Đệ tử viện thứ nhất ùn ùn tuôn ra xem trò hay, rồi có người bắt đầu xua đuổi Vân Thiên Vũ.
“Con ma lem này chui ra từ đâu vậy, thế mà cũng đòi vào Viêm Minh chúng ta, không phải ai muốn vào Viêm Minh chúng ta là cũng vào được đâu nhá!”
“Mà dù có chiêu sinh thì cũng chỉ nhận nữ đệ tử xinh đẹp chứ chẳng nhận con ma lem như ngươi đâu.”
Nghe mấy câu đó, toàn thân Vân Thiên Vũ toát lên hơi lạnh, sắc mặt xấu đi, tức giận gườm mắt nhìn bọn họ, nàng đang bực bội trong lòng, lại nghe những lời đám choai choai này nói, thì tâm trạng càng kém hơn.
Nàng đương chuẩn bị lên tiếng, thì cánh cửa trước mặt bỗng bị ai đó đứng trong kéo giật ra.
Tiêu Cửu Uyên trong bộ xiêm y màu tím nhạt bước ra khỏi cửa, quanh người hắn tỏa ra lệ khí, đường nét anh tuấn trên gương mặt bao trùm trong làn khí đen xịt, mắt ngợp hàn khí, lạnh lùng trừng Vân Thiên Vũ: “Cút xéo ngay cho ta, còn đứng đây nói nhảm nữa thì xem ta có bỏ qua cho ngươi không!”
Dù nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, muốn đến bên chữa khỏi chứng mất trí nhớ giúp hắn, nhưng khi nghe giọng nói lạnh lùng vô tình đó thì lòng vẫn khó chịu, ánh mắt nàng chìm trong đau đớn, khóa chặt lấy hắn.
Nhìn vẻ mặt của Vân Thiên Vũ, cảm giác bứt rứt đó lại dấy lên trong lòng Tiêu Cửu Uyên. Điều này khiến hắn thấy buồn bực, khuôn mặt đầy vẻ ngờ vực, tối qua khi nhìn thấy nữ nhân nọ hắn đã có cảm giác này, sao bây giờ nhìn thấy nữ nhân này cũng lại có cảm giác này, lẽ nào trái tim hắn đã hỏng hóc, không đối mặt với nữ nhân được sao?
Tiêu Cửu Uyên đang nghĩ liên miên, bỗng như nhớ tới cái gì đó, nhìn xoáy vào mắt Vân Thiên Vũ. Đôi mắt của nữ nhân tối qua từ từ hiện lên trong trí óc hắn, hóa ra nữ nhân này chính là nữ nhân tối qua.
Nhận ra Vân Thiên Vũ là nữ nhân tối qua, Tiêu Cửu Uyên thầm tức trong bụng.
Nữ nhân này muốn làm gì đây, tối qua thì chạy tới nói với hắn nàng ta là vị hôn thê của hắn. Sáng ra lại lắc mình biến thành một kẻ quái dị, nằng nặc đòi vào Viêm Minh của hắn.
Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì, hoặc nên nói là nàng ta muốn theo đuổi hắn.
“Lại là ngươi.”
Nghe hắn nói thế, Vân Thiên Vũ biết hắn đã nhận ra nàng, bèn thủng thẳng nói: “Đúng là ta, ta muốn vào Viêm Minh của các ngươi.”
Tiêu Cửu Uyên phũ phàng từ chối: “Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy bọn họ nói gì sao? Viêm Minh không nhận nữ nhân.”
Nói rồi hắn dợm bước quay vào, Vân Thiên Vũ đứng sau cất giọng kiên định: “Ta muốn vào Viêm Minh, nếu ngươi không chịu nhận ta thì ta sẽ không đi, ta sẽ bám riết lấy ngươi đến khi nào ngươi đồng ý mới thôi.”
Nàng vừa dứt lời, kẻ sắp sửa vào viện đằng trước dừng bước, chậm rãi quay người lại.
Giờ phút này người hắn đầy hơi thở hung tàn của cơn giông bão, đôi mắt phượng dâng trào sát khí chết chóc: “Ngươi dám cả gan uy hiếp ta à? Ngươi cho rằng uy hiếp ta là ta sẽ cho ngươi vào Viêm Minh sao?”
Nói đến cuối, giọng hắn trở nên hung ác: “Xéo ngay, nếu không thì đừng trách ta ra tay với ngươi.”
Vân Thiên Vũ nhìn bộ dạng tuyệt tình của hắn mà thấy lòng tủi thân ghê gớm.
Nàng mở to đôi mắt trong veo đầy đau đớn nhìn Tiêu Cửu Uyên, nói rành rọt từng chữ: “Được, vậy ngươi xuất thủ đuổi ta đi, khi nào trái tim ta vỡ đến chẳng vá lại nổi, thì ta sẽ đi, không bao giờ tới quấy rầy lấy ngươi nữa.”
Nghe nàng nói vậy, Tiêu Cửu Uyên nghiêm mặt, giơ tay nắm lại thành quyền, đánh một quyền mạnh bạo về phía Vân Thiên Vũ. Hắn không tin nữ nhân này lại không bỏ đi.
Nhưng khi nắm đấm của hắn sắp tới mặt nữ nhân này thì nàng vẫn bướng bỉnh đứng lì ra đấy, vẫn nhìn hắn với đôi mắt đen láy đong đầy nỗi đau đó.