Trong tẩm cung, Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn thái hoàng thái hậu một cái rồi nói: “Hôm nay ta đến đây vốn là có ý tốt muốn nói cho bà biết ai là người hại chết tiên đế, nếu bà đã không muốn biết, nếu bà đã nhận định người đó là ta, vậy thì hạ chỉ đi.”
Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài, nhưng nàng cũng không đi vội.
Quả nhiên trên giường lớn, sắc mặt thái hoàng thái hậu thay đổi, bà ta gắt gao nhìn bóng lưng Vân Thiên Vũ, cái gì mà hại chết hoàng đế?
Chẳng lẽ hoàng nhi của bà ta thật sự bị hại chết sao?
Ai? Ai?
Thái hoàng thái hậu vội kêu lên: “Ngươi đứng lại đó cho ta, quay lại, ai gia ra lệnh cho ngươi lập tức quay lại.”
Vốn dĩ Vân Thiên Vũ vẫn chưa định đi, cho nên thong thả quay lại, đứng cạnh giường lớn nhìn thái hoàng thái hậu.
Thái hậu thở hổn hển gay gắt hỏi:
“Lời ngươi vừa nói là có ý gì? Cái gì là có lòng tốt nói cho ta biết ai hại chết tiên đế, chẳng lẽ tiên đế không phải do các ngươi hại chết.”
Vân Thiên Vũ liếc mắt nhìn thái hậu một cái.
“Xin hỏi bà có chứng cớ gì mà nói ta và Tiêu Cửu Uyên hại chết tiên đế, ngược lại là tiên đế mưu hại chúng ta được chưa? Lúc trước chúng ta đã nói với bà và tiên đế, sau khi chúng ta thành thân sẽ rời Đông Ly, các người vẫn không buông tha chúng ta, cuối cùng nhận được kết cục như vậy, còn muốn trách ai?”
Vân Thiên Vũ tàn nhẫn nói, sau đó nhìn thái hoàng thái hậu: “Sở dĩ sức khỏe tiên đế không được tốt là do bị hạ độc mà thôi.”
“Là ngươi hạ độc?”
Sắc mặt thái hoàng thái hậu khó coi nhìn Vân Thiên Vũ, hận không thể cắn Vân Thiên Vũ một cái.
Vân Thiên Vũ nhún vai nói: “Ta không có thủ hạ ở trong cung, không động chân động tay được, đồ ăn của hoàng đế đều có người hầu hạ, bà nghĩ rằng ta muốn ra tay thì sẽ thành công sao?”
“Vậy thì là ai? Là ai?”
“Bà nói xem tiên đế còn sống thì ai sẽ bị uy hiếp nhiều nhất.”
Thái hoàng thái hậu chính là người khôn khéo nhất trong cung, Vân Thiên Vũ vừa nói bà ta đã nghĩ ra đó là ai rồi.
Tân đế vừa kế vị, nếu tiên đế còn sống, với tâm tính của tiên đế, nhất định tiên đế sẽ không để tân đế ngồi vững trên ngôi báu, cho nên người hại chết tiên đế là tân đế.
Vẻ mặt thái hoàng thái hậu lập tức trắng bệch, liều mạng lắc đầu, bởi vì đối với bà ta mà nói thì điều này quá tàn nhẫn.
Tiên đế lại bị chính con của mình hại chết.
Không, bà ta sẽ không bị mắc mưu của nữ nhân này.
“Ai gia không tin chuyện này, ngươi đang lừa ai gia, ngươi muốn mượn tay ai gia để đối phó tân đế, nhất định là tân đế chọc giận các ngươi nên các ngươi muốn xử lý y, nên mới tìm ai gia, ai gia sẽ không để các ngươi được như ý, thủ đoạn mượn đao giết người này, đâu phải các ngươi chưa từng dùng.”
Vân Thiên Vũ nhún vai nói: “Ta không bắt bà phải tin, ta chỉ nói để bà biết, bà có thể tự điều tra, ta nghĩ việc này nếu bà điều tra, nhất định sẽ sáng tỏ.”
“Ta còn có thể nói cho bà thêm một chuyện nữa.”
“Thật ra tiên đế sẽ không chết nhanh như vậy, ta đoán không phải tự nhiên lão ta chết, mà có thể bị người khác giết.”
Vân Thiên Vũ nói xong, thái hoàng thái hậu nhắm mặt lại, trực tiếp ngất đi.
Vân Thiên Vũ nhìn thái hoàng thái hậu một cái, cuối cùng thở dài, xoay người bỏ đi.
Nói thật lần trước nàng cứu tiên đế, chình là vì nể mặt thái hoàng thái hậu.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn ra tay với Tiêu Cửu Uyên.
Người như vậy chết rồi sẽ khiến người khác đau lòng, còn sống lại làm cho người ta oán hận, bởi vì chỉ cần lão ta còn sống, lão ta nhất định sẽ tính kế.