên cùng hỗn trướng, tất cả, đều là giả vờ để
tự vệ, hắn rất hi vọng người khác thiệt tình quan tâm cùng bảo vệ, nhưng mà… Quanh mình khắp nơi lại đầy âm mưu, từng bước đều là hố bẫy, khiến
hắn không thể không lạnh lòng, thu lại tình cảm, thế nhưng, sớm chiều ở
chung, lại cùng nhau chơi đùa, mỗi ngày cùng họ tiếp xúc thân mật thì
vẫn có vài phần tình cảm, nhưng lại không biết, đám người này mỗi ngày
đối với hắn ôn nhu tìm mọi cách che chở, cũng để đối với hắn hạ độc, nói ra hắn làm sao chịu nổi chuyện này a.
“Tướng công, từ nay về sau, chàng không cần phải ăn cá chép, cam thảo cùng cá chép tách nhau ra, thì nửa phần độc tính cũng không có, nhưng
nếu hợp cùng một chỗ, thì là độc dược, sở dĩ độc tố của chàng khó tống
sạch ra ngoài, hơn nữa, càng ngày càng nghiêm trọng, chính là do chàng
mỗi ngày đều uống thuốc độc, chàng hiểu được chứ?”
Câm Nương nói xong, trong lòng đau đớn, rồi lại không đành lòng,
nhưng cũng phải nói cho hắn biết chân tướng, hắn là người bị hại, chỉ có biết chân tướng mới có thể làm cho hắn càng đề cao cảnh giác.
Lãnh Hoa Đình sắc mặt rất bình tĩnh, như là người bị độc kia làm hại
căn bản không phải hắn, chỉ là trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, hai tay nắm
chặt, các đốt ngón tay rung động kẽo kẹt. Cẩm Nương biết rõ trong lòng
hắn đang đau đớn, đang phẫn nộ, nàng đứng lên, đem đầu hắn ôm vào trong
lồng ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn nói: “Từ nay về sau, ta sẽ
không cho các nàng ấy dễ dàng gia hại đến chàng nữa.”
Lãnh Hoa Đình, ở trong lòng nàng, hít sâu một hơi, tâm tình chậm rãi
hồi phục nhưng nổi giận, ngẩng đầu lên nói: “Nàng nói xem, hắn có thể
lại đi giết Ngọc nhi diệt khẩu hay không?”
Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, nàng vẫn không nghĩ tới việc tra
xét này, bất quá, nghĩ lại cũng cảm thấy sẽ không, “Ta chỉ nói là Ngọc
nhi trộm đồ thôi, nghĩ lại, hẳn là hắn sẽ đi tìm Ngọc nhi hỏi sự tình, A Khiêm đâu rồi, hai người kia xử lý ra sao?”
“Không cần A Khiêm, đêm nay ta chính mình đi.” Lãnh Hoa Đình kéo dài
ánh mắt, nói: “Từ nay về sau, loại chuyện này nàng phải kịp thời nói cho ta biết, ta không thể… để nàng đơn độc chiến đấu vất vả.’’
Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình: “Chính chàng đi? Chân của chàng?’’
“Nương tử ngu ngốc, nàng đã quên chuyện ở Trữ vương phủ rồi sao? Hoặc là, nàng còn muốn lên cây cao dạo chơi nữa?” Lãnh Hoa Đình nhanh chóng
cười nói.
Cẩm Nương lập tức nhớ lại chuyện hắn trêu cợt mình như thế nào, thì
duỗi hai tay ra nhéo chặt lỗ tai của hắn: “Chàng không nói ta còn không
nhớ rõ, lúc trước lấy ta làm người để đùa giỡn, hừ, xem hôm nay ta ta
đòi lại lỗ lã của ngày đó như thế nào.” Hai tay xê dịch, đang muốn nhéo
hắn.
“Ôi….” Lãnh Hoa Đình đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, Cẩm
Nương nghe được lại càng hoảng sợ, nào còn nhớ chuyện muốn phạt hắn,
nhanh chóng từ trong lòng hắn đứng dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi: “Đau ở đâu, tướng công, chân sao? Hay là độc tính của chàng
lại phát tác?”
