Vân Thiên Vũ thản nhiên gật đầu.
Nàng đã sớm chán ghét mưu tính của kinh thành, chỉ mong muốn cùng Tiêu Cửu Uyên rời khỏi kinh thành sinh sống.
Xe ngựa nhanh chóng tới trước cửa An thân vương phủ.
Tiêu Cửu Uyên dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, sau đó bế Vân Thiên Vũ xuống, hai người mới vừa bước xuống, vài người từ bên trong An thân vương phủ phóng đến nhanh như một cơn gió, dẫn đầu chính là Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Dạ Thần đi theo phía sau Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đều không sao, hai ông cháu liền thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau nở nụ cười.
Hai người bọn họ đều không xảy ra chuyện gì, thật sự quá tốt rồi.
Tiêu Cửu Uyên hành lễ với Tiêu Lăng Phong: “Tham kiến Vương thúc.”
“Tiểu tử ngươi mạng lớn, đứng lên đi.”
“Tạ vương thúc.”
Tiêu Cửu Uyên ôn nhuận tao nhã đứng dậy, chào hỏi với Tiêu Dạ Thần một chút, cuối cùng hắn nhìn mọi người ở trước cửa An thân vương phủ nói: “Lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp, bây giờ ta vào cung một chuyến.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, dặn dò hắn: “Sau khi huynh tiến cung nhớ đến thăm thái hậu nương nương, xem sức khỏe của thái hậu nương nương thế nào rồi.”
Nhắc tới thái hậu, Tiêu Cửu Uyên gật đầu một cái, sau đó xoay người leo lên xe ngựa, một đường tiến cung.
Bên ngoài cửa An thân vương phủ, Tiêu Lăng Phong há mồm muốn dặn dò Tiêu Cửu Uyên, bảo hắn cẩn thận một chút.
Nhưng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ nhìn Vân Thiên Vũ: “Vũ nhi, Cửu Uyên nó biết những chuyện hoàng thượng làm không?
“Con nói cho huynh ấy biết rồi, người yên tâm đi, huynh ấy sẽ cẩn thận.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Mọi người nói xong liền đi vào An thân vương phủ, Vân Thiên Vũ cẩn thận hỏi Tiêu Lăng Phong, sau khi nàng rời đi, hoàng thượng có làm khó người của An thân vương phủ không.
Tiêu Lăng Phong cười lắc đầu: “Không có, cách của con quả nhiên hữu dụng. Hoàng thượng biết An thân vương phủ ta có tử linh trấn giữ, quả nhiên không làm khó chúng ta. Không chỉ như thế, lão ta còn tặng không ít quà cho An thân vương phủ, mặt khác lão ta muốn mời sư phụ của con tiến cung, nhưng bị ta từ chối.”
Tiêu Lăng Phong nói xong, mấy người liền nở nụ cười.
Ở đây mọi người ai nấy đều vui mừng, mặt khác một bên không khí lại có chút nguội lạnh.
Hoàng đế nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên còn sống trở về, chẳng những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại trong lòng còn vô cùng ghen ghét.
Lão ta nhìn Tiêu Cửu Uyên chậm rãi nói: “Lần này cửu hoàng đệ đi đến Nam Chiêu vậy mà lại hao tổn bốn năm vạn binh mã, cửu hoàng đệ xưa nay năng lực phi phàm, tại sao lần này đánh với Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn lại thương vong nghiêm trọng như thế?”
Hoàng đế đây là hoài nghi Tiêu Cửu Uyên cố ý.
Tiêu Cửu Uyên sắc mặt lập tức lạnh lùng, trừng mắt nhìn hoàng đế nói: “Lời này của hoàng thượng là có ý gì? Chẳng lẽ Tiêu Cửu Uyên ta lại cố ý hao tổn những người này sao? Hơn nữa thương vong của Long Lân quân cũng rất nghiêm trọng, hai vạn Long Lân quân lúc này chỉ còn khoảng chừng một vạn người, trong lòng ta vẫn rất đau lòng đấy.”
Lúc trước binh sĩ mang theo từ nơi đóng quân đại doanh đều là người bình thường, những người đó sau khi đến Phượng Hoàng, rất nhiều người chưa đến lúc đánh trận đã chết rồi.
Sau đó lại bị Nam Chiêu và quận Thanh Bình đánh từ hai phía, bọn họ vì muốn đoạt cơ hội sống, cho nên liều chết giết người của quận Thanh Bình.
Phải biết rằng ở bên trong núi Phượng Hoàng, đừng nói là đánh giặc, chỉ cần con người đi vào đều sẽ tử thương vô số, huống chi còn phải đánh trận trong núi Phượng Hoàng.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên u ám khó coi.
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt u ám nhìn thượng hoàng đế ở trên cao, trầm giọng nói: “Hoàng huynh vì sao cứ hoài nghi tâm ý của ta, vì sao cứ cố ý làm khó ta, chẳng lẽ thật sự muốn ta chết đi hoàng huynh mới cam tâm sao?”
Hoàng đế kinh ngạc, nhanh chóng nói: “Cửu hoàng đệ nói gì đó, trẫm chỉ muốn hỏi tình hình chiến sự lần này, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”