Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1196: Chương 1196: Chàng là thứ nhất ta là thứ hai




“Không sao, nếu không có lòng tin thì coi như đó là một trải nghiệm được rồi, có thể so tài với cao thủ cũng là một chuyện tốt, đối với bản thân mà nói là có thêm kinh nghiệm.”

Khóe miệng của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ hơi nhếch lên.

Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng liếc nhìn người vừa nói, tóm lại người này cảm thấy dáng vẻ của Tiêu Cửu Uyên có vẻ hơi hung ác nên không dám nói thêm gì nữa, quay đầu sang nói chuyện với người ở bên cạnh.

Trong truyền tống trận, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không nói nhiều, hai người nắm chặt tay, im lặng đứng cùng nhau.

Truyền tống trận đi khoảng hai canh giờ thì dừng lại.

Bọn họ vừa ra khỏi truyền tống trận liền thấy rất nhiều người, ba người một nhóm năm người một tổ đi về phía núi Bắc Mang.

Ai ai cũng bừng bừng khí thế, nhưng phần lớn những người đang nói đều nằm trong mười người dẫn đầu của long phụng tranh bá năm ngoái.

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đi theo sau mọi người, đi thẳng về phía núi Bắc Mang.

Trên đường láng máng nghe được chi tiết về long phụng tranh bá.

Long phụng tranh bá hàng năm đều do ngũ cung lục điện chủ trì, long phụng tranh bá tổ chức lần đầu tiên chính là do ngũ cung lục điện đề xướng.

Ngũ cung lục điện đề xướng ra long phụng tranh bá, mục đích là lôi kéo nhân tài cho ngũ cung lục điện.

Cuối cùng long phụng tranh bá lại trở thành một giải đấu vô cùng có ý nghĩa của tây đại lục.

Chỉ cần có thể là một trong những người dẫn đầu của long phụng tranh bá thì sẽ trở thành mục tiêu lôi kéo của các thế lực lớn.

Long phụng tranh bá không chỉ có ngũ cung lục điện lôi kéo người mà nhị hoàng tam vương tứ gia tộc cũng ào tới tranh người.

Tóm lại năm mươi người đứng đầu trong long phụng tranh bá sẽ có được sự lôi kéo của các thế lực lớn, mà mười người đứng đầu tiên càng trở thành mục tiêu tranh giành của các thế lực lớn.

Trong đám người, Vân Thiên Vũ kéo tay Tiêu Cửu Uyên, nhỏ giọng nói: “Không ngờ long phụng tranh bá lại do ngũ cung lục điện chủ trì, lúc trước chúng ta gây thù chuốc oán với Phù Vân cung, nếu để bọn họ phát hiện ra hai chúng ta, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp xui xẻo, cho nên giải đấu lần này chúng ta không thể dùng những đồ mà trước đâu chúng ta đã lấy được, đề phòng người của Phù Vân cung phát hiện, sẽ làm khó chúng ta. Tuy chúng ta không sợ bọn họ, nhưng nếu bọn họ cùng các thế lực khác làm khó chúng ta thì chúng ta sẽ gặp rắc rối.”

Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ nghiêm túc rồi gật đầu: “Được, ta biết phải làm gì rồi.”

Vân Thiên Vũ lại nói tiếp: “Mục tiêu của chúng ta trong long phụng tranh bá lần này là vị trí thứ nhất và thứ hai. Chàng là thứ nhất, ta là thứ hai.”

“Được.” Tiêu Cửu Uyên đồng ý.

Hai người đi theo mọi người tiến vào địa giới núi Bắc Mang.

Dưới chân núi Bắc Mang có rất nhiều người đang tiếp đón tuyển thủ đến tham dự giải đấu.

Núi Bắc Mang rất lớn, nên hàng năm ngũ cung lục viện đều tiến hành long phụng tranh bá ở đây, họ đặc biệt cho xây dựng trên núi rất nhiều chỗ nghỉ.

Hàng năm những tuyển thủ tham gia long phụng tranh bá đều đến trước một ngày để chuẩn bị cho giải đấu.

Vì giải đấu này diễn ra trong vòng ba ngày nên tất cả mọi người đều phải ở trên núi ba ngày.

Nếu không có chỗ nghỉ thì làm sao được.

Khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đến chân núi, hạ nhân phụ trách tiếp đón liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, thấy Tiêu Cửu Uyên còn rất trẻ tuổi, không giống như người đã ba mươi tuổi, bọn họ lại liếc nhìn Vân Thiên Vũ, vì Vân Thiên Vũ mặc áo choàng, lại đội mũ che mặt nên không nhìn rõ dáng vẻ của nàng.

Cho nên hạ nhân phụ trách tiếp đón hỏi: “Vị cô nương này cũng là tuyển thủ tham gia giải đấu sao?”

Vân Thiên Vũ chậm rãi trả lời: “Đúng vậy.”

“Vậy làm phiền cô nương bỏ áo choàng xuống được không? Vì long phụng tranh bá đã quy định rõ phải là người từ ba mươi tuổi trở xuống mới được tham dự, không cho phép người lớn tuổi tham dự giải đấu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.