“Chân đau…. Ôi… Bụng cũng đau nhức… Ách, ngực cũng đau nhức, nương tử, cho nàng sờ…”
Khuôn mặt xinh đẹp của hắn hiện chút hồng, đôi mi dày, thanh tú nhíu
chặt lại, cặp mắt phượng yêu mị kia lúc này trong suốt, vừa vô tội nhìn
Cẩm Nương thiết tha như hài tử với vẻ tội nghiệp vô cùng, Cẩm Nương nhìn thấy trong lòng run lên, liên tục không ngừng giúp hắn ấn chân, một hồi lại ấn bụng, vuốt ngực, gấp đến độ mồ hồi cũng đổ ra luôn.
Bàn tay bé nhỏ ở trên người hắn lục lọi một hồi, vừa đau lòng vừa khổ sở, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: “Tại sao có thể bị đau đớn, không
phải đã phát tác qua lần thứ nhất rồi sao? Có phải là thuốc xảy ra vấn
đề gì không, vẫn là … Cam thảo, đúng, cam thảo nha, chén tổ yến hôm qua
có bỏ thêm cam thảo, ta không nên để cho chàng ăn…” ,thì thào, lẩm bẩm,
chỉ lo giúp hắn xem xét thân thể, lại không biết bàn tay bé nhỏ của mình chạm đến chỗ nào thì chỗ đó đều bị châm lửa.
Tiếng thì thầm nho nhỏ nghe vào lỗ tai hắn lại như tiếng vang động
lòng người, bàn tay nhỏ bé thổi lên ngọn lửa sắp sửa làm hắn cháy, lửa
nóng như bao trùm toàn thân, chỉ một lát Lãnh Hoa Đình liền cảm giác
miệng đắng lưỡi khô, bản năng trong thân thể bị nàng khơi dậy biến hóa,
như lửa từ không trung tràn vào, vừa không cách nào dập tắt được vừa
không thấy phương hướng đột phá, làm toàn thân hắn nóng lên..
“Nương tử…” trong cổ hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, làm như bị đè
nén, lại như là thống khổ, Cẩm Nương nghe được lòng lại càng phát hoảng
lên, “Tướng công, tướng công, chàng… Rất khó chịu sao? Làm sao bây giờ,
có muốn lên trên gường vận công áp chế một chút hay không?”
Trên gường? Từ này giống như lửa cháy đổ thêm dầu, làm Lãnh Hoa Đình
như cháy bùng lên, “Tốt… Đi trên giường, nương tử… Ta lạnh…”
Lạnh? Rõ ràng sờ thấy nóng rất thế nào lại thành lạnh? Sợ là nhiễm
bệnh thương hàn nha, sốt rét rồi, Cẩm Nương càng gấp gáp, phụ giúp hắn
đến bên gường, liền thấy Lãnh Hoa Đình sờ loạn trên y phục của bản thân, không phải lạnh sao? Vì sao còn muốn cỡi quần áo? Nhưng tay nàng vẫn
không tự chủ, giúp hắn cỡi, nhìn thấy hắn mồ hôi đều túa ra, thì cởi ra
cũng tốt, đừng để mồ hôi làm ẩm ướt nội y, một hồi ra gió lại nhiễm
bệnh.
Hắn, rất nhanh chỉ còn áo đơn, trong miệng vẫn không ngừng kêu: “Nương tử… Lạnh quá, nàng… Nàng ôm ta một cái.”
Cẩm nương nghe xong nhanh chóng đi ôm hắn, trong nội tâm vừa sợ lại
lo lắng gần chết, nhưng một tay của hắn lại không an phận mà xé rách y
phục của nàng ra, Cẩm Nương liền giật mình, không phải hắn bị sốt đến hồ đồ chứ, nên liền thăm dò cái trán của hắn, thật sự là rất giống bị
phỏng a, thân thể của hắn tựu như một đám lửa đang cháy bừng dậy, mà hắn lại còn đang nói lạnh?
Đầu óc Cẩm Nương xoay chuyển nhanh chóng, đang suy nghĩ xem hiện
trạng này của hắn là bệnh gì, thì áo ngoài sớm đã bị hắn giật ra, chỉ
còn một kiện quần áo trong.
