Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 72: Chương 72: Âm Thầm Hạ Độc




Editor: Huynhnhu142

Chẳng qua là thân thể nàng suy yếu, hơn nữa không có luyện võ cùng tu luyện linh lực, cho nên lực đạo rất nhỏ, Cổ ma ma cũng không có bị đá bay.

Nhưng mặc dù lực lượng nhỏ nữa, một bạt tai cùng một cước cũng không nhẹ, Cổ ma ma mặt bị đánh đau đến tê dại, thắt lưng càng bị đá đau đớn dị thường, hé ra mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh thẳng chảy xuống, chỉ vào Vân Thiên Vũ kêu lên.

”Đại tiểu thư, ngươi vậy mà đánh lão nô.”

”Đánh ngươi làm sao vậy? Ngu xuẩn.”

Không phải là ngu xuẩn là cái gì, một lão nô mới tới còn khiêu khích nàng, chẳng lẽ bà ta không thấy Vân Lôi cũng bị nàng chọc tức hộc máu sao?

Nếu như người thông minh nên ngoan ngoãn thu liễm khí diễm, sau đó từ từ tính toán.

Bà ta như vậy rõ ràng là muốn ăn đòn.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Cổ ma ma nói: “Đi, trong sân quỳ hai canh giờ cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép đứng lên.”

Hôm nay nàng sẽ phải giết gà dọa khỉ, để cho mọi người xem một chút, khiêu khích nàng cuối cùng là dạng kết quả gì.

Vân Thiên Vũ nói xong, Cổ ma ma mặt cũng xanh biếc, quay đầu liền xông ra bên ngoài: “Lão nô đi nói cho Hậu gia, đi nói cho lão phu nhân, này việc lão nô không có cách nào làm.”

Vân Thiên Vũ lạnh lùng cười một tiếng, trầm giọng nói: “Muốn tố cáo có thể, trước quỳ sau lại đi cáo, nếu như ngươi dám can đảm không quỳ hai canh giờ?”

Vân Thiên Vũ mâu quang sâu kín nhìn Cổ ma ma, một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng, thật giống như một loại hàn băng mùa đông.

Cổ ma ma hậu tri hậu giác nghĩ đến một chuyện, Đại tiểu thư bây giờ không phải là Đại tiểu thư trước kia, nàng Ly thân vương phi tương lai, hơn nữa còn là Ly thân vương gia thừa nhận vương phi.

Đây cũng là nguyên nhân Hậu gia không có biện pháp động thủ dọn dẹp nàng, mình nếu như không nghe lời của nàng, hậu quả này.

Cổ ma ma mặt đau, thắt lưng đau, nước mắt ào ào chảy, quan trọng là mặt mũi cũng ném sạch sẻ.

Không quỳ bà ta sợ gặp phải Vân Thiên Vũ trả thù, quỳ thì tấm mặt mò này cũng mất.

Nhưng mà cân nhắc đi qua, bà ta vẫn là ngoan ngoãn đi trong sân quỳ xuống.

Cổ ma ma quỳ, toàn bộ người bên trong Tử Trúc hiên đều thấy được, mọi người kinh ngạc đến độ quên khép lại miệng, bất quá trong đó không ít người thật cao hứng, bởi vì Cổ ma ma này luôn luôn ỷ là người của lão phu nhân Hậu gia, không ít khi dễ các nàng, đáng đời.

Vân Thiên Vũ ở trong phòng, Họa Mi có chút bận tâm nhìn Vân Thiên Vũ: “Tiểu thư, Cổ ma ma này nhưng là người của lão phu nhân, chỉ sợ bà ta mang tâm trả thù, sau này.”

Vân Thiên Vũ nhíu mày nhìn Họa Mi một cái nói: “Ngươi cho rằng ta bỏ qua cho bà ta, sau này bà ta sẽ bỏ qua cho ta sao? Loại điêu nô này nên đánh, đánh tới sợ mới thôi, người thiện bị người lấn, mã thiện bị người kỵ.”

Nàng nói xong đi ra ngoài, nghĩ đến cái gì đó dặn dò Họa Mi: “Sau này ngươi cũng không cần sợ người nào, cường thế một chút, gặp chuyện cần thiết động não, không nên để cho mình thua thiệt, mặc khác vì phòng người khác tính toán ngươi, ta quay vè lại chế một chút độc dược, ngươi để trên người phòng thân.”

”Vâng, nô tỳ biết.”

Chủ tớ hai người ra khỏi phòng, đi phòng khách chuẩn bị dùng bữa.

Lúc trước Họa Mi đã để cho một nha hoàn đi bếp phòng bên kia mang đồ ăn sáng đã tới.

Đợi đến Vân Thiên Vũ đi vào, đồ ăn sáng đã bày xong.

Một chén cháo hạt sen mật ong, hột đào tô, chim bồ câu gạo nếp cao, còn có ba loại thức ăn nhẹ.

Mặc dù đồ không nhiều lắm, nhưng rất tinh sảo, cùng so với lúc trước tốt hơn quá nhiều.

Vân Thiên Vũ rất hài lòng, chẳng qua là khi nàng đến mang cạnh bàn, liền ngửi thấy trong chén cháo hạt sen mật ong nhàn nhạt như có như không mùi, người khác có lẽ không cảm giác được, đáng tiếc đối với nàng mà nói, chỉ ngửi một cái liền cảm giác được chén cháo hạt sen mật ong này tình trạng khác thường.

Trong này trừ hạt sen mật ong bên ngoài, còn có cầm hủ cốt hoa cùng Tam Diệp Thanh Đằng, hai loại dược thảo này có thể khiến người thần trí mê muội, sau khi dùng rất nhanh liền sẽ biến thành kẻ đầu óc không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.