Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 334: Chương 334: Có người trúng độc




Vân Thiên Vũ biết Tiểu Anh là Phượng Hoàng, mặc dù bây giờ nó chưa thức tỉnh, nhưng lời nó nói, phải là ấn tượng của tàn hồn trong đầu, nhất định là thật.

Nói cách khác Tiểu Anh và Điêu Gia cũng có thể tu luyện thành hình người, nàng thật là tò mò chúng nó cuối cùng sẽ tu luyện thành hình dạng người như thế nào.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ nhìn về Điêu Gia cùng Tiểu Anh nói: “Ngươi đã có thể tu luyện, lúc trước không có chuyện gì cũng không chịu tu luyện, cả ngày thượng thoán hạ khiêu làm cái gì a.”

Tiểu Anh cùng Điêu Gia oan khuất, Tiểu Anh bất đắc dĩ mở miệng: “Chủ tử, không gian nơi này linh khí thật là ít ỏi, căn bản không thích hợp cho chúng ta tu luyện a, địa phương chúng ta tu luyện, nhất định phải linh khí đầy đủ, trừ chỗ có linh khí đầy đủ. Còn có thể ở phụ cận Tiên Linh Thụ tu luyện.”

Về vấn đề không gian thiếu thốn linh khí, Vân Thiên Vũ cũng đã sớm cảm giác được, bất quá đối với Tiên Linh Thụ nàng lại hoàn toàn không biết, cho nên nhìn về Tiểu Anh.

“Tiên Linh Thụ là vật gì.”

“Nó là Thụ Tinh Linh, nó ở địa phương chẳng những linh khí dày đặc, hơn nữa linh khí so linh khí ở bất kỳ địa phương nào cũng đều tinh khiết, thích hợp cho Linh Thú chúng ta tu luyện hơn.”

Vân Thiên Vũ nghe được lấy làm hiếu kỳ, Tiên Linh Thụ này ngược lại là đồ tốt, đáng tiếc nàng cũng chưa nghe nói qua, trên đời thật có loại vật này sao? Cho dù có, đoán chừng cũng là cực kỳ khó có thể nhìn thấy đi.

Vân Thiên Vũ yên lặng nhìn Tiểu Anh, Tiểu Anh lại tiếp tục nói: “Tiên Linh Thụ kia, chẳng những bản thân linh khí nồng đậm, hơn nữa trên người nó tất cả mọi thứ đều là bảo bối, hoa lá quả còn có nước của nó, đều là bảo bối a.”

Nói xong lời cuối cùng Tiểu Anh thèm ăn cũng nhanh chóng chảy nước miếng, chẳng những là Tiểu Anh, ngay cả Điêu Gia luôn luôn cuồng ngạo vô cùng, cũng mắt nổ đom đóm, hiếm được ngay.

Xem ra Tiên Linh Thụ đúng là hảo bảo bối a.

Vân Thiên Vũ rất muốn hào khí cùng hai Linh Thú nói, đừng lo lắng, chủ tử các ngươi sớm muộn cũng lấy được cho các ngươi.

Đáng tiếc nàng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hi vọng mong manh, cho nên vẫn là không nên nói.

Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ nói sang chuyện khác, ngoài phòng, có tiếng bước chân vội vàng vang lên, một tiểu bóng dáng từ bên ngoài lòng như lửa đốt vọt vào.

Vừa tiến đến không kịp để ý tới huống trong phòng, chỉ nóng lòng mở miệng nói: “Vân tỷ tỷ, ngươi giúp ta một chuyện, có được hay không, van cầu ngươi giúp ta một lần đi.”

Người trong lòng nóng như lửa đốt, đúng là Tiểu Linh Đang.

Bất quá lúc này Tiểu Linh Đang thập phần gấp gáp, khuôn mặt nhỏ bé khả ái xinh đẹp gấp đến độ cũng đổ mồ hôi lạnh.

Vân Thiên Vũ nhìn nàng như vậy, vội vàng trấn an nàng: “Ngươi đừng có gấp, từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Linh Đang thuận mấy hơi thở nói: “Vân tỷ tỷ, lúc trước khi ta chưa biết ngươi, có quen biết mấy người bạn tốt, khi đó chúng ta cùng nhau muốn đồ ăn...”

Tiểu Linh Đang nói đến đây mà, bên trong nhà đồng thời vang lên mấy đạo thanh âm: “Tên khất cái.”

Vân Thiên Vũ im lặng, đường đường Đại tiểu thư Ma Ảnh Cung, lẫn vào với tên khất cái, không biết Phượng Vô Nhai biết được sẽ có cảm tưởng gì.

Không đúng, hắn phải là biết, mọi chuyện của Tiểu Linh Đang ở đây Phượng Vô Nhai đều nắm giữ.

Người nầy lòng dạ ác độc, vậy mà trơ mắt nhìn muội muội mình cùng tên khất ở chung một chỗ mà còn giả vờ không biết.

Trong phòng, Tiểu Linh Đang nghe Họa Mi và Diệp Gia nói, bất mãn phản bác.

“Bọn họ không phải là tên khất cái, chính là bụng quá đói, cho nên đi ra ngoài tìm ít đồ ăn, vậy làm sao? Chúng ta không có trộm không có cướp đoạt, chẳng qua là bởi vì đói bụng rồi, mới có thể đi tìm đồ ăn, điều này so với những kẻ trộm cướp kia tốt hơn nhiều đi.”

Tiểu Linh Đang còn muốn nói nữa, Vân Thiên Vũ hảo tâm nhắc nhở nàng.

“Ngươi lúc trước không phải rất vội sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.