Tiêu Dạ Thần ngẩn ra, tỉnh hồn lại, đúng vậy a, hiện tại hắn muốn cố gắng cường đại lên, về phần những chuyện khác, sau này hãy nói đi.
Tiêu Dạ Thần không hề nữa nhìn Tiêu Cửu Uyên, mà quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ cách đó không xa.
Hai mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm thu hồi tầm mắt, đồng thời từ từ nhìn về Vân Thiên Vũ cách đó không xa.
Nữ nhân kia an tĩnh ngồi ở trong đám người, rất giống một nữ nhân bình thường, Tiêu Dạ Thần tại sao lại thích nàng đây.
Lúc này Tiêu Cửu Uyên lại hoàn toàn không có phát hiện ra, chẳng phải chính hắn cũng khắp nơi chú ý Vân Thiên Vũ sao?
Trong đám nữ quyến, tiếng trống đã dừng, hoa hồng rơi vào trong tay của Tô Phi Yên Tô quốc công phủ, Tô Phi Yên chính là trưởng nữ Tô quốc công phủ, trước mắt là nhân vật mà hoàng tử trong triều muốn lấy nhất, sau lưng nàng có Tô quốc công phủ, mà Tô gia ở trong triều cũng không có hoàng tử, cho nên các hoàng tử nếu như có thể lấy được Tô Phi Yên, chính là lôi kéo thành công Tô quốc công phủ.
Được như vậy, phần thắng rất lớn.
Dáng vẻ của Tô Phi Yên dịu dàng xinh đẹp, lông mày nhỏ nhắn mảnh mai, dung mạo tràn đầy phong thái của người trí thức, phong thái của người trí thức khiến cho cả người nàng rất là tao nhã, khí chất như lan.
Nàng xưa nay yêu thích văn chương, cầm kỳ thư họa cũng rất tinh thông, tài nữ nổi danh của Đông Ly quốc.
Hiện tại hoa hồng rơi vào trong tay của nàng, nàng tự nhiên không hãi sợ, đứng dậy, ưu nhã đi tới trong vòng tròn, đưa tay liền tìm thấy một tờ giấy, sau đó lấy ra giao cho nha hoàn Tưởng gia đứng bên cạnh.
Nha hoàn nhận lấy mở ra, kêu lớn: “Tô tiểu thư biểu diễn tài đánh đàn một khúc.”
Trong nhóm nữ quyến lập tức có người hoan hô, vỗ tay cho Tô Phi Yên.
Nam nhân ngồi trong viện, thái tử dẫn đầu vỗ tay, tự nhiên có người cũng muốn cổ vũ, mọi người phụ họa vỗ tay.
Chỉ có Tiêu Cửu Uyên cùng Tiêu Dạ Thần hai người ngồi không động.
Tô Phi Yên bắt đầu biểu diễn tài đánh đàn.
Tiếng đàn du dương tung bay khắp bầu trời yến các, tiếng đàn kia không nói ra được tươi mát vui mừng, thỉnh thoảng như ngọc châu, lúc thì giống như mỹ nhân ngâm xướng, khi thì như thác nước thật nhanh đổ xuống, khi thì như chim diều kêu to, thẳng lên chín tầng trời xanh.
Mọi người ở đây đều nghe say sưa ngon lành.
Vân Thiên Vũ tự nhiên cũng không ngoại lệ, trừ nghe bên ngoài, nàng còn khen thán một câu, tài đánh đàn của Tô Phi Yên quả nhiên cao siêu, không phải người bình thường có thể so được.
Một khúc cuối cùng, dư âm quấn quýt, thật lâu không tiêu tan.
Rất nhanh có người dẫn đầu vỗ tay, sau đó tiếng vỗ tay như sấm.
Tô Phi Yên nhìn thấy hết thảy, trên mặt vui vẻ hiện lên, ưu nhã hướng thái tử cùng các vị hoàng tử phúc thân, sau đó lui xuống.
Tiếng trống lại vang lên, hoa hồng tiếp tục truyền, lần này hoa hồng rơi xuống tay của sử bộ Thượng Thư chi nữ Lục Uyển Nhi.
Lục Uyển Nhi tâm tình không nói ra được kích động, âm thầm quyết định, nhất định phải ở trước mặt Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch biểu hiện thật xuất sắc, nếu như vương gia thích nàng, nàng mà có thể gả vào Tuyên vương phủ làm trắc phi.
Đáng tiếc vận khí của Lục Uyển Nhi lại không được tốt lắm, nàng rút được tờ giấy lại là cầm.
Lục Uyển Nhi cầm kỹ so ra rất kém Tô Phi Yên, cho nên thời điểm nàng đánh đàn, không ít người chỉ chỉ chõ chõ, so sánh nàng cùng Tô Phi Yên, cuối cùng phê bình tài đánh đàn của nàng không đáng giá một đồng tiền, Lục Uyển Nhi nghe bản thân bị phê bình, trong lòng liền tức giận, kết quả liền bị lỗi vài âm, lần này càng không cần phải nói gì rồi.
Lục Uyển Nhi tức đến khóc, ở trong chạy ra ngoài.
Bốn phía không ai để ý tới nàng, tiếng trống lại vang, hoa hồng lần nữa bắt đầu truyền đi, lần này hoa hồng rơi xuống tay Yến Bắc Hậu phủ Yến Thanh Phong.
Yến Thanh Phong rút được tờ giấy là vũ.
Yến Thanh Phong hai lời chưa nói, tại chỗ biểu diễn một bộ Kiếm Vũ, kiếm hoa Đóa Đóa, dáng người thật nhẹ giống như chim yến, một người một kiếm, tự thành một bức họa.