Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1020: Chương 1020: Các đại gia tộc kiêu ngạo




Trong phòng, Vân Thiên Vũ nhướn mày, nàng không hứng thú với việc gia nhập môn phái nào.

Nàng lắc đầu nói: “Ta không có hứng thú gia nhập môn phái nào.”

Nàng nói xong, từ trên giường nhảy xuống nhìn Bùi San nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, xem có thể thể tìm được cách tích điểm tích lũy không. Bởi vì có điểm tích lũy chúng ta mới có thể nhanh chóng vào Tu Linh tháp tu luyện, trước mắt tu luyện mới là chuyện chính.”

Bùi San cũng đồng ý điểm này, gật đầu một cái đứng dậy ra ngoài cùng Vân Thiên Vũ.

Hai người mới ra khỏi phòng Vân Thiên Vũ, liền thấy có người đang dạo bước ngoài cửa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phòng Vân Thiên Vũ, muốn đi vào lại không dám.

Người này chính là Lâm Thanh Dương.

Vì lời nói lúc trước của Vân Thiên Vũ mà trong lòng bất an, bọn họ cùng một hội, đương nhiên không thể xa lạ, huống chi Bùi Khê vẫn là đệ tử của cô cô.

Y lại càng không nên xa lạ với nàng, cho nên Lâm Thanh Dương đến tìm Bùi Khê, muốn nói lời xin lỗi.

Vốn y muốn gõ cửa nhưng lại sợ Bùi Khê không để ý đến y nên nhất thời không biết làm sao.

Không ngờ đúng lúc Vân Thiên Vũ đi ra.

Lâm Thanh Dương nhanh đi tới, nhìn Vân Thiên Vũ giải thích: “Bùi Khê, ta đến nói lời xin lỗi với ngươi, chuyện lúc trước quả thật là ta không đúng, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.”

Vân Thiên Vũ nhìn Lâm Thanh Dương thản nhiên nói: “Ta không trách ngươi, chỉ là cách ngươi xử sự khác ta mà thôi.”

Vân Thiên Vũ nói xong đi ra khỏi viện, không muốn nói nhiều, nhưng Lâm Thanh Dương đi theo phía sau ra ngoài, vừa đi vừa nói.

“Bùi Khê, ta biết ngươi còn đang giận ta, lúc trước quả thật ta sai, thật ra tổ phụ ta cũng luôn nói ta, tư tưởng quá mức nhân từ, đây không phải chuyện tốt gì, sau này sẽ sửa.”

Vân Thiên Vũ dừng lại nhìn Lâm Thanh Dương, bất ngờ thái độ của y lại rất thành khẩn, không hề có tư tưởng kiêu căng của thế gia.

Điềm này trái lại là điểm tốt.

Cho nên Vân Thiên Vũ dừng lại nói.

“Lâm Thanh Dương, Thiên Kình học viện là nơi ăn tươi nuốt sống, nhân từ của ngươi muốn dùng ở đây, nếu không phải ngang ngược một chút, cuối cùng có người hại ngươi, còn nữa thân là lão đại, không thể dùng tư tưởng của ngươi đại biểu cho người khác, giống như lúc trước, rõ ràng tất cả mọi người muốn ở sân tốt, nhưng bởi vì lời ngươi nói cho nên tất cả mọi người đều nhịn.”

“Tiếp tục như vậy, mọi người và ngươi phân tâm rồi, ngươi vẫn lão đại sao? Ngươi là lão đại, ngươi phải vì người khác mưu lợi, cái gì tốt đều phải nghĩ đến những người khác, đừng ẩn nhẫn, ẩn nhẫn là chuyện riêng của ngươi, không phải chuyện của mọi người.”

“Mọi người từ các đại gia tộc được chọn vào, đều kiêu ngạo trong gia tộc, cũng không phải là vì nhẫn nhịn, nếu như vậy cho dù tương lai tốt nghiệp, nói ra cũng là chuyện không có mặt mũi.”

Vân Thiên Vũ chẳng những truyền vào lỗ tai Lâm Thanh Dương, còn truyền lỗ tai những người khác trong viện tử.

Mỗi người trong phòng đều theo bản năng gật đầu, phụ họa Bùi Khê.

Thật ra bọn họ cho rằng Bùi Khê rất thích hợp làm lão đại, khí thế cũng đủ mạnh. Nói thật ra, mặc dù linh lực thiên phú thấp của nàng thấp, nhưng mọi người phục nàng.

Nhưng có Lâm Thanh Dương ở phía trước, bọn họ tự nhiên khó mà nói được gì.

Bên ngoài giọng Lâm Thanh Dương vang lên: “Bùi Khê, ngươi nói rất đúng, sau này ta sẽ thêm vì mọi người suy nghĩ, vậy ngươi đừng giận ta nữa, chúng ta cùng nhau tổng cộng chỉ còn lại mười người, không thể lại phân chia, về sau phải đoàn kết nhất trí.”

“Ngươi đã nhận đồng để ý lời ta nói, ta cũng không cần phải phân chia với mọi người, được rồi, lúc trước là chuyện quá khứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.