Hắn đem nàng ôm càng chặc hơn, dán tiến lồng ngực, như muốn đem thân
thể của nàng cùng hắn hòa hợp làm một, vừa lại như sợ nàng bay mất, Cẩm Nương bị hắn ôm đến một thân nóng bức đầy mồ hôi.
Đôi mắt phượng của hắn mê ly, trong mắt ánh sáng chói lọi xoay nhanh, rặng mây đỏ trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẽ đẹp đến mị hoặc, đôi môi
bóng loáng mềm mại, hiện ra ánh sáng nhạt nhu hòa, cả người càng thêm
sặc sỡ loá mắt, Cẩm Nương thấy giật mình ngây mắt, rốt cuộc ánh mắt cứ
dán chặt trên mặt hắn mà không di chuyển được, tim đập thình thịch liên
hồi, cảm giác toàn thân như có một vòng lửa chạy quanh.
Tay của hắn tiếp tục dán chặt trên áo đơn sau lưng nàng, thanh âm
rách của vải vóc khiến hắn càng thêm phấn khởi, da thịt thắng tuyết lộ
ra trong không khí, bỗng nhiên lúc này có một mùi thơm thoang thoảng bay ra, thì môi của hắn đã kéo lên, hai bàn tay to lớn duỗi thẳng chiếm hữu lấy cặp ngực như trái đào nhỏ thanh tân của nàng, rồi nhẹ nhàng vuốt
ve, lập tức đầu óc Cẩm Nương bị trúng một kích, lý trí còn sót lại trong một giây cuối cùng nàng đã suy nghĩ: hắn không phải là trúng xuân dược
chứ…?
Hai bên kịch liệt dây dưa , Cẩm Nương bị hắn hôn đến tâm thần lơ
lửng, mà hắn chỉ vừa chạm vào da thịt bóng loáng mịn màn của nàng, thì
càng phát ra kích động bành trướng, hôn môi và ôm chặt rất khó giải đi
đoàn lửa trong lòng hắn, nên liền xoay người một cái, thân hình thon dài tráng kiện kia liền nằm ở trên người của nàng, môi theo dọc theo cái mỹ lệ của nàng một đường hôn xuống phía dưới.
Chỉ khẽ chạm vào cổ, như mang theo dòng điện làm toàn thân nàng tê
dại, trong cổ họng nhịn không được mà bật ra một tiếng yêu kiều, làm hắn nghe xong thân thể càng căng cứng, động tác của hai tay càng nhanh hơn, đôi môi lại ở trên thân thể mềm mại của nàng mà dao động, khắp nơi châm lửa, Cẩm Nương chỉ cảm giác mình như bị đặt trong một cái lò, ấm áp
sáng rực, ngứa ngáy khó nhịn, cả người như sắp bị hòa tan.
Nàng mạnh mẽ quơ quào lung tung nghĩ phải tìm được nơi đột phá, mà
hắn thì lại luôn châm lửa tưới dầu, mà không có động tác nào thực hiệu
quả, nàng nhịn không được muốn tại trên người hắn tìm kiếm an ủi, nên
bàn tay nhỏ bé hồ đồ sờ trước ngực cường tráng của hắn, hành động này
tựa như đốt kíp nổ, hắn cảm thấy mình sắp nổ tung tồi, nên mạnh mẽ giữ
lại một điểm tỉnh táo cuối cùng hướng phía dưới người nàng mà tìm kiếm,
ẩm ướt, như đang mời gọi hắn vậy, hắn rốt cuộc khó nhịn tình cảm mãnh
liệt, hai chân nhún một cái, chen vào giữa hai chân nàng…
Khi kích thước lưng áo của hắn trầm xuống, Cẩm Nương liền cảm giác
được một trận tê liệt đau đớn, nhướng mày, kêu thét một tiếng, Lãnh Hoa
Đình lại càng hoảng sợ, nhanh chóng dừng lại động tác, thân thể căng
cứng, cúi người hôn môi nàng, vừa nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve, lại vừa ở
bên tai nàng nhẹ lẩm bẩm: “Nương tử, đừng sợ, chúng ta… Biến thành nhất
thể được chứ?”
