Ba người đang nghĩ vậy thì ba con linh thú khi nãy giả vờ rút lui, hai trong số đó chỉ vừa cử động đã xẹt nhanh như tia chớp phóng về hướng ngược lại, đó là Ngạo Minh và Điêu Gia, chúng hung hăng tung trảo bóp nghẹn cổ họng đối phương.
Móng vuốt vừa sắc bén vừa tàn nhẫn cắm sâu vào da thịt, trong nháy mắt, yết hầu của hai người cấp bậc linh vương liền phun trào máu tươi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Ngạo Minh và Điêu Gia chiến thắng trở về, vọt nhanh đến bên cạnh Vân Thiên Vũ.
Lúc này Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ đã thu lại đồ vật của mình.
Phượng Vô Nhai vội kéo tay Vân Thiên Vũ, lách mình chạy ra ngoài.
“Đi thôi.”
Hai người và ba con linh thú gấp gáp quay về khu ba mươi sáu của học viện.
Đám người kia tụ lại giúp hai gã đồng bọn vừa bị Ngạo Minh và Điêu Gia tấn công cầm máu, còn Lạc Li thì đích thân mang người đuổi giết Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ vừa chạy vừa bàn kế.
“Lát nữa ta tìm chỗ cho ngươi trốn, còn ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.”
Phượng Vô Nhai nói vậy, Vân Thiên Vũ sao có thể đồng ý chứ, hiện tại đám người Lạc Li vì chuyện Hoàng Phủ Phượng bị giết mà hoàn toàn phát điên rồi, nếu để Phượng Vô Nhai hy sinh làm mồi nhử đánh lạc hướng bọn chúng thì y rất có thể sẽ gặp chuyện chẳng lành, nàng không muốn hại y.
“Không được, không thì ngươi đi trốn đi.”
Vân Thiên Vũ thật sự không muốn liên lụy đến Phượng Vô Nhai.
Nhưng khi y nghe nàng nói như vậy thì liền phát cáu.
“Ngươi nói cái quái gì vậy, không phải chúng ta là bằng hữu tốt sao, vậy mà ngươi cứ khách sáo với ta người xa lạ, ta cũng không phải loại tham sống sợ chết mà bỏ bằng hữu của mình đi trốn.”
Phượng Vô Nhai kêu ngạo nói, Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ ra một điều gì đó: “Ta có cách rồi.”
Nàng nhớ ra chuyện lúc trước viện trưởng Tư Không có cho nàng một viên ngọc bội.
Lúc đó viện trưởng từng nói nếu nàng có việc thì cứ tìm lão.
Vậy nàng nên nhờ viện trưởng giải quyết giúp nàng chuyện này, quan trọng nhất là nàng không muốn phải gánh tội thay kẻ khác, chuyện kẻ giấu mặt đã giết chết Hoàng Phủ Phượng rồi đổ cho nàng đúng thật là đáng hận, nhưng nàng không hề muốn gánh tội thay ai cả, cho nên nàng nhất định sẽ tra ra được là kẻ nào đã gắp lửa bỏ tay người.
Vân Thiên Vũ nghĩ rồi vội lấy từ Phượng Linh giới ra viên ngọc bội mà viện trưởng Tư Không đã cho nàng, nhanh chóng chà xát.
Ngọc bội sau khi được chà xát thì liền vang lên một tiếng cười: “Bùi Khê bây giờ mới nhớ đến ta sap?”
Tiếng cười dần tắt, từ trong màn đêm bước ra một thân ảnh chầm chậm tiến tới chỗ Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai vừa nhìn thấy Viện trưởng Tư Không xuất hiện thì không chạy trốn nữa.
Viện trưởng Tư Không nhìn thấy bộ dạng gấp đến hít thở không thông của Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ thì kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”
Vân Thiên Vũ chỉ về phía sau chỗ đám người Lạc Li đang điên cuồng truy sát bọn họ.
“Viện trưởng, bọn họ truy sát chúng ta, bọn họ là học viên khu học viên cũ nhưng lại chạy đến khu học sinh mới để giết người, người đến giúp ta chủ trì công đạo đi.”
Viện trưởng Tư Không vừa nàng nói thì liền tức giận đùng đùng, quay đầu trừng mắt nhìn qua phía Lạc Li.
Lạc Li vừa thấy Viện trưởng Tư Không đến thì trong lòng âm thầm buồn bực, gã biết hôm nay khó mà giết được Bùi Khê.
Hơn nữa gã không ngờ Bùi Khê lại quen biết và thân thiết với viện trưởng như thế, vậy là gã không thể động thủ với nàng rồi.
Dù giết không được nàng thì gã cũng muốn viện trưởng chủ trì công đạo cho gã.
“Viện trưởng Tư Không, không phải tự nhiên ta muốn giết nàng, mà là nàng giết muội muội Hoàng Phủ Phượng của ta, ta muốn thay muội muội báo thù.”
Lạc Li nói xong, Viện trưởng Tư Không há to miệng kinh ngạc quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ: “Ngươi cũng thật to gan, dám giết người của gia tộc Thanh Long.”
Vân Thiên Vũ bất đắc dĩ lên tiếng: “Ta không có giết, ta bị vu oan giá họa.”