Thanh âm của hắn thuần hậu ôn nhu, như rượu ngon làm cho nàng mê say, như hoa hương thấm vào tim gan nàng, lại như cát khẽ chảy trên thân
thể, giống như nước nhỏ từng giọt từng giọt một, vừa giống bài ca của
mưa, đồng thời làm cho thân thể nàng nhẹ nhuyễn, ý chí cũng theo hắn
phiêu đãng bay cao…
Xem nàng không còn khẩn trương nữa, hắn khẽ giật giật thân thể, cảm
giác bỏng rát giảm bớt rất nhiều, rồi khoái hoạt liền ào đến như dòng
điện chạy, Cẩm Nương nhịn không được mà than nhẹ: “Tướng công… Tiểu
đình…”
Trên gương mặt tinh sảo của Lãnh Hoa Đình tràn ra một nụ cười mê
người, từ từ giao động nhanh hơn, nhưng bất đắc dĩ thân thể phía dưới
quá mức trẻ trung, hắn sợ làm bị thương nàng, nên cố nén ngọn lửa sắp
bùng nổ trong cơ thể, làm cho động tác chậm, ôn nhu dỗ dành lấy nàng, ai ngờ nàng tựa hồ thấy chưa đủ, thon dài hai chân nhất lên, quấn lấy eo
của hắn, thân thể khẽ uốn éo, “Tướng công… Khó chịu…”
Giống như chiếm được lệnh đặc xá, vừa như con ngựa hoang thả dây cương, hắn buông thả điều khiển, tự động mãnh liệt vận động…
“Tướng công… Chậm… Chậm một chút…”
Mồ hôi của hắn nhỏ xuống làn da trắng như tuyết của nàng, động tác
ngừng lại, cuống họng khàn khan nói: “Chậm… Không được, nương tử, chúng
ta… Cùng nhau…”
Cẩm nương chỉ cảm giác mình như bị đặt trong một vũng suối nước nóng, theo hắn chìm chìm nổi nổi, vừa như bị vứt vào giữa không trung, cảm
thấy cực độ khủng hoảng, lại cực độ hưng phấn, thân thể và đem linh hồn
nàng dẫn dắt vào mãnh đất, dần dần bị lạc mất chính mình ở trong lòng
hắn.
Cẩm Nương tỉnh lại trong cảm giác toàn thân đau nhức, thử nhúc nhích
thân thể một chút liền cảm giác toàn thân như muốn rời ra từng mảnh,
nhưng đầu óc thì lại cực kỳ tỉnh táo, vừa mở mắt ra, liền chứng kiến
dung nhan đang ngủ của Lãnh Hoa Đình, trong sáng hồn nhiên như trẻ nít.
Đến hiện tại nàng còn chưa hiểu, ngày hôm qua chuyện gì đã xảy ra, mơ mơ màng màng, chỉ biết là hắn nói đau nhức, nói lạnh, sau đó chính mình gấp gáp lo lắng, như hiện tại nhìn thấy hắn sắc mặt rất bình thường,
như một con mèo lười biếng được thoả mãn.
Giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời cao chiếu, trời ạ, giờ thìn đã sớm qua, mà không có đi thỉnh an cho vương phi, nàng gấp gáp muốn đứng
lên, thì áo ngủ bằng gấm vừa trợt, nàng mới phát hiện mình trần như
nhộng, đưa tay tìm tòi một chút, thì người nào đó cũng đồng dạng giống
nàng, cái chỗ khó chịu trong thân thể rốt cục làm cho nàng hậu tri hậu
giác hiểu rõ, ngày hôm qua người nào đó rốt cuộc đã làm chuyện gì.
“Tướng công!” Nàng đã quên luôn e lệ, vì người nào đó quá mức hèn hạ, lại dùng bệnh để lừa gạt nàng, hại nàng lo lắng một trận.
Lãnh Hoa Đình đã sớm tỉnh, chỉ là giả vờ nhắm mắt, lại nghe xong ngữ
khí bất thiện, thì mắt phượng khẽ nâng, vừa chạm vào một cái liền không
thể thu hồi, con ngươi trong trẻo kia như có đám lửa cháy, Cẩm Nương khẽ giật mình, nhanh chóng chui lại vào trong chăn, hai tay ôm ngực, lúc
này mới biết được xấu hổ, giận liếc hắn nói: “Ngươi… Làm sao ngươi… Như
thế nào…” Rốt cuộc cũng là người chưa từng trãi, nên có ít lời nói vẫn
nói không ra, mà cánh tay dài của hắn đã giơ lên, đem nàng ôm lại vào
trong ngực, “Ngủ tiếp nhé, nương tử.”
Trong nội tâm Cẩm nương căm tức, tay chống đỡ ở trước ngực, cùng hắn
bảo trì cự ly, trừng mắt với hắn nói: “Chàng gạt ta, chàng bại hoại lại
dám gạt ta, xem ta không…”
“Nương tử…” Tuấn dung lười biếng của hắn đột nhiên thoáng cái suy
sụp, ủy ủy khuất khuất chu miệng, trong con ngươi đẹp đẽ rất nhanh đã
nổi lên hơi nước, mềm mại đến chịu không nỗi, cùng ánh mắt yếu đuối vô
tội như tiểu động vật bị kinh hãi, Cẩm Nương tim run lên, lại một lần
nữa bại trận, nàng vô cùng chịu không được nhất chính là bộ dáng này của hắn, giống như đêm qua chính nàng đã xâm phạm bắt buộc hắn vậy, bất đắc dĩ than thở hai câu, rồi trong nội tâm vẫn lo lắng ngày hôm qua có phải là hắn trúng xuân dược gì gì đó hay không…
Nào biết đôi mắt ngây thơ trong suốt kia bỗng hiện lên ánh sáng rồi
khẽ lật người đè lên trên người của nàng, lại một lần nữa đem nàng ăn
vào bụng .
Tú cô hôm nay rất kích động, buổi tối hôm qua nàng một mực đứng ở bên ngoài phòng của thiếu phu nhân, nên động tĩnh trong phòng tự nhiên là
nghe được, cuối cùng đã viên phòng rồi, điều này đã làm cho nàng lo lắng thật lâu, ngay hôm qua nhị phu nhân còn phái người đến tìm nàng hỏi qua việc này, nhị phu nhân một mực cũng lo lắng, a di đà Phật, cuối cùng đã tu thành chính quả , một hồi phải cho người đi báo tin cho Nhị phu nhân biết a.
Ai nha, ga giường cũng không cần đổi, dù sao vương phi cũng đã đợi
hơn một tháng rồi, một hồi còn phải mời yến hỉ ma ma đến nữa, a, đúng
rồi, phải chưng cách thủy chút ít thuốc bổ, lần đầu tiên thì nên bồi bổ
mới được.
Đang tại ở trước cửa phòng đi qua đi lại, thì bên ngoài có tiểu nha
đầu báo lại, Ngọc Bích cô nương bên người vương phi đến đây, Tú cô
nhanh chóng cười tươi đi ra đón, Ngọc Bích kỳ quái nhìn xem buồng trong
nhưng thấy cửa đang đóng rèm, thì nhỏ giọng nói ra: “Tú cô, nhị thiếu
phu nhân bị bệnh sao?”
Tú cô nghe xong cười một tiếng, ghé vào tai nàng nói ra: “Việc vui , ta đang muốn đi bẩm với vương phi, hôm qua viên phòng rồi…”
Ngọc bích nghe xong mặt đỏ lên, nhưng lại khó nén sắc mặt vui mừng,
bề bộn gật đầu nói: “Vậy đừng làm phiền bọn họ, để cho bọn họ nghỉ ngơi
nhiều một chút, ta phải đi về bẩm báo với vương phi.” Nói xong, thì mặt
đỏ hồng mà đi.
Trong phòng truyền đến Cẩm Nương gọi, Tú Cô liên tục không ngừng bảo bà tử chuẩn bị nước ấm đi nhĩ phòng, để hai người tắm rửa.
Sau nửa canh giờ, Tứ Nhi mới vén rèm vào phòng, Tú Cô cũng đi vào
theo, thấy Cẩm Nương cùng thiếu gia hai người đều ngồi trong phòng, cùng ngày thường không có gì khác biệt, chỉ là thiếu phu nhân thì thần sắc ủ dột, bộ dạng miễn cưỡng lại vô lực, mà thiếu gia thì khóe mắt vểnh lên, con mắt đầy ánh sáng xuân, một bộ dáng tinh thần sảng khoái, Tú Cô nhìn không khỏi hé miệng cười, bảo Phong nhi tiến đến chải đầu cho thiếu
gia, còn mình thì đi trải giường chiếu, quả nhiên thấy một vết máu loang lổ, thì trong lòng vui vẻ, vụng trộm đem cất kỹ.
Cẩm nương khóe mắt liếc một cái thấy được động tác của Tú Cô, liền
biết nàng đích thị là minh bạch chuyện tối ngày hôm qua, thì không khỏi
xấu hổ đỏ mặt, vừa nhấc mắt, lại chạm vào đôi thâm tình của mắt Lãnh Hoa Đình, dịu dàng đến sắp chảy ra nước, hiện tại trong phòng đang đầy
người, hắn cứ nhìn qua như vậy, không sợ người cta hê cười sao? Cẩm
nương càng thẹn đến muốn chui xuống đất, nguýt mắt không nhìn tới hắn.
Không bao lâu, vương phi liền ban thưởng, một hộp một hộp đồ chồng
chất cao bằng người, Tú Cô cười cất kỹ từng cái, Cẩm Nương thấy thế thì
cương quyết đem đầu làm ổ trong vạt áo, liền đầu cũng không dám ngẩng
lên xuống.
Trong phòng làm ầm ĩ một hồi, vương phi lại sai Ngọc Bích tới hỏi:
“Hôm nay nguyên là Dụ Thân Vương phủ mời tiệc, vương phi bảo nô tỳ hỏi
nhị thiếu phu nhân, ngài còn đi không?”
Là sợ nàng thân thể không khỏe, không có phương tiện đi thôi, nghe
nói trên thiệp là mời nàng, lại là lần đầu tiên cùng vương phi xuất môn, nên Cẩm Nương có chút do dự rồi nói: “Tỷ tỷ trở về chỗ nương, nói ta
đến liền.”
Nói xong, bảo Tứ Nhi một lần trang điểm ăn mặc cẩn thận, rồi chọn một thân áo dài màu nhạt, bên hông xẻ hai tà, trên mặt gấm có thêu kim
tuyến, hai bên tà áo có thêu hoa văn, như hoa rơi trên váy, đầu thì chải lấy búi tóc Oa luân (*), cài một cây trâm ngọc bích nạm vàng cùng kim
bộ dao, trên trán đeo một chuỗi trân châu phủ xuống, cả người nhìn xem
nhẹ nhàng khoan khoái xinh đẹp, Lãnh Hoa Đình nhìn xem thì ngưng mắt,
kéo quần áo của nàng nói: “Y phục này xấu muốn chết, thay đổi.”
Cẩm nương nghe được khẽ giật mình, quay đầu nhìn Tứ Nhi cùng Phong
nhi vài cái, Tứ Nhi che miệng cười, cũng không có lên tiếng, Phong nhi
đương nhiên cũng phát hiện ánh mắt của nàng, nhưng lại quay đầu nhúng
vai, Cẩm Nương không khỏi nổi giận, tiến lên vài bước bắt lấy cái mũi
đẹp của hắn hung ác vặn một chút, “Ở đâu mà xấu , hàng ngày cái miệng
thúi của chàng không nói ra được một lời hay, ta cứ mặc cái này đi ra
ngoài đó.”
Lãnh Hoa Đình bị nàng tóm đến cái mũi ngứa, cũng không phủi tay của
nàng ta, nhưng lại đáng thương giật giật ống tay áo của nàng nói, ủy
khuất bỉu môi nói: “Nương tử, ta không muốn nàng mặc cho người khác xem, mặc bộ phấn hồng như hôm qua đi a, trắng trong mà thuần khiết .”
Cẩm nương mặc kệ hắn, đột nhiên lại nhớ tới chuyện Ngọc nhi, ghé vào
lỗ tai hắn nói ra: “Hôm qua cũng không biết có người đi tìm Ngọc nhi
